Mặc dù Dương Phàm không quá khách khí với mình, nhưng Trần Xương Bình không hề tức. Trước khi đến đây hắn đã nói chuyện với Trần Tuyết Oánh một lần, khi đó Trần Tuyết Oánh đánh giá Dương Phàm như sau:
- Mặt ngoài rất lạnh, trong lòng thực ra rất nhiệt tình.
Trần Tuyết Oánh nói không sai một chút nào. Đúng là ăn đúng điểm này nên Trần Xương Bình mới ngồi im không động đậy, vẫn cười hì hì nói:
- Không thành vấn đề, cứ để chị chú nói với chú. Những điều cần nói anh cũng đã nói, chú nghỉ đi, tối cùng nhau ăn cơm.
Trần Xương Bình cười hì hì dẫn người phụ nữ đi ra. Vừa ra ngoài, người phụ nữ liền bất mãn nói:
- Sao anh lại sợ hắn như vậy? Em thấy anh mà ở chỗ khác không nể mặt ai bao giờ, còn tưởng rằng anh là một nhân vật rất giỏi. Cho nên mới lên giường với anh.
Người phụ nữ này oán giận ngay trước mặt hay sau lưng, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Trước mặt Dương Phàm, người phụ nữ này không làm Trần Xương Bình mất mặt, trông rất nghe lời, cho nên lúc này Trần Xương Bình không hề để ý đến việc cô ta báo oán. Trần Xương Bình cười cười hài lòng, nói:
- Biểu hiện hôm nay của em không sai. Trang sức lần trước mà em nói, bây giờ chúng ta đi mua.
Mặt người phụ nữ này lập tức thay đổi, bước nhanh vào thang máy. Trần Xương Bình đuổi theo, ôm lấy từ phía sau. Trần Xương Bình thấy trong thang máy không có tiền, một tay liền đưa vào trong, bóp bóp mấy cái:
- Tức à?
Cô ả bị sờ sờ đến đỏ mặt lên, khuỷu tay đánh nhẹ về phía sau, nhỏ giọng nói:
- Anh cho rằng em theo anh là vì tiền sao? Nhà em chẳng lẽ thiếu tiền ăn tiền uống sao? Đi theo anh đơn giản là vì sau này có mặt mũi trước đám có tiền. Anh thì giỏi rồi, vừa nãy còn không giới thiệu người ta với em.
"Đinh" một tiếng, thang máy dừng lại, Trần Xương Bình lúc này mới không muốn bỏ tay ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, cười hì hì nói:
- Em đã ướt rồi sao? Anh thấy em tối đừng có mặc đồ lót.
Cô ả đỏ mặt, khẽ đánh Trần Xương Bình, nhỏ giọng nói:
- Đừng có mà như vậy, nghiêm chỉnh chút đi. Phải xem đây là đâu chứ. Ba câu đã không nghiêm chỉnh, toàn ....
Trần Xương Bình lắc đầu cười khổ:
- Không phải anh không giới thiệu với em. Lão Tứ nhà anh bình thường rất không thích anh. Trước kia lúc ở Bắc Kinh còn chưa từng cười với anh. Anh đây không phải sợ hắn làm em mất mặt sao? Lại nhắc đến buổi tới Giang Nam này, thu hoạch lớn nhất không phải là quen được em sao? Diêu Thần, tối ăn cơm anh sẽ giới thiệu nghiêm chỉnh cho em.
Trần Xương Bình miệng mồm coi như trơn tru, cô ả Diêu Thần lập tức bị lừa đến độ cười tươi như hoa, kéo Trần Xương Bình lại, nhỏ giọng nói:
- Hạng mục lớn mà các người muốn làm có bao nhiêu phần trăm?
Nhắc đến chuyện này, Trần Xương Bình cười cười đau đầu, cười khổ lắc đầu nói:
- Chuyện này có chút phiền phức. Kỹ thuật, tài chính, quen biết quan chức, còn có vấn đề tiêu thụ sản phẩm, những thứ này mới có trên giấy. Thực ra anh cũng không tán thành việc này. Đáng tiếc cô em của anh lại muốn làm, không có cách nào. Chuyện do người mà. Bên sở Khoáng sản phải dựa vào ông già nhà em hỗ trợ. Quan hệ khác, anh chỉ mong lão Tứ ra mặt.
Diệu Thần không phải người ly hôn, nhưng không khác là bao. Chồng tám năm trước đi Mỹ, đến hôm nay không về. Bởi vì cuộc hôn nhân này do ông già trong nhà định đoạt. Thế cho nên ông già của Diệu Thần là Diêu Lực Cường – giám đốc sở Khoáng sản rất áy náy với con gái. Trần Xương Bình theo nhắc nhở của Trần Tuyết Oánh nên đã đến Phì Thành dò xét trước, có ý muốn đi các đường ngầm. Thế lực của Trần gia không ở tỉnh Giang Nam, vì thế làm một số việc ở đây cũng không tiện. Cho nên càng phải dựa vào Dương Phàm nhiều hơn.
Trần Xương Bình trong một bữa tiệc gặp Diệu Thần, lập tức có ý muốn nhờ người. Nói thật ra trông Diệu Thần rất bình thường, chẳng qua tình cảm nam nữ lại là do ăn nói... Hai người sau mấy lần tiếp xúc lập tức trở nên hòa hợp.
Trần Xương Bình đến bây giờ vẫn còn độc thân. Chơi nhiều năm như vậy cho nên mới có chút suy nghĩ. Vì thế hắn mới dẫn Diệu Thần theo để gặp Dương Phàm. Trong lòng Trần Xương Bình đang tính một lần gặp một lần quen. Lần sau mới giới thiệu. Sau này sẽ có rất nhiều việc, nếu Diệu Thần và Dương Phàm quan hệ tốt, sau này nắm được mỏ than lớn ở Vĩ Huyền kia sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Dương Phàm không có sức đâu mà nghĩ xem Trần Xương Bình đang nghĩ gì. Hắn đang nghĩ xem không biết phía Điền Trọng đang làm như thế nào.
Sáng hôm sau Điền Trọng thức dậy. Chuyện Vĩ Huyền làm lão suy nghĩ suốt đêm, đưa ra một kết luận cuối cùng. Sáng nay Điền Trọng lại suy nghĩ cẩn thận lần nữa. Lúc cảm thấy không có vấn đề mới gọi điện cho Trần Chính Hòa.
Trần Chính Hòa đang ở nhà với Dương Lệ Ảnh, lúc điện thoại gọi tới, hai người đang nằm trên giường. Sắp 50 tuổi rồi, làm vất vả cả đêm, không mệt cũng khó.
Cuộc gọi của Điền Trọng làm Dương Lệ Ảnh thức giấc. Cầm lấy điện thoại trên đầu giường hỏi là ai, nghe thấy Điền Trọng gọi tới, Dương Lệ Ảnh vội vàng đánh thức Trần Chính Hòa.
Nghe điện, nghe xong ý của Điền Trọng, Trần Chính Hòa chần chờ một chút, hỏi:
- Việc này một khi tiến hành khó khăn đến mức nào? Bên phía Uyển Lăng có ai phản pháo không?
Điền Trọng cười nói:
- Không nắm chắc thì tôi sao lại nói với lão. Bí thư thị ủy Chúc Đông Phong rất thưởng thức Dương Phàm. Lão không có ý kiến gì, tôi sẽ lập tức đi gặp bí thư Chúc. Bí thư Chúc coi như rất tín nhiệm tôi.
Trần Chính Hòa nghe xong Điền Trọng nói, không khỏi thầm nghĩ một chút trong lòng. Điền Trọng nhất định sắp được điều đi, không bồi dưỡng thế lực của mình ở tỉnh Giang Nam, cũng khá thân cận với Chúc Đông Phong. Chuyện của Dương Phàm giao cho Điền Trọng làm là thích hợp nhất, không gây phiền phức không cần thiết. Nhưng có một vấn đề mà Trần Chính Hòa không hiểu, tại sao Dương Phàm lại gần gũi con gái của Chúc Đông Phong như vậy? Sâu trong lòng mình, Trần Chính Hòa đã khẳng định quan hệ giữa Dương Phàm và Trương Tư Tề. Trong lòng thầm nói nói đừng vì chuyện này gây ảnh hưởng xấu về sau.
Đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài không có gì lạ, nhưng không thể quá rõ ràng. Vấn đề này làm Trần Chính Hòa có chút lo lắng. Trên quan trường rất kiêng kỵ căn bệnh này. Chẳng may bị tên nào đó nắm lấy nhược điểm này, con đường quan trường của Dương Phàm sẽ bị hủy. Nghĩ đến lần trước cô tiếp viên hàng không lần trước thiếu chú nữa xảy ra vấn đề, Trần Chính Hòa cảm thấy nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Dương Phàm một lần về chuyện này.
- Như vậy cứ theo ý lão đi. Có gì cần tôi làm thì nói.
Trần Chính Hòa tỏ vẻ tin tưởng Điền Trọng. Hai người mặc dù không phải cùng một phe cánh nhưng quan hệ rất tốt. Lại nói giữa các phe cánh luôn có những lúc mượn sức của nhau. Quyền lực ở Bắc Kinh rất phức tạp. Trần gia có quan hệ khá gần với mấy thế lực ở Giang Nam.
Điền Trọng dập máy, đi bộ một vòng quanh sân, chờ khi nghĩ hết mọi điểm chi tiết, một lần nữa cầm điện thoại gọi cho Chúc Đông Phong.
- Bí thư Chúc? Có việc muốn báo cáo với anh.
Trước bữa trưa, Điền Trọng ra khỏi nhà Chúc Đông Phong. Đưa mắt nhìn Điền Trọng rời đi, trên mặt Chúc Đông Phong hiện ra vẻ khó thể nắm bắt. Trong cuộc nói chuyện vừa nãy, Điền Trọng đã nói ra một số về lai lịch của Dương Phàm.
Suy nghĩ một chút, Chúc Đông Phong cầm máy điện thoại lên, gọi một số.
- Tiểu Vũ à? Có một chuyện muốn hỏi con một câu.
Dương Phàm vẫn đang chờ đợi, nhưng không có tin tức của Điền Trọng. Mà Chúc Vũ Hàm lại gọi điện tới.
- Em trên tỉnh à?
Dương Phàm ngẩn ra, lập tức cười giải thích:
- Vâng, chẳng qua thật trùng hợp. Trần Xương Bình đến tỉnh thành, em lên gặp. Vừa nãy nhận được điện ở Vĩ Huyền, biết đã xảy ra chuyện.
Chúc Vũ Hàm hiển nhiên hiểu Dương Phàm đang giải thích, không khỏi cười nói:
- giải thích nhiều như vậy làm gì, coi như lên tỉnh vì chuyện này cũng là bình thường. Chị không có ý trách em. Chẳng qua xảy ra chuyện này mà không nói trước với chị, phải trách em đó.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn phòng ngủ, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ. Một lần nữa Dương Phàm nói đây là lần cuối cùng của mình. Không có cách nào, đàn ông rất nhiều lúc không thể khống chế được mình. Nhất là người đàn ông muốn chiếm giữ càng mắc căn bệnh này.
Chúc Vũ Hàm nói tiếp:
- Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Bố chị muốn gặp em.
Dương Phàm lấy lại bình tĩnh, nói:
- Được, bao giờ ạ.
Chúc Vũ Hàm suy nghĩ một chút:
- hôm nay chị có chút chuyện nên tối mới về được. Chờ chị về sẽ liên lạc với em. Đúng, mẹ chị nhiều lần nói muốn nhận em làm con nuôi. Hì hì.
Chúc Vũ Hàm dập máy, Dương Phàm thầm nói Điền Trọng đã có động tác. Chúc Đông Phong muốn gặp mình, hiển nhiên không là vì nhận thân thích. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Sáng sớm hôm đó trưởng ban Tổ chức cán bộ Uyển Lăng – Lý Quân đã dậy. Tối qua Lý Thụ Đường tự mình gọi điện tới bảo Lý Quân thay mặt tổ chức xuống Vĩ Huyền thăm Hạ Tiểu Bình.
Trước khi đi, Lý Quân còn chủ động đến nhà Lý Thụ Đường. Lúc đến nơi, Lý Thụ Đường đang đứng trong sân, nhìn cây trúc đến ngẩn người. Lý Thụ Đường là người muốn làm nên sự nghiệp. Lúc ở Đức Quang, hắn làm không tệ. Điều đến Uyển Lăng, điểm mấu chốt chính là Chúc Đông Phong tin vào năng lực của hắn. Nhưng một người nắm giữ toàn cục rất cần sự cân bằng. Tình hình ở Vĩ Huyền hiện nay theo hắn thấy rất được. Nguyên nhân chủ yếu chính là sự đoàn kết của ban bệ lúc trước. Sau đó chuyện đã xảy ra, trong lòng Lý Thụ Đường không phải không có ý kiến với Dương Phàm. Chẳng qua vì lo lắng cho cục diện ổn định, cùng với những cố kỵ nhất định, Lý Thụ Đường không tiến hành điều chỉnh bộ máy Vĩ Huyền.
Hôm nay Hạ Tiểu Bình xảy ra chuyện, Lý Thụ Đường không thể không tự hỏi vấn đề này. Trong đầu nhìn lướt qua các cán bộ chủ yếu ở Vĩ Huyền một lần, Lý Thụ Đường càng thêm lo lắng. Hồng Thành Cương là bí thư, người cũng nghe lời, hay chạy lên chạy xuống. Chẳng qua năng lực của người này quá bình thường, trước kia bị thế lực cũ chèn ép, sau đó lại bị Dương Phàm bóp chết.
Đấu đá giữa Hồng Thành Cương và Dương Phàm, Lý Thụ Đường hiểu rõ. Đồng thời Lý Thụ Đường cũng rất thưởng thức năng lực của Dương Phàm. Thanh niên này mặc dù không tiếp cận với bên trên, nhưng năng lực rất mạnh, chuyện gì làm cũng có chừng mực. Thực ra điều mà Lý Thụ Đường mong muốn nhất đó chính là Hồng Thành Cương duy trì tốt quan hệ với Dương Phàm. Trên dưới đồng lòng làm việc tốt, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì. Chẳng qua chuyện trên đời đâu thể thập toàn thập mỹ. Cũng may Vĩ Huyền coi như vẫn duy trì được tình hình phát triển tốt đẹp.
- Bí thư Lý.
Lý Quân đi vào trong sân, gọi một tiếng keo Lý Thụ Đường khỏi dòng suy nghĩ. Theo Lý Quân thấy, Lý Thụ Đường là một lão già thành tinh, bình thường vui buồn tức giận không lộ ra mặt. Là người có chút bối cảnh nên sau khi đến Uyển Lăng đã không ngừng đánh từng nhóm từng nhóm, rất nhanh tạo dựng được uy tín. Ngay cả thế lực bản địa do Tào Dĩnh Nguyên cầm đầu cũng bị áp chế chặt chẽ. Hiện nay còn không ngừng thẩm thấu. Ngay cả đại bản doanh của Tào Dĩnh Nguyên là hệ thống Pháp chế cũng không buông tha.
- Xuống Vĩ Huyền, thăm đồng chí Hạ Tiểu Bình, an ủi một chút. Tìm hiểu tâm tư của các cán bộ bên dưới, có chuyện gì kịp thời báo cáo cho tôi.
Lý Thụ Đường dặn một câu đơn giản, bề ngoài không lộ ra chút mánh khóe gì.
Lý Thụ Đường suy nghĩ rất sâu xa, Lý Quân cũng không dám đoán bừa, chỉ nghi nhớ câu "kịp thời báo cáo mà thôi. Chẳng qua Lý Quân có chút khó hiểu, Hạ Tiểu Bình trúng gió sao lại phái mình xuống? Trong chuyện này chẳng lẽ có gì ảo diệu? Là để cho người khác nhìn? Hay là có ý gì khác?
Dương Phàm ở trong khách sạn không đi đâu hết. Tiếp mấy cuộc điện thoại từ Vĩ Huyền. Võ Cương báo cáo bệnh của Hạ Tiểu Bình về cơ bản đã được khống chế. Tô Diệu Nga thông báo một chút về chuyện Lý Quân xuống. Hồng Thành Cương cũng gọi điện tới, nói mấy câu xã giao. Một buổi chiều của hắn cớ thế là trôi qua.
Trước bữa tối, Dương Phàm nhận được tin nhắn của Chúc Vũ Hàm. Nàng báo mình đã đến tỉnh thành, Dương Phàm trực tiếp đến nhà. Vì thế Dương Phàm chỉ có thể từ chối lời hẹn của Trần Xương Bình, lái xe rời đi. Đến nhà Chúc Đông Phong, Dương Phàm ấn chuông cửa, bên trong rất nhanh có người mở cửa. Chính là Chúc Vũ Hàm đang mỉm cười ngọt ngào.
- Vào đi, nhanh thế.
Chúc Vũ Hàm cười cười bảo Dương Phàm vào. Chúc Đông Phong ngồi trong phòng khách trầm ổn như Thái Sơn, thấy Dương Phàm đi vào liền khẽ gật đầu, chỉ vào vị trí đối diện.
Chúc Vũ Hàm cười nói với Dương Phàm:
- Em nói chuyện với bố chị. Chị xuống bếp.
Thượng Hi cũng từ trong bếp thò đầu ra chào Dương Phàm một tiếng, rồi lại vào bếp nấu bữa tối. Xem ra tối chắc chắn phải ăn ở đây rồi.
- Từ Vĩ Huyền trực tiếp lên đây sao?
Chúc Đông Phong đột nhiên hỏi một câu như vậy, Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, hôm qua tôi đã lên tỉnh thành. Có một người bạn ở Bắc Kinh xuống, tôi lên gặp mặt.
- Ừ.
Chúc Đông Phong không biểu hiện gì, gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Làm ở Vĩ Huyền rất tốt. Cả một cục diện rối rắm ngày nào, hôm nay đã có xu thế phát triển. Là phó bí thư phụ trách kinh tế, công của cậu không thể không có.
- Bí thư Chúc quá khen.
Trên mặt Dương Phàm không có một biểu hiện gì.
- Nói xem sau này cậu có ý định gì ở Vĩ Huyền.
Dương Phàm lấy thuốc ra, hỏi một câu:
- Có thể chứ?
Chúc Đông Phong gật đầu, đưa tay xuống bàn lấy gạt tàn. Động tác này cũng bị Chúc Vũ Hàm nhìn thấy, nàng cười tươi như hoa nở. Chúc Đông Phong không hút thuốc lá, gạt tàn để ở nhà chỉ coi như bày biện, các quan chức khác đến nhà có ai dám lấy thuốc ra hút chứ.
Dương Phàm rất tự nhiên châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi nói:
- Chắc bí thư đã biết chuyện của đồng chí Hạ Tiểu Bình, chuyện này tôi không báo cáo nữa. Vĩ Huyền là huyện miền núi, kinh tế cũng không có gì đặc sắc. Sau khi tôi đến Vĩ Huyền, được giao phụ trách mảng kinh tế. Các công việc trước kia đã làm chỉ là lau mông cho tiền nhiệm, việc này không có gì đáng khen ngợi. Làm công tác cơ sở, tối kỵ chính là rời xa tình hình thực tế của địa phương. Phát triển kinh tế tự nhiên phải dựa trên tài nguyên bản địa, làm ra những điểm đặc sắc của địa phương. Xuất phát từ điểm này, tôi đưa ra mô hình phát triển nông lâm nghiệp và mô hình tiêu thụ. Bây giờ xem ra cũng bắt đầu có kết quả. Nhưng chính thức muốn thay đổi cục diện kinh tế Vĩ Huyền, quan trọng nhất chính là công nghiệp.
Dương Phàm nói đến đây, điếu thuốc trong tay cũng cháy đến cuối. Dương Phàm không hề nghĩ ngợi châm tiếp điếu nữa. Chi tiết nhỏ này làm Chúc Đông Phong hơi cười.
- Làm như thế nào để phát triển công nghiệp? Có suy nghĩ cụ thể gì không?
Chúc Đông Phong lại hỏi một câu.
Dương Phàm trầm ngâm một chút nói:
- Vấn đề này thực ra tôi cũng chưa có ý tưởng tốt. Từ bề ngoài đó chính là hấp dẫn các nhà đầu tư. Nhưng trên thực tế, Vĩ Huyền chúng tôi nhất định phải có điểm đặc biệt. Vĩ Huyền năm ngoái phát hiện một mỏ than lớn, huyện ủy Vĩ Huyền đang tiến hành các biện pháp bảo vệ tài nguyên mỏ than, kiên quyết loại bỏ hiện tượng mỏ lậu. Đã xử lý một hai cán bộ thoái hóa. Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ có thể thay đổi cách nhìn về vấn đề mỏ than. Trong quá trình hấp dẫn các nhà đầu tư, không nên mù quáng đi kiếm khách, mà có thể lấy mỏ than làm vật dẫn. Nửa năm qua, tôi vẫn suy nghĩ chuyện này, đã đọc rất nhiều tài liệu, cố gắng đưa ra một quy hoạch vừa lợi dụng được tài nguyên khoáng sản, vừa bảo vệ được môi trường. Nếu quy hoạch này có thể thực hiện, kinh tế Vĩ Huyền tăng vọt chỉ còn trong tầm tay.
Dương Phàm nói đến đây, Chúc Đông Phong ho khan một tiếng, hơi ngồi thẳng lưng dậy, trầm giọng nói:
- Quy hoạch này của cậu hiện nay mới là một ý tưởng thôi sao?
Dương Phàm gật đầu, Chúc Đông Phong ừm một tiếng, lộ ra vẻ đang suy nghĩ.
Đồ ăn đã nấu xong, Thượng Hi gọi ra:
- Hai người ăn cơm thôi.
Hai người nói xong, Chúc Đông Phong vẫn không đưa ra câu trả lời chính xác. Không khí bữa tối khá quỷ dị. Chúc Đông Phong và Dương Phàm đều cúi đầu ăn cơm. Hai người phụ nữ thi thoảng nói mấy câu.
Ăn xong bữa tối, Dương Phàm không ở lâu, lập tức đứng dậy cáo từ. Chúc Vũ Hàm tiễn ra, hai người đi cạnh nhau, trong nhà trồng khá nhiều cây cối, ánh sáng hơi tối. Vì thế Chúc Vũ Hàm nắm tay Dương Phàm, từ từ đi trong rừng cây.
- Ý của bố chị đó chính là quyền quyết định cuối cùng về bộ máy ở Vĩ Huyền sẽ do thị ủy Uyển Lăng, tỉnh ủy chỉ có thể đề nghị. Vĩ Huyền hiện đang là thí điểm mấy công việc của tỉnh, tỉnh ủy chú ý cũng là danh chính ngôn thuận. Cuối cùng có quyết định gì vẫn còn khó nói.
Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng nói. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng:
- Đối với em, em chỉ cần một khu vực có thể phát huy hết năng lực của mình, cái khác không quan trọng. Em muốn làm ra chút thành tích ở Vĩ Huyền, nhưng lo lắng sự ngăn cản từ các mặt.
- Quan trường là như vậy. Con người ta sau khi hưởng thụ lợi ích do quyền lực mang đến, sẽ rất khó khăn không nghĩ đến quyền lực lớn hơn. Em bây giờ không phải như vậy sao? Đây là sức hấp dẫn cực lớn của quan trường. Nói thật ra, khi xã hội loài người vừa hình thành, hiện tượng này đã tồn tại.
Dương Phàm cười cười, bước nhanh, nói:
- Chị cho rằng em có đạt được kết quả mình muốn không?
Chúc Vũ Hàm trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Chị sẽ không nói tốt cho em. Quan hệ với em đã bị mẹ hỏi rất nhiều. Mỗi lần cũng chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ, nhìn ánh đèn phía xa xa, nói:
- Được rồi, chị về đi, ngày mai cùng nhau xuống.
Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Ừ, chị đi xe bus về, vừa lúc đi nhờ xe em.
Về đến khách sạn, Trần Xương Bình và Diêu Thần chờ hắn đã lâu. Lần này Trần Xương Bình chính thức giới thiệu mọi người với nhau. Biết được thân phận của Diêu Thần, Dương Phàm hơi lưu ý một chút.
Hai người phụ nữ nói chuyện với Dương Phàm và Trần Xương Bình một chút, sau đó đi vào trong phòng.
Dương Phàm nói tình huống gần đây một chút, Trần Xương Bình nghe chuyện của Hạ Tiểu Bình, không khỏi cười nói:
- Xem ra chú lại sắp thăng quan.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Trách nhiệm trên vai cũng nhiều hơn.
Trần Xương Bình cười nói:
- Việc mà chúng ta muốn làm cũng thêm một phần thành công. Mai anh sẽ về Bắc Kinh, chú có cần anh làm gì không?
Dương Phàm nhìn Trần Xương Bình, nói:
- Tôi có thể có chuyện gì nhờ anh sao?
Trần Xương Bình nhăn nhó mặt mày, thở dài một tiếng:
- Chú đó, tính quá thối.
Dương Phàm về Vĩ Huyền, chuyện đầu tiên chính là đi thăm Hạ Tiểu Bình. Hạ Tiểu Bình trên giường bệnh trông già hơn nhiều. Mặt tái nhợt nắm tay Dương Phàm, khó khăn nói:
- Trưởng ban Lý Quân đến đây, tôi đề nghị cậu thay chức tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...