Sỹ Đồ Phong Lưu

Lên xe, Lâm Đốn quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, cả trụ sở đều đang bàn tán, nói anh trọng tình trọng nghĩa, quan tâm cựu cán bộ.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Có phải là anh nhiều lời đúng không. Mấy lời này có tác dụng gì chứ?
Lúc này điện thoại di động của Lâm Đốn vang lên. Lâm Đốn nhìn thoáng qua, đưa cho Dương Phàm nói:
- Trưởng ban Lý – ban Tổ chức cán bộ gọi tới.
- Phó bí thư Dương sao? Vấn đề lựa chọn bí thư huyện ủy huyện Sơn Thành, thứ sáu này sẽ chính thức đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy.
Giọng nói của Lý Quân vẫn như bình thường, rất bình tĩnh.
Trên mặt Dương Phàm không có bất cứ biểu hiện gì, thản nhiên nói:
- Ừ, đã biết, làm phiền. Đúng rồi, trưởng ban Lý, văn phòng Uyển Lăng đang thiếu một phó chánh văn phòng chủ trì công việc. Sau đó tôi sẽ tranh thủ đãi ngộ cấp chính khoa.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở của Lý Quân, hình như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
- Thu Sinh đã được làm trưởng phòng ở cục Thống kê, đó là khen thưởng do lần trước lập công. Để Lý Hà đi vào, chẳng qua nó mới tham gia công tác hai năm, tôi sợ người khác bàn tán.
Dương Phàm nói:
- Có người nói là tốt, bên tôi đang thiếu người thân tín. Tôi không cần biết người khác nói gì.
Lý Quân rốt cuộc gật đầu nói:
- Như vậy làm theo lời anh.
Lý Quân dập máy, Dương Phàm gọi điện cho Ngô Yến cục Chiêu thương, nói chuyện Hồng Diễm Diễm ra. Ngô Yến ở bên trong nói với giọng trông mong:
- Gần đây sắp có hỏa hoạn.
Dương Phàm cười nói:
- Chờ em bố trí.
Vừa mới bỏ điện thoại xuống, điện thoại di động trong túi quần liền vang lên. Số điện thoại này không có mấy người biết. Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Chuyện nhiều quá.
- Phó bí thư Dương, vị trí của Hồng Thành Cương, có tranh hay không?
Mẫn Kiến cười hơi âm hiểm, giống một con sói đang nhìn đàn cừu vậy.
- Tranh, tại sao lại không tranh? Không tranh, thằng khác lại nghĩ tôi là thằng ngu.
- Vậy tức là phải triệu tập hội nghị thường ủy?
Mẫn Kiến hiểu ý cười nói. Dương Phàm gật đầu nói:
- Chính là ý này, chuyện cụ thể anh không cần biết, đến lúc đó rồi nói.
Dương Phàm đang vội vàng bố trí mọi việc, có người cũng không nhàn hạ gì. Phó thị trưởng La Đạt Cương phụ trách kinh tế hôm sau xuống cục Chiêu thương. Trong cuộc họp với toàn thể nhân viên trong cục, rất không khách khí phê bình công tác hai năm gần đây của cục.
- Cục Chiêu thương là cửa sổ phát triển kinh tế của thành phố Uyển Lăng ta. Có đồng chí trong chúng ta trước đây làm ra không ít thành tích, nhưng bây giờ lại đang ngồi im trên đống thành tích mà hưởng thụ? Đây là hiện tượng gì? Là hiện tượng quá xấu.
La Đạt Cương phát biểu một lúc rồi rời khỏi cục Chiêu thương. Chân trước vừa rời đi, Ngô Yến đã gọi điện cho Dương Phàm.
- Tên Dương Phàm này có phải là con gà bị cắt tiết nhưng không chết không? Trong cuộc họp thiếu chút nữa chỉ đích danh chị. Nhìn cái bộ dạng phấn khởi của hắn, chị nghi ngờ hắn có cái nhìn gì đó với em. Ai chẳng biết cục Chiêu thương là địa bàn của em?
Ngô Yến tức giận, thở hổn hển nói. Dương Phàm nghe xong, một lúc lâu không nói gì.
- Chuyện này nhịn thằng đó một thời gian. Người này, em còn không rõ hắn ở nhánh nào.
Diêu Kiến Quân vuốt mông ngựa làm cho Dương Phàm muốn chìm xuống nước cũng không được. Chuyện này làm Dương Phàm hơi tức giận. Hiển nhiên cho dù Dương Phàm nói mình không sai Diêu Kiến Quân đi làm như vậy, sợ cũng không có ai tin.
Dương Phàm chỉ có thể thuận thế mà làm, không có lựa chọn nào khác. Trừ phi Dương Phàm nguyện ý dưới người ta. Hành vi thăm Hồng Thành Cương rất tự nhiên bị người ta coi là mua chuộc lòng người, tạo xu thế. Với cục diện chính trị hiện nay ở Uyển Lăng, người hơi có đầu óc đều có thể nghĩ được, Dương Phàm trẻ tuổi hình như tính toán được tình huống đạt được vị trí phó bí thư thị ủy. Tuổi còn trẻ mà đầy năng lực, đang muốn theo đuổi quyền lực cao nhất ở Uyển Lăng/
Khi người đứng thứ ba trong thị ủy thò tay ra muốn đoạt vị trí, hai vị phía trước có thể ngồi ấm chỗ mới là lạ. Chỉ là Dương Phàm không ngờ được người ra tay trước lại là La Đạt Cương. Người này cũng có xung đột về lợi ích với mình. Ít nhất lựa chọn người làm phó bí thư thị ủy, kinh nghiệm của La Đạt Cương nhiều hơn mình nhiều.
Người hiểu rõ tính cách của Dương Phàm, không có nhiều lắm. Nếu như để Chu Minh Đạo đánh giá Dương Phàm, sẽ nói hai từ "Cẩn thận". Không sai, Dương Phàm chính là một người cẩn thận từ trong trứng. Từ khi lên chức phó bí thư thị ủy này, Dương Phàm đã nghĩ đến việc xuất hiện dòng chảy ngầm đánh vào mình. Chỉ là Dương Phàm thật không ngờ, dòng chảy ngầm đó lại xuất hiện từ La Đạt Cương.

La Đạt Cương nhằm vào cục Chiêu thương chính là đưa ra lời khiêu chiến với Dương Phàm, hay là để thử dò xét?
Trong lòng Dương Phàm đang khá lo lắng. Bởi vì hắn không biết gì về phó thị trưởng La Đạt Cương luôn trầm mặc này. Trước đó La Đạt Cương che giấu rất tốt, chẳng qua cử động này làm Dương Phàm thấy hắn có chút xúc động. Nếu mình là La Đạt Cương, sẽ âm thầm kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi một cơ hội tốt nhất rồi mới ra tay.
Phản kích? Hay là nhẫn nại? Đây là một lựa chọn rất khó khăn.
Ba người Cố Đồng, Giản Minh, Cao Thiên sau khi rời khỏi Vu Thành cũng không quay về tỉnh thành, mà ba người một xe xuống Uyển Lăng. Tiếp bọn hắn chính là La Đạt Cương. Trong một khu giải trí ở ngoại ô. La Đạt Cương đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm với ba người bọn hắn.
Phỉ Phỉ mặc dù mới có hai mươi tuổi nhưng là má mì nổi tiếng ở đất Uyển Lăng này. Trong tay có hơn ba mươi "tiểu thư" mỗi người đều trẻ tuổi xinh đẹp. Đi vào phòng, Phỉ Phỉ cười cười nói với bốn người:
- Bốn ông chủ, em mang chị em đến.
La Đạt Cương cười cười với ba người:
- Các anh chọn đi, tôi đã dặn dò, đều là hàng nguyên.
Phỉ Phỉ mặc dù không nhận ra La Đạt Cương, chẳng qua từ thái độ nịnh nọt và cẩn thận của chủ khu giải trí này có thể thấy được mấy người này không phải khách bình thường. Nếu không ông chủ sẽ không để căn phòng tốt nhất trong khu cho bọn họ. Ông chủ còn nhiều lần dặn dò, phải dẫn các cô em mới tham gia, đừng có mà dẫn các con bé đã đi khách nhiều lần.
Phỉ Phỉ có thể lăn lộn trong ngành này đến hôm nay, một là dựa vào Trầm Ninh và Lưu Thiết, hai là dựa vào bản lĩnh của mình.
Cao Thiên đợi hai người Cố Giản chọn gái, hắn đánh giá năm sáu em còn lại, lắc đầu cười nói:
- Tôi không thích trẻ quá, lưu má mì lại với tôi đi.
Phỉ Phỉ ngẩn ra một chút, lập tức cười cười đi lên lấy lòng nói:
- Ông chủ này, ông thấy bây giờ đang rất bận, em còn phải làm ăn mà. Không bằng đợi em một lát, em sẽ về tiếp anh?
Lời này coi như không hề sơ hở, đàn ông chỉ cần có đàn bà bên cạnh, có gì không được chứ. Đến lúc đó ám chỉ mấy đàn em, hút sạch khí của thằng ranh này, hắn sẽ không nhớ được đến mình. Phỉ Phỉ tính rất tốt, không ngờ Cao Thiên đang cười cười đột nhiên lạnh như băng nói với Phỉ Phỉ:
- Tối nay cưng nếu không hầu hạ anh cho tốt thì đừng mong ra khỏi phòng này.
Vẻ tươi cười của Phỉ Phỉ liền cứng đơ lại. La Đạt Cương lúc này cười nói với Phỉ Phỉ:
- Cưng có bao nhiêu người, anh nhận hết, như vậy có thể được chứ?
La Đạt Cương nói rất hào phóng, nhưng trên thực tế Phỉ Phỉ lại lỗ vốn. Bên ngoài Phỉ Phỉ có mười mấy cô gái. Đêm mới bắt đầu, như vậy không phải phá hủy chuyện làm ăn của mình sao? Trong khu giải trí này đâu chỉ có một mình má mì này chứ.
Phỉ Phỉ còn định nói gì đó, Cao Thiên đã cười cười cầm chai bia đi đến, đập vào mặt bàn, dọa đám tiểu thư sợ đến trắng mặt. Cao Thiên vỗ vỗ tay nói:
- Còn chưa quyết định sao?
Phỉ Phỉ trong lòng rất giận nhưng không có một chút biện pháp nào. Trong lòng thầm nghĩ, MặC DÙ, coi như bị quỷ đè.
- Theo lời ngài, ngài có thể coi trọng em, là may mắn của em.
Phỉ Phỉ vừa nói vừa phất tay với mấy em đàn em, cười hì hì ngồi xuống cạnh Cao Thiên, cầm cốc lên nói:
- Nào, ông chủ, em mời anh một cốc.
Thấy Phỉ Phỉ đã nhũn như con chi chi. Cao Thiên đắc ý cười ha hả đưa tay véo ngực Phỉ Phỉ, nói:
- Đúng rồi, quả nhiên là có mắt, cứng và to nhỉ.
Giản Minh thở dài một tiếng, cười khổ nói với Cố Đồng và Cao Thiên:
- Dương Phàm vừa giúp chúng ta, bây giờ chúng ta đã tính kế hắn, cái này có được không?
Cố Đồng cười hắc hắc một tiếng, lạnh lùng nói:
- Có gì mà không đúng? Nhìn vẻ mặt của thằng chó đó, lúc đi còn không nói một tiếng, trong mắt căn bản không có mấy người chúng ta. Không cho nó biết tay, chúng ta làm sao làm ăn ở đất Uyển Lăng này?
Cao Thiên lúc này hừ lạnh một tiếng, giơ cốc bia lên uống một ngụm nói:
- Con mẹ nó chứ, tao xem thường mấy thằng chó giả thanh cao đó. Nó có thể là không nghĩ đến Tiếu Điềm là gái trinh. Mẹ nó, muốn lửa tao, cửa cũng không có.
La Đạt Cương lúc này mới cười khổ nói:
- Chuyện này tốt nhất là đừng cho thằng Dương Phàm biết ý các anh. Thằng này có chút lai lịch, tôi sợ sau này hắn gây phiền phức cho các anh.
Cố Đồng cười lạnh nói:
- Ai tìm ai gây phiền phức còn chưa biết. Không phải chỉ là một phó bí thư thị ủy sao? Chỗ dựa của hắn lớn đến đâu thì sao chứ? Đây là tỉnh Giang Nam, không phải Bắc Kinh.
Cao Thiên lúc này xua tay, hai người Cố Giản cùng im mồm nhìn hắn:

- La ca nói rất có lý, chuyện này chỉ có thể âm thầm.
La Đạt Cương lúc này cũng thầm giật mình, thầm nói không ngờ thằng Cao Thiên lại là cầm đầu trong ba người này.
Phỉ Phỉ nghe thấy thế không khỏi giật mình. Bởi vì có quan hệ với Trầm Ninh, nên Phỉ Phỉ đã từng tiếp xúc với Dương Phàm, càng biết anh chàng đẹp trai trước kia bây giờ đã là phó bí thư thị ủy. Không ngờ đám người này lại định giở trò sau lưng Dương Phàm.
Đám Cao Thiên dám không hề e ngại nói chuyện này ở đây, hoàn toàn là vì cảm thấy đám gái làng chơi này sống trong vòng tròn này lâu rồi, căn bản không thể hiểu bọn họ đang nói gì.
Phỉ Phỉ cười cười uống bia với Cao Thiên, vừa lắng tai nghe. Đáng tiếc bọn chúng nói vài câu rồi thôi. Mà bắt đầu uống rượu và làm các thứ khác. Cao Thiên hình như thích ngược đãi, một tay nhét vào ngực Phỉ Phỉ, túm vú, bóp bóp, có lúc bóp rất mạnh làm Phỉ Phỉ đau đến độ nhíu mày. Phỉ Phỉ thầm nghĩ bọn này dám hại Dương Phàm, như vậy mình chỉ là một con má mì, người ta muốn làm gì thì làm như vậy. Tùy tiện phái ra thằng cảnh sát nào đó, muốn thu thập Phỉ Phỉ không phải chuyện quá dễ sao?
Mấy người càng uống, động tác càng thêm càn rỡ. Chỉ có La Đạt Cương còn khống chế được một chút. Một tay Cao Thiên đã thò vào chỗ kín của Phỉ Phỉ. Bàn tay này thi thoảng còn cầm mấy sợi lông mà dứt. Phỉ Phỉ đau đến độ không khỏi nhỏ giọng rên rỉ, nhưng lại không dám phát tác.
- Không được rồi các vị, tôi không nhịn được nữa.
Cao Thiên bỏ chén rượu xuống, cười lạnh một tiếng, véo *** của Phỉ Phỉ, nói:
- Má mì, cưng không bị bệnh đó chứ.
Phỉ Phỉ lắc đầu, Cao Thiên đẩy về phía trước, Phỉ Phỉ ngửa mặt xuống ghế sô pha. Cao Thiên đã áp tới, vén váy, kéo khóa quần, cho bảo bối tiến vào cái khe đã hơi rỉ nước, không thèm để ý đến người khác, bắt đầu vận động trên người Phỉ Phỉ.
La Đạt Cương thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, chẳng qua không nói gì, khi thấy hai người Cố Giản học theo, La Đạt Cương không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ: "Quan hệ với đám người này không biết là đúng hay là sai?"
La Đạt Cương lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài. Cảnh trong phòng đã kích thích hắn, La Đạt Cương đi ra liền lấy một phòng khác, mang theo một cô gái đi vào.
La Đạt Cương vừa đi, Cao Thiên liền dừng lại, vỗ vỗ mông Cao Thiên:
- Cưng lên đi.
Hai người Cố Giản biết hắn có điều muốn nói, đều học cách của hắn. Bảo cô gái ngồi lên đùi mà nhấp nhổm. Cao Thiên nhìn cửa nói:
- Cố Đồng, thằng La Đạt Cương này đáng thương không? Chuyện làm ăn, hắn có thể giúp được bao nhiêu.
Cô gái trên người Cố Đồng nhún nhảy rất mạnh, làm cho Cố Đồng lắp bắp nói:
- Không... không có vấn đề gì, hắn là do một tay ông già tao đề bạt. Mặc dù có chút quan hệ ở trên Bắc Kinh. Nhưng ở tỉnh Giang Nam này, hắn vẫn phải dựa vào ông già tao.
Nhân lúc bóng đêm, Dương Phàm đứng ở bên đường chờ một lát. Chờ chưa bao lâu, một chiếc xe đã đỗ trước mặt Dương Phàm. Ngô Yến đeo kính đen, đội mũ trông giống đặc vụ thò đầu ra, nhỏ giọng nói:
- Lên xe.
Lên xe ngồi, Ngô Yến khởi động xe lái ra phía ngoại thành, đi về phía thành đông, rẽ vào một con hẻm nhỏ, dừng trước một căn nhà yên tĩnh. Ngô Yến xuống mở cửa, xe vào trong sân, mở cửa xe, Ngô Yến mới cười cười, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta sao giống phần tử phản loạn thế nhỉ?
Dương Phàm từ trên xe đi xuống, thản nhiên nói:
- Cẩn thận thuyền vạn năm không chìm. Lúc này em đang đứng ở đầu sóng ngọn gió. Nói thật em đang lo bị người theo dõi.
Ngô Yến hoảng sợ, quay đầu lại chỉ vào một chiếc xe không xa, nói:
- Thật sự có xe theo sau kìa.
Dương Phàm cười cười nói:
- Không có gì, là người của em.
Ngô Yến lúc này mới yên tâm, mở cửa cho Dương Phàm đi vào. Xe theo sau dừng lại bên ngoài chừng nửa tiếng, không phát hiện có gì khác thường mới rời đi.
Phòng ngủ trên lầu không hề có bất cứ ánh sáng nào phát ra. Nên dù trong phòng có bật đèn, bên ngoài cũng không nhìn thấy gì.
Tiếng điều hòa ù ù, Ngô Yến cũng không vội vàng như mọi lần, mà lấy hoa quả trong tủ lạnh ra. Dương Phàm ngồi trên sô pha hút thuốc lá và suy nghĩ. Ngô Yến cầm hoa quả ra nhưng không dám nói, cứ như vậy ngồi đó đợi.
Bản lĩnh nhìn mặt đoán tâm lý của Ngô Yến đúng là rất được, nhìn ra Dương Phàm bây giờ đang có chuyện phiền não. Dương Phàm cũng coi trọng Ngô Yến nhờ điểm này. Người phụ nữ này đúng là giống hồ ly tinh.
- hội nghị thường ủy ngày mai, chị nói em có phải nên cho La Đạt Cương một bài học hay không?
Dương Phàm đột nhiên cười nói. Ngô Yến biết Dương Phàm đã suy nghĩ kỹ, liền cười nói:
- Tốt nhất là cân nhắc lợi hại. Đừng vì chị mà xúc động.

Nói lời này, trong lòng Ngô Yến cảm thấy rất ấm áp. Bởi vì đoán được Dương Phàm không định nhượng bộ. Mặc kệ Dương Phàm có phải là vì trút giận cho mình hay không. Tóm lại chuyện này Dương Phàm đang muốn tát cho La Đạt Cương, hơn nữa còn tuyên bố không được ai xen vào cục Chiêu thương.
Ngô Yến thấy Dương Phàm cười cười có vẻ quái dị, trong lòng vừa động, cầm lấy quả táo đưa cho Dương Phàm, rồi mới nhỏ giọng nói:
- Chị nói cái nhìn của mình xem có tác dụng gì không. Tên La Đạt Cương này ở Uyển Lăng hơn năm. Lúc đầu từ văn phòng tỉnh ủy xuống. Bề ngoài sau khi hắn đến Uyển Lăng vẫn rất bình tĩnh, không làm ra chuyện chói mắt gì hết. Nhưng em chỉ cần hơi chú ý một chút sẽ phát hiện hắn sau khi đến Uyển Lăng luôn có xu thế lên trên. Từ một phó chánh văn phòng kiêm phó thị trưởng, đến phó thị trưởng thường vụ thị ủy, đến phó thị trưởng thường trực. Vị trí của hắn không ngừng tăng lên. Mặc dù vẫn chưa vượt qua cấp phó, nhưng hắn luôn có chuyện tốt. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ sau lưng hắn có người đẩy lên.
Dương Phàm nghe thấy thế liền cười nói:
- Được rồi, ý của chị, em đã hiểu. Chị muốn em bỏ cục Chiêu thương, để cho tên La Đạt Cương hả?
Ngô Yến đảo đảo mắt, nghi hoặc nhìn Dương Phàm, hỏi:
- Lạt mềm buộc chặt?
Dương Phàm nói:
- Không nói nữa, chẳng qua tiếp theo còn phải xem hắn muốn làm gì.
Ngô Yến gật đầu nói:
- Không vấn đề gì, quyết định của em, chị tuyệt đối nghe theo.
Dương Phàm cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Ngô Yến nói:
- Chị đến Vĩ Huyền làm chủ tịch huyện một khóa đi. Trước khi em đi sẽ tăng chị lên một cấp.
Ngô Yến lần này thật sự không nghĩ đến, ngẩn ra một chút rồi nói:
- Em muốn đi?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Căn cứ theo cách làm việc của bọn họ. Em nhiều nhất ở tại Uyển Lăng năm năm, sau đó sẽ chuyển địa điểm hoặc là quay về Bắc Kinh. Thăng chức như vậy sẽ không quá chói mắt. Chị vì đi theo em nên đã bỏ không ít thứ. Em không thể nào để chị như vậy, lương tâm cắn rứt đó.
Những lời này làm Ngô Yến không khỏi động tâm, dựa vào trong lòng Dương Phàm, ôm cổ Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đừng nói cái này, em cho đến bây giờ chưa làm chị thiệt thòi gì. Chị là một bà già, em không chê bỏ chị, chị đã rất vui rồi. Thực ra chị đã từng nghĩ, không bằng bỏ hết quan chức, sau đó sinh một đứa con cho em. Chẳng qua sau đó suy nghĩ một chút, con của em không thể nào đẻ ra từ bụng chị. Nếu như bị tiết lộ ra ngoài, tiền đồ của em sẽ mất. Chị không thể mạo hiểm như vậy.
Dương Phàm nghe xong thở dài một tiếng. Ngô Yến cười cười ôm Dương Phàm, hôn mạnh lên mặt hắn:
- Đừng thở dài, chị lớn hơn em không ít, em muốn, chị đã rất vui.
Vừa nói, trong mắt Ngô Yến lộ ra một tia khao khát, đưa tay kéo khóa quần, quỳ gối xuống trước mặt Dương Phàm. Dùng miệng lưỡi hầu hạ một lúc, Dương Phàm lúc này mới cởi hết quần áo ra, mở chân ngồi lên trên, cầm lấy bảo bối của người đàn ông đưa vào trong, thở phào nhẹ nhõm, rên rỉ:
- Cảm giác này thật tuyệt.
Mặc dù mới sáng sớm nhưng nhiệt độ đã rất cao. Phòng hội nghị bật hết điều hòa. Các thường ủy đều hút thuốc, không lâu sau trong phòng đã đầy khói thuốc.
- Vấn đề lựa chọn người làm bí thư huyện ủy Sơn Thành, trưởng ban Lý có phải đã có người thích hợp?
Hội nghị thường ủy vừa bắt đầu, Đổng Trung Hoa đã nói với Lý Quân, ám chỉ Lý Quân chủ động nhắc đến Goang Hoa. Lúc ấy Lý Quân không tỏ thái độ rõ ràng, Đổng Trung Hoa nghĩ hắn cam chịu.
- Ban Tổ chức cán bộ kiên quyết phục tùng quyết định của thị ủy.
Lý Quân vẫn nói không hề sơ hở. Đổng Trung Hoa nghe vậy không khỏi nhướng mày, nghĩ thầm Lý Quân này đúng là lão già ngoan cố. Cái gì gọi là phục tùng quyết định của thị ủy? Đây không phải chuẩn bị phục tùng số đông sao?
"Lão già ba phải" Đổng Trung Hoa thầm mắng một câu, nhìn mọi người nói:
- Rắn không thể không có đầu. Chức vụ bí thư huyện ủy Sơn Thành phải mau chóng đưa ra người thích hợp. Không thể để trên tỉnh phái người xuống được, phải không? Điều này không khiến mọi người chê cười Uyển Lăng chúng ta sao? mọi người có lựa chọn thích hợp thì cứ đề xuất ra, chúng ta cùng trao đổi.
La Đạt Cương vẫn suy nghĩ một chuyện, đó chính là trong hội nghị thường ủy hôm nay.
La Đạt Cương vẫn suy nghĩ một chuyện, đó chính là trong hội nghị thường ủy hôm nay.
Dương Phàm có bắn pháo nhằm vào mình vì chuyện cục Chiêu thương không? Dương Phàm mặc dù là phó bí thư nhưng hắn đi ra từ cục Chiêu thương. Ở cục Chiêu thương vẫn có tiếng nói rất lớn. Về vấn đề bí thư huyện ủy Sơn Thành, La Đạt Cương không để tâm đến, cúi đầu ra vẻ không nghe thấy, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn vào Dương Phàm.
- Tôi đề cử một người, đồng chí Hạ Thắng cục Giao thông, nói về kinh nghiệm và năng lực đều có thể đảm nhiệm chức vụ này.
Nguyên Chấn chờ đến lúc này rồi nói. Đổng Trung Hoa không phải muốn Giang Hoa lên nhận chức sao? Mình sẽ đưa ra trước, cho dù không được cũng có thể gây khó dễ.
Quả nhiên Đổng Trung Hoa cau mày nói:
- Đồng chí Hạ Thằng năm nay 50 tuổi rồi phải không? Đề bạt đồng chí đó không phải không được. Chẳng qua xuất phát từ việc hưởng ứng trẻ hóa đội ngũ cán bộ, tôi cảm thấy đồng chí Giang Hoa phó bí thư huyện Sơn THành là thích hợp hơn cả. Đồng chí Giang Hoa năm nay 44 tuổi, đang là tuổi sung mãn nhất. Đương nhiên, mọi người còn có người lựa chọn thích hợp cũng có thể nói ra.
Mọi người ai cũng cúi đầu. Bí thư thị ủy đã lên tiếng, người khác còn chen miệng vào sao? Đổng Trung Hoa phát hiện Nguyên Chấn không nói tiếng gì, không có động tĩnh gì. Sau đó nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn mặt bàn. Giống như trên mặt bàn có thỏi vàng vậy. Đổng Trung Hoa không khỏi thầm đắc ý, ưu thế của bí thư thị ủy vẫn rất rõ ràng. Hiển nhiên ở vấn đề Giang Hoa, hình như không có ai thích hợp hơn.
Nhìn một vòng, phát hiện không ai đưa ra ý kiến phản đối, Đổng Trung Hoa đang định đưa ra kết luận, Dương Phàm lại giơ tay lên, hành động này nằm ngoài suy nghĩ của mọi người:
- Tôi đề cử một người.
Giọng của Dương Phàm không lớn nhưng lại giống như quả bom nổ tung trong phòng họp. Mọi người trong nháy mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt đều tập trung vào Dương Phàm. Là phó bí thư thị ủy, ở vấn đề nhân sự, Dương Phàm có quyền lên tiếng.
Dương Phàm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người, mặt mỉm cười, từ tốn nói:
- Đồng chí chủ tịch huyện Vĩ Huyền – Biện Vĩ Cường, mấy năm nay chủ trì công tác ủy ban Vĩ Huyền rất tốt. Đồng chí Biện Vĩ Cường năm nay 43 tuổi, tư cách chính trị tốt, năng lực công việc xuất sắc. Tôi cho rằng đồng chí Biện Vĩ Cường là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Đổng Trung Hoa phát hiện Dương Phàm hình như đã tính toán kỹ, trong lòng không khỏi khẩn trương. Thanh niên này gần đây đang rất mạnh mẽ, không thể không đề phòng.

- Hai đồng chí này đều không sai. Mọi người có ý kiến gì khác có thể nói, không nên e ngại.
Đổng Trung Hoa không thể không để mọi người thảo luận. Bởi vì đúng là không thể tìm ra căn bệnh nào từ Biện Vĩ Cường.
La Đạt Cương là người đầu tiên giơ tay lên:
- Tôi xin nói một câu.
Hành động này làm mọi người nghĩ đến chuyện La Đạt Cương đã làm ở cục Chiêu thương. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều lộ ra nụ cười không dễ phát hiện, đều lộ ra vẻ muốn xem kịch hay.
- Đồng chí Biện Vĩ Cường quả thật là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng điều đến huyện Sơn Thành, ủy ban Vĩ Huyền sẽ do ai thay thế? Tôi thấy đồng chí Dương Phàm đang chính là đào tường đông, đắp tường tây. Vĩ Huyền là huyện đứng đầu về kinh tế của thành phố Uyển Lăng ta, vấn đề nhân sự phải thận trọng.
Thằng ngu cũng có thể nghe thấy, La Đạt Cương đây là tìm khúc xương trong trứng gà. Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng, thầm nói thằng này xem ra muốn đấu với mình. Được, tao cho mày xem ai mới là người cười cuối cùng.
- Đồng chí La Đạt Cương, chẳng lẽ vì công việc của huyện Vĩ Huyền quá quan trọng mà cắt đứt cơ hội tiến bộ của đồng chí Biện Vĩ Cường sao? Đồng chí đây là không phù hợp với thời đại. Tôi khi khảo sát sử dụng cán bộ, phải dựa vào tính Đảng, nhìn vào năng lực, nhìn vào đại cục. Đồng chí Biện Vĩ Cường cho dù điều đến huyện Sơn Thành, kinh tế Vĩ Huyền sẽ thụt lùi sao? Cái này có quan hệ gì với nhau?
La Đạt Cương không ngờ Dương Phàm bình thường không nói gì, vừa mở miệng lại sắc bén như vậy, muốn tìm cách phản bác cũng không được. La Đạt Cương đành cố giãy dụa nói:
- Vậy chủ tịch huyện Vĩ Huyền sẽ do ai làm?
Dương Phàm lúc này mới đưa ra sát chiêu, thản nhiên nói:
- Gần đây đồng chí La Đạt Cương rất quan tâm đến công việc của cục Chiêu thương. Tôi thấy đồng chí Ngô Yến cục trưởng cục Chiêu thương không nắm bắt được chỉ thị tinh thần của đồng chí La Đạt Cương. Tôi đề nghị để đồng chí Ngô Yến làm chủ tịch huyện Vĩ Huyền. - .
La Đạt Cương giật mình kinh hãi. Thầm nghĩ Dương Phàm có ý gì? Tỏ vẻ nhường bước hay là đưa ra ranh giới? La Đạt Cương vốn chỉ định quấy rối Dương Phàm, lúc này lại không biết làm sao. Không nhịn được nhìn Dương Phàm một cái. Phát hiện phó bí thư trẻ tuổi hơn mình lại rất bình tĩnh.
- Tôi không đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Nguyên Chấn giơ tay nói một câu, thật sự không thể nào để cho biến hoá này diễn ra được. Sao Dương Phàm chỉ là phó bí thư lại làm chủ hướng đi của hội nghị chứ? Điều này mặc dù là tát vào mặt Đổng Trung Hoa, nhưng làm sao không phải là tát vào mặt thị trưởng kiêm phó bí thư là hắn chứ?
- Ý của đồng chí Dương Phàm mặc dù là tốt, nhưng tôi cảm thấy không thỏa đáng.
Đổng Trung Hoa lập tức nói theo một câu. Lúc này cũng không để ý Nguyên Chấn là đối thủ nữa, trước hết phải đánh thằng ranh dám khiêu chiến bí thư thị ủy rồi nói tiếp.
Ba phiếu phản đối.
- Tôi phản đối ý kiến của đồng chí Dương Phàm. Đồng chí Ngô Yến gần đây biểu hiện không tốt, nhưng đã chủ trì công tác trong một thời gian dài, sau này muốn thoát khỏi tình hình hiện nay, không thể không có các đồng chí quen thuộc tình hình.
La Đạt Cương lại chém thêm một đao.
4 phiếu phản đối.
Đổng Trung Hoa lúc này có chút đắc ý. Liếc nhìn trưởng ban Tuyên giáo Niếp Vân Lam, phiếu này nhất định là phản đối rồi? Thêm phiếu của Niếp Vân Lam, chính là năm phiếu phản đối. Đổng Trung Hoa lại nhìn trưởng ban thư ký Liễu Chính Dương, thêm cả phiếu này, vậy là được sáu phiếu phản đối.
Tô Diệu Nga bởi vì xuất thân từ Vĩ Huyền, phiếu này rõ ràng là của Dương Phàm, bây giờ cũng không có tác dụng gì. Đổng Trung Hoa nhìn mấy người còn lại. Lý Quân mười phần sẽ bỏ phiếu trắng. Vương Thần là người im hơi lặng tiếng, có lẽ cũng bỏ cuộc. Hầu Đại Dũng – bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng tốt xấu gì cũng là người mà Lý Thụ Đường lưu lại, hẳn là sẽ không mạo hiểm đắc tội với hai lãnh đạo chủ chốt của thị ủy. Mẫn Kiến kia nghe nói đi lại rất gần Dương Phàm, thêm cả Mẫn Kiến mới là hai phiếu. Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Uyển Lăng Mã Tiêu là kẻ ngủ gà ngủ gật, có thể không thèm tính đến.
Đổng Trung Hoa trước đó không ngờ hội nghị lại có kết quả như thế này. Dương Phàm có phải là tính sai rồi không? Rốt cuộc vẫn còn non lắm.
Tuần trước xảy ra một chuyện mà không ai biết. Ví dụ như Niếp Vân Lam lên ban Tuyên giáo tỉnh ủy báo cáo công việc, thuận đường đến chào hỏi lão lãnh đạo. Lý Thụ Đường đã dành không ít tinh lực cho Niếp Vân Lam. Nên nói một câu với Niếp Vân Lam như sau:
- Nhiều nhất một năm nữa tôi có thể được điều đến Mặt trận tổ quốc hoặc Hội hiệp thương nhân dân, cô... tự lo liệu.
Từ trên tỉnh về, Niếp Vân Lam bắt đầu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Niếp Vân Lam năm nay 42 tuổi vẫn muốn sự nghiệp chính trị tiến thêm một bậc nữa. Nhưng chỗ dựa lớn nhất là Lý Thụ Đường lại không được.
Trưởng ban thư ký Liễu Chính Dương lên văn phòng tỉnh tham gia một hội nghị, may mắn gặp được lãnh đạo Trầm Minh. Sau một phen nói chuyện, Trầm Minh vỗ vỗ vai Liễu Chính Dương – người mà chính tay lão đưa lên làm trưởng ban thư ký:
- Uyển Lăng là nơi tốt, chịu khó làm việc, nắm bắt tình hình, tương lai sẽ thuộc về người trẻ tuổi các cậu.
Lúc ấy Liễu Chính Dương còn nghĩ mình mà trẻ sao? Hình như cũng 46 rồi?
Nghe đồn Trầm Minh rất có thể nhận chức phó bí thư tỉnh ủy. Lời này của lão nhấn mạnh vào bốn chữ "Nắm bắt tình hình"? Cả tỉnh? Hay là Uyển Lăng? Đáng phải suy nghĩ về lời này. Hôm qua sau khi trở về, Liễu Chính Dương nghĩ suốt đêm, đến bây giờ vẫn cảm thấy mơ hồ.
Lúc này Đổng Trung Hoa cười cười nhìn Liễu Chính Dương, trên miệng không khỏi nở nụ cười đắc ý, rất từ tốn nói với điệu bộ đắc thắng:
- Đồng chí Chính Dương thấy như thế nào?
Chỉ cần nói ra lời phản đối ý kiến Dương Phàm, chẳng khác nào đắc tội với Dương Phàm. Nghĩ đến biểu hiện của Dương Phàm khi tranh đoạt chức phó bí thư thị ủy, Liễu Chính Dương cảm thấy hôm nay nếu nói bậy, như vậy chẳng khác nào nhảy vào biển lửa, sau này đừng mong được gì khác.
- Ha ha, ý các lãnh đạo đều đúng cả. Tôi bảo lưu ý kiến cá nhân. Tôi bỏ phiếu trắng.
Hả? Đổng Trung Hoa đột nhiên cảm thấy răng đang đau nhức. Thằng chết tiệt họ Liễu này làm cái gì thế? Lúc này mà bỏ cuộc? Chẳng lẽ gần đây liên tục báo cáo công việc với lãnh đạo là hiện tượng giả?
Một phiếu chắc chắn lại thành liệt dương ở giây phút quan trọng này. Trong mắt Đổng Trung Hoa mang theo một cơn lửa giận, nhìn chằm chằm Liễu Chính Dương. Thằng ranh này nói xong cúi đầu xuống, chết sống không ngẩng đầu lên.
"Mẹ kiếp, thằng nào thích thì tranh, chuyện này cho bọn mày cắn nhau" Liễu Chính Dương càng thêm trầm ngâm. Mai đã là cuối tuần, hắn nghĩ nhất định phải lên tỉnh một chuyến, bái kiến lão lãnh đạo, lắng nghe lời dạy dỗ là đúng nhất.
Nguyên Chấn đang thầm cười lạnh trong lòng, thầm nói tên Đổng Trung Hoa này quá kém, trưởng ban thư ký thị ủy cũng không nghe lời hắn bảo. Hôm nay mình vẫn phải ra tay, chém một đao tàn nhẫn. Hôm nay coi như tiện nghi tên Đổng Trung Hoa này.
Bí thư thị ủy và thị trưởng phản đối, thêm một phó thị trưởng thường trực phản đối đề nghị của Dương Phàm. Phiếu thứ tư nắm chắc trong tay không ngờ lại không xuất hiện. Liễu Chính Dương không ngờ vẫn còn lắc lư. Nói thật trong lòng Nguyên Chấn rất khinh thường đám người này.
- Trưởng ban Niếp, đồng chí có ý kiến gì?
Nguyên Chấn nghiêm mặt nói một câu. Nhưng khi nhìn lướt qua vẻ mặt của Niếp Vân Lam, Nguyên Chấn không khỏi động tâm. Bởi vì vẻ mặt Niếp Vân Lam là bối rối. Bối rối lúc này có ý nghĩa gì? Nguyên Chấn đột nhiên phát hiện lòng tin của mình đang dao động, vấn đề hình như không giống mình nghĩ. Chẳng lẽ nói...?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui