Sỹ Đồ Phong Lưu

Dương Phàm từ ánh mắt của Trần Chính Hòa nhìn ra rất nhiều thứ, có vui mừng, có hổ thẹn, có chờ đợi, có ... Ông ta quả là vô cùng đẹp trai, từ trong ra ngoài có một cỗ khí chất nho nhã, Dương Phàm nhớ mẹ từng nói qua với mình, ông ta có thể đọc làu làu thơ ca của Phổ Hi Kim, bài thơ nào trong < Hồng Lâu Mộng > cũng có thể đọc vanh vách. Dương Lệ Ảnh lúc đó không có hiện thực như đàn bà bây giờ, thiếu nữ yêu thích sự lãng mạn Dương Lệ Ảnh dễ dàng bại dưới tay người đàn ông có thể sáng tạo ra lãng mạn này, cảnh tượng tay nắm nhau đi dưới ánh trăng Dương Lệ Ảnh cả đời cũng không thể quên.
Xe bắt đầu chạy, Trần Chính Hòa nhìn Dương Phàm cười:" Bộ quần áo của con mặc dù rất trẻ trung và đầy sức sống nhưng lại không hợp với quan trường. Nếu có thể thì chọn hãng khác hay phong cách khác đi." Câu nói này khiến cho Dương Phàm đột nhiên hiểu rõ rất nhiều việc, chỉ dựa vào óc quan sát tinh tế của ông ta, người bình thường đã muốn được thân cận với ông ta rồi.
"Ờ!" Dương Phàm đáp bừa, không hề có ý tiếp chuyện. Dương Lệ Ảnh ngồi ở giữa muốn nói để làm dịu bầu không khí nhưng nghĩ tới Dương Phàm có thể tới đây cũng đã không dễ dàng gì, Dương Lệ Ảnh cũng chọn sự im lặng, phải biết rằng Dương Phàm từ năm 9 tuổi đã không hề chấp nhận gặp Trần Chính Hòa.
Sự lãnh đạm của Dương Phàm Trần Chính Hòa cũng không để tâm, mà vẫn tiếp tục cười nói:" Trầm Minh và Lưu Thanh đã chuyển hồ sơ của con tới thị ủy Uyển Lăng rồi, trường đảng còn hai tháng nữa mới khai giảng. Con có thể nghỉ ngơi 2 tháng hoặc đợi mấy ngày rồi vào tòa soạn làm luôn. Uyển Lăng đang trong lúc chính trị rối ren, theo ý của bố thì con sớm tới tòa soạn, ngoảnh mặt làm ngơ với những biến hóa trên chính đàn, ít nhiều thì cũng có lợi.
"Biết rồi!" Dương Phàm đáp một tiếng, phản ứng này khiến cho vẻ mặt Trần Chính Hòa lộ sự vui mừng, dường như hô hấp cũng nhanh hơn.
Sau khi bình tĩnh nén lại sự kích động trong lòng, Trần Chính Hòa mới tiếp tục nói:" Hai năm trước bố đã định đón mẹ con về, nhưng bà ấy nói con chưa đồng ý thì bà ấy không đi. Lần này tới bố cũng vẫn có ý này, việc bên kia bố đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ chờ một câu nói của con thôi."
Lúc này Dương Lệ Ảnh có điểm khẩn trương rồi, một tay nắm lấy tay Trần Chính Hòa, tay kia nắm lấy tay Dương Phàm, dường như muốn thông qua cơ thể mình mà xóa đi chướng ngại vật giữa hai bố con. Cảm thấy tay mẹ khẽ run run, Dương Phàm cũng chìm trong trầm mặc. - https://truyenfull.vn
Trong xe, theo sự trầm mặc của Dương Phàm cũng trở nên im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng động cơ. Thêm nữa lúc này đây Dương Phàm đang chìm trong sự tự trách, hai năm trước mẹ đã nhắc tới việc này, Dương Phàm thẳng thừng từ chối. Hiện tại nghĩ lại bản thân mình có phải đã quá ích kỷ hay không. Kỳ thực chỉ cần mẹ vui, phận làm con có gì mà không thể chấp nhận cơ chứ? Chì vỉ chút lòng tự tôn đáng thương của mình mà làm cho mẹ tiếp tục sống thui thủi một mình, đây thực sự là sai lầm của phận làm con.

Trầm mặc một lúc, Dương Phàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên cười nhạt nói:" Đây là việc giữa ông và mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, tôi không có ý kiến. Nguyên tắc của tôi chính là chỉ cần mẹ vui thì thế nào cũng được."
Không khí trong xe thuận theo nụ cười của Dương Phàm mà đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, mặc dù vẫn còn một chút câu nệ nhưng đã không còn khẩn trương như lúc bắt đầu. Vị bí thư ở phía trước lúc này mới quay đầu lại nhỏ giọng nói:" Thư ký Trần, có phải nên gọi cho thị trưởng Trầm Minh để sắp xếp bữa cơm ngày mai không?"
Trần Chính Hòa không có trả lời ngay lập tức mà mỉm cười nhìn phản ứng của Dương Phàm. Dương Phàm cảm thấy vị bí thư này quả thật có năng lực, khó trách Trần Chính Hòa mang theo ông ta.
"Không cần đâu, tôi muốn giựa vào tài năng của bản thân mà làm nên chút thành tích." Dương Phàm lạnh nhạt nói, Trần Chính Hòa nghe xong trong lòng không khỏi tự hào, vừa muốn nói "không hổ là con ta", lời tới miệng lại nuốt vào, cười nói:" Cứ làm theo con đi."
Bầu không khí tốt rồi, hành trình cũng trở nên nhanh hơn, chiếc xe bất tri bất giác đã tới Thiên Nam Tân Quán, bí thự vội xuống xe mở cửa, tới gian phòng đã đặt sẵn bí thứ thu xếp trà nước rồi chủ động đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Ánh sáng đầy đủ Dương Phàm mới có cơ hội đánh giá chân thật Trần Chính Hòa, mặc dù nhìn thì vẫn rất trẻ nhưng năm tháng cũng lưu lại một ít vết tích trên gương mặt ông ta. những sợi tóc bạc bên tai nhìn như những gian khổ ần tàng đằng sau việc thăng quan tiến chức trên chính đàn.
Tâm tình của Trần Chính Hòa rất tốt, cũng không tránh Dương Phàm, luôn nắm lấy tay Dương Lệ Ảnh không buông. Ánh mắt luôn nhìn lên người Dương Phàm.

"Đúng rồi, ông gọi điện cho bố nói nhà họ Trương có đứa cháu gái không tồi, còn nói ông ngoại con năm xưa đẵ định hôn sẵn rồi."
Dương Phàm nghe mà nghi hoặc, cảm thấy có điểm vớ vẩn, ông ngoại đâu có phải loại người thấy sang bắt quàng làm họ? Có nghi vấn nhưng Dương Phàm cũng không thể hỏi thẳng Trần Chính Hòa, liền quay đầu sang nhìn Dương Lệ Ảnh hị vòng bà có thể giúp hắn giải thích.
Dương Lệ Ảnh cười nói:" Đây là chuyện tầm phào rồi, năm đó ông ngoại con có ơn với ông Trương, ông ấy lúc bình thường luôn muốn cùng nhà ta kết làm thông gia, ông ngoại con bị ông ấy làm phiền quá nên nói bừa là sau này sẽ xem xét. Kết quả ông Trương coi là thật, nên khi mẹ học ở Bắc Kinh, con trai ông ấy đã không ít lần tới gặp mẹ, sau đó . . ., sau đó việc không có kết quả, gần đây nhất ông Trương không biết từ đâu nghe được việc của con, gọi điện cho mẹ mấy lần nói việc này. Mẹ nói con cái lớn rồi có chủ ý của riêng mình, sao phải bắt ép chứ? Ông Trương bắt đầu tâng bốc đứa cháu gái, tâng tới mức như thất tiên nữ vậy, còn nói sẽ để cho cháu ông ấy tới tìm con, nói con thấy người rồi khẳng định sẽ thích."
Dương Phàm lúc này mới rõ hết mọi chuyện, tự nhiên không hơi đâu mà hỏi nhiều nữa, cười nói:" Việc này sau này mới nói đi, con tài giỏi tới mức nào chứ? Lòng đâu mà bàn chuyện tình ái yêu đương. Với cả các cô gái bây giờ ai cũng quá hiện thực, không có chút sự nghiệp người ta cũng chắc gì để mắt tới con."
Dương Phàm từ chối khó hiểu như vậy, vào tới tai Trần Chính Hòa lại có một ý khác. Trần Chính Hòa tiếp lời vui sướng nói:" Nói đúng lắm, Hung Nô chưa diệt chưa lập gia đình. Đại trượng phu nào sợ ế vợ?" Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Trần Chính Hòa cũng hơi hối hận, sau này bên phía thưởng ủy hội với quân đội có chút nguy hiểm rồi. Nhưng mấy việc này so với việc Dương Phàm hôm nay nhận mình mà nói thì chỉ là việc nhỏ nhặt.
Một nhà ba người nói chuyện tới tận khuya, Trần Chính Hòa dường như còn chưa nói xong. Nội dung chủ yếu là phải tập trung tích lũy kinh nghiệm quan trường. Trần Chính Hòa tài ăn nói rất giỏi, kết hợp với năng lực miêu tả sinh động, Dương Phàm nghe cũng chăm chú, mấy lời này nếu không phải người thân nhất thì không thể nào có thể nghe từ miệng Trần Chính Hòa được, đây đều là kinh nghiệm quan trường bao nhiêu năm qua.
Một người nói một người nghe, còn có Dương Lệ Ảnh - người vui nhất tối hôm nay, nụ cười trên miệng chưa bao giờ tắt, im lặng nhìn cái cảnh hai bố con một dạy một học.

Cuối cùng thì Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã một giờ đêm rồi, Dương Phàm vội noi:" Không sớm nữa, nghỉ đi thôi."
Trần Chính Hòa vẫn chưa nói hết chà tay bảo:" Cũng được, hôm nay con đi đường cũng mệt rồi, nên nghỉ sớm đi." Nói xong Trần Chính Hòa gọi bí thư vào dặn:" Bí thư Lý, anh dẫn Dương Phàm đi nghỉ ngơi đi."
Dương Phàm cười rồi đứng lên, ý vị thâm trường liếc qua Trần Chính Hòa đang nắm tay Dương Lệ Ảnh, làm cho Dương Lệ Ảnh khẽ dùng sức muốn thu tay về, nhưng kết quả Trần Chính Hòa nắm quá chặt, không thể thực hiện được.
Sự xấu hổ trên mặt mẹ khiến cho Dương Phàm cảm khái không thôi, cảm thấy hôm nay lựa chọn vô cùng chính xác. Mắt thấy mẹ hình như trẻ ra mấy tuổi, người ta nói không sai, đàn bà không thể rời xa sự tưới tắm của đàn ông.
Đêm hôm nay Dương Phàm ngủ rất ngon, tỉnh dậy thì đã hơn 9 giờ rồi, vốn định gọi mẹ theo thói quen nhưng nghĩ đêm qua uyên ương trùng phùng ôn lại chuyện xưa, không khỏi mỉm cười rồi dùng giấy của khách sạn nhắn lại mấy dòng, trên đó viết " con đi gặp mấy đứa bạn, hai người cứ nghỉ ngơi hai ngày đi."
Tới đại sảnh của khách sạn, thấy Lý bí thư đang ngồi ngáp, Dương Phàm cười đi tới nói:" Sao thể? Tối qua ngủ không ngon sao?"
Lý bí thư vội đứng lên đáp:" Ha ha, tôi ngủ say lắm, sợ dậy muộn, mà cũng không biết lãnh đạo dậy lúc nào nên chỉ đành dặn khách sạn đánh thức. Nằm trên giường thì lo việc của lãnh đạo cho nên mới xuống đây ngồi. Cậu Dương muốn đi đâu? Tôi sắp xếp xe đưa cậu đi."
Dương Phàm càng cảm thấy Lý bí thư không đơn giản, rõ ràng biết Trần Chính hòa hôm nay không thể nào dậy sớm được, còn khắt khe với bản thân như vậy, loại người này đáng để kết giao.

"Không cần phiền thế đâu, tôi tự đi được rồi. Lý bí thư nếu nể mặt thì cứ gọi tôi là Dương Phàm. Mà với tuổi của anh thì tôi còn phải gọi một tiếng anh Lý nữa."
Lời của Dương Phàm khiến cho Lý bí thư sững sờ một lúc, lập tức trong ánh mắt lộ ra vẻ hân thưởng nói:" Được."
Dương Phàm vẫy tay đi ra khỏi khách sạn, nghĩ tới trước tiên đương nhiên làm là thằng bạn Trầm Ninh, sau khi lấy di động ra bấm số Trầm Ninh, một lúc mới nghe thấy tiếng hắn mơ mơ hồ hồ nói:" Ai đấy? Sớm thế này đã gọi điện thoại là sao?"
Dương Phàm cười mắng:" Mẹ mày, 9h sáng rồi mà còn nằm à, tao nghĩ mày còn chưa mở được mắt đâu? Dậy ngay cho tao, ông mày giờ đang ở đại sảnh của Thiên Nam Tân Quán đó."
"Ôi cái dis, mày về rồi à? Tối qua tao với mấy thằng khác vừa nhắc tới mày xong. Mày đứng đó đợi đi, tao tới ngay, mười phút thôi."
Cúp điện thoại xong, Dương Phàm trước tiên lấy một tờ catalô di động bản địa, mấy cái mạng di động đáng chết luôn luôn kêu gào đề cao chất lượng phục vụ nhưng tốc độ làm việc thì lại quá
chậm. Dương Phàm đang chờ đợi trong bực tức thì Trầm Ninh tròn trùng trục đã xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui