Nói đến cũng lạ, Triệu Đức Minh một mặt vẫn chê bên dưới của Hồ Lam Lam quá rộng, một mặt vẫn muốn tiếp tục chơi Hồ Lam Lam. Hồ Lam Lam cũng đã từng điều mấy em tới cho Triệu Đức Minh, kết quả là lão lưu manh này đuổi thẳng, còn mắng:
- Ông đây thích rau sạch mông lớn.
Hồ Lam Lam chắc chắn là loại mà Triệu Đức Minh thích, đó cũng là nguyên nhân mà Hồ Lam Lam còn có thể xuất hiện trên giường của Triệu Đức Minh.
Tiểu Nguyệt bây giờ còn nhỏ, tuy nhiên rất có khả năng di truyền từ người mẹ. Dựa theo lời Triệu Đức Minh nói:
- Làm vài lần cái mông phải phồng lên giống như nhào bột mì ấy.
Hầu Đại Dũng cũng không có ngồi lâu, được một tiếng liền đi về. Hầu Đại Dũng vừa mới đi, Mẫn Kiến liền cười nói với Dương Phàm:
- Lão Hầu đối đầu với Triệu Đức Minh.
Dương Phàm sửng sốt một chút hỏi:
- Nói rõ hơn xem?
Mẫn Kiến cười nói:
- Trước đây lão Hầu và Triệu Đức Minh tranh giành chức phó bí thư thị ủy, Triệu Đức Minh lấy cớ Hầu Thiếu Cường làm mấy chuyện gian lận làm lão Hầu bị động. Triệu Đức Minh lên rồi, lão Hầu vẫn giậm chân tại chỗ. Cậu nói trong lòng hắn có thể không căm hận không?
Trầm Ninh ở bên cạnh cười hỏi:
- Vậy còn chuyện này thì sao? Nguyên Chấn, Triệu Đức Minh, Hầu Đại Dũng không phải được xưng là ba chiếc xe kéo của Lý hệ sao? Còn có người nói là ba tên đó là ba xạ thủ.
Mẫn Kiến mỉm cười, nhìn nhìn Dương Phàm, trong lòng tự nhủ chuyện nói đến đây, ngươi đã hiểu chưa? Bằng không với nhận thức như vậy không xứng với sự mong đợi của tôi sau này?
Dương Phàm giơ chén rượu lên, cười cười với Mẫn Kiến:
- Dương Phàm tôi không phải là loại người như Lý Thụ Đường, chủ trương của tôi là vinh nhục cùng hưởng, cùng nhau tiến lui…
Mẫn Kiến cười hiểu ý, nốc cạn chén rượu. Trầm Ninh cảm thấy hồ đồ, hỏi Dương Phàm:
- Hai người đang nói cái gì mà bí hiểm vậy? Nói rõ ràng được không?
Dương Phàm cười cười thản nhiên nói:
- Lý Thụ Đường thích tùy cơ ứng biến, sau khi điều Tào Dĩnh Nguyên đi, vị trí phó bí thư vẫn còn để trống. Hắn khiến Hầu Đại Dũng và Triệu Đức Minh tranh giành nhau, cấp dưới tự gây mâu thuẫn với nhau, hắn là bí thư thị ủy lại càng thêm trọng yếu. Tuy nhiên, Lý Thụ Đường tín nhiệm nhất chính là Nguyên Chấn, lúc rời khỏi Đức Quang thì Nguyên Chấn vẫn còn ở lại, Quý Vân Lâm điều đi, Nguyên Chấn lại sang tiếp nhận chức vụ. Tuy nhiên Lý Thụ Đường chính là thông minh quá mức, ý của cục trưởng Mẫn là, Triệu Hầu bất hòa, Lý Thụ Đường cũng chưa chắc có thể khống chế Nguyên Chấn nên mới lưu lại hai viên đại tướng này. Không phải Hầu Đại Dũng đã tỏ vẻ thân cận đấy sao?
Mẫn Kiến lúc này cười nói:
- Hầu Đại Dũng và Nguyên Chấn vẫn còn tương đối thân thiết.
Dương Phàm nói:
- Việc này không khó hiểu. Lý Thụ Đường chính là phó chủ tịch tỉnh mà, Hầu Đại Dũng cũng chỉ có thể lén giở trò, tranh thủ mọi mặt để lấy lòng. Người khéo léo như vậy mà ngồi ở vị trí cục trưởng kiêm bí thư đảng ủy cục Công an thật đáng tiếc.
Mẫn Kiến nói:
- Dương Phàm, cậu đã trở lại, trong lòng mọi người cũng đã biết trước.
Những lời này nói ra làm lông mày Dương Phàm hơi giương lên, khóe miệng khẽ nhếch, thở dài nói:
- Tôi có hơi hối hận vì quay về Uyển Lăng rồi. Tạm thời nên làm gì trước đây.
Mẫn Kiến nghe xong cười nói:
- Việc khác mặc kệ, trước tiên hãy đưa Trầm Ninh quay về Uyển Lăng, trong hệ thống công an mà không có người thì không tốt cho lắm.
Dương Phàm nói:
- Bây giờ không thể giống như trước kia, rất nhiều chuyện không phải chúng ta muốn như thế nào là làm thế ấy được, trước tiên cứ chờ một thời gian. Cứ xử lý đống công văn trước rồi bàn sau.
Một ngày mới bắt đầu, cánh cổng trụ sở ủy ban dần dần náo nhiệt hẳn lên. Thị ủy Uyển Lăng có quy định. Sau khi hết giờ làm xe công không được làm việc riêng. Cho nên Dương Phàm đạp xe đến trụ sở ủy ban, sau khi xuống xe liền theo dòng người tiến vào.
Tuy nhiên Dương Phàm thấy tình hình ra vào và quy định của thị ủy có phần hơi trái ngược nhau. Ngoài lãnh đạo ủy ban chủ chốt, cho dù là một số người phụ trách phòng ban thì tất cả cũng đều xuất hiện trên xe đạp. Dương Phàm là phó thị trưởng thường trực thì ngược lại, mang theo một túi văn kiện, sau khi đi bộ qua cửa, bảo vệ còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.
Chuyện Dương Phàm đạp xe đi làm, chỉ 5 phút sau đã truyền tới tại Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn. Đổng Trung Hoa ngay lúc đó phán một câu lạnh lùng:
- Lập dị.
Nguyên Chấn sau khi nghe xong liền cười nói:
- Quy củ do bí thư Lý lập thành. Bản thân tôi cũng muốn làm theo, đáng tiếc…..
Ngụ ý, hắn không phải người đứng đầu, có nói cũng chưa chắc đã được. Lúc Chúc Đông Phong còn, Lý Thụ Đường mong muốn Nguyên Chấn tiếp nhận vị trí của mình, nhưng Chúc Đông Phong được điều lên trên quá đột ngột, ý của Lý Thụ Đường chưa thể thực hiện được, Nguyên Chấn chỉ có thể chấp nhận kết quả này mà thôi.
Khi Dương Phàm đứng ở cửa văn phòng thì trưởng ban thư ký Đường Đường cười tủm tỉm xuất hiện. Tay còn ôm một túi văn kiện. Cười chân thành với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương tới sớm thế.
Đường Đường tầm khoảng 35, 36 tuổi, là do Quý Vân Lâm đề bạt lên, vốn là một phó cục trưởng cục Giáo dục. Bằng cấp thạc sĩ, ở cái ủy ban này cũng coi như là một nhân tài thành tích cao.
Dương Phàm cảm thấy nụ cười của Đường Đường hơi giả tạo, điều này không phải suy đoán mà là trực giác. Chắc chắn dáng điệu tươi cười của người phụ nữ này mang tính nghề nghiệp.
Dương Phàm điềm đạm bắt tay Đường Đường, vẻ mặt khiêm tốn cười nói:
- Sau này ở đây không thể không phiền tới trưởng ban thư ký Đường rồi. Xin chiếu cố nhiều hơn.
Đây là một cách nói chuyện bình đẳng. Ánh mắt Đường Đường chợt hiện lên chút khác lạ, cười thản nhiên nói:
- Tôi chỉ là phục vụ cho lãnh đạo, đâu dám nói tới chiếu cố, chỉ hy vọng nhiệm vụ của tôi có thể khiến cho lãnh đạo hài lòng là tốt rồi.
Nói xong Đường Đường chủ động lấy chìa khóa ra vội tới mở cửa cho Dương Phàm, sau đó đứng cạnh cửa làm một động tác mời nói:
- Mời phó thị trưởng Dương vào.
Dương Phàm thản nhiên tiếp nhận sự phục vụ này, bước thẳng vào văn phòng.
Kết cấu văn phòng cũng không có gì khác cả, chia làm hai gian trong ngoài. Gian ngoài là phòng làm việc của lãnh đạo bày một bộ sô pha và bộ ấm trà. Cách bố trí khác biệt rất lớn với bên ngoài, đầu tiên bộ sô pha là làm bằng da thật, nhìn cũng đủ biết giá trị xa xỉ. Một cái bàn rất lớn chiếm một phần tư diện tích căn phòng, bên cạnh bàn làm việc có một cánh cửa, bên trong có một phòng đơn dùng để nghỉ ngơi tạm thời, còn có cả một cái toilet chuyên dụng.
Dương Phàm sau khi nhìn một lượt liền ngồi xuống ghế làm việc, Đường Đường lập tức cười tiến lên nói:
- Phó thị trưởng Dương, ngài còn thấy chỗ nào không hài lòng không? Cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người tới xử lý.
Dương Phàm hơi hơi cảm khái nói:
- Tốt rồi, tốt không thể tốt hơn.
Lời này làm cho Đường Đường hơi sửng sốt, dường như hiểu ý tứ lời nói của Dương Phàm, mặt không khỏi đỏ lên, có điều đây chỉ chuyện trong nháy mắt.
Đường Đường lấy ra một cái chìa khóa xe ra và một tấm thẻ phòng, khẽ đặt lên bàn nói:
- Đây là chìa khóa dự phòng xe của ngài, còn thẻ phòng là của một gian phòng trong nhà khách Uyển Lăng, khi nào cần ngài có thể đến ở. Nếu không hài lòng ngài có thể yêu cầu nhà khách thay đổi. Còn nữa, việc chọn người làm thư ký và tài xế cho ngài, ngài có yêu cầu cụ thể nào không?
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút cười hỏi:
- Tôi muốn chọn thư ký và lái xe điều từ bên ngoài tới.
Yêu cầu này làm cho Đường Đường có vẻ không ngờ, sau khi ngây ra một lúc cười nói:
- Yêu cầu của ngài tôi sẽ lập tức báo cáo lên thị trưởng.
Dương Phàm khoát tay chặn lại hỏi:
- Việc này đồng chí không quyết được sao?
Đường Đường hơi xấu hổ khi bị hỏi, lời này của Dương Phàm hơi ác, chẳng khác nào đang chất vấn Đường Đường, tôi là một phó thị trưởng thường trực, ngay cả một thư ký và tài xế thích hợp mà cũng không tự quyết được? Còn phải nghe lời cô ư?
- A, ngài hiểu lầm rồi. Ngài chỉ cần phân phó, tôi sẽ đi giải quyết.
Đường Đường thật sự là không nghĩ tới, Dương Phàm vẫn mỉm cười, không nóng không lạnh đột nhiên nói một câu không ngờ lại giống như con dao cắm thẳng vào lòng người. Đường Đường càng thêm cẩn thận, vị phó thị trưởng thường trực có bề ngoài ôn hòa này đột nhiên làm cho Đường Đường có một cảm giác hùng mạnh.
Đường Đường đã xem qua tư liệu về Dương Phàm, hiển nhiên là biết sự tích chủ yếu của vị này từ Uyển Lăng cho tới Vĩ Huyền. Phó thị trưởng thường trực 27 tuổi, nhìn ra cả nước đếm trên đầu ngón tay cũng không có người nào. Người có thể làm được điều này, liệu có thể đơn giản sao? Tuyệt đối không chỉ là dựa vào bối cảnh mà lên. Đường Đường tự kiểm điểm bản thân, cảm thấy mình không nên để cảm giác đầu tiên đánh lừa, còn tưởng rằng người thanh niên này là cái loại người dễ nói chuyện.
- Ha ha, chắc cô biết trước kia tôi từng làm việc ở Vĩ Huyền, lúc ấy thư ký của tôi là Lâm Đốn còn lái xe là Tiểu Vương, hai người này rất hiểu ý tôi. Nếu thuận tiện thì điều cả hai người tới đây đi. Còn yêu cầu khác thì không có, ngoài ra đồng chí cứ cầm lấy cái chìa khóa xe và thẻ phòng về. Tôi có nhà riêng, không cần lãng phí phòng của nhà khách. Còn xe, thị ủy đã có quy định, hết giờ làm không được sử dụng xe công.
Dương Phàm nói xong đẩy 2 thứ kia lại, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt như điện nhìn xem phản ứng của Đường Đường. Đường Đường không biết làm thế nào cho phải, đột nhiên lộ vẻ hoảng hốt.
Từ khi theo Quý Vân Lâm điều đến vị trí này, lãnh đạo ra ra vào vào cái trụ sở ủy ban này cũng đã gặp khá nhiều, nhưng chưa từng có lãnh đạo nào khiến Đường Đường có loại cảm giác này. Vội vàng thu đồ lại, trước khi đi Đường Đường còn không quên cười nói:
- Vậy ngài cứ nghỉ đi, nếu có hội nghị nào cần tham gia thì tôi sẽ thông báo cho ngài.
Sau khi đóng cửa, Đường Đường nhìn bốn bề vắng lặng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cúi đầu vội vàng trở lại phòng làm việc của mình, vào tới phòng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong lòng Đường Đường có phần xem thường Dương Phàm làm ra vẻ, chuyện dùng xe công vào việc riêng dù là quy định cấp trên nhưng quy định là chết, người là sống. Quyền lợi ở trong tay, ai mà không lợi dụng một chút cho bản thân chứ? Về phần phòng trong nhà nhỉ, ngươi cho là thật sự không có lúc ngươi dùng để nghỉ ngơi sao? Giả bộ cái gì mà giả bộ?
Kỳ thực Đường Đường vẫn luôn cảm thấy tự hào về bằng cấp của mình, đối với việc Dương Phàm là thạc sĩ tốt nghiệp đại học B ít nhiều cũng có chút tò mò. Bằng cấp là ưu thế của Đường Đường, dung mạo thì Đường Đường coi là tiền vốn. Có điều nhìn lại quá trình tiếp xúc với Dương Phàm trong ngày hôm nay, bản thân mình là một thạc sĩ tốt nghiệp đại học loại 2 kém hơn hẳn so với Dương Phàm thì không phải nói. Mấu chốt là ánh mắt Dương Phàm không hề giống với những gã đàn ông khác luôn cố ý đảo qua lại trước ngực và dưới bụng. VÍ dụ như phó thị trưởng thường trực Triệu Đức Minh trước kia, không phải là một người như vậy sao? Ngay cả Nguyên Chấn nhìn như một gã đàn ông chính trực thì sau lần đầu tiên thấy Đường Đường, ánh mắt không phải vẫn luôn lưu luyến dung nhan dưới đôi kính của Đường Đường hay sao. Mặc dù trong lòng không phục lắm, nhưng Đường Đường vẫn khẩn trương đi làm chuyện Dương Phàm đã giao phó. Đây là quan hơn một cấp đè chết người đó, hơn nữa Dương Phàm cũng không đề ra yêu cầu gì quá đáng cả, cũng không nói không tín nhiệm đồng sự trong văn phòng ủy ban hay không? Mặc dù hiềm nghi Dương Phàm diễn như vậy, nhưng không ai dám nhảy ra bới móc khuyết điểm của cấp trên.
Bình tĩnh trở lại, Đường Đường sửa sang lại quần áo một chút, quay ra cái gương nhìn bề ngoài, bước đi rụt rè như trước, mỉm cười đi tới phòng làm việc của Nguyên Chấn, chuyện của Dương Phàm vẫn phải báo cáo lên lãnh đạo.
Nguyên Chấn đang xem văn kiện, nghe xong yêu cầu của Dương Phàm cười thản nhiên nói:
- Làm theo đi.
Đảo mắt Dương Phàm đã ở trên cương vị mới được một tuần bình yên, một tuần trôi qua, công việc và cuộc sống của Dương Phàm có vẻ yên ả đặc biệt. Đưa cho mỗi người Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông một số tiền riêng để bọn họ mua nhà khác mà ở, Dương Phàm đem gian phòng đối diện cho Tiểu Nguyệt và ông bà nội ở, sinh hoạt như vậy có thể chăm sóc cho nhau dễ dàng hơn một chút, Tiểu Nguyệt cũng đỡ phải chạy bên nọ bên kia mỗi ngày.
Dương Phàm sắp xếp như này khiến Hồ Lam Lam hết sức đau đầu. Vì muốn chấn nhiếp người đàn bà này, Dương Phàm lại còn gọi điện thoại cho Hầu Thiếu Cường, để hắn khi nhàn rỗi thì đảo qua hộp đêm Hồ Lam Lam một tí. - .
Quen thuộc tình hình sau một thời gian ngắn, buổi sáng thứ hai, Dương Phàm vừa mới đi đến cửa văn phòng liền thấy Lâm Đốn và Tiểu Vương đứng chờ sẵn, mỉm cười kích động với mình.
Sau khi Dương Phàm điều đi, Lâm Đốn ngồi lên cái ghế chánh văn phòng huyện ủy, vốn gần đây định đề bạt lên phó chủ tịch. Sau lại nhận được lệnh điều động từ thị ủy, Lâm Đốn lập tức vứt bỏ cơ hội đề bạt sắp tới, cùng Tiểu Vương đi cả đêm lên thị ủy. Còn lái xe Tiểu Vương thì trước khi đi Dương Phàm liền nói với huyện ủy cho làm đội phó đội hậu cần, lần này Dương Phàm trở về, Tiểu Vương tất nhiên là tiếp nhận sắp xếp không chút do dự.
Dương Phàm cười ha ha bắt tay hai người, Lâm Đốn nói có vẻ hơi xúc động:
- Phó thị trưởng Dương, tôi ……..
Dương Phàm vỗ vai hắn nói:
- Lần này khiến anh bị lỡ rồi. Tôi cũng không còn cách nào khác, bên cạnh không có một người tin cậy nào. Tôi không yên lòng.
Lâm Đốn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, ra sức nắm chặt tay Dương Phàm nói:
- Phó thị trưởng Dương, có thể đi theo anh làm việc còn sướng hơn bất cứ việc gì khác.
Dương Phàm cười cười nói:
- Thị ủy không giống như huyện ủy, bất cứ việc gì cũng phải lưu tâm. Chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi chưa?
Tiểu Vương ở bên cạnh cười nói:
- Chúng tôi còn chưa đi gặp trưởng ban thư ký Đường của ủy ban.
Dương Phàm mỉm cười tỏ vẻ hiểu tâm tình bọn họ, nói:
- Cứ đi theo trình tự bình thường đi, trước hết cứ đi trình diện cho ổn thỏa, tối nay tôi mời hai người ăn cơm.
Hai người gật gật đầu vội vàng đi ra ngoài, khi tìm được tới văn phòng của Đường Đường trình diện, Đường Đường có phần tò mò với hai người mà đích thân Dương Phàm chọn. Phát hiện kết quả ngoài ý muốn, hai người này đều là cái loại nhìn bề ngoài thì tương đối bí ẩn, trong lòng tự nhủ, xem ra Dương Phàm không thích loại tính cách nổi trội.
Làm phó thị trưởng thường trực phụ trách kinh tế, chuyện Dương Phàm muốn làm đầu tiên chính là thay đổi vị trí trưởng ban quản lý khu công nghiệp Vĩ Huyền. Khu công nghiệp này giống như là đứa con của Dương Phàm, sao hắn có thể dễ dàng để cho người khác khoa tay múa chân với con mình được chứ?
Nghĩ đến tính cách ngang ngược của Hà Tiểu Mai kia là Dương Phàm lại thầm thấy khó chịu. Thiếp lập chỗ quản lý khu công nghiệp mục đích vốn là để phục vụ thương nhân đầu tư, thuận tiện có thể thu một chút phí quản lý khu một chút. Có thể thu được nhiều hay ít chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là cái ghế trưởng ban quản lý này có quyền lên tiếng về đất và thiết bị đồng bộ ở khu công viên, chính cái điểm chết người này khiến tay trưởng ban quản lý có quyền giám sát mỗi một xí nghiệp.
Cái quyền giám thị này nếu dùng tốt thì sẽ mang tới tiện lợi cho xí nghiệp. Nếu dùng không tốt thì rất khó nói, hôm nay mày kiểm tra một chút, ngày mai lại điều tra một tí. Bới lông tìm vết khiến cho người đình chỉ sản xuất, ngươi sống hay chết đều do ta.
Giá trị sản xuất công nghiệp của khu công nghiệp tuần hoàn Vĩ Huyền hiện nay chiếm 45% giá trị sản xuất công nghiệp toàn Uyển Lăng. Có thể nói trong phạm vi toàn Uyển Lăng thì hết sức quan trọng. Một khối thịt béo lớn như vậy đưa tới trước miệng Hà Tiểu Mai nếu mà không nhét đầy miệng thì cũng húp hết chất dinh dưỡng.
Sau khi xem văn kiện ở trong văn phòng suốt một giờ. Lâm Đốn gõ cửa đi vào cười nói với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, tôi đã về, công tác cụ thể đều bàn giao xong hết cả rồi.
Dương Phàm cười chỉ vào ghế sô pha đối diện nói:
- Ngồi xuống đi, nói một chút tình hình Vĩ Huyền hiện giờ.
Đề cập tới chuyện này, trên mặt Lâm Đốn lộ ra một ít vẻ che giấu, buồn bực nói:
- Phó thị trưởng Dương, từ sau khi anh đi, chưa đầy nửa năm Hà Tiểu Mai liền chống đối Dư Phượng Hà. Anh nói xem người này làm trưởng ban quản lý thì phục vụ tốt vì xí nghiệp cái gì chứ. Hà Tiểu Mai chuyên chế giễu. Cả ngày mang theo người đi kiểm tra, hôm nay thì nơi này, ngày mai thì nơi khác. Làm cho lòng người trong các xí nghiệp hoang mang, người phụ trách các xí nghiệp đã nhiều lần báo cáo tình hình lên bí thư Tô. Bí thư Tô cũng tìm cô ta nói qua vài lân, cô ta nói là vì muốn tăng cường quản lý, còn muốn tiếp tục. Tôi thừa nhận xí nghiệp đúng là có một số chuyện trái với quy định, nhưng anh nhìn Hà Tiểu Mai xem, chỉ riêng có tháng trước đã xuất hiện hóa đơn phạt ba triệu. Đây là quản lý gì chứ? Có mà cướp đoạt.
Dương Phàm vừa nghe vậy, trong lòng thấy đau nhói. Lúc trước cái ban quản lý này, bên ngoài là để ủy ban thuận tiện giám sát hoạt động khu công nghiệp, trên thực tế là do Dương Phàm định đoạt. Sự tình toàn bộ khu công nghiệp lúc Dương Phàm vẫn còn ở đó thì kim đâm không tới, nước chảy không vào.
Lúc ấy Lý Thụ Đường và Dương Phàm đã đạt thành thỏa hiệp, cho nên đối với hiện tượng này cũng mắt nhắm mắt mở. Bây giờ thị ủy nằm trong tay Đổng Trung Hoa, nên để mặc cho người đàn bà có lòng tham không đáy như Hà Tiểu Mai chơi đùa.
Dương Phàm đứng phắt dậy, Lâm Đốn nhìn Dương Phàm khẩn trương hỏi:
- Phó thị trưởng Dương?
Dương Phàm ổn định tâm tình nói:
- Anh cần làm gì thì làm đi. Tôi đi sang văn phòng thị trưởng.
Cho dù một tuần trôi qua rất nhanh, Quan hệ giữa Dương Phàm và lãnh đạo chủ chốt trong ủy ban như thế nào còn chưa nói tới. Thậm chí còn có một ít cán bộ tỏ ra lạnh nhạt với Dương Phàm. Trên hội nghị thường ủy, Dương Phàm cũng không lên tiếng, Dương Phàm dường như cũng không có thái độ hay cử chỉ gì.
Ít nhất Nguyên Chấn cho rằng là Dương Phàm còn cần thời gian để thích ứng với hoàn cảnh.
Cho nên, khi Dương Phàm gõ cửa, thư ký Hứa Triệu của Nguyên Chấn có phần bất ngờ. Tuy nhiên vẫn đứng lên rất nhiệt tình tiếp đãi Dương Phàm, rồi lập tức vào trong báo với Nguyên Chấn.
Trong lòng Nguyên Chấn mặc dù tò mò mục đích tới đây của Dương Phàm, nhưng trước tiên vẫn để Dương Phàm vào.
Sau khi Dương Phàm ngồi xuống, cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn:
- Thị trưởng Nguyên, chuyện là như thế này. Gần đây tôi có nghe được phản ứng của một số người phụ trách các xí nghiệp ở Vĩ Huyền. Ý là trưởng ban quản lý chỉ biết đi thu phí lung tung. Đương nhiên, lời này chỉ là của một bên, nên tôi định sáng mai xuống Vĩ Huyền xem một chút, dù sao nơi đó là nơi tôi công tác nhiều năm. Khu công nghiệp Vĩ Huyền có ảnh hưởng rất lớn tới Uyển Lăng, cũng là do một tay tôi dựng lên. Tôi cũng không sợ ngài chê cười, tôi nghe xong trong lòng rất sốt ruột.
Dương Phàm nói như vậy, trong lòng Nguyên Chấn cảm thấy hơi là lạ, đồng thời cũng mừng thầm. Cảm giác là lạ là bởi vì Dương Phàm không hề tỏ ra khúm núm với đồng chí thị trưởng, mà thể hiện thái độ dốc lòng giải quyết việc chung. Mừng thầm là vì Dương Phàm muốn theo dõi tình hình khu công nghiệp Vĩ Huyền, vốn cái chỗ quản lý kia là đơn vị trực thuộc ủy ban. Hiện giờ hình như là sang bên thị ủy. Dương Phàm muốn động tới chỗ quản lý này, không phải là muốn chọc vào lỗ đít Đổng Trung Hoa hay sao?
Còn Hà Tiểu Mai kia hình như là con gái của chủ tịch tỉnh. Hà Thiếu Hoa biết rõ quá khứ Lý Thụ Đường là người được Chúc Đông Phong coi trọng, ở tỉnh ủy cũng không ít lần sỉ nhục nhau. Lý Thụ Đường bây giờ, từ một bí thư thị ủy uy thế vô cùng lại biến thành một phó chủ tịch tỉnh rất nhũn nhặn. Mặc dù cũng là thường vụ Tỉnh ủy, thế nhưng đầu gà và đuôi trâu khác biệt rất lớn, có thể nói như trời và đất.
- Ừ. Tâm trạng của đồng chí tôi hiểu, chuyện này quả thật cũng rất trọng yếu. Khu công nghiệp đóng góp khoản thuế rất lớn cho Uyển Lăng. Mặt khác, đồng chí phụ trách vấn đề kinh tế nên có quyền lên tiếng mà. Chuyện này cần phải giải quyết trước tiên, nếu như cách làm việc của trưởng ban quản lý có vấn đề, ủy ban sẽ căn cứ vào thái độ của trưởng ban quản lý, tất nhiên là phải sửa chữa mấy vấn đề này.
Nguyên Chấn nói hết sức kín đáo:
- Chuyện này thuộc lĩnh vực chủ quản của đồng chí, tôi cũng không nói gì. Đồng chí muốn đi tôi cũng không ngăn. Trong phạm vi chế độ thì tôi không phản đối.
Dương Phàm tất nhiên hiểu được dụng tâm của Nguyên Chấn. Dương Phàm nhất định phải làm con chim đầu đàn. Không nói tới tình cảm với khu công nghiệp, Dương Phàm cũng cần làm một hai chuyện để tạo chút uy tín. Tránh cho có người nghĩ rằng mình là quả hồng mềm dễ nắn bóp.
Khi từ văn phòng Nguyên Chấn đi ra, trong lòng Dương Phàm cũng thầm cảm khái. Lúc trước cái chỗ quản lý dưới danh nghĩa là thuộc ủy ban, đơn giản là vì muốn cân bằng, cho lão lãnh đạo Quý Vân Lâm ba phần thể diện, lợi ích cùng hưởng mà. Hiện giờ không nghĩ tới lại thành mối nối vô cùng hợp lý cho Dương Phàm, đây chính là lỗ hổng ủy ban, thị ủy thò tay sang đó là trái với quy tắc ngầm cũng tức là khiến cho rất nhiều người tức giận.
Trở lại văn phòng, Dương Phàm lập tức bảo Lâm Đốn gọi Đường Đường tới đây. Sau khi Đường Đường tới rồi, Dương Phàm xụ mặt nói:
- Trưởng ban thư ký Đường, phiền đồng chí thu xếp một chút, ngày mai tôi xuống Vĩ Huyền thị sát khu công nghiệp.
Đường Đường có phần hơi kinh ngạc, quyền giám thị khu công nghiệp kia không phải chỉ là trên danh nghĩa sao? Ngài nghĩ thế nào lại đụng tới chuyện này? Tuy vậy Đường Đường phản ứng rất nhanh, đây là chuyện trong chức trách của Dương Phàm, người ta có quyền lợi này. Sau khi gật đầu liên tục, Đường Đường tỏ vẻ lập tức đi bố trí.
Dương Phàm nói tiếp:
- Đồng chí thông báo một chút cho lãnh đạo huyện ủy Vĩ Huyền, ngoài ra tôi muốn sang cục Chiêu thương một chuyến, cụ thể thì nhờ đồng chí liên hệ với thư ký Lâm.
Dương Phàm muốn đoạt lại quyền lợi vị trí trưởng ban quản lý, nhưng mà lại không muốn tiện nghi cho ủy ban. Làm sao bây giờ đây? Trong lòng Dương Phàm đã có tính toán khác, cho nên mới sang bên cục Chiêu thương ý kiến.
Đường Đường vẫn dựa theo quy củ cũ, trước tiên báo cáo cuộc nói chuyện với Dương Phàm. Nguyên Chấn sau khi nghe xong, cau mày trầm ngâm một lúc, cuối cùng thản nhiên cười cười nói:
- Ý của phó thị trưởng Dương rất tốt.
Khi bước ra khỏi phòng Nguyên Chấn, Đường Đường vẫn còn suy nghĩ về câu nói đột ngột của Nguyên Chấn. Dương Phàm muốn khai đao khu công nghiệp kia, đây là xông tới chỗ Đổng Trung Hoa, Nguyên Chấn nói tốt có thể hiểu. Nhưng, ý tưởng tới cục Chiêu thương thì rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Đường Đường phát hiện chỉ số IQ của mình không đủ dùng, tâm tư hai vị chánh phó thị trưởng dường như đều khó có thể suy xét. Xem ra, sau này cần phải hao tổn tâm tư tới lĩnh hội tinh thần lãnh đạo nói chuyện rồi.
Ngô Yến 40 tuổi, so với mấy năm trước thay đổi không nhỏ, phong thái người đẹp hết thời đã hiển thị không bỏ sót. Mấy năm nay Ngô Yến ngồi vững vàng ở vị trí này tất nhiên là bởi vì có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của Dương Phàm. Thời Lý Thụ Đường, cục Chiêu thương này không dễ bắt bẻ, chỉ cần cô làm ra thành tích là được.
Vài năm gần đây, cục Chiêu thương dưới sự lãnh đạo của Ngô Yến, thành tích cùng bình thường, có chiều hướng không công không tội. Trước kia Triệu Đức Minh có tìm cách động tới Ngô Yến, song đều bị Lý Thụ Đường bác đi. Hiện giờ Triệu Đức Minh là phó bí thư, quyền lực cũng không còn như trước kia nên tạm thời cũng vứt bỏ cái tâm tư đó.
Xe đi vào khoảng sân không quá lớn của cục Chiêu thương, Dương Phàm nhìn Ngô Yến dẫn cấp dưới tới nghênh đón ở cửa, trong lòng có hơi xúc động. Cũng có chung cảm xúc này còn có tình nhân Ngô Yến, nhìn xe của Dương Phàm từ từ tiến vào. Thấy biển số xe đại biểu cho ủy ban, trong lòng Ngô Yến không khỏi suy nghĩ, hắn đã là phó thị trưởng.
Hết thảy đều như dự tính lúc trước của Ngô Yến, mấy năm nay ngồi chịu đựng ở cái vị trí cục trưởng cục Chiêu thương này, Ngô Yến đã chờ được Dương Phàm trở lại, đồng thời cũng thấy được hy vọng lên trên. Thực ra Ngô Yến cũng đã sớm biết Dương Phàm trở lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn không đi tìm Dương Phàm. Là một người phụ nữ trưởng thành trong cơ chế, Ngô Yến biết bất cứ tin đồn gì về chuyện trai gái đều cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đối với Dương Phàm. Ngô Yến tin chắc rằng Dương Phàm sẽ đến tìm mình. Bởi vì Dương Phàm từ trước tới giờ cũng không phải là một gã đàn ông bạc tình.
Còn có một người cũng cảm khái, tuy nhiên cảm xúc của hắn có phần chua xót. Hà Tiến hiện giờ là phó cục trưởng cục Chiêu thương, việc này đã thay đổi so với một năm trước. Nhìn người ta xem, giờ đã là lãnh đạo phó thị trưởng. Bây giờ cũng không thể xưng huynh gọi đệ được.
Dương Phàm mở cửa xe bước xuống, mỉm cười bắt tay từng người đứng chờ. Bắt tay đầu tiên hiển nhiên là Ngô Yến, nhìn dung mạo thay đổi của người phụ nữ này, trong đầu Dương Phàm không nhịn được tưởng tượng về trước đây, khi người phụ nữ này uốn éo bên dưới. Ngô Yến dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của Dương Phàm, hơi đưa mắt ra hiệu một chút. Mỉm cười nói:
- Hoan nghênh phó thị trưởng Dương về lại chốn xưa.
Lời này vừa nói ra, Dương Phàm liền nở nụ cười, mọi người đi theo cũng đều cười theo. Dương Phàm vẫn giống như trước đây, không hề kiêu căng.
- Anh Hà.
- Lý Tình Tình. Làm khoa trưởng phòng nghiệp vụ à? Dáng người vẫn còn giữ được thon thả như trước đây, hiếm thấy đó.
- Cát Ny. Nghe nói đã làm chánh văn phòng rồi, cô trông béo hơn một chút đấy.
Từ đầu đến cuối Dương Phàm vẫn mỉm cười hòa nhã, bắt tay trò chuyện với các đồng nghiệp ngày xưa.
Trong phòng họp, Ngô Yến làm công tác báo cáo suốt một tiếng đồng hồ sau đó mời Dương Phàm lên bục nói chuyện. Lúc Dương Phàm đi lên bàn chủ tịch, nhìn mọi người bên dưới ra sức vỗ tay, cười thản nhiên nói:
- Tôi cảm thấy không có gì để nói, tôi thấy mọi người cũng đừng mang vẻ mặt làm quan nữa. Sắp hết giờ lảm rồi, tất cả mọi người đi chuẩn bị đi, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm.
Bên dưới hoan hô ầm ĩ, Ngô Yến có phần dở khóc dở cười liếc nhìn Dương Phàm một cái, có điều nhanh chóng cho rằng như vậy mới phù hợp với tính cách của Dương Phàm.
Bởi vì Dương Phàm mời khách cho nên không ai dám đề xuất uống rượu trong bữa cơm. Cả cục Chiêu thương ăn cơm ở quán nên khá là nhanh. Sau đó Dương Phàm tới nhà khách của cục Chiêu thương nghỉ ngơi.
Đám người liên can đều tự tản đi, chỉ còn mình Ngô Yến là lãnh đạo mới có tư cách ngồi tiếp chuyện Dương Phàm. Nói chuyện lúc này tất nhiên cũng không thể để có người ngoài được.
- Tầng 2 có phòng trị liệu đó, có muốn đi mát xa chân hay không?
Ngô Yến mỉm cười bưng một tách trà tới cho Dương Phàm, sau khi đặt xuống liền hỏi Dương Phàm.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không muốn đi. Đây là cách cục các chị thường dùng để tiếp đón lãnh đạo thành phố hay sao?
Ngô Yến cười nói:
- Bình thường nếu có lãnh đạo xuống hoặc đơn vị khác tới giao lưu, mọi hoạt động sau cơm trưa hay sắp xếp gì đó thì cụ thể chị cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên cái lão lưu manh Triệu Đức Minh thì vẫn theo thói cũ của Y Đạt Hữu. Ánh mắt của hắn thật ghê tởm.
Dương Phàm ngồi ở trên ghế sô pha, vẫy tay về phía Ngô Yến, Ngô Yến vô ý thức quay đầu lại nhìn, im lặng đi ra phía sau Dương Phàm, tay đặt lên vai Dương Phàm khẽ đấm bóp. Đây là thói quen từ lâu của Dương Phàm, Ngô Yến liền làm theo bản năng.
Dương Phàm thoải mái rên hừ hừ vài tiếng, bình tĩnh nói:
- Ngày mai chị dẫn vài người cùng em xuống Vĩ Huyền, tới khu công nghiệp chuẩn bị tiếp nhận chức trưởng ban quản lý nơi đó.
Ngô Yến cả kinh, sắc mặt hơi đổi, ngưng trọng nói:
- Việc này có thích hợp không? Lãnh đạo Vĩ Huyền chưa nói gì, ủy ban cũng không thể đáp ứng, đó là một miếng thịt béo mà.
Dương Phàm nói:
- Em làm như vậy có 2 ý nghĩa, thứ nhất là đoạt lại thứ thuộc về em, thứ hai là muốn nhìn xem thái độ của những người đó. Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đều không đi chung đường, em định đến đó mình làm người hưởng.
Ngô Yến hơi lo lắng nói:
- Làm như vậy không phải bất lợi đối với em sao?
Dương Phàm cười lạnh lùng nói:
- Không có gì là bất lợi cả. Em muốn cho một số người biết, em không phải là hòn đất nặn, muốn nặn thế nào thì nặn. Hơn nữa nếu không lợi dụng mâu thuẫn giữa Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn thì không phải quá lãng phí sao?
Ngô Yến vẫn còn lo lắng, ngừng đấm bóp cho Dương Phàm, quay ra ngồi trước mặt hắn, ngửa mặt nhìn Dương Phàm khẽ nói:
- Hà Tiểu Mai là con gái của Hà Thiếu Hoa. Em không sợ vì vậy mà rước lấy phiền toái lớn sao?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Việc này chị không rõ rồi. Em động tới Hà Tiểu Mai, người trong tỉnh khen ngợi nhất định không ít. Về phần Hà Thiếu Hoa, hắn muốn động tới em, một là ngoài tầm tay với, hai là hắn cũng phải suy nghĩ cho kỹ xem có muốn bị hai thế lực lớn liên kết phản công hay không.
Ngô Yến cũng không hiểu hoàn toàn câu nói cuối cùng, nhưng cũng biết đây không phải là điều mình nên hỏi.
- Ừ. Em nói không có việc gì thì không có việc gì. Chị sợ cái rắm gì. Cùng lắm thì không làm cái chức cục trưởng này, tới trông phòng cho em.
Dương Phàm nhìn đồng hồ. Nói có chút tiếc nuối:
- Cũng không còn sớm nữa, chiều nay chị bố trí mấy đồng chí trong cục mở một cuộc tọa đàm, em sẽ trò chuyện với mọi người một chút.
Ngô Yến hiểu được vẻ mặt tiếc nuối của Dương Phàm xuất phát từ đâu, mặt hơi đỏ lên nói:
- Chị biết rồi, để chị đi thu xếp.
Dương Phàm gọi Ny lại nói:
- Chờ một chút, có đồ này tặng cho chị.
Nói xong Dương Phàm lấy một cái hộp đưa cho Ngô Yến, sau khi mở ra vẻ mặt Ngô Yến lập tức mừng rỡ. Là một phụ nữ thì không tránh được sự hấp dẫn của kim cương, Ngô Yến cũng thế. Cái dây chuyền giá ba trăm ngàn này đối với Ngô Yến mà nói thật sự có sức rung động rất lớn.
Sau khi vội vàng đep vào, Ngô Yến hạnh phúc quay về phía Dương Phàm cười hỏi:
- Thật là đẹp, em mua cái này bao nhiêu tiền?
Ngô Yến biết rõ mà còn cố hỏi, bởi vì trong hộp còn có hóa đơn, Ngô Yến đã sớm liếc qua. Ánh mắt sáng ngời như một thiếu nữ vì viên kim cương lấp lánh.
Dương Phàm cười phối hợp nói:
- Không tốn lắm, cũng chỉ ba trăm ngàn thôi, lúc ấy nhìn trông đẹp mắt nên tiện mua luôn. Đúng rồi, việc tiêu thụ ô tô dưới danh nghĩa của Lưu Thiết kia. Sau này chị chiếm cổ phần danh nghĩa nửa phần. Thế nào, chưa bao giờ đi lĩnh hoa hồng sao?
Ngô Yến cười duyên nói:
- Cần nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền lương chị còn xài không hết. Trong nhà cũng không có người khác, có một ít họ hàng xa trước kia không hề qua lại, mấy năm gần đây lại gây không ít phiền toái cho chị. Chị có tiền cũng sẽ không cho những người này, nếu có thể cũng chỉ giúp một chút thôi.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Đúng vậy, lúc nghèo nàn thì không người hỏi, khi giàu sang thì có họ hàng tận núi sâu. Huống chi chị đường đường là ở cái chức vị này, trong tay muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền.
Ngô Yến cẩn thận tháo dây chuyền xuống bỏ vào trong hộp rồi nhét vào túi xách tay. Lúc này mới cười nói với Dương Phàm:
- Nói những chuyện khiến người mất hứng làm gì? Còn nửa tiếng nữa mới di làm, em nghỉ ngơi một chút đi. Chị về cục trước bố trí.
Dương Phàm nói:
- Chị thông báo cho Hiểu Vân luôn, tối nay tới chỗ cô ấy gặp nhau.
Vẻ mặt Ngô Yến sức xuân phơi phới, lắc lắc mông đi ra ngoài.
Buổi tọa đàm buổi chiều sau hai tiếng đồng hồ thì kết thúc, Dương Phàm rời khỏi cục Chiêu thương. Trở lại phòng làm việc, Đường Đường vội vàng tiến vào, vẻ mặt áy náy nói:
- Phó thị trưởng Dương, đây là điện thoại di động của ngài, người bên văn phòng sơ sót, giờ mới nhớ ra chuyện này. Tôi xin kiểm điểm với ngài.
Nói xong, Đường Đường lấy ra một chiếc di động và một cuốn sổ đặt lên trên bàn, trong sổ tất nhiên là ghi chép số điện thoại bàn và điện thoại di động của một số lãnh đạo chủ chốt.
Dương Phàm bề ngoài thì không có phản ứng gì, nhưng trong lòng thì buồn cười, thầm nghĩ, đây là làm việc sơ sẩy sao? Thật là vô vị. Có mà có người cố tình làm vậy, muốn thấy ta bị cười nhạo đây mà. Dương Phàm ung dung gọi ra bên ngoài:
- Thư ký Lâm.
Lâm Đốn đáp rồi vào trong, Dương Phàm chỉ vào thứ đồ trên bàn nói:
- Anh thu lại đi. Thứ này giao cho anh giữ.
Nói xong, Dương Phàm mới cười nói với Đường Đường:
- Lần này bỏ đi, hy vọng sau này không còn thấy bên văn phòng mắc những sai lầm thông thường như vậy.
Dương Phàm không có mượn chuyện để nói mình, điều này làm cho Đường Đường có chút an tâm. Dương Phàm lại cười nói:
- Kỳ thật, tôi còn muốn cảm ơn đồng chí phạm sai lầm nữa cơ, có thể làm tôi an tĩnh một tuần rồi.
Lời này không khác nào tát mạnh một cái vào mặt Đường Đường. Thực ra Đường Đường khá oan ức, ngay ngày đầu tiên Dương Phàm đến nhậm chức, cô đã thông báo với cấp dưới, nhưng mà có người muốn kéo dài chuyện này, cô cũng không có biện pháp nào? Loại chuyện này nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng trong cái ủy ban này chuyện vô lý có còn ít sao? Đường Đường là trưởng ban thư ký do thị trưởng trước đây đề bạt, vị trí này còn có thể ngồi hay không cũng là một ẩn số. Cho nên, rất nhiều chuyện cô cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Mỉa mai xong đại quản gia này, Dương Phàm đẩy Đường Đường đi ra ngoài nhân tiện gọi Tiểu Vương vào:
- Cậu ra ngoài một chuyến, lấy chứng minh nhân dân của cậu đăng ký một số điện thoại mới.
Tiểu Vương là người cũ bên cạnh Dương Phàm, tất nhiên là biết nguyên nhân Dương Phàm muốn làm gì, là lãnh đạo, có người nào không có hai số di động chứ?
Trời dần tối, Dương Phàm ngồi trên một chiếc xe taxi, lặng lẽ xuất hiện trước căn nhà ba tầng của Hiểu Vân ở ngoại thành. Hiểu Vân đã sớm chờ ở bên trong liền ra mở cửa cho Dương Phàm vào, nhìn thấy Dương Phàm đeo khẩu trang và kính râm cùng với một bộ trang phục đặc biệt, Hiểu Vân không nhịn được cười.
Vừa tiến vào nhà Dương Phàm liền ngửi thấy mùi hương vị canh thập toàn đại bổ, cười khổ đi lên lầu. Ngô Yến đang nằm trên giường thấy Dương Phàm đeo kính râm đi vào liền cười nói:
- Xưa đâu bằng nay, em chú ý như vậy là đúng.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Em cũng không muốn như vậy. Tuy nhiên sau này cơ hội lên chức càng ngày càng nhiều, cứ nên cẩn thận một chút cho yên tâm.
Ngô Yến gật gật đầu nói:
- Hay là sau này em ít đến chỗ này đi.
Hiểu Vân ở đằng sau nghe vậy thở dài nói:
- Em đồng ý với ý kiến của chị Ngô.
Dương Phàm thấy vậy cười cười nói:
- Hai người làm sao vậy? Đã hơn một năm không ở cùng nhau, các chị cảm khái cái gì chứ?
Ngô Yến cười nói:
- Đúng vậy, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nói xong trượt từ trên giường xuống dưới, cởi giúp Dương Phàm kính râm và áo khoác. Quay đầu lại nói với Hiểu Vân:
- Có thể bưng cơm tối lên rồi, ăn luôn ở trong này đi.
Thời gian này Dương Phàm dành dụm tinh lực cũng đủ để một đêm khắc chế được hai người. Dù sao ngày mai Dương Phàm còn phải làm chuyện chính sự.
Nửa đêm, ba thân thể trần truồng đã ngừng vật lộn, trong bóng đêm chỉ có điếu thuốc trên miệng Dương Phàm lập lòe. Hai người phụ nữ ngồi phía sau, để Dương Phàm tựa vào ngực mình, cứ chốc chốc lại xoa bóp bả vai Dương Phàm, một người kia thì ra sức dùng lưỡi làm công tác vệ sinh.
- 12h rồi, em cần phải đi.
Trong đêm tối Dương Phàm phát ra tiếng thở dài sâu kín, hai người phụ nữ vội vàng đứng dậy cầm quần áo mặc cho Dương Phàm. Hiểu Vân lái xe đưa Dương Phàm tới một khu phố náo nhiệt. Sau khi xuống xe, Dương Phàm cũng không hề sốt ruột bắt xe về tiểu khu mà một mình dạo bước trên đường.
Cuộc sống về đêm ở cái thành phố này giờ cũng dần dần nhiều hơn. Từ xa có thể thấy không ít đèn neon lập lòe, đây đều là những chỗ ăn chơi giải trí. Một chiếc xe mở nhạc ầm ĩ chạy lướt qua, một đôi nam nữ trên xe cười suồng sã. Cảnh tượng này khiến Dương Phàm đột nhiên cảm thấy mình dường như hơi già rồi.
Sau khi nhận được tin Dương Phàm xuống Vĩ Huyền thị sát, toàn bộ huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Vĩ Huyền đều rục rịch cả lên. Chủ tịch huyện Biện Vĩ Cường vừa đi làm đã xuất hiện ngay trước cửa văn phòng của Tô Diệu Nga, cười ha hả chờ Tô Diệu Nga tới.
- Bí thư Tô, bên ủy ban thị nói trong điện thoại như thế nào?
Tâm trạng Biện Vĩ Cường xem ra cũng không tệ. Tô Diệu Nga cũng có vẻ rất khoái trá. Cái mụ trưởng ban quản lý Hà Tiểu Mai này ỷ vào sự ủng hộ của thị và tỉnh, hoàn toàn khiến cho Vĩ Huyền không thể mua bán được gì. Tình hình như này rất có thể khiến cho khu công nghiệp dần dần tách khỏi Vĩ Huyền. Có đổi thành ai cũng chịu không được.
Tô Diệu Nga thản nhiên cười nói:
- Sốt ruột sao?
Biện Vĩ Cường nói không hề che dấu:
- Thì đó, lần này phó thị trưởng Dương đến đây sẽ là chỗ dựa cho chúng ta, có thể làm cùng phó thị trưởng Dương chính là chuyện thoải mái trong lòng mà.
Tô Diệu Nga thì hơi lộ ra vẻ mặt lo lắng nói:
- Tôi vẫn hơi lo lắng, phó thị trưởng Dương lần này rút đao không biết sẽ động chạm tới ích lợi của biết bao nhiêu người. Tôi lo phó thị trưởng sẽ chịu rất nhiều áp lực đó.
Biện Vĩ Cường vừa nghe xong, vẻ mặt cùng đồng thời lộ ra chút lo âu nói:
- Đúng vậy, việc làm lần này của phó thị trưởng Dương chính là hành động đầu tiên sau khi trở lại Uyển Lăng.
Tô Diệu Nga nghe vậy nở nụ cười, chỉ vào mặt Biện Vĩ Cường cười nói:
- Xem anh vui mừng chưa kìa, những tài liệu mà anh chuẩn bị lần này có đất dụng võ rồi nhé. Nếu Hà Tiểu Mai biết anh chuẩn bị sẵn tài liệu mấy vạn chữ vì cô ấy, không hận chết anh mới là lạ.
Biện Vĩ Cường cười thản nhiên nói:
- Điều này không thể trách tôi, muốn trách thì trách cô ta làm người quá càn rỡ, đắc tội tới nhiều người. Cô nhìn những xí nghiệp này xem, lúc tôi phái người âm thầm đi thu thập tài liệu, có biết bao người phối hợp không.
9h sáng, một chiếc xe màu trắng xuất hiện trên đường vào trung tâm khu công nghiệp, xe dừng cách không xa ban quản lý, Dương Phàm từ trên xe bước xuống từ từ đi tới trước cửa ban quản lý. Ngửa mặt nhìn lên toà nhà 3 tầng, mắt híp lại, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. Tuy nhiên nếu người nào quen thuộc Dương Phàm, tất nhiên là biết được lúc này hắn không hài lòng, mỗi lần hắn híp mắt, mỉm cười thì cuối cùng sẽ có người chịu xui xẻo.
Trên tường phòng bảo vệ có treo một máy quét thẻ, tuy nhiên nhân viên làm việc khi qua cửa dường như đã quên mất sự tồn tại của vật này, cứ nghênh ngang đi vào, quên sạch sẽ quy định quét thẻ.
Thời gian làm việc ở ban quản lý bắt đầu từ 8h sáng, bây giờ đã là 9h, vẫn còn có người đi vào vội vàng, có người thì miệng vẫn nhai liên tục. Dương Phàm hơi cau mày, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Lúc Dương Phàm đeo kính râm đi vào bên trong, không ngờ bảo vệ cửa cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Dương Phàm lấy một cái. Đi một vòng dọc theo hành lang tầng một, trong phòng làm việc vắng vẻ thê lương. Đi lên tầng 2 dần dần náo nhiệt hẳn lên, gian phòng ở giữa lại càng sôi nổi.
Dương Phàm lại gần nghe thấy bên trong có người thảo luận.
- Hôm qua ăn thịt thỏ ở quán thật tuyệt. Trưa nay mọi người lại đi ăn nữa đi.
- Hóa đơn xử phạt nhà máy vật liệu xây dựng còn chưa viết xong, viết nhanh lên rồi đem qua đi, chờ trưởng ban Hà ký phạt tiền là có thể dùng ngay mà.
- Bên nhà máy luyện thép Bảo Cương thế nào rồi? Khoản tiền năm trăm ngàn bao giờ mới đòi được về? Tiền thưởng tháng này trông cậy cả vào số tiền này đó.
- Bên Bảo Cương không chịu ký sổ, tôi đã đi ba lần đều phải quay về, bảo vệ ở cổng không cho tôi vào. Nói phải có lãng đạo ủy ban huyện ký tên mới cho vào. Ba lần tôi đều chạy lên ủy ban, chủ tịch Biên ngay cả gặp cũng không gặp tôi. Mẹ nó, lát nữa để trưởng ban Hà đi tìm hắn, để xem hắn còn cứng đầu hay không.
Dương Phàm đứmg ở cửa sổ nghe mà muốn cười, trong lòng tự nhủ Bảo Cương đúng là nhà máy thép có khác, rất cứng rắn, không ngờ không chịu ký phạt. Nhưng các xí nghiệp khác thì khó mà nói, không biết bên khu vực than đá thì cư xử với bên quản lý như thế nào.
Đang nghĩ tới đó, một người bên trong nói:
- Con mẹ nó, bên mỏ than thì sao? Chúng ta đã đi ba lượt, ngay cả cơm cũng chưa được một bữa.
Một người khác tiếp chuyện:
- Bỏ đi, ngay cả mỏ than mà các ông cũng dám thò tay vào, ông thật sự là đầu heo. Người ta là xí nghiệp khai thác mỏ than dưới lòng đất, ngay cả trong vùng cũng không có ai mua, ngươi còn không biết xấu hổ sao. Tổng giám đốc bên đó không đem ngươi ra đánh một trận đã là may lắm rồi.
Một trận cười vang lên, lúc Dương Phàm cười theo có người phát hiện ra Dương Phàm.
- Anh. Anh là ai?
Ánh mắt mọi người cùng nhìn ra. Làm Dương Phàm bất ngờ chính là toàn bộ người bên trong phòng đều là lạ hoắc. Cũng không biết là Hà Tiểu Mai kiếm những người này từ đâu ra.
- Ha ha, tôi là người buôn bán từ nơi khác đến chỗ này, muốn đi xem một chút.
Dương Phàm vừa thấy những người này không biết mình nên cũng chẳng muốn giới thiệu.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn, hình như là người phụ trách phòng này, đi đến trước mặt Dương Phàm xua tay nói:
- Đi ra ngoài đi ra ngoài, có cái gì mà coi hả?
Dương Phàm cười hỏi:
- Sao thế? Tôi tới nghe ngóng tình hình đầu tư, thái độ các anh như thế này là sao?
Vẻ mặt tên đàn ông kia hơi tốt lên một chút, tươi cười nói:
- Hóa ra là như vậy, vậy anh đến toà nhà mái bằng ở phía sau đi, chỗ này là chỗ đội giám sát và trưởng ban quản lý làm việc. Giải quyết nghiệp vụ bình thường ở phía sau.
Lúc này Dương Phàm mới hiểu được, cái gọi là đội giám sát hẳn là do Hà Tiểu Mai lập ra sau khi tới đây, đồng thời chiếm luôn toàn nhà này. Dương Phàm cười lạnh trong lòng vài tiếng, mặt vẫn cười như trước nói:
- À, tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Lúc xoay người bỏ đi, người đàn ông kia còn ở phía sau hô:
- Đừng có đi loạn lên nhé, trên tầng là văn phòng của trưởng ban quản lý, không phải là chỗ anh cần tới đâu.
Dương Phàm cười gật gật đầu, từ từ bước xuống dưới lầu. Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông lúc này mới đi theo lên, Dương Phàm cười nói nhỏ:
- Lên tầng ba xem đi, đừng kinh động đến bọn họ.
Dương Phàm mỉm cười xuống tầng, đi tới căn nhà mái bằng ở phía sau, đi chậm nhìn dọc theo hành lang, những người ở đây đều bận rộn làm phần việc của mình.
Đi đến cửa phòng phó trưởng ban quản lý, Dương Phàm khẽ gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói của Hứa Phi:
- Mời vào.
Dương Phàm đẩy cửa bước vào, Hứa Phi ngẩng đầu lên, vừa thấy người vào lập tức sợ ngây người.
Hầu Vệ Đông ở đầu hành lang nhìn, Trần Thái Trung lặng lẽ đi tới văn phòng trưởng ban quản lý, vừa mới tới gần, chợt nghe tiếng nam nữ thở dốc ở bên trong.
Có tấm rèm che cửa sổ nên Trần Thái Trung không nhìn rõ tình huống bên trong, tuy nhiên dùng lỗ tai là cũng có thể nghe ra bên trong đang làm cái gì. Buổi sáng vừa mới đi làm mà đã làm chuyện này, thực là đói khát.
Trần Thái Trung thử đẩy cửa sổ một chút, không ngờ cửa không cài móc, mỉm cười đẩy nhẹ thành một khe hở, vén bức rèm lên một chút nhìn vào bên trong. Vừa nhìn Trần Thái Trung liền thấy một trò hay, một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm sấp lên bàn làm việc, một gã đàn ông tóc vàng đang ra sức đưa đẩy ở phía sau. Trần Thái Trung có thể thấy rõ ràng mặt người phụ nữ kia.
Trần Thái Trung nhanh chóng lấy di động ra, chọn trạng thái quay phim, lặng lẽ ghi lại quá trình này.
Có phần hơi tiếc nuối chính là gã đàn ông bên trong kia lại chỉ được khoảng 5 phút là OVER, cảnh đặc sắc có vẻ hơi ngắn ngủi.
- Đồ vô dụng, mấy ngày nay tiêu hao hết tinh lực trên bụng con điếm nào rồi hả? Con mẹ mày, lần sau không uống thuốc thì đừng có đến chỗ này, bằng không bà thiến mày.
Trần Thái Trung nghe thấy tiếng mắng chửi của người phụ nữ mà toát cả mồ hôi.
Trần Thái Trung sợ bị phát hiện, vội vàng thu di động, rón ra rón rén lùi về. Sau khi hội họp với Hầu Vệ Đông, hai người lặng lẽ chuồn xuống tầng dưới, rồi chạy ra đằng sau.
Hứa Phi thật không ngờ Dương Phàm lại xuất hiện một cách lặng lẽ như vậy.
- Mẹ khỉ, không phải thông báo nói ông mang theo người của cục Chiêu thương cùng xuống dưới sao? Sao lại chỉ có một mình lần mò tới cửa thế này?
Hứa Phi kích động nhảy dựng lên, dang rộng tay, hai nam nhân ôm nhau đến buồn nôn.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Tôi không thể đột nhiên tập kích à?
Hứa Phi nói đầy hung dữ:
- Có thể, sao lại không thể được. Đáng lẽ phải tới sớm hơn để trừng trị cái đám khốn khiếp kia, mới có mấy ngày trời mà đã tối tăm rối loạn cả lên rồi.
Theo lời kể của Hứa Phi, rất nhiều chuyện dần dần rõ ràng…sau khi Hà Tiểu Mai đến nhận chức, chuyện thứ nhất thị làm là lập cái đội giám sát, chính là mở rộng cái tổ kiểm tra trước kia một chút, lấy cớ là tăng cường giám sát, kiểm tra và đôn đốc các xí nghiệp. Hà Tiểu Mai đứng đầu, trên thị ủy lại ủng hộ ả, Hứa Phi là phó, tuy rằng trên hội nghị phản đối kịch liệt nhưng không có hiệu quả thực tế. Hà Tiểu Mai vẫn cứ làm theo ý mình như trước, còn mượn cớ đẩy hết toàn bộ bộ phận ban đầu xuống dãy nhà phía sau, vốn là khu ký túc xá và nhà để đồ.
Văn phòng của Hứa Phi lúc đầu cũng ở trên tầng ba, Hà Tiểu Mai cũng không hề có ý động đến hắn, tuy nhiên Hứa Phi chẳng thích hàng ngày chạm mặt với người đàn bà này, dứt khoát dọn ra phía sau làm việc.
Đội giám sát này thành lập được năm tháng, tất cả xí nghiệp trong khu đều bị quét một lần. Hơn phân nửa xí nghiệp chủ lực trong khu công nghiệp đều là Dương Phàm lúc trước lấy phương thức hợp tác cổ phần để kéo nguồn vốn tới xây dựng lên. Lợi nhuận xí nghiệp phát sinh thì huyện cũng có phần. Số tiền này Hà Tiểu Mai không thò tay vào được, thế nhưng ả có biện pháp riêng của mình, chính là lập đội giám sát, lợi dụng quyền giám thị trong tay, tạo ra một loạt hóa đơn phạt.
Vốn điều này làm tổn thất nghiêm trọng tới lợi ích của huyện, Tô Diệu Nga nhiều lần báo cáo tình hình lên thị ủy, nhưng Đổng Trung Hoa vẫn giúp đỡ cho Hà Tiểu Mai, nên thị ủy vẫn không ra quyết định gì.
Lại nói, gần đây bên ủy ban huyện cũng cực kỳ oán hận. Chỉ vì ban quản lý này, trên danh nghĩa là trực thuộc ủy ban thị, vốn là đại diện cho ủy ban thị giám sát khu công nghiệp, lúc đầu là giám thị việc giải ngân nguồn vốn và tình hình sử dụng, người bên ủy ban thị sau khi xây dựng xong khu công nghiệp liền rút về, cũng chỉ có thể giám thị xem xí nghiệp có tuân theo quy định sản xuất hay không, và cùng phục vụ xí nghiệp trong khu công nghiệp.
Xí nghiệp trong khu công nghiệp chủ yếu là quay quanh than đá làm nguyên liệu rồi mới tiến hành gia công, sao có thể không có chuyện gì chứ? Nếu xét trên kỹ thuật, ý kiến của Hứa Phi về cơ bản là đạt tiêu chuẩn có thể chấp nhận, dù sao điều kiện đầu tư mới là điều trọng yếu. Nhưng Hà Tiểu Mai lại tới kiếm tiền, ả mặc kệ điều kiện đầu tư tốt hay không tốt. Nửa năm trôi qua, số hóa đơn thật sự đổi ra tiền không nhiều lắm, một ít xí nghiệp bởi vì sợ phiền phức, lén lút đút tiền cho Hà Tiểu Mai. Hơn nữa số tiền phạt này đều chỉ chuyển đến tài khoản Hà Tiểu Mai chỉ định, số tiền chuyển thành tiền nhà nước ít đến đáng thương. Có thể dùng câu nói của Hứa Phi để mô tả: "Chút tiền ấy cũng không đủ để phát tiền lương"
Còn nữa ngay cả phí quản lý thu được, Hà Tiểu Mai cũng kiếm cớ biến hóa đủ kiểu để sử dụng.
Hai thứ này chồng lên nhau, Hà Tiểu Mai đến khu công nghiệp chưa quá nửa năm chí ít cũng kiếm được hai triệu.
- Nhìn thấy con xe thể thao Mercedes-Benz không, ít nhất cũng phải một triệu.
Hứa Phi căm giận nói liên tục, Dương Phàm nghe một hồi cười thản nhiên, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.
Lúc này Trần Thái Trung gõ cửa tiến vào, vẫy tay với Dương Phàm nói:
- Lão đại, ra đây xem một tí, cho ngài xem thứ này.
Dương Phàm hơi kinh ngạc, sau khi dặn dò Hứa Phi liền bước ra. Trần Thái Trung đưa di động cho Dương Phàm. Hình ảnh đặc sắc lập tức hiện ra trước mặt Dương Phàm. Khi nghe Hà Tiểu Mai nói câu nói kia, Dương Phàm cười khì khì.
- Rất tốt rất tốt. Tôi còn đang đau đầu vì cách bình thường chưa chắc có thể bắt cô ta thì anh đã xử lý xong.
Dương Phàm vừa nói như vậy. Trần Thái Trung ngây ra một lúc rồi cười nhanh nhạy:
- Tôi hiểu rồi. Lát về tìm người cho ra đĩa CD.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...