Dương Phàm khó có được 1 lần thả lỏng, tâm tình hết sức vui vẻ, vừa uống rượu vừa chơi đùa với đứa bé, vô tình nửa già chai rượu đã đổ vào bụng Dương Phàm. Rượu Mao Đài ngấm về sau, lúc bắt đầu không cảm thấy gì, về sau ắt sẽ say, cũng không biết là say vì rượu hay là bởi vì tâm tình mà say.
Nửa tháng sau.
Đứng ở trước cổng trụ sở tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm dừng bước chân lại. Đứng theo tư thế tiêu chuẩn trước cổng, phía sau cổng là một khoảng yên lặng. Trước khi đi lần này, Dương Phàm có 20 ngày nghỉ, đây là 1 trong những kết quả cò kè mặc cả với Hác Nam. Sự tình phát sinh trong thời gian đó cũng rất nhiều, trong đó khiến Dương Phàm đau đầu hơn cả chính là khi đến chào Chu Minh Đạo, giáo sư nói rất bất đắc dĩ:
- Chu Dĩnh cũng muốn tới tỉnh Thiên Nhai làm việc, thầy đã sắp xếp xong xuôi, em tiện đường đưa cùng.
Lời nói rất nhẹ nhàng, hệt như vừa vứt xong một cái hành lý cồng kềnh. Lúc ấy Dương Phàm cũng thấy được ánh mắt bất đắc dĩ của giáo sư, chẳng qua giáo sư là một người lạc quan, đối với vấn đề cảm tình của Chu Dĩnh vẫn có ý mặc kệ.
Cha mẹ Chu Dĩnh ở nước ngoài trong thời gian dài, bình thường vẫn sống cùng Chu Minh Đạo, nói là thiếu sự quản lý giáo dục thì cũng không quá phận.
Lâm Đốn và Trầm Ninh đã mượn danh nghĩa cán bộ xuất phát từ mười ngày trước, Dương Phàm ở Bắc Kinh nhiều ngày, đêm qua mới đáp máy bay tới thành phố Quỳnh Thành tỉnh Thiên Nhai. Sau khi thu xếp ổn thỏa việc nghỉ ngơi, sáng sớm Dương Phàm thức dậy đi tới ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trình diện. Khi ngủ dậy thì Trương Tư Tề & Chu Dĩnh còn đang ngủ ngon lành.
Cũng không biết là Trương Tư Tề đã xảy ra chuyện gì, gần đây rất nhiều, tới gần trưa cũng không chịu dậy. Dương Phàm chỉ cho là đi đường mệt nhọc, cũng không nghĩ gì nhiều.
Lững thững đi vào bên trong, tìm được phòng tiếp khách của ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đứng ở cửa nhìn vào bên trong. Căn phòng rất yên lặng, cả gian phòng chỉ có 1 người đàn ông trung niên đang sắp xếp tài liệu ở bên trong.
- Anh tìm ai?
Tiếng phổ thông của người đó mang theo giọng địa phương nặng nề. Nghe có vẻ không được tự nhiên, tuy nhiên biểu tình trên mặt thì hết sức khách khí, không hề có bộ dáng làm bộ làm tịch, chắc là thường xuyên tiếp đón khách.
Dương Phàm cười tiến vào nói:
- Tôi là cán bộ được điều từ tỉnh Giang Nam, tới để trình diện.
- Hoan nghênh hoan nghênh. Đi, tôi dẫn anh tới phòng nhân sự.
Đi theo tới phòng nhân sự, bên trong rõ ràng nhiều người hơn một tí, một cán sự tiếp nhận thư giới thiệu của Dương Phàm xem. Vốn đang ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy, cười nói:
- Là bí thư Dương của thành phố Hải Tân à. Thật sự là quá quá thất lễ rồi.
Tình cảnh này khiến Dương Phàm nhớ tới đêm hôm trước khi đi, cùng nói chuyện với Trần Chính Hòa.
- Án theo tập quán trước đây, bí thư thị ủy Hải Tân đều là thường vụ tỉnh ủy. Lúc này tình hình Hải Tân khá đặc biệt, tình hình của con cũng khá đặc thù. Triệu Việt có thể có ý đè con xuống một chút, trong khoảng thời gian ngắn con sẽ không vào thường ủy được. Đối với an bài của cấp trên, không tỏ rõ ý kiến, cũng có thể nói là cam chịu. Vấn đề của Hải Tân rất nhiều, cái người hợp tác với con là Tào Dĩnh Nguyên có tâm danh lợi quá nặng. Bằng không hắn cũng sẽ không bị Hác Nam bắt đi. Nói thật, sau này có thể quan hệ tốt với Tào Dĩnh Nguyên hay không thì vẫn là một nan đề đặt ra trước mặt con. Dù sao, hắn trước kia là thượng cấp của con. Tâm tính có thay đổi gì hay không cũng rất khó nói rõ ràng.
Sau khi bắt tay khách khí, cán sự cười nói:
- Phó trưởng ban Nguyễn đã dặn dò từ sớm, ngài đã tới thì cứ trực tiếp mời ngài đến văn phòng của chị ấy. Nguồn: https://truyenfull.vn
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Nguyễn Tú Tú là một người phụ nữ ngoài năm mươi. Tóc xõa ngang vai có gài một cái kẹp tóc, có thể thấy rõ dung mạo thanh tú.
Khi gặp mặt bắt tay, Nguyễn Tú Tú cười nói:
- Trưởng ban Lý vừa đi họp ở trên Bắc Kinh, trước khi đi đã nhiều lần dặn tôi tiếp đón bí thư Dương cho tốt.
Mỉm cười tự mình rót cho Dương Phàm một chén trà. Nguyễn Tú Tú tỏ vẻ khách khí lại không thân thiết quá mức. Nắm bắt rất có chừng mực. Một người phụ nữ có thể ngồi ở trên cái ghế này, chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường. Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ như thế, đứng lên tiếp nhận chén trà.
- Trưởng ban Lý và phó trưởng ban Nguyễn thật sự là quá khách khí, tôi đến đây chính là nhận sự phân công của tổ chức.
Dương Phàm bình tĩnh trả lời. Chờ Nguyễn Tú Tú nói tiếp, người phụ nữ này vừa rồi có bộ dạng như muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có câu tiếp sau.
- Quan hệ với tổ chức tôi đã để cấp dưới đi làm rồi, bí thư tỉnh ủy Triệu trước khi lên Bắc Kinh họp, đã nhờ tôi chuyển một câu tới anh, trong công tác có gì khó khăn thì cứ lên tỉnh, đừng để mang theo ưu tư khi nhậm chức.
Câu này ám chỉ điều gì, trong lòng Dương Phàm tự nhiên hiểu rõ. Cảm thấy Triệu Việt đúng là chuyện bé xé ra to, bí thư tỉnh ủy, trưởng ban Tổ chức đều trốn không gặp mình, để một người phụ nữ ra tiếp đón, việc này có phần giả dối. Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận một chút, sự lợi hại của những lão già trong đơn vị, cũng khó trách đám cán bộ trên tỉnh chột dạ.
Dương Phàm đứng lên cười nói:
- Tôi có thể tới tỉnh Thiên Nhai, cũng sẽ không mang theo ưu tư gì. Điều này xin lãnh đạo tỉnh ủy yên tâm.
Luận về cấp bậc Dương Phàm cao hơn so với Nguyễn Tú Tú, có điều người ta lớn tuổi, thái độ lại tốt, cho dù trong lòng Dương Phàm có lửa, cũng không thể đáp trả với Nguyễn Tú Tú. Hơn nữa, nếu đã tới đây rồi, còn so đo những cái đó làm gì?
Lúc này điện thoại bàn trong phòng vang lên, Nguyễn Tú Tú cười xin lỗi rồi đi tới tiếp điện thoại, sau một hồi vâng vâng dạ dạ, khẽ nói mấy câu, đặt điện thoại xuống quay lại nói:
- Bí thư Triệu đã từ Bắc Kinh trở về, vừa mới gọi điện thoại từ phòng làm việc tới hỏi chuyện bí thư Dương. Tôi nói ngài tới rồi, bí thư Triệu bảo tôi lập tức dẫn ngài qua đó.
Nhận xong một cuộc điện thoại, không ngờ xưng hô đều thay đổi, trong lòng Dương Phàm thầm động.
Dương Phàm đúng là đã nghĩ oan cho Triệu Việt, hắn đúng thật là mới họp ở Bắc Kinh trở về, đêm qua mới bay về tới Quỳnh Thành, vừa đi làm liền gọi điện hỏi chuyện của Dương Phàm. Về phần trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Tỉnh ủy Lý thì Dương Phàm đoán không sai. Bí thư Tỉnh ủy hơn một cấp muốn đè Dương Phàm, hắn cũng không có thể nói gì. Nhưng trưởng ban Lý thì lại lý giải theo một con đường khác, vị bí thư Dương này đúng là "bật" hai vị thường ủy đứng đầu tỉnh Giang nam, vạn nhất người ta đổ cái tức giận đó lên người mình thì sao? Cho nên, trưởng ban Lý mượn lấy cái cớ lên Bắc Kinh, dặn dò Nguyễn Tú Tú tiếp đón cho tốt.
Cán bộ ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy thấy Dương Phàm là một người trẻ tuổi nhưng lại là bí thư thị ủy - quan lớn cấp ba, tiền đồ vô lượng. Nguyễn Tú Tú ngồi ở cái ghế phó ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy này không thiếu kiến thức, thế nhưng thói quen rụt rè, hơn nữa bản thân cũng có địa vị, cho nên tiếp đãi Dương Phàm khách khí thì khách khí thật, nhưng trong lòng lại nghĩ mọi người đều là tám lạng nửa cân thôi.
Khi tiếp điện thoại, Nguyễn Tú Tú ân cần thăm hỏi rất tự nhiên:
- Bí thư Triệu đã về rồi à?
Triệu Việt nói:
- Đúng vậy, bay về đêm qua.
Đến khi hỏi tiếp chuyện của Dương Phàm, sau đó còn trịnh trọng nói:
- Bí thư Tiểu Dương này là tôi dốc sức tìm nhân tài tới đó, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy các cô đừng để thất lễ.
Nguyễn Tú Tú vừa nghe vậy, khỏi phải nói trong lòng giật đùng đùng. Vội vàng báo cáo việc trưởng ban Lý lên Bắc Kinh họp một chút, bên Triệu Việt hơi trầm ngâm một chút, không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ kêu Nguyễn Tú Tú dẫn người qua đó. Triệu Việt hạ điện thoại xuống trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh, cách làm của trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa khiến hắn rất khó chịu. Vốn theo lệ thường, Dương Phàm phải được cấp danh phận thường ủy tỉnh ủy, bởi vì đủ áp lực các nơi khiến cho Triệu Việt không thể không đè Dương Phàm xuống một chút. Triệu Việt suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy trong lòng Dương Phàm chắc chắn khó chịu. Lúc này mới vội vàng trở về làm công tác tư tưởng, không ngờ bên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy lại kiếm cớ chạy trốn, cũng không dám đảm đương.
Khi Hác Nam đề cử Dương Phàm với Triệu Việt, Triệu Việt chỉ biết bên trong có vấn đề, bởi vì lúc gặp Chúc Đông Phong, trong lúc nói chuyện thẳng thắn với người đồng hương, Chúc Đông Phong có đề cập tới tên Dương Phàm. Nào là thanh niên đầy hứa hẹn, nào là Hác Nam bụng dạ hẹp hòi. Khi nói đến việc đảm nhiệm cũng có ý tứ, người ta lúc còn là thủ hạ của tôi, một chút sự tình cũng không có, đến khi thành thủ hạ của Hác Nam thì lại thành ra sự tình như vậy. Nguyên nhân gì chứ? Chúc Đông Phong cũng không nói gì, nhưng lại tương đương ám chỉ Triệu Việt, mọi người đều là đồng hương, Hác Nam là người Bắc Kinh. Tuy rằng đều là cấp trên, nhưng giữa hai bên vẫn có chênh lệch.
Cuộc tranh đoạt giữa Chúc Đông Phong và Hác Nam đã kết thúc với thắng lợi dành cho Chúc Đông Phong dựa trên xuất thân từ tỉnh Giang Nam, những người nghiên cứu nguyên nhân đều rất rõ ràng. Nếu không làm sao Triệu Việt lại muốn mượn cán bộ từ tỉnh Giang Nam cơ chứ? Đó chính là toan tính nghênh đón nhân vật điển hình.
Cho nên sau khi Hác Nam đề cử cán bộ, Triệu Việt vừa thấy cơ bản đều là cán bộ bản địa thuộc tỉnh Giang Nam. Trong đầu càng tin tưởng lời nói của Chúc Đông Phong. Hơn nữa Hác Nam nghĩ kế, để Triệu Việt chạy tới chỗ Chu Minh Đạo, điều này càng có thể nhìn ra vấn đề. Triệu Việt không tốn nhiều công sức đã hiểu rõ ràng bối cảnh của Dương Phàm, trong chuyện này chủ yếu là có sự nhắc nhở trước sau của Chúc Đông Phong và Hác Nam. Đương nhiên lời nhắc nhở của hai người kia ở trong lòng Triệu Việt thì không cùng một dạng. Lời nhắc nhở của Chúc Đông Phong là nên chiếu cố đồng hương, còn Hác Nam rõ ràng có dụng tâm rồi.
Không nói tới các nhân tố khác, Triệu Việt vừa nhìn hồ sơ của Dương Phàm liền vui sướng không ngớt. Một cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy làm chủ cả một thành phố Hải Tân, có thể nói là vừa đẹp. Trong lòng có phần khinh thường Hác Nam, Triệu Việt lại càng coi trọng Dương Phàm. Dù sao cũng còn có lời của Chúc Đông Phong làm chỗ dựa.
- Chàng thanh niên này, biết tiến thoái, hiểu quy củ, năng lực cực mạnh.
Lời bình này của Chúc Đông Phong nói ra thật dọa người, không có biện pháp, tâm tình lão Chúc đang tốt, lại được bế bồng cháu trai, vẫn là mang họ Chúc, ai tới tranh đoạt với tôi chứ. Lão bất tử bên Trần gia cũng chỉ lén tới nhìn qua, một câu cũng không dám nói rồi bỏ đi. Còn có ai có gan dám nói này nói nọ chứ?
Triệu Việt rất tức giận bên chỗ Lý Hiếu Nghĩa, may mà trước khi đi còn dặn dò Nguyễn Tú Tú, trong lòng tự nhủ mày không bóc cái vết sẹo của người ta đi thì sẽ chết đó. Có một câu nói, quả dưa không phải cây mây, mùi vị nhất định khác nhau.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Triệu Việt nhanh chóng bình tĩnh lại tâm tình, điều chỉnh lại vẻ mặt.
Nguyễn Tú Tú tiến vào nói:
- Bí thư Triệu, đồng chí Dương Phàm đã tới rồi.
- Mau mời mau mời.
Triệu Việt vốn định đứng lên, nhưng hơi giật mình rồi lại ngồi xuống.
Trên đường đi tới đây, trong lòng Dương Phàm suy nghĩ rất nhiều. Nước trong cái đầm Thiên Nhai này e rằng cũng không trong, trên thực tế tới nơi nào cũng không khác là mấy, không có chỗ nào là không có đấu tranh. Chỉ có điều nghe được Nguyễn Tú Tú nói Triệu Việt đêm qua trở về gấp, trong lòng Dương Phàm ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút. Một bí thư Tỉnh ủy, bay cả đêm về, đi đường mệt nhọc mà vừa đi làm đã gặp mình, điều này xem như là rất nể mặt rồi.
Trên mặt "Từ Quang Khải truyện" mà ông cụ cho mình có viết hai chữ "Thông đạt", tức là muốn cảnh tỉnh Dương Phàm luôn luôn phải tỉnh táo, thượng thông thì mới có thể hạ đạt. Bởi vậy có thể thấy được, khi còn ở Uyển Lăng rất nhiều chuyện làm không đủ, phương diện này mặc dù có nguyên nhân khách quan, nhưng chủ yếu vẫn là do mình chưa đạt được tới trạng thái thành thục và chu đáo trong chính trị. Bằng không cũng sẽ không bị một hai người đứng đầu tỉnh làm cho như vậy, một người thì đè ép mình, một người thì đề phòng mình.
Nghĩ đến Hà Thiếu Hoa, Dương Phàm không khỏi muốn tự mình sang tặng cho Đổng Trung Hoa một cái bàn, có cái bàn này, cho Đổng Trung Hoa một trăm lá gan cũng không dám làm gì với Dương Phàm. Dễ với mày mà còn không vui, không phải muốn tao xuất độc chiêu sao, có tin trong nửa tháng bí thư Đổng đêm nào cũng gặp ác mộng không?
Nói cho cùng, cái tên Đổng Trung Hoa này chính là loại người nhớ đòn chứ không nhớ ăn. Nói khó nghe một chút, chính là không biết tự trọng. Khi Dương Phàm còn ở Bắc Kinh, liền nhảy ra muốn động cái này, động cái kia.
- Xin chào bí thư Triệu.
Sau khi Dương Phàm tiến vào, thấy bộ dạng Triệu Việt đang ngồi cười, liền mỉm cười rất thản nhiên, giọng nói vừa phải thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh chào một tiếng. Bộ dạng thoải mái, ưỡn thẳng lưng đứng đó, ánh mắt ung dung.
- Đồng chí Dương Phàm tới đây.
Triệu Việt từ từ đứng lên, Dương Phàm tiến về phía trước giơ tay ra, lúc này Triệu Việt mới chìa tay bắt tay Dương Phàm một chút. Thấy chàng trai này phong thái thích hợp, mỉm cười nắm tay vừa độ, không hề có vẻ khẩn trương, lại không có vẻ nịnh nọt. Nghĩ đến kết luận của Chúc Đông Phong. Trong lòng Triệu Việt lại càng tán thưởng Dương Phàm.
Vừa rồi ngồi bất động là có định thử Dương Phàm một chút. Kết quả chàng thanh niên này không hề ngang ngược như Hác Nam nói. Nếu không thì làm sao có được sự đồng ý của vị đồng hương kia chứ?
- Cảm ơn bí thư Triệu trong lúc bận rộn mà còn dành thời giờ gặp mặt, nghe nói bí thư Triệu là bậc tiền bối xuất thân từ tỉnh Giang Nam, nói như thế nào thì cũng phải kêu ngài một tiếng tiền bối rồi.
Một câu khách khí nói ra, trước tiên trùm lên cái quan hệ đồng hương. Đồng thời ẩn ý là Triệu Việt thích dùng cán bộ tỉnh bản địa, có ý kế thừa với cấp trên.
Câu này xem như gãi đúng chỗ ngứa của Triệu Việt, từ nhiều năm nay, đắc ý nhất chính là điều này. Không có nó, cũng chưa chắc đã ngồi lên cái vị trí này.
- Ngồi, ngồi đi, chắc đi đường vất vả lắm phải không? Người nhà có mang đến đây không?
Triệu Việt ngoài việc tâm tình khoái tra, lại còn cảm giác được tâm tình Dương Phàm không có chút mâu thuẫn nào, trong lòng lại càng thư thái. Trong lòng tự nhủ lòng khoan dung của chàng thanh niên này không nhỏ, đổi thành người khác có bối cảnh như hắn, lại còn không được làm tỉnh ủy thường ủy. Thế nào mà chẳng oán trách một hai câu chứ?
- Ha ha, máy bay đáp xuống chiều hôm qua, người nhà cũng đã thu xếp ổn thỏa bên trong nhà khách.
Lúc Dương Phàm ngồi xuống nói chuyện thì chỉ ngồi nửa mông trên ghế sô pha. Chi tiết này lọt vào mắt Triệu Việt, không khỏi âm thầm dựng ngón tay cái lên tán thưởng:
- Trông người ta đúng là con nhà gia giáo.
Tâm tình Triệu Việt đang vui vẻ, nghĩ đến cục diện thành phố Hải Tân trước mắt, trong lòng không khỏi có hơi áy náy.
- Thủ tục xử lý được chưa? Về công việc còn có yêu cầu gì không?
Triệu Việt cảm thấy không nên quá keo kiệt, dùng người cần phải rộng lượng một chút, đừng học theo Hác Nam.
Dương Phàm cười bình tĩnh đáp:
- Thủ tục thì phó trưởng ban Nguyễn đã dặn người đi làm rồi, các đồng chí ở ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy rất nhiệt tình lại chu đáo. Hiểu rõ yêu cầu của công việc. Lão đạo tỉnh ủy Giang Nam trước khi điều động cũng đã đề cập qua. Tổ chức bên trên sẽ tận lực thỏa mãn, sau khi xuống dưới nếu làm không tốt thì là do năng lực cá nhân có vấn đề.
Vừa nói xong câu này, Nguyễn Tú Tú lại vào đoạt lấy nhiệm vụ rót trà của thư ký.
Khi rót trà cho Dương Phàm, Nguyễn Tú Tú hơi mỉm cười với Dương Phàm, ánh mắt chợt lóe lên sắc thái cảm kích. Sau một tiếng quấy nhiễu, Nguyễn Tú Tú lại đi ra ngoài. Chút tâm tư nhỏ của người phụ nữ này, Dương Phàm thoáng cái là đoán ra được, không ngờ lại lo lắng mình nói lung tung. Ta muốn gây khó dễ, cũng không tới phiên hạng đàn bà con gái như bà, không phải quá coi trọng bản thân mình hay sao?
Thái độ này của Dương Phàm lại được Triệu Việt rất tán thưởng trong lòng, hắn ghét nhất là cái loại cán bộ còn chưa bắt đầu công tác, đã nói này nói nọ với tổ chức. Chàng thanh niên này trông vô cùng chính trực, không hề có tác phong quần áo lụa là, lại còn không có kiểu đi nhậm chức đã chuẩn bị chịu trách nhiệm, hiếm thấy.
Nguyễn Tú Tú đi ra khỏi văn phòng, ấn tượng trong lòng về vị phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này cũng tốt lên rất nhiều. Một câu vừa khen ngợi vừa giấu diếm vết tích vừa rồi khiến Nguyễn Tú Tú rất thoải mái. Tuy nhiên Nguyễn Tú Tú không nhận thấy được ý tứ khác bên trong lời của Dương Phàm, đó là ngoài việc tăng thêm vẻ vang cho Triệu Việt thì đồng thời còn thể hiện ra tố dưỡng của cá nhân.
Nguyễn Tú Tú cũng không nghĩ được nhiều, cảm thấy Dương Phàm đã trát phấn lên mặt mình, lát nữa thế nào cũng phải tiếp đãi cho tốt phải không? Sau khi có ý tưởng này, Nguyễn Tú Tú vội vàng trở về, sắp xếp thủ tục tiếp đãi trưa nay, dù sao sau này mọi người đều là cộng sự, trước hết cứ tạo mối quan hệ tốt còn hơn.
Triệu Việt trong lòng vui vẻ bắt đầu trò chuyện với Dương Phàm về sự tình tỉnh Giang Nam. Dương Phàm là một người nghe rất tốt, bày ra tư thế vãn bối muốn nghe Triệu Việt nói, thi thoảng lại đệm thêm một câu khiến cho Triệu Việt phát huy càng lưu loát. Đến lúc này Triệu Việt hăng máu chém gió, không hề nhận thấy đã một tiếng trôi qua.
Dương Phàm nhìn thấy thời gian cũng hết, chờ một chủ đề kết thúc, thấy Triệu Việt còn muốn tiếp tục, vội vỗ trán chuyên hướng câu chuyện:
- Ôi chao, thật là ngượng ngùng quá. Bí thư Triệu trăm công ngàn việc, đã làm chậm trễ thời gian của ngài rồi.
Triệu Việt lại càng vui hơn, tuy nhiên lời Dương Phàm nói cũng đúng, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm. Đứng lên có chút tiếc nuối, Triệu Việt cười nói:
- Lâu rồi tôi cũng không có thời gian tán gẫu vui vẻ như vậy với người khác.
Dương Phàm hơi khom lưng, khẽ nói:
- Buổi nói chuyện của ngài, dường như làm cho tôi trở về thời gian học với giáo sư Chu, được lợi ích rất nhiều.
Cái này hơi đề cao quá, Chu Minh Đạo là ai chứ? Một học giả nổi tiếng lẫy lừng, luận cấp bậc không thể so sánh với Triệu Việt, luận học vấn và danh vọng thì càng khỏi phải nói nữa. Dương Phàm đánh đồng Triệu Việt với Chu Minh Đạo, điều này khác nào đẩy ngay cái học vị tiến sĩ lên trên đầu, làm cho Triệu Việt luôn đi theo con đường học giả rất là thoải mái. Hơn nữa vừa rồi Dương Phàm làm nửa lễ đệ tử, giọng điệu cũng có chút chân thành, điều này làm cho hảo cảm trong lòng Triệu Việt càng dày thêm một tầng.
- Chàng trai này, sao lại có thể so sánh lung tung thế chứ. Chu lão là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới học thuật.
Nói là nói như vậy, hành động Triệu Việt tự mình tiễn Dương Phàm ra tận cửa, đã đủ chứng minh tâm tình giờ phút này.
Triệu Việt trở lại văn phòng, nụ cười vẫn còn treo trên mặt. Lúc này thư ký Tiểu Cát lại gần hứng thú nói:
- Bí thư Triệu, Chu lão mà bí thư Dương của Hải Tân vừa đề cập là ai vậy?
Cái này giống như trong kinh kịch, Tào Tháo sau trận hỏa thiêu Xích Bích, trên đường chạy trốn cười ha ha, nói cái gì mà Khổng Minh dụng binh thường thôi, sau đó mưu sĩ đúng lúc hỏi một câu:
- Thừa tướng vì sao bật cười?
Triệu Việt mỉm cười tự đắc nói:
- Tục danh của Chu lão tôi cũng không dám nói, không dám nói. Đây chính là một người có tiếng có thể bất cứ lúc nào hẹn ngày gặp mặt lãnh đạo Đảng và quốc gia, là nhân vật giống như thần tiên vậy.
Nói xong, Triệu Việt dường như nhớ tới cái gì đó, cuống quít nói:
- Trời ơi, anh xem trí nhớ của tôi này, vì cao hứng quá mà quên mất rồi. Anh thông báo cho ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy một chút, tôi muốn tham dự buổi tiệc tiếp đón đồng chí Dương Phàm trưa nay, mặt khác thông báo với phó bí thư Giang trưa nay cũng cần phải đến.
Phó bí thư Giang mà Triệu Việt nói, hiển nhiên là phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân, cũng giống như Triệu Việt, đều là người thành phố An Giang tỉnh Giang Nam.
Bên Nguyễn Tú Tú làm thủ tục rất nhanh. Dương Phàm sau khi quay lại cầm lấy thủ tục liên quan, Nguyễn Tú Tú tự mình đưa xuống dưới lầu, nói ra chuyện tiệc tiếp đón, hẹn thời gian và địa điểm buổi trưa ăn cơm cùng nhau, rồi trao đổi phương thức liên lạc.
Sau khi tiễn Dương Phàm, trở lại văn phòng tình cờ gặp phải thư ký của bí thư Tỉnh ủy Cát Vân, Nguyễn Tú Tú mới biết được chuyện Triệu Việt muốn tham dự. Trong lòng lại sinh ra ý tiếp đón Dương Phàm thật tốt. Đương nhiên nỗi khiếp sợ trong lòng cũng không thể tránh khỏi, nhìn khắp toàn bộ tỉnh Thiên Nhai này, ai có thể ngồi trong phòng làm việc của bí thư Triệu suốt một tiếng đồng hồ cơ chứ? Chỉ là một bí thư thị ủy mà có thể khiến cho bí thư Triệu đề xuất tham dự sao? Cho dù là phó bí thư tỉnh ủy thì bí thư Triệu cũng chưa hề cấp cho thể diện cỡ này.
Dương Phàm trở lại nhà khách, nhìn trong phòng không thấy Trương Tư Tề, đi xung quanh thì nghe thấy trong toilet có tiếng nôn mửa. Vội vàng đi tới nhìn thì thấy Trương Tư Tề đang ghé vào bồn rửa mặt mà nôn khan, Chu Dĩnh ở bên cạnh vỗ vỗ lưng lo lắng.
Việc này khiến Dương Phàm hoảng sợ, vội vàng thế chỗ Chu Dĩnh, nhẹ nhàng vỗ lưng hỏi:
- Làm sao vậy? Ăn phải thức ăn hỏng sao?
Trương Tư Tề lắc đầu nói:
- Em cũng không biết nữa, đoán là không quen với khí hậu.
Trương Tư Tề không nói thật, chẳng qua không tìm được chứng cứ gì, cũng không biết nói gì với chồng, quyết định đi đến bệnh viện kiểm tra một chút rồi nói sau. Lúc này Chu Dĩnh đã cầm hai cái túi tới, sốt ruột nói:
- Đừng nhiều lời nữa, khẩn trưởng tới bệnh viện mau.
Dương Phàm nghĩ thầm lúc này đi tới bệnh viện, người chắc chắn không ít. Trương Tư Tề đã nôn thành như vậy, tới bệnh viện xếp hàng không phải là mang vạ dày vò sao? Chưa quen với cuộc sống nơi đây, cũng không nhất định ở Uyển Lăng chứ.
Ngẫm lại Dương Phàm bảo Chu Dĩnh đừng có gấp, lấy điện thoại ra bấm số Nguyễn Tú Tú, sau đó nói qua tình hình vừa rồi.
Nguyễn Tú Tú bên này đang nghĩ cách kết thân với Dương Phàm, vội vàng cười nói:
- Ngài đừng có gấp, tôi sẽ đích thân sang đó. Mà ngài muốn xem Đông y hay là Tây y?
Trong ấn tượng của Dương Phàm mấy cái loại bệnh không hợp khí hậu như này thì không thể dựa vào Tây y được, liền cười nói:
- Đông y đi.
Cúp điện thoại, thiên tính phụ nữ của Trương Tư Tề lại nổi lên, cố nén không muốn thay quần áo không thoải mái, quay về chỗ gương kiểm tra một phen, làm cho Dương Phàm có phần dở khóc dở cười. Trương Tư Tề nhìn qua gương thấy cái miệng méo xệch của Dương Phàm, quay lại hờn dỗi đấm yêu lên ngực Dương Phàm nói:
- Anh thật đáng ghét, người ta khó coi như vậy mà anh còn cười nhạo người ta.
Dương Phàm luôn miệng cầu xin lúc này mới thôi, chỉ chốc lát Nguyễn Tú Tú gọi điện thoại tới, nói là tới rồi. Đám người Dương Phàm vội vàng xuống lầu, vừa tới cửa đại sảnh đã thấy hai chiếc xe Audi màu đen đứng chờ, Nguyễn Tú Tú từ bên trong bước xuống cười khanh khách.
Sau một phen giới thiệu, ba người đi thẳng đến bệnh viện. Nguyễn Tú Tú ở trong chiếc xe phía trước, vẫn đang không ngừng nghĩ về hai cô gái Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Trong lòng tự nhủ cô gái xinh đẹp hơn thì gặp ròi, nhưng dung mạo và khí chất tuyệt hảo như vậy thì thật khó gặp được một người, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được tận hai người, làm cho Nguyễn Tú Tú có phần tự ti mặc cảm. Lòng thầm nói không phải là Dương Phàm muốn một chân giẫm hai thuyền, còn muốn theo kiểu Nga Hoàng Nữ Anh đó chứ?
(Nga Hoàng, Nữ Anh là hai con gái của vua Nghiêu cùng được gả cho vua Thuấn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...