Sỹ Đồ Phong Lưu

Không chờ Dương Phàm nghĩ thông, chủ nhiệm Ngô đã lại nói: "Việc của cậu Trầm thư ký đã
dặn dò rồi, để tôi dẫn cậu tới thẳng phòng làm việc của ông ấy." Nói xong chủ nhiệm Ngô đi trước dẫn đường, Dương Phàm yên tâm đi theo sau lên lầu, tới trước phòng làm việc của Trầm Minh ở trên tầng 5.
Chủ nhiệm Ngô tới gõ cửa, bí thứ Hồ thò đầu ra thấy Dương Phàm và chủ nhiệm Ngô, lập tức cười tươi như hoa nói: " Trầm thư ký đang ở trong, theo tôi vào đây."
Trong phòng có một cái bàn làm việc cự đại, thân hình không cao lắm của Trầm Minh ngồi trước bàn như thể bị lọt thỏm phía sau.
Nửa năm trước, thư ký thị ủy vì việc công ty duy nhất trên thị trường thành phố - tập đoàn Phi Thiên tuyên bố phá sản nên bị liên lụy, hiện tại tới hội đồng đại biểu nhân dân toàn quốc dưỡng lão rồi. Vì thế việc tranh đoạt chiếc ghế trống chở thành tiêu điểm, đương thời Trầm Minh bất quá chỉ là phó thư ký thị ủy, trong ban thường trực sếp sau thị trưởng và chủ tịch hội hiệp thương chính trị.
Lúc đó Hạ Trì Siêu ra ứng cử chức thư ký thị ủy tiếng tăm rất lớn, Trầm Minh ngược lại không có tiếng tăm gì. Hạ Trì Siêu cùng thời với lão thư ký đương nhiên là ở vào thế mạnh, quan hệ với quan chức trong thường ủy bản địa có thể nói là thiên ti vạn lũ. Sự thiên biến vạn hóa của chính đàn thể hiện trong việc xác định chiếc ghế thư ký thị ủy này, Trầm Minh là lực lượng mới xuất hiện, dưới sự nâng đỡ của thư ký tỉnh ủy Chúc Đông Phong đường hoàng tiếp nhận chiếc ghế thư ký thị ủy.
Đây là một kết quả hoàn toàn bất ngờ, Hạ Trì Siêu vốn đang áp đảo Trầm Minh tự nhiên trong lòng khó mà cân bằng, biểu hiện càng mạnh mẽ hơn so với lúc trước. Trầm Minh nhiều lần thử thay đổi cục diện này, thế nhưng trong số những người trong ban thường trực ủy ban thành phố, trừ phó thư ký Quý Vân Lâm vốn từ cơ quan hàng không tỉnh điều xuống là có quan hệ với Trầm Minh ra, thư ký chính pháp ủy Tào Dĩnh Nguyên lại không dính dáng tới phe nào, những người còn lại đại đa số đều bất mãn với Trầm Minh. Trầm Minh là thị ủy nhưng lại không khống chế được ủy ban thường trực, cái cảm giác đó đương nhiên là không phải bàn cãi.
''Tới rồi sao. Ngồi đi." Trầm Minh ngồi im, biểu tình uy nghiêm nói với Dương Phàm một tiếng, tiếp đó nói với chủ nhiệm Ngô:" Tiểu Ngô à, phiền cô đi mời Quý thư ký tới đây, nói tôi có việc kiếm ông ấy thương lượng."

Chủ nhiệm Ngô gật đầu đáp ứng sau đó đi luôn, Trầm Minh lúc này mới nở nụ cười nói với Dương Phàm: "Đợi lát nữa Quý thư ký tới đây, chú sẽ thương lượng vấn đề công tác của cháu."
Dương Phàm chớp thời gian lấy bản báo cáo yêu cầu cục vệ sinh môi trường Vu Thành hỗ trợ kỹ thuật ra, đưa cho Trầm Minh cung kính cười nói:" Chú Trầm, đây là những gì cháu nghĩ sau khi xem xong tài liệu, sau khi cháu xin Trần tỉnh trưởng xem qua, ông ấy cảm thấy khả thi, cho nên cháu mới bạo gan đưa lên cho chú xem qua."
Nụ cười của Trầm Minh hơi cứng nhắc, cảm thấy cái báo cáo này, mười thì có tám chín là Trần Chính Hòa dạy Dương Phàm viết, để cò kè bớt một thêm hai với mình đây. Nhận lấy bản báo cáo Trầm Minh hạ giọng nói: "Uhm, chú xem ngay đây, cháu chờ một lát."
Bản báo cáo này của Dương Phàm chủ yếu là nắm bắt lấy việc cục vệ sinh môi trường thành phố sau khi kiểm tra nhà máy Tề Nhĩ Đặc mấy lần, đưa kết luận có lợi cho công ty Tề Nhĩ Đặc, vì vậy để cân nhắc về thái độ phụ trách đối với an toàn tính mạng của quần chúng, đặc biệt xin cục vệ sinh môi trường Vu Thành hỗ trợ về mặt kỹ thuật. Cái báo cáo này ít nhiều gì cũng có điểm ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, theo lý thì nên xin hỗ trợ kỹ thuật từ văn phòng tỉnh mới đúng chứ.
Trầm Minh lúc bắt đầu đọc cũng thấy có điểm quỷ dị, lập tức sau khi hiểu ra mấu chốt trong đó, không khỏi muốn đập bàn khen hay, càng thêm nhận định đây là chủ ý của Trần Chính Hòa. Vu Thành trên danh nghĩa là thành phố cấp thấp, nhưng nó lại là thành phố không trực thuộc tỉnh, cao hơn Uyển Lăng một bậc, hai cục vệ sinh môi trường của hai thành phố giao lưu kỹ thuật, việc này nói thế nào thì cũng là danh chính ngôn thuận.
"Tuyệt, người trẻ tuổi có nhiều sáng kiến, kiến nghị này đợi lát nữa chú sẽ bàn với Quý thư ký." Việc này đối với Trầm Minh có trăm mối lợi nhưng vô hại, Trầm Minh tự nhiên là không có lý do để từ chối, nghĩ tới việc có Trần Chính Hòa chống lưng Dương Phàm, bên cục vệ sinh môi trường Vu Thành tự nhiên là không có vấn đề rồi.
"Trầm thư ký tìm tôi có việc gì?" Quý Vân Lâm mặc âu phục đi vào, sau khi thấy Dương Phàm thì hơi dừng một chút, bình tĩnh cười nói.

Thị ủy phó thư ký Quý Vân Lâm là một cán bộ thiếu kinh nghiệm, nửa năm trước được điều từ cơ quan hàng không tỉnh về, thân hình cao gầy, khí độ ung dung nho nhã, giọng nói mang hơi hướng địa phương vùng Giang Hoài. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Mời ngồi!" Trầm Minh đứng lên cười mời Quý Vân Lâm ngồi xuống, đợi bí thư mang trà tới, mới ngồi ghế chủ nhân đối diện, chỉ Dương Phàm cười nói: "Đây là Dương Phàm, thạc sĩ kinh tế, nghiên cứu viên cấp chính khoa tại viện khoa học xã hội thành phố Bắc Kinh. Là nhân tài tôi đặc biệt đưa về từ đoàn tỉnh ủy để tăng cường lực lượng của tổ công tác Tề Nhĩ Đặc. Ông đừng thấy cháu nó trẻ tuổi, thầy của nó là bắc đẩu lĩnh vực kinh tế học trong nước, viện trưởng viện khoa học xã hội thành phố Bắc Kinh - ông Chu Minh Đạo."
Trầm Minh nói vô cùng ngắn gọn, không biết Dương Phàm là ai cũng không quan trọng, không biết Chu Minh Đạo là ai cũng không quan trọng, nhưng cái chức viện trưởng viện khoa học xã hội Bắc Kinh thì lại rất có lực sát thương.
Quý Vân Lâm tỉnh bơ nghe Trầm Minh giới thiệu, mặt nở nụ cười vui vẻ đưa tay về phía Dương Phàm nói:" Tuổi trẻ đầy triển vọng nha, đồng chí Dương Phàm!"
Thấy Quý Vân Lâm chủ động đưa tay tới, Dương Phàm vội đứng lên, không đợi Quý Vân Lâm đứng lên đã bắt tay ông ta, thái độ cung kính nói:" Xin chào Quý thư ký, cháu còn trẻ tuổi, sau này mong chú cứ phê bình uốn nắn khi công tác."
Quý Vân Lâm từ tỉnh xuống, mặc dù tiếp xúc không nhiều với viện khoa học xã hội, nhưng úy tín của Chu Minh Đạo tại lĩnh vực kinh tế thì biết. Dương Phàm trẻ tuổi như vậy đã là cấp chính khoa, mở miệng là đặc chất Bắc Kinh, nét mặt đúng mực, khi nói chuyện ánh mắt luôn nhìn mình. Lại còn được Trầm Minh mời mình tới để giới thiệu, tiểu tử này lai lịch khẳng định không đơn giản.
"Ngồi đi rồi nói, ngồi đi rồi nói, đừng câu nệ, Trầm thư ký và chú đều là người hiền hòa." Quý Vân Lâm bắt tay với Dương Phàm xong, bảo Dương Phàm ngồi xuống, sau đó mới quay đầu sang cười với Trầm Minh:" Trầm thư ký quả có biết nhìn người, chàng trai trẻ này không tồi, cụ thể sắp xếp công tác của cậu ta như thế nào, tôi sẽ làm theo quyết định của tổ chức."

Trầm Minh nghe xong thản nhiên cười, lấy tay đưa bản báo cáo của Dương Phàm sang nói:" Cháu nó sau khi nghiên cứu tài liệu liên quan tới tập đoàn Tề Nhĩ Đặc, dựa vào thái độ chịu trách nhiệm với quần chúng, đã viết ra bản báo cáo này. Tôi đã xem qua, cảm thấy bản báo cáo này viết rất đúng lúc đó. Lần trước tới bệnh viện thăm người dân bị bệnh, có người đã chất vấn tôi về việc tình nghì cục vệ sinh môi trường thành phố ta bao che cho tập đoàn Tề Nhĩ Đặc. Việc này liên quan tới an toàn tính mạng của nhân dân thành phố ta, tôi cảm thấy trong toàn bộ quá trình điều tra, nhật định phải đảm bảo sự công minh, công khai, phải làm cho người dân yên tâm. Còn việc một số đồng chí thành phố ta có thể nảy sinh mâu thuẫn với cách làm này thì có thể hiểu được, nếu như tập đoàn Tề Nhĩ Đặc không hề có vấn đề ô nhiễm, thì cục vệ sinh môi trường cần gì phải kiểm tra chứ?"
Quý Vân Lâm trầm ngâm một lúc, uống một ngụm trà rồi từ từ nói:" Tôi cảm thấy kiến nghị này khả thi đó, nhưng việc này tốt nhất là nên báo cáo cho ủy ban thường trực, an bài nhân viên tổ điều tra công tác còn cần Trầm thư ký chủ trì quyết định. Còn có một vấn đề nữa, tôi lo cục vệ sinh môi trường Vu Thành không phối hợp."
Trầm Minh không trả lời Quý Vân Lâm, mà quay đầu lại cười hỏi Dương Phàm:" Đồng chí Dương Phàm, vấn đề Quý thư ký vừa nhắc tới rất kịp thời đó, việc này là cháu đề xuất, cháu không thể rút lui vào thời khắc quan trọng đâu."
Việc này vốn là nên do thị ủy dẫn đầu, cục vệ sinh môi trường hai bên cùng nhau giải quyết, Trầm Minh lại ném sang cho Dương Phàm, rõ ràng là ép Dương Phàm lôi người đứng sau lưng ra.
Quý Vân Lâm nghe Trầm Minh nói vậy, lập tức chuyển ánh mắt sang Dương Phàm, trong lòng nghĩ việc Vu Thành tiểu tử nhà cậu có thể có biện pháp gì? Chả nhé bố cậu là quan to ở Vu Thành?
Dương Phàm sớm đã có chuẩn bị, mắng Trầm Minh một câu trong lòng, mặt cung kính cười mỉm nói:" Việc này không khó giải quyết, con trai thị ủy thư ký Vu Thành - Chu Tử Dương với cháu quan hệ không tồi, cháu định nhờ anh ấy dẫn đi gặp người phụ trách cục vệ sinh môi trường, việc này chắc là có thể làm được. Chỉ là việc này không có tỉnh ủy hỗ trợ, cháu cũng không tiện tự mình giải quyết."
Trầm Minh nghe xong cười lớn nói:" Dương đồng chí không ngờ lại quay lại chiếu tướng bọn chú rồi." Nói xong Trầm Minh chuyển đầu cười với Quý Vân Lâm nói:" Quý thư ký thấy việc này chúng ta có phải nên thống nhất cách xử lý một chút không?"
Quý Vân Lâm gật đầu nói:" Việc có lợi đối với quần chúng, đương nhiên là phải kiên quyết ủng hộ rồi."

Hai vị thư ký nói không có câu nào là thật, cứ lòng và lòng vòng trong đầu Dương Phàm, chắc là nghệ thuật ăn nói ngắn gọn của hai người. Thầm nghĩ đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ trên quan trường sao?
"Nếu Quý thư ký đã không có dị nghị gì, tôi thấy chiều nay nên tổ chức cuộc họp ban thường trực để quyết định việc này." Trầm Minh cuối cùng giải quyết dứt khoát, giờ phải xem kết quả trong cuộc họp ban thường trực thôi. Việc này, Trầm Minh hoàn toàn có lý, nếu có bị phản đối cũng khó mà lay chuyển quyết định hai vị thư ký đã thương lượng xong xuôi lúc trước.
"Dương Phàm à, phiền cháu đi gọi chủ nhiệm Ngô lại đây." Trầm Minh cười ha ha nói với Dương Phàm, Dương Phàm biết sau đây là bàn tới công tác cụ thể của mình rồi.
Quả nhiên, Dương Phàm tìm thấy trưởng phòng Ngô trong phòng làm việc, cung kính gọi: " Trưởng phòng Ngô, Trầm thư ký tìm chị."
Trưởng phòng Ngô lúc trong phòng làm việc không có ai lại như thể không ra vẻ ta đây, cười với Dương Phàm nói:" Đồng chí Dương Phàm, tôi muốn sửa lại hiểu lầm của cậu, tôi là phó chủ nhiệm, chủ yếu là phụ trách công tác tiếp đón bình thường. Hồ bí thư cũng là phó chủ nhiệm, kiêm chức khoa trưởng khoa tổng hợp."
Thấy nụ cười của chủ nhiệm Ngô, Dương Phàm giờ mới phát hiện thiếu phụ này quả thật có vài phần quyến rũ, rất có phong phạm của hồ ly tinh.
"Bà chị này không có đi lại với Trầm Minh chứ? Hình như vợ Trầm Minh đã mất tám năm trước rồi, không hề nghe nhắc tới việc tái giá." Dương Phàm thầm nghĩ vậy trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui