Sỹ Đồ Phong Lưu

Bố mẹ Trang Tiểu Điệp là công nhân đã nghỉ việc, bên dưới còn một cậu em trai đang đi học. Hoàn cảnh gia đình đúng là không khá giả gì. Dương Phàm chỉ có thể lén chuyển vào tài khoản của Trang Tiểu Điệp một triệu. Sau khi an ủi hai người già mấy ngày, hứa sẽ giải quyết công việc của em trai Trang Tiểu Điệp. Trước khi bố mẹ Trang Tiểu Điệp rời đi, Dương Phàm đã nhận bọn họ làm bố mẹ nuôi. Mặc dù bọn họ nhiều lần từ chối nhưng Dương Phàm vẫn kiên trì cho bằng được. Khi hai người đi, Dương Phàm và Trương Tư Tề mua rất nhiều quà như đồ đặc sản, đồ ăn, sau đó tự mình lái xe đưa đến sân bay.
Nguyên nhân cái chết của Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm không nói cho bố mẹ nàng. Có nói cũng chỉ làm hai người đau lòng mà thôi.
Cuộc sống của Dương Phàm lại về với quỹ đạo bình thường.
Cơn phong ba đến quá đột ngột nhưng đi lại khá chậm. Từ trên xuống dưới đều đang cố ý nhanh chóng xử lý mọi chuyện. Cuộc tranh đấu giữa Hác Nam và Hà Thiếu Hoa rốt cuộc đã có kết quả. Trên Bắc Kinh cử hai cán bộ cấp bộ xuống, kết quả này khiến không một ai chiếm được tiện nghi.
Phó bộ trưởng Bộ Nội vụ khi xuống đọc quyết định đã nhiều lần nhấn mạnh phải duy trì cục diện ổn định trong tỉnh Giang Nam, duy trì tốc độ phát triển kinh tế nhanh và liên tục của tỉnh Giang Nam. Lời nói này nghe thì không có ý thực chất gì. Nhưng trên thực tế việc sắp xếp nhân sự như vậy có thể thấy Hác Nam và Hà Thiếu Hoa bị gõ không nhẹ.
Người ngoài cuộc nhìn không ra. Người trong cuộc nhìn thấy cũng chỉ có thể cười trộm trong lòng.
Trang bài Báo Giang Nam đã đăng bài phát biểu của bí thư tỉnh ủy Hác Nam trong hội nghị công tác của cán bộ, nhấn mạnh việc củng cố kết quả cải cách, đoàn kết nhất trí duy trì cục diện ổn định, duy trì phát triển kinh tế của tỉnh Giang Nam.
Khi Dương Phàm cầm tờ báo lên đọc, hắn rất cẩn thận đọc từng chữ một. Sau khi gọi điện thông báo tình hình với Bắc Kinh, không ngờ bên rên không tỏ rõ thái độ gì. Dương Phàm thực ra cũng có thể yên tâm ở lại Uyển Lăng. Dù sao rất nhiều chuyện hắn mới bắt đầu tiến hành.

Rất nhiều chuyện cho dù nhìn ra nhưng không thể công bố ra ngoài. Cho nên Dương Phàm chỉ cười cười cho qua chuyện. Công việc ở Uyển Lăng mới diễn ra, Dương Phàm còn rất nhiều việc phải làm.
Khu Khai Phát và Khu công nghệ kỹ thuật cao. Khi hai nơi này được thành lập đã khiến thị ủy đấu tranh một hồi. Năm đó khi Hạ Trì Dân còn tại vị, lão đã dựng khu Khai Phát lên thành ngọn cờ đầu của thành phố. Lúc ấy Trầm Minh liền dựng Khu công nghệ kỹ thuật cao để chống lại. Sau này Quý Vân Lâm và Lý Thụ Đường cũng như vậy.
Buổi sáng, hội nghị thường ủy vừa bắt đầu. Đổng Trung Hoa theo thói quen nói một tràng, Dương Phàm liền giơ tay lên từ từ nói:
- Tôi có suy nghĩ muốn nói với mọi người.
Mọi người lập tức ngậm miệng lại. Có người khó chịu cũng phải giả vờ chăm chú lắng nghe.
- Từ sau khi phụ trách việc thu hút các nhà đầu tư, tôi đã tiến hành nghiên cứu và khảo sát. Hiện nay tôi rất lo lắng về cơ cấu liên quan đến thu hút các nhà đầu tư của thành phố Uyển Lăng chúng ta. Cục Chiêu thương, khu Khai Phát, Khu công nghệ kỹ thuật cao có thể nói mỗi cơ quan tự mình hoạt động. Điều này khiến cho nhân lực vật lực không thể tập trung lại một chỗ. Tôi thấy không thể duy trì tình hình như vậy, cần phải có sự điều chỉnh thích hợp.
Câu nói này vừa thả ra đã làm cho mọi người đều thầm kinh hãi. Bọn họ đều biết Dương Phàm định ra tay mạnh. Chẳng qua động tác này phù hợp với nguyên tắc làm việc của Dương Phàm, nhất định là do việc thu hút đầu tư không đạt hiệu quả.
Đương nhiên người khó chịu nhất lúc này chính là La Đạt Cương. Bởi vì cục Chiêu thương là địa bàn của hắn. Dương Phàm nói như vậy không khác nào muốn tiến hành chỉnh đón ba cơ quan này một lần. Từ ý nghĩa nào đó mà nói muốn chỉnh đón ba cơ quan này phải do lãnh đạo thị ủy hoặc lãnh đạo ủy ban phụ trách đề xuất. Bây giờ Dương Phàm đề xuất ra, kết quả tự nhiên có thể biết được. Khu Khai Phát vẫn được coi là địa bàn của ủy ban, Khu công nghệ kỹ thuật cao là ngọn cờ đầu của thị ủy. Dương Phàm vừa ra tay nhất định muốn diệt trừ.

Nếu là phó bí thư thị ủy khác thì đừng nói dám làm như vậy, chỉ cần vừa đưa ra đã khiến cho mọi người tức giận. Ba cơ quan nhà nước béo bở đó mà mày cũng dám nghĩ đến, người khác còn để mày sống yên sao? Đáng tiếc thế của Dương Phàm bây giờ quá mạnh. Hắn vừa mở miệng nói lập tức không ai dám có ý kiến. Đổng Trung Hoa cúi đầu suy nghĩ ra vẻ không nghe thấy. Nguyên Chấn thì viết loạn gì đó trong sổ. La Đạt Cương buồn bực hút thuốc lá. Liễu Chính Dương lại rụt cổ như sợ Dương Phàm nhìn mình.
Lãnh đạo chủ yếu làm như vậy, những người khác càng không dám thở mạnh, còn có người giả vờ trợn mắt mỉm cười ra vẻ chăm chú lắng nghe. Chẳng qua thường vụ thị ủy Uyển Lăng bây giờ trên cơ bản đều là do Dương Phàm nói chuyện, ngoài trừ chủ tịch Mặt trận tổ quốc thành phố Uyển Lăng Mã Tiêu. Người này suốt ngày ngủ gà ngủ gật.
- Nếu muốn làm tốt công tác hấp dẫn các nhà đầu tư vào thành phố Uyển Lăng chúng ta, muốn đứng hàng đầu trong cả tỉnh, tôi thấy phải mau chóng đưa ra phương án giải quyết.
Dương Phàm lần đầu tiên nói hơn nửa tiếng, ý đồ chính là ba cơ quan này về sau do tao định đoạt, về nhân sự cũng do tao quyết định.
Sau khi Dương Phàm nói xong, Đổng Trung Hoa không có ý kiến gì mà lập tức gật đầu nói:
- Các đồng chí, kinh tế Uyển Lăng mấy năm nay phát triển rất đáng mừng. Nhưng chúng ta không thể vì vậy mà buông lỏng. Tôi cho rằng cái nhìn của Phó bí thư Dương rất chính xác. Thị ủy và ủy ban đều phải ý thức được vấn đề này. Phó bí thư Dương là thạc sĩ kinh tế nên có thể nói là chuyên gia của vấn đề này.
Mọi người đều khinh thường sự vô sỉ của Đổng Trung Hoa, chẳng qua không thể không bội phục người này suy nghĩ quá nhanh. Hắn là bí thư thị ủy, có thành tích gì chẳng lẽ thiếu được phần của hắn sao? Cho nên hắn gióng trống khua chiêng ủng hộ Dương Phàm. Tương lai chẳng những có thể ngồi chơi mà hưởng lợi, hơn nữa còn không mâu thuẫn với Dương Phàm.

Hai vị lãnh đạo thị ủy đã nói như vậy, các thường vụ khác còn có gì để nói? Mọi người giơ tay đồng ý. Kết quả thảo luận rất nhanh đã có. Dương Phàm phụ trách ba đơn vị này, thị ủy hỗ trợ liên lạc. Về việc bố trí nhân sự toàn bộ do và ban Tổ chức cán bộ thị ủy bàn bạc, cuối cùng đề xuất một phương án thảo luận trong hội nghị thường ủy.
Bất cứ quyết định cuối cùng nào đều cần phải thảo luận, đó chính là dân chủ, là ý kiến của tập thể. Trên giấy tờ cũng viết như vậy mà.
Tin tức trong hội nghị thường ủy rất nhanh đã được truyền ra tạo thành một tiếng vang không nhỏ trong những cán bộ trung và cao tầng ở thành phố Uyển Lăng. - .
Đường Đường là người đầu tiên nhận thấy nguy cơ. Chị ta mới ngồi ở chức cục trưởng cục Chiêu thương được vài ngày mà. Đường Đường không phải chỉ là hơi không tôn trọng lãnh đạo chút sao? Không ngờ lãnh đạo nhanh như vậy đã tính sổ với mình.
Đường Đường đến tìm La Đạt Cương than vãn kể khổ một phen. La Đạt Cương cũng chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mà nói:
- Đừng lo lắng, thằng Dương Phàm đó ít nhiều cũng phải nể mặt anh. Trong hội nghị thường ủy anh sẽ tranh thủ cho em.
Không dễ dàng gì đuổi được Đường Đường rời đi, trong lòng La Đạt Cương đang rất khó chịu. Hắn vốn muốn nghĩ cách gây khó dễ cho Dương Phàm, ví dụ như lén kích động cán bộ ba đơn vị kia đến thị ủy gây náo loạn. Nhưng nghĩ đến cảnh cáo từ Bắc Kinh truyền xuống, La Đạt Cương đành phải buông bỏ suy nghĩ này.
Trên thực tế La Đạt Cương và Đường Đường đã quá lo lắng. Dương Phàm chẳng qua chỉ là muốn lấy cớ để điều chỉnh ba cơ quan nhà nước này để bọn họ phát huy tác dụng nhiều hơn. Như vậy cũng làm tốt công tác hấp dẫn các nhà đầu tư vào thành phố Uyển Lăng hơn.
Vấn đề nhân sự cục Chiêu thương, Dương Phàm thật ra không nghĩ điều chỉnh quá nhiều. Bây giờ Đường Đường đang giữ chức cục trưởng, phó cục trưởng là Hà Tiến và Mao Thông, chánh văn phòng là Cát Ny, trưởng phòng nghiệp vụ Lý Tình Tình, đó đều là những chức vụ chủ yếu. Ngoại trừ Mao Thông, những người khác chỉ cần Dương Phàm khẽ gật đầu là đi theo hắn ngay. Trong lòng Dương Phàm cảm thấy không cần điều chỉnh. Muốn làm Đường Đường mất quyền lực thật ra rất dễ dàng. Cục Chiêu thương bây giờ đang không có phó bí thư đảng ủy, bây giờ phái một người đáng tin cậy giữ chức này. Sau đó để phó bí thư hợp sức với đám người Hà Tiến, như vậy Đường Đường cũng chỉ là bù nhìn mà thôi.

Sắp hết giờ buổi chiều, Dư Hữu Dung lén lén lút lút xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm. Bà chị này bây giờ chính là người chuyên nghe ngóng, chỉ cần thị ủy và ủy ban có bất cứ tin tức gì, nàng cũng có thể kịp thời báo cáo cho Lâm Đốn.
Trùng hợp chính là Lâm Đốn đang xuống lầu có việc. Dư Hữu Dung đi dạo một vòng ngoài cửa đang định rời đi thì Dương Phàm thấy vậy liền vẫy vẫy tay nói:
- Chị Dư có chuyện gì thế?
Dư Hữu Dung vẫn nhớ kỹ lời Dương Phàm nói, thầm nói không thể báo cáo vượt cấp. Nhưng nếu Dương Phàm gọi mình, như vậy chị ta có cơ hội trực tiếp báo cáo với lãnh đạo.
Dư Hữu Dung lắc lắc mông chạy vào, cười cười như một con chó lấy lòng.
- Phó bí thư Dương, tôi đến để báo cáo công việc với phó chánh văn phòng Lâm, nhưng không thấy anh Lâm ở đây.
Dư Hữu Dung vội vàng giải thích một chút. Lãnh đạo không có ở đây, tôi không phải là không dám kinh động phó bí thư sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui