Nửa tháng học tập rất nhanh trôi qua, cánh tay trái vốn bị thương không nặng, đã cơ bản bình phục.... Dương Phàm trải qua những ngày có phần thê thảm. Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Tư Tề hầu như ngày nào cũng đến đón Dương Phàm, sau đó nhất quyết ở lại khách sạn cho đến khoảng mười giờ đêm mới chịu ra về.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Yến có cơ hội tìm đến, chờ đợi cả đêm, lại còn phải trốn ở một căn phòng khác, nửa đêm mới qua 'gây án'. Chúc Vũ Hàm cũng xuất hiện một lần, chỉ có điều đãi ngộ hoàn toàn trái ngược, Chúc Vũ Hàm vừa xuất hiện, Trương Tư Tề lập tức biến mất. Quả nhiên vỏ quýt dầy có móng tay nhọn, Dương Phàm mỗi khi nghĩ đến chuyện này đều cảm khái không thôi.
Quan hệ giữa Dương Phàm và Trương Tư Tề, cũng không bởi vì nửa tháng tiếp xúc liên tục mà có sự tiến triển. Lúc hai người ở chung, hầu hết thời gian là Dương Phàm lượn lờ trên mạng, Trương Tư Tề ngồi yên bên cạnh, xem Dương Phàm lướtruyenfull.vn. Tình trạng này khiến cho Dương Phàm cực kỳ khó chịu, bây giờ người tham gia mạng, trên QQ* (mạng xã hội TQ) ai mà không có vài em xinh tươi đây? Trước đây, khi rỗi rãi Dương Phàm còn cùng các muội muội QQ nói chuyện vài ba câu, đùa giỡn với nhau, mấy ngày này có Trương Tư Tề ở đây, thói quen này của Dương Phàm xem như là tạm thời bị cắt đứt. :
Sự việc của Xa Đỉnh, dường như một chút cũng không có tin tức. Khi Chúc Vũ Hàm từ Vu thành tới đây, về chuyện này chỉ nói:
- Trên đời không có bức tường nào là ngăn được gió, việc do ai làm, thật ra mọi người trong lòng đều rõ ràng. Chứng cứ này nọ kỳ thực có đôi khi hoàn toàn là dư thừa. Chỉ có điều, Xa Trường Niên muốn làm thế nào, trước khi làm, lão ta cũng phải suy nghĩ cân nhắc đến hậu quả.
Lời này của Chúc Vũ Hàm tự nhiên không phải là nói năng tùy tiện. Từ chuyện Xa Đỉnh bị trường Đảng hủy tư cách học tập, cho đến chuyện Xa Trường Niên bị Điền Trọng gọi lên phê bình một trận. Hai sự kiện này nhìn qua có vẻ bình thường, song thật ra không hề bình thường.
Lời tuyên bố kỳ học tập kết thúc của phó hiệu trưởng vừa dứt, trường Đảng ngay lập tức rơi vào tình trạng như thú hoang xổng chuồng. Nói đến thu hoạch lớn nhất trong học tập, không gì khác chính là một đám người thường xuyên ở chung với nhau. Chẳng hạn như nhóm ba người Uyển Lăng, cùng tổ bốn người Vu thành khá thân cận nhau. Giữa những người cùng học không nói đến cảm tình, chỉ có thể tính là giao tình.
Chu Phàm đề nghị lập tức rút quân, trở lại địa bàn của mình vẫn là thoải mái nhất, Dương Phàm rất tán thành đề nghị này. Sau khi trở về phòng, chiếc Passat của Chu Phàm và Mai Hiểu Khánh đã chờ sẵn ở trước cửa. Thời gian còn sớm, Dương Phàm từng có ý nghĩ gọi điện cho Trương Tư Tề, cuối cùng vẫn là không gọi, chỉ gửi đi một tin nhắn.
Mười phút sau, khi đám người Dương Phàm đã vi vu trên đường cao tốc thì chiếc xe Jeep của Trương Tư Tề mới xuất hiện trước cửa khách sạn. Ông trời lúc này còn gây rối đổ xuống một cơn mưa nhỏ, Trương Tư Tề đứng ở trước cửa khách sạn, dáng vẻ mất mát....
Trở lại Uyển Lăng khi trời đã gần tối. Chu Phàm hết mình mời Dương Phàm cùng ăn cơm tối rồi mới về. Dương Phàm lựa lời từ chối, lúc này Ngô Yến chắc chắn là đang chờ đợi hắn ở nhà.
Móc chìa khóa ra, định mở cửa, cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra, từ bên trong một cánh tay vươn ra, đồng thời lộ ra một khuôn mặt đang tươi cười, sau khi đóng cửa lại thân hình nóng bỏng của Ngô Yến đã quấn chặt lấy hắn.
Ăn cơm trước hay là ăn người trước, cái vấn đề này tất nhiên là không cần phải hỏi rồi. Từ khoảng không dưới váy ngủ Ngô Yến liền có thể thấy được đáp án tốt nhất. Sau một phen chiến đấu kịch liệt, trời đã tối mịt. Dương Phàm nằm ở trên giường hút thuốc, Ngô Yến rời giường, bưng đến một chậu nước ấm, dùng khăn mặt cẩn thận làm công tác vệ sinh cho "tiểu nam nhân".
Bữa tối đặt ở trên giường, do Ngô Yến bón từng miếng từng miếng đưa đến tận miệng, sau khi ăn no, tinh thần đầy đủ mới nằm trở lại.
- Hôm qua chị gặp qua phó trưởng phòng Lý của phòng tổ chức thị ủy, ông ta bóng gió rằng em sẽ được đề bạt.
Trên mặt Ngô Yến hiện lên vẻ vô cùng thỏa mãn, hai cơ thể không hề cách trở dán vào nhau.
Dương Phàm nhếch mép ngừng một chút nói:
- Tin tức của chị chậm rồi, nửa tháng trước em đã biết. Chỉ có điều cụ thể là đi nơi nào thì em không rõ. Lý Quân, thực rất biết lấy lòng.
-An bài cụ thể, hình như là do Quý Vân Lâm đưa ra, chắc là xuống khu dưới… Trong lời nói của Lý Quân nghe ra là Vĩ Huyền, có lẽ có quan hệ nhất định với việc xây dựng cơ sở chế biến dược của tập đoàn dược Vĩnh Thái.
Hai người trò truyện vài câu, sau khi thể lực khôi phục lại, Ngô Yến lại ngồi lên, trong bóng tối thì thào nói:
- Chị phải làm thêm bài ở nhà mới được!
Rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Yến giống như đặc vụ lặng lẽ chuồn khỏi căn nhà. Dương Phàm mãi đến tận trưa mới rời khỏi giường, dù sao sáng nay cũng không phải đi làm.
Lúc buổi chiều đi làm, Dương Phàm mới xuất hiện trong sân cục Chiêu thương, trên tay còn quấn dải băng. Kỳ thực đã không cần quấn băng, Dương Phàm suy đi nghĩ lại vẫn cứ quấn vào.
Sự xuất hiện của Dương Phàm khiến cho cục Chiêu thương ngay lập tức náo nhiệt hẳn lên, người đầu tiên nhìn thấy Dương Phàm là Lý Tình Tình cơ hồ thét lên chói tai:
- Dương trưởng khoa đã trở lại! Thật tốt quá, anh không có bị gì.
Tất cả mọi người trong khoa nghiệp vụ đều đi ra, Cát Ny, Hầu Bình, còn thêm sáu khuôn mặt xa lạ. Đám người vây quanh lấy Dương Phàm đi vào văn phòng khoa nghiệp vụ, Cát Ny và Lý Tình Tình mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình gần đây của Dương Phàm.
Vào lúc này Trương phó cục trưởng uy phong xuất hiện, hướng về phía đám người quát lớn:
- Đang làm cái gì đây? Mau trở lại với công việc!
Dương Phàm mau chóng đứng lên cười nói:
- Được rồi, mọi người đều bận cả, tan tầm tôi mời khách, Tiểu Vĩ Dương (Có lẽ đây là địa điểm mà Dương Phàm sẽ mời khách)
Trương phó cục trưởng nhìn Dương Phàm có đôi chút phức tạp, sau đó đi đến bắt tay thật chặt nói:
- Vất vả rồi.
Đêm hôm qua Dương Phàm từ chỗ Ngô Yến biết được, Trương phó cục trưởng phải chuyển đi, chỉ là không phải ở cục Chiêu thương mà là đến cục Vật Giá nhận một chức ở đó. Mặc dù Ngô Yến còn lưu lại nguyên vị trí, song ý tứ của lãnh đạo Thị ủy đã rất rõ ràng, đợi sau khi công việc của tập đoàn dược Vĩnh Thái và điện tử Hòa Tinh cơ bản hoàn thành, Ngô Yến cũng phải chuyển đi.
Vua nào triều thần nấy, cục Chiêu thương rốt cuộc vẫn phải thay đổi một lượt.
-Trước tiên xin chúc mừng Trương cục .
Dương Phàm cười nói.
-Đi, đến phòng Ngô cục nói chuyện một lát.
Trương phó cục trưởng chắc hẳn đã nghe ngóng được gì đó, dùng sức nắm chặt lấy tay Dương Phàm nói.
Sau khi vào văn phòng Ngô Yến, Dương Phàm phát hiện từ đầu đến giờ không hề nhìn thấy Tạ phó cục trưởng, không khỏi cười hỏi:
- Sao lại không thấy lão Tạ nhỉ?
Ngô Yến cười khanh khách sau khi rót trà cho hai người ngồi xuống nói:
- Lão Tạ đến khu Khai phá làm phó chủ nhiệm rồi. Cục Chiêu thương lần này phải điều chỉnh lớn, ý tứ của lãnh đạo Thị ủy là vô cùng rõ ràng.
Dương Phàm cười khổ hỏi:
- Thành phố còn có đơn vị nào là không bị điều động không?
Trương phó cục trưởng lắc đầu nói:
- Hình như không.
Chỉ vài câu nói đơn giản, giữa ba người cảm khái lẫn nhau đồng thời khe khẽ thở dài. Trương phó cục trưởng thở dài đánh thượt, nói:
- Thật ra tôi cảm thấy cục Chiêu thương chúng ta hoàn toàn không cần thay đổi.
Ngô Yến cười nói:
- Trương cục, điều này thì ông không đúng rồi, ông đang ghen tị với sự tiến bộ của thanh niên đấy.
Trương phó cục trưởng ha hả cười lớn, không khí giữa ba người dường như lại quay về thời điểm uống rượu sảng khoái ngày nào tại nhà Trương phó cục trưởng. Sau khi kết thúc đề tài nặng nề đó, cả ba người đều đã có thể lấy một loại tâm tình bình thản đến đối diện, dù sao đều phải hướng về phía trước mà đi, không phải là loại tâm trạng xuống dốc.
Dương Phàm rất không khách khí từ trong túi xách lấy ra một tờ hóa đơn, đặt lên bàn Ngô Yến nói:
- Sẵn tiện hai vị lãnh đạo đều ở đây, ký cho tôi một cái cho xong. Đổi người rồi tránh cho tôi phải tự móc tiền túi.
Ngô Yến một tay quơ lấy hóa đơn bỏ vào ngăn bàn nói:
- Được rồi, một lát nữa tôi làm giúp cậu, tay của cậu còn chưa khỏi hẳn…
Dương Phàm ngồi còn chưa nóng đít, điện thoại trong túi đã vang lên, lấy ra nhìn, người gọi là Chu Phàm.
- Tối qua nghỉ ngơi thế nào? Nếu không có chuyện gì thì đến tòa thị chính một chuyến, Quý thị trưởng muốn gặp cậu đấy.
Từ trong giọng nói của Chu Phàm, Dương Phàm có thể cảm giác được đây là chuyện tốt, cho nên mỉm cười với Ngô Yến và Trương phó cục trưởng, trả lời Chu Phàm nói:
- Lập tức đến ngay.
Ngô Yến cười nói:
- Ngồi xe của tôi mà đi, để tôi gọi lái xe.
Lãnh đạo triệu tập, cho dù có chuyện gì cũng phải tạm thời buông bỏ, Dương Phàm vội vàng chạy đến tòa thị chính, đi về phía phòng làm việc của Quý Vân Lâm. Vừa mới đi tới hành lang đã nhìn thấy Chu Phàm khuôn mặt tươi cười đang đứng chờ ở đó.
- Chuyện liên quan đến vụ án Tề Nhĩ Đặc, Quý thị trưởng có chút việc muốn hỏi cậu.
Dương Phàm gật đầu tỏ ý cám ơn sự chỉ điểm của đối phương, khẽ cười nói:
- Chuyện đó không phải đã xong rồi sao? Kết thúc như thế nào?
Chu Phàm cười nói:
- Gặp Quý thị trưởng rồi, cậu chẳng phải là sẽ biết sao?
Chu Phàm nửa úp nửa mở, Dương Phàm tự nhiên không tức giận, chỉ vào Chu Phàm mà cười, cất bước đi vào văn phòng thấp giọng nói:
- Được thôi, món nợ này người anh em cứ nhớ kỹ lấy.
Chu Phàm cười hắc hắc nói:
- Đừng nhé!
Vừa nói vừa bước vào văn phòng Quý Vân Lâm, người vừa mới bước qua cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Quý Vân Lâm, nói:
- Dương Phàm đến rồi sao?
Dương Phàm bước nhanh vào, Quý Vân Lâm đã đứng dậy khỏi ghế, đi ra bắt tay Dương Phàm.
- Quý thị trưởng, chào ngài.
Tâm trạng của Quý Vân Lâm rất tốt, chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
Nói xong từ trên bàn lấy ra một tờ báo, đưa đến trước mặt Dương Phàm nói:
- Xem cái này đi.
"Làm Thế Nào Đối Diện Với Sai Lầm Trước Đây" một tiêu đề như vậy có vẻ có chút sắc bén. Chuyện quan trường, thường thường đều là một đống hỗn độn do nhiệm kỳ trước lưu lại, nhiệm kỳ tiếp theo cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi tới. Điều này đã trở thành một quy tắc ngầm. Bài báo này do một vị ký giả của tờ báo Tân Hoa Xã viết, nhằm vào chính là vụ Tề Nhĩ Đặc.
Bài báo ca ngợi hết lời ban lãnh đạo Uyển Lăng ở thời điểm đối diện với Tề Nhĩ Đặc, cái vấn đề còn lưu lại này. Lấy ánh mắt chiến lược có thể duy trì sự phát triển, áp dụng và tiến hành thực hiện những chính sách có lợi, kiến quyết đóng cửa Tề Nhĩ Đặc - một công ty lớn, mưu cầu lợi ích lâu dài cho dân chúng.
Tên Dương Phàm quả nhiên xuất hiện ở trên mặt báo, lại còn xuất hiện ở một số điểm mấu chốt. Số lần mặc dù không nhiều lắm, nhưng rất có trọng lượng. Số lần xuất hiện của Quý Vân Lâm tự nhiên là nhiều nhất, sự việc này từ đầu đến cuối là do ông ta phụ trách. Trầm Minh, vị bí thư Thị ủy tiền nhiệm cũng được nhấn bút rất đậm.
Rất hiển nhiên, từ bài báo này người thu được lợi ích lớn nhất là Quý Vân Lâm, nhất là lại xảy ra ở trước kỳ đại hội nhân dân sắp tới, bài báo này rất có lực sát thương. Chẳng trách được tâm trạng của Quý Vân Lâm cực tốt.
-Đồng chí Dương Phàm, cậu lại xem cái này.
Nói xong, Quý Vân Lâm lại mở ra hai trang của tờ Giang Nam nhật báo, trên đó có bài viết đưa tin về việc đoàn chiêu Thương Uyển Lăng giành được thành quả to lớn ở lần hội chợ thương mại lần này, rất tự nhiên là danh từ lãnh đạo Thị ủy xuất hiện nhiều nhất. Ngoài ý muốn chính là tên của Dương Phàm cũng xuất hiện vài lần, lại xuất hiện ở những vị trí chói mắt.
- Ha ha, đồng chí Dương Phàm, hiện giờ cậu đã trở thành ngôi sao đang mọc lên trên mặt trận Chiêu thương tỉnh ta, thân là thị trưởng Uyển Lăng, tôi cũng cảm thấy vinh dự.
Quý Vân Lâm nói ra rất là cảm khái, trong lời nói còn mang ý nghĩa xâu xa khác.
-Một chút thành tích này của tôi thật sự không là gì cả, thành tích này đều là ở dưới sự lãnh đạo chính xác của lãnh đạo mà thu được, cá nhân tôi không có chỗ nào đáng để kiêu ngạo cả.
Dương Phàm phát hiện ra hiện tại bản thân nói ra những câu khách sáo vẫn ở trong quy trong củ, điều này có được xem là biểu hiện của thuần thục không nhỉ? Cho dù nói thế nào đi nữa, bất kỳ thời điểm nào cũng phải nhớ kỹ lãnh đạo ở phía trên, điều này tuyệt đối là không sai.
Quý Vân Lâm nghe xong cười ha hả, tay phải vỗ đùi nói:
- Dương Phàm, tôi và thư ký Lý đang thương lượng, tính toán giao thêm trọng trách cho cậu. Lần khảo sát này của Công ty dược Vĩnh Thái thu được thành công viên mãn, hai bên đã ngồi vào bàn đàm phán chi tiết, cũng cơ bản hoàn thành. Hiện tại có một cái vấn đề quan trọng đặt ngay trước mắt chúng ta, đó là vấn đề xây dựng cơ sở dược liệu cho công ty công ty dược Vĩnh Thái. Chính phủ tính toán chi ra mười triệu thành lập một ngân quỹ chuyên ngành, sau đó mời các chuyên gia từ khắp mọi nơi trong nước đến đó trợ giúp nông dân kiến tạo cái cơ sở này. Hiện tại có hai vấn đề, tôi muốn trưng cầu ý kiến cá nhân của bản thân cậu.
Đây chính là dấu hiệu đề bạt vô cùng rõ ràng, lúc này Dương Phàm còn do dự thì hắn chính là tên ngốc. Cho nên, rất kiên quyết đứng thẳng dậy nói:
- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng phân công của tổ chức.
Quý Vân Lâm lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
- Tốt, thái độ này rất tốt. Có cái thái độ này, hai vấn đề liền giảm đi một. Bây giờ cậu nói thử xem cơ sở này nên đặt ở đâu thì tốt?
Dương Phàm trong lòng bất giác âm thầm tăng thêm vài phần cẩn thận, cơ sở này đặt ở đâu, chắc hẳn là câu hỏi của công ty dược Vĩnh Thái dành cho chính quyền, như thế nào lại đổ sang đầu ta đây?
- Quý thị trưởng, vấn đề này, tôi cảm thấy nên tôn trọng ý kiến của Vĩnh Thái thì thỏa đáng hơn.
Quý Vân Lâm thở dài nói:
- Điều này tôi sao lại không biết? Chỉ là sự việc có chút phiền toái cho nên tôi mới khó xử. Cậu vì Uyển Lăng lập đại công, vấn đề sử dụng cậu được thư ký Lý của Thị ủy vô cùng coi trọng, cho nên tôi mới vì chuyện này mà đau đầu không thôi.
Trong lòng Dương Phàm bỗng cảm thấy phía trước dường như có một cái hố, lại còn rất sâu. Chỉ có điều dựa vào tình huống trước mắt xem ra không muốn nhảy vào dường như có chút khó khăn đây. Cho dù không nhảy, không chừng Quý Vân Lâm cũng sẽ một cước đạp mình tiến vào, như vậy chẳng thà chủ động một chút.
- Có thể vì lãnh đạo Thị ủy chia sẻ khó khăn là vinh hạnh của cá nhân tôi.
Quý Vân Lâm lại thở dài một tiếng, nói:
- Tôi sớm đã đề cập với Lý bí thư, cậu mặc dù tuổi còn trẻ song giác ngộ rất cao. Chỉ có điều, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, đợi tôi đem sự việc nói ra rõ ràng, cậu đưa ra quyết định cũng không muộn.
Dương Phàm ngồi thẳng lưng, ánh mắt không chớp nhìn Quý Vân Lâm.
- Công ty dược Vĩnh Thái trải qua một tuần khảo sát thực tế đưa ra kết luận, Vĩ Huyền là nơi có hoàn cảnh tốt nhất để phát triển dược liệu cơ sở. Về phía cục Lâm nghiệp Vĩ Huyền, vài năm trước làm rất nhiều công tác, đơn thuần là theo đuổi thành tích. Cụ thể nằm ở trong phần tài liệu này của tôi, cậu trước tiên hãy xem qua một lượt.
Quý Vân Lâm nói xong đưa đến một tập tài liệu, Dương Phàm mở ra, chậm rãi đọc, càng xem hàng lông mày nhíu lại càng chặt. Hóa ra, tất cả đều phải tính lên đầu tên Y Đạt Hữu kia. Y Đạt Hữu sau khi nhậm chức ở Vĩ Huyền, từng đặt ra rất nhiều hạng mục phát triển kinh kế cho vùng núi Vĩ Huyền. Tên gia hỏa Y Đạt Hữu trước khi đặt ra những hạng mục này căn bản không hề khảo sát thị trường, chỉ mù quáng phát triển, hòng thu lấy thành tích. Cây công nghiệp có rất nhiều loại, hôm nay phát triển mạnh rừng đào, ngày mai trồng lê, ngày mốt lại trồng nho, đến mùa thu hoạch nông dân không không có nơi tiêu thụ. Vài lần như vậy, chịu khổ vẫn là nông dân, nông sản không nơi tiêu thụ, dự án phát triển rừng cây công nghiệp ban đầu trở nên lỗ vốn nặng. Y Đạt Hữu thì thu được thành tích còn nông dân thì thu được sản phẩm không thể bán ra.
Dân chúng là thực tế nhất, sau vài lần tổn thất, chính phủ lại kêu gọi phải làm cái này phải làm cái kia, đương nhiên là không còn ai hưởng ứng. Lần này tập đoàn Vĩnh Thái nhìn trúng hoàn cảnh địa lý của Vĩ Huyền, đề xuất phương án xây dựng một cơ sở dược liệu ở đấy. Đây cũng là điều kiện cơ bản nhất để tập đoàn Vĩnh Thái xây dựng nhà máy ở Uyển Lăng, phải được nhìn thấy dược thảo trồng xuống Hoàng Tử Vinh mới bằng lòng chính thức ký kết hợp đồng.
Vấn đề mấu chốt hiện nay là tính tính cực của dân chúng hầu như không còn, đại bộ phận sức lao động của Vĩ Huyền đều đi ra ngoài làm thuê, phát triển cơ sở dược liệu mà không có quần chúng làm trụ cột, vậy không phải là vô nghĩa sao?
Không cần nghi ngờ đang bày ra ở trước mặt Dương Phàm là một hiện thực nghiêm trọng, đến Vĩ Huyền chắc chắn phải đem cái trọng trách này đặt lên vai. Không đi, cái cơ hội này sẽ dành cho người khác. Một khi đi, nếu làm tốt chuyện này, con đường thăng tiến ngày sau, có thể nói là thuận gió mà lên.
-Chuyện này làm thành công, có thể đóng góp cho quê nhà, nếu tổ chức tin tưởng tôi, tôi nguyện ý đi!
Dương Phàm cơ hồ không hề suy nghĩ, đứng thẳng dậy bầy tỏ thái độ.
-Tốt! Thanh niên là phải có tinh thần hăng hái!
Quý Vân Lâm trước tiên khích lệ một câu, sau đó lại nói:
- Chỉ là có điều khó khăn đây, Thị ủy quyết định ngân sách của quỹ tạm thời không thể dùng hết, hiện tại tôi chỉ có thể ứng cho cậu hai triệu. Cậu đi Vĩ Huyền đảm nhiệm chức Thường vụ phó khu trưởng, chuyên về ngành nông lâm nghiệp.
Dương Phàm thiếu chút nữa là té ngửa ra đất, tên Quý Vân Lâm này quá âm hiểm. Có mười triệu thì chuyện này cũng rất khó triển khai, kết quả đến tay tạm thời chỉ có hai triệu, phỏng chừng là chính phủ tính toán chỉ cần thấy có điểm không ổn là lập tức dừng lại không chi thêm đây!?
Dương Phàm lúc này muốn hối hận cũng đã không thể, chỉ đành kiên trì bước tới.
Rời khỏi văn phòng Quý Vân Lâm, Dương Phàm cảm thấy trời đất tối đen! Quý Vân Lâm đào cho mình cái hố, chôn sống người ta cũng không cần phải quá coi đến vậy chứ. Chuyện này chắc hẳn cũng có mặt của Lý Thụ Đường trong đó. Một người trẻ tuổi hai bên không dựa vào bên nào, ta cũng không đắc tội với ngươi, ta đề bạt ngươi. Ném cho ngươi củ khoai nóng bỏng tay, ngươi làm tốt, quyết sách của lãnh đạo thị ủy anh minh, thành tích không thiếu phần của lãnh đạo. Làm không tốt, vậy thì cứ an tâm "nghỉ ngơi" ở Vĩ Huyền đi. Ở đó bảy tám năm, có đường điều ngươi đi, không đường ta cứ xem như ngươi không tồn tại là được.
Nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi có chút uể oải, Quý Vân Lâm đứng ở hành lang khe khẽ thở dài. Chỉ trách lão Hoàng của tập đoàn Vĩnh Thái quá giảo hoạt, người tuổi trẻ ngươi có oán khí gì thì cứ đổ lên đầu lão già kia đi. Dù sao ở trên tay ta, đề bạt sử dụng ngươi xem như là đã có thể ăn nói với cấp trên rồi. Ở vùng đất Uyển Lăng này, ngươi làm không xong, còn mặt mũi ở lại vậy thì cứ ở lại đi.
Trở lại văn phòng, Quý Vân Lâm đánh điện thoại cho Lý Thụ Đường, hồi báo cuộc nói chuyện với Dương Phàm. Lý Thụ Đường ở đầu bên kia điện thoại ừ ừ hai tiếng, chỉ nói "biết rồi!" rồi ngắt điện thoại.
Dương Phàm sau khi lên xe, ý nghĩ đầu tiên là gọi điện cho Chúc Vũ Hàm, đem chuyện này từ đầu đến cuối nói ra, Chúc Vũ Hàm ở đầu bên kia ngay lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hai tên này đáng chém nghìn đao, đem cái vị trí khó khăn đến vậy cấp cho em, thật quá dối trá.
Lúc này tâm trạng của Dương Phàm đã bình tĩnh trở lại, ngâm nghĩ một hồi bất giác cười nói:
- Có lẽ đây là một cái cơ hội không chừng.
-Chuyện này trong điện thoại không thể nói rõ ràng, em buổi tối trực tiếp lại đây. Vừa hay phó giám đốc ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn đang ở Vu thành, chị giới thiệu cho em làm quen một chút. Ở Vĩ Huyền em muốn đem chuyện khó giải quyết như vậy làm xong, làm tốt, không có ngân hàng duy trì là làm không được. Hai triệu tài chính khởi động, vậy mà Quý Vân Lâm cũng đưa ra được, chuyện này cứ vậy đã, món nợ này sớm muộn gì cũng phải thanh toán với hai tên dối trá này.
Trở lại cục Chiêu thương, Ngô Yến sau khi nghe Dương Phàm nói sẽ đến Vĩ Huyền, mới đầu còn hưng phấn, phó khu trưởng lại còn là thường vụ, đề bạt này xem như cũng không tệ. Nhưng tiếp theo đó Dương Phàm đem đống hỗn loạn ở Vĩ Huyền nói ra, Ngô Yến giận đến nỗi ánh mắt đỏ hồng, ở trong phòng thấp giọng chửi bới.
- Y Đạt Hữu, tên phá rối này! Để lại một đống hỗn loạn hại em. Quý Vân lâm tên hai mặt, em giúp lão ta giải quyết đống hỗn loạn Tề Nhĩ Đặc, lão còn chưa cám ơn đã đạp em một cái.
Dương Phàm chỉ đành cười khổ an ủy Ngô Yến nói:
- Đừng nóng nảy, em là ai chứ, có chuyện gì mà em không làm được đây?
Sau một phen tự thổi phồng, Dương Phàm và Ngô Yến lại trao đổi một phen, chủ yếu là vấn đề tuyển chọn người cho khoa sau khi Trương phó cục trưởng và Dương Phàm rời đi.
Trưởng khoa nghiệp vụ chắc chắn là từ bên ngoài điều vào, vị trí phó trưởng khoa Dương Phàm nhìn trúng Cát Ny, vị trí phó cục trưởng, Dương Phàm kiến nghị đề bạt Hà Tiến, lấp vào vị trí đó sau này cần sử dụng người, không phải là cũng sẽ thuận tay hơn sao?
Thời gian tan tầm rất nhanh đã đến, Ngô Yến sai lái xe đưa Dương Phàm đến Vu thành gặp Chu Vũ Hàm. Đề nghị lúc này của Chúc Vũ Hàm đối với Dương Phàm mà nói có trợ giúp rất lớn, thậm chí là mang tính quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...