Trần Xương Khoa biết tới sự tồn tại của Dương Phàm chính là từ lần đầu tiên Dương Phàm xuất hiện ở chỗ ông cụ. Hôm đó, ông cụ triệu tập tất cả những người có thể ở trong nhà, sau đó Dương Phàm xuất hiện. Lúc đó Dương Phàm ăn mặc quần áo rẻ tiền nhưng lại có khí thế không coi ai ra gì, mặc kệ ánh mắt của mọi người đang tập trung trong phòng khách, tiến vào thư phòng của ông cụ.
Dương Phàm ở thư phòng của ông cụ không đến năm phút đã đi ra, vẫn giữ vẻ không coi ai ra gì, rời đi. Sau đó là ông cụ đi ra, vẻ mặt tuy không thấy có gì nhưng Trần Xương Khoa mơ hồ cảm thấy trên mặt ông và chú ba đều thoáng có ý áy náy.
Sau đó từ cha của y, Trần Xương Khoa biết được thằng bé Dương Phàm này cự tuyệt hết thảy những gì Trần gia cho nó. Tối hôm đó Trần Xương Khoa và Trần Xương Bình uống rượu với nhau cũng nhắc tới chuyện này. Trần Xương Bình thản nhiên cười cười nói:
- Lâu ngày mới gặp người có tâm như vậy.
Sau này, sự chú ý của ba anh chị em Trần gia đối với Dương Phàm chưa bao giờ gián đoạn. Lần trước mấy người có gặp mặt là vì Trần Chính Hòa kết hôn. Không ngờ bọn họ lại không thấy Dương Phàm xuất hiện trong hôn lễ.
- Chúng ta nghĩ chú không muốn trở thành thành viên của Trần gia.
Trần Xương Khoa thản nhiên cười, chậm rãi đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống, rút một điếu xì gà ra đưa cho Dương Phàm nói:
- Làm một điếu?
Dương Phàm cười cười nói:
- Không quen.
Dương Phàm cũng không phản cảm đối với anh em Trần gia nhưng cũng không có lý do gì để thích. Quan hệ của hai bên chỉ là có huyết thống, điểm này là quan trọng nhất đối với một người Trung Quốc. Dương Phàm biết rõ, mặt dù mình không thích Trần gia nhưng một khi bọn họ xảy ra sự tình gì, chắc chắn mình sẽ liều lĩnh đi giúp. Đây chính là điểm đáng sợ của quan hệ huyết thống! Từ nhỏ đã được ông ngoại nhồi nhét rất nhiều quan niệm, từ đó ảnh hưởng tới việc đối xử với thân nhân của Dương Phàm.
- Chúng ta đều biết chú không thích chúng ta. Ba người chúng ta cũng thấy chú không vừa mắt, hơn nữa cảm thấy bộ dáng làm ngơ của chú chỉ là giả vờ. Tuy nhiên quan hệ huyết thống là trời sinh ra, chúng ta đều không thể thoát khỏi, cho dù giữa chúng ta có không thích nhau thế nào thì rốt cục vẫn phải thừa nhận. Chú cũng phải thừa nhận điều này.
Trần Xương Khoa thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
Dương Phàm không hề phủ nhận, mà muốn phủ nhận cũng không được. Nguồn: https://truyenfull.vn
Thấy vẻ mặt thản nhiên của Dương Phàm, Trần Xương Khoa biết Dương Phàm đã chấp nhận quan điểm của y, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Trần Xương Khoa sợ nhất chính là Dương Phàm có tính cách không gì có thể mua nổi của Trần gia. Lão đại Trần Xương Bình cũng đã nhiều lần mắc nghẹn vì điểm này khi còn ở thủ đô.
- Chú và quả phụ Du cũng dính líu với nhau phải không?
Trần Xương Khoa đột nhiên nói.
Dương Phàm đang ngậm một ngụm rượu chợt phun ra, sau đó phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Xương Khoa, chờ một lời giải thích của y.
Trần Xương Khoa vội vàng giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, cười khổ nói:
- Đừng hiểu lầm, chúng ta không có thời gian rỗi theo dõi chú đâu. Là lão đại theo đuổi Du Nhã Ny tới Nam Kinh, thấy hai người thân thiết ăn cơm với nhau. Lão đại nói, quả phụ Du hận không thể nắm chú được trong lòng bàn tay.
Lời này có thể tin được, Dương Phàm cơ bản có thể tiếp nhận nhưng trong lòng rất không thoải mái. Cầm lấy chiếc khăn tay từ nữ nhân viên phục vụ bên cạnh, Dương Phàm nhẹ nhàng lau miệng, nói vẻ thản nhiên:
- Tôi không thích người khác chú ý tới cuộc sống của tôi, cũng không thích những kẻ lắm mồm.
Trần Xương Khoa mỉm cười, trong lòng không giật mình đối với phản ứng của Dương Phàm. Đã lăn lộn trong quan trường, có ai muốn sinh hoạt cá nhân của mình bị người khác biết đâu. Nếu thật sự bị người biết, có lẽ sẽ sớm bị đá ra khỏi chốn quan trường mất.
- Chú đừng hiểu lầm, lão Đại cũng chỉ nói chuyện này với mình anh thôi, chị chú cũng không biết đâu.
Trần Xương Khoa thản nhiên cười giải thích.
Dương Phàm hơi hơi gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi.
Trần Xương Khoa cười cười, trong lòng nhớ tới vẻ uể oải khi đó của Trần Xương Bình. Du Nhã Ny là người phụ nữ mà anh ta đã theo đuổi rất lâu, đáng tiếc người ta lại không thích Trần Xương Bình. Ngày đó kỳ thật ba người cuối cùng cho ra một kết luận, Dương Phàm này khá đáng sợ. Vì sao lại đáng sợ, ba người cũng không nói lên được, chỉ có cảm giác mà thôi.
- Biết vì sao chúng ta không đi theo con đường chính trị không?
Trần Xương Khoa trầm mặc một hồi, phun ra một ngụm khói, che khuất vẻ mặt của mình, hỏi.
Trong lòng Dương Phàm thực sự rất muốn biết nhưng bề ngoài lại không chút biểu tình. Hắn khẽ nhếch miệng, thản nhiên cười nói:
- Tôi không quan tâm chuyện đó. Anh cũng không cần phải nói cho tôi.
Trần Xương Khoa hơi hơi lộ ra ánh mắt quả là thế, thở dài nói:
- Anh phải nói cho chú, bởi vì sau này người có thể lăn lộn trong quan trường của Trần gia cũng có một mình chú. Kỳ thật, ba người chúng ta sở dĩ rời khỏi quan trường chính vì chúng ta rất sợ. Quan trường quá đen tối, cũng quá mệt mỏi. Chúng ta từ nhỏ tới lớn đều sống trong điều kiện quá tốt, cho nên chúng ta không cưỡng nổi hấp dẫn, rất dễ bị người ta nắm lấy, rất dễ bị kẻ thù nắm được nhược điểm. Ông cụ không hy vọng thấy Trần gia không có người nối nghiệp trên quan trường cho nên lựa chọn chú.
Lời nói này khiến trong lòng Dương Phàm cảm thấy không vui, đồng thời Dương Phàm cảm thấy Trần Xương Khoa đang nói với thái độ của kẻ bề trên nhìn xuống. Dương Phàm không muốn rời khỏi cái vòng luẩn quẩn đó bởi vì hắn cảm thấy ở trong vòng xoáy này, mình có thể làm được rất nhiều chuyện, cũng có thể xử lý tốt mọi chuyện. Tuy nhiên trong lời nói của Trần Xương Khoa có vẻ nghi ngờ gì đó, như thể đang muốn hỏi: "Chẳng phải chú rất thanh cao hay sao?"
Dương Phàm trầm sắc mặt xuống, Trần Xương Khoa nhìn thấy không khỏi cười khổ, thầm nghĩ tiểu tử này cũng quá nhạy cảm, kỳ thật Trần Xương Khoa không có ý tứ này, chỉ muốn nhắc nhở Dương Phàm một chút. Quan hệ huyết thống là không thể lựa chọn, sau này nói thế nào thì mọi người vẫn là người một nhà.
- Dương Phàm, chú có thể sửa đổi sự căm thù từ trong cốt tủy của chú đối với chúng ta được không? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là thân thích, là anh em có chung ông nội. Đừng mỗi lần anh nói một câu là chú lại dùng kính hiển vi soi thế chứ!
Trần Xương Khoa cực kỳ bất đắc dĩ, ai bảo toàn bộ ba đứa con nhà này đều sợ phiền toái, nhảy ra khỏi vòng xoáy đó chứ? Ở Trung Quốc mặc kệ làm cái gì, chỉ cần có bối cảnh quan trường, làm một sẽ hưởng hai. Có thể dùng công ty TNHH giải trí mà Trần Xương Khoa mở, nếu không có bối cảnh của gia đình, sao có thể phát triển nhanh như vậy chứ? Chưa nói tới vấn đề gì khác, chỉ riêng việc xét duyệt tác phẩm điện ảnh trong nước, chỉ cần bất cứ một phòng ban nhỏ bé nào cũng có thể gây sức ép rất dễ dàng.
Dương Phàm nhẹ nhàng hút một điếu thuốc, khẽ thở ra một làn khói, trong lòng cực kỳ phức tạp. Trần Xương Khoa này không thể nghi ngờ chính là một kẻ khốn khiếp. Là ông chủ trong giới giải trí, làm gì có kẻ nào không khốn khiếp. Nhưng những gì Trần Xương Khoa nói đều là sự thật. Tuy rằng trong lòng Dương Phàm không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận.
- Nói đi, rốt cục mục đích anh tới đây là gì?
Dương Phàm thở dài một tiếng, tỏ vẻ thỏa hiệp.
Trần Xương Khoa có cảm giác như trút được gánh nặng, tâm tư lo lắng rốt cục cũng được giải trừ.
- Ý của ba người chúng ta là chú cứ làm tốt công việc quan trường của chú, chúng ta cứ làm tốt việc kiếm tiền của chúng ta. Khi chú cần tiền cứ tìm tới chúng ta bất cứ lúc nào. Nhiều thì không dám nói, vài triệu thì cứ tới gặp chúng ta. Còn mục đích muốn nói là sau này nên giao lưu nhiều một chút, người một nhà mà.
Trần Xương Khoa cố gắng nói một cách bình thản, tránh chọc giận thằng em trong lòng đầy căm hận này. Sự căm hận đó chỉ cần nhìn việc hắn không chịu tham dự hôn lễ của Trần Chính Hòa là có thể thấy được.
Trần Xương Khoa đưa cành ô-liu ra, mục đích phi thường rõ ràng, Dương Phàm cũng hiểu rất rõ. Trần Xương Khoa là đại biểu của ba anh chị em tới đây, cũng chính là nói rằng Trần gia đã lựa chọn người kế tục trong quan trường.
- Không có vấn đề, tuy nhiên rất nhiều chuyện trước mắt tôi còn chưa cần tới các người, giao lưu nhiều một chút thì tôi không ý kiến.
Dương Phàm nói xong đứng lên. Hôm nay nói chuyện đến đây có lẽ cũng là hết những gì mà mọi người muốn nói rồi.
Phía sau, Mễ Mễ và Dương Vĩ vẻ mặt hoảng sợ đi tới, lặng lẽ cúi đầu đứng bên cạnh. Trần Xương Khoa cười cười, nhìn nhìn Dương Phàm nói:
- Chú còn có ý tưởng gì?
Dương Phàm nhìn hai người này, trong lòng cảm thấy bọn họ khá đáng thương, cũng không có ý tiếp tục làm căng nữa. Trần Xương Khoa tiến tới trước mặt Dương Phàm chỉ vào hai người nói:
- Dương Vĩ cũng khá lọc lõi trong giới giải trí, cũng đã lừa gạt khá nhiều cô bé. Chú đừng thấy hắn tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt chúng ta, khi tới giữa một đám con gái, chỉ cần hắn ngồi xuống, một đám con gái xinh đẹp liền vây lấy hắn ngay. Còn Mễ Mễ thì đã diễn vài phim truyền hình, có muốn thử thưởng thức nữ diễn viên điện ảnh không, ừ, kỹ thuật thổi kèn hơi kém một chút nhưng những kỹ thuật khác thì không tồi. Có muốn tối nay thử chút không?
Dương Phàm bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Nhắc lại một lần nữa, tôi là cán bộ quốc gia, là người đứng đắn.
- Xì, cán bộ quốc gia có mấy người đứng đắn?
Dương Phàm cau mày. Trần Xương Khoa vội vàng nhấc tay nói:
- Được rồi, được rồi. Không nói chuyện này nữa.
Nói xong, Trần Xương Khoa quay đầu lại phất tay với hai người:
- Đi làm việc đi, mấy phút nữa là phóng viên tới đó.
Lúc này Trương Tư Tề đã trở lại, đứng bên cạnh Dương Phàm, kéo tay hắn, vẻ mặt cảnh giác nhìn oanh oanh yến yến xung quanh.
- Thứ mà anh đáp ứng tôi đâu?
Trương Tư Tề giơ tay ra trước mặt Trần Xương Khoa. Trần Xương Khoa vẻ mặt đau khổ, rút từ trong túi ra một chiếc chìa khóa xe ô tô, đưa cho Trương Tư Tề nói:
- Tôi mới dùng một tháng, còn tốt lắm.
Trương Tư Tề nhận chiếc chìa khóa xe, lườm Trần Xương Khoa một cái nói:
- Lạ gì? Chơi nửa năm rồi trả lại anh.
Trần Xương Khoa cười cười nói:
- Không cần, cho Dương Phàm, là chút tấm lòng của ba chúng ta thôi.
Dương Phàm gật đầu, hạ giọng nói với Trương Tư Tề:
- Em dùng đi, con gái mà đi xe Jeep không ổn lắm.
Nói xong Dương Phàm cười cười, gật gật đầu nói với Trần Xương Khoa:
- Tôi về đây. Tôi không thích chỗ này. Khi xuống Vĩ Huyền thì điện thoại thông báo một tiếng, cần chuẩn bị gì thì fax cho tôi biết chính xác.
Sau khi Dương Phàm và Trương Tư Tề ra khỏi cửa, lúc này Trần Xương Khoa mới thở phào một hơi. Từ sau khi biết được Dương Phàm chính là đối tượng mà ông cụ bồi dưỡng cho Trần gia, ba người đều nhớ kỹ chuyện này, cố gắng cải thiện quan hệ lạnh lùng trước đó với Dương Phàm.
Nhìn Dương Phàm biến mất, Trần Xương Khoa quay đầu lại nhìn Dương Vĩ vẫn không dám rời đi, thản nhiên cười hỏi:
- Chú nên cảm thấy may mắn, anh em của tôi không phải người kiêu ngạo. Nếu không, với biểu hiện tối nay của chú, rất nhiều bộ phận cơ thể của chú lẽ ra đã phải chuyển nhà rồi. Tối nay gọi điện, bảo cô Vô Song ngày mai tới thật sớm.
Ra khỏi cửa, một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở cửa, Dương Phàm tung tung chiếc chìa khóa xe trên tay, bấm nút nói:
- Chiếc xe này thế nào?
Dương Phàm vẫn giữ vẻ mặt âm u, chậm rãi đi tới bên chiếc xe Santana cũ nát của mình, mở cửa ra, lạnh lùng nói với Trương Tư Tề đang đuổi theo phía sau:
- Em cất xe đi, tối nay anh ngủ khách sạn.
Trương Tư Tề lập tức trở nên khẩn trương. Thái độ của Dương Phàm thể hiện rất rõ, hắn đang tức giận, hơn nữa còn cực kỳ tức giận. Kỳ thật Trương Tư Tề cũng không rõ, từ lần đầu gặp mặt mình đã thích Dương Phàm. Từ sự hiểu lầm trong lần gặp đầu tiên, từ đó về sau Trương Tư Tề vẫn không thể xóa được hình bóng nam nhân này ra khỏi đầu. Sau này hai người liên tiếp xảy ra một số chuyện, cho tới hôm nay, Trương Tư Tề đã cho rằng giữa hai người không còn khoảng cách gì nữa.
Đến lúc này, Trương Tư Tề phát hiện mình đã lầm, thậm chí rất sai lầm. Trương Tư Tề bị thái độ của Dương Phàm dọa sợ, vội vàng đuổi theo, ôm lấy Dương Phàm từ phía sau, hạ giọng nói:
- Đừng nóng giận, em có làm gì anh đâu.
- Về nhà rồi nói sau.
Dương Phàm trầm mặc một hồi, rốt cục cũng không đành lòng bèn thỏa hiệp.
Hai xe một trước một sau trở về chỗ ở của Trương Tư Tề. Dọc theo đường đi, Trương Tư Tề cũng không dám phát huy tính ưu việt của chiếc Ferrari, chịu đựng chậm rãi đi theo sau chiếc xe cũ nát của Dương Phàm. Trương Tư Tề biết rõ nguyên nhân Dương Phàm nổi giận. Trương Tư Tề sẵn sàng nhận sai, cũng sẵn sàng sửa sai. Từ nhỏ ông nội đã dạy, biết sửa sai là đồng chí tốt.
Mở cửa vào nhà, Dương Phàm ngồi trên sô pha lặng lẽ hút thuốc. Trương Tư Tề rụt rè ngồi xuống bên cạnh, không dám chủ động nói chuyện mà kiên nhẫn chờ Dương Phàm mở miệng.
- Đây là một thói quen thật không tốt, nếu sau này muốn muốn ở cùng với anh, anh không muốn nhìn thấy em tự chủ trương mọi việc.
Dương Phàm rốt cục mở miệng, kỳ thật Dương Phàm rất hiểu, nếu không có Trương Tư Tề thì bọn họ cũng sẽ tìm cách khác. Có điều xét về mặt tình cảm thì Dương Phàm không hy vọng rằng đó lại là Trương Tư Tề. Ít nhất sẽ phải bóp chết loại chuyện thế này từ trong trứng nước. Nếu không, bên cạnh mình lại có một nữ chủ nhân thay thế mình làm mọi chuyện thì quả thật là một chuyện cực kỳ đáng ghét.
Nói xong những lời này, trong lòng Dương Phàm thực ra không còn bực tức nữa, thái độ cũng hòa hoãn trở lại. Kỳ thật trong lòng Dương Phàm luôn tồn tại một quan niệm, nếu phụ nữ phạm sai lần, chỉ cần không phải vì quá ngu xuẩn thì đều có thể tha thứ được.
- Vâng, em biết, em sửa là được chứ gì? Sau này có chuyện gì, em đều hỏi anh trước.
Trương Tư Tề nói xong, dựa đầu vào vai Dương Phàm, hai tay ngoan ngoãn co vào trong ngực, rất giống thái độ của một đứa bé mắc lỗi.
Thấy thái độ này, Dương Phàm cảm thấy hơi không đành lòng, cảm thấy mình cũng hơi quá đáng. Vừa nghĩ vậy, Dương Phàm liền nhẹ nhàng ôm eo Dương Phàm, dùng hành động để biểu lộ tâm ý của mình.
Cảm giác được sự cảm thông của Dương Phàm, thân thể Trương Tư Tề lập tức mềm xuống, chậm rãi tựa xuống đùi Dương Phàm, ngửa mặt nhìn hắn, rồi lại giơ tay lên sờ sờ chiếc cằm đang mọc mấy sợi râu ngắn cứng của hắn.
- Bộ dáng tức giận của anh thật đáng sợ. Đáp ứng em nhé, sau này em có sai lầm gì, anh cứ nói với em, không được dùng bộ mặt nổi xung này với em.
Lời này có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, tuy nhiên từ lời nói của Trương Tư Tề, Dương Phàm cảm thấy thái độ của cô đã tốt hơn trước rất nhiều, mặc dù hiện tại lời nói này vẫn có chút vấn đề nhưng vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được. Đồng thời đó cũng thể hiện một mặt tính cách khác của cô.
Dương Phàm vẫn cho rằng, trên thế giới này, không có gì khiến người ta cảm thấy thương cảm hơn lúc phụ nữ nhận sai. Rất rõ ràng, Trương Tư Tề chính là loại biết nhận sai này.
Dương Phàm khẽ gật đầu, cơn giận nhỏ giữa hai bên biến mất một cách nhẹ nhàng.
Trương Tư Tề thấy Dương Phàm gật đầu, lập tức giống như một chú chim nhỏ, hai tay ôm lấy cổ Dương Phàm, tươi cười hôn lên má hắn, cười vui vẻ, nói:
- Em chuẩn bị nước cho anh tắm nhé.
Dương Phàm bất giác nở nụ cười, nhìn bóng dáng vui vẻ của Trương Tư Tề, giống như một nữ yêu tinh xinh đẹp, trong lòng xác định cô gái này thực tế là một người rất dễ thỏa mãn.
Tâm tình tốt lên rất nhiều, Dương Phàm tựa vào sô pha, nhìn Trương Tư Tề đi qua đi lại trước mặt mình. Thực ra, cứ ngồi im lặng ngắm một cô gái xinh đẹp như vậy cũng đã là một sự hưởng thụ về mặt tinh thần. Rất nhanh, Trương Tư Tề giống như một người vợ cầm quần áo ngủ của Dương Phàm tới, ngồi xuống trước mặt hắn, mỉm cười nói:
- Vừa rồi em rất vui, vì sao anh biết không?
Dương Phàm cảm thấy muốn đoán lý do khiến cô bé này vui vẻ còn khó khăn hơn nhiều so với làm chính trị, cho nên hắn cực kỳ sáng suốt lắc đầu.
- Bởi vì anh nhìn em mỉm cười, ngốc ạ!
Trương Tư Tề đưa ra đáp án, nắm lấy tay Dương Phàm nói:
- Ông chủ, đứng dậy, đi tắm nào.
Trên thế giới này, có phụ nữ đáng yêu là giả vờ nhưng cũng có phụ nữ đáng yêu là trời sinh. Vẻ mặt đáng yêu của Trương Tư Tề thật sự giống một cô bé nhặt được bảo bối, quả thực là đáng yêu trời sinh. Chính vì cô là người rất dễ thỏa mãn cho nên luôn đáng yêu như vậy, ngược lại, lòng tham chính là nguyên nhân của vô số tội ác mà may mắn thay, cô không phải người tham lam.
Tắm rửa xong, Dương Phàm nằm trên giường, châm một điếu thuốc xem TV. Thực ra trên TV đang chiếu cái gì, Dương Phàm cũng không hề biết. Hắn chỉ luôn nghĩ tới một vấn đề, mình là người tham lam sao? Suy nghĩ nửa ngày, Dương Phàm rút ra một kết luận, có lẽ mình là một người đàn ông mãnh liệt hoặc là một có dã tâm. Loại dã tâm này có thể giải thích được sự gia trưởng của hắn đối với phụ nữ, đó cũng là một động lực để hắn hướng về phía trước.
Trương Tư Tề mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay màu lam có hình chú chó Snoopy, mái tóc dài buộc lên trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ cao như thiên nga. Trương Tư Tề lặng lẽ lên giường như thể sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Phàm. Cô cứ im lặng ngồi cạnh nhìn hắn.
Lần đầu tiên thấy Dương Phàm cũng là nhìn từ bên cạnh. Cho đến tận bây giờ, Trương Tư Tề phải thừa nhận vẻ hơi cô đơn của hắn đã lập tức làm trái tim cô xao động.
Khi Dương Phàm mỉm cười quay sang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tư Tề chợt đỏ ửng, có cảm giác nhìn trộm bị phát hiện. Ánh mắt Dương Phàm hơi dừng lại ở hai điểm gồ lên dưới chiếc áo ngủ, không kìm nổi thở dài nói:
- Có lẽ anh ra ngủ ở phòng khách.
Trương Tư Tề lập tức hiểu được ý tứ của Dương Phàm, không khỏi khẽ mỉm cười khiến ngọn lửa trong lòng Dương Phàm lại bốc lên. Nếu hiện tại có người hỏi Dương Phàm, anh muốn gì? Dương Phàm nhất định sẽ dùng thơ để trả lời "Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu"
(Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu) (1)
Hiện tại Dương Phàm lại làm một quyết định không bằng cầm thú, trượt xuống giường. Trương Tư Tề ngồi trên giường, đỏ mặt hạ giọng nói:
- Anh ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Dương Phàm hơi hơi sửng sốt, trong lòng không hiểu cô bé này muốn làm gì, tuy nhiên vẫn ngồi xuống rất phối hợp, hai mắt cũng nhắm lại.
Kỳ thật Dương Phàm đã mơ hồ cảm giác cô bé này muốn làm gì. Trong lòng hắn vừa kích động lại vừa lo lắng, liệu mình có làm gì sai lầm hay không.
Cảm giác thấy Trương Tư Tề nhẹ nhàng đi tới bên người, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt, trái tim Dương Phàm càng đập nhanh hơn. Lúc này trong lòng Dương Phàm chợt nghĩ, dân tộc Nhật Bản tuy rằng cực kỳ đáng ghét nhưng sự phát triển nhanh chóng của AV (Adult Videos) quả thật đã làm được rất nhiều chuyện mà sách giáo khoa không làm nổi.
Khi bàn tay nhỏ bé cởi dây rút, trái tim Dương Phàm không khỏi đập lên mãnh liệt. lần này có sự khác biệt rất lớn so với những lần khác, nếu không tại sao cô bé này lại bắt mình nhắm mắt chứ? Nghĩ vậy, trong đầu Dương Phàm không khỏi hiện lên cặp môi nhỏ nhắn căng mọng.
Chú thích:
1. KÍ DƯƠNG CHU HÀN SƯỚC PHÁN QUAN (Đỗ Mục)
Gửi phán quan Hàn Xước ở Dương Châu
Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều
Thu tận Giang Nam thảo vị (mộc) điêu
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu
Dịch nghĩa :
Núi xanh mờ mờ nước xa xa
Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác
Tại cầu Nhị thập tứ đêm trăng sáng
Người đẹp biết ở đâu nhờ dạy thổi sáo
Chú thích:
- Dương Châu: giờ là huyện Giang Đô tỉnh Giang Tô.
- Nhị thập tứ kiều: còn có tên là Hồng Dược Kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô.Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này .
Dịch thơ :
Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu
Trần Trọng San
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...