Buổi chiều cùng ngày, Dương Phàm tham dự cuộc họp với tất cả thường ủy Vĩ Huyền, phát biểu khoảng nửa giờ. Đề tài trung tâm chủ yếu là làm thế nào để xây dựng một môi trường đầu tư tốt, hấp dẫn tài chính đầu tư vào Vĩ Huyền.
Bài phát biểu này được ban Tuyên giáo Vĩ Huyền sửa sang lại, khi báo cáo lên ban Tuyên giáo thị ủy, Triệu Đức Minh không ngờ phê luôn trên báo cáo:
"Vì sao chỉ đề cao hoàn cảnh đầu tư của Vĩ Huyền? Liệu ở đây có tồn tại khuynh hướng chủ nghĩa địa phương không? Đây chỉ là ý kiến cá nhân, xin gửi các lãnh đạo chủ yếu khác của thị ủy phê duyệt."
Một phần bản thảo như vậy chuyển tới bàn làm việc của thị trưởng. sau khi xem xong, Nguyên Chấn không kìm nổi bật cười lạnh, sau đó phê tiếp: "Nói tổng thể mới đáng khẳng định. Chuyển đồng chí Đổng Trung Hoa phê duyệt."
Đổng Trung Hoa xem xong, mặt mũi âm trầm, phê: "Xét thấy tồn tại ý kiến không đồng ý, tạm không phát biểu."
Ngày thứ ba, thường ủy Uyển Lăng tổ chức họp hội ý, Dương Phàm đến phòng họp đúng giờ. Chuyện điều chỉnh công tác ở khu công nghiệp Vĩ Huyền đã trôi qua được hai ngày, không khí trong thường ủy có vẻ hơi kỳ dị. Bộ máy thị ủy kỳ này không so được với trước kia khi Lý Thụ Đường còn ở đây. Khi đó, Lý Thụ Đường và Quý Vân Lâm trên nguyên tắc là chung sống hoà bình.
Mà lần này bên trong thường ủy, Đổng Trung Hoa là kẻ ngoại lai, là người do chủ tịch tỉnh nhét vào. Nguyên Chấn là Lý Thụ Đường chỉ định, vốn tưởng sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy, kết quả thành thị trưởng. Triệu Đức Minh vốn sẽ lên thị trưởng, kết quả là giẫm chận tại chỗ với vị trí phó bí thư. Hầu Đại Dũng cũng không khác gì, vì chức phó bí thư mà mâu thuẫn gay gắt với Triệu Đức Minh. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Vương Thần, đối nhân xử thế luôn luôn khiêm tốn, cũng không ai biết là hắn theo bên nào. Tuy nhiên, nhìn khi Lý Thụ Đường vẫn còn ở đây thì thấy hắn luôn đứng ở bên bí thư thị ủy.
Đổng Trung Hoa thật ra đã nhiều lần nói chuyện với Vương Thần. Tuy nhiên Vương Thần thủy chung giữ thái độ mơ hồ, điều này làm cho Đổng Trung Hoa hơi căm tức.
Trưởng Ban Tổ chức Lý Quân luôn khiêm tốn, khi họp thường ủy, nếu không đề cập vấn đề cán bộ, hắn sẽ tuyệt đối không nói lời nào. Trưởng ban thư ký Thị ủy là Liễu Chính Dương, sau khi Đổng Trung Hoa đến nhận chức cũng muốn động vào y, tuy nhiên sau khi xem tình huống thì quyết định áp dụng chính sách lôi kéo. Tuy nhiên thái độ của người này cũng rất mơ hồ. Lúc trước, khi tranh đoạt chức phó bí thư thị ủy, Liễu Chính Dương cũng đã động tâm.
Trưởng ban Tuyên giáo Niếp Vân Lam, người phụ nữ duy nhất trong thường ủy. Cô ta được nâng lên trong nhiệm kỳ của Lý Thụ Đường, trên nguyên tắc sẽ theo Nguyên Chấn. Chủ tịch Mặt trận thống nhất Mã Tiêu, từ vị trí phó chánh văn phòng Thị ủy trong nhiệm kỳ của Lý Thụ Đường, lăn lộn lên được vị trí chủ tịch Mặt trận thống nhất. Người này đã 59 tuổi, cũng không hề có tham vọng gì nữa.
Một người khá trẻ trong thường ủy là phó thị trưởng La Đạt Cương, mới 39 tuổi. Nghe nói người này có bối cảnh nhất định trong tỉnh, từ vị trí phó bí thư Văn phòng tỉnh ủy điều tới làm phó thị trưởng.
Trẻ tuổi nhất đương nhiên là Dương Phàm, 27 tuổi là phó thị trưởng thường trực. Có thể nói, dù là thằng ngốc cũng biết, lai lịch của hắn không hề nhỏ. Tuy nhiên, khi tranh giành quyền lợi, có ai dễ dàng thỏa hiệp đâu.
Bao nhiêu người kết bè phái, xu nịnh cấp trên…. chẳng phải đều vì quyền và lợi sao?
Chính ủy quân đội là Triệu Bộ vừa được quân khu tỉnh mời họp nên không thể tham gia cuộc họp hôm nay.
Đổng Trung Hoa là người cuối cùng đi vào phòng họp. Từ khí sắc của ông ta, có thể thấy đang hơi áp lực, sắc mặt hơi trầm, bước đi rất vững.
Trên thực tế Đổng Trung Hoa đang cố khắc chế cơn lửa giận. Tối hôm trước, Hà Tiểu Mai ở trước mặt hắn, khổ sở khóc lóc kể lể một hồi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tập tài liệu kia, Đổng Trung Hoa phải lại khống chế tình cảm của mình rất tốt:
- Thằng nhóc họ Dương vẫn còn để lại mặt mũi cho cô đấy.
Đây là nguyên văn câu nói của Đổng Trung Hoa. Nếu gặp phải người trẻ tuổi lỗ mãng hơn một chút nữa, có lẽ đã làm trò trước toàn bộ khu ủy Vĩ Huyền, đập thẳng tập tài liệu này vào mặt cô.
Xuất thân từ cán bộ làm công tác chính trị, Đổng Trung Hoa rất hiểu cách thức làm việc trên quan trường, đương nhiên rất hiểu tín hiệu mà Dương Phàm đưa ra. Tuy nhiên hiểu thì sao? Thằng nhóc, dù bối cảnh của mày lớn nhưng mày cũng chỉ là một phó thị trưởng thường trực mà thôi. Ở tỉnh Giang Nam, ở Uyển Lăng này, còn chưa phải giang sơn của riêng mình mày đâu.
Đêm qua, Đổng Trung Hoa đã cẩn thận nghiên cứu kỹ những chuyện Dương Phàm đã làm từ khi tới đây. Đổng Trung Hoa cảm thấy hơi lo lắng, bởi vì thằng nhóc này làm việc rất sạch sẽ, đúng mực. Từ tình cảm mà nói, Vĩ Huyền là do một tay mày dựng lên, dù có làm gì cũng không tính là quá đáng. Hơn nữa, về việc của Hà Tiểu Mai, Dương Phàm đã chưa động chạm tới điểm mấu chốt, vẫn để lại một con đường cho Hà Tiểu Mai hạ cánh an toàn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đổng Trung Hoa quyết định dù sao vẫn còn nhiều thời gian, nếu có cơ hội sẽ gõ đầu thằng nhóc hậu sinh này, nếu không, nó sẽ không biết mình nặng nhẹ thế nào.
Đổng Trung Hoa tuyên bố hội nghị bắt đầu, sau khi chỉ thị một ít việc của nội bộ Đảng, Đổng Trung Hoa đang định tìm đề tài nào đó để gõ Dương Phàm thì không ngờ Triệu Đức Minh đột nhiên giơ tay.
- Đồng chí Đức Minh có gì muốn nói sao?
Giọng điệu Đổng Trung Hoa tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất không thoải mái. Tôi còn chưa hỏi mọi người có ý kiến gì không, anh đã sốt ruột cái gì? Hiện tại bí thư thị ủy là tôi, không phải Lý Thụ Đường
- Vâng, gần đây ban Tuyên giáo thị ủy gửi tới một bản thảo báo cáo, sau khi đọc, tôi có rất nhiều cảm xúc, cho nên đề nghị mọi người xem một chút.
Triệu Đức Minh vừa mở miệng, Đổng Trung Hoa liền nhớ tới bản thảo đó. Dường như Triệu Đức Minh rất oán Dương Phàm, liền chụp cho cái mũ chủ nghĩa địa phương.
Vừa nghe lời này, Nguyên Chấn cũng hơi cau mày. Mấy chiến hữu cũ này không thể cùng vỗ tay với mình chẳng phải là chuyện mới một vài hôm. Từ sau khi Lý Thụ Đường được điều đi, những người này ở lại nhưng đều chia năm bè bảy mảng bởi thủ đoạn khống chế lúc trước của Lý Thụ Đường. Chuyện này, khiến Nguyên Chấn phi thường lo lắng. Không hề nghi ngờ, Triệu Đức Minh nã pháo vào chỗ xung yếu là Dương Phàm. Trong lòng Nguyên Chấn không vui, thầm nói: sao lại ngốc thế chứ? Làm súng cho Đổng Trung Hoa chưa tính, giờ còn tự ôm rắc rối vào mình. Bối cảnh của Dương Phàm thế nào? Đổng Trung Hoa bên này còn không vội, sao lại tự gây thù hằn như thế? Hay là cảm thấy đủ mạnh để chiến với kẻ thù cũng rất hùng mạnh?
- Đồng chí Đức Minh tiếp tục nói đi. Ý kiến của anh cũng chỉ là ý kiến thôi. Đảng chúng ta luôn chủ trương nhất quán, sai thì sửa, không nên châm chọc thêm.
Đổng Trung Hoa nói vậy tuy không điểm danh là ai, tuy nhiên ít nhất có bốn người biết, lão già này chính là đang muốn mượn đao giết người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trưởng ban Tuyên giáo Niếp Vân Lam lặng lẽ liếc nhìn Dương Phàm. Dương Phàm vẫn giữ vẻ mặt không đổi, bình tĩnh nhìn quyển sổ trước mặt.
- Tôi đã đọc bài phát biểu của đồng chí Dương Phàm ở Vĩ Huyền hôm trước. Tôi cảm thấy đồng chí Dương Phàm quá coi trọng Vĩ Huyền. Không sai, Vĩ Huyền quả thật là bộ phận quan trọng tạo thành khu kinh tế, nhưng không thể rất bất công được chứ? Miễn cho người khác nói, có người đang làm chủ nghĩa địa phương. Xét điểm này, cá nhân tôi cho rằng, đồng chí Dương Phàm có lẽ nên giải thích một chút hay không? Vì sao khi phát biểu lại không nói tới vấn đề phát triển kinh tế Uyển Lăng? Còn có một vấn đề, trước mặt mọi người, đồng chí Dương Phàm nói ban quản lý không cần thiết phải tồn tại, đồng thời chủ động chọn người làm trưởng ban quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền. Tuy rằng đồng chí Hà Tiểu Mai chủ động từ chức, nhưng ban quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền có cần thiết phải tồn tại hay không và vấn đề người kế nhiệm làm trưởng ban quản lý khu công nghiệp, có lẽ phải do thị ủy quyết định chứ?
Triệu Đức Minh nói những lời này có ý châm chích mãnh liệt. Đây có thể nói là thù cũ hận mới cùng tính vào. Thứ nhất là muốn làm khó Dương Phàm, thứ hai là muốn đoạt lấy quyền quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền. Có thể nói một công đôi việc. Trong tay Triệu Đức Minh còn có quyền quyết định nhân sự ở mức độ nhất định, nói chuyện này coi như là hợp lý.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Dương Phàm, cảm thấy hôm nay cậu thanh niên này xem như đã gặp phải chướng ngại vật, nếu làm không tốt sẽ thương tích đầy mình, đồng thời bị đá đít ra ngoài.
Dương Phàm đột nhiên mỉm cười, ngẩng đầu phi thường trấn định nhìn chung quanh một vòng sau, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Triệu Đức Minh.
- Tôi cho rằng, theo logic, ý kiến của đồng chí Triệu Đức Minh tồn tại mấy vấn đề nghiêm trọng. Đầu tiên, chẳng lẽ Vĩ Huyền không phải là huyện trong phạm vi thành phố Uyển Lăng chúng ta sao? Nếu tôi nói về vấn đề hoàn cảnh đầu tư của Vĩ Huyền, chẳng lẽ không đúng với hoàn cảnh đầu tư của toàn bộ các huyện khác sao? Tiếp theo, ban quản lý là đơn vị giám sát hành chính khu công nghiệp của thị, khi mới thành lập đã hỗ trợ rất tốt cho công việc kiến thiết khu công nghiệp. Theo một ý nghĩa nào đó, sứ mệnh lịch sử của đơn vị này đã hoàn thành. Giữ lại đơn vị này hẳn là để phục vụ các công ty, xí nghiệp trong khu công nghiệp được tốt hơn. Chắc mọi người không dị nghị gì về điểm này chứ? Nhưng, khi Hà Tiểu Mai còn đương chức, bởi vì vấn đề phương thức làm việc, dẫn đến các công ty, xí nghiệp trong khu công nghiệp rất bất mãn. Điều này Khu ủy Vĩ Huyền từng nhiều lần báo cáo với thị ủy phải không? Tôi muốn hỏi phó bí thư Triệu, đồng chí cảm thấy ban quản lý này đang là một vật cản lớn đối với các công ty trong khu công nghiệp, vậy nó có cần thiết phải tồn tại không?
Nói tới đây, Dương Phàm ngừng lại một chút, đột nhiên cao giọng hẳn lên.
- Tôi xuất thân từ kinh tế, theo tôi thấy, cơ cấu quản lý như vậy sẽ cản trở sự phát triển kinh tế, bởi vậy hoặc là cần sửa đổi hoặc là cần hoàn toàn hủy bỏ. Phó bí thư Triệu chụp cho tôi cái mũ chủ nghĩa địa phương, hiện tại liệu tôi có thể trả lại cho phó bí thư Triệu cái mũ kìm hãm sự phát triển kinh tế của trung ương?
Nói tới đây. Dương Phàm lại mỉm cười, lại nhìn chung quanh một vòng.
Triệu Đức Minh hơi nóng nảy, vỗ bàn nói:
- Dương Phàm, đồng chí hỗn láo.
Đổng Trung Hoa vừa thấy tình hình có vẻ sắp nóng lên vội vàng nói:
- Các đồng chí, phải kìm chế, phải kìm chế. Nơi này là họp thường ủy.
Dương Phàm cười nói:
- Phó bí thư Triệu, đừng có nóng. Chờ tôi nói nốt đã. Cuối cùng tôi muốn thảo luận một chút, đầu tiên là chuyện ban quản lý, đúng là trong phạm vi chức năng quản lý của tôi. Tiếp theo, cá nhân tôi lúc đó quyết định là để đồng chí Hứa Phi tạm thời đảm nhiệm chức vụ. Tôi đã nói xong, các đồng chí có ý kiến gì xin cứ thoải mái đưa ra.
Đổng Trung Hoa không hề có ý đợi những người khác nương theo Triệu Đức Minh mà nã pháo vào Dương Phàm. Vừa rồi tuy nói mọi người hãy kìm chế nhưng thực tế Đổng Trung Hoa rất muốn thấy trường hợp Dương Phàm tuổi trẻ nóng tính, nổi giận. Đáng tiếc là Dương Phàm không bị Triệu Đức Minh nói đến mức thẹn quá hóa giận.
- Đồng chí Nguyên Chấn, anh thấy thế nào?
Đổng Trung Hoa chỉ có thể điểm danh, nếu không cứ tình thế này chắc chắn sẽ không có ai phát biểu. Không phải Nguyên Chấn và Triệu Đức Minh đều là người của Lý Thụ Đường sao? Chắc hẳn anh sẽ phải nói giúp chứ?
Dương Phàm nhìn Đổng Trung Hoa, nháy mắt một cái, trong lòng thầm cười lạnh, tự nhủ: lão già này quá ác độc, không ngờ muốn cho toàn bộ những người cũ của Lý Thụ Đường đối đầu với mình.
Nguyên Chấn ho khan một tiếng, thản nhiên nói:
- Nếu Đổng bí thư điểm danh khiến tôi nói, tôi liền nói hai câu.
Dừng một chút, Nguyên Chấn lúc này mới tiếp tục nói:
- Đầu tiên, tôi không cho rằng đồng chí Dương Phàm nói chuyện có cái gì là không thỏa đáng. Chúng ta phải nhìn nhận vấn đề từ hai mặt. Đồng chí Dương Phàm còn trẻ, dùng từ quả thật có hiện tượng phiến diện, nhưng từ thái độ công tác có thể thấy đồng chí Dương Phàm là một cán bộ tốt, hết lòng vì công việc. Là một cán bộ lãnh đạo của thành phố Uyển Lăng, tôi thấy rằng thái độ công tác tốt như vậy hẳn là nên biểu dương, đương nhiên, cần phải chú ý tới phương thức thực hiện. Về phần cách nói chủ nghĩa địa phương, tôi càng không thể đồng ý, hiện tại không phải mười năm nội loạn, tốt nhất không nên dễ dàng động chạm đến vấn đề chính trị nhạy cảm này.
Nguyên Chấn vừa nói xong, sắc mặt Đổng Trung Hoa và Triệu Đức Minh càng xám xịt hơn.
- Tôi xin nói hai câu.
Trưởng Ban Tổ chức Lý Quân giơ tay, mọi người cùng nhìn lại, chẳng hiểu vị trưởng ban đã 52 tuổi này nghĩ thế nào mà còn muốn dính vào cũng nước đục này?
- Tôi xin phát biểu hai điều trên quan điểm quản lý tổ chức nhân sự. Theo trình tự tổ chức mà nói, đồng chí Dương Phàm xử lý không có gì sai lầm, là phó thị trưởng, thường vụ thị ủy, trong phạm vi quản lý, có quyền điều động nhân sự tạm thời cho các đơn vị. Tôi đã nói hết.
Lý Quân nói không nhẹ không nặng, rất cẩn thận, cho dù dùng kính viễn vọng Hubble soi cũng không thể thấy một khuyết điểm nào.
- Tôi cũng xin nói hai câu.
Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Vương Thần không ngờ cũng giơ tay. Hôm nay là tình huống gì vậy? Đổng Trung Hoa dần bình tĩnh xuống, vẻ mặt của Nguyên Chấn cũng trở nên nghiêm trọng.
- Vừa rồi thị trưởng Nguyên Chấn có nhắc tới vấn đề quan điểm chính trị. Tôi xin nói một chút về vấn đề của đồng chí Hà Tiểu Mai gần đây. Vừa rồi, Ủy ban Kỷ luật không ngừng nhận được thư nặc danh, đều là về đồng chí Hà Tiểu Mai. Từ góc độ công tác của Ủy ban Kỷ luật, loại thư nặc danh này thậm chí còn không có cả tem mà trực tiếp để vào hộp thư của Ủy ban, còn có thư là thừa dịp ban đêm để trước cửa nhà tôi. Tôi tin rằng các đồng chí khác trong thị ủy có khả năng cũng nhận được thư như vậy. Xin hỏi, các đồng chí sẽ xử lý thế nào? Không có chứng cứ rõ ràng, chẳng lẽ bắt mây bắt gió, chẳng lẽ chỉ với mấy lá thư nặc danh mà chúng ta đã quy tội cho đồng chí Hà Tiểu Mai sao? Cho nên, tôi rất tán thành ý kiến của thị trưởng Nguyên Chấn, không nên dễ dàng động chạm đến vấn đề chính trị nhạy cảm này.
Bề ngoài, Vương Thần nói là ủng hộ Nguyên Chấn, trên thực tế thì có trời mới biết.
Vương Thần vừa mới nói xong, bí thư đảng ủy công an Hầu Đại Dũng gần như chưa bao giờ phát biểu gì trong các cuộc họp đột nhiên giơ tay:
- Tôi cũng xin phát biểu hai câu.
Bộp.
Chén trà trên tay Triệu Đức Minh cầm không chắc, rơi xuống bàn. Tuy nhiên vẫn còn may, nắp chén che khá kín nên không văng nước ra bàn.
Hầu Đại Dũng thản nhiên liếc nhìn Triệu Đức Minh rồi nói:
- Ngày hôm qua, công an Vĩ Huyền nộp lên một số tài liệu, chính là hồ sơ về hiện tượng đánh nhau của các cán bộ ban quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền. Qua điều tra, quả thật có cán bộ cá biệt, bởi vì quản lý không nghiêm nên bọn họ đã làm ra một số việc trái pháp luật. Công an huyện Vĩ Huyền đã xử lý theo luật. Cho nên, tôi cho rằng đồng chí Hà Tiểu Mai ít nhất cũng là lơi lỏng quản lý, cũng bởi vậy mà các công ty, xí nghiệp bất mãn. Đương nhiên, đây là vấn đề về phương thức làm việc của đồng chí Hà Tiểu Mai, theo logic của phó bí thư Triệu, đây có nên tính là đồng chí Hà Tiểu Mai cấu kết xã hội đen không?
Đổng Trung Hoa đột nhiên ý thức được rằng, ngọn lửa này không thể tiếp tục đốt được nữa. Nếu cứ đốt tiếp trên người Hà Tiểu Mai, vậy thì dù cố gắng đến mấy, cái mông của cô ả đó cũng không thể nào tẩy sạch được.
Đổng Trung Hoa đang lo lắng thì trưởng ban thư ký thị ủy là Liễu Chính Dương cũng giơ tay, cười ha hả nói:
- Kinh tế Vĩ Huyền có thể phát triển tới cục diện hôm nay, những người đang ở Uyển Lăng hôm nay hẳn là đều biết đồng chí Dương Phàm đã bỏ xuống đó bao nhiêu tâm huyết mới có được thành tích hôm nay. Nói theo chức năng và tình cảm cá nhân, đồng chí Dương Phàm thực hiện không hề có gì đáng trách. Về phần chọn người làm trưởng ban quản lý, xét uy vọng của đồng chí Dương Phàm ở Vĩ Huyền, xuất phát từ mong muốn khu công nghiệp Vĩ Huyền có một môi trường tốt nhất để phát triển, tôi nghĩ giao quyền quyết định cho đồng chí Dương Phàm cũng là hợp lý.
Liễu Chính Dương lúc này nói sang chuyện khác, mặc dù có nói tới việc chọn người quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền của Dương Phàm nhưng rõ ràng chính là có ý giảng hòa.
Đổng Trung Hoa khẩn trương bắt lấy cơ hội này, lập tức cười nói:
- Mọi người có những ý kiến khác nhau là bình thường, đều chỉ muốn có lợi cho việc phát triển kinh tế Uyển Lăng, có thể cố tìm cái chung, bỏ qua khác biệt. Ý kiến của đồng chí Liễu Chính Dương rất tốt. Đồng chí Dương Phàm có ý tưởng gì cụ thể cũng có thể đưa ra thảo luận.
Sau khi phản bác Triệu Đức Minh, Dương Phàm vẫn giữ thái độ thưởng thức, lén nhìn thái độ của mỗi người ngồi đây, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Cuộc họp thường ủy này náo nhiệt khác thường nhưng không thể loạn được. Dương Phàm có cảm giác rất rõ, dù là Đổng Trung Hoa hay Nguyên Chấn đều chưa thể hình thành một quan hệ đồng minh cố định. Hiện giờ Uyển Lăng đúng là thời đại Chiến Quốc.
- Nếu bí thư Đổng đã điểm danh thì vừa lúc tôi cũng đang có một ý tưởng, vậy tôi xin nói.
Dương Phàm đương nhiên không khách khí tiếp nhận đề xuất của Đổng Trung Hoa, cũng không cần quản có ai bị xấu mặt hay không, cũng bất kể người ta nói mình chủ nghĩa địa phương hay không. Trên thực tế, chủ nghĩa địa phương thì ai chẳng có, tuy nhiên để xem thực tế anh làm thế nào thôi. Trên quan trường, anh phải có tiền đồ mới có người đi theo anh lăn lộn.
- Thông qua khảo sát thực địa ở Vĩ Huyền, tôi sinh ra một ý tưởng. Hình thức ở Vĩ Huyền thành công là vì thành công thu hút đầu tư. Thu hút đầu tư là việc của cục Chiêu thương, tôi đã làm việc với các đồng chí ở cục Chiêu thương, cho nên tôi đề nghị chức năng quản lý khu công nghiệp tuần hoàn Vĩ Huyền cần phải điều chỉnh thích hợp, trả lại quyền giám sát cho huyện ủy Vĩ Huyền. Cứ như vậy, đó sẽ trở thành một cơ cấu đơn thuần phục vụ cho các công ty, xí nghiệp, cấp bậc không thay đổi, giao cho cục Chiêu thương thống nhất quản lý.
"Con mẹ mày chứ." Triệu Đức Minh tức giận mắng thầm, đây chẳng phải là mày chủ nghĩa địa phương sao? Mày làm như mọi người không biết, mày là đi lên từ cục Chiêu thương sao? Khi còn ở đây, Lý Thụ Đường không động chạm tới cục Chiêu thương chẳng phải vì nể mặt người sau lưng mày sao? Làm như mọi người ngốc lắm vậy.
Tuy trong lòng Triệu Đức Minh rất oán giận nhưng lúc này nếu dám đứng ra đối nghịch sẽ không chỉ đắc tội một mình Dương Phàm, có lẽ sẽ đắc tội tất cả thường ủy đã lên tiếng ở đây. Cho dù không lên tiếng, có trời mới biết có thể đắc tội hay không.
Lúc này Nguyên Chấn cười nói:
- Ừ, tôi cảm thấy đồng chí Dương Phàm đưa ra đề nghị này không tồi, chính là xét vấn đề từ góc độ cục Chiêu thương. Sau khi bỏ ban quản lý đi thì Cục Chiêu thương làm chức năng này chính là rất phù hợp.
- Tôi thấy như vậy là đã thống nhất, hội nghị kết thúc ở đây.
Đổng Trung Hoa khẩn trương kết thúc cuộc họp, tránh việc có người khác có ý đồ chọc ngoáy thêm những điểm khác nữa.
Trong một phòng riêng ở Trích Tiên cư, bữa tối đã kết thúc.
Ba người Dương Phàm, Trầm Ninh và Lưu Thiết đang ngồi vừa nói chuyện vừa uống bia.
Nói tới cuộc họp thường ủy hôm nay, Dương Phàm không kìm nổi cảm khái:
- Hiện tại, Uyển Lăng là thời đại Chiến Quốc, từng thành viên trong thường ủy dường như đều có lập trường không rõ ràng cho lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...