Sỹ Đồ Phong Lưu

Điền Trọng hết giờ làm liền về nhà chờ, đợi hơn mười phút mà Dương Phàm vẫn không tới. Điền Trọng thầm nghĩ không biết tiểu tử này có bận việc mà quên không, trong lòng có chút không hài lòng. Lúc này bảo vệ cửa gọi điện vào, hỏi có phải một người tên Dương Phàm hẹn đến chơi không.
Nơi ở lãnh đạo tỉnh ủy đúng là không phải ai cũng có thể lái xe vào. Dương Phàm bị chặn trước cổng, sau một phen giải thích, lại gọi điện xác nhận, lúc này mới có thể vào.
Sau khi vào, Dương Phàm đang suy nghĩ có phải nên làm giấy thông hành không, sau này nhất định hay phải chạy lên tỉnh. Trương Tư Tề ở bên cạnh lẩm bẩm nói:
- Sớm biết như vậy thì đi xe em tốt hơn bao nhiêu.
Dương Phàm lúc này mới nhớ sao cô bé này lại đến đài truyền hình, quay đầu nhìn đóa hoa hồng đang được cắm phía trước. Trương Tư Tề đang rất vui mừng.
- Em không có việc gì, đến đài truyền hình làm gì?
Trên mặt cô bé có chút mất hứng, lẩm bẩm:
- Còn có thể vì sao, không phải vì tình nhân cũ của anh sao.
Dương Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng, vội vàng biện bạch:
- Không được nói linh tinh. Giữa anh và Trang Tiểu Điệp đã là quá khứ. Lúc trước hai chúng ta còn chưa hôn nhau, đâu thể là tình nhân chứ?
Vẻ mặt cô gái có chút buồn bã, có chút bất ngờ, thất thần, nhỏ giọng nói:
- Cô ấy thực ra rất đáng thương. Nhà rất nghèo, cô ấy muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, lại không thể hy vọng vào anh. Vì vậy cô ấy liền cùng Ngả Vân lừa anh. Cô ấy thực ra rất quan tâm đến anh. Em có thể thấy được.
- Đồng tình làm mẹ gì.
Dương Phàm dừng xe đột ngột, quay đầu lại tức giận nhìn cô nàng đang kinh ngạc:
- Cô ta gieo gió gặp bão. Nể tình bạn học cũ, em đi giúp cô ta, anh không ngăn cản. Nhưng những việc khác đừng đề cập tới. Còn có em nữa, lần này bỏ qua, sau không được dính vào chuyện cô ta nữa.
Trương Tư Tề bị dọa, có chút ủy khuất nhìn Dương Phàm:
- Sao lại giận như vậy chứ?
Dương Phàm không trả lời nàng, lái xe đi tiếp, một lúc sau mới lạnh lùng nói:
- Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình. Anh dám nói, nếu em không giúp cô ta, cô ta sẽ không rời khỏi cái thằng kia.
Trương Tư Tề không phản bác, bởi vì nàng cảm thấy Dương Phàm nói đúng.
Gõ cửa nhà Điền Trọng, Dương Phàm thấy là lão ra mở cửa cho mình, không khỏi hơi khom lưng nói:
- Làm phiền Điền thúc rồi.
Sau đó Trương Tư Tề gọi theo hắn:
- Cháu chào Điền thúc.
- Đây là?
Điền Trọng hỏi, Dương Phàm cười nói:
- Trương Tư Tề ạ.
Điền Trọng ngẩn ra, mời hai người vào, lúc đóng cửa ra vẻ tùy ý hỏi:
- Trương thượng tướng quân ủy...
Trương Tư Tề ngoan ngoãn tiếp lời:
- Đó là ông nội của cháu.

Điền Trọng liền ồ lên một tiếng.
Phòng thiết kế rất bình thường, nhìn cũng không lớn lắm. Với thân phận của Điền Trọng, ở nhà còn trông đơn giản hơn cả quan chức Uyển Lăng. Từ bếp có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi thấy hai người Dương Phàm đến, liền cười nói:
- Đến rồi à? Ngồi đi, cô rất nhanh là xong.
- Cô, cháu đến giúp cô.
Trương Tư Tề biết ý đi vào giúp. Điền Trọng cười cười với Dương Phàm, chỉ vào cái hộp mà hắn đang cầm:
- Mang gì đến thế?
Lời này không hề khách khí.
Dương Phàm khẽ đặt hộp lên bàn, nói:
- Cháu chẳng biết mang gì, mang thổ sản của vùng lại thấy không hay. Vì thế cháu tìm bạn lấy hai chai Mao Đài ba mươi năm, không biết chúc có thích không?
Điền Trọng cười ha hả nói:
- Thích, sao lại không thích. Ba mươi năm, mấy chục ngàn một chai đó.
Nói xong liền nhìn Dương Phàm với ánh mắt quái dị.
Dương Phàm bị nhìn có chút chột dạ, cười hắc hắc nói:
- Cháu không uống rượu, cũng không biết giá, người khác đưa liền cầm thôi ạ.
Điền Trọng mỉm cười nói:
- Lai lịch thế nào? Ngồi xuống rồi nói.
Dương Phàm thấy Điền Trọng như vậy, có lẽ lo mình đi nhầm đường, đây đúng là sự quan tâm chân thành. Dương Phàm không hề do dự, đại khái nói ra một lần cuộc gặp gỡ với Tề Quốc Viễn lúc buổi chiều ra. Chẳng qua việc chọn người mẫu xe thì bỏ qua.
Điền Trọng cẩn thận lắng nghe, nghe xong mới cười nói:
- Rượu này chú nhận. Cháu coi như là giúp đỡ lẫn nhau.
Nói xong Điền Trọng gọi vợ ra, đem rượu Mao Đài vào trong phòng làm việc, lúc này mới nói.
- Tên Xa Trường Niên này thực ra rất biết bản thân, chẳng qua lại quá nuông chiều con. Lần trước bí thư Chúc ký quyết định cho Xa Đỉnh được tham gia học ở trường đảng, vốn muốn cho Xa Đỉnh vào khuôn khổ chút. Ha ha, không ngờ Xa Đỉnh lại gây chuyện.
Dương Phàm nói:
- Chuyện lần trước đúng là làm phiền chú.
Điền Trọng xua tay, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, mai chú tìm lý do mời Xa Trường Niên đến văn phòng, nói mấy câu. Nếu như hắn có thể quản được con mình, chuyện này coi như không có. Nếu còn muốn tiếp tục gây chuyện, chú đúng là không thể cứ nhắm mắt làm ngơ. Chú chỉ lo lắng đồng chí phó bí thư tỉnh ủy Hà Thiếu Hoa.
Dương Phàm lộ ra vẻ nghi hoặc. Điền Trọng cười nói:
- Đồng chí Hà Thiếu Hoa là bí thư thị ủy Trì Thành lên tỉnh, Xa Trường Niên trước kia là cán bộ ở Trì Thành. Quan hệ trong tỉnh rất phức tạp, sau này có cơ hội chú sẽ nói với cháu.
Dương Phàm đã nghe Chúc Vũ Hàm mơ hồ nói qua, tỉnh Giang Nam có bốn phân nhánh của thực lực bản địa là Vu Thành, Trì Thành, Uyển Lăng và Giang Hoài. Vu Thành bởi vì có bối cảnh ở trung ương, cho nên bây giờ Chúc Đông Phong đang là ngưu nhất tỉnh. Dương Phàm rất muốn hỏi một câu: "Điền thúc, chú là hệ nào?" Suy nghĩ một chút lại thôi.
Điền Trọng hình như biết Dương Phàm đang nghĩ gì, cười nói:
- Năm đó lúc chú học đại học ở Thượng Hải, sau được điều đến làm ở ban kỷ luật, sau này cháu cũng biết. Đúng, chú và chủ tịch Trần là bạn học hồi trung học, năm đó cùng nhau đến làm ở Uyển Lăng, cũng vì vậy mà quen mẹ cháu.
Nói thế này đối với Điền Trọng mà nói đã rất hiếm. Cả quá trình Dương Phàm đều cẩn thận lắng nghe, điều này làm Điền Trọng rất hài lòng, cái không nên hỏi, không bao giờ hỏi, tố chất này rất được.

Bữa tối rất nhanh được dọn lên, Trương Tư Tề mang bát đũa lên. Bởi vì không uống rượu nên chỉ là một bữa cơm đơn giản mà thôi. Điền Trọng cũng không cố ý chuẩn bị thức ăn nhiều lắm. Ăn xong Điền Trọng liền nói với Dương Phàm:
- Vào phòng chú đánh ván cờ đi.
Dương Phàm lặng lẽ đi theo, lúc ngồi xuống liền lấy quân đen. Hành động này làm Điền Trọng cười cười. Đợi Dương Phàm đặt quân cờ đen xong, Điền Trọng lúc này mới cưởi hỏi:
- Vĩ Huyền thế nào rồi?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Tình hình Vĩ Huyền rất phức tạp, làm cháu hoang mang. Cháu vốn chỉ muốn chuyên tâm làm cơ sở trồng dược liệu, kết quả không như mong muốn. Bây giờ xem như bị ép vào cuộc đấu tranh quyền lực.
Điền Trọng suy nghĩ một chút, đặt quân cờ trắng xuống, nghiêm giọng nói:
- Vấn đề Vĩ Huyền rất nghiêm trọng. Đồng chí Lưu Truyện trưởng ban kỷ luật tỉnh ủy mấy hôm trước còn nhắc đến chuyện này. Hắn không biết từ đâu nhận được một phần tài liệu, nhưng không có chứng cứ xác thực. Bên phía ban kỷ luật đã có yêu cầu phòng chống tham nhũng và Uyển Lăng điều tra.
Bốp. Dương Phàm kinh hãi, quân cờ đen rơi xuống mặt đất, vội vàng khom người nhặt lên. Điền Trọng mỉm cười nói:
- Cháu hình như biết một ít thì phải?
Dương Phàm nghĩ đến chứng cứ mà Bộ Yên đưa, chỉ cần lấy ra, nhất định có thể đẩy đối thủ vào chỗ chết. Chẳng qua miệng Bộ Yên cắn rất chặt, Dương Phàm không muốn dây dưa với nàng.
Không khỏi cười khổ, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thực ra chỉ cần đi xuống thực địa nhìn một lần là chú biết có vấn đề. Nợ ngân hàng hơn trăm triệu, đường được cải tạo không ra đâu vào đâu, làm quảng trường cũng sớm hư hỏng. Kinh tế nông lâm nghiệp, cháu còn phải đi lau mông đít.
Điền Trọng đương nhiên nghe ra vẻ bất mãn trong giọng Dương Phàm, không khỏi cười thầm tiểu tử này đúng là ***, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì:
- Cháu lo lắng gì?
Lời này coi như hỏi thẳng vào trong lòng Dương Phàm. Lo lắng điều gì? Dương Phàm lo lắng nhất là chuyện này liên quan đến Y Đạt Hữu, nhất định sẽ có liên lụy với bên trên. Chuyện tiếp theo nhất định sẽ rất phức tạp, Vĩ Huyền càng thêm loạn.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, cầm quân cờ đặt mạnh lên bàn, sau đó kiên định nói:
- Cháu muốn an tâm phát triển kinh tế Vĩ Huyền, làm công việc hiệu quả. Chẳng qua tình hình bây giờ cháu rất khó an tâm.
Điền Trọng nghe xong liền cảm thấy vẻ ngây thơ của Dương Phàm, nở nụ cười, cầm lấy quân cờ trắng, đi một nước.
Mọi việc cũng không nên nghĩ quá đơn giản. Chỗ có người là có tranh đấu. Hôm nay là đồng minh, nhưng ngày mai có thể là đối thủ. Đối với bất cứ chuyện gì đều phải có cái nhìn đúng đắn, lúc cần quyết định không được do dự.
Nước đi trên bàn cờ rất vững chắc, năm sáu mươi nước đã thấy được thế cờ của hai người. Hai bên đều sử dụng chiêu thức tứ bình bát ổn, tiếp tục đánh nhất định sẽ liên quan đến thu cờ.
Dương Phàm đang gặp bài kiểm tra.
Mười phút sau, Dương Phàm từ từ cầm một quân, nhẹ nhàng hạ xuống. Theo quân cờ hạ xuống, bàn cờ trong nháy mắt đầy gió lửa chiến tranh. Quân đen xâm nhập vào giữa thế trận quân trắng, mục đích tự nhiên là mở đường máu trong đám cờ trắng.
- Chiêu này. Kịch liệt. Can đảm.
Điền Trọng cười nói, ánh mắt nhìn bàn cờ cũng trở nên cẩn thận.
Một lúc sau, Điền Trọng cầm lấy quân cờ, giống như một thanh đại đao, vững vàng mà êm ái, nhưng lại được đặt mạnh xuống bàn cờ. Điền Trọng muốn ăn quân cờ mà Dương Phàm đi vào thế trận cờ trắng. :
Dương Phàm không hề do dự, rất nhanh đặt một quân xuống. Mặt Điền Trọng không khỏi biến sắc, quân cờ đen này được đặt vào vị trí làm cho Điền Trọng khó chống đỡ, không gần không xa. Ăn quân trước, sẽ bị quân này ở bên ngoài chiếm tiện nghị, không ăn thì lại không thể chạy được.
Điền Trọng ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm, cười nói:
- Nước cờ này rất tuyệt, khoảng cách vừa vặn, nhưng vừa có thể thủ, vừa có thể công. Tốt. Rất tốt.
Rời khỏi nhà Điền Trọng, Dương Phàm thấy dễ dàng hơn nhiều. Trương Tư Tề cả tối nói chuyện với vợ Điền Trọng, thi thoảng rót trà cho Dương Phàm và Điền Trọng. Thấy hai người dồn hết tâm trí vào ván cờ, Trương Tư Tề không biết cờ vây nhíu mày, đứng phía sau Dương Phàm nhìn một chút rồi lui ra.

Trước khi ra khỏi nhà, Điền Trọng đầy thâm ý nói với Dương Phàm:
- Tiểu Trương rất được, biết quy củ.
Xe từ từ chạy ra ngoài, Dương Phàm thông qua ánh đèn đường thấy Trương Tư Tề rất vui mừng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đến Chúc Vũ Hàm, đồng thời trong lòng lại chua xót như bị kim châm.
Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng.
Trương Tư Tề đang vui vẻ, quay đầu lại tò mò hỏi:
- Anh sao thế?
- Không sao.
Dương Phàm lắc đầu.
Đưa Trương Tư Tề đến cổng doanh trại quân đội, Dương Phàm ngừng xe lại. Trương Tư Tề ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại không đi vào? Có em ở đây, không ai ngăn cản đâu.
Dương Phàm có chút mệt mỏi ngả người ra sau nói:
- Anh không vào đâu. Vĩ Huyền đang còn rất nhiều chuyện chờ anh đi làm. Anh muốn đi đêm về đó.
Trương Tư Tề không khỏi thất vọng, chẳng qua vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Tối nay đối với Trương Tư Tề mà nói, coi như Dương Phàm đã thừa nhận nàng.
Trương Tư Tề xuống xe, từ từ đi vào doanh trại, lúc đi nàng nhiều lần quay lại nhìn Dương Phàm. Dương Phàm xuống xe, đứng cạnh xe châm thuốc hút, mỉm cười đưa mắt nhìn Trương Tư Tề biến mất ở sâu trong doanh trại. Lúc này hắn mới lên xe, khởi động, rú còi rời đi.
Ra khỏi tỉnh thành, lên cao tốc, Dương Phàm lái rất nhanh. Từ lúc học lái xe đến nay, đây là lần đầu tiên Dương Phàm lái xe nhanh như vậy, tốc độ toàn trên trăm cây. Dương Phàm là người rất cẩn thận, chưa bao giờ đi quá tám mươi cây.
Xe đến Vu Thành đã là mười một giờ đêm. Dương Phàm rời khỏi cao tốc, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Xe chạy trên đường một lát, Dương Phàm đi chậm lại, rút điện thoại di động ra.
- Ừm? Sao thế? Muộn như vậy?
Giọng Chúc Vũ Hàm truyền tới như là ngái ngủ, chắc nàng đã ngủ. Dương Phàm không thể kiềm chế kích động trong lòng, có chút run rẩy nói:
- Chị, em ở Vu Thành.
Chúc Vũ Hàm đầu bên kia trầm ngâm một chút, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Em đến biệt thự, chị bây giờ sẽ đến.
Dương Phàm lái xe đến khu biệt thự. Ngồi trước cửa biệt thự của chánh văn phòng, cảm thấy mình như một con chó hoang, chờ một người tốt thu lưu. Tàn thuốc lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm, Dương Phàm có chút nôn nóng, nhìn chằm chằm mặt đường.
Rốt cuộc, xe Audi của Chúc Vũ Hàm đã xuất hiện. Tâm trạng Dương Phàm đang kích động lập tức bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn xe dừng lại trước mặt, nhìn cửa xe mở ra, nhìn Chúc Vũ Hàm có chút bối rối từ trên xe xuống, gần như là chạy tới trước mặt Dương Phàm.
- Lưu manh, em làm sao thế?
Chúc Vũ Hàm đưa tay lên mặt Dương Phàm, tim không khỏi thắt lại. Trên mặt Dương Phàm đầy nước mắt.
Dương Phàm ôm chặt lấy thân thể ấm áp của nàng, như muốn nàng hòa vào làm một với mình. Sau đó nấc lên nói nhỏ vào tai Chúc Vũ Hàm:
- Chị, em xin chị, lấy em đi. Em không muốn tương lai mình sẽ cùng với người phụ nữ khác lúc nào cũng ở bên nhau. Tim em rất đau.
Chúc Vũ Hàm như bị sét đánh, cả người trở nên cứng ngắc. Một lát sau, ngực Dương Phàm đã đầy nước mắt.
Phụ nữ là yếu đuối, nhưng lại rất kiên cường. Một lúc sau, Chúc Vũ Hàm kiên định đẩy Dương Phàm ra, nhỏ giọng nói:
- Lái xe vào trong trước đã, muộn quá rồi, ở ngoài không tiện.
Một trước một sau đi vào phòng, Dương Phàm có chút uể oải. Chánh văn phòng phản ứng mãnh liệt như vậy là có ý ám chỉ. Dương Phàm cảm thấy hy vọng của mình như cành hoa trên dòng Trường Giang. Chưa nhìn thấy rõ đã bị dòng Trường Giang cuồn cuộn quấn đi.
Nằm trong phòng, ánh đèn sáng chói mắt làm Dương Phàm không khỏi giơ tay lên che mắt. Chúc Vũ Hàm vội vàng bật đèn ngủ, tắt đèn kia đi.
Sau đó Chúc Vũ Hàm đẩy Dương Phàm lên giường, ngồi trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn:
- Em nhìn chị, nghe chị nói.
Dương Phàm hung hăng nhìn vào mứt nàng, trong ánh đèn mờ ảo, hai người đối mắt nhìn nhau.
- Chị biết trong tim em có chị, nhưng không được. Em nhất định phải thành đại sự. Nếu chúng ta kết hôn, như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của em. Hơn nữa chị cũng phải kế thừa sự nghiệp của Chúc gia.

Dương Phàm nghe có chút không yên lòng, nghe xong hắn ngây ngốc ngồi đó, thân hình ngã xuống giường.
Chúc Vũ Hàm nhìn hắn, khẽ cắn môi, nói:
- Tối nay em ngủ ở đây. Chị đi đây. Mai chị còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nói xong Chúc Vũ Hàm xoay người muốn đi. Dương Phàm trên giường như một tia chớp lao tới, ôm lấy nàng, nhấc lên giường, rất nhanh lột sạch đồ trên người nàng. Lúc Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Chị muốn chạy đi đâu? Ai cho phép đi.
Vừa nói Dương Phàm rất nhanh cởi đồ mình, không hề khởi động đã tách chân Chúc Vũ Hàm ra, hung hăng tiến vào.
- Được, chị không đồng ý với em, cả đời em không lấy vợ. Đàn ông không lấy vợ cũng không phải chuyện gì lớn.
Chúc Vũ Hàm nhăn nhó mặt mày ôm ghì lấy cổ Dương Phàm, hai chân quấn lấy lưng hắn, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Lưu manh, em hồ đồ đó à. Vì bà già này mà phải như vậy, không đáng.
Dương Phàm không khỏi cười độc ác:
- Chó má. Lý luận chó má. Lão tử muốn thế nào sẽ làm như vậy. Thiên Vương lão tử cũng không cản được em. Chị không lấy em, em sẽ không lấy người phụ nữ khác.
Không lâu sau, Chúc Vũ Hàm người nhũn đi, trong cơn mưa gió bão bùng, Chúc Vũ Hàm lúc này càng thêm mẫn cảm hơn trước kia, không khỏi hưng phấn cắn lấy chăn mà rên rỉ. Không đến mười phút, Dương Phàm cảm thấy phía dưới có một dòng nước nóng bắn vào bụng, không ngừng co bóp.
- Chị, chị đái.
Dương Phàm cười cười âm hiểm như quỷ u linh, Chúc Vũ Hàm lấy gối che mặt, tiếp tục rên rỉ.
Trời sắp sáng mà Dương Phàm vẫn không ngủ. Chúc Vũ Hàm trong lòng hắn đã sớm mệt chết mà ngủ, điếu thuốc lá lập lòe trong đêm. Dương Phàm không đạt được tận hứng, cuối cùng bỏ qua người phụ nữ đã quá mệt mỏi. Chúc Vũ Hàm đã ngủ, ngoan ngoãn cuộn mình lại, không dán vào Dương Phàm nữa.
Khói từ từ bốc lên trên đầu điếu thuốc, ánh mắt Dương Phàm cũng trở nên kiên định.
Mặt trời một lần nữa mọc lên, một ngày mới bắt đầu. Đồng hồ báo thức vang lên, Chúc Vũ Hàm vội vàng bật dậy, thấy Dương Phàm đang mỉm cười nhìn mình. Chúc Vũ Hàm không khỏi đưa tay lên che mặt.
- Không cho nhìn, xấu chết được.
Vừa nói Chúc Vũ Hàm vừa trần truồng xuống giường, chạy vào trong toilet.
Dương Phàm nhìn theo bóng lưng người đẹp tiến vào trong cửa, không khỏi mỉm cười bỏ điếu thuốc trong tay xuống, lặng lẽ đi theo, dựa vào cửa nhìn Chúc Vũ Hàm đang ngồi trên bồn cầu.
- Ồ.
Chúc Vũ Hàm đỏ mặt, lập tức lấy khăn tắm che mặt, xả nước. Nàng nói:
- Chị xin em, đừng nhìn mà, xấu lắm.
Dương Phàm cười cười ngồi xuống, đoạt khăn tắm, bình tĩnh nói:
- Không xấu, không xấu chút nào.
Vừa nói hắn ôm lấy nàng. Lúc Chúc Vũ Hàm theo bản năng kẹp vào hông hắn, Dương Phàm nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Hôm nay xin nghỉ phép đi, em không đi.
Không đợi Chúc Vũ Hàm có ý kiến, bảo bối đã mạnh mẽ tiến vào. Chúc Vũ Hàm không khỏi rên lên một tiếng, thân hình như sợi mì trong nước sôi, trong nháy mắt đã mềm nhũn ra.
- Ô ô, chị bị em làm chết mất. Lưu manh.
Dương Phàm đẩy nàng dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vậy cho chị chết, cùng lắm thì em theo chị.
Nỗ lực của Dương Phàm vẫn thất bại. Chúc Vũ Hàm rất kiên quyết, chặn suy nghĩ của Dương Phàm. Hôn nhân, có lẽ không đại biểu được điều gì.
Trên đường về, Dương Phàm nhìn con đường dài vô tận phía trước, trong đầu không khỏi nghĩ như thế. Trong đầu Dương Phàm nhớ đến lời của Chúc Vũ Hàm khi đưa hắn ra ngoài, còn có lời thề kia:
- Kiếp này chị chỉ biết có em, người đàn ông duy nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui