Trần Chính Hòa nói về việc của Dương Phàm một cách sâu sắc, vừa chuyển đề tài cái liền nhìn Tào Ny Ny bảo:" Tiểu Tào, bố mẹ cháu làm nghề gì? Gần đây bận việc gì thế?"
Dương Phàm vừa nghe câu nói này bèn nhíu mày lại, tại sao mấy người làm cha mẹ ai cũng thích hỏi ba cái này? Theo lý thì Tào Ny Ny đã phải là bạn gái của mình đâu, sao lại không hỏi ý kiến của mình trước cái đã. Bất mãn của Dương Phàm không bộc ra trên mặt, Tào Ny Ny thì lại khẩn trương muốn chết, nuốt nước bọt, giọng nói run run đáp:" Bố cháu tên là Tào Dĩnh Nguyên, là thư ký chính pháp ủy, mẹ cháu là phó trưởng khoa cục kiểm toán. Bố cháu vừa ra nước ngoài khảo sát, mẹ cháu cũng đi theo rồi."
Trần Chính Hòa luôn luôn nói chuyện chậm rãi đột nhiên trở nên trầm mặc, ngón tay khẽ gõ lên bàn, phải một lúc sau mới cười, bộ dạng giống như đột nhiên trở nên tích tự như kim, nói hai chữ:" Thông minh!" ( Tích tự như kim - thành ngữ chỉ tiết kiệm lời văn, tránh lãng phí mực viết, nôm na là gì anh em tự hiểu )
Nói xong Trần Chính Hòa lập tức nhìn sang Dương Phàm, cười nói:" Không còn sớm nữa, mai bố phải đi rồi, có vài việc phải dặn dò con, ăn cơm tới đây thôi. Con tiễn tiểu Tào xuống dưới nhà để lái xe đưa con bé về rồi quay lại."
Dương Lệ Ảnh hiểu Trần Chính Hòa vô cung lúc nay ánh mắt cũng lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì cả mà chỉ cười mỉm với Dương Phàm, kỳ ý Dương Phàm cứ làm theo đi.
Dương Phàm có thông minh cũng không biết được Trần Chính Hòa có ý gì, bất quá ánh mắt của mẹ thì nhìn là hiểu rồi. Trần Chính Hòa nói xong là đứng lên đi luôn, Dương Phàm đưa Tào Ny Ny xuống dưới lầu, phát hiện sắc mặt Tào Ny Ny có chút nhợt nhạt, dường như đi cũng không ổn.
Lúc lên xe, Tào Ny Ny đột nhiên quay lại nói với Dương Phàm:" Tối nay nếu rảnh, gọi điện thoại cho tớ, tớ có chút việc cần nói với cậu."
Dương Phàm im lặng gật đầu, mắt nhìn chiếc xe đi mất, Dương Phàm hi vọng tình yêu của Tào Ny Ny dành cho mình có thể tự chết đi. Lúc quay người lại, Dương Phàm phát hiện bản thân quả thật quá mềm lòng, nếu cứng rắn từ chối thẳng thừng vị tất đã là chuyện xấu. - https://truyenfull.vn
Tới trước cửa phòng của Trần Chính Hòa gõ cửa, Dương Lệ Ảnh mở cửa ra, lúc đi vào thấy Trần Chính Hòa đang hút thuốc trên sa lông, vẻ mặt trầm tư.
Thấy Dương Phàm vào, Trần Chính Hòa chỉ vào cái ghế trước mặt nói:" Ngồi xuống đi."
Dương Phàm nghe lời ngồi xuống, nhẫn nại chờ Trần Chính Hòa nói tiếp.
"Nếu có thể thì cắt đứt quan hệ với Tào Ny Ny đi." Trần Chính Hòa nói rất giật gân, Dương Lệ Ảnh nghe xong cũng muốn nói nhưng mồm vừa mở ra lại ngậm lại. Lúc lo lắng nhìn về Dương Phàm, phát hiện nó đang vô cùng bình tĩnh, chả có chút chống đối nào. Dương Lệ Ảnh không khỏi cảm thấy kỳ quái, lòng nghĩ thằng này đổi tính rồi sao?
Thấy Dương Phàm không phản ứng gì mà còn có vẻ như rửa tai lắng nghe, Trần Chính Hòa làm dịu lại vẻ mặt một chút, mỉm cười nói:" Vừa rồi bố gọi cho bác Trầm Minh, đại để là hỏi rõ tình huống một chút. Tào Dĩnh Nguyên là quan chức xuất thân ở bản địa, làm người rất thông minh, thế nhưng bố lại thấy hắn ta thông minh quá mức rồi. Đúng lúc này hắn ta lại ra nước ngoài khảo sát, tuy có thể tránh phải đứng mũi chịu sào, nhưng cũng nói rõ hắn là loại người sợ chịu trách nhiệm mà chỉ thích đầu cơ. Quan trọng nhất chính là hắn ham mê quyền lực. Sợ chịu trách nhiệm, thích đầu cơ mà lại ham mê quyền lực, ha ha." Trần Chính Hòa nói xong liền bật cười, nhìn Dương Phàm một cái, phát hiện Dương Phàm đến tư thế cũng không hề thay đổi, thầm lấy làm lạ, không hổ là học sinh của Chu Minh Đạo, rất vững vàng.
"Có thể đây cũng chỉ là chủ quan của bố thôi, bố cảm thấy phụ nữ bình thường tính tình thường giống cha. Quá khứ của tiểu Tào ra sao bố không rõ, nhưng bố lo là lo cái tính thích nhúng tay vào việc của đàn ông của nó, bên cạnh có loại phụ nữ như thế, đối với con sau này khẳng định không phải là chuyện tốt. Cho nên con đừng hiểu nhầm bố là người có quan niệm dòng dõi gì cả."
Trần Chính Hòa nói đúng nửa ngày, Dương Phàm cuối cùng trả lời một câu:" Tào Ny Ny quả thật có cái bệnh thích quản chuyện người khác, lúc học cao trung đã có thể nhìn ra. Nhưng bố lo xa rồi, con với cô ta cũng chỉ là bạn học bình thường, việc hôm nay cũng chỉ là trùng hợp."
Dương Phàm trên mặt không chút cảm xúc, tâm lý thì lại chấn kinh vô cùng, một câu nói đơn giản của Tào Ny Ny thôi, Trần Chính Hòa đã nghĩ tới mấy việc này rồi, sau đó còn hỏi lại Trầm Minh. Với quan hệ của Trầm Minh với nhà họ Trần, khẳng định là không giấu diếm gì cả. Cho nên kết luận rất rõ ràng, Trần Chính Hòa nói cơ bản đều là sự thật. Trần Chính Hòa chọn lúc này để nói việc này, có thể nói là có dụng tâm tốt, có thể nói là dùng ví dụ bản thân để dạy Dương Phàm làm sao có thể quan sát và phát hiện những manh mối dù là nhỏ nhất."
Nghĩ thông những việc này, Dương Phàm chủ động nói tiếp:" Sau nay con nhất định sẽ chú ý hơn."
Trần Chính Hòa tỏ vẻ vui mừng, rất vừa lòng cười:" Có người nói tiểu tiết quyết định thành bại, còn bố thì nói tiểu tiết quyết định sự sống chết. Đối với con người hay bất cứ việc gì, đều phải chú trọng tiểu tiết. Không người nào là hoàn hảo cả, tuyệt đại đa số mọi người đều làm hỏng việc chỉ vì mấy cái tiểu tiết này. Còn có một điểm phải nhấn mạnh nữa đó chính là vấn đề thói quen, Tào Dĩnh Nguyên trên con đường quan lộ trước kia, nhiều lẫn đã dùng mấy thứ thủ đoạn để tránh mâu thuẫn, hắn quả thật cũng được lợi, nhưng nó đã thành thói quen rồi, sẽ lộ ra nhược điểm. Cho nên có thể nói thói quen cũng là nhược điểm của một con người."
Dương Phàm triệt để trầm tư, không phải là không hiểu, mà là cần phải có chút thời gian để tiêu hóa. Một người cho dù có thông minh tới mức nào mà không có kinh nghiệm thực tế thì rất nhiều việc cũng không cách nào có thể hiểu rõ được. Trần Chính Hòa cũng không vội, rất nhẫn nại chờ Dương Phàm. Dương Phàm trầm tư bất giác lấy thuốc ra, Trần Chính Hòa cười tủm tỉm châm lửa hộ, Dương Phàm hơi kinh ngạc rồi cũng thản nhiên để mặc. Trần Chính Hòa không những không giận mà còn cười càng vui sướng.
Trần Chính Hòa vui sướng là vì từ đầu tới chân Dương Phàm đều đang xem xét về vấn đề này, cũng không có vướng mắc gì chuyện trước kia. Đường đường là tỉnh trưởng châm thuốc hộ mà nó cũng có thể hờ hững, đủ nói lên nó đã đủ tốt chất để làm nên đại sự. Ông Trần quyết định bồi dưỡng để Dương Phàm thành người kế thừa nhà họ Trần, về điểm này Trần Chính Hòa lúc đầu còn không yên tâm, dù gì thì cũng còn quá trẻ tuổi, hiện tại xem ra nhãn quang của cụ không sai, Chu Minh Đạo dạy dỗ cũng hiệu quả.
Đợi tới lúc Dương Phàm ngẩng đầu lên ngưng thần nhìn Trần Chính Hòa, Trần Chính Hòa cười nói:" Trên thực tế thì những gì ông an bài bố cũng không đồng ý, vừa đi làm đã vào cấp chính khoa, cái này sẽ là đốt cháy giai đoạn. Nhưng nếu ông đã an bài như vậy, bố cũng không tiện nhúng tay vào, bố chỉ có thể nhắc nhở con tốt nhất nên bắt đầu từ thấp, hoặc có thể ngồi vào vị trí quản lý vớ vẩn nào đó một thời gian, đợi tới khi hiểu toàn diện hoàn cảnh làm việc rồi điều chỉnh. Nếu hai điểm trên con đều bất mãn thì bố đề nghĩ con chọn hoàn cảnh nào đó đủ an tâm làm việc. Chỉ là, cục diện chính trị của Uyển Lăng lúc này mà muốn tìm việc như vậy thì quả là cũng khó khăn."
Trần Chính Hòa nói nhiều như vậy, Dương Phàm tổng kết lại làm ba chữ " Lời vàng ngọc".
Lúc này ở ngoài cửa truyền vào tiếng gõ cửa, Trần Chính Hòa thừa lúc Dương Lệ Ảnh ra mở cửa cười giải thích:" Bố đã tới đây rồi, không đi găp anh Trầm Minh thì quả cũng không hay."
Dương Phàm được Trần Chính Hòa dạy dỗ về những vết xe đổ trước kia, không khỏi suy nghĩ sâu xa, lập tức biết sự xuất hiện của Trần Chính Hòa vào lúc này tuyệt đối không chỉ đơn giản là làm lành với mẹ con mình, chủ yếu là lo mình còn quá trẻ tuổi nên tới áp trận.
Sau khi nghĩ kỹ càng, Dương Phàm khó khăn lắm mới thành khẩn nói với Trần Chính Hòa:" Cảm ơn!" Đối với Trần Chính Hòa mà nói, con cái có thể hiểu nỗi khổ trong lòng mình, còn gì vui nữa cơ chứ?
Trầm Minh đi vào thấy Dương Phàm cũng có mặt ở đây, không khỏi sững sờ, lập tực cười rất tươi đi tới, từ xa đã đưa tay ra nói:" Chúc mừng tỉnh trưởng Trần. Đứa con như Dương Phàm không tồi nha, rất có tương lai đó!"
Trần Chính Hòa đã đứng dậy đi nhanh tới bắt tay nói:" Anh Trầm vất vả rồi."
Một câu nói đơn giản lại bao hàm rất nhiều ý tứ, Dương Phàm ung dung đứng lên cúi người trước Trầm Minh nói:" Chào chú Trần, sau này mong chú chiếu cố nhiều." Câu nói này là thuận theo ý Trần Chính Hòa, Trầm Minh nghe xong vẫy tay nói:" Đều là người mình, khách khí làm gì?"
Chủ và khách ngồi xuống xong, Trầm Minh đột nhiên nhíu mày nói:" Tỉnh trưởng tại sao lại hỏi việc về Tào Dĩnh Nguyên? Không phải là thế lực sau lưng hắn có động tĩnh gì đấy chứ, anh nghe thấy phong thanh gì sao? Uyển Lăng trước mắt đã loạn lắm rồi, đừng để người ta chọc ngoáy nữa."
Trầm Minh nói trắng ra như vậy Trần Chính Hòa cũng không bất ngờ, lúc phát hiện thấy ánh mắt Trầm Minh đang liếc nhìn Dương Phàm, không khỏi bật cười, hiểu ra đây cũng chỉ là nói ra cho Dương Phàm nghe mà thôi. n tình này Trần Chính Hòa đương nhiên phải nhận, cười đáp:" Anh Trầm quá lo lắng rồi, việc là thế này, trưa nay con gái Tào Dĩnh Nguyên theo Dương Phàm tới dùng cơm nên bọn tôi hiểu nhầm, Tào Ny Ny là bạn học của Dương Phàm, trưa nay đúng lúc đụng phải thôi."
Nói không nhiều nhưng sự việc lại được kể rất rõ ràng. Trầm Minh lúc này mới yên tâm nói:" Vậy thì tốt, công tác của Dương Phàm, thôi thì nhân cơ hội này báo cho Trần tỉnh trưởng biết luôn." Còn về quan hệ giữa Dương Phàm và Trần Chính Hòa, Trầm Minh không rõ, bất quá nghe được chút manh mối từ miệng Lưu Thanh, thêm nữa là cũng đã phân tích qua, cũng biết được bẩy tám phần. Lúc này đây cảm xúc lớn nhất của Trầm Minh không phải là biến hóa của cảnh ngộ của Dương Phàm, mà là bên cạnh có con cá lớn như vậy nhưng không phát hiện ra nên cảm thấy hối tiếc.
Thiện ý của Trầm Minh, Trần Chính Hòa cũng chẳng bất ngờ, cười nói:" Sắp xếp cụ thể như thế nào, tôi không hỏi. Chỉ muốn nhấn mạnh một điểm, người trẻ tuổi cần phải rèn luyện nhiều."
Trầm Minh cười:" Đúng, ngọc không dũa không thành đồ tốt. Gần đây tỉnh ủy đang triển khai điều tra về một vụ kêu oan, hơn nữa còn thành lập tổ chuyên môn, tự thân tôi làm tổ trưởng, Quý thư ký - chủ quản công nghiệp làm phó tổ trưởng để chủ trì công tác, tôi thấy tạm thời cho Dương Phàm tham gia tổ công tác này, nó không phải là làm nghiên cứu suốt hay sao? Vừa vặn có chỗ để thực hành."
An bài này của Trầm Minh khiến cho ánh mắt của Trần Chính Hòa trở nên ngưng trọng, nhỏ giọng nói:" Anh Trầm, nắm chắc mấy phần."
Hai người này hỏi một đằng trả lời một nẻo, là có ý gì? Dương Phàm không khỏi đặt dấu chấm hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...