Đám người nhìn nhau. Mặc dù chưa từng gặp Dương Phàm, nhưng tên thì biết. Chẳng qua không ai ngờ được Dương Phàm lại đi bộ đến phòng Du lịch. Phòng Du lịch là phòng nghèo. Huyện Vĩ Huyền lại chẳng có mấy chỗ thu hút được khách du lịch, có mấy danh lam thắng cảnh đều sống dở chết dở. Nếu không tại sao phó bí thư Dương chưa từng đến phòng một lần.
Mỗi người đang miên man suy nghĩ, Dương Phàm quay đầu lại nhìn Lâm Đốn đang từ phía xa xa đi tới, gọi:
- Lâm Đốn, anh lại đây.
Lâm Đốn chạy tới, Dương Phàm lạnh lùng nhìn xung quanh, quay đầu lại nói với Lâm Đốn:
- Ghi lại.
Lâm Đốn nói:
- Phòng Du lịch đến giờ làm việc mà hầu hết các phòng không có ai, nguyên nhân là vì tụm lại nói chuyện. Trưởng phòng Đỗ Khả Tư còn đang ngủ trưa, có người tới làm việc, không ai để ý.
Lâm Đốn vội vàng ghi chép, còn đọc lại một lần.
Dương Phàm một lần nữa nhìn quanh, từ từ xoay người rời đi. Lúc này trưởng phòng Đỗ Khả Tư mới lấy lại tinh thần, khom người chạy tới nói:
- Phó bí thư Dương, ngài nghe tôi giải thích.
Dương Phàm không quay đầu lại, nói:
- Đồng chí đến hội nghị thường ủy giải thích.
Dương Phàm đi nhanh tới, Đỗ Khả Tư sững sờ đứng tại chỗ, lúc lâu sau mới xanh mặt đi về phòng, nhìn đám cấp dưới, mở miệng mắng:
- Đám chết tiệt này, ông bị bọn mày hại chết.
Lên xe, Lâm Đốn ngồi bên trên đột nhiên quay đầu lại nói:
- Phó bí thư Dương, anh xem có nên báo cho chủ tịch Hạ không?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không cần, trở về đi.
Thời tiết càng lúc càng nóng, điều hòa trong xe không đủ nhiệt độ, lúc xe khởi động, Dương Phàm có chút bực mình, cởi hai khuy áo ra, hạ cửa kính xuống lấy gió. Lúc này Tiểu Vương quay đầu lại nói:
- Phó bí thư Dương, chiều nay nếu anh không cần dùng đến xe, tôi định đưa đi sửa một chút. Điều hòa hơi yếu.
Dương Phàm đột nhiên hỏi:
- Tiểu Vương, gần đây còn có quan hệ với trưởng phòng Vương không?
Dương Phàm nói chính là Vương Vĩ Tân, trước kia là chánh văn phòng ủy ban, bây giờ là trưởng phòng tài chính. Tay Tiểu Vương run lên một chút. Thầm nói tối qua đến nhà Vương Vĩ Tân khoảng nửa tiếng, sao Dương Phàm lại biết.
- Ha ha, rất ít. Tối qua đến một chút, một đồng đội cũ gần đây mới thất nghiệp, nhờ tôi tìm việc giúp. Trưởng phòng là chú họ của tôi.
Tiểu Vương vội vàng nói thẳng ra. Thực ra Dương Phàm chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Dương Phàm tùy ý hỏi:
- Thế đã bố trí được việc chưa?
Tiểu Vương thở dài một tiếng:
- Vào trong nhà nước đâu dễ như vậy. Trưởng phòng Vương cũng khó xử, dù sao cũng không thân thích gì.
Tiểu Vương thẳng thắn làm Dương Phàm rất thoải mái, không khỏi cười nói:
- Chuyện này sao không nói với tôi?
Tiểu Vương bị bất ngờ, cười nói:
- Anh bận như vậy, thời gian đều dồn hết vào công việc, tôi không dám vì chuyện này mà quấy rầy anh.
Dương Phàm cười cười, rút điện thoại ra gọi cho Hiểu Vân:
- Giám đốc Hiểu à? Bảo vệ khách sạn Vân Lĩnh của chị, một tháng được bao tiền?
Hiểu Vân đang ở trên Uyển Lăng, vừa mới mắng người bán hàng ở cửa hàng ô tô một trận. Dương Phàm gọi tới, làm cho Hiểu Vân càng thoải mái hơn, cười hì hì nói:
- Người cậu giới thiệu thì một tháng được 1500 đồng, còn những người khác là 800 đồng.
- Ừ, tôi biết rồi.
Dương Phàm dập máy, nói với Tiểu Vương:
- Nếu muốn làm ở Vĩ Huyền, một tháng 800. Nếu cảm thấy ít tôi có thể giới thiệu đến Uyển Lăng làm, một tháng 1500 cũng không khó. Nếu muốn vào nhà nước, tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Tiểu Vương kích động, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Chuyện này làm phiền anh rồi. Về tôi hỏi cậu ta.
Dương Phàm cười nói:
- Tiểu Vương, anh không cần cảm kích tôi. Nói thật, tôi thấy anh chững chạc, thành thật, nếu không phải quan hệ thân thiết thì có lẽ anh không nhờ Vương Vĩ Tân giúp. Anh sau này đi theo tôi còn dài, chuyện không quá đáng thì tìm tôi.
Lời này của Dương Phàm chính là nói với hai người Tiểu Vương và Lâm Đốn. Đó chính là mọi người chịu khó làm việc, có gì khó khăn, chỉ cần không quá đáng thì cứ nói. Thực ra hai vị này có thể gặp việc gì khó chứ? Chỉ cần gọi một cuộc điện là xong.
Lời này rơi vào trong tai Tiểu Vương, hắn rất cảm kích. Dù sao sau này chịu khó làm việc, lãnh đạo luôn có thể thấy. Lời này rơi vào trong tai Lâm Đốn, Lâm Đốn ngửi thấy mùi khác. Lâm Đốn khác với Tiểu Vương. Lâm Đốn có đầu óc. Dương Phàm nói, hắn nghe thấy hiểu một điều đó chính là chịu khó làm việc, ít gặp phiền phức, tiền đồ sẽ rất sáng sủa.
Tiểu Vương gật đầu nói:
- Tôi hiểu.
Vừa nói liền chú ý nhìn đường, chuyên tâm lái xe.
Lâm Đốn quay đầu lại cười nói:
- Phó bí thư Dương, việc ở phòng Du lịch, có cần viết thành tài liệu không?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế rất vui, viết thành tài liệu, ngòi bút của Lâm Đốn là đủ. Chiêu này đúng là rất âm, điển hình cách làm của chốn quan trường, giết người không thấy máu.
- Ha ha, làm một bản đi.
Dương Phàm thản nhiên nói, không nói rõ xem nên làm như thế nào.
Lâm Đốn gật đầu coi như đã hiểu, sau đó ngồi thẳng lưng, nhìn về phía trước.
Dương Phàm vừa mới về phòng làm việc không được hai phút, điện thoại di động đã vang lên, bên trong truyền đến giọng nói vội vàng của Đỗ Khả Tư:
- Phó bí thư Dương, tôi có công việc muốn báo cáo với ngài.
Nghe thấy là có công việc muốn báo cáo, Dương Phàm không khỏi thầm cười lạnh. Sau khi xuống Vĩ Huyền, đúng là không có mấy người tìm mình báo cáo công việc. Xem ra có những người không coi mình vào đâu. Gần đây rất bận, không nghĩ đến chuyện tạo uy tín, chỉ có một mình làm việc, đây không phải thói quen tốt:
- Tôi bây giờ rất bận, để sau.
Dương Phàm dập máy, giọng rất lạnh nhạt. Dương Phàm không nhịn được cười cười đắc ý, trong đầu hiện lên vẻ mặt đầy mồ hôi của Đỗ Khả Tư. Những người này phải nắm nhược điểm của chúng. Khi đó chúng mới ngoan ngoãn trước mặt lãnh đạo.
Lâm Đốn làm việc rất nhanh, chưa hết giờ đã trình một bản báo cáo lên. Dương Phàm nhìn đồng hồ thấy mới hơn ba giờ, cầm tài liệu của Lâm Đốn, đọc sơ qua. Mồ hôi lạnh trên người hắn lập tức trào ra, lời văn của người này quá độc. Kết hợp với chuyện ở xã Thỏ Lĩnh cùng với quá trình lúc đầu giờ chiều, tạo thành bản báo cáo đủ để khiến Đỗ Khả Tư mất chức, đúng là quá âm hiểm.
- Ừ, viết rất được, để đó, anh về làm việc đi.
Dương Phàm khích lệ một câu, sau đó không nói nữa. Lâm Đốn đã làm trong nhà nước mấy năm, lãnh đạo không nói gì, tuyệt đối không hỏi, về làm chuyện của mình.
Trước khi hết giờ, Tiểu Vương vội vàng đi lên, vào phòng làm việc của Dương Phàm, cung kính cười nói:
- Phó bí thư Dương, đồng đội cũ của tôi nói có thể thể vào được nhà nước là tốt nhất, nếu không thì đến Uyển Lăng. Hoàn cảnh nhà cậu ta không tốt lắm, chỉ dựa vào 2000 tiền lương của vợ mà sống, còn phải nuôi bố mẹ, thêm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Cậu ta không sợ khổ.
Lời nói không sợ khổ làm Dương Phàm hơi động tâm.
- Anh ta trước đây đã làm gì? Có sở trường gì đặc biệt không?
Dương Phàm hỏi một câu. Tiểu Vương cười nói:
- Sở trường đặc biệt thì khó nói, trước kia cùng lái xe trong quân ngũ, lái xe không vấn đề gì. Chẳng qua sức khỏe hai ông bà không tốt, cậu ta không thể đi quá xa, cho nên không làm lái xe cho tư nhân.
Dương Phàm nghĩ đến tháng trước Trần Thái Trung đã nói với mình về mỏ quặng. Mỏ quặng không có xe, toàn là do người mua hàng thuê xe, vì vậy thường gặp phải tranh cãi. Còn có vận chuyển hoa quả, cùng với vận chuyển dược liệu cũng có hiện tượng này. Ngả Vân bên phía tập đoàn Vĩnh Thái cũng đang đau đầu vì chuyện này. Bình thường thì không sao, có một hai xe là đối phó được, cũng không muốn nuôi cả một đội xe.
Dương Phàm nghĩ đến trạm trung chuyển hoa quả bên kia, bây giờ trên cơ bản là để trống, địa điểm mặc dù hơi hẻo lánh, nhưng không cách nội thành không xa, địa điểm cũng lớn, để không thì phí.
- Tiểu Vương, anh xem như thế nào có được không. Anh về thương lượng với đồng đội của mình, bảo anh ta ra mặt mở một trung tâm vận chuyển. Về nguồn hàng, tôi có thể giúp đỡ một chút. Mà địa điểm thì mở ở gần trạm trung chuyển hoa quả.
Dương Phàm nói, Lâm Đốn lập tức thôi không làm, cẩn thận lắng nghe.
Dương Phàm nhìn hắn một cái, nhớ đến chuyện lần trước hắn mới cảnh sát giao thông ăn cơm, không khỏi cười nói:
- Lâm Đốn, anh có suy nghĩ gì cứ nói. Sắp hết giờ làm rồi, ba chúng ta bàn mưu tính kế chút.
Lời nói này làm cho hai người kia đều cười cười. Lâm Đốn ngồi xuống cạnh Tiểu Vương, nói:
- Em vợ tôi có xe, trong nhà có hai chiếc xe tải nhỏ, bình thường hay chở quặng, coi như cũng đủ ăn. Tôi suy nghĩ có thể làm như vậy hay không, thuê cả trạm trung chuyển hoa quả, làm thành một bãi đỗ xe, bên cạnh còn có thể xây một nhà nghỉ cho lái xe nghỉ. Người vào đó ở thì được đỗ xe miễn phí, như vậy bãi đỗ xe cũng sẽ dễ làm ăn hơn. Sau đó xoay tiền mua hai chiếc xe tải lớn, vận chuyển hoa quả, vận chuyển dược liệu, như vậy sẽ không sợ lỗ.
Ý tưởng của Lâm Đốn, Dương Phàm hiểu rõ, đây là đang thuận tiện giải quyết vấn đề của em vợ. Có lẽ vì chuyện của em vợ, Lâm Đốn khá đau đầu. Chuyện này là chuyện tốt, ý tưởng của Lâm Đốn rất được, đúng là một công đôi việc.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Tôi thấy ý tưởng của Lâm Đốn rất được. Tiểu Vương về nói với đồng đội của mình một chút, tính cả em vợ của Lâm Đốn, cùng nhau thuê trạm trung chuyển hoa quả lại. Cụ thể cần bao nhiêu tiền các anh cứ nói với tôi. Tôi hỏi vay tiền của chị tôi, ba trăm, năm trăm ngàn không vấn đề gì.
Tiểu Vương ngẩn ra. Chỉ một công việc mà lại bỏ ra mấy trăm ngàn. Mấy trăm ngàn, có rất nhiều người cả đời cũng không bỏ ra được từng đó.
Dương Phàm nếu đã nói như vậy, Tiểu Vương cảm thấy cũng rất được, vội vàng gật đầu nói về sẽ nói với bạn. Chuyện đã được quyết định, Lâm Đốn rất cao hứng. Có nhà nghỉ, em vợ mình sẽ không mệt nữa.
Hết giờ về nhà, Lâm Đốn nói chuyện với vợ là Hồ Nhàn. Hồ Nhàn rất hưng phấn. Em trai chở thuê, nếu không chở quá tải thì làm sao kiếm được tiền. Cho nên không ít lần bị giữ xe, cứ giữ xe lại tìm đến cửa, làm Lâm Đốn rất sợ. Từ lúc Lâm Đốn lên làm thư ký cho Dương Phàm, hiện tượng này đã ít đi. Nhưng ông em lại cảm thấy chở thuê kiếm được không đáng bao nhiêu, muốn Lâm Đốn nghĩ cách. Lâm Đốn mới đi theo Dương Phàm, phải cúi mình, phải biết điều, hiển nhiên không dám làm bậy. Nói với vợ như vậy, Hồ Nhàn cũng thấy có lý. Hồ Nhàn chỉ có thể buồn bã không có cách nào, bây giờ thì tốt rồi, đã có biện pháp giải quyết.
Hồ Nhàn rất vui vẻ, gọi bà ngoại đến đón con về nhà trông. Hai vợ chồng nằm trên giường nói chuyện một lát. Hồ Nhàn cảm thấy muốn ***, hung hăng phóng đãng một trận, làm mấy kỹ thuật khó, nói là thưởng cho Lâm Đốn.
Dương Phàm vừa về đến khách sạn Vân Lĩnh, đi đến quầy lễ tân thì Tiểu Diệp nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, có người chờ ngài đã lâu.
Vừa nói vừa chỉ đến cửa phòng. Đỗ Khả Tư đang ngồi xổm trước cửa, hút thuốc, vẻ mặt rất mâu thuẫn và do dự.
Dương Phàm cười cười với Tiểu Diệp, ho khan một tiếng, nghiêm mặt đi tới. Đỗ Khả Tư đã thấy Dương Phàm về, lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười đi tới đón.
- Phó bí thư Dương, anh đã về.
Dương Phàm ra vẻ lạnh lùng, ừ một tiếng:
- Sao? Có việc ư? Có việc thì đến phòng làm việc của tôi, sao lại đến đây.
Dương Phàm vừa nói liền mở cửa đi vào. Không biết có phải hắn quên hay không mà không đóng cửa lại.
Đỗ Khả Tư lập tức theo vào, cẩn thận đóng cửa, mỉm cười đứng đó, hơi cúi người đặt một phong bì lên bàn.
Dương Phàm nhìn lướt qua phong bì, trừng mắt nhìn Đỗ Khả Tư:
- Thu lại, nếu không lập tức cút ra ngoài cho tôi.
Đỗ Khả Tư bị dọa đến cả người run lên, không dám giải thích, vội vàng cầm lấy phong bì. Vẻ mặt Dương Phàm lúc này mới tốt hơn chút, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
- Phòng Du lịch các người giỏi lắm, bình thường làm việc không nghiêm chỉnh, còn gây khó dễ với bên dưới.
Đỗ Khả Tư đang suy nghĩ vấn đề này, thầm nghĩ mình đắc tội Dương Phàm lúc nào mà Dương Phàm lại tìm tới cửa. Lúc này mới đột nhiên tỉnh ra, nhất định là chuyện ở xã Thỏ Lĩnh.
- Phó bí thư Dương, có trời đất chứng giám chuyện ở xã Thỏ Lĩnh, phòng Du lịch huyện chúng tôi không hề nhúng tay vào. Chuyện này chúng tôi chỉ theo trình tự bình thường, báo lên cục Du lịch Uyển Lăng mà thôi.
Đỗ Khả Tư vội vàng giải thích, mồ hôi chảy đầy mặt. Dương Phàm hừ một tiếng, rút bản báo cáo mà Lâm Đốn làm, ném vào người Đỗ Khả Tư:
- Anh tự đọc đi, xem có oan uổng các người không?
Đỗ Khả Tư cầm lên nhìn một chút, cả người run lên. Nếu đúng như bên trên nói, đưa vấn đề này ra hội nghị thường ủy thảo luận, đừng nói là thật, dù là lời đồn, nhưng nếu có tổ điều tra thì xong? Có đít ai mà sạch sẽ cơ chứ? Phòng Du lịch mặc dù là phòng nghèo, nhưng tốt xấu cũng là một phòng ban nhà nước, mấy chuyện lấy chút tiền công của, ai dám nói mình không làm chứ? Hơn nữa nếu muốn chỉnh người thì cần lý do sao? Thiếu gì cách, nói mày làm việc thiếu nghiêm túc, thêm vài lý do nữa là cho mày về hưu sớm, việc này không có gì khó.
- Phó bí thư Dương, ngài nghe tôi giải thích. Tôi hình như không bất kính với ngài mà. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đỗ Khả Tư nói lời này, coi như đã định nói ý của mình ra.
- Được, anh định giải thích như thế nào?
Dương Phàm cười lạnh nói. Châm điếu thuốc hút, nhìn Đỗ Khả Tư đang đứng đó suy nghĩ nên giải thích như thế nào. Dương Phàm thở dài một tiếng, nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
- Cảm ơn phó bí thư Dương.
Đỗ Khả Tư hút một hơi, do dự một chút rồi mới khẽ cắn môi nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện là như thế này. Tháng trước chủ tịch Giang xã Thỏ Lĩnh tới tìm tôi, nói muốn phát triển du lịch xã. Tôi nói đây là chuyện tốt, đương nhiên tán thành. Nhưng hắn còn ám chỉ Dư Phượng Hà thực ra là dựa vào ngài nên mới giữ được vị trí. Hắn rất bất mãn, nói đều là những lời khó nghe.
Dương Phàm nghe đến đây không khỏi cười lạnh, thản nhiên nói:
- Trí tưởng tượng của Giang Sơn thật phong phú. Anh không cần phải giấu, không phải hắn nói Dư Phượng Hà ngủ với tôi, tôi mới ra mặt chống lưng cho Dư Phượng Hà sao?
Thái độ Dương Phàm đã thay đổi, Đỗ Khả Tư lập tức bắt được, hiểu mình phải tận dụng nói. Đỗ Khả Tư lau mồ hôi, nói tiếp:
- Lời hắn nói, có quỷ mới tin. Bạn gái của ngài, tôi đã được gặp. Tôi lúc ấy nói không tiếp hắn, nói đây là vấn đề mà huyện ủy rất coi trọng, chúng tôi chỉ có thể giúp hết sức. Sau đó Giang Sơn không nói gì nữa, trực tiếp rời đi. Hai hôm sau, cục Du lịch Uyển Lăng và Viện bảo tàng gọi điện tới, tôi nghe nói chánh văn phòng cục Du lịch Uyển Lăng là bạn học cũ của Giang Sơn.
Nói đến đây, Đỗ Khả Tư coi như làm mình hoàn toàn sạch sẽ. Nói thật ra hắn đúng là nói đầy lý lẽ, vẻ mặt cũng tự nhiên. Dương Phàm cảm thấy đây là chân tướng của vụ việc. Phòng Du lịch không có động cơ làm như vậy, chỉ có Giang Sơn luôn hy vọng thế chỗ Dư Phượng Hà mới có thể làm như vậy.
Thấy vẻ mặt Dương Phàm đã khôi phục bình tĩnh, Đỗ Khả Tư suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi còn nghe nói tên Giang Sơn kia vì chuyện các mỏ quặng đã mắng ngài không ít câu, nói ngài cản mọi người kiếm tiền.
Dương Phàm suy nghĩ một chút là biết, chỉ vào bản báo cáo trên bàn:
- Được rồi, cầm bản báo cáo này về. Sau khi về thì suy nghĩ một chút, xem làm như thế nào cho tốt.
Đỗ Khả Tư không ngừng cảm ơn, rời đi. Dương Phàm dựa lưng vào ghế cười lạnh một tiếng. Giang Sơn này, nhất định phải thu thập. Sau này làm việc cũng phải ra vẻ tàn nhẫn một chút, thời kỳ vùi đầu vào công việc phải đưa vào quá khứ.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Dư Phượng Hà:
- Bí thư Dư, đồng chí Giang Sơn có phải không thích hợp tiếp tục ngồi ở vị trí đó?
Dư Phượng Hà ở đầu bên kia trầm ngâm một chút, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lão Biện nhà tôi nói, ý của anh là ý của chúng tôi.
Dương Phàm nhìn đồng hồ, lại nghe thấy tiếng cạch cạch bên trong điện thoại, có lẽ Biện Vĩ Cường đang nấu cơm, không khỏi mỉm cười:
- Phó chủ tịch Biện đang nấu cơm ư? Ha ha, trên cơ bản tôi tôn trọng ý kiến của các đồng chí bên dưới, theo ý kiến của các đồng chí mà điều động công tác, lúc đó mới có thể tận dụng hết nhân tài của mọi người.
Lời này của Dương Phàm ám chỉ cái gì, kẻ ngu cũng có thể nghe ra. Dư Phượng Hà cười nói:
- Phó bí thư Dương, anh yên tâm. Chúng tôi nhất định làm tốt công việc mà lãnh đạo chỉ thị.
Dập máy, Dương Phàm không khỏi cười cười, thầm nói có Dư Phượng Hà ở bên dưới nhất định có đội ngũ của mình, nhân cơ hội này diệt Giang Sơn. Dư Phượng Hà mong điều này còn không được, cung cấp chút tài liệu chỉ là chuyện nhỏ.
Không lâu sau, điện thoại di động lại vang lên. Lần này là Biện Vĩ Cường gọi đến cho hắn, giọng nói có chút trầm trọng:
- Phó bí thư Dương, Giang Sơn là anh họ của chánh văn phòng huyện ủy Giang, chuyện này anh biết chưa?
Dương Phàm hiểu rõ Biện Vĩ Cường đang nhắc nhở, cười nói:
- Các người không cần băn khoăn, tình huống này tôi hiểu rõ. Gần đây có những người chắc là thấy tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc, nghĩ tôi không tồn tại.
Lời nói đằng đằng sát khí của Dương Phàm, Biện Vĩ Cường nghe xong lại càng yên tâm, cười nói:
- Tôi đã biết, không làm phiền anh nghỉ ngơi.
Dương Phàm cười nói:
- Phó chủ tịch Biện chú ý sức khỏe. Tôi có một bài thuốc rất được, hôm nào anh đến lấy, về tẩm bổ.
Cốc cốc một tiếng, cửa phòng mở ra. Hiểu Vân như kẻ trộm lẻn vào, cười cười đóng cửa lại:
- Tối muốn ăn gì?
Dương Phàm đang định nói, điện thoại di động lại vang lên, cầm lên nhìn thì là một tin nhắn:
- Em đói rồi.
Người nhắn tin là tiểu Bạch Hổ Bộ Yên. Dương Phàm nhìn Hiểu Vân đang cười cười, trong lòng vừa động:
- Tối cùng về Uyển Lăng đi, giới thiệu cho chị một người bạn. Sau này chuyện kinh doanh, hai người có thể bàn bạc với nhau.
Dương Phàm vừa nói vừa nhắn lại cho Bộ Yên:
- Chờ.
Hiểu Vân ngẩn ra, không khỏi đến gần, nhỏ giọng nói:
- Là cô bé nào vậy?
Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng, nói:
- Không muốn đi cùng tôi, chị có thể rời đi.
Hiểu Vân ưỡn ẽo người, nhỏ giọng nói:
-Không phải chỉ hỏi một câu sao?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị có nhà ở Uyển Lăng không? Nếu có, tối ở nhà chị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...