- Anh đừng nhúc nhích.
Trương Tư Tề nhẹ nhàng đánh vào tay Dương Phàm, đau lòng nói:
- Cũng không biết quý trọng bản thân mình, nước ở đập em biết, lạnh lắm, vậy mà anh dám nhảy xuống?
Dương Phàm cười cười, một chiếc ô không biết xuất hiện trên đầu từ lúc nào, quay đầu lại thì thấy là một người thanh niên khuôn mặt chất phác, tươi cười.
Dương Phàm giơ tay cầm lấy chiếc ô, ngồi xổm trên đất che cho Trương Tư Tề, chân đã được băng bó cẩn thận. Trương Tư Tề còn kết nơ con bướm xinh đẹp nữa chứ. Ngẩng đầu nhìn thấy Dương Phàm đang run run cười nhìn mình. Trương Tư Tề không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Sao anh không che cho mình.
Lúc này Vương Vĩ Tân đã mang quần áo của Dương Phàm đến, Trương Tư Tề rất tự nhiên cầm lấy. Vương Vĩ Tân cầm lấy chiếc ô, Dương Phàm cười khổ một chút, cầm lấy chiếc khăn lông không biết ai đưa cho, lau qua rồi mới mặc quần áo.
Lúc này Dương Phàm mới phát hiện, dân chúng xung quanh đang im lắng, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kính nể. Trên vai những người này đang khiêng bao cát, đi qua chỗ hắn liền ngừng lại.
- Mọi người nhìn tôi làm gì? Mau đi hỗ trợ bịt lỗ hổng lại.
Dương Phàm nói xong, mọi người nở nụ cười chân thành, trên đê lại trở nên bận rộn. Bịch, phía trước có người ngã xuống, làm cho người dân cười to. Dương Phàm nhìn qua, đúng là Khổng Thắng Đông.
Khổng Thắng Đông trông như thư sinh, cả người toàn bùn đất, tiếng cười của mọi người xung quanh cũng không làm hắn giận, mà chỉ vào mọi người hô:
- Cười cái gì, mau làm việc cho tôi. Không thấy phó chủ tịch Dương liều cả tính mạng mới phát hiện được lỗ hổng sao? Đúng là đám người không biết tốt xấu.
Lời này lại khiến mọi người cười lớn. Tay Khổng Thắng Đông chỉ vào một đại hán khoảng ba mươi tuổi, nói:
- Nhị quải tử kia, cậu cười gì? Con mẹ nó chứ, đê này mà hỏng, vợ xinh đẹp trẻ tuổi của cậu nhất định đi theo người khác, nhất định bị người khác ôm ngủ. Tôi xem cậu còn cười được không.
Mọi người lại cười lớn, hình như tiếng cười làm bước chân mọi người nhẹ nhàng và nhanh hơn. Dương Phàm có cái nhìn mới về vị bí thư xã này. Chỉ nhìn từ bề ngoài, ai biết được hắn còn có thể nói chuyện vui đùa với quần chúng?
Đang nhìn, Dương Phàm cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang nắm tay mình, cúi đầu nhìn thì thấy Trương Tư Tề đang mỉm cười nhìn mình. Một giọt nước từ trên mái tóc chảy xuống mặt nàng, không được lau đi.
Dương Phàm đưa tay ra lau cho nàng, lấy lại được nụ cười ngọt ngào của mỹ nữ. Lúc này Khổng Thắng Đông đi tới, phát hủy một chút ấm áp.
- Hắc hắc, phó chủ tịch, tôi thua anh thật.
Khổng Thắng Đông giơ ngón cái lên, Dương Phàm lắc đầu:
- Cái này có gì chứ, hồi cấp ba tôi còn bơi qua lại giữa dòng Trường Giang.
- Chậc chậc, khó trách.
Vừa nói Khổng Thắng Đông cúi đầu đến gần, nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, chúng ta đến bên cạnh nói chuyện.
Dương Phàm sửng sốt một chút, kéo Trương Tư Tề đi theo. Thấy xung quanh không có ai, Khổng Thắng Đông lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Mực nước không ngừng tăng, mưa nếu vẫn cứ rơi, tình hình sẽ càng thêm nguy hiểm.
Dương Phàm giật mình, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Có ý kiến gì về con đập này không?
Khổng Thắng Đông thở dài nói:
- Gia cố là một biện pháp. Nhưng mực nước sông không ngừng tăng lên, bọn họ sợ một khi lượng nước quá lớn, sẽ dẫn đến lũ quét.
Dương Phàm là người ngoài ngành, lúc này chỉ có thể nói với Khổng Thắng Đông:
- Ý của anh là?
- Cố gắng giữ như hiện nay, tăng cường người giữ đê, không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không được mạo hiểm.
Khổng Thắng Đông nói rất kiên quyết. Dương Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tôi biết rồi. Anh lập tức báo cáo tình hình với chủ tịch Hồng, yêu cầu viện trợ. Ngoài ra, trong xã cũng phải cố gắng tối đa, đảm bảo cho con đê an toàn.
Vừa nói Dương Phàm cười cười:
- Anh cứ làm theo ý của mình, không cần e ngại tôi, ở đây tôi là cấp dưới của anh.
Khổng Thắng Đông mỉm cười nói:
- Anh chỉ cần đứng im bất động trên đê. Bà con thấy anh, sẽ cảm thấy yên tâm hơn, tác dụng còn lớn hơn cả tôi. Hơn nữa mọi người thấy bạn gái của anh cũng tới, trong lòng càng thêm yên tâm. Tốt lắm, tôi đi.
Khổng Thắng Đông cười cười, cất bước đi về phía đám người.
Dương Phàm đưa mắt nhìn hắn đi xa, lúc này mới quay đầu lại cười cười, đưa tay bóp mũi Trương Tư Tề:
- Em đến đây làm gì?
Trương Tư Tề giơ tay lên, sau đó cầm lấy tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Báo cho em đi phỏng vấn một cuộc hội nghị, kết quả hai chuyện gia vừa nhắc đến dưa lê Vĩ Huyền liền hung hăng nói một phen. Còn nói muốn tới Vĩ Huyền khảo sát một phen. Em tò mò nghe ngóng thì được biết hai người này đến từ Bắc Kinh. Bởi vì lần trước có bài, nên em lấy cớ xin cơ quan cho đi cùng hai chuyên gia. Kết quả vừa đến huyện, nghe ngóng trong chính quyền, nói anh xuống xã. Em hỏi người thì được biết chiều anh xuống xã Liên Hoa. Kết quả vừa đến xã, vừa lúc nghe nói anh lên đê. Em chạy lên đê thì thấy anh nhảy vào trong nước, vì thế em chen lấn đám người đi vào. Nhưng có người ngăn lại không cho qua, nói nguy hiểm.
Cô bé dịu dàng nói, bàn tay ấm áp như truyền đến một làn hơi ấm, truyền thẳng vào tim. Mưa phùn thi thoảng rơi lên mặt cô bé, Dương Phàm không khỏi đưa tay lên lau, cô bé cười vui vẻ.
Vương Vĩ Tân đáng chết lúc này lại lảo đảo chạy tới, từ xa đã hô:
- Phó chủ tịch Dương, phó chủ tịch, tình hình...
Dương Phàm vừa nghe thấy, lập tức lớn tiếng nói:
- Có gì mà gấp, anh nói nhỏ chút.
Từ một chi tiết này, Dương Phàm hiểu ngay năm đó vì sao Vương Vĩ Tân không tranh được với Khổng Thắng Đông.
- Anh mau rời đi, người ở con đập có nói...
Dương Phàm xua tay cắt ngang lời hắn nói:
- Đừng có nói loạn, lúc này tôi mà đi, quần chúng sẽ rất khẩn trương. Lòng người rối loạn thì sao?
Vương Vĩ Tân bị nói làm mặt tối đen, đây coi như là vuốt mông ngực lại đánh vào chân. Dương Phàm trở nên hòa hoãn chút, nói:
- Anh Vương, anh lập tức đi gọi các lãnh đạo liên quan, mở một cuộc họp đột xuất.
Vương Vĩ Tân nhìn Dương Phàm, lại nhìn Trương Tư Tề đang cười cười đứng bên hắn, không khỏi cắn răng, giậm chân quay đầu rời đi.
Không lâu sau, Khổng Thắng Đông và Vương Vĩ Tân, bảy tám cán bộ xã đi tới. Mọi người ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất. Dương Phàm cười cười nói:
- Tình hình khẩn cấp, tôi không nói nhiều. Bây giờ tiến hành phân công một chút. Tôi là người ngoài ngành, tổng chỉ huy chống lũ do đồng chí Khổng Thắng Đông đảm nhiệm, tôi đảm nhiệm chức phó tổng chỉ huy, phụ trách chân chạy và bưng trà rót nước.
Mọi người cùng cười một tiếng, nhưng rất nhanh lấy lại nghiêm túc.
- Nhân lực vật lực từ huyện rất nhanh sẽ đến. Tôi đề nghi đồng chí Vương Vĩ Tân bây giờ lập tức về xã, phụ trách công tác điều phối nhân lực vật lực, tìm một đồng chí quen thuộc tình hình cùng giúp. Được rồi, tôi đã nói xong, phía dưới mời tổng chỉ huy Khổng Thắng Đông nói.
Dương Phàm vừa nói liền vỗ tay, mọi người vỗ tay theo.
Khổng Thắng Đông nghiêm mặt, nhỏ giọng nói:
- Chức tổng chỉ huy tốt nhất do phó chủ tịch đảm nhiệm, tôi thích hợp nhất là chức phó. Cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi, tôi không nói nhiều, tất cả mọi người dựa theo sắp xếp, lập tức đi làm.
Cuộc họp chưa đầy năm phút đã kết thúc, mọi người rời đi. Khổng Thắng Đông lưu lại nhìn Dương Phàm nói:
- Phó chủ tịch Dương, anh...
Dương Phàm xua tay chặn lại:
- Anh đừng nói, mau đi làm việc.
Khổng Thắng Đông mặt mày nhăn nhó quay đầu bước đi.
Dương Phàm nhìn quần chúng đang không ngừng vận chuyển bao cát chạy lên chạy xuống đê, quay đầu lại cười cười với Trương Tư Tề:
- Anh đi làm việc, em đứng ở đây xem nhé?
Trương Tư Tề lắc đầu, giơ bút lên, lấy camera, cười cười không nói. Dương Phàm đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của cô bé:
- Đi nào, cẩn thận chút.
Đê cao mấy chục mét, quần chúng vận chuyển dụng cụ lên khá khó khăn. Dương Phàm cười cười với Trương Tư Tề, đi theo dòng người xuống dưới, đi đến đống vật tư, nâng một cành cây lớn, đi theo dòng người lên trên.
Mưa vẫn vô tình rơi, cả buổi chiều xuất hiện hai lỗ hổng nữa, may là phát hiện kịp thời nên bịt lại được. Trời dần dần tối, Dương Phàm cũng không biết mình lên xuống bao nhiêu lần, tóm lại mấy lần ngã xuống, luôn có một đôi cánh tay to khỏe kéo mình dậy, cùng với khuôn mặt chất phác.
Lúc trẻ thường hay tập luyện, bây giờ coi như đã đến lúc phát huy, khiến cho thể lực Dương Phàm vẫn còn đủ để duy trì. Lại bê một bì cỏ lên trên, chỉ thấy Khổng Thắng Đông đang vội vàng hỏi mọi người xung quanh:
- Phó chủ tịch Dương đâu? Có thấy đâu không?
Dương Phàm mệt nhọc ưỡn ưỡn lưng, lớn tiếng gọi Khổng Thắng Đông:
- Bí thư Khổng, tôi ở đây.
Khổng Thắng Đông chạy vội tới, cười nói:
- Tin tức tốt, vừa nhận được tin tức, mưa sắp ngừng rơi.
Dương Phàm nghe xong đặt mông ngồi xuống đất, sờ sờ vào túi thì thuốc lá đã ướt hết. Khổng Thắng Đông cười cười ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Dương Phàm cười khổ nói:
- Có thuốc lá không?
- Xin lỗi, tôi không hút thuốc.
Dương Phàm có chút tiếc nuối. Lúc này có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa một bao Trung Hoa tới.
- Hút đi, em lấy từ chỗ anh trai. Không tiện mang cả tút, đành phải vứt từng bao vào túi sách.
Trương Tư Tề cười đắc ý. Dương Phàm cầm lấy nhìn một chút, quần cô bé toàn là bùn đất...
Châm một điếu, hút sâu một hơi, Khổng Thắng Đông ở bên cười nói:
- Tối hôm nay là quan trọng nhất, chỉ cần không xảy ra vấn đề gì, sáng mai là nước có thể rút đi không ít.
Dương Phàm lặng lẽ nhìn Khổng Thắng Đông một cái. Bí thư đảng ủy xã trông rất thư sinh này, sau buổi chiều hôm nay, Dương Phàm có một cái nhìn hoàn toàn mới.
Vỗ vỗ vai Khổng Thắng Đông, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Trên ủy ban sắp có cuộc điều chỉnh lớn, mau làm xong các việc ở xã, thường xuyên lên huyện.
Khổng Thắng Đông ngẩn ra, có chút kích động gật đầu:
- Tôi đã hiểu, hôm nay xem ra không đi quan sát được rồi. Phó chủ tịch tốt nhất là về huyện đi ạ.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù vẫn âm u, nhưng mưa đã nhỏ đi nhiều, sắp tạnh. Dương Phàm thở dài một hơi, thầm nghĩ đã không cần dẫn đầu nhảy xuống lấp lỗ hổng.
Về đến ủy ban xã, bên trong đang rất náo nhiệt. Dương Phàm vừa mới tiến vào, có một bà chị bê một chén canh nóng bỏng nói:
- Cậu bé, uống một chén cho ấm.
Cầm chén canh, kéo Trương Tư Tề tìm một góc ngồi xuống, cả hai người dính hết bùn đất trên quần áo nhưng cười rất vui vẻ, ngồi xổm xuống giống đôi vợ chồng nông dân đi làm đồng về.
Uống hết bát canh, gọi điện báo cáo tình hình cho Hồng Thành Cương, Dương Phàm mới cảm thấy cả người mềm nhũn, cất máy đi, mới đi được hai bước, cả người đã lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn vội vàng đưa tay ra chống vào tường, đau đầu hoa mắt, ngực khó thở.
- Bại hoại, anh không sao chứ.
Trương Tư Tề thét lên kin hắn hãi. Tiểu Vương ở cách đó không xa quay đầu lại nhìn, thấy tình huống không ổn liền kịp thời chạy đến đỡ Dương Phàm.
Dương Phàm cố gắng xua tay, nói:
- Đừng gấp, lặng lẽ trở về.
Trong bóng đêm, xe đi trên con đường núi, Dương Phàm ngồi phía sau xe mặt càng lúc càng nóng, đỏ. Vương Vĩ Tân ngồi ghế trên gấp đến độ không ngừng gọi điện cho bệnh viện huyện.
Dương Phàm đầu óc mơ mơ màng màng, nhớ bàn tay nhỏ bé của Trương Tư Tề cầm tay mình, phía trước tối đen, chỉ có ánh đèn xe ô tô là sáng.
Dương Phàm tỉnh lại, mệt mỏi mở mắt ra, trong phòng đầy mùi khử trùng. Đưa mắt nhìn xung quanh, tường trắng, trần nhà trắng, trên giường đặt một bó hoa màu vàng, không biết tên loài hoa này.
Sau khi lấy lại ý thức, một cảm giác đau đớn lan khắp người, Dương Phàm không khỏi rên lên, phía sau rèm xuất hiện một cô y tá trẻ tuổi.
- Phó chủ tịch Dương đã tỉnh rồi, muốn uống nước không?
Dương Phàm gật đầu, y tá bưng một cốc nước ấm đến, hắn uống vào, lúc này mới cảm thấy mình muốn đi đái. Y tá hình như biết tâm tư của Dương Phàm, cười cười:
- Anh muốn đi toilet hả, em giúp anh.
Dương Phàm đi tới cửa toilet, y tá còn cười hỏi:
- Muốn em giúp anh không?
Dương Phàm cười khổ trong lòng, cô bé y tá này to gan thật. Chẳng qua cũng không kỳ quái, người ta thấy nhiều mà, có gì mà chưa thấy đâu chứ?
Vội vàng lắc đầu đóng cửa lại, nghĩ đến có một cô bé đứng ngoài cửa, Dương Phàm một lúc sau mới phóng ra được, cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng kéo về, nhưng sau đó lại là cơn đau nhức cả người.
Từ toilet đi ra, y tá chờ ở cửa dìu Dương Phàm về giường nằm, sau đó cười nói:
- Anh đúng là to gan, một chút kiến thức về y học cũng không có. Tìm lỗ hổng trong nước, lại bị thương ở chân. Đã thế anh còn chạy lên chạy xuống.
Y tá yêu kiều cười nói, Dương Phàm chỉ có thể cười khổ chịu đựng. Có lẽ thấy Dương Phàm không có ý muốn nói chuyện tiếp, y tá kịp thời dừng lời, cười nói:
- Phó chủ tịch Dương, bạn gái anh đẹp thật, còn đẹp hơn cả diễn viên điện ảnh. Hơn nữa còn dịu dàng, hiền hậu, nói là đi nấu canh cho anh.
Dương Phàm rất muốn nói với cô y tá "Em à đừng nói nhiều, anh đau đầu" Nhưng hắn vẫn phải miễn cưỡng cười nói:
- Anh muốn ngủ một lát nữa.
Vừa nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi lại bao lấy hắn, Dương Phàm rất nhanh đã ngủ. Lần nữa tỉnh lại là do hắn buồn đi tiểu, đó là kết quả do uống nhiều nước. - https://truyenfull.vn
Dương Phàm mở mắt ra nhìn, thấy rèm phía đối diện mình đã được kéo lên, Trương Tư Tề đang ngồi trên bàn đọc một quyển tiểu thuyết.
Dương Phàm ho khan một tiếng, Trương Tư Tề lập tức quay đầu lại, trên mặt cười rất vui mừng.
- Anh tỉnh rồi, bại hoại.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Anh xấu lắm sao?
Trương Tư Tề nhìn xung quanh, đến gần, nhỏ giọng nói:
- Anh không xấu, mà là lưu manh. Lúc bị sốt, tay vẫn không ngoan ngoãn, còn sờ ngực người ta.
Mặt Dương Phàm dày đến mấy, lúc này cũng có chút xấu hổ, giãy dụa xuống giường. Lúc này cơ thể đã tốt hơn trước. Mặc dù vẫn còn hơi đau, nhưng không nghiêm trọng.
- Được rồi, anh là lưu manh. Cái này... lưu manh muốn đi toilet, em có phải nên tránh đi không?
Trương Tư Tề đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Hiếm lắm đấy, hôm qua lúc giúp anh thay quần áo, hừ hừ, đều tiện nghi cô bé y tá kia.
Vừa nói Trương Tư Tề hất cằm, về bàn, cúi đầu cười.
Dương Phàm vào toilet giải quyết vấn đề, ra mới phát hiện Trương Tư Tề đang đứng ở cửa, tay cầm bàn chải, khăn mặt. Dương Phàm không khỏi cười cười xấu xa:
- Sao? Nhìn trộm anh à?
Mặt Trương Tư Tề càng đỏ hơn, nhét các thứ vào tay hắn:
- Rửa mặt đi, sau đó ra ngoài uống canh gà.
Sau một phen lăn lộn, Dương Phàm một lần nữa lên giường nằm. Trương Tư Tề bưng một bát canh tới, mặt có chút quái dị:
- Anh tự uống, hay là em...
Dương Phàm mặt dày cười cười, há miệng. Trương Tư Tề càng thêm xấu hổ, trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, đút từng thìa cho hắn.
Đút một lát, Trương Tư Tề cố tình làm chuyện xấu, thìa hơi lệch ra, một ít canh rơi lên áo Dương Phàm. Lúc Dương Phàm vội vàng lau đi, Trương Tư Tề đắc ý há miệng cười, sau đó cầm khăn mặt, đè tay Dương Phàm lại:
- Không được nhúc nhích.
Tay Dương Phàm không thể động, nhưng mắt vẫn có thể động, đầu vẫn có thể động. Thời tiết hơi nóng, cô bé mặc khá mỏng, vừa khom lưng đã có một nửa vòng tròn trắng nõn lộ ra trước mặt Dương Phàm. Cái này chưa tính, cổ cô bé thon dài trắng nõn làm người ta động tâm. Dương Phàm không tự chủ có phản ứng, không nhịn được há miệng hôn nhẹ lên cổ cô bé.
Trương Tư Tề xấu hổ quay đầu lại, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói:
- Đã bị bệnh còn không thành thật.
Đây không phải là đang tức giận, Dương Phàm nhấc tay lên, ôm lấy cô bé, đè xuống, quyết đoán đoạt lấy miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng nàng ra. Cả người Trương Tư Tề mềm nhũn, để mặc cho Dương Phàm khinh bạc.
Tay cô bé không biết để làm gì, tìm không được chỗ để, lại không muốn đầu hàng quá nhanh là ôm Dương Phàm, sờ sờ xung quanh, cầm được cây gậy cứng rắn, cầm lấy.
Dương Phàm không khỏi rên lên một tiếng, buông cô bé ra, nhỏ giọng nói:
- Em cầm đứt, sau này thành quả phụ đó.
Cô bé xấu hổ muốn buông tay ra, nhưng lại bị Dương Phàm chặn lại, không thể động, miệng dán sát vào tai cô bé, nói:
- Đừng, thoải mái, nói thật đi, lúc thay quần áo, có phải em nhìn trộm. Cái gì mà tiện nghi cô bé y tá? Anh thấy là em làm đó.
Trương Tư Tề kêu khẽ một tiếng, đưa tay trái lên vén vuốt ve của Dương Phàm, vội vàng đứng lên, nhìn thấy không có ai, nàng mới nhỏ giọng nói:
- Báu lắm đó, khó coi chết đi được.
Dương Phàm càng nhìn càng thấy cô bé thật đáng yêu. Càng thấy cô bé đáng yêu, phía dưới càng không thể mềm xuống được. Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Đáng chết, em chẳng lẽ chỉ đề phòng lửa, mà không cứu lửa sao?
Trương Tư Tề ngẩn ra một chút liền có phản ứng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Ai làm tự chịu, em mặc kệ.
- Ai.
Dương Phàm bất đắc dĩ ra vẻ thở dài đau đớn. Trương Tư Tề không nhịn được quay đầu lại, nhìn Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Khó chịu lắm sao?
Dương Phàm gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt mong chờ. Cô bé ưỡn ẽo người một chút, nhỏ giọng nói:
- Muốn giết chết anh, bây giờ mà đầu óc còn có tư tưởng xấu xa.
Nói thì nói như vậy, nhưng Trương Tư Tề vẫn vội vàng ra đóng cửa, quay lại giường, cầm ghế ra ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
- Cho anh nghẹn chết.
Vừa nói cô bé khẽ cắn môi, vén chăn lên, đưa tay móc vật sống trong quần ra, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy, vuốt lên vuốt xuống. Trương Tư Tề xấu hổ không dám nhìn, không thể làm gì khác hơn là xoay mặt đi.
Bàn tay nhỏ bé thật ấm áp, làm Dương Phàm thoải mái rên lên, không nhịn được đưa tay vào trong cổ áo cô bé, nắm lấy một bên vú thật co dãn, mềm mại. Một tay đè đầu cô bé xuống, nhỏ giọng nói:
- Sao em biết cái này?
Trương Tư Tề nhắm mắt lại, thở hổn hển, lí nhí nói:
- Tối qua, cô y tá kia nói với em. Đàn ông lúc nào cũng muốn, bảo em đừng có mà *** thật với anh. Em hỏi cô ấy nên làm như thế nào, cô ấy nói cho em biết.
Dương Phàm không khỏi thầm mắng:
- Con bé y tá đáng chết.
Trương Tư Tề cấu mạnh một cái, Dương Phàm khẽ kêu lên, nàng phì cười:
- Cho anh làm chuyện xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...