Sỹ Đồ Phong Lưu

Phía sau Dương Phàm chính là cửa sổ, rèm cửa được khép lại kết hợp với ánh đèn làm người ta cảm thấy không chân thật. Ngoài cửa truyền đến tiếng một cô gái đang nhỏ giọng nói, còn có tiếng bất mãn của Trần Xương Khoa. Dương Phàm ngồi trong căn phòng không có ánh mặt trời này, cảm thấy rất áp lực, đứng dậy đi đến cửa sổ, vén rèm cửa lên.
Ánh nắng trong nháy mắt tràn ngập căn phòng. Nhiệt độ trong phòng khá lạnh vì điều hòa bật thấp, cảm giác lạnh trong lập tức biến mắt dưới ánh mặt trời. Dương Phàm vô thức nhìn xuống bên dưới, đám fan đã tản đi gần hết. Nhưng đám bảo vệ vẫn đề phòng cao độ.
- Ra vẻ thuần khiết, ra vẻ thuần khiết sẽ bị ***
Ngoài cửa truyền đến giọng nói hơi tức giận của Trần Xương Khoa. Dương Phàm nghe rõ, không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Xương Khoa đang cười lạnh, quay về.
Thấy Dương Phàm, mặt Trần Xương Khoa càng sa sầm hơn. Dương Phàm vừa ngồi xuống, Trần Xương Khoa đã âm trầm nói:
- Mới làm diễn viên chính của hai bộ phim đã tưởng mình là ***, dám ra vẻ thuần khiết với ông.
Dương Phàm nghe thấy vẻ tức giận trong lời nói của Trần Xương Khoa, không khỏi cười cười nói:
- Anh sao thế? Tức lắm à.
Vẻ bình tĩnh của Dương Phàm làm Trần Xương Khoa không khỏi bất ngờ, thở dài một tiếng, nói:
- Anh biết tính cách mình không tốt, nghĩ gì là hiện lên trên mặt, cho nên mới không làm quan.
Lúc này ngoài cửa vẫn còn có người đang lẩm bẩm. Trần Xương Khoa không nhịn được, quay đầu nói:
- Dương Vĩ, bảo cô ta đi đi. Hôm nay người ta là ngôi sao, tôi là ông chủ cũng phải nhìn sắc mặt cô ta.
Vừa nói Trần Xương Khoa hừ một tiếng, nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Một nghệ sĩ, đẩy cô ta lên, thế mà bây giờ lại.
Dương Phàm mơ hồ biết Trần Xương Khoa đang nói ai. Chắc là nữ ngôi sao Tần Hinh hắn thấy lúc vào cửa. Dương Phàm không phải người thích xem phim, hiển nhiên không biết cô gái này nổi tiếng cỡ nào.
- Không muốn thì thôi, đừng ép.
Dương Phàm cảm thấy Trần Xương Khoa làm như vậy giống như cường hào ác bá, mình làm không tốt sẽ thành tòng phạm.
Ngoài cửa lại truyền đến giọng phụ nữ, đang vội vàng nói, hình như là đang giải thích. Không lâu sau nữ thư ký lúc nãy dẫn một cô gái mặc váy trắng đi vào.
Cô gái này nếu hình dung chính là ngoan ngoãn, sợ sệt. Nói thật ra, Dương Phàm không khỏi than thở trong lòng, cô gái đeo kính mát, ứng xử tự nhiên trước mặt đám fan hâm mộ, bây giờ đã không thấy đâu nữa. Giống như trước khi đến đây không kịp rửa mặt, trang điểm cũng chưa kịp lau đi, vẻ mặt sợ hãi đi đến bên cạnh Trần Xương Khoa, nhỏ giọng nói:
- ông chủ, vừa nãy bụng em hơi ***, em sợ vì vậy mà chậm tiếp đón khách của ông chủ, nên.
Trần Xương Khoa ừm một tiếng, vẻ tức giận trên mặt cũng phai đi đôi chút, chỉ vào Dương Phàm đang cười cười, nói:
- Em tôi, đi sang ngồi cạnh cậu ta.
Dương Phàm nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:
- Không còn sớm nữa, trưa nay tôi mời khách.
Vừa nói, Dương Phàm đứng lên. Trần Xương Khoa và Tần Hinh hơi ngẩn ra. Dương Phàm từ đầu đến giờ vẫn không nhìn kỹ Tần Hinh, trong lòng cho rằng người trang điểm như thế này, nhìn hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Còn có một điểm Dương Phàm không quen thuộc với loại phụ nữ này. Ngủ được với bọn họ chẳng có cảm giác thành tựu, hưng phấn gì.
- Không cần ra ngoài, bên ngoài không tiện lắm. Ngồi xuống đi, anh bảo bên dưới đưa lên.
Trần Xương Khoa cười nói, ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống. Tần Hinh có chút sợ sệt nhìn Dương Phàm, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, từ từ đi tới trước mặt Dương Phàm, đưa tay ra nói:
- Ông chủ, chào anh, em tên là Tần Hinh. Xin hỏi anh là?

Do lễ phép, Dương Phàm cầm tay Tần Hinh, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Dương Phàm rất nhanh đã buông tay ra, thản nhiên nói:
- Em gọi anh là Dương Phàm.
Cảm thấy cô gái khoảng hai mươi đúng là đang sợ, Dương Phàm thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt cũng không còn cứng nhắc như trước nữa. Tần Hinh vội vàng ngồi xuống cạnh Dương Phàm, vẫn giữ một khoảng cách nhất định, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh Dương, anh kinh doanh ngành gì?
- Không làm kinh doanh.
Hỏi gì đáp đó, vẻ lạnh nhạt của Dương Phàm làm Tần Hinh không biết làm sao, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trần Xương Khoa ngồi đối diện. Trần Xương Khoa cười cười, quay đầu lại nói thầm với nữ thư ký ngồi bên mình, nữ thư ký gật đầu đứng dậy. Trần Xương Khoa cười hắc hắc đưa tay bóp bóp mông cô ta.
- Muốn chết, không thấy còn có người sao?
Nữ thư ký trừng mắt nhìn Trần Xương Khoa, lắc lắc mông đầy khêu ngợi đi ra ngoài.
Nếu nói nữ thư ký là loại ***, như vậy Tần Hinh ngồi bên cạnh Dương Phàm lúc này lại như một bông hoa trắng đang run lên trong gió lạnh. Tần Hinh lúc này đúng là rất sợ. Sống trong giới nghệ sĩ, không ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy khắp nơi, Tần Hinh coi như may mắn, đang học cấp ba đã bị Dương Vĩ phát hiện, mời làm diễn viên. Bởi vì lúc ấy do kịch bản nên chọn nàng, sau đó bởi vì doanh thu bộ phim đó cũng được, nên Trần Xương Khoa cũng không làm khó nàng. Vì vậy nàng vẫn thuận lợi cho đến hôm nay, không gặp phải chuyện mà những nghệ sĩ khác đã gặp. Ít nhất trước ngày hôm nay, Tần Hinh cho rằng Trần Xương Khoa là một người làm nghệ thuật đứng đắn, không giống như những ông chủ khác.
Quy tắc ngầm trong làng giải trí, Tần Hinh hiểu rất rõ. Nếu đã quyết định dấn thân vào nghề này, tự nhiên đã sớm chuẩn bị về tâm lý. So sánh với Tần Hinh, đã có bao nhiêu cô bé vì giấc mơ làm ngôi sao, mơ được nổi tiếng đều chạy đến ngủ với những người đàn ông có chút năng lượng? Đổi lại có lẽ chỉ là một hai phút lên hình, nói được một hai câu, tiền kiếm không đủ một bữa cơm.
- Hai người nói chuyện, ra ngoài chút.
Trần Xương Khoa cười đứng lên, nói một câu rồi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời phía sau rất chói, bàn tay nhỏ bé của Tần Hinh dưới ánh năng chiếu vào như trong suốt. Có lẽ không thích ứng với ánh nắng, Tần Hinh vô thức giơ tay lên che mặt. Dương Phàm nhìn thấy thế liền đứng lên, kéo rèm cửa sổ xuống. Cử động này làm Tần Hinh khẩn trương, hai tay như đang run lên.
- Em vào toilet một chút.
Tần Hinh vừa nói liền đứng lên, vội vàng đi vào toilet.
Dương Phàm dở khóc dở cười, thầm nói cô nghĩ là thật sao. Ông chưa gặp phụ nữ bao giờ sao? Dương Phàm chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là kẻ ăn hiếp phụ nữ.
Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, cầm lên nhìn, Dương Phàm cười cười, nghe điện, Tề Quốc Viễn rụt rè nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện đó đã đến lúc quan trọng. Cụ thể đợi anh lên, chúng ta gặp mặt nói chuyện, được không?
- Ha ha, tôi vừa lúc đang ở nội thành. Anh nói địa điểm, tôi đến. Bạn đang đọc truyện được tại
Dập máy, Dương Phàm nhìn cửa toilet đang đóng chặt, có chút khinh thường lắc đầu. Chẳng muốn nói một câu với Tần Hinh, đứng dậy ra mở cửa. Bảo vệ đứng ở hành lang thấy Dương Phàm, lập tức đi lên bắt chuyện.
- Ngài có gì cần sai bảo?
- Tôi có chuyện phải đi.
Dương Phàm không giải thích nhiều với hắn, đi xuống lầu mới rút điện thoại di động ra nhắn cho Trần Xương Khoa một tin:
- Có việc phải đi, tối tôi mời cơm.
Dương Phàm đi được khoảng năm phút, Tần Hinh ở trong toilet đấu tranh tư tưởng mãi, lúc này mới đi ra. Thấy phòng khách trống không, Tần Hinh đứng ngây ra ở đó. Vội vàng đi vào nhìn phòng bên trong, thấy cũng không có ai. Vội vàng chạy ra cửa hỏi bảo vệ mới biết Dương Phàm có việc rời đi.
Tần Hinh cũng không có ác cảm mấy với Dương Phàm. Đám đàn ông trong làng giải trí ngoài mặt thì đạo mạo, nghiêm trang, nhưng lúc bắt tay thì mãi không chịu bỏ ra, chỉ muốn lập tức vứt người ta lên giường mà *** Tần Hinh từ trong cử chỉ của Dương Phàm, mơ hồ cảm thấy lễ độ ở trong đó. Dù nói như thế nào, Dương Phàm rời đi cũng làm cho Tần Hinh cảm thấy mình thoát được một kiếp.
Tần Hinh hiểu rõ không thể rời khỏi nàng giải trí, như vậy chuẩn bị tư tưởng lên giường với đàn ông. Tương lai ngủ với mấy người đàn ông, vậy phải xem vận may của nàng.
Đi đến quán trà của Tề Quốc Viễn, gõ cửa, phát hiện bên trong rất náo nhiệt. Chu Phàm, Mẫn Kiến, Tề Quốc Viễn cùng đứng lên, cười cười chào Dương Phàm.

Mẫn Kiến thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Trời ạ, huynh đệ có phải dân tị nạn Châu Phi không? Sao lại đen như vậy? Tôi không dám nhận đó.
Dương Phàm nhiệt tình bắt tay, nói:
- Các người đều là đại gia bên trên, sao có thể hiểu nỗi khổ của cán bộ cơ sở như tôi.
Chu Phàm ở bên cạnh nghe thấy thế liền cười nói:
- Cục trưởng Mẫn, tôi không phải là người hay khích đểu, nhưng Dương Phàm rõ ràng đang mắng thói quen quan liêu của anh. Nếu là tôi, tôi không thể nhịn được.
Mẫn Kiến cười ha hả, nắm chặt tay Dương Phàm, nói:
- Được rồi, làm anh thì phải bỏ qua chứ.
Tâm trạng mọi người đang rất tốt, Tề Quốc Viễn cười ha hả đi tới, bắt tay:
- Chờ có mình anh. Đi, xuất phát thôi.
Chu Phàm giả vờ cau mày, bắt tay Dương Phàm, nhìn Tề Quốc Viễn nói:
- Đám tiểu Nhật Bản từ đâu đến, đánh nó.
Tề Quốc Viễn nghe xong liền nói:
- Đừng mà, để dành sức, ngủ với đàn bà Nhật Bản.
Bốn người ra khỏi quán trà, lên một chiếc xe Mercedes – Benz. Tề Quốc Viễn tự mình lái xe, đi đến một ngôi biệt thự ở ngoại ô. Hai cô gái mặc kimono đứng trước cửa, nói gì đó rồi quỳ gối xuống trước cửa nghênh đón. Dương Phàm không khỏi nở nụ cười.
- Là đàn bà Nhật Bản thật sao?
Chu Phàm không khỏi mở miệng nói. Mẫn Kiến đã rất muốn thử gái nhật, cười nói:
- Hắc hắc, chúng ta mắng cô ta hai câu, tiểu Nhật Bản, đồ dâm đãng, cô ta chắc là không hiểu.
Tề Quốc Viễn cầm chìa khóa xe đi tới, nghe thấy câu này liền cười nói:
- Được rồi, mấy cô gái Nhật Bản này đều là tôi mua từ Thượng Hải, đã ở Trung Quốc một hai năm, hiểu tiếng Trung Quốc đó.
Dương Phàm có chút kỳ quái, đi đến cạnh, nhỏ giọng nói:
- Là thế nào?
Tề Quốc Viễn cười cười mời mọi người vào, đồng thời giải thích:
- Nói thẳng ra cũng không có gì ngạc nhiên. Trước đây lão Tề tôi là lưu học sinh ở Nhật Bản. Ở Nhật Bản năm năm, không cảm thấy gì hay, chỉ cảm thấy gái Nhật Bản rất được. Cho nên sau khi về nước, tôi liền lừa mấy thằng bạn học người Nhật Bản, nói Trung Quốc rất dễ kiếm tiền. Bọn họ liền đưa em gái vợ đến cho tôi, mở mấy cửa hàng Nhật Bản. Một món tiền lớn liền chảy vào túi lão Tề này.
Tề Quốc Viễn nửa đùa nửa thật nói. Chẳng qua mọi người đều không cho là thật, rất nhiều chuyện không muốn người khác biết. Mọi người đều thông minh, không ai hỏi thêm về chuyện này.
Căn biệt thự này hiển nhiên được thiết kế theo đúng phong cách Nhật Bản. Bốn người ngồi xuống, bốn cô gái Nhật Bản quỳ gối ngồi bên hầu hạ.
- Con mẹ nó. Không nghĩ đến tôi ở trong nước mà cũng có thể cảm nhận cách sống của Nhật Bản. Lão Tề, lão đã ở Nhật Bản, lão nói quốc gia đó như thế nào?
Mẫn Kiến cười hỏi, mọi người liền nhìn vào Tề Quốc Viễn.

Tề Quốc Viễn bĩu môi nói:
- Nói như thế nào nhỉ? Từ góc độ nào đó mà nói, Nhật Bản giống xã hội chủ nghĩa hơn Trung Quốc chúng ta. Chẳng qua áp lực công việc của người Nhật Bản cũng rất lớn. Đất nước mặc dù giàu nhưng sống rất mệt. Tỷ lệ tự sát của người Nhật Bản rất cao, đó là bởi vì áp lực cuộc sống quá lớn, rất nhiều người bị tâm thần. Cũng là quốc gia phát triển thì ở Châu u tốt hơn Nhật Bản nhiều. Các quốc gia phát triển ở Tây u, tầng lớp trung lưu chiếm đa số, hệ thống bảo hiểm xã hội cũng hoàn thiện.
Nhìn cô gái Nhật Bản bên cạnh, Chu Phàm ít nhiều có vẻ như chỉ vào hòa thượng mà mắng thằng trọc đầu:
- Tôi cũng không thích Mẫn Kiến. Cái khác không nói, chỉ quy củ gặp người là cúi đầu, ăn cơm ngồi trên sàn nhà mà còn quỳ gối nữa, tôi thấy liền cảm thấy quá giả dối, quá mệt mỏi.
Dương Phàm ở bên nghe xong không khỏi cười ha hả nói:
- Quy củ này, kể cả quỳ gối trên sàn nhà không thể trách người Nhật Bản. Đây là từ thời Đường, Nhật Bản học theo Trung Quốc. Trong các bữa tiệc của cổ nhân, đều ngồi trên chiếu. Mọi người khi mời rượu nhau đều phải đứng dậy khỏi chỗ. Trong sách sử đã ghi rõ việc này. Vì vậy nên mới thay đổi bằng cách quỳ gối để mời nhau mà thôi.
Mẫn Kiến nghe xong liên tục gật đầu:
- Lại nói, văn hóa của người Trung Quốc chúng ta đúng là đã đi ở phía trước, hơn nữa tiến hóa rất triệt để. Nhưng có rất nhiều thứ bây giờ chỉ có thể thấy được trong sách cổ.
Tề Quốc Viễn vội vàng cười nói:
- Đổi đề tài, đổi đề tài thôi. Tôi vất vả lắm mới kiếm được từ Thượng Hải về đây, không phải để mọi người đến đây nói chuyện lịch sử và văn hóa, mau uống rượu, ăn thôi.
Trong cả bữa ăn, mấy cô gái Nhật Bản bên cạnh rất yên tĩnh, chỉ ngồi gắp thức ăn, rót rược, trên cơ bản không nói gì. Bốn người trò chuyện rất vui vẻ. Rượu Nhật Bản mặc dù nhẹ, nhưng uống không ít, uống một lúc, hơi men đã bốc lên.
Chu Phàm thở dài một tiếng, ôm cô gái bên cạnh, nói:
- Mấy năm nay giữa Trung Quốc và Nhật Bản không ngừng có tranh cãi. Trong nước hầu hết là thù ghét Nhật Bản. Lại nói tiểu Nhật Bản, trong chiến tranh thế giới thứ hai đã gây ra những chuyện đó mà không chịu thừa nhận. Đúng làm người ta căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tề Quốc Viễn cười nói:
- Trên thực tế, người Nhật Bản ghét Trung Quốc chỉ là sốt ít. Người không thích Trung Quốc nhất, không phải là Nhật Bản mà là người Hàn Quốc. Hình như có một đài truyền hình Châu u nào đó đã tiến hành điều tra về việc này.
Mẫn Kiến lúc này cười nói:
- Nói mấy thứ này làm gì. Chúng ta không thích tiểu Nhật Bản, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta ngủ với đàn bà Nhật Bản chứ?
Bốn người cùng cười ha hả, lời này quá đúng. Dương Phàm cũng cười theo. Chẳng qua trong lòng rất phục Tề Quốc Viễn, người này đúng là nhiều trò, không ngờ kiếm được gái Nhật Bản từ Thượng Hải. Xem ra Tề Quốc Viễn nhất định muốn có được việc cải tạo cựu thành Uyển Lăng.
Tề Quốc Viễn cười cười bỏ chén rượu xuống, thản nhiên nói:
- Hôm nay mời ba người đến đây, một là gặp mặt nhau, vui vẻ một chút. Hai là, huynh đệ có một chuyện, muốn nhờ hai vị lãnh đạo.
Chu Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Chỗ này rất được, hôm nào tôi sẽ mời chủ tịch Quý đến đây.
Mẫn Kiến trầm ngâm một chút nói:
- Cũng không có người ngoài, tôi không nói nhiều, cố hết sức mà làm.
Dương Phàm ngồi bên cẩn thận lắng nghe, thầm nghĩ chuyện này do bên ủy ban thị làm, Lý Thụ Đường chắc không nhúng tay quá sâu. Mẫn Kiến là cục trưởng cục tài chính Uyển Lăng. Hơn nữa không có mấy người không nể mặt hắn. Hiển nhiên Mẫn Kiến không có ý mời Lý Thụ Đường đến nơi này, lãnh đạo các cục khác càng không cần phải nói.
Gần đây nghỉ ngơi không đủ, rượu uống hơi nhiều, đầu hơi choáng váng. Dương Phàm nhìn thấy không còn sớm, cười khổ nói:
- Không có chuyện của tôi, tôi đi nằm đã.
Ba người còn lại không khỏi ngạc nhiên, lập tức đều nở nụ cười mờ ám.
Chu Phàm chậc chậc nói:
- Không nhìn ra huynh đệ lại là người nóng lòng nhất.
Dương Phàm đúng là bị oan, chỉ biết cười khổ. Thầm nói, ngôi sao mà Trần Xương Khoa cung cấp tôi còn không động tâm chứ đừng nói là gái Nhật Bản. Chẳng qua Dương Phàm không lộ ra mặt, chỉ thản nhiên nói:
- Làm rất mệt, gần đây không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Mẫn Kiến cười ha hả, giọng trở nên dâm đãng:
- Đúng thế, đúng thế, tất cả mọi người đều mệt, mọi người hiểu cậu mà.
Chẳng khác gì phí công giải thích, Dương Phàm đứng dậy. Tề Quốc Viễn gật đầu với cô gái bên cạnh Dương Phàm, cô gái nói tiếng Trung Quốc, tuy hơi cứng nhắc:
- Mời đi theo em.
Lên lầu, cô gái Nhật Bản quỳ xuống, đẩy cửa phòng, nhỏ giọng nói:
- Xin mời vào.
Dương Phàm từ từ đi vào, bên trong trống trơn. Cô gái Nhật Bản đi vào theo, vội vàng lấy chăn màn trong tủ ra, trải xuống sàn, sau đó quỳ gối nói:
- Mời anh.
Dương Phàm nằm xuống, cô gái Nhật Bản cúi đầu, bắt đầu cởi dây dưng. Dương Phàm khoát tay:
- Không cần, tôi đau đầu, bóp đầu giúp tôi là được.
Cô gái Nhật Bản không hiểu mấy, ngẩn ra. Dương Phàm chỉ có thể đưa tay ra hiệu, cô gái Nhật Bản vội vàng nói:
- Hi.
Cô gái Nhật Bản này trông cũng được, nhất là da dẻ rất tuyệt. Chẳng qua Dương Phàm đã gặp rất nhiều người phụ nữ đẹp nên khả năng miễn dịch rất cao. Hơn nữa gần đây đúng là rất mệt, cho nên hắn không nghĩ đến chuyện đó. Cô gái Nhật Bản dựa lưng vào tường, cười cười với Dương Phàm, đưa tay ra hiệu bảo Dương Phàm dựa vào lòng cô ta.
Dương Phàm theo lời đi tới gần, đầu dựa vào hai vú mềm mại đó, quả thực rất thoải mái. Thầm nói gái Nhật Bản đúng là biết hầu hạ đàn ông. Một bàn tay nhỏ bé mềm mại đã đặt lên đầu, lực phù hợp, rất thoải mái.
Dương Phàm cảm thấy cô gái này đã được huấn luyện cẩn thận, đã làm như thế này đâu phải ngày một ngày hai. Nghĩ về chuyện đó càng nhạt hơn, nhắm mắt hưởng thụ, không biết hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đang lúc mơ mơ màng màng, Dương Phàm cảm thấy có người đang cởi quần áo của mình. Nhưng Dương Phàm đang quá buồn ngủ, nên hắn không buồn để ý.
Tỉnh lại, Dương Phàm theo thói quen nhìn xung quanh, xem đồng hồ. Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ chiều, cảm thấy trên người hơi lạnh. Dương Phàm lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc có quần đùi, quần áo được cởi đang gấp lại để một bên. Trong lúc ngủ bị người cởi sạch quần áo cũng không biết, có thể thấy động tác của cô gái Nhật Bản rất êm ái.
Dương Phàm đứng lên, sau khi uống rượu đầu hơi đau nhưng được xoa bóp nên đỡ hơn. Lúc mở cửa phòng ra, cô gái Nhật Bản vừa rồi đi vào, quỳ gối ở cửa, nhỏ giọng nói:
- Anh đã dậy.
Dương Phàm gật đầu, cô gái đi vào nhỏ giọng nói:
- Anh muốn tắm không? Phía sau có xông hơi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, quyết định không cần. Hắn lắc đầu nói:
- Tôi còn có chuyện phải làm, phải đi luôn.
Cô gái Nhật Bản giúp Dương Phàm mặc quần áo, khom người đi trước, nói:
- Mời anh đi theo em.
Cửa phòng trong được đẩy ra, bên trong có phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, Dương Phàm xuống lầu, cô gái Nhật Bản đi ở phía sau, bộ dáng rất cung kính. Dương Phàm không khỏi xúc động, vì tiền, những người này rất chuyên nghiệp.
Tề Quốc Viễn đang ngồi ở dưới lầu, đang ngồi trên sa lon hút thuốc, nhìn thấy Dương Phàm xuống liền cười nói:
- Cảm thấy thế nào? Cô gái đó là Nhật Bản trăm phần trăm?
Dương Phàm nghe xong cười nói:
- Anh nói có khi sai đó. Thiên Hoàng Nhật Bản không biết chừng có huyết thống Trung Quốc đó. Bắt đầu từ đời Đường, Nhật Bản đã vì cải thiện nòi giống nên đã tặng rất nhiều cô gái đến Trung Quốc lai giống mà. Những cô gái này sau khi thụ thai bị đuổi về nước lập tức trở thành quý tộc. Hiện tượng này đến thời Bắc Tống đã là cực hạn.
Tề Quốc Viễn nghe xong vỗ đùi cười nói:
- Con mẹ nó, vậy lão tử bỏ tiền mua mấy đứa này không phải lỗ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui