- Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai. (1)
Đoàn người đứng ở rìa sơn đạo, Dương Phàm đứng ở trên cùng, nhìn hoa đào nở rộ trong núi, hắn không khỏi nhớ đến câu thơ kia. Xã Hắc Câu trước đây là xã nghèo nhất Vĩ Huyền. Biện Vĩ Cường đã làm bí thư ở đây năm năm, mặc dù chưa đến mức hoàn toàn xoay chuyển cục diện nghèo khó, nhưng làm được rất nhiều việc có ích. Rừng đào trước mặt đúng là do Biện Vĩ Cường làm ra.
Bởi vì cao hơn nhiều so với mặt nước biển nên đào núi nở muộn hơn một tháng. Bình thường đào tàn hết, đào Vĩ Huyền mới có thể ra thị trường, tạo sự đặc biệt trong hàng hóa.
Huyện đoàn tổ chức một hoạt động ủng hộ trẻ em miền núi. Đó chính là mua sách, vở, đồ dùng học tập mang đến trường tiểu học Hy Vọng. Bí thư Huyện đoàn tìm Biện Vĩ Cường – quản lý giáo dục. Biện Vĩ Cường lại tìm Dương Phàm.
Dương Phàm bỏ ra hai tháng tiền lương. Nhưng hắn không mua mấy thứ phục vụ học tập, mà mua cầu lông, cầu đá..... vứt đầu cả một cái túi, còn để ở trong xe. Sau đó Dương Phàm cùng Huyện đoàn xuống xã.
- Vùng núi này rất ít đất bằng. Lúc vừa đến xã Hắc Câu tôi cũng rất đau đầu. Đường lên núi rất kém, cho dù trồng được đồ tốt cũng không thể ra ngoài. Người ta đâu thể khiêng được mọi thứ xuống núi.
Đứng bên con đường rát đá đơn giản, ngửa mặt nhìn rừng đào đỏ rực trước mặt, Biện Vĩ Cường đi cạnh Dương Phàm than thở, trông có vẻ như nhớ lại năm xưa.
- Ha ha, chúng ta muốn lên đến đỉnh còn phải đi bao lâu nữa?
Dương Phàm cười hỏi một câu. Biện Vĩ Cường lắc đầu nói:
- Không lên nữa, đằng trước có ngã rẽ, sau đó là thấy trường tiểu học Hy Vọng,
- Sửa đường dùng cây rừng. Nói thì đơn giản, nhưng làm thực tế sẽ rất khó khăn. Khó khăn đó nếu không tự mình thử sẽ không thể hiểu.
Dương Phàm xoay người lên xe, Biện Vĩ Cường cũng thế.
- Đúng thế, lúc trước khi chọn địa điểm, đảng ủy xã đã bàn bạc mấy chục lần. Cuối cùng vẫn do tôi đưa ra quyết định, chọn loại đào phẩm chất tốt ở tỉnh bạn mang về. Lúc mới trồng, trong lòng cũng rất lo lắng, sợ gặp trục trặc.
Biện Vĩ Cường nói đến chuyện trước kia, trong lòng không khỏi lo lắng.
Xe tiếp tục đi trên con đường núi uốn lượn. Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Những người có thể đưa ra quyết định như chúng ta, đúng là không thể dễ dàng đưa ra kết luận, nhất định phải vô cùng cẩn thận. Điều kiện của bà con còn kém, không thể chịu được nếu thất bại.
Mặt Biện Vĩ Cường trở nên nhắn nhó, nói:
- Lúc trước Y Đạt Hữu từ trên ép xuống, không được trồng loại đào này. Tôi phải làm quân lệnh trạng, đào không trồng được, tối sẽ chủ động từ chức.
Dương Phàm không nghĩ đến còn có chuyện như vậy. Bởi vậy có thể thấy Biện Vĩ Cường rất kiên định và quả cảm.
- Hoạt động giúp đỡ như thế này thực ra chỉ là hình thức. Từ một góc độ nào đó mà nói, tốt nhất vẫn phải làm tốt kinh tế. Dân chúng có tiền, hình thức này cũng không cần nữa. Đây là biểu hiện không hoàn thành tốt công việc.
Lời này của Dương Phàm có chút khó nghe, Biện Vĩ Cường hơi đỏ mặt. Dương Phàm vội vàng nói:
- Tôi không phải nhằm vào hoạt động này, đó là do hoàn cảnh mới thế. Các quốc gia phát triển ở Châu u mặc dù là tư bản chủ nghĩa, nhưng hệ thống phúc lợi xã hội của bọn họ rất tốt, chăm lo đời sống công dân của họ rất tốt. Nghĩ đến đó nên tôi có chút cảm khái.
- Đúng thế, Trung Quốc chúng ta đi chậm hơn bọn họ quá lâu. Muốn vượt qua các quốc gia phát triển ở Châu u, cần phải sự cố gắng hai hoặc ba thế hệ. Tôi muốn khi mình già không làm gì được nữa, hình thức như thế này sẽ không xuất hiện nữa.
Biện Vĩ Cường nói theo. Đã đến ngã rẽ, một vùng đất trống trải hiện ra trước mặt. Một khu nhà hai tầng ở phía xa xa, trên đỉnh là một lá quốc kỳ, trông rất bắt mắt.
Dừng xe, hiệu trưởng trường đã tổ chức học sinh đứng thành hai hàng nghênh đón. Cảnh này trước kia Dương Phàm có chút bất mãn. Nhưng bây giờ thấy nhiều thành quen. Tất cả mọi người đều như vậy, đây là một loại hình thức. Nếu như không làm như thế này sẽ không thể hiện sự kích động trong lòng đám trẻ, không thể biểu đạt sự tôn trọng lãnh đạo.
- Bảo đám nhỏ vào lớp đi, lát nữa bảo các giáo viên lên nhận đồ, nghi thức chào đón không cần thiết. Dương Phàm nói một câu, Biện Vĩ Cường sửng sốt một chút, lập tức xuống xe nói chuyện.
Đám trẻ em miền núi rất khát khao đồ mới, từ trong những đôi mắt chờ đợi của chúng là có thể nhận ra. Điểm này làm Dương Phàm cảm thấy mình không phí công vô ích. Dương Phàm không gọi các cán bộ xã phụ trách công trình đến. Hắn chắp tay sau lưng đi một vòng quanh trường, như muốn tìm xem điểm không đạt chất lượng của công trình.
Đi một vòng, Dương Phàm lặng lẽ đi về sân trường. Biện Vĩ Cường đuổi theo, Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Ai phụ trách công trình này? Mất bao tiền để xây trường?
Biện Vĩ Cường vội vàng rút một cuốn sổ tay trong người ra, nhìn một chút rồi nói:
- Trường này mất 280 ngàn, xây một nhà dành cho trẻ em học tập, một khu ký túc lợp ngói.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Mất gần 300 ngàn. Cả hai tầng có tổng cộng sáu phòng học, bên ngoài còn có hai phòng làm việc. Tôi đã nhìn từng lớp, có lẽ chứa được ba mươi học sinh. Nhưng anh có thấy những vết nứt bên trên không. Không ngờ bọn họ lại dùng những thứ bỏ đi để làm dụng cụ học tập. Anh nói xem, lúc xây trường, anh có đến hiện trường không?
Biện Vĩ Cường hơi biến sắc, nhỏ giọng nói:
- Tôi có xuống một lần, dặn bọn họ phải chú ý chất lượng.
Dương Phàm không nói gì, mà đi tới hành lang, đứng tước tường, hơi mạnh tay chà xát bức tường, vôi vữa liền bung ra.
Biện Vĩ Cường mặt trắng bệch, mặt đen đỏ lên, nhìn Dương Phàm không nói được câu gì.
Dương Phàm chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đi hai vòng liền dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm Biện Vĩ Cường:
- Tra xét cho tôi, tra xét chất lượng tất cả các trường tiểu học Hy Vọng. Chuyện này anh là người phụ trách, vậy anh tra hay tôi tra?
Biện Vĩ Cường khẽ cắn môi, tức giận nói:
- Để tôi, con mẹ nó.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Còn nhớ báo cáo mà anh nộp lên cấp trên nói gì không? Cái gì mà quần chúng nghe nói xây trường, rất phấn khởi, giúp san đất, tiết kiệm rất nhiều chi phí của công trình. Nếu anh nói là sự thật, vậy đám đáng chết này đã báo đáp sự nhiệt tình của quần chúng như thế nào? Ngay cả công trình Hy Vọng cũng dám thò tay vào lấy tiền. Như vậy bọn chúng còn gì mà không dám nữa?
Vì có Biện Vĩ Cường ở đây nên Dương Phàm không lập tức phát tác, mặt mày khó coi dẫn Huyện đoàn rời đi. Về đến huyện, đã đến giờ cơm trưa nhưng Dương Phàm từ chối lời mời của Huyện đoàn, trực tiếp về trụ sở. Biện Vĩ Cường cũng vội vàng rời đi, điều tra chất lượng công trình tiểu học Hy Vọng.
Dương Phàm gọi Lâm Đốn và Tiểu Vương cùng đi ăn, ba người đến một quán cơm để ăn thì thấy cảnh người ngã ngựa đổ. Bốn năm đại hán đang đánh một người đàn ông. Một người phụ nữ đứng bên đang cầu xin không nên đánh.
Dương Phàm vội vàng xuống xe, thấy cảnh này hắn rất tức. Người phụ nữ nâng người đàn ông bị đánh ngã trên mặt đất lên, thì bị một thằng đá cho một cái. Người phụ nữ giãy dụa đứng lên, ngăn hai người kia đánh tiếp, nhưng bị một thằng đấm cho một cú, ngã xuống đất.
Dương Phàm tức giận đến xanh mặt. Cơn tức giận buổi sáng hóa thành cưa lửa giận. Không đợi Dương Phàm lên tiếng, Lâm Đốn đã xông tới, lớn tiếng quát:
- Dừng tay.
Hét lên một tiếng, Lâm Đốn đưa tay đỡ người phụ nữ kia dậy, một thằng mặt đỏ bừng vì rượu đá cho Lâm Đốn một phát, trong miệng còn mắng to:
- Con mẹ mày, tao cho mày biết cái tội xen vào chuyện người khác.
- Các người đang làm gì thế hả?
Dương Phàm đi đến trước mặt mấy người này, Tiểu Vương cũng đã lấy cờ lê trong xe đi tới, muốn chắn trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm khoát tay ngăn Tiểu Vương lại:
- Gọi điện báo cảnh sát, tôi muốn xem những kẻ này là ai mà dám đánh người giữa ban ngày ban mặt như thế này.
Thực ra lúc này Dương Phàm đã nhận ra một người, đó chính là thằng mới vung chân đá người phụ nữ. Hình như đó là phó chủ tịch thị trấn Ngô Gia Kiều. Thị trấn Ngô Gia Kiều cách huyện thành mười mét, nhưng địa bàn lại nằm trên trục đường từ Vĩ Huyền đến Uyển Lăng, kinh tế cũng được.
Quả nhiên tên này liếc mắt một cái là nhận ra Dương Phàm. Hắn vội vàng quát hai thằng kia vẫn đang đánh người, mặt mày xanh mét nhìn Dương Phàm. Lâm Đốn lúc này đã bò dậy, cũng không có vấn đề gì lớn, trên đùi trúng một cước mà thôi.
Dương Phàm đi đến trước mặt người đàn ông bị đánh, ngồi xuống nhìn thì thấy người đàn ông này bị đánh rất thảm, mặt mũi sưng phù, đầy máu, trên da thịt thấy những về sưng đỏ khắp nơi.
Tên phó chủ tịch thị trấn đang nhỏ giọng nói với mấy thằng đồng bọn, có thể nói cho bọn chúng biết thân phận của Dương Phàm. Đám người này lúc trước rất kiêu ngạo, lập tức biến sắc. Dương Phàm không để ý đến chúng, nói với Lâm Đốn:
- Gọi điện cho 120, đưa người bị thương vào bệnh viện.
Năm thằng đánh người đứng ở chỗ này không dám đi. Tên nào tên nấy mặt mày bối rối. Tên phó chủ tịch thị trấn còn sợ đến độ hết cả men rượu, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Không đầy năm phút, một xe cảnh sát xuất hiện, người đầu tiên xuống xe không ngờ lại là Nhã Dịch An.
- Đã xảy ra chuyện gì? Ai báo cảnh sát.
Nhã Dịch An không đội mũ, đầu mới được chải vuốt cẩn thận, chắp tay sau lưng trông rất giống lãnh đạo, xuống xe liền nghiêm khắc hỏi một câu.
Dương Phàm vừa lúc quay lưng về phía hắn, nên hắn không nhận ra. Dương Phàm đỡ người đàn ông kia đứng dậy, nói:
- Tôi báo cảnh sát.
1. Tháng tư hoa đã hết mùa,
Hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay.
- Ôi chao, sao ngài lại có mặt ở đây? Phó bí thư Dương.
Vẻ uy nghiêm trên mặt Nhã Dịch An lập tức biến mất, lập tức ra vẻ hèn mọn, cười nịnh nọt.
Dương Phàm không để ý đến hắn, đi đến trước mặt tên phó chủ tịch thị trấn, cười lạnh một tiếng:
- Tôi thấy anh đánh người rất tốt, ủy ban thị trấn Ngô Gia Kiều có phải là ổ cướp không?
Phó chủ tịch thị trấn đầu đầy mồ hôi, không dám lau, lắp bắp nói:
- Phó bí thư Dương, tôi, tôi, tôi....
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Anh đừng nói với tôi, có chuyện gì thì giải thích với cảnh sát.
Vừa nói, Dương Phàm quay đầu lại nghiêm giọng nói với Nhã Dịch An:
- Tôi cho đồng chí hai mươi phút, làm rõ tại sao bọn họ đánh nhau.
Nhã Dịch An đứng nghiêm, nói:
- Vâng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Đi đến trước cửa quán ăn, Dương Phàm lạnh lùng nhìn đối diện. Lúc này người phụ nữ đang ôm đầu đi tới, quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, khóc sướt mướt. Dương Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ chị ta dậy, vội vàng nói:
- Chị gái, đừng như vậy mà.
Người phụ nữ trước mắt trông khá gầy, một cơn gió có thể thổi bay. Dương Phàm đưa tay nâng chị ta dậy. Nhưng chị ta không biết lấy được sức từ đâu, chết sống không chịu đứng dậy, trong miệng còn hô:
- lãnh đạo, ngài nhất định làm chủ cho chúng tôi.
Dương Phàm vội vàng gọi Lâm Đốn, đỡ chị ta dậy. Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Chị, yên tâm đi. Chuyện này nếu tôi không có câu trả lời thuyết phục cho chị, tôi không làm được, sẽ không làm chức này nữa.
Lúc này hai cảnh sát đã đỡ người đàn ông bị đánh đi tới. Hai vợ chồng dựa vào nhau ngồi xuống. Người đàn ông này cũng gầy gò, cao khoảng 1m65, mặt vẫn còn chảy máu, vẻ mặt nhăn nhó, đau đớn. - https://truyenfull.vn
Một cảnh sát đi lấy giấy đến, đưa cho người này lau mặt. Nhã Dịch An cùng đi tới, cười cười với Dương Phàm, rồi hỏi người đàn ông:
- Chào anh, tình hình của anh như thế nào? Có thể kể rõ chi tiết sự việc không?
Vừa nói, Nhã Dịch An còn nhìn Dương Phàm, nói thêm một câu:
- Anh yên tâm, đây là phó bí thư huyện ủy Dương Phàm. Có phó bí thư ở đây, việc gì cũng có thể làm chủ cho anh.
Người đàn ông bị đánh vốn đang hoảng sợ, nghe thấy câu này mắt liền sáng lên, kéo vợ quỳ xuống. Mấy người xung quanh vội vàng đưa tay ra ngăn lại, khiến đôi vợ chồng không thể quỳ được.
Người đàn ông sau khi ngồi xuống mới kể câu chuyện. Thực ra chuyện này chẳng phức tạp gì, chỉ vì một chai rượu 40 tệ. Những người này sau khi uống rượu, nói đây là rượu giả. Sau đó lấy lý do này mà không trả 40 tệ. Đôi vợ chồng buôn bán không lớn, chỉ có chút tiền kinh doanh. Người đàn ông thấy thế liền đuổi theo, cố gắng xin xỏ, hy vọng bọn họ trả tiền.
Chính vì chuyện này hai bên đã cãi nhau, kết quả nhóm người đó lập tức ra tay đánh người. Năm người đánh một người, kết quả mọi người có thể biết rõ. Ngay cả người vợ ra đỡ chồng cũng bị đánh. Từ vẻ mặt của hai vợ chồng, Dương Phàm cảm thấy hai người nói thật. Lúc này cảnh sát đã hỏi xong năm người kia. Năm người đó đều là nhân viên ủy ban thị trấn Ngô Gia Kiều. Kẻ cầm đầu chính là một phó chủ tịch thị trấn còn nói:
- Đánh, đánh chết tao chịu.
Dương Phàm nghe xong báo cáo, lạnh lùng nói:
- Bại hoại. Hình tượng ủy ban sẽ bị hủy trong tay những người như thế này.
Vừa nói Dương Phàm quay đầu lại nói với Nhã Dịch An:
- Anh mang hết bọn họ về, theo pháp luật xử lý.
Nhìn thấy 120 còn chưa đến, Dương Phàm rất tức giận, lớn tiếng nói:
- Gọi điện hỏi 120 xem, sao xe bây giờ vẫn chưa tới?
Nhã Dịch An thấy có cơ hội biểu hiện, liền cười cười nói:
- Phó bí thư Dương, hay là tôi trước hết lái xe đưa người đến bệnh viện trước, vết thương cũng không nhẹ.
Dương Phàm hừ một tiếng, nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn nửa tiếng, xe 120 vẫn chưa xuất hiện, không khỏi tức giận vỗ bàn, lớn tiếng nói:
- Lâm Đốn, anh đưa người bị thương đến bệnh viện, hỏi xem xe 120 làm ăn như thế nào? Chẳng lẽ lãnh đạo bệnh viện không biết đạo lý nhân viên là quan sao?
Đi ăn trưa mà gặp phải cơn tức như vậy, nhưng Dương Phàm không phát tác quá đáng, bởi vì rất nhiều quần chúng đang vây xem. Hai vợ chồng dặn người làm một chút, sau đó lên xe cảnh sát đến bệnh viện. Mấy tên ở thị trấn Ngô Gia Kiều cũng bị cảnh sát mang về công an huyện. Dương Phàm cố kìm cơn tức giận trong lòng, bắt taxi về khách sạn Vân Lĩnh.
Hiểu Vân đang ở đại sảnh thấy Dương Phàm mặt mày khó coi, vội vàng đi tới, cười nói:
- Làm sao thế? Xem ra cậu đang tức?
Dương Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, châm điếu thuốc, ngồi xuống ghế nói:
- Làm tôi bát mì.
Hiểu Vân cười nói:
- Đừng như vậy chứ, tôi làm cho cậu hai quả trứng nữa nhé.
Dương Phàm tức giận, trừng mắt nhìn:
- Bảo chị đi thì đi đi, nói nhảm cái gì.
Vừa nói, Dương Phàm thấy mình hơi quá, thở dài một tiếng nói:
- Xin lỗi, tôi đang bực mình.
Hiểu Vân cười cười:
- Không sao, có cơn tức thì phát ra, nhịn sẽ thành bệnh đó. Mì hả? Đi làm đây, hạ nhiệt, đừng giận.
Ăn bát mì mà chẳng có cảm giác gì, nhìn đồng hồ thấy Lâm Đốn cũng đã đi được nửa tiếng, sắp đến giờ buổi chiều. Ngay lúc này Lâm Đốn đã xuất hiện ở cửa, vừa đi vừa ăn bánh mì. Tiểu Vương đi phía sau cũng như vậy.
- Phó bí thư Dương, tôi đã hỏi rõ. Bệnh viện có hai chiếc xe, ở nơi khác có sự cố, nên điều một chiếc đi. Chiếc còn lại lên Uyển Lăng đón ai đó, hình như là con trai, vợ và thông gia của viện trưởng.
Dương Phàm đang cầm chén trà, vừa nghe thấy thế liền làm rơi chén trà xuống đất. Tất cả cơn lửa giận trong lòng như muốn phát tiết hết vào chén trà này.
- Một đám đáng chết. Lương tri, kỷ luật Đảng đã vứt hết cho chó ăn.
Mắng một câu, Dương Phàm nói với Lâm Đốn:
- Lập tức gọi cho chủ tịch Ủy ban kỷ luật huyện ủy Đổng Phương đến đây, thông báo chuyện này cho các lãnh đạo chủ yếu. Trong đội ngũ cán bộ Vĩ Huyền, tuyệt đối không cho phép loại bại hoại này tồn tại. Yêu cầu công an huyện nghiêm khắc xử lý.
Lâm Đốn lấy sổ ra ghi lại, đọc một lần, Dương Phàm gật đầu. Lâm Đốn lập tức rời đi.
Không đầy mười phút sau, Đổng Phương đã tới, Dương Phàm nói chuyện này ra với hắn, Đổng Phương nghe xong không khỏi khiếp sợ.
- Còn có chuyện như thế này sao? Những người này coi bộ mặt của Đảng của ủy ban vào đâu? Nhất định phải nghiêm khắc kiểm tra, tôi đề nghị cách chức tên phó chủ tịch thị trấn cầm đầu, điều tra.
Đổng Phương lập tức cho ra biện pháp xử lý. Dương Phàm cười lạnh nói:
- Quá nhẹ cho bọn họ, tất cả người tham dự phải đuổi khỏi ủy ban, không để lại một ai. Còn có, phải điều tra rõ, những người này không coi kỷ luật Đảng, pháp luật vào đâu, tôi nghi ngờ bọn họ có vấn đề về kinh tế.
Đổng Phương nghe xong gật đầu:
- Tôi đã hiểu, tôi sẽ đưa ra phương án xử lý trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm đứng lên nói:
- Đi thôi, đến giờ rồi, vào hội nghị rồi nói.
Dương Phàm gọi Nhã Dịch An, trực tiếp cầm tờ khai của những kẻ đánh người đọc trong hội nghị thường ủy. Tất cả hội trường đều im lặng. Ngay trước mặt mình mà xảy ra chuyện này, những vị thường ủy ở đây đều khó coi. Nhất là trưởng ban Tổ chức cán bộ Diệp Minh Vũ, mặt càng nhắn nhó.
- Bốp.
Hạ Tiểu Bình vỗ bàn thật mạnh, chén trà cùng bay lên.
- Rác rưởi, rác rưởi. Nhất định phải nghiêm túc điều tra, cho nhân dân một câu trả lời xác đáng.
Phó bí thư Tô Diệu Nga lúc này nhìn thoáng qua Diệp Minh Vũ, thấy tên này chột dạ cúi đầu, liền lạnh nhạt nói:
- Có những cán bộ trong hàng ngũ chúng ta đã quen tác oai tác quái trước mặt quần chúng yếu ớt. Bọn họ dám làm như vậy ở ngay trong nội thành. Như vậy ở thị trấn còn kiêu căng như thế nào.
Trưởng ban Tuyên giáo Mễ Lan lúc này cũng giơ tay lên nói:
- Cục diện tốt đẹp ở Vĩ Huyền xuất hiện mới được mấy ngày? Vậy mà có tên cả gan dám làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt. Bọn họ đều là người của nhà nước. Quần chúng nhân dân sẽ nghĩ như thế nào? Sau này sẽ coi nhà nước chúng ta như thế nào? Tôi đề nghị phải tiến hành một lần chấn chỉnh, nêu rõ chân tướng sự việc ra. Cho tất cả người dân trong huyện đều biết Huyện ủy chúng ta làm việc nghiêm túc.
- Phó bí thư Dương, đồng chí thấy thế nào?
Lúc này là Hồng Thành Cương nói.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Sự thật đã rõ ràng, tôi đề nghị Ủy ban kỷ luật tham gia, căn cứ tình hình thực tế mà có phán xét.
Lúc này đồng chí chủ tịch Ủy ban kỷ luật Đổng Phương giơ tay lên nói:
- Bởi vì chuyện này diễn ra vào buổi trưa, có rất nhiều quần chúng vây xem, nên có ảnh hưởng rất xấu. Tôi đề nghị phải điều tra rõ vụ việc. Điều đầu tiên cần làm đó là đề xuất khai trừ công chức của những người tham gia, có kết quả sẽ công bó với người dân. Tiếp theo, phái Chi cục thuế đến kiểm tra thị trấn Ngô Gia Kiều, xem có vấn đề về kinh tế không. Nếu có, phạt cả hai tội.
Dương Phàm không cho người khác cơ hội nói chuyện, liền giơ tay:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Mễ Lan và đồng chí Đổng Phương. Vì tránh cho Huyện ủy rơi vào thế bị động, chúng ta quyết định công khai việc tra xét. Như vậy vừa có tác dụng chấn nhiếp đám mưu đồ bất chính, đối ngoại cũng có thể chủ động lấy lại hình ảnh của nhà nước.
Các thường ủy khác đều giơ tay đồng ý, chuyện được quyết định như thế. Trên đài truyền hình huyện hôm đó đã công bố tin tức này ra, đưa ra cả những bức ảnh. Tổ tin tức trên đài truyền hình Uyển Lăng cũng nhận được tài liệu liên quan, cũng bắt đầu tiến hành thông báo chuyện này.
Đài truyền hình Uyển Lăng làm phóng sự lấy ý kiến nhân dân về việc này. Quần chúng được đặt câu hỏi đều tỏ vẻ tán thưởng thái độ Huyện ủy Vĩ Huyền.
Chuyện lần này coi như còn có một đám người đen đủi. Đó chính là những người thuộc Đảng ủy bệnh viện nhân dân huyện. Dương Phàm đã nói chuyện xe cấp cứu 120 mãi không xuất hiện ra trong hội nghị thường ủy, khi cảnh sát đến hiện trường, điều tra xong, mà xe 120 vẫn không thấy đến.
- Thưa các đồng chí, từ lúc gọi 120 đến bây giờ đã là hơn hai tiếng. Hơn hai tiếng, lâu như vậy sẽ làm chết người đó. Tôi hỏi một câu, y đức ở đâu? Chữa trị người bị bệnh không phải là thiên chức của y bác sĩ sao?
Đưa chuyện này ra thảo luận trong hội nghị thường ủy, tính chất liền trở nên nghiêm trọng. Dương Phàm vô cùng tức giận, hắn không định cho Đảng ủy bệnh viện con đường sống. Hôm nay nếu người bị thương rất nặng thì sao? Mạng người sẽ như thế nào?
Kết quả thảo luận hiển nhiên là điều tra vấn đề này, kiên quyết xử lý. Hội nghị thường ủy diễn ra trong hai tiếng thì kết thúc. Dương Phàm về phòng làm việc, vừa ngồi xuống thì Tô Diệu Nga đã gọi điện tới.
- Phó bí thư Dương, anh có biết một chuyện không? Phó chủ tịch thị trấn Ngô Gia Kiều - Lỗ Tuấn là do trưởng ban Tổ chức cán bộ Diệp Minh Vũ đề cử. Nghe nói là bà con thì phải.
Hiển nhiên, Tô Diệu Nga đang nhắc nhở Dương Phàm.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Tôi không cần biết hắn là bà con của ai. Chuyện này dù ai nói gì, tôi cũng không buông tay.
Quả nhiên trước khi hết giờ lại có người gọi tới. Dương Phàm nghe điện, bên trong truyền ra giọng của Mẫn Kiến:
- Người anh em, chuyện nhân viên ủy ban Ngô Gia Kiều đánh người, cậu đừng làm to chuyện được không?
Dương Phàm đoán được hắn đang muốn nói hộ, lập tức chặn họng:
- Cục trưởng Mẫn, câu tiếp theo anh không cần nói, không có bất cứ con đường nào. Anh biết bọn họ kiêu ngạo như thế nào không? Thư ký của tôi đến can, bị đá một cái ngã lăn xuống đất. Đá ngay trước mặt tôi, giỏi thật.
Mẫn Kiến trầm ngâm một chút, sau đó thở dài nói:
- Diệp Minh Vũ gọi điện cho tôi, hy vọng tôi có thể nói giúp. Quan hệ giữa tôi và hắn mặc dù bình thường, nhưng hắn là người là bí thư Lý mang từ Đức Quang tới. Cho nên vì mặt mũi tôi vẫn phải nói mấy câu. Cậu đừng coi là thật.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Vậy là tốt. Chuyện này coi như tôi xin lỗi anh, sau này bù đắp lại.
Dập máy, điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên. Cầm lên nhìn thì ra Trường Chính Dương gọi tới. Dương Phàm thầm nói, tên Diệp Minh Vũ này đúng là có trọng lượng, không ngờ có thể mời được thư ký trưởng của Thị ủy ra mặt.
- phó bí thư Tiểu Dương hả, bí thư đảng ủy kiêm viện trưởng Bệnh viện nhân dân Vĩ Huyền là bạn học cũ của tôi, có thể nhẹ tay chút không?
Dương Phàm thật không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy. Lúc này mới biết bên bệnh viện nhờ xin.
Dương Phàm điều chỉnh lại lời nói của mình cho bình tĩnh:
- Thư ký Trường, không phải tôi không nể mặt anh. Nhưng chuyện này quá nghiêm trọng. Hội nghị thường ủy đã đưa ra kết luận, tôi sẽ cố gắng trong mức tối đa đưa ra một kết quả tốt tốt chút.
Trường Chính Dương có chút xấu hổ, chuyện này nếu đã đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy, sẽ rất khó có đường quay lại. Trường Chính Dương cũng không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói:
- Nếu như vậy xin nhờ phó bí thư Tiểu Dương vậy. Ai, coi như hắn đen đủi, sao chiếc còn lại cũng xảy ra chuyện? Đúng là quá trùng hợp.
Trường Chính Dương bất đắc dĩ dập máy. Quan hệ giữa hắn và Dương Phàm rất bình thường. Hắn biết Dương Phàm có bối cảnh rất lớn, tự nhiên không dám dùng thân phận cấp trên mà ép Dương Phàm.
Lúc Dương Phàm nghe điện, Hồng Thành Cương cũng nhận được điện. Người gọi chính là phó chủ tịch thường trực Uyển Lăng – Triệu Đức Minh. Triệu Đức Minh cũng được điều từ Đức Quang đến, thuộc phái của Lý Thụ Đường. Diệp Minh Vũ thấy tình hình không ổn, đầu tiên nghe thấy Mẫn Kiến có quan hệ khá tốt với Dương Phàm, liền nhờ. Sau đó gọi cho Triệu Đức Minh, bảo Triệu Đức Minh ra mặt gây áp lực với Hồng Thành Cương, cố gắng cứu vãn chuyện này. Lỗ Tuấn là em của vợ Diệp Minh Vũ. Diệp Minh Vũ là kẻ sợ vợ, bị vợ kêu một trận, liền phải gọi điện khắp nơi nhờ người.
Triệu Đức Minh đương nhiên cũng không tiện can thiệp quá rõ ràng vào chuyện dưới huyện, chỉ nói một câu:
- Cán bộ bên dưới phạm sai lầm, là bí thư huyện ủy, đồng chí phải thực hiện nguyên tắc chữa bệnh cứu người, cho các đồng chí bên dưới cơ hội sửa chữa sai lầm.
Hồng Thành Cương không nói gì hết. Hắn đương nhiên hiểu ý của Triệu Đức Minh. Nhưng hắn nói cũng chẳng có hiệu quả gì. Trước mắt có cơ hội nịnh nọt lãnh đạo thị ủy, nhưng hắn chỉ có thể cười khổ nói:
- Phó chủ tịch Triệu, không phải tôi không nghe ngài nói. Nhưng chuyện ở Vĩ Huyền bây giờ, tôi nói cũng vô dụng. Tốt nhất ngài gọi điện cho phó bí thư Dương, đồng chí đó nói còn có tác dụng.
Triệu Đức Minh vừa nghe thấy thế, không khỏi mất hứng. Thầm nói Hồng Thành Cương đang đùn đẩy, sợ gánh trách nhiệm. Vì thế lại gọi điện cho Diệp Minh Vũ, hỏi xem lời Hồng Thành Cương nói có đúng không. Kết quả Diệp Minh Vũ thêm mắm thêm muối, nói Dương Phàm là kẻ kiêu ngạo ngang ngược, kết bè kết phái, đoạt quyền của lãnh đạo cấp trên, vô cùng kiêu căng, phách lối.
Triệu Đức Minh không có nhiều ấn tượng đối với Dương Phàm mấy. Dù sao mọi người không ở trong một vòng tròn công việc. Dương Phàm mặc dù thường xuyên lên thị họp, nhưng Triệu Đức Minh ngồi ở bên trên, Dương Phàm ngồi bên dưới. Bên dưới rất nhiều người, Triệu Đức Minh đương nhiên không thể chủ động đi làm quen từng người. Phải là đám bên dưới đến nịnh nọt hắn mới đúng.
Có lời nói của Diệp Minh Vũ, Triệu Đức Minh càng không ấn tượng tốt với Dương Phàm. Theo hắn nghĩ, gọi xuống hỏi một câu là được, nhưng cũng không thể can thiệp quá sâu vào công việc dưới huyện. Nhưng quan trường Trung Quốc rất kỳ lạ, lãnh đạo cấp trên gọi điện xuống, chỉ mây chỉ núi nói vài câu, bên dưới đều nể mặt.
Triệu Đức Minh là thường ủy Thị ủy, mặc dù không quản lý kinh tế, nhưng với thân phận đang có, hắn nghĩ gọi điện xuống hỏi một câu thì cũng có hôm qua. Do dự một chút, Triệu Đức Minh vẫn tìm số điện thoại của Dương Phàm, gọi tới phòng làm việc.
Lâm Đốn ra ngoài, Dương Phàm thấy số máy lạ, cầm lên nghe, đầy khách khí nói:
- Alo, ai đó?
Triệu Đức Minh không ngờ được một phó bí thư Huyện ủy lại không biết số điện thoại phòng làm việc của mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Triệu Đức Minh lạnh nhạt nói:
- Tôi là phó chủ tịch Uyển Lăng Triệu Đức Minh, tìm đồng chí Dương Phàm.
- Chào phó chủ tịch Triệu, tôi là Dương Phàm. Xin hỏi ngài có chỉ thị gì.
Dương Phàm cũng không hiểu nhiều về Triệu Đức Minh, đây là do ít có cơ hội tiếp xúc. Chẳng qua hắn nghĩ mình rất lễ phép, đâu trêu chọc gì, sao giọng điệu của phó chủ tịch Triệu lại như vậy?
- Nghe nói lúc trưa nay, ở Vĩ Huyền xảy ra chuyện cán bộ đánh người?
Triệu Đức Minh nói với vẻ nghiêm khắc của lãnh đạo cấp trên.
Dương Phàm hiểu rõ ý khi Triệu Đức Minh gọi điện, không khỏi thầm cười lạnh trong lòng. Chẳng qua giọng điệu vẫn rất khách khí:
- Đúng là có chuyện này. Hội nghị thường ủy đã thảo luận chuyện này, muốn nghiêm túc xử lý.
Triệu Đức Minh thật không ngờ giọng điệu của Dương Phàm rất bình tĩnh và khách khí, nhưng lại có ý không được phép thương lượng. Cái gì mà đã thảo luận trong hội nghị thường ủy, đây là cái mẹ gì ***
- Đồng chí Dương Phàm, bồi dưỡng một cán bộ không dễ dàng, là lãnh đạo phải trân trọng đồng chí bên dưới. Đảng chúng ta luôn có chủ trương chữa bệnh cứu người, phải lấy phê bình là chính.
Triệu Đức Minh đã coi như nói rõ. Thầm nói: "Mày chỉ là một phó bí thư Huyện ủy nho nhỏ, tao là thường ủy Thị ủy đã nói với mày như vậy. Mày dám không nể mặt sao?"
Triệu Đức Minh thật không ngờ mình nói không làm Dương Phàm khuất phục, còn khơi dậy cơn lửa giận trong lòng hắn. Một phó chủ tịch thị là cái mẹ gì? Dù ngồi đối diện với thành viên Ủy ban kỷ luật trung ương, Dương Phàm cũng không mất bình tĩnh.
- Phó chủ tịch Triệu, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, sợ rằng phải xử lý rất nghiêm khắc. Việc này đã được kết luận trong hội nghị thường ủy, tôi hoàn toàn phục tùng quyết định của hội nghị thường ủy.
Dương Phàm nói như vậy không khác gì tát vào mặt Triệu Đức Minh. Giọng mặc dù bình tĩnh nhưng không có một ý gì sẽ thương lượng. "Bịch" một tiếng, Triệu Đức Minh đập mạnh mựt bàn, tức giận nói:
- Ngông cuồng.
Tai Dương Phàm ông ông, mặt mày khó coi dập máy lại. Dương Phàm cười lạnh một tiếng, cốc cốc một tiếng, Biện Vĩ Cường đứng ngoài cửa đang cười cười với Dương Phàm.
Dương Phàm đứng lên, mời Biện Vĩ Cường vào. Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Biện Vĩ Cường nhỏ giọng nói:
- Chuyện lúc trưa có người gọi điện nhờ sao?
Dương Phàm sa sầm mặt gật đầu:
- Phó chủ tịch thường trực Triệu Đức Minh cũng bị kinh động.
- A? Biện Vĩ Cường há hốc mồm, một lúc sau mới nói:
- Tên Diệp Minh Vũ này đúng là cố gắng.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Tôi không cần biết hắn là gì, ai nói cũng không nể mặt.
Biện Vĩ Cường cười cười, nhỏ giọng nói:
- Nếu là bí thư thị ủy Lý Thụ Đường gọi tới thì sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, nói:
- Lý Thụ Đường sao có thể gọi điện tới? Dù có là em vợ hắn, hắn cũng không gọi điện cho tôi. Lý Thụ Đường hắn có năng lực cách chức tôi, nhưng không có năng lực ngăn tôi nói chuyện này lên trên.
Biện Vĩ Cường vừa nghe thấy giọng nói không thèm quan tâm của Dương Phàm, không khỏi cả kinh. Biện Vĩ Cường cười nói:
- Anh đã đến ủy ban thị trấn Ngô Gia Kiều chưa?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đi năm ngoái. Bọn họ sửa lại trụ sở ủy ban, bảo tôi đến thăm. Nhưng tôi không đi.
Biện Vĩ Cường cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Bây giờ anh đi xem chút. Trụ sở ủy ban bọn họ đã xây xong, nghe nói mất tám triệu. Thị trấn này đúng là có tiền.
Dương Phàm trợn mắt há mồm, lớn tiếng hỏi:
- Còn có chuyện này sao?
Biện Vĩ Cường gật đầu, nghiêm túc nói:
- Giấu trên không giấu được dưới. Trong trấn đang lan tràn lời đồn đám lãnh đạo thị trấn bắt đầu phát phì sau khi xây dựng trụ sở mới.
Dương Phàm đứng bật dậy, trực tiếp gọi điện cho Đổng Phương, nói chuyện này ra. Đổng Phương ở bên kia cũng cảm thấy đây là một vấn đề nghiêm trọng. Trụ sở một thị trấn mà mất nhiều tiền như vậy. Người có đầu óc đều biết là có vấn đề. Bên trong nhất định có nhiều uẩn khúc. Đổng Phương làm ở Ủy ban kỷ luật đã lâu, hiển nhiên biết vấn đề ở trong đó.
- Chủ tịch Đổng, đầu tiên tra xét sổ sách, chọn một vài đồng chí nhiều kinh nghiệm xuống. Tôi không tin bên trong không có vấn đề. Đồng chí cứ yên tâm mà tra xét, có áp lực gì tôi đứng ra gánh vác. Về vấn đề này, tôi không nể mặt bất cứ ai.
Dương Phàm nói rất kiên quyết. Đổng Phương trong điện thoại cũng hiểu được như vậy.
Dập máy, Dương Phàm ngồi xuống sô pha. Biện Vĩ Cường lại đến gần, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, thận trọng chút là tốt.
Biện Vĩ Cường ám chỉ điều gì, Dương Phàm hiển nhiên hiểu. Dương Phàm không khỏi cười lạnh nói với Biện Vĩ Cường:
- Tôi sợ con mẹ gì nó. Cùng lắm ông đây không làm quan, về đọc sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...