Sỹ Đồ Phong Lưu

- Cô thích ở bên trên, thích chủ động sao? Tôi nói với cô, cô không có số đó.
Dương Phàm đứng bật dậy, cả người Bộ Yên bị nhấc bổng khỏi ghế, nửa người ngã xuống, hoảng sợ hét lên. Cũng may có một bàn tay kịp thời giữ lấy nàng.
Trên cửa sổ xe xuất hiện hai đầu người, dưới ánh trăng đang dữ tợn nhìn nhau. Không lâu sau, chiến trường chuyển ra sau xe, tiếng kêu thảm thiết như sói tru trong màn đêm, cuối cùng tất cả đã bình tĩnh lại.
Bộ Yên như một con chó con nằm ở ghế sau, thân hình như bị điện giật không ngừng co quắp. Dương Phàm bên cạnh cười lạnh một tiếng, miệng ngậm điếu thuốc. Tư thế này mà mặc vào quần áo những năm ba mươi, nhìn trông rất giống một tên trùm lưu manh.
Ánh trăng trốn vào trong mây, Bộ Yên từ từ lui ra sau xe, không mặc quần áo đứng trong cánh đồng bát ngát. Cố chịu đau đớn, Bộ Yên mở cốp xe, sau đó nhe răng cười, lấy một chiếc cặp ra.
- Đây, những thứ mà anh muốn đều ở bên trong. Mấy thứ này đủ để cho anh giết đám súc sinh Vĩ Huyền.
Dương Phàm nhìn chiếc cặp, nhìn chằm chằm Bộ Yên đứng trong bóng đêm, mắt sáng lên:
- Thủ hạ của cô đâu? Mỏ quặng, trang trại trà? Thủ tục mấy thứ này?
Bộ Yên đột nhiên hiểu ra, quay đầu lại nhìn Dương Phàm, hung dữ giương nanh múa vuốt hét:
- Anh là đồ xấu xa, thì ra anh nhớ thương những thứ này.
Dương Phàm càng cười càng lạnh, không hề thương xót nói:
- Cô nghĩ tôi quan tâm đến cái *** của cô sao? Quan tâm đến đống chứng cứ này sao? Không có chứng cứ này, lão tử muốn làm gì chúng cũng chỉ là thích hay không mà thôi. Cô bây giờ nghe rõ cho lão tử. Lập tức về chuẩn bị các thứ cho tốt, sau đó lập tức cùng lão tử đến Uyển Lăng, trốn ở đó. Đợi vụ án kết thúc thì cút ra ngoài mà ở. Trong vòng mười năm, tám năm cô đừng về Vĩ Huyền.
Bộ Yên dần dần tỉnh táo, suy nghĩ lời Dương Phàm nói, đột nhiên rùng mình:
- Ý của anh là?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Coi như cô thông minh. Trong tay cô có nhiều chứng cứ của người ta như vậy, có rất nhiều người muốn cô chết. Tôi nếu là cô, kiếm được mấy chục triệu sẽ bỏ chạy. Đâu có ngu ngốc ở đây mà chờ chết.
Bộ Yên thở dài một hơi, tiến vào trong xe, một lát sau đã mặc lại quần áo, đi tới trước mặt Dương Phàm, cười thảm nói:
- Lão nương tin anh. Các thứ em đã chuẩn bị tốt. Bây giờ tôi mang anh đi lấy.
Hai người vào trong xe, Bộ Yên hiển nhiên không thể lái xe. Dương Phàm theo hướng dẫn của cô ta, lái xe vào một con hẻm nhỏ. Đột nhiên, khóe mắt Dương Phàm thấy cái gì đó, ngoặt xe lại, xe quay đầu lao ra ngoài.
"Đoành" tiếng súng nổ vang lên, kính phía sau vỡ tan.
- Là súng săn.
Bộ Yên vừa nghe thấy tiếng này không khỏi hoảng sợ, vội vàng nói:
- Nhanh, ra khỏi con hẻm này là đến được đại lộ, chạy thẳng.
Dương Phàm nhìn qua gương, thấy mười mấy người đang chạy tới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Đây là lần thứ hai Dương Phàm bị dọa trong tối nay.
Dương Phàm không khỏi thầm may mắn mình có cái mũi thính, vừa tiến vào ngõ nhỏ này thì thấy một chiếc xe Audi đỗ ở bên đường, bên cạnh xe còn có thằng ngồi xổm hút thuốc lá. Dương Phàm lập tức cảm thấy không đúng, nên vừa rồi mới có phản ứng như vậy. Thực ra trước Dương Phàm nói Bộ Yên chỉ là dọa cô ta mà thôi. Ai ngờ đó lại thành lời sấm, đúng là có người muốn giết Bộ Yên.
Xe phóng đi rất nhanh, Dương Phàm thấy đã cắt đuôi được những người này, không đi theo lời Bộ Yên nói, mà trực tiếp chạy đến Uyển Lăng. Bộ Yên không khỏi kinh hãi kêu lên:
- Anh chạy đi đâu thế?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Cô cho rằng những cái hang khác của mình an toàn sao? Người ta nếu muốn giết cô, nhất định đã tính đến tất cả các nơi mà cô có thể ẩn náu.

Bộ Yên bị dọa đến tái nhợt mặt mày, hai tay vuốt vuốt ngực nói:
- Con mẹ nó, đám chó chết này. Muốn bà chết, không dễ vậy đâu. Anh mang các thứ đến nhà khách, em lập tức triệu tập thủ hạ, giết chết tất cả bọn chúng.
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Không thể về, cô may là tối nay đến sớm. Nếu không hai chúng ta lúc ở khu khai phá đó, thì có lẽ đã chết trần truồng ở nơi hoang dã. Con mẹ nó, tin tức lớn à nghe.
Thấy trán Dương Phàm đầy mồ hôi, Bộ Yên không còn cười đắc ý như trước nữa, một lúc sau mới nói:
- Anh cũng sợ đó chứ nhỉ? Có sợ đến liệt dương không?
Dương Phàm lấy khăn giấy trong hộp, lau mồ hôi, hung dữ nói:
- Câm mồm. Cô nghĩ kỹ đi, ai muốn ra tay với cô.
Bộ Yên không hề suy nghĩ, nhỏ giọng hét:
- Còn có thể là ai? Là thằng Tam Ma Tử xã Thỏ Lĩnh. Chỉ nó mới có một đống thủ hạ là những thằng liều mạng. Cũng chỉ có nó mới dám ra tay với em ở Vĩ Huyền.
Dương Phàm vừa lái xe, vừa lấy thuốc ra hút. Bộ Yên thấy thế đoạt lấy, châm thuốc xong nhét vào trong miệng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Thủ hạ của em đã được bố trí đến hai khu mỏ, mỗi người cũng được cấp một món tiền, bảo trốn ở trong đó, đồng thời cũng để hai khu mỏ ngừng sản xuất. Em vốn tính kẻ không lương tâm nhà anh cho em một con đường sống, sau đó chuyên tâm kinh doanh mỏ quặng.
Dương Phàm thầm cười lạnh trong lòng, thầm nói tôi coi trọng chính là trang trại trà và hai khu mỏ đó, hai ngành kiếm được nhiều tiền nhất. Dương Phàm trở nên bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
- Cô mau gọi điện cho thủ hạ, bảo bọn họ cẩn thận, nếu không bị người diệt sạch đó.
Bộ Yên cũng đã lấy lại tinh thần, vội vàng lấy điện thoại ra gọi. Gọi xong Bộ Yên đột nhiên nhìn Dương Phàm, nói:
- Anh cảm thấy chuyện hôm nay, có người nào tiến vào không?
Xe đã ra khỏi địa phận Vĩ Huyền, Dương Phàm coi như đã yên tâm, cười lạnh nói:
- Không có ai khác mới là lạ. Ai bảo cô đôi khi quá ngu ngốc.
Mắng Bộ Yên, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Lưu Thiết, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng ngái ngủ của Lưu Thiết:
- Ai thế, không cho người ta ngủ là sao?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Thiết tử, lão tử thiếu chút nữa bị người ta dùng súng săn bắn chết này.
Lưu Thiết đang ôm bạn gái, trần truồng ngồi bật dậy, vội vàng hỏi:
- Sao lại thế? Thằng Trầm Ninh không phải đã xuống là trưởng phòng công an sao?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Một lời khó nói hết. Trần Thái Trung và chiến hữu của hắn đâu? Mày bố trí ở đâu? Tao trực tiếp đến đó tìm bọn họ, có chút việc cần bọn họ đi làm.
Hỏi rõ chỗ đám Trần Thái Trung đang ở, Lưu Thiết nói sẽ chạy đến đó chờ. Dương Phàm do dự một chút, nói:
- Tạm thời không cần, tao còn có chuyện khác phải làm. Đến lúc đó tao trực tiếp đến tìm bọn họ.

Dập máy, Dương Phàm quay đầu lại hỏi Bộ Yên:
- Vĩ Huyền rốt cuộc có bao nhiêu quặng mỏ. Cô có mấy cái? Sản lượng thế nào?
Bộ Yên trừng mắt nhìn Dương Phàm, tức giận nói:
- Đồ vô lương tâm, được ngủ với thân thể trong sạch của lão nương, còn muốn đoạt gia sản của lão nương.
Dương Phàm dừng xe lại một cách từ từ, lúc này từ xa xa đã thấy nội thành Uyển Lăng. Dương Phàm hung dữ nhìn Bộ Yên:
- Tôi cảnh cáo cô, bắt đầu từ bây giờ, lão tử hỏi gì, cô đáp đó. Lão tử bảo cô làm gì, chỉ có thể làm theo. Còn nói nhảm một câu, lão tử cho cô ngồi tù.
Nói xong, Dương Phàm tiếp tục lái xe đi, Bộ Yên ngồi trong bóng tối, mắt có chút sợ hãi, vô thức thu vào trong góc, nhỏ giọng nói:
- Vĩ Huyền cũng không có nhiều mỏ lắm, chủ yếu tập trung ở xã Thỏ Lĩnh, ở đó có mấy quặng nhỏ. Hai mỏ của em cũng ở đây. Sản lượng hàng năm cũng chỉ có hơn ba trăm ngàn, các quặng khác cả to cả nhỏ có khoảng sáu cái, trên cơ bản đều không có thủ tục. Nếu như anh có thể khống chế tất cả mỏ vào tay, sản lượng hàng năm sẽ không nhỏ. Chẳng qua đám lãnh đạo xã và thôn đã cấu kết với các mỏ, em cũng thế. Tốn rất nhiều công sức mới kiếm được hai mỏ. Vì mỏ quặng này, người của em đã đánh với Tam Ma Tử, hai bên cũng có mấy người bị thương, không ai làm gì được nhau. Tam Ma Tử bình thường không dám vào trong thành, không ngờ hôm nay lại dám đi chặn giết em.
Dương Phàm không tiếp lời Bộ Yên. Đối với những mỏ đen không có thủ tục, Dương Phàm không có bao nhiêu hứng thú, những chỗ đó đoạt lấy cũng là mầm họa. Chẳng qua sau này phải nghĩ biện pháp bảo đám Hồng Thành Cương chỉnh đốn những mỏ lậu này.
Dương Phàm lái xe về phòng mình ở trong thành, chìa khóa phòng đối diện phòng hắn, Ngô Yến đã cho hắn một cái, bình thường nơi này cũng không ai ở. Mở cửa phòng Ngô Yến trước đây đã ở, Dương Phàm ném chiếc cặp mà Bộ Yên đưa cho xuống mặt đất.
Bộ Yên cảm thấy đã an toàn, ngồi xuống sàn nhà, chỉ vào cặp nói:
- Bên trong hầu hết là sổ sách. Hầu hết các công trình trong huyện em đều tham gia. Những người đó cầm bao nhiêu, trong đó đều ghi lại cụ thể.
Dương Phàm nhìn lướt qua sổ sách và đĩa CD, nhìn vào phòng ngủ, nói với Bộ Yên:
- Cô vào đó ngủ đi.
Bộ Yên vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Phàm, lặng lẽ đứng lên, đi đến cửa phòng ngủ thì đột nhiên quay đầu lại nói:
- Anh cũng còn biết quan tâm đến em đó, lão nương đúng là không cho một cách vô ích.
Dương Phàm ngạc nhiên một chút, Bộ Yên đã đi vào trong phòng, sau đó bên trong truyền ra tiếng cười khanh khách. Dương Phàm ngồi bên ngoài một lát, mồ hôi đổ ra vừa nãy làm hắn lạnh, không khỏi hắt xì hai cái. Nhớ đến một súng lúc nãy, nếu là bắn trước hoặc là bắn thủng lốp xe trước, có lẽ mạng nhỏ không còn. Tất cả đều vì con đàn bà Bộ Yên ban tặng.
Dương Phàm đang tức giận, Bộ Yên lại mở cửa phòng ngủ ra, trên đầu quấn khăn lông, trên người quấn trong ga giường, đi ra.
- Em muốn tắm, toilet ở đâu.
Dương Phàm càng thêm tức giận, tất cả oán giận trong nháy mắt đã bộc phát, lao tới trước, ôm Bộ Yên đẩy xuống giường, rất nhanh cởi thắt lưng ra, xé khăn lông nhét vào miệng Bộ Yên, nâng tay lật sấp người Bộ Yên lại, vung dây lưng lên quất mạnh xuống.
"Ba ba ba" đánh mười mấy phát, Dương Phàm coi như phát tiết được cơn tức giận trong lòng. Vứt thắt lưng xuống, vỗ vỗ tay, châm điếu thuốc, ngồi phía đối diện nhìn Bộ Yên nằm im không nhúc nhích trên giường.
- Cô còn đắc ý hả. Lão tử thiếu chút nữa bị cô hại chết.
Thắt lưng tạo thành những vết hằn trên da thịt trắng nõn, Bộ Yên cuộn mình trên giường không khỏi run lên, hai tay bịt miệng, cố gắng nhịn cười:
- Cô cười cái gì?
Bộ Yên ngồi dậy, bộ ngực nhảy lên nhảy xuống, che miệng mỉm cười. Nhìn Dương Phàm mặt mày xanh mét, bò xuống dười nằm lên đùi Dương Phàm. Dương Phàm muốn đẩy ra, nhưng nghĩ mình vừa đánh một trận, nên nhịn xuống. Bộ Yên thở dài một tiếng nói:
- Không ngờ chúng ta lại cùng trải qua sinh tử.
Dương Phàm không khỏi cảm thấy uể oải, bất lực, đẩy Bộ Yên ngã xuống giường, bực mình mà ngủ.

Trong bóng tối, một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Dương Phàm. Dương Phàm trợn mắt mà nhìn, một khuôn mặt mơ hồ đang nhe răng cười với mình, tiếp theo bóp cò.
- A...
Dương Phàm người đầy mồ hôi ngồi bật dậy, phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, ngồi bật dậy thở hổn hển. Điện thoại di động vang lên, âm thanh không lớn nhưng trong buổi sớm yên tĩnh lại rất rõ ràng.
Dương Phàm bò tới, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, mở ra thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Lưu Thiết và Trầm Ninh gọi tới.
Trong lòng không khỏi ấm áp, Dương Phàm khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn giường. Bộ Yên đang ngoan ngoãn nghiêng người nằm ngủ. Bộ Yên hình như thích trần truồng mà ngủ, cả *** và lưng hiện ra trong ánh sáng buổi sớm, cái mông còn có vết bầm, trông rất bắt mắt.
Đây là một người phụ nữ đầy dã tính, thích nắm vận mệnh trong tay, thích chủ động. Dương Phàm nếu như từ trước không cẩn thận, rất có thể bước vào vết xe đổ của những kẻ khác. Sau tối hôm qua, Bộ Yên trên cơ bản đã hàng phục.
Ra khỏi phòng ngủ, nhìn chiếc cặp nằm trên mặt đất, Dương Phàm cười lạnh, cầm điện thoại gọi cho Trầm Ninh.
- Tiện nhân, mày đừng nói, nghe tao nói đã.
Tao bây giờ rất an toàn, không có vấn đề gì. Mày sau khi đi làm, lập tức tìm một lý do, triệu tập hội nghị các lãnh đạo chủ chốt của công an huyện, kéo dài một ngày. :
Dương Phàm nói xong lập tức dập máy, sau đó gọi cho Lưu Thiết:
- Lưu Thiết, mày bảo đám Trần Thái Trung sẵn sàng đợi lệnh, có chút chuyện muốn bọn họ thực hiện.
Gọi điện xong, Dương Phàm ngồi trên ghế bên ngoài phòng khách cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Lúc này Bộ Yên từ bên trong đi ra, trên người quấn một chiếc khăn, tựa cửa nhỏ giọng nói:
- Lát nữa em đưa cho anh chìa khóa phòng và mật mã két. Anh cho người đến chuyển tất cả những thứ đáng giá tiền của em đi. Dương Phàm, lão nương cảnh cáo anh, ăn thịt người cũng phải nhè xương ra. Nếu không lão nương liều mạng với anh.
Dương Phàm cười âm trầm nói:
- Tiền cô kiếm được, tôi sẽ cố sức giữ lại giúp cô, đủ để cô ăn cả đời không hết.
Bộ Yên u oán nhìn Dương Phàm, vào phòng, một lát sau cầm một chiếc chìa khóa đưa cho Dương Phàm:
- Bảo người của anh đi, các thứ ở cửa thứ hai sau nhà bếp, mang thìa khóa về Uyển Lăng, các thứ để trong quỹ bảo hiểm ngân hàng công thương, mật mã trên tờ giấy.
Bộ Yên vừa nói không khỏi rơi lệ đầy mặt, lao vào trong toilet, một lát sau tiếng khóc từ trong đó truyền ra. Tiếng khóc rất đau lòng, Dương Phàm nghe xong không khỏi mềm lòng, cắn răng hạ quyết tâm, lặng lẽ đi vào trong toilet.
- Rửa mặt đi, nhanh chút.
Bộ Yên vẫn đợi Bộ Yên chủ động đưa ra. Nếu không theo quy luật bình thường, đêm qua đã giao mấy thứ này ra.
Vừa nói Dương Phàm lấy tay hắt nước rửa mặt súc miệng. Bộ Yên lau khô nước mắt, nhìn chậu rửa, cau mày nói:
- Nơi đây trước kia có người ở không? Sao mà ngay cả mấy thứ đơn giản như lược cũng không có? Đầu rối hết cả, xấu chết được.
Phụ nữ. Dương Phàm cảm thấy đúng là không biết nói gì.
- Ít **** nói nhảm, nhanh chút.
Vừa nói Dương Phàm đi ra khỏi toilet, không thèm nhìn thân hình trần truồng của Bộ Yên.
Ra khỏi toilet, Dương Phàm chạy sang phòng đối diện, cầm lấy kem, bàn chải, nhét vào trong toilet, sau đó về phòng.
Không lâu sau, bên trong toilet truyền đến tiếng ngâm nga của Bộ Yên. Dương Phàm không khỏi kinh ngạc, thầm than Bộ Yên đúng là kiên cường.
Mười phút sau, Bộ Yên từ trong toilet đi ra, nàng mặc quần áo ngay trước mặt Dương Phàm, xoay người trước mặt hắn, hỏi:
- Dáng người của em có phải rất đẹp không? Anh từ phía sau làm em sướng muốn chết?
Dương Phàm thực sự rất muốn vụt cho nàng mấy cái nữa, nói thật ra người phụ nữ này đúng là quá ***. Cố khống chế suy nghĩ muốn tát nàng một cái, điện thoại di động trên đầu giường của Bộ Yên vang lên.
Bộ Yên cầm lên nhìn, cười lạnh một tiếng:
- Là Chu Đào gọi tới.
Dương Phàm nhíu mày, nhỏ giọng nói:

- Làm nó yên tâm, thử dò xét hắn.
Bộ Yên gật đầu ra vẻ hiểu, nghe điện, sau đó lạnh lùng nói:
- Đào tử, Tam Ma Tử chặn chị, mày có biết không? Ừ ừ, chị không sao, đang trốn trong nhà người bạn. Mỏ quặng chị đã có bố trí, chờ chị về sẽ thu thập thằng Tam Ma Tử. Mày nghe chị nói...
Dập máy, Bộ Yên đắc ý nhìn Dương Phàm, cười nói:
- Em diễn có được không?
Dương Phàm giơ ngón tay cái lên:
- Có thể đi tranh giải Oscar.
Lý Thụ Đường bị điện thoại gọi dậy, tâm trạng rất không thoải mái. Vừa nhìn thì thấy là số của thư ký gọi, Lý Thụ Đường không khỏi chấn động, thầm nghĩ xảy ra đại sự sao?
- Bí thư Lý, phó chủ tịch Dương huyện Vĩ Huyền gọi điện cho em, nói có chuyện rất quan trọng muốn tự mình báo cáo với anh. Anh xem em nên trả lời như thế nào?
Lý Thụ Đường vừa nghe là chuyện Vĩ Huyền, trong lòng lại an tâm một chút. Cục phòng chống tham nhũng đang điều tra chuyện Vĩ Huyền, không có chút tiến triển. Bây giờ Dương Phàm gọi điện tới, chẳng lẽ phát hiện được chứng cứ quan trọng? Lý Thụ Đường thầm nghĩ trong lòng, đây là Dương Phàm muốn báo cáo theo tư cách cá nhân?
- Bảo hắn trực tiếp đến nhà tôi, tôi dậy rồi.
Lý Thụ Đường dập máy, vội vàng rửa mặt, ra ngoài sân đi bộ.
Không đến mười phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe, tiếng chuông cửa vang lên, osin vội vàng dụi dụi mắt đi ra. Lý Thụ Đường khoát tay ngăn lại, ra hiệu không cần cô ta, mình tự ra mở cửa. Lúc này vợ Lý Thụ Đường ở bên trong hỏi:
- Ai thế? Vẫn còn sớm mà.
- Bên dưới có tình hình gấp cần báo cáo.
Lý Thụ Đường quay đầu lại nói một tiếng, mở cửa. Thấy thư ký, Dương Phàm và một cô gái đang đứng ở cửa.
Dương Phàm cầm một chiếc cặp đi vào, lúc này có vẻ rất nóng lòng muốn nói với Lý Thụ Đường:
- Bí thư Lý, tôi có án lớn muốn báo cáo với anh.
Lý Thụ Đường đầu tiên là chú ý thấy quần áo Dương Phàm nhăn nhó, mắt đỏ, tóc hơi rối, trông khá chật vật. Cô gái đi theo phía sau Dương Phàm, mặt mày cũng rất sợ hãi.
- Vào trong rồi nói.
Bên trong phòng làm việc của Lý Thụ Đường, cửa được đóng lại. Nửa tiếng sau, Lý Thụ Đường đi ra, nghiêm nghị nói với thư ký:
- Lập tức mời Vương Thần trưởng ban kỷ luật đảng, phó bí thư Tào Dĩnh Nguyên đến chỗ tôi.
Vào phòng làm việc, Lý Thụ Đường nghiêm mặt nhìn Dương Phàm:
- Đồng chí Dương Phàm, cậu dùng tính mạng để đổi lại tài liệu này, rất kịp thời. Bây giờ mời cậu nói, công an Vĩ Huyền, ban kỷ luật Vĩ Huyền có đáng tin hay không?
Dương Phàm lắc đầu:
- Hầu hết các đồng chí đều có bản chất tốt, chẳng qua...
Lý Thụ Đường đưa tay lên:
- Đừng nói nữa, tôi đã biết, lát nữa chờ đồng chí Vương Thần đến, sẽ do hắn và đồng chí Tào Dĩnh Nguyên phối hợp hành động. Cậu cũng theo xuống, nhất định phải đoàn kết với hai đồng chí Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình, cố gắng đảm bảo Vĩ Huyền được ổn định.
Ra khỏi nhà Lý Thụ Đường, mặt trời đã mọc lên từ phía đông, ánh mặt trời đỏ rực chiếu sáng đại địa.
Một chiếc xe mười sáu chỗ dừng ở cửa, hai người áo đen đang quan sát xe Audi của Bộ Yên. Nhìn cửa kính phía sau đã bị bắn vỡ, cùng với mấy lỗ thủng trên thân xe, một người thanh niên không khỏi nhỏ giọng nói:
- Súng săn, may đó, không bắn trúng lốp xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui