Sword Art Online

Tôi chia tay Sinon và bước ra ngoài hang động. Ánh đỏ hoàng hôn đã biến mất, chỉ để lại một vệt sáng màu tím cuối cùng trên bầu trời đêm.

Tôi, người luôn nghĩ rằng thế giới GGO này lúc nào cũng ngập trong ánh chiều tà, hơi ngạc nhiên khi thấy nơi này này cũng có lúc đêm khuya, rồi ngước nhìn lên bầu trời. Nhưng nghĩ lại thì cũng đã gần 10h tối ngoài thế giới thật rồi, nên chắc chắn bầu trời đêm sẽ trở nên tối vậy thôi.

Dường như không có ngôi sao nào trên bầu trời cả. Nghe nói rằng có vài cuộc chiến tranh ngân hà lớn đã từng diễn ra ở thế giới này trong quá khứ, và điều này đã làm suy yếu nền văn minh thời ấy. Tại thời điểm này, con người chỉ có thể dựa vào những công nghệ còn sót lại từ quá khứ để tồn tại. Bầu trời đêm rộng lớn khiến ta phân vân phải chăng các hành tinh trong dải ngân hà đã bị phá hủy.

Đột nhiên, có một tia sáng nhỏ phát ra từ tận cùng bóng tối ở hướng Tây-Nam.

Một ngôi sao băng—tất nhiên thật ra nó không phải là một ngôi sao băng thật sự. Đó là một vệ tinh nhân tạo. Từ khi nó được đưa lên vũ trụ từ nền văn minh cuối cùng, cho đến nay không còn ai sử dụng nữa, nhưng nó vẫn tiếp tục gửi thông tin đi.

9h45 tối. Đã đến lúc «Máy Quét Vệ Tinh» quét lần thứ 7 tính từ lúc trận chung kết Giải đấu Bullet of Bullets lần thứ 3 diễn ra.

Tôi rời mắt khỏi bầu trời đêm, lấy một thiết bị nhỏ từ túi đai lưng ra và chạm vào bề mặt của nó. Màn hình lập tức sáng lên và bản đồ đấu trường xung quanh hiện ra. Hòn đảo hoang vắng nay trở thành chiến trường cho giải đấu dường như được bao phủ hoàn toàn bởi sa mạc ở hướng Bắc. Có vài ngọn đồi đá và một vài bãi cỏ xanh và cả mảnh đất cằn cỗi vẫn không thay đổi. Như vậy khu vực này không thích hợp cho việc ngắm bắn.

Sau khi dựa lưng vào bức tường đá bên cạnh cái lỗ, tôi cố nấp thật kín và tiếp tục nhìn vào thiết bị đó. Vài giây sau, ở giữa bản đồ hiện lên một đốm sáng. Tôi không cần phải chạm vào nó cũng biết được đốm sáng đó tượng trưng cho tôi—Kirito. Tất nhiên, Sinon, người đang trốn trong một hang động cách không xa đây sẽ không hiện lên trên bản đồ.

Thật bất ngờ, trong bán kính 5km xung quanh tôi không có người chơi nào khác hiện diện ở vùng hoang mạc này. Thậm chí nếu «Death Gun»—«Sterben» sử dụng «Áo tàng hình» và không xuất hiện trên bản đồ thì đáng lẽ những người chơi khác cũng phải nhận ra tôi và Sinon đang ẩn nấp ở trong một hang động, và rồi tập hợp lại gần đó và sẵn sàng ném những trái lựu đạn vào bên trong hang chứ.

Điều này nghe thật không hay chút nào, nhưng có vô số đốm màu xám trên khắp sa mạc. Đây hẳn phải là những người đã phải rời cuộc chơi, nhưng có quá nhiều «xác chết» như vậy mà chúng tôi đã không hề nghe thấy bất cứ âm thanh chiến đấu nào từ trong hang. Điều này thật khó tin.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh độ khuếch đại của máy thu và thấy có một đốm sáng ở cách 6km về hướng Tây Nam. Sau khi dùng đầu ngón tay chạm vào đốm sáng đó thì có một cái tên hiện ra, là «Yamikaze». Tên này nghe có vẻ hơi quen quen.

Ở phía dưới, tôi thấy có vài đốm đen và hai đốm sáng khá gần nhau. Hai người đó là «No-no» và «Fernil». Sau đó tôi tăng phạm vi lên để thấy toàn bộ hòn đảo hiện trên màn hình. Tuy nhiên—không còn đốm sáng nào nữa. Kể cả đốm sáng của người chơi mà Sinon gọi là «CampeRichie», người chiếm được đỉnh ngọn đồi hướng Nam từ lúc trận đấu bắt đầu, giờ cũng trở thành màu đen. Cũng có 2 đốm đen ở gần anh ta. Có vẻ như anh ta đã bị tập kích.

Nói cách khác, bao gồm cả Sinon và Death Gun không hiện trên bản đồ, thì chỉ còn lại có 6 người trên chiến trường rộng lớn này.

Tất nhiên, có một khả năng rằng những người chơi khác đang ẩn nấp trong những hang động hay dưới nước, nhưng nếu như không có khả năng đặc biệt như của Death Gun, thì họ sẽ không thể nhận được thông tin từ máy quét. Hơn nữa, vào thời điểm giải đấu gần kết thúc như thế này, không ai lại có đủ kiên nhẫn để không nhìn xem vị trí hiện tại của mình…

“…Ah.”

Ngay khi tôi đang nhìn vào màn hình suy nghĩ thì chợt xảy ra một thay đổi quan trọng trên đó khiến tôi phải cố lắm mới kiềm lại được tiếng hét kinh ngạc.

Không phải vì số lượng các đốm sáng tăng lên. Mà hoàn toàn ngược lại, thêm hai đốm sáng ở khu vực phế tích ngay gần đây đã chuyển sang tối đen.

Mỗi người họ hẳn là đã không nhận ra sự có mặt của người kia ở gần đó. Rồi sau khi nhìn vào màn hình thì họ phát hiện ra đối phương có thể đang ở phía bên kia bức tường đối diện. Thế là cả hai vội vàng ném lựu đạn về phía nhau để rồi cùng bị tiêu diệt - tôi cho là mọi chuyện đã diễn ra như thế. Nếu tôi đoán đúng thì chắc hai tay chiến binh gộc đã trụ lại được đến tận bây giờ này phải đang thất vọng cùng cực vì bị loại theo kiểu đó. Tôi cảm thấy muốn gửi lời chia buồn đến họ và tiễn họ 'lên đường bình an'.

Dù sao đi nữa----thế là trận hỗn chiến bắt đầu với 30 người chơi nay chỉ còn lại 4. Hơn nữa, trên màn hình chỉ hiển thị mỗi Yamikaze và tôi mà thôi.

Cuối cùng tôi chuyển sang đếm số lượng đốm sáng và đốm đen đang rải rác khắp trên màn hình.

Và rồi tôi thốt lên một tiếng kêu khẽ.

“Ể...”

Tôi vội đếm lại một lần nữa, nhưng cho dù có đếm đi đếm lại thế nào thì số lượng đốm sáng cũng không thay đổi. Màn hình của thiết bị chỉ hiển thị 2 đốm sáng còn đang tồn tại. Và số lượng đốm đã bị loại bỏ là 24.

Số lượng không hề ăn khớp. Cùng với Sinon và Death Gun không hiển thị trên bản đồ, thì chỉ có 28 người. Nếu đếm thêm cả «Pale Rider» đã bị mất kết nối và biến mất sau khi bị bắn bởi khẩu súng lục, thì tất cả là 29 người. Vẫn còn 1 người nữa.

Có ai đó đã hành động ngoài dự đoán của tôi và ẩn nấp bên trong một hang động nào đó hoặc ở dưới nước ư? Hay là…

Death Gun đã «xóa» một người chơi khác.

Không. Không thể như vậy được. Avatar của Death Gun, và kẻ tòng phạm với hắn ngoài thế giới thật chắc hẳn đang đợi ở nhà Sinon hay ở một nơi gần đó. Tôi không nghĩ sẽ dùng Sinon để làm mồi nhử, nhưng kẻ tòng phạm với Death Gun không thể di chuyển đến nhà của mục tiêu khác như vậy.

—Không, có thể… Mình bỏ sót điều quan trọng nào đó sao..?

Không. Bây giờ không phải là lúc để do dự. Tôi nhắm chặt mắt lại và rũ bỏ bầu không khí lạnh lẽo đang bao quanh người mình.

Khi mở mắt ra, những đốm sáng hiển thị trên màn hình bắt đầu nhấp nháy. Có vẻ như vệ tinh sẽ sớm rời đi. Có thể…không, tôi không nghĩ mình cần thêm một lượt quét nào nữa. Từ sâu trong lòng, tôi thầm nói lời tạm biệt với chiếc vệ tinh đã làm việc chăm chỉ rồi liếc nhìn xung quanh. Trên sa mạc bị bao phủ bởi bóng tối, không có thứ gì có thể di chuyển hay phát sáng lên cả. Tôi đặt thiết bị đã mất tín hiệu lại vào trong túi đai lưng trước khi quay đi và quay trở lại hang động.

Cô gái đang cầm khẩu súng bắn tỉa lớn không nấp ở phía dưới chiếc xe buggy, mà lại đang đứng đợi ở góc phải của hang động.

“Vậy… Thế nào rồi?”

Sinon lắc mái tóc màu xanh biển có hai bím tóc ở hai bên và hỏi một cách lo lắng. Tôi cố giải thích toàn bộ tình hình một cách rõ ràng và đơn giản nhất cho cô ấy biết.

“Đã có 2 người tự hạ gục nhau trước khi lượt quét bắt đầu, nên giờ chỉ còn lại 4 người: tôi, cô, «Yamikaze» và tính cả «Death Gun» không xuất hiện trên màn hình. Yamikaze đang ở hướng Tây-Nam cách 6km, và Death Gun hẳn đang di chuyển ở chỗ nào đó trên sa mạc. Cũng có thể còn ai đó đang ẩn nấp bên trong hang động như chúng ta.”

Tôi thật sự không thể nói ra sự nghi ngờ về việc có ai đó có thể đã chết bởi bàn tay của Death Gun. Bản thân Sinon dường như không để ý đến nỗi lo âu của tôi khi cô lẩm bẩm trông có vẻ hết sức ngạc nhiên.

“…Chỉ còn lại 4,5 người thôi à…”

Nhưng rồi cô ấy gật đầu và nói.

“Đã quá 1 giờ 45 phút. Với tiến độ này thì sẽ đạt được thời gian dự tính diễn ra trận đấu là 2 giờ đồng hồ. Tuy nhiên, thật lạ là không có ai ném một quả lựu đạn nào vào trong này…”

“Ừ… những người đang săn lùng chúng ta có thể đã bị hạ gục bởi khẩu súng tỉa của Death Gun. Có rất nhiều đốm xám trên sa mạc.”

“Nếu như vậy… hắn có lẽ sẽ đạt được phần thưởng Hạ Gục Được Nhiều Người Nhất.”

Sau khi nhún vai với cái nhìn phức tạp, Sinon dường như lấy lại được động lực và nói.

“Quên chuyện đó đi. Vấn đề bây giờ là «Yamikaze». Anh là người duy nhất còn tồn tại xuất hiện trên máy thu của anh ta, nên nhất định anh ta sẽ tới tìm anh.”

“Tôi nghĩ tôi đã từng nghe thấy cái tên đó trước đây… Anh ta có mạnh không?”

Ánh mắt của Sinon toát ra vẻ hoài nghi sau khi tôi hỏi câu đó.

“Đạt hạng 2 ở giải đấu lần trước. Anh ta là một người chơi theo đường siêu AGI. Được mọi người gọi là «Devil of Run and Gun».”

“Ru…run and gun?”

“«Run and Gun», có thể chạy và bắn trong khi vẫn đang tiếp tục di chuyển. Vũ khí của anh ta là là một khẩu súng tiểu liên siêu nhẹ «Calico M900A». Anh ta để mất thứ hạng đầu ở giải đấu lần trước do đánh mất khẩu súng hiếm và bởi bộ trang bị phòng thủ của Zekushiido nên đạt vị trí thứ 2, nhưng có vài người nói rằng các kĩ năng của Yamikaze còn mạnh mẽ hơn.”

“Có… Có nghĩa anh ta là người chơi mạnh nhất ở server Nhật Bản?”

Mà kể ra thì, anh ta đã có thể trụ lại đến cuối trận chiến, nên chắc hẳn anh ta phải rất mạnh. Khi tôi vừa nghĩ về việc này, Sinon nói với một cách quả quyết vào tai tôi.

“Chà… anh vừa nói rằng tên giết người thật sự là kẻ tòng phạm của «Death Gun» ngoài thế giới thật, đúng không? Nếu anh đoán đúng, Death Gun chỉ có thể giết tôi khi kẻ tòng phạm của hắn ở trong nhà tôi.”

“…”

Tôi có hơi, mà không, đúng hơn là khá sốc khi nhìn thấy khuôn mặt khiến tôi liên tưởng tới một động vật họ nhà mèo.

Ý nghĩ về một tên sát thủ vô danh đang sẵn sàng gây hại đến cơ thể cô ấy ngoài thế giới thật. Nỗi lo sợ trong tình huống này còn lớn hơn so với Nerve Gear và các quy tắc của trò chơi sinh tử đó mà tôi đã từng trải qua. Lúc này, đôi mắt xanh của Sinon có lộ ra chút sợ hãi, nhưng tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó lóe lên một tia sáng đang chống trả lại nỗi sợ hãi đó. Cô tiếp tục nói với tôi bằng một giọng lạnh lùng.

“Dù sao thì, điều đó có nghĩa là chúng ta không cần phải lo về việc Yamikaze sẽ bị Death Gun giết. Mặc dù rất lấy làm tiếc cho Yamikaze, nhưng chúng ta cũng có thể lấy anh ta làm mồi nhử, đúng chứ? Nếu Death Gun dùng khẩu L115 để ngắm bắn Yamikaze, thì chúng ta có thể xác định được vị trí của hắn. Việc này hiệu quả hơn nhiều so với việc anh đi làm mồi nhử một mình… và cơ bản thì tôi cũng đang làm điều tương tự còn gì.”

Những từ cuối cùng có lẽ là đề cập đến việc cô ấy đang cầm chân kẻ tòng phạm của Death Gun ngoài thế giới thật. Mặc dù có hơi run rẩy một chút, nhưng vẫn thật ấn tượng việc cô ấy có đủ tập trung để kết thúc được câu nói đó.

“…Cô mạnh mẽ thật đấy, Sinon.”

Cô nàng xạ thủ chớp chớp mắt rồi cười.

“…Tôi chỉ cố gắng không nghĩ về việc đó thôi. Tôi luôn cảm thấy bình thường khi phớt lờ đi những thứ mà tôi sợ hãi.”

Rồi cô ấy liền nói sang chuyện khác để lấp liếm.

“Vậy, kế hoạch đó thế nào? Tôi nghĩ đây là một tình thế mà chúng ta buộc phải sử dụng đến nó.”

“Ừ… Đúng vậy. Tôi cũng đồng ý với kế hoạch của cô… nhưng…”

Tôi cắn nhẹ vào môi mình và thốt ra một mối lo âu vừa xuất hiện trong tim tôi một vài phút trước.

“…Có vài điều khiến tôi không an tâm. Trong lượt quét vệ tinh vừa rồi, tôi đã đếm số người còn sống sót và số người đã bị loại. Có tất cả 28 người. Kể cả có thêm Pale Rider vào thì vẫn còn thiếu một người nữa.”

“…Đừng nói là Death Gun đã lại giết ai đó nữa rồi đấy nhé.”

Mắt Sinon mở to ra, nhưng cô liền lắc đầu ngay lập tức.

“Kh… Không thể như thế được. Mục tiêu của tên tòng phạm là tôi, đúng chứ? Bên ngoài kia không phải là một thế giới ảo. Làm sao mà hắn có thể di chuyển đến nơi khác nhanh như vậy được? Phải chăng có người chơi nào khác ở cùng chung cư với tôi ư?”

“Đ…Đúng thế… nhưng nghĩ lại thì, có điều gì đó không được hợp lý cho lắm…”

Tôi nhìn vào đồng hồ. Đã được 2 phút từ khi lượt quét vệ tinh kết thúc, nên tôi nhanh chóng nói ra hết mọi ngờ vực trong đầu mình.

“Khoảng 30 phút trôi qua từ lúc Death Gun bắn Pale Rider và sẵn sàng bắn vào cô ở gần sân vận động. Nói cách khác, Pale Rider ngoài thế giới thật có thể ở nơi cách chỗ cô 30 phút di chuyển. Tất nhiên, điều này không phải là không khả thi, nhưng cô không thấy có quá nhiều sự trùng hợp ở đây sao?”

“…Nhưng, đó mới chỉ là một khả năng.”

Tôi nói mối lo âu xuất hiện trong đầu tôi suốt lượt quét vệ tinh với Sinon đang cau mày lại.

“Không. Nghe này… có thể tòng phạm của Death Gun không chỉ có 1 người. Nếu hắn có nhiều «đặc công», cho dù nếu có ai đó đứng đằng sau và tấn công cô, thì hắn cũng có thể gây hại đến mục tiêu khác. Nói cách khác… chúng ta không thể phủ nhận khả năng Yamikaze cũng là một mục tiêu của Death Gun.”

“…!”

Sinon thở gấp và ôm chặt lấy khẩu súng trường bắn tỉa cỡ lớn của cô. Cô lắc đầu làm hiện ra vài ánh sáng trắng trong không gian tối tăm.

“Sa… Sao lại như thế được…? Anh đang nói có ít nhất 3 người tham gia vào âm mưu giết người kinh khủng này?”

“…Có ít nhất 10 người trong hội «Tiếu Quan Tài» còn sống sót. Hơn nữa, những tên đó bị nhốt trong cùng một nhà tù gần nửa năm trời. Có thể họ đã trao đổi địa chỉ liên lạc ngoài thế giới thật cho nhau…nói hơi quá một chút, nhưng có khi họ đã có đủ thời gian để chuẩn bị kế hoạch này. Tất nhiên, không phải tất cả 10 người đó đều tham gia… nhưng chúng ta không có đủ chứng cớ cho thấy rằng chỉ có duy nhất một kẻ tòng phạm.”

“…Tại sao… Tại sao họ lại lên kế hoạch nhiều như vậy chỉ để tiếp tục việc «PK» này…? Họ vừa mới thoát ra khỏi một trò chơi sinh tử, tại sao lại như vậy?…”

Nghe thấy giọng run rẩy lo sợ của cô, cổ họng khô rát của tôi cố gắng nặn ra một câu trả lời.

“…Có thể là cùng lý do với việc tôi muốn trở thành một «kiếm sĩ» và cô muốn trở thành một «xạ thủ»…”

“…”

Tôi nghĩ Sinon sẽ giận dữ, nhưng cô chỉ cắn vào môi mình. Rồi, cơ thể mảnh khảnh của cô ngừng run rẩy, và đôi mắt xanh của cô phát ra một tia sáng mạnh mẽ.

“…Nếu như vậy, thì chúng ta có nhiều lý do hơn để không thua những người đó. Tôi vừa mới dùng từ «PK», và tôi muốn rút lại câu nói đó. Có rất nhiều người đang PK nhau trong trò chơi này, và tôi gia nhập vào một đội ngũ lấy việc đó làm nền tảng. Tuy nhiên, việc PK có những quy định riêng. Giết những người chơi đang dive bị bất tỉnh bởi các loại thuốc mê không phải là PK. Đó là một tội ác đáng khinh bỉ… Đi hạ gục những kẻ đó thôi!”

“Ừ… Đúng thế. Chúng ta không thể để chúng tiếp tục như vậy được. Chúng ta cần phải hạ gục «Death Gun» ngay tại đây và bắt hắn phải trả giá cho tội ác của mình cùng với những kẻ tòng phạm của hắn ở ngoài thế giới thật.”

Thật ra, một nửa trong số những từ đó là tôi tự nói với bản thân mình.

Đúng thế—đó là ưu tiên hàng đầu của tôi. Tôi phải bắt đầu lại mọi thứ ngay lúc này. Đây là để chuộc lại lỗi lầm của tôi khi giết chết 2 người trong cơn giận dữ đêm hôm đó và việc lấy đi mạng sống của những người khác sau này.

Đáng nhẽ đây là một cuộc chiến mà tôi buộc phải đối mặt với nó một mình, nhưng cô gái xạ thủ này đã hoàn toàn bị kéo theo vào trận chiến. Giờ, tôi chỉ còn biết lặng lẽ trông chừng cô ấy thôi.

Nếu ưu tiên sự an toàn của cô ấy, chúng tôi có thể khiến Yamikaze chiến đấu với Death Gun và ngay lập tức tự sát khi một trong số họ giành chiến thắng. Tuy nhiên, điều tồi tệ là giải đấu vẫn sẽ tiếp tục nếu cái người không xuất hiện trên bản đồ kia không phải là nạn nhân của Death Gun, mà là đang ẩn dưới mặt nước hay trong một hang động. Và Death Gun sẽ hạ gục Yamikaze rồi bắn vào Sinon đang bất động kia, trong khi tôi nằm trơ xác ra đó mà ngó. Hơn nữa, nếu Yamikaze là mục tiêu của Death Gun, thì chúng tôi sẽ chỉ tăng số lượng nạn nhân lên mà thôi.

Do vậy, tôi phải chiến đấu. Tôi muốn bảo vệ được Sinon, chiến đấu với Yamikaze, và hạ gục Death Gun. Việc này không hề dễ dàng chút nào, nhưng tôi phải hoàn thành tất cả những thứ đó—

Khi tôi nghĩ về việc đó, Sinon nói với giọng cứng rắn.

“Để Yamikaze lại cho tôi lo.”

“Ể…”

“Anh ta rất mạnh. Anh không thể hạ gục anh ta ngay lập tức được. Bên cạnh đó, Death Gun sẽ chớp lấy cơ hội này và xuất hiện khi hai người đang chiến đấu với nhau.”

“Có… Có lẽ là thế thật…”

Sinon lộ ra một cảm xúc không rõ ràng và nhìn tôi, bỏ khẩu súng bên tay phải xuống rồi đập nhẹ tay lên ngực tôi.

“Bên cạnh đó, anh còn phải bảo vệ tôi nữa.”

Tôi không thể nói lại được gì khi những từ đó được thốt ra. Khuôn miệng nhỏ của nữ xạ thủ đó liền nở một nụ cười, nhưng rồi lại cau mày một lần nữa.

“Đừng có đùa nữa. Tôi là một xạ thủ. Còn anh là một người hỗ trợ. Chỉ cần giúp tôi tìm ra vị trí của kẻ địch. Để Yamikaze và Death Gun đấy tôi lo.”

Tôi thật sự không thể hiểu được một phần nhỏ nào của những câu nói đó, tôi chỉ có thể nở một nụ cười méo mó và gật đầu.

“Hiểu rồi. Vậy tôi sẽ để cho cô xử lý… Tôi đoán cả hai người đó đang ở gần đây. Tôi sẽ lấy chiếc buggy và phóng ra ngoài. Một lúc sau thì cô hãy rời khỏi hang động và đi tìm một chỗ thích hợp để ngắm bắn.”

Sau khi chúng tôi xác nhận lại kế hoạch, Sinon gật đầu.

Lần này, một nét mặt nghiêm túc xuất hiện trở lại trên gương mặt của cô. Cô ấy đứng phía trước nhìn thẳng vào tôi và nói.

“Tôi sẽ để cho anh lo liệu, cộng sự ạ.”

Sinon thiết lập cái ống ngắm thân thương của khẩu Hecate sang chế độ nhìn ban đêm rồi đưa mắt phải nhìn qua ống ngắm.

Trong cái sa mạc to lớn này, hiện không có thứ gì đang di chuyển ở xung quanh cả. Tuy nhiên, Yamikaze ở hướng Tây Nam và Death Gun, người vẫn đang chưa xác định được vị trí của hắn, có thể đang tiến đến lại gần nơi này.

Sinon chọn một ngọn đồi thấp làm nơi ngắm bắn, và ngay bên dưới ngọn đồi khô cằn là hang động mà họ vừa ẩn nấp khi nãy. Rất khó để phát hiện ra vị trí này từ dưới mặt đất, và cô sẽ có một cái nhìn bao quát từ trên xuống toàn khu vực. Tuy nhiên, nó cũng tồn tại mối nguy hiểm. Dù cho đây chỉ là một ngọn đồi thấp, nhưng đỉnh đồi vẫn cao hơn 10m so với mặt đất. Những người có chỉ số VIT không cao như Sinon, sẽ không thể cứ thế mà nhảy xuống đất được. Hơn nữa, chỉ có một lối đi lên trên đó. Nếu có kẻ địch ở gần, thì cô sẽ bị đạn găm đầy bởi vì không hề còn đường nào khác để chạy cả.


Tuy nhiên, đây là lúc cô cần phải rũ bỏ hết mọi suy nghĩ tiêu cực đó. Cô gái xạ thủ tiếp tục cố gắng và giữ bình tĩnh khi cô hướng khẩu súng thân thương về phía bên phải.

Rồi, cô phát hiện ra một hình dáng ngay giữa một cồn cát lớn.

Cơn gió ban đêm cứ tiếp tục thổi vào mái tóc dài ngang hông của anh ta. Anh ta đang mặc một bộ quân phục màu đen bên ngoài cơ thể mảnh khảnh của mình, làm cho anh ta như thể hòa quyện vào bóng tối. Hình dáng đó trông giống một tiên-kiếm sĩ ở giữa một sa mạc hùng vĩ hơn là một chiến binh với một khẩu súng trên tay.

Ngay trước mặt Kirito là phương tiện vận tải mà cả hai người họ lấy từ khu phế tích để đi đến đây—chiếc buggy 3 bánh. Nó không còn nhiều nhiên liệu lúc đi ra ngoài hang động, và giờ thì đã chết ngắc một chỗ. Tuy nhiên, chiếc buggy vẫn hoàn thành nhiệm vụ của nó cho đến giây phút cuối cùng. Khung xe to lớn của nó được dùng như một vật chắn cho Kirito. Nó dễ bị phát hiện ra, nhưng người khác ở hướng Bắc không thể dễ dàng ngắm bắn anh ta được.

Ngọn đồi khô cằn mà Sinon đang ẩn nấp nằm ở hướng Nam chỗ Kirito đang đứng, và đó là một nơi mà chỉ có vài sự lựa chọn để tấn công. Nói cách khác, khẩu L115 của Death Gun chỉ có thể tấn công từ hướng Đông và Tây. Bên cạnh đó, tính đến việc Yamikaze sẽ tiến đến từ hướng Tây, thì Death Gun có thể sẽ ra tay hành động ở hướng Đông. Đó chắc hẳn là điều mà Kirito đang nghĩ đến. Khuôn mặt của anh ta trông không khác gì con gái khi nhìn lên mặt trăng màu xanh dương đang từ từ dịch lên qua những tầng mây mỏng phía đằng xa.

Death Gun có lẽ sẽ không sử dụng đạn gây choáng khi ngắm bắn Kirito, nhưng sẽ sử dụng loại đạn Lapua Magnum.338. Nó hầu như sẽ gây ra một cái chết ngay lập tức khi bắn vào đầu hoặc vào tim. Kể cả nếu nó chỉ bắn trúng vào chân tay, thì lượng tổn thương gây ra cũng phải làm mất một nửa lượng HP. Hơn nữa, Kirito cũng sẽ gặp phải khó khăn khi né tránh loại đạn này. Viên đạn đầu của Death Gun sẽ không có đường dự đoán đường đạn, và hắn cũng có thể sẽ sử dụng «Áo tàng hình» để ẩn nấp và ngắm bắn. Tất nhiên là vẫn sẽ còn tiếng chân bước trên cát, nên hắn sẽ không thể di chuyển tới vị trí chắc chắn bắn trúng đích. Nhưng cho dù vậy, lợi thế của Death Gun vẫn áp đảo hơn.

—'Nhưng, nếu đó là anh.

Anh, người đã hoàn thành «Trò chơi Bất Khả Xâm Phạm» đó vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau và còn có thể chẻ làm đôi viên đạn của khẩu Hecate bắn từ chính diện, anh chắc chắn sẽ tránh được nó, Kirito.

Sinon thầm nói điều này từ sâu trong tim mình, rồi đưa mắt về lại khẩu súng.

Nhiệm vụ của cô là giúp cho Kirito có thể tập trung một cách tuyệt đối. Do đó, họ cần phải nhanh chóng hạ gục người chơi theo dòng AGI mạnh nhất, là Yamikaze đang tiến gần ở phía đằng sau.

Nếu có thời gian và tình hình an toàn, Yamikaze có thể sẽ tránh khỏi những rắc rồi, thậm chí là giúp đỡ nếu họ giải thích mọi chuyện cho anh ta. Tuy nhiên, sẽ khó để khiến anh ta tin vào chuyện có một kẻ giết người thật sự trong trận chung kết BoB. Nếu bản thân Sinon không tận mắt chứng kiến Death Gun và cảm nhận nỗi sợ hãi khi là mục tục bị nhắm đến bởi Blackstar, thì cô cũng sẽ chỉ cười vào những gì mà Kirito nói mà thôi.

Do vậy, họ chỉ có một sự lựa chọn là hạ gục Yamikaze. Do Zekushiido không tham gia vào giải đấu lần này, nên hầu hết mọi người đều nghĩ rằng anh ta là người chơi có cơ hội dành chiến thắng cao nhất. Và cô cần phải kết liễu anh ta ngay lập tức với một phát bắn.

…Tôi có thể làm được điều này không?

Sinon dùng mắt phải nhìn qua toàn bộ sa mạc rộng lớn khi cô cố hết sức để cưỡng lại mối hoài nghi và sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng. Mọi phát đạn cô bắn ra trên chiếc buggy ba bánh khi họ chạy khỏi đống phế tích rất đáng thất vọng. Cô còn không thể bắn trúng được gã mặc áo choàng, kể cả phát bắn vào vào xe chở xăng chỉ đơn giản là ăn may. Mọi niềm tự hào Sinon gây dựng nên từ trước tới giờ đã sụp đổ trong tích tắc.

Là một xạ thủ, vai trò của Sinon là nâng cao số lượng mạng giết được và tập luyện kĩ năng ngắm bắn tinh xảo của mình. Một ngày nào đó, khi cô có thể giành chiến thắng trong giải đấu BoB, Asada Shino ngoài thế giới thật sẽ cảm nhận được sức mạnh thật sự. Lúc đó, cô có thể loại bỏ được nỗi sợ hãi về những khẩu súng, sẽ không còn phải nghĩ về những thứ đó và có thể sống một cuộc sống bình thường. Cô luôn tin vào điều đó từ khi nhận lời mời tham gia vào game GGO từ Shinkawa Kyouji.

Tuy nhiên, mong muốn này không liên quan gì cả.

Bất giác, cô chợt nghĩ trái tim mình đã chia thành 2 nhân cách đối lập nhau, «Sinon» và «Shino», một Sinon mạnh mẽ và một Shino yếu đuối. Nhưng đó lại là một sai lầm. Sinon trong trò chơi vẫn có một điểm yếu như khi ở ngoài thế giới thật, do đó cô khiếp sợ khẩu súng lục Blackstar và đã bắn trượt phát súng đó.

Dẫu sao, thứ cô đang mong đợi vào chính là «bản thân mình». Sau khi gặp gỡ chàng trai bí ẩn Kirito, thì cuối cùng cô cũng tìm ra được nó. Có lẽ anh ta cũng là một con người như vậy ngoài thế giới thật. Luôn luôn kiên cường chiến đấu, vượt qua những điểm yếu của bản thân mình, kể cả khi anh ta không có thanh gươm ánh sáng dắt ở thắt lưng.

Nếu như vậy, Shino ngoài thế giới thật nên có tính cách như cô đã có được khi ở trong trò chơi.

—Tôi sẽ bắn viên đạn này bằng tính cách thật của Shino. Giống như vụ tai nạn

Tôi đã luôn tìm cách để thoát ra được khoảnh khắc đó, chỉ muốn quên nó đi, xóa nó ra khỏi trí nhớ và rồi nhắm mắt lại, chỉ muốn phá nát nó bằng những cây bút.

Nhưng tôi sẽ không làm như vậy nữa. Tôi muốn nhìn vào ký ức và tội ác của mình, quay trở lại khoảnh khắc đó, và xây dựng lại từ đó. Có thể đó là khoảnh khắc mà tôi đã luôn mong đợi.

Nếu như vậy—

Chính là lúc này.

Con mắt phải của Sinon nhìn thấy một bóng dáng màu đen bay vèo qua ống ngắm. «Yamikaze» đã ở đây rồi.

Cô liền đặt ngón tay vào cò súng. Nhưng cô vẫn chưa bóp cò vội. Chỉ có một cơ hội để cho cô ngắm bắn. Sẽ không có đủ thời gian để cho cô di chuyển và thay đổi tư thế.

Nếu bắn trượt, Yamikaze chắc chắn sẽ nhắm vào Kirito. Lúc đó, dù cho Kirito có mạnh đến cỡ nào, thì cũng không thể đánh trả lại được cả Yamikaze lẫn Death Gun. Chắc chắn anh ta sẽ bị hạ gục bởi một trong hai người bọn họ. Rồi sau đó, Death Gun chỉ cần phải đối phó với Yamikaze và sẽ dễ dàng sử dụng khẩu Blackstar để tấn công Sinon đúng như theo kế hoạch của hắn. Viên đạn ảo 7.62mm sẽ bắn trúng vào Sinon, và một khi hình ảnh đó được gửi tới màn hình đang hiển thị ở thế giới bên ngoài, kẽ đồng lõa với hắn ngoài thế giới thật sẽ tiêm thuốc độc vào cơ thể của Sinon và khiến tim cô ngừng đập.

Nói cách khác, viên đạn này sẽ quyết định số phận của Sinon. Cũng như lúc đó vậy.

Tuy nhiên, vào lúc này, cô cảm thấy bình tĩnh đến khó mà tin được. Chắc chắn không phải chỉ vì cô đang không nắm vững hết toàn bộ tình hình đang diễn ra mà còn là bởi vì cô không đơn độc. Một con người, một sức mạnh đã hỗ trợ cho cô. Bên trong cô, dâng lên là một nguồn nhiệt tuy yếu ớt nhưng cũng đã đủ ấm áp để làm tan đi sự tê cứng đang chiếm hữu trên những ngón tay của cô. Đó là—

Khẩu Hecate II. Một người đồng đội đã xông pha vào rất nhiều trận chiến, thứ duy nhất có thể thay đổi tính cách của cô.

…A, ra thế. Ra là ngươi luôn luôn đồng hành cùng ta. Không chỉ là trong tay của một xạ thủ… mà còn luôn bên cạnh một cô gái bình thường như ta. Ngươi vẫn tiếp tục cổ vũ ta cho dù ta không hề nhìn thấy người.

…Xin hãy cho ta mượn sức mạnh, để ta có thể một lần nữa bước tiếp về phía trước.

Chúng tôi đã chiến đấu kiên cường khi còn ở Aincrad, pháo đài bay nay đã biến mất, và mỗi ngày, các kiếm sĩ có thể học được những «Kĩ năng ngoài hệ thống» khi họ tham gia chiến đấu và tập luyện.

Ví dụ như, khi đấu tay đôi, đó là kĩ năng «tiền nhận dạng» hiện lên với vị trí cầm kiếm và trọng tâm của avatar, kĩ năng «phân tích chuyên sâu» cho phép dự đoán cách thức tấn công của quái vật từ khoảng cách xa và thông qua các đòn tấn công, kĩ năng «phân biệt» cho phép người chơi có thể lọc ra tiếng động của kẻ địch từ tạp âm xung quanh và xác định được vị trí của chúng, «đánh lạc hướng» nhằm bẫy khả năng hiểu biết của AI và khiến nó bị quá tải, «hoán đổi» cho phép nhiều người chơi chuyển đổi vị trí và giúp họ có thể hồi phục lại được lượng HP đã bị tổn thất.

Và trong số những kĩ năng không xuất hiện trong bảng kĩ năng đó, kĩ năng khó học được nhất, và thậm chí còn được coi là một kĩ năng siêu nhiên, đó là «linh cảm» (presence sense)—hay còn được gọi là «Thần giao cách cảm» (Hypersense).

Nó có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ địch trước khi ta có thể nhìn và nghe thấy chúng. Đó cũng là một skill được dùng để «cảm nhận sát khí».

Có một số người phủ nhận sự tồn tại của kĩ năng này bởi tính hợp lý của nó, không thể phát hiện ra được thứ sát khí này trong thế giới ảo được. Những người dive vào game chỉ có thể sử dụng dữ liệu số được gửi từ Nerve Gear để nhận biết thế giới này, do đó mọi mã thông tin trong trò chơi có thể thay đổi theo các quá trình. Điều đó có nghĩa là ở đó không hề tồn tại những thứ mơ hồ như sát khí hay giác quan thứ sáu.

Lời giải thích của họ rất hợp lý. Kể cả tôi cũng không đồng ý với việc tồn tại kĩ năng «Thần giao cách cảm».

Tuy nhiên, trong suốt hai năm chiến đấu ở Aincrad, tôi đã vài lần cảm nhận thứ có thể nói là «cảm giác về sát khí». Tôi không hề nghe hay thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình và khiến tôi không dám tiến sau vào trong dungeon. Và thế là, tôi đã vài lần tự cứu được mạng sống của mình.

Vào đầu năm nay, tôi nói chuyện này ra với «con gái» Yui. Yui từng là một AI của «Hệ thống chính» điều hành SAO, và con bé chắc chắn rằng trong SAO và chương trình được trích ra từ nó là «Hạt giống», không có bất kỳ sự hiện hữu nào ngoài năm giác quan ban đầu cả.

—Do đó, tôi không thể nhận biết được kẻ địch nếu hắn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó mà tôi không thể nhìn thấy được. Nên tôi đã nói về những suy nghĩ xuất hiện trong đầu từ lâu cho Yui nghe.

Những người chơi dive in vào VRMMO, để kiểm tra trạng thái của mình, họ sử dụng tín hiệu từ máy chủ của trò chơi nằm ở rất xa. Họ chỉ có thể kiểm tra được dữ liệu của chính mình trong khi di chuyển một mình ở một vùng hoang vu hay trong một dungeon. Nhưng nếu có ai đó phục kích người chơi khác, thì dòng tín hiệu sẽ tăng lên gấp đôi hoặc nhiều hơn nữa. Khi đó, hệ thống xử lý sẽ bị giảm đi, và gây ra một độ trễ trong quá trình truyền tín hiệu, và đó có thể là «sát khí» mà tôi đã từng cảm nhận được trước đây.

Sau khi nghe giả thuyết của tôi, ánh mắt Yui hiện ra vẻ ngờ vực và loại trường hợp máy chủ bị chậm lại do quá trình xử lý này đi. Nhưng rồi sau đó con bé nói rằng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng này.

Cuối cùng thì nói đó là một sức mạnh siêu nhiên có lẽ sẽ có nhiều tính thuyết phục hơn.

Nhưng trong tình huống hiện tại, tôi không thể để ý đến cái lý lẽ đó.

Đã từng chơi rất nhiều game VRMMO, nhưng đây là lần đầu tiên tôi buộc phải dựa vào cái kĩ năng mơ hồ này.

Phía trên bầu trời còn sót lại một vệt nắng cuối cùng. Tôi có thể nhìn thấy mặt trăng màu xanh dương phía trên bầu trời âm u. Hôm nay là một ngày trăng tròn, nhưng có lẽ vì những đám mây dầy xung quanh khiến cho nó có cảm giác tối tăm hơn Alfheim. Bóng dáng cồn cát hòa trộn vào bóng đêm, và khó có thể đoán được đó là cây xương rồng hay những tảng đá.

Nếu… nếu ai đó nấp đằng sau những thứ đó và chĩa khẩu súng có khả năng bắn một viên chí mạng, thì tôi không thể phát hiện ra kẻ đó bằng đôi mắt bình thường của mình được. Hơn nữa, kẻ địch sẵn sàng ngắm bắn tôi cũng có một lợi thế về việc trở thành một vật thể hoàn toàn tàng hình. Điều duy nhất mà tôi có thể hy vọng có thể nhìn được bằng mắt đó là những dấu chân in trên cát. Tuy nhiên, tôi lại không thể nhìn được xa hơn 1km. Hơn thế nữa, tiếng bước chân khi kẻ địch di chuyển cũng không thể lọt được vào tai tôi do bị cơn gió át đi mất.

—Vậy thì, tôi sẽ nhắm mắt vào và bịt tai lại.

Tôi gạt bỏ nỗi sợ hãi sang một bên và nhắm mắt lại. Rồi, tôi không để ý đến cơn gió nữa, cảm giác về bầu không khí khô khan lạnh lẽo và dòng cát ở phía dưới chân thoát ra khỏi đầu tôi.

Thế rồi, có một chuyển động đột ở phía đằng xa. Có ai đó đang chạy rất nhanh. Hướng phía Tây Nam, đó là «Yamikaze».

Tôi cố hết sức kìm lại ham muốn đuổi theo anh ta. Yamikaze là con mồi của Sinon, cô ấy chắc chắn sẽ chặn anh ta lại được. Do vậy, tôi bỏ qua tiếng bước chân phía đằng sau ra khỏi đầu và tập trung mọi giác quan về phía trước mặt, cố gắng tập trung để cảm nhận thấy bất cứ «thay đổi» nào.

À… Đúng rồi. Tôi nhớ ra rồi. Trong cái đêm chúng tôi thực hiện chiến dịch truy quét hội Tiếu Quan Tài, tôi đã không nhận ra được cuộc phục kích của bọn chúng bằng bất cứ hình ảnh hay âm thanh nào. Lúc đó tôi chỉ có một «linh cảm xấu». Rồi tôi quay người lại theo bản năng và nhận ra có vài bóng người đang di chuyển qua chỗ ngã ba.

Tên của gã cầm đầu cuộc đột kích chống lại chúng ta là gì? Đó không phải là thủ lĩnh của Tiếu Quan Tài, «PoH». Nếu tôi nhớ chính xác thì lúc đấy hắn không có quanh quẩn ở đó. Rất có thể, hắn là một trụ cột nào đó trong hội. Vũ khí của hắn ta là một thanh «Estoc» (kiếm nhọn phổ biến ở Pháp và châu Âu thế kỷ 14 đến 17) mảnh khảnh như một cây kim, được tăng cường khả năng đâm xuyên của nó mà không cần dùng đến lưỡi kiếm. Nó lắc lư khi chĩa đầu nhọn của nó hướng về phía tôi, và thậm chí nó còn lóe ra một tia sáng nhỏ…

Tôi đã giết hắn ta chưa nhỉ? Không, tôi không nghĩ vậy. Sau khi tôi làm tụt lượng HP của hắn xuống quá nửa, thì hắn đổi vị trí cho đồng bọn rồi từ từ lùi về phía sau.

Trước khi bỏ đi, chắc hẳn hắn đã nói gì đó với tôi. Đó không phải là những lời đao to búa lớn hay gì đó, mà chỉ là một câu lẩm bẩm, một giọng nói chói tai nghe như những tiếng ‘shuu shuu’.

“…Kirito, sau này, ta nhất định sẽ xử đẹp ngươi.”

—Kiểu nói đó, bộ dạng đó, và đôi mắt đó phát ra ánh đỏ rực rỡ phía dưới chiếc mũ—

Rồi đột nhiên, có một cảm giác đau nhói xuất hiện ngay giữa đôi lông mày của tôi.

Đó chính là cảm giác này. Thứ này đang ngắm vào tôi, cái cảm giác lạnh lẽo, tần nhẫn và khó chịu này—chính là sát khí.

Tôi ngay lập tức mở mắt ra.

Ở sa mạc phía đằng xa, bên dưới một cây xương rồng, chếch một chút về phía Bắc ở hướng Đông, một tia sáng sáng chói bỗng nhiên xuất hiện.

Đó là mũi kiếm của một thanh Estoc hay là những tia lửa bắn ra từ một khẩu súng tỉa?

Tôi nghiêng người sang bên phải. Không, khi tôi đang định nghiêng về phía bên phải, một lực có cường độ rất mạnh tụ lại trên trán tôi. Dòng chảy thời gian bắt đầu thay đổi. Cảm giác nặng nề đó như thể nó có thể đóng băng lại được cả không khí—

“Oh…OOOOOOOOOOO!!!!”

Tôi mặc kệ những nhúm tóc màu đen bị xén đứt còn bay trên không và đạp mạnh xuống nền cát cùng với một tiếng hét.

—Nhanh quá!

Cuối cùng, qua ống ngắm từ khẩu súng của mình, cô cũng bắt kịp được bóng dáng của «Yamikaze», tốc độ của anh ta vượt xa dự đoán của Sinon. Với chỉ số AGI được nâng lên mức cực đại, và kĩ năng lướt đi được tăng lên cấp độ cao nhất, tốc độ di chuyển đáng ngạc nhiên của anh ta khiến anh ta trông giống như một cơn lốc màu đen.

Trang bị trên cơ thể mảnh khảnh của Yamikaze là một bộ quân phục màu xanh đen có chỉ số bảo vệ kém nhất. Anh ta không hề mang theo bất cứ một vũ khí hỗ trợ nào, và chỉ mang theo duy nhất một quả lựu đạn plasma trên thắt lưng. Người này còn không trang bị một chiếc mũ bảo hộ và để lộ ra khuôn mặt gầy gò của mình. Cánh tay dài và gầy của anh ta đang giữ khẩu M900A, và cùng với phần thân trên đang chúi xuống phía trước, anh ta không hề lắc lư chút nào kể cả khi đang chạy. Tốc độ kinh khủng đó chỉ để lại một dư ảnh khi anh ta tiếp tục chạy giống như một «Ninja» hơn là một chiến binh. Và, anh ta không chỉ nhanh—mà còn chưa dừng lại một lần nào.

Kể cả những người chơi cực kì chắc chắn với tốc độ của mình cũng phải tìm một chỗ nấp sau khi chạy đi được một lúc, ngó nghiêng kiểm tra xung quanh trước khi chạy tiếp. Đối với một tay bắn tỉa như Sinon, lúc mà anh ta dừng lại là một thời cơ thuận lợi nhất để ngắm bắn.

Tuy nhiên, mặc dù Yamikaze cũng sử dụng những chỗ nấp như cây xương rồng hay những tảng đá, nhưng anh ta không hề dừng lại. Anh ta biết rằng cứ tiếp tục lướt đi là một cách phòng thủ tốt nhất đối với một nhân vật tập trung vào AGI như này.

…Mình nên làm gì đây? Mình có nên đoán trước hướng di chuyển của anh ta và bắn không? Nhưng Yamikaze không chạy theo đường thẳng. Anh ta chạy qua những cồn cát và những đỉnh cát; không thể biết trước được đường đi của anh ta. Hay là mình nên ngắm viên đạn đầu tiên vào chân anh ta và xử lý khi anh ta cúi nấp xuống? Với một người dày dặn kinh nghiệm như anh ta, mánh cũ này có lẽ hoặc là sẽ không có tác dụng. Hơn nữa, từ viên đạn thứ hai trở đi, kẻ địch có thể nhìn thấy được «đường đạn». Mình có nên từ bỏ lợi thế lớn nhất của một của một vũ khí bắn tỉa—viên đạn đầu tiên không hề có đường đạn đi hay không?

Sinon lưỡng lự. Tuy nhiên, sự do dự này không phải là nỗi sợ và sự lúng túng như khi trên chiếc xe buggy 3 bánh. Trí óc cô lúc này hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo. Báng súng bằng gỗ của khẩu đem lại một cảm giác dễ chịu trên khuôn mặt cô, và, cùng với việc chàng trai đang đứng quay lưng lại với Yamikaze tin tưởng vào Sinon, và điều đó tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Cô không nên vội vã và bắn vào Yamikaze đang chạy đằng kia…

Sau một lúc, cô gái kết thúc sự do dự này và nhẹ nhàng thả lỏng ngón tay của cô ra.

Cô sẽ chỉ bóp cò một khi cô chắc chắn sẽ bắn trúng vào được mục tiêu, nếu không thì đó không thể gọi là một pha bắn tỉa được. Khi Kirito lọt vào phạm vi của khẩu M900A, Yamikaze có thể sẽ dừng lại, và cho đến khi đó, cô buộc phải chờ đợi cho đến khi khoảnh khắc đó xảy ra.

Gã ninja màu xanh còn cách Kirito chưa đến 1km nữa. Nhưng một khi Kirito vẫn không hề phản ứng dù đang quay lưng lại, thì anh ta sẽ nhận thấy Kirito chưa hề phát hiện ra mình và tiếp tục tiến đến lại gần cho đến khi tầm bắn giảm xuống còn 100m. Đó là phạm vi để một người chơi loại AGI có thể hoạt động một cách hiệu quả nhất.

—Tôi cũng sẽ chờ cho tới lúc đó, anh cũng phải kiên nhẫn đấy nhé, Kirito. Hãy tin tưởng vào tôi.

Trong trận chiến sinh tử mà họ không thể sử dụng bất cứ phương tiện giao tiếp nào như này, Sinon chỉ có thể chắp tay cầu nguyện từ tận sâu trong tim mình. Tuy nhiên, cô có một suy nghĩ rằng cô đã truyền được cảm xúc của mình tới cho Kirito. Rồi tay bắn tỉa ngừng nghĩ ngợi lại và hòa vào làm một với khẩu Hecate, kết nối tầm nhìn với ống ngắm, và cảm giác ở cò súng. Vào khoảnh khắc ấy, dường như cảm giác của nhịp thở cũng biến mất. Thứ duy nhất còn lại mà cô cảm nhận được đó là mục tiêu đang tiếp tục lướt đi kia và hồng tâm đang không ngừng đuổi theo trái tim anh ta.

Cô không thể biết được thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu.

Và cuối cùng, khoảnh khắc mà cô chờ đợi cũng đã tới.

Một tia sáng màu trắng lóe lên từ phía sau bên phải đôi mắt cô. Đó là một viên đạn, nhưng tất nhiên là nó không phát ra từ khẩu Hecate, mà đó là viên đạn Lapua.338 mà Death Gun bắn từ hướng Đông của sa mạc. Kirito tránh ra, và đường đạn của khẩu L115 tới gần chỗ Yamikaze đang tiến đến từ hướng Tây.

Yamikaze không hề nghĩ rằng Kirito đã chú ý tới mình, nhưng cũng không hề mong một viên đạn lớn bay sượt qua mục tiêu của mình. Rồi, anh ta giảm tốc độ và cúi xuống phanh gấp lại và đã sẵn sàng để hướng tới tảng đá ở ngay phía sau.

Đó là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng để ngắm bắn anh ta.

Ngón tay nửa như làm theo ý chí riêng của khẩu Hecate sẽ bắt đầu bóp cò. «Đường dự đoán đường đạn» màu xanh hiện ra trong mắt cô, và đường tròn ngay lập tức bé lại như một chấm nhỏ. Sinon ngắm vào giữa ngực anh ta. Sau khi bóp cò, bủa mổ dập vào phần kim hỏa và thuốc súng bên trong vỏ đạn của viên.50BMG phát nổ, CHANK, và viên đạn lớn bay ra với tốc độ siêu thanh—

Đôi mắt của Yamikaze chú ý đến chùm tia lửa phát ra từ khẩu Hecate và con mắt phải của Sinon đang nhìn qua ống ngắm. Đôi mắt của anh ta hiện ra vẻ ngạc nhiên, hối tiếc và khâm phục. Thế rồi…

Trên ngực gã ninja suýt nữa thì trở thành nhà quán quân xuất hiện một hiệu ứng ánh sáng đặc biệt. Avatar của anh ta bị bắn bay đi xa vài mét rồi lăn lộn trên lớp cát một lúc trước khi dừng lại. Lúc này, khẩu M900A rơi ra khỏi tay phải anh ta, và quả lưu đạn rơi xuống nền cát. Khi dòng chữ [ĐÃ CHẾT] hiện lên trên bụng anh ta và bắt đầu quay tròn—Sinon quay ngoắt lại 180 độ cùng với khẩu Hecate.

—Kirito!

Cô thầm gọi tên Kirito.

Kiếm sĩ mặc đồ đen đang chạy thẳng đến mặt trăng màu xanh dương đang dần ló ra phía chân trời.

Chuyển động của anh ta khác hoàn toàn so với dáng chạy gọn ghẽ của Yamikaze. Tấm lưng của anh vẫn thẳng ra trong khi cằm chúi xuống khi đang chạy thẳng về phía trước trông như đang khiêu vũ vậy. Tay phải của Kirito di chuyển và rút thanh kiếm ánh sáng từ thắt lưng ra. Lưỡi kiếm màu xanh tím liền xuất hiện, chấm phá vào nền tối xung quanh ít màu sắc.

Từ phía mà Kirito đang hướng tới lóe lên một ánh sáng màu cam mờ nhạt. Một chùm tia lửa.

Thanh kiếm ánh sáng vạch lên một cung tròn và chém vào viên đạn. Kirito giờ đã có thể nhìn thấy đường đạn sau khi tránh được viên đạn đầu tiên. Cho dù khẩu súng của gã bắn tỉa có khai hỏa liên tiếp bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó cũng không thể vượt qua được những phản xạ tuyệt vời của chàng kiếm sĩ kia.

Sinon chuyển ống ngắm sang chế độ nhìn ban đêm và chỉnh zoom ngắm lên mức cao nhất, cố tìm ra vị trí của viên đạn.

—Thấy rồi. Phía dưới cây xương rồng cao cao đằng kia. Bộ giảm thanh đặc biệt đó hiện ra từ bên dưới chiếc áo choàng và que thông nòng phía dưới nòng súng.Gã đó là kẻ sử dụng khẩu L115A3 «Silent Assassin» và cũng là kẻ giết người thật sự «Death Gun».

Sinon cố hết sức mở rộng mắt phải để chống lại nỗi sợ hãi sau khi nhìn thấy hình bóng đó.

…Ngươi không phải là một hồn ma. Cho dù ngươi có giết bao nhiêu người khi ở «Sword Art Online», cho dù người có là một kẻ điên cuồng với một âm mưu đáng sợ khi trở về thế giới thật, thì ngươi vẫn chỉ là một con người chỉ thở bằng mũi và có tim thì cũng có nhịp đập. Ta sẽ chiến đấu với ngươi. Ta tin rằng khẩu Hecate và sức mạnh của ta đủ để hạ gục ngươi cùng với khẩu L115.

Sinon kéo chốt an toàn và hướng khẩu súng thân thương của mình, đã được nạp sẵn đạn, ngắm vào gã mặc áo choàng đang nằm dưới nền đất.

Cô có thể nhìn thấy đôi mắt màu đỏ bập bùng của hắn qua ống ngắm, nhưng đó không phải là ánh sáng của cái chết, mà chỉ là khe mắt của cái mặt nạ che kín cả mặt của hắn. Thứ đằng sau chiếc mặt nạ cũng chỉ là một khuôn mặt của avatar mà thôi.

Ngón tay của Sinon chạm vào cò súng và chầm chậm kéo cò.

Đầu của Death Gun liền di chuyển một chút. Hắn có thể nhìn thấy đường đạn. Sau khi tấn công Yamikaze, Sinon đã để lộ vị trí của mình. Tuy nhiên, điều này chỉ làm cho cả hai bên có tình thế giống như nhau mà thôi. Giờ thì—

Đã đến lúc chấm dứt mọi chuyện!!

Death Gun, người đang bị ngắm tới qua ống ngắm, dịch chuyển khẩu L115 và chĩa về phía Sinon. Đôi mắt màu đỏ thẫm phá trên quai hàm đen của hắn đang nhìn trừng trừng vào Sinon. Sinon ngay lập tức bóp cò mà không cần phải chờ cho đường chữ thập co nhỏ lại.

Khi khẩu súng bên dưới người cô phát ra một tiếng nổ lớn, thì khẩu súng tỉa của Death Gun cũng phát ra vài tia lửa. Sinon rời mắt khỏi ống ngắm, nhìn viên đạn của cô bay đi cũng như viên đạn của kẻ địch đang bay đến bằng cặp mắt bình thường. Đường đi của cả 2 viên đạn đều trông giống như nhau.


Trong thoáng chốc, Sinon đã có cảm giác rằng cả 2 viên đạn sẽ bắn vào nhau. Nhưng như thể một phép màu sẽ không bao giờ xảy ra được. Cuối cùng hai viên đạn dường như chỉ sượt qua nhau ở một khoảng cách cực nhỏ, và chúng bay hơi lệch ra khỏi đường đạn một chút

KUWANG! Một tiếng va chạm mạnh vang lên bên cạnh thấu kính. Rồi cái ống ngắm cỡ lớn lắp trên khẩu Hecate biến mất mà không để lại chút dấu vết nào. Cô có thể đã chết ngay lập tức nếu mắt phải của cô vẫn còn đang nhìn vào cái ống ngắm đó. Viên đạn Lapua.338 của Death Gun sượt qua vai phải Sinon rồi biến mất đằng sau lưng cô.

Viên đạn.50BMG của khẩu Hecate đã bắn trượt mục tiêu và găm thẳng vào khẩu L115.

Sword_Art_Online_Vol_06_-2892

Mỗi bộ phận của súng ống trong GGO có độ bền nhất định. Thông thường, chỉ có bản thân khẩu súng là sẽ bị hư hỏng, và có thể phục hồi lại thông qua việc bảo trì. Cho dù bộ phận nào bị hư tổn, nó cũng sẽ gây ra rất nhiều thiệt hại, nhưng cho dù là thế, rất khó để khiến cho độ bền của nó tụt về 0. Hơn nữa, nó có thể được sửa chữa nếu còn lại vài điểm độ bền—nhưng nếu những bộ phận mỏng manh của khẩu súng bị bắn trúng bởi một viên đạn cỡ lớn thì đó lại là một trường hợp hoàn toàn khác. Như lúc này.

Một quả cầu lửa nhỏ nổ ra ở chỗ ngực của Death Gun. Phần giữa của khẩu L115 vỡ tan ra thành từng mảnh và ngay lập tức biến mất. Ngoài ra, những bộ phận khác như báng súng, ống ngắm và nòng súng rơi xuống nền cát. Những bộ phận này có thể còn sử dụng được, nhưng bộ phận cơ học thì lại không thể sử dụng được nữa. Nói cách khác, khẩu «Silent Assassin» vào lúc này đã bị phế bỏ.

…Xin lỗi.

Sinon thầm kín nói lời xin lỗi trong đầu, nhưng người mà cô xin lỗi chắc chắn không phải là Death Gun, mà là khẩu súng hiếm và hiệu năng cao kia. Cô lại kéo chốt của khẩu súng lần nữa. Mặc dù âm thanh an toàn của thanh kim loại vang lên khi viên đạn được nạp lại vào trong ổ đạn, nhưng ống ngắm đã bị phá hủy, và cô sẽ không thể sử dụng được nó để ngắm bắn từ xa được nữa.

“Tôi sẽ để anh lo nốt phần còn lại, Kirito.”

Cô thì thầm với bóng dáng của người kiếm sĩ đang chạy đằng kia.

Kirito và Death Gun còn cách nhau khoảng 200m. Cho dù hắn có sử dụng Áo Tàng Hình, thì hắn cũng không thể chạy thoát trong tình trạng hiện tại khi những dấu chân hiện rõ mồn một trên nền cát.

Gã mặc áo choàng từ từ đứng dậy từ phía dưới cây xương rồng, có thể hắn đã bỏ cuộc. Nóng súng lớn của khẩu L115 trượt xuống từ tay phải của hắn, và từ từ tiến về phía trước như đang lướt đi vậy. Hắn định dùng thanh kim loại đó để chiến đấu ư? Thanh kiếm ánh sáng có thể cắt lát viên đạn của khẩu Hecate của Kirito sẽ chém nó ra làm đôi chỉ với một nhát.

Cả hai người bọn họ đang tiến lại gần nhau. Dù không có ống ngắm, Sinon vẫn có kĩ năng nhìn bao quát và có thể thấy rõ Kirito đang chạy về phía trước, làm hàng đống cát bị hất lên, và cả gã Death Gun đang từ từ bước về phía trước.

Kirito tiếp tục chạy và nhanh chóng nâng thanh kiếm ánh sáng ở tay phải lên ngang vai, đồng thời giơ tay trái thẳng ra phía trước. Đó là tư thế triển khai chiêu thức đâm mãnh liệt đã từng được sử dụng vô số lần ở vòng loại.

Trái lại, Death Gun ném nòng súng màu đen sang bên tay trái, và tóm lấy phần đầu của khẩu súng bằng tay phải. Cả hai người bọn họ giờ chỉ còn cách nhau có 5 giây đồng hồ nữa. Có những ánh đèn camera xuất hiện phía sau bọn họ. Ngay lúc này, những khán giả đang theo dõi chương trình trực tiếp từ những quán bar trong GGO hay từ từ các kênh truyền thông đa phương tiện MMO ở bên ngoài, và tất nhiên là họ không hề biết gì về tội ác của Death Gun và mục đích của Kirito. Nhưng họ vẫn sẽ nhìn lên màn hình để theo dõi pha giao chiến khốc liệt này. Sinon không hề chú ý đến những điều này mà chỉ mở to mắt theo dõi trận đấu sinh tử.

Death Gun dùng cả 2 tay vụt nòng súng theo chiều ngang.

Tay hắn lóe ra một tia sáng.

“A…!”

Sinon thốt lên một tiếng thét.

Death Gun di chuyển cả hai tay. Nòng súng rời khỏi tay trái của hắn và bay về phía sau.

Và ở trên tay phải hắn—có một thanh kim loại nhỏ được lấy ra từ phía dưới khẩu súng. Đó là một que thông nòng súng. Đó là vũ khí cuối cùng của hắn ư? Que thông nòng súng chỉ là một công cụ dùng để bảo trì súng. Nó không hề có sức mạnh tấn công, và nếu hắn định dùng nó để hạ gục một ai đó, thì điều tốt nhất mà nó có thể làm chỉ là làm giảm một chút xíu lượng HP của đối thủ mà thôi…

—Không

Đó không phải là một cái que dùng để thông nòng súng. Phần mũi lẽ ra phải có một chỗ hở thì lại sắc như kim. Là một thanh kiếm ư? Nhưng nó chỉ mỏng có 1mm. Thứ đó có thể đả thương người khác được ư? Nói như vậy, thì ở GGO không hề có bất cứ thanh kiếm bằng kim loại nào ngoài những con dao chiến đấu.

Sinon kinh ngạc khi thấy tấm lưng của Kirito có vẻ như cứng đơ lại.

Tuy nhiên, chàng kiếm sĩ không dừng lại. Lưỡi kiếm năng lượng đang phát sáng trên tay phải anh ta đâm thẳng về phía trước. Âm thanh của sắt thép nghe như tiếng động cơ phản lực lọt vào tai Sinon đang ở trên ngọn đồi. Phần đuôi bén nhọn của thanh kiếm với khả năng gây ra sát thương chí mạng bị hút vào trong tấm áo choàng. Kirito muốn đâm hết cả thanh kiếm này xuyên qua người hắn—nhưng lại thất bại khi Death Gun ngửa người ra đằng sau. Pha tránh đòn ngoạn mục này trông như thể hắn đã biết trước được chuyển động cũng như thời điểm ra đòn của Kirito.

Sức mạnh từ nhát đâm của Kirito chỉ gây ra một mùi khét và sượt qua người Death Gun.

Có lẽ do chiêu thức vừa rồi không trúng đích nên chàng kiếm sĩ chợt khựng lại và lộ ra một sơ hở nhỏ. Mặc dù anh ta đã di chuyển ngay lập tức và đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy về phía trước, nhưng Death Gun vẫn đang ngửa người ra đằng sau, tay phải hắn di chuyển như một cá thể độc lập. Mũi kim chỉ dài khoảng 80cm đó—

Nó đâm thẳng vào vai phải của bộ trang phục màu đen.

“…KIRITO!”

Sinon hét toáng lên, hiệu ứng màu đỏ máu lan trong bóng tối như thế như những giọt máu thật vậy.

Yuuki Asuna đặt chiếc điện thoại di động lên bộ cảm biến. Một giây sau khi tiếng thanh toán hoàn tất vang lên, cô nói “Cảm ơn!” và bước ra ngoài chiếc taxi.

Ở phía trước cửa xoay có một lối đi lớn chỉ được chiếu sáng có một phần mặc dù giờ đã gần 10h tối. Mặc dù nguồn điện của mấy cánh cửa tự động đã bị ngắt, nhưng Asuna vẫn chạy thẳng tới chỗ có dấu hiệu cho thấy đó là một lối vào tôi tăm mà không hề suy nghĩ tý gì cả.

Cô đẩy cánh cửa và bước qua làn không khí lạnh lẽo đầy mùi thuốc sát trùng và đi đến quầy tiếp người thăm bệnh. Nhờ Kikuoka Seijirou đã liên lạc trước với bệnh viện lúc trước nên Asuna chỉ cần nói câu đã chuẩn bị trước với cô y tá đang ngước nhìn lên.

“Tôi là Yuuki vừa gọi hỏi thăm phòng bệnh số 7025!”

Cùng lúc đó, cô lôi tấm thẻ học sinh của mình từ túi ra và đặt lên quầy. Khi cô y tá lấy chiếc thẻ và đối chiếu với khuôn mặt của Asua, thì cô tranh thủ thời gian để ghi nhớ lại sơ đồ tầng lầu đang treo trên tường ở phía đối diện.

“Chào cô, Yuuki Asuna-san. Đây là thẻ khách viếng thăm của cô. Xin hãy trả lại tấm thẻ này khi cô ra về. Phòng bệnh ở phía bên phải thang máy…”

“Tôi nhớ rồi. Cảm ơn cô!”

Cô vội vã cúi đầu chào và cầm lấy tấm thẻ, để lại viên y tá đang ngẩn ngơ ở đằng sau. Cô chạy tới chỗ thang máy. Trong hồ sơ của bệnh viện, Kirito—Kirigaya Kazuto không hề được điều trị hay nhập viện ở đây, mà chỉ đến để khám bệnh, nên thái độ lo lắng của Asuna là khá bất thường. Tuy nhiên không còn đủ thời gian để nghĩ đến những chuyện lặt vặt đó nữa.

Có vài cánh cổng trông như lối vào nhà ga tàu điện ở phía trước thang máy. Asuna đặt tấm thẻ viếng thăm lên để màn hình quét qua nó rồi bước qua cánh cửa kim loại trước khi nó hoàn toàn được mở ra. Cô nhấn nút đi lên và cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm sau khi cửa thang máy đóng lại.

—'Chắc là Kazuto cũng cảm thấy như thế này khi chạy đến chỗ mình sau khi giải thoát mình khỏi cái lồng chim ở ALO nhỉ? Anh ấy chắc chắn vẫn đang ổn. Anh ấy không thể bị… Mặc dù tin tưởng vào điều đó, nhưng cô vẫn không thể kìm hãm cái cảm giác bất an này.

Mỗi khi thang máy đi qua 1 tầng, đều có 1 âm thanh thông báo vang lên. Mặc dù chỉ có 7 tầng, nhưng cảm giác như tốc độ thang máy khi đi lên thật sự rất chậm.

“Đừng lo, mama.”

Bỗng nhiên, có một giọng trẻ con vang lên từ chiếc điện thoại mà cô đang nắm chặt bằng cả hai tay.

Đó là «con gái» của Kazuto và Asuna, cô bé trí tuệ nhân tạo Yui. Bộ xử lý chính của con bé đang nằm trong một thiết bị đầu cuối ở trong phòng Kazuto. Nếu cần thiết, con bé có thể tham gia trò chơi với vai trò là một cô tiên hướng dẫn trong ALO, và họ cũng có thể nói chuyện qua điện thoại ở ngoài thế giới thật. Mặc dù lượng pin bị giới hạn khiến con bé không thể nói chuyện liên tục trong một khoảng thời gian dài được, nhưng họ vẫn trò chuyện với nhau suốt từ khi Asuna rời khỏi quán Dicey Café.

“Papa sẽ không thua trước bất cứ đối thủ mạnh mẽ nào đâu. Bởi vì đó là papa mà.

“…Ừ. Đúng thế.”

Asuna đưa cái micro lại gần môi và nhẹ nhàng trả lời. Những ngón tay cứng đờ lúc này cuối cùng cũng có thể cử động được, nhưng nỗi lo lắng thấp thỏm vẫn còn đọng lại trong tim cô.

Kirito được Kikuoka đề nghị tham gia vào GGO để điều tra về người chơi bí ẩn «Death Gun». Cuối cùng, người điều khiển avatar này lại là một thành viên cũ của hội đỏ «Tiếu Quan Tài» ở SAO. Hơn nữa—2 người bị Death Gun bắn trong game đều bị chết ngoài thế giới thật do suy tim.

Chắc chắn đã có điều gì đó bất thường xảy ra. Dù Kikuoka đã chắc chắn rằng Kirito sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì trong khi dive, nhưng cũng chỉ nói được rằng hai cái chết kì lạ đó không đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

PAANN

Thang máy đã đi qua tầng 6 khi âm thanh đó vang lên, và bắt đầu chậm dần trước khi dừng lại ở tầng 7. Ngay khi cửa thang máy mở ra, Yui ngay lập tức đưa ra chỉ dẫn ‘rẽ phải rồi đi thẳng 15m, rồi rẽ trái và đi tiếp 8m nữa’. Asua liền làm theo những lời đó và chạy dọc theo hành lang trống vắng.

Có 1 đống các cánh cửa điện tử dọc 2 bên hành lang. Vừa chạy, Asuna vừa nhìn vào những bảng số ở trên những cánh cửa. 7023…24..25! Cô đặt tấm thể viếng thăm lên cánh cửa, và rồi cánh cửa mở ra ngay lập tức sau khi ánh đèn trên cửa chuyển từ đỏ sang xanh.

Đây là một phòng bệnh đơn có màu xám và trắng. Gần giữa căn phòng là một giường bệnh dẻo mà Asuna đã từng nằm lên trước đây. Màn rèm ở các phía của căn phòng đều đã được kéo ra, và có 1 màn hình theo dõi tình trạng bệnh nhân chuyên dụng. Các sợi dây cáp 1 đầu gắn vào màn hình, 1 đầu được đặt trên ngực của chàng trai đang nằm trên giường. Trên đầu cậu ta đang đội giống với chiếc vòng bạc mà Asuna đã rất quen thuộc với nó—AmuSphere.

—Kirito-kun!

Asuna hổn hển, thở ra vài luồng khí ấm và chuẩn bị hét to lên—

“…Kirigaya-kun!?”

Một giọng nói nào đó vang lên trước khi Asuna kịp thực hiện điều đó, khiến cô gần như đổ nhào về phía trước trong sự ngạc nhiên. Cô quay sang bên phải và nhận ra cái màn hình kia đang che mất một chiếc ghế gập ở bên cạnh giường, và còn có 1 người đang ngồi trên nó.

Người đó đang mặc một bộ đồng phục màu trắng, đội chiếc mũ y tá và tóc được buộc lại thành từng bím. Trên mặt cô ta cũng có một chiếc kính khá hợp thời trang. Cô ta là một y tá. Đúng là Kikuoka đã từng nói, có một người nào đó đang trông nom bên cạnh Kirito.

Tuy nhiên, người đó thật ra lại là một mỹ nhân không rõ tuổi tác ra sao, và cô ta còn nghiêng người về trước và gần như nằm lên trên Kirito đang nằm bán khỏa thân trên giường bệnh. Asuna cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Viên y tá nhận thấy Asuna đang bước vào căn phòng và ngẩng đầu lên, trông có vẻ lo lắng.

“A, cô là Yuuki-san à? Tôi đã nghe tin là cô đang đến đây. Mời vào.”

Viên y tá nói với giọng hơi khàn khàn rồi dùng tay trái chỉ đến bên cạnh chiếc giường. Asuna liền chạy đến chỗ đó, gật đầu đáp lại và rồi lại nhìn vào khuôn mặt của Kazuto.

Tất nhiên, đôi mắt của Kazuto đang nhắm lại. Không phải là anh đang ngủ nhưng cũng không còn ý thức. AmuSphere đã cô lập 5 giác quan của anh khỏi thế giới thật và mang anh đến một vùng đất xa xôi. Khi AmuSphere vẫn còn chặn và tiếp nhận những tín hiệu cử động cơ bắp từ não bộ, thì khuôn mặt và cơ thể của anh vẫn sẽ không thể cử động được. Cũng hợp lý thôi, nó đúng ra phải như thế, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Kazuto, Asuna liền cảm thấy tim anh đập hơi loạn nhịp.

“Ki… Kazuto-kun thế nào rồi ạ?”

Asua ngẩng đầu lên và hỏi viên y tá. Khi nghe thấy câu hỏi, viên y tá với bảng tên «Aki» trên ngực cau mày rồi lắc đầu.

“Đừng lo. Cậu ta không bị tổn thương vật lý đâu. Nhưng vừa nãy, nhịp tim của cậu ấy bỗng nhiên tăng lên mức 130 nhịp 1 phút…”

“Nhịp tim…”

Asuna lẩm bẩm và nhìn vào màn hình bên cạnh. Nhịp tim và dòng chữ [132 bpm] đang hiển thị lên trên chiếc màn hình tinh thể lỏng. Nhịp tim đó đang di chuyển 1 cách thất thường.

Không có gì là lạ về việc nhịp tim tăng lên trong khi đang chơi game VRMMO. Trong khi dive vào môi trường ảo và chiến đấu với quái vật, nhiều người sẽ cảm thấy sợ hãi và do đó nhịp tim sẽ bị tăng nhanh hơn. Hay nói đúng hơn, đây là cách mà họ thưởng thức một trò chơi.

Tuy nhiên—Kazuto chính là Kirito. Trong pháo đài bay Aincrad, anh ta là một người chơi đơn trong đội chinh phục và là người thường xuyên phải cận kề với cái chết. Sao mà anh ta lại có thể hoảng sợ trong một trò chơi thông thường được cơ chứ?

Thật ra, cô chưa từng nhìn thấy Kirito trở nên hoảng loạn như vậy khi họ cùng chơi ALO với nhau trong suốt năm vừa rồi.

—Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

Asuna lấy ngón tay mình gạt đi những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Kirito và cắn chặt môi.

Lúc này, giọng nói của Yui vang lên từ chiếc điện thoại trên tay trái cô.

“Mama, hãy nhìn vào màn hình ở trên tường! Con sẽ kết nối nó tới kênh truyền hình trực tiếp «MMO Stream»!

Nghe thấy vậy, Asuna ngẩng lên và thấy một chiếc màn hình 40 inch trên bức tường gần mép giường bệnh. Yui có thể sử dụng chức năng vô tuyến của chiếc điện thoại để kết nối tới máy tính và bật cái màn hình đang tắt lên đồng thời có thể hiển thị trình duyệt web lên toàn màn hình.

Hình ảnh hiện lên giống hệt như những gì cô đã nhìn thấy khi ở trong phòng tại ALO.

Ở góc trên cùng bên trái, có 1 dòng chữa lớn Gun Gale Online. Và ở bên cạnh, có 1 dòng chữ dài và nhỏ ‘đang truyền hình trực tiếp vòng chung kết giải đấu Bullet of Bullet lần thứ 3!’

Phía bên phải màn hình là danh sách người chơi. Thứ chiếm nhiều khoảng trống màn hình nhất là các kênh riêng lẻ gồm nhiều hình ảnh camera tách rời với nhau. Nhưng lúc này, chỉ có 2 cửa sổ lớn được xếp cạnh nhau.

Cảnh nền phía sau 2 cửa sổ đó là một sa mạc dưới ánh trăng màu xanh dương. Dường như 2 người chơi đó đang tham gia vào một trận đấu cận chiến và những chiếc camera đang quay lại họ từ phía đằng sau. Cửa sổ phía bên phải hiển thị một avatar mảnh khảnh cùng với bộ trang phục đen xì và mái tóc dài mượt. Anh ta đang cầm một thanh kiếm ánh sáng màu xanh tím đang phát sáng rực rỡ, còn tay trái của anh ta thì lại đang lủng lẳng phía dưới. Họ còn có thể nhìn thấy dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống từ vai anh ta. Bảng tên bên cạnh avatar đó có dòng chữ [Kirito].

“Đó là Kirito-kun…”

Ấn tượng về avatar đó rất khác so với «kiếm sĩ áo đen» ở SAO và người Spriggan ở ALO với tấm lưng thon thả không khác gì con gái. Tuy nhiên, cái cách mà anh ta giơ thanh kiếm và điều chỉnh trọng tâm của mình cho thấy anh chính là Kirito.

Cũng đang ngước nhìn những hình ảnh đó từ phía bên kia chiếc giường bệnh, cô y tá Aki nói với giọng lo lắng.

“Đó có phải là avatar của Kirigaya-kun không? Vậy là Kirigaya-kun đang nằm im vô thức này đang điều khiển thứ đó ư?”

“Đúng thế. Anh ấy đang chiến đấu… do đó nhịp tim mới tăng lên cao như vậy.”

Mặc dù đã trả lời câu hỏi, nhưng dường như có điều gì đó mà cô không thể giải thích rõ ràng với y tá Aki. Trên vai trái của Kirito có một vết thương rất lớn—và đối thủ của anh ta rất có thể là một người còn sống sót ở SAO và còn đã từng giết chết 2 người ở GGO.

Asuna lo lắng quay sang nhìn cửa sổ phía bên phải.

Đang đứng quay lưng lại màn hình là một người chơi đang khoác một chiếc áo choàng, đúng như những gì mà cô đã nghĩ tới. Lưng hắn trông có vẻ thiếu sức sống và đầy sơ hở, nhưng Asuna biết rằng những người đã hoàn toàn quen thuộc với thế giới ảo đều có điệu bộ này. Cô nín thở và nhìn vào một vật nhọn be bé trên tay phải hắn.

“Ế…”

Cô khổng thể làm được gì ngoài việc hét toáng lên ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Gã mặc áo choàng không cầm một khẩu súng bắn tỉa hay khẩu súng lục màu đen mà hắn đã từng dùng lúc ở trên cây cầu kim loại, mà là một thanh kim loại mỏng và dài—

Không. Nó không đơn thuần chỉ là một thanh kim loại thông thường. Nó mỏng lại từ phía dưới lên, và nhỏ như một cây kim ở phía trên đầu. Đó là một thanh kiếm. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó trông giống như thanh liễu kiếm mà Asuna đã từng sử dụng, nhưng thật ra, nó là một thanh kiếm không có lưỡi, là một thanh kiếm chỉ dùng để đâm đối thủ.

“Thanh Estoc ư…? A… AAAAA…”

Asuna thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang gây ồn ào. Đầu óc cô bắt đầu đau như búa bổ như khi cô bị đâm bởi thanh kiếm đó. Đó thực sự là một thành viên chủ chốt của «Tiếu Quan Tài», và có thể sử dụng thành thạo thứ vũ khí này. Tên hắn—tên hắn là—

Tất nhiên, gã mặc áo choàng không sử dụng lại tên mà hắn đã dùng khi ở SAO giống như Kirito. Tuy nhiên, Asuna không thể làm gì được ngoài việc nhìn xuống dưới chân của avatar đó.

Tên hiển thị của người chơi, cũng được viết bằng bảng chữ cái alphabet.

[Sterben].

Asuna không thể đọc chính xác được cái tên đó luôn được mà chỉ có thể đọc một cách ngắc ngứ,

“St…ster…ben? Là Steven nhưng bị viết sai chính tả hả…?”

“Không… Không phải đâu, mama.”


Yui trả lời, cô y tá cũng nói thêm vào ‘không phải thế đâu’. Asuna nhìn cô ấy, và cô y tá nheo cặp lông mày quyến rũ của mình lại trước khi nói với một giọng hết sức căng thẳng.

“Đó là một thuật ngữ y học của Đức. Nó được đọc là… «Sterben».”

“Ster…ben.”

Asuna chưa từng nghe thấy từ này. Cô y tá Aki liếc nhìn vẻ mặt khó khăn của Asuna, ngập ngừng một chút và rồi nói bằng một giọng khàn khàn,

“Nó có nghĩa là… «chết». Nó là một câu nói phổ biến trong bệnh viện… lúc bệnh nhân vừa mới qua đời…”

Mái tóc trên vai và sau lưng của Asuna liền hất lên. Rồi cô rời mắt khỏi màn hình, nhìn vào khuôn mặt của chàng trai đang nằm bất động bên cạnh cô.

“Kirito…kun.”

Lúc này, giọng của Asua run rẩy đến nỗi thậm chí cô còn không hề nhận ra được điều đó.

GGO là một hệ thống game được tạo ra từ gói hỗ trợ game VRMMO hoàn toàn miễn phí «Hạt Giống».

Hạt giống là một hệ thống rất linh hoạt, nhưng ngay cả người điều hành cũng không thể thay đổi được quá trình hoạt động của nó. Nói cách khác, nó chính là một cái hộp đen. Các trò chơi sau khi đưa vào hoạt được được 3 tháng sẽ có thể «chuyển đổi» những nhân vật từ tất cả các game với cài đặt Bật, và chức năng «hấp thụ đau đớn» vốn giúp cho người chơi không có cảm giác đau hoặc tạo ra tín hiệu giả để xóa đi cảm giác đau, chỉ có thể được điều chỉnh mà không thể bị tắt đi hoàn toàn.

Nói cách khác, dù người chơi GGO có bị bắn bao nhiêu lần đi chăng nữa—dù một cánh tay hay một cẳng chân có bị thổi bay đi chăng nữa, thì người chơi cũng sẽ không hề cảm thấy một cơn đau dữ dội hay là bị tê liệt một chút nào cả.

Do vậy, cơn đau nhói trên vai trái tôi chỉ là một ảo giác. Không, cơ chế tổn thương của trò chơi đã xóa bỏ đi ảo giác này, do đó cơn đau này là thật. Nó chỉ là ký ức của tôi, và nó đang đánh thức một ký ức khác ở trong một thế giới khác, nơi tôi đã bị đâm bởi cùng một vũ khí và cùng một vị trí trên cơ thể mình như lúc này.

Cách tôi khoảng 5 mét, gã mặc áo choàng—«Death Gun» chĩa đầu nhọn của thanh Estoc đang tỏa ra một thứ ánh sáng màu đen và đung đưa như một điệu nhạc nào đó. Trong tình huống như thế này, hắn có thể đâm tôi mà không cần bất cứ một động tác chuẩn bị nào cả. Sẽ rất khó để có thể tránh được nếu như tôi chỉ xem nó như một thanh kiếm bình thường.

Đúng thế. Tôi đã từng có cùng một ý nghĩ như thế khi ở trong hang ổ của «Tiếu Quan Tài». Trước đó, tôi có cảm giác vũ khí mà người này sử dụng là một loại khá hiếm, nhưng trong trận chiến kịch liệt đó, tôi không hề có một cơ hội nào để có thể nói chuyện với hắn ta.

Khoảng 1 năm rưỡi sau đó, cuối cùng tôi cũng có thể nói điều mà tôi chưa thể nói ra được hồi trước.

“…Đó thật sự là một vũ khí hiếm có đấy. Hay tôi nên nói là… tôi không hề biết rằng trong GGO cho phép sử dụng những thanh kiếm làm bằng kim loại?”

Thế rồi, từ dưới chiếc mũ che kín đầu, Death Gun cười khẩy, và nói một cách ngắc ngứ.

“Động não đi nào, đừng lười nhác như vậy chứ, «Hắc Kiếm Sĩ». Một kĩ năng "Chế tạo dao" và một kĩ năng "Chế tạo vũ khí" hẳn là đủ rồi. Nhưng đa phần, hai yếu tố bị giới hạn chính là độ dài và trọng lượng.”

“…Thật không may, có vẻ như ta không thể tự tạo ra thanh kiếm như ý mình muốn được.”

Tôi vừa đáp lại xong, thì hắn lại cười phá lên lần nữa,

“Ngươi vẫn muốn có một thanh kiếm có chỉ số STR cao như trước đây hả? Thứ đồ chơi kia trên tay ngươi, thì hẳn là cũng vô dụng mà thôi.”

Thanh kiếm ánh sáng «Shadow Light» trên tay phải tôi phát ra một tiếng rên rỉ, và không thể gọi nó là một món đồ chơi được. Lúc Death Gun nói ra câu nói đó, thì nó phát ra một chùm tia lửa nhỏ. Tôi nhún vai và nói với thanh kiếm của mình.

“Nó không phải là đồ chơi. Ta đã từng suy nghĩ về việc sử dụng loại vũ khí này. Hơn nữa…”

Tôi vung vẩy thanh kiếm ánh sáng, để nó phát ra một tiếng ‘vù vù’ rồi đặt thanh kiếm ở phía dưới thắt lưng.

“Một thanh kiếm là một thanh kiếm. Với nó là đủ nếu ta có thể làm HP của mi tụt về 0.”

“Ku, ku, ku, tuyệt làm sao. Nhưng đó là nếu ngươi có thể.”

Đôi mắt màu đỏ nằm sâu phía bên trong chiếc mũ đang rung rinh một cách bất thường. Cái mặt nạ hình sọ người trông có vẻ như đang nở một nụ cười lạnh lùng.

“«Hắc Kiếm Sĩ», ngươi đã, hít vào, quá nhiều, thứ, không khí, mục rỗng, của, thế giới thực rồi, cái tôi, của ngươi, trong quá khứ, hẳn sẽ, rất thất vọng, khi nhìn, thấy, chiêu thức, chậm chạp, «Vorpal strike», khi nãy.”

“…Có lẽ vậy, nhưng ngươi cũng bị như thế phải không? Hay đúng hơn, ngươi vẫn nghĩ ngươi vẫn là một thành viên của «Tiếu Quan Tài» ư?”

“Ô? Vậy là, ngươi, vẫn còn nhớ, rất nhiều thứ à?

Hơi thở của Death Gun như những thanh kim loại cọ xát vào nhau và tay hắn di chuyển như thể đang vỗ tay vậy. Lấp ló có hình xăm của «Tiếu Quan Tài» đằng sau tấm băng y tế rách tả tơi bao bọc lấy tay phải hắn, chỗ phía trong cổ tay áo.

“…Vậy, ngươi chắc hẳn, hiểu rõ, sự khác biệt, giữa, ta và ngươi. Ta, là một, người chơi, đỏ, còn ngươi, thì không. Ngươi, chém giết, đơn thuần, chỉ là do, ngươi bị, nỗi sợ hãi, để tồn tại, điều khiển. Một kẻ, nhát gan, như ngươi, không cần nghĩ đến, ý nghĩa, của việc, trở thành một, sát thủ, mà đơn giản, chỉ muốn, quên đi, hết mọi thứ.”

“…!”

Tôi liền bị cứng họng lại bởi câu nói của hắn.

—Tại sao? Tại sao hắn lại có thể nói ra được chính xác suy nghĩ của tôi như vậy? Tôi chưa từng gặp gỡ với người này kẻ từ sau cuộc thảo phạt Tiếu Quan Tài cho đến khi gặp lại hắn tại căn phòng vòm.

—Đừng nói là… tên này thật sự có một khả năng siêu nhiên nào đó. Tôi nghĩ về thứ mà mình nhìn thấy qua lớp sát khí của hắn. Phải chăng tôi đã tự đánh giá mình quá cao ư…?

Tôi tự thúc đẩy bản thân mình và phục hồi lại thị lực đang bắt đầu bị méo mó đi. Tôi vẫn có thể giữ vững được phần chuôi của thanh kiếm ánh sáng và ngăn không cho nó run rẩy, mà thật ra có thể nói rằng việc đó thật sự là một phép màu. Nếu thấy có một sơ hở nào đó, Death Gun sẽ không cần phải chuẩn bị gì mà vẫn có thể đâm xuyên qua ngực tôi được.

Tôi hít nhẹ một hơi qua kẽ răng và nhỏ nhẹ trả lời hắn.

“…Có thể là như vậy. Nhưng ngươi không còn là một người chơi đỏ nữa. Ta biết cách ngươi đã dùng để giết «Zekushiido», «Usujio Tarako», «Pale Rider» và những người chơi khác có thể đã chết trong tay ngươi. Đó không phải là sức mạnh của khẩu súng lục màu đen, cũng như không phải là năng lực của ngươi.”

“Ố? Vậy thử, nói ta, nghe xem.”

Lúc này là thời điểm then chốt để xác định ra người chiến thắng.

Tôi dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi mắt của mình và nhìn chằm chằm vào đối thủ—và nói ra điều mà tôi tin đó là sự thật.

“…Mi đã dùng tấm áo tàng hình đặc biệt đó để đọc được địa chỉ của tất cả người chơi tham gia BoB trên màn hình ở dinh tổng thống. Sau đó ngươi bảo với tòng phạm của mình đột nhập vào phòng họ và tiêm thuốc trong khi bị ngươi bắn, khiến họ trông giống như là bị chết do bị suy tim. Đó chính là danh tính thật sự của Death Gun.”

Cuối cùng thì lần này Death Gun cũng phải im lặng.

Đôi mắt màu đỏ giữa bóng tối trong chiếc mũ trùm đó bỗng nhiên co lại. Tôi thật sự không thể xác định được dự đoán của tôi có đúng hay không từ phản ứng của hắn. Tôi bỏ qua lượng sát khí khổng lồ mà hắn đang phát ra và nói tiếp.

“Có thể người không biết, nhưng Bộ Nội vụ có tên của tất cả những người chơi ở SAO. Một khi họ biết được tên nhân vật cũ của ngươi, họ có thể lần ra được tên thật, địa chỉ và cách thức hoạt động của ngươi. Đừng phạm thêm sai lầm nào nữa. Hãy đăng xuất ra và nhanh chóng đến đồn cảnh sát gần nhất để đầu thú đi.”

Dù cho có nói như vậy—nhưng hắn vẫn im lặng.

Dưới con gió đêm khô cằn, hình dáng của gã mặc áo choàng trông như thể có hàng đống sinh vật nhỏ tập hợp lại với nhau và cùng cử động 1 lúc. Cảnh tường thuật trực tiếp từ camera với chữ REC đang nhấp nháy, độ cao của góc quay cũng đang nâng dần dần lên. Death Gun và tôi đã đứng đối diện nhau được khoảng 3 phút. Do khán giả không thể nghe thấy cuộc hội thoại của cả hai, nên có lẽ sự mong đợi và căng thẳng của họ đang lên đến cao trào. Nhưng ngay lúc này, chúng tôi chỉ đang đấu khẩu với nhau. Một khi Death Gun xác thực lại dự đoán của tôi, thì sẽ không còn ý nghĩa gì để tiếp tục trận chiến nữa.

Tuy nhiên—

Vài giây sau, điệu cười lạnh lẽo ‘kukuku’ vang lên từ bên dưới chiếc mũ trùm nghe chẳng khác gì so với lúc trước là bao.

“Hiểu rồi… Dự đoán, của ngươi, thú vị thật đấy. Tuy nhiên, tệ quá đó, «Hắc Kiếm Sĩ» ạ. Ngươi không thể, cản ta lại, được đâu. Bởi vì, dù sao, chắc chắn, ngươi cũng, không thể, nhớ được, tên ta!”

“Ca… Cái gì? Sao ngươi lại chắc chắn là như vậy chứ?”

“Ku, ku, ngươi có khi, là đã quên, cái lí do, mà ngươi, đã gạt ra, khỏi tâm trí. Nghe đây… Sau trận chiến đó, ngay trước khi bọn ta bị tống vào nhà giam, ta đã nói tên ta cho ngươi nghe, nhưng ngươi lại nói ‘Ta không muốn biết tên của ngươi. Ta không muốn phải gặp lại mi lần nữa nên việc đó không cần thiết’.”

Tôi cứng họng lại ngay lập tức, không thể thốt lên một lời nào, mà chỉ có thể căng mắt ra nhìn. Và Death Gun lẩm bẩm như thể hắn đang chế nhạo tôi.

“Ngươi không biết, tên ta. Vậy nên, ngươi không hề nhớ. Ngươi, không thể làm được điều gì cả. Ngươi, chỉ có thể đứng đó, và chờ cho tới lúc ta hạ gục ngươi, nằm lăn lộn ở đó—và ngước mắt lên nhìn, cảnh ta, hạ sát con bé đó…”

Một vật gì đó bay lướt qua không khí và gây ra tiếng sột soạt, và rồi, một tia sáng màu bạc, chém xuyên qua bóng tối xung quanh.

“Ngươi không thể, làm được gì đâu!”

Tay phải của Death Gun đâm thẳng vào tôi như một con rối.

Theo bản năng, tôi giơ thanh kiếm ánh sáng lên để chặn lại nhát đâm đang ngắm vào tim tôi kia.

Lưới kiếm năng lượng phát ra một tiếng vù vù trước khi lướt qua quỹ đạo của thanh Estoc. Lưỡi kiếm plasma màu xanh dương chém thẳng vào thanh kiếm kim loại kia.

Lẽ thường tình, bất cứ thanh kiếm kim loại nào đều cũng sẽ bị vỡ tan ra. Thanh Shadow Light còn có thể chẻ đôi viên đạn của Sinon được cơ mà, vậy thì cái thanh kim loại này làm sao mà đỡ được nó đây? Tôi giơ thanh kiếm ánh sáng lên và sẵn sàng chém vào vai trái của Death Gun—

Nhưng cuối cùng, một âm thanh khó chịu vang lên từ bên trong avatar của tôi.

Tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cái thanh kim loại đang phát sáng đó đâm thẳng vào người mình.

Chỉ có một phần thanh Estoc của Death Gun là bị phá hủy, và không hề có tổn hại nào khác cả. Thanh kiếm đó thật sự có thể đỡ được lưỡi kiếm năng lượng có một sức mạng kinh khủng đó. Tại sao—tại sao lại có một thứ như vậy?

Death Gun tiếp tục tiến về phía trước và đâm thanh Estoc sâu hơn vào người tôi. HP của tôi tụt nhanh xuống với sự dịch chuyển của thanh kiếm kim loại. Lúc này, tôi chỉ có thể nghiến chặt răng lại và lấy chân phải đạp hết sức về phía sau. Lưỡi kiếm của kẻ địch rời ra khỏi người tôi, và lượng tổn thương đó vẽ ra một đường hiệu ứng màu đỏ.

Tôi nhảy về phía sau 2, 3 bước và gia tăng khoảng cách với Death Gun. Sau đó, miệng hắn di chuyển như thể hắn muốn liếm lấy thanh kiếm vậy.

“…Ku, ku. Vật liệu, của thanh kiếm này, là thứ, kim loại, bậc nhất, thu thập, được ở trong, trò chơi này. Ta nghe nói, nó là, vỏ của, một chiếc, tàu chiến vũ trụ. Ku, ku, ku…”

Thế rồi, có vẻ Death Gun không muốn nói nhiều khi hắn lật tấm áo choàng ra và tấn công tôi. Tay phải hắn di chuyển với tốc độ khủng khiếp và làm hiện ra 1 đống dư ảnh trên bầu trời. Hắn chưa từng sử dụng kĩ năng tấn công đâm kiếm liên tục cho tới lúc này. Đó là một kiếm kĩ cấp cao «Star Splash», với 8 pha đâm kiếm liên tiếp nhau—

Thanh kiếm ánh sáng trên tay tôi không thể chặn lại được đợt tấn công này, và tôi cũng không thể né tránh được như ý bởi bởi đống cát dưới chân mình. Cái kim nhọn hoắt đo tiếp tục đâm vào cơ thể tôi.

—Kirito!

Sinon cố hết sức để hãm tiếng hét chuẩn bị thoát ra từ họng cô và ý muốn muốn bóp cò súng luôn ngay lúc này.

Trên chiến trường cách 700m kia, các hiệu ứng đặc biệt hiển thị lượng thương tổn gây ra hiện lên từ người kiếm sĩ mặc đồ đen. Mặc dù Sinon chưa từng chạm vào thứ vũ khí nào khác ngoài những khẩu súng, nhưng cô vẫn có thể đoán được kĩ năng dùng kiếm của hắn tốt đến mức nào khi hắn có thể gây ra thương tổn cho Kirito. Cô nín thở, nghĩ xem liệu đòn tấn công vừa rồi có rút cạn HP của anh ấy hay không. May mắn làm sao, trên người Kirito không hề có dòng chữ ĐÃ CHẾT. Anh ấy đạp mạnh xuống nền cát, lộn về sau 1 vòng và tạo ra được một khoảng cách lớn khỏi Death Gun.

Tuy nhiên, trông có vẻ như Death Gun không hề muốn cho Kirito một cơ hội để trấn tĩnh lại. Hắn lật chiếc mũ của mình ra và thu hẹp khoảng cách lại như một bóng ma. Số lượng các camera tự động vẫn đang tiếp tục tăng lên như thể chúng đã biết rõ người chiến thắng là ai. Sẽ sớm có 10 chiếc camera bao quanh 2 người bọn họ và tạo ra các góc trên sa mạc giống như một võ đài.

Nếu vẫn còn ống ngắm của khẩu Hecate, thì cô có thể ngắm bắn để giải vây cho Kirito, nhưng ở khoảng cách này, thì ngay cả Sinon cũng không thể dùng đôi mắt thường của mình để thu hẹp hồng tâm lại được. Cô có thể bắn trúng Kirito nếu tấn công theo kiểu cầu may đó.

—Hãy chờ một chút. Hãy cố gắng hết sức mình, Kirito!

Sinon quên rằng, bên ngoài thế giới thật, cơ thể của cô cũng đang ở trong vòng nguy hiểm trong khi cô đang trong tư thế quỳ cao gối trên ngọn đồi kho cằn này, nắm chặt tay lại và cầu nguyện.

Kirito đã từng giết vài người để tự vệ và bảo vệ những người chơi khác trong trò chơi sinh tử đáng sợ «Sword Art Online». Có thể nói rằng những trải nghiệm đó cũng khá giống với gánh nặng mà Sinon đang mang trên vai mình. Do đó, vấn đề của Kirito cũng giống với của Sinon trong phạm vi nào đó.

Kirito nói rằng anh ấy không thể vượt qua được những ký ức đau đớn đó và nhốt chúng lại trong một góc trí nhớ của mình, trước khi nói rằng anh ta chỉ có thể đối mặt với chúng kể từ ngày hôm đó.

Anh ấy đang làm đúng theo lời mình đã nói để ngăn chặn tên ác nhân mang bóng tối đến từ SAO—Death Gun.

Nhưng Kirito có thể làm được điều đó không phải do anh ấy yếu đuối. Anh ta tự nhủ với bản thân mình phải mạnh mẽ hơn. Dù cho có cảm thấy sợ hãi hay đau đớn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì anh ta vẫn phải chấp nhận những điểm yếu của mình. Đó là bởi vì anh ta là một người luôn nhìn về phía trước dù có ở trong tình huống này đi chăng nữa. Sức mạnh—không phải là thứ muốn có là được, mà là quá trình tiến về phía trước và có một mục tiêu rõ ràng.

—Tôi muốn nói chuyện với anh, về những cảm nhận của tôi và về thứ mà tôi đã khám phá ra.

—Mình có thể giúp được gì cho anh ta không? Nếu mình tiến lại gần, thì sẽ bị phản tác dụng. Khi mình bị ngắm bới Blackstar, Kirito sẽ làm mọi thứ. Kể cả vậy, mình chỉ có thể cầu may khi bắn mà không có ống ngắm. Phạm vi của vũ khí phụ MP7 không đủ. Nếu… Nếu có bất cứ thứ gì tôi có thể giúp anh…

“…!”

Bỗng nhiên, toàn thân Sinon run lên.

Vẫn có. Trong tình thế này, vẫn còn một cách để cô chiếm lấy thế chủ động và «tấn công». Cô không biết nó sẽ có hiệu quả như thế nào—nhưng nó cũng đáng để thử.

Sinon hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng và nhìn về phía trận đấu ở đằng xa kia.

—Kirito-kun!!

Asuna liền che miệng lại ngay sau khi hét lớn lên một tiếng.

Không có hiệu ứng ánh sáng đặc biệt nào cả, nhưng kĩ năng mà Death Gun vừa sử dụng chắc chắn là «Star Splash» với 8 nhát đâm thẳng về phía trước. Đó là một kĩ năng cấp độ cao giống như kĩ năng «Flash» của Asuna hồi trước. Về cơ bản, nó là một kiếm kĩ của «Liễu kiếm», nhưng kĩ năng đó không có những động tác chặt hay chém kiếm, nó chỉ có thể thực hiện được với thanh «Estoc» được biến đổi từ một thanh Liễu kiếm.

Màn hình phẳng trên tường hiển thị hình ảnh Kirito liên tục bị đâm vào khắp cơ thể mình với những nhát đâm liên tiếp khi anh ấy nhảy về phía sau về gia tăng khoảng cách. Tuy nhiên, ở góc phải màn hình, gã mặc áo choàng lướt đi trên không một cách bí ẩn như một bóng ma đuổi theo Kirito. Kirito tiếp tục chống đỡ những thanh Estoc đang bao vây lấy anh.

Màn hình theo dõi bên cạnh Asuna phát ra những âm thanh điện tử cấp bách, khiến cô phải liếc nhìn nó. Nhịp tim của Kazuto đã tăng lên mức 160 nhịp/phút. Asuna đành lòng rời mắt ra chỗ khác khỏi màn hình và nhìn vào khuôn mặt của Kazuto đang nằm im trên giường.

Anh đổ rất nhiều mồ hôi, và trông có vẻ như đang đau đớn. Cái miệng đang mở hé thở hổn hển. Cô y tá Aki chú ý đến những biểu hiện đó, và đôi mắt đằng sau tròng kính hiện lên vẻ lo lắng.

“…Tôi đã nói với cậu ta phải uống thật nhiều nước trước khi dive… nhưng đã hơn 4 giờ đồng hồ trôi qua rồi. Sẽ có nguy cơ bị mất nước nếu cứ tiếp tục như thế này. Chúng ta có thể đăng xuất cậu ta ra trước được không…?”

Khi nghe thấy câu nói của y tá Aki, Asuna chỉ có thể cắn chặt môi và nói,

“Kirito-kun không thể nghe thấy được những gì chúng ta đang nói ở đây đâu… và anh ấy đang tham gia vào một giải đấu PvP. Em không biết đăng xuất ra có hiệu quả không…”

Ở ALO, để ngăn chặn những người chơi có chủ tâm «ngắt kết nối» khi đang trong một tình huống xấu—nếu tình huống này xảy ra trong một giải đấu VRMMO thì luật sẽ được hoán đổi—và họ sẽ không thể đăng xuất được trong một khoảng thời gian.

“…Nhưng AmuSphere sẽ chú ý tới dòng máu chảy trong não. Nếu gây tổn hại đến cơ thể, thì nó sẽ tự động đăng xuất ra…”

Asuna nói xong, viên y tá gật đầu và nói,

“Tôi hiểu rồi. Chúng ta chỉ cần ngồi quan sát một lúc. Cậu ta không phải là bệnh nhân, nên tôi nghĩ chắc không cần phải truyền dịch cho cậu ta đâu.”

“Đúng thế…”

Giọng nói của Asuna bỗng dưng trở nên cứng rắn. Nếu phải truyền dịch thì sẽ chẳng khác gì lúc ở trong SAO, không phải sao?

Không—có gì đó khác hẳn so với khi đó. Đó là Kazuto không hề đội chiếc Nerve Gear với cái bẫy chết người trong nó, mà là một AmuSphere với chế độ an toàn hơn. Do đó, nếu Asuna buộc phải tháo chiếc vòng bạc trên đầu Kazuto ra, thì anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì cả. Kirito sẽ chỉ biến mất khỏi sa mạc đang được chiếu trong chiếc màn hình trên tường và quay trở lại trên giường bệnh—nói cách khác, trở về với Asuna.

Tên kẻ thù nguy hiểm «Sterben» sẽ không bao giờ đụng tới được Kazuto một lần nào nữa.

Asuna cố hết sức để kiềm chế lại suy nghĩ đó.

Kirito/Kazuto đang đặt cược lòng tự trọng của một kiếm sĩ vào trận đấu đó và chiến đấu một cách kiên cường, và chắc chắn Asuna sẽ không thể cản bước anh lại được.

Nhưng, không có thứ gì mà cô có thể làm được hay sao? Cô đang ở ngay bên cạnh anh, nhưng chẳng nhẽ lại không có cách nào để cô gửi lời nhắn đến cho anh ở ngoài thế giới thật ư?

“Mama, tay của mama…”

Bỗng nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ chiếc điện thoại. Là Yui.

“Hãy nắm lấy tay của papa. AmuSphere không thể chặn lại được các giác quan từ thế giới bên ngoài như Nerve Gear. Papa có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay của mama. Con không thể chạm vào những vật thể vật lý…nhưng hãy mang theo… cả hơi ấm của con nữa…”

Giọng nói của Yui trở nên run rẩy dần cho đến cuối câu khi nói qua chiếc điện thoại. Asuna cũng run lên khi cô lắc đầu và nói,

“Không… papa chắc chắn sẽ cảm nhận được hơi ấm của Yui. Hãy cùng nhau cổ vũ papa… cổ vũ cho Kirito-kun nào!”

Cô vừa nói, vừa đặt chiếc điện thoại lên bàn tay trái ủ rũ của Kirito và lấy cả hai lòng bàn tay nắm lấy nó.

Phòng bệnh này hơi nóng, nhưng tay của Kazuto lại lạnh như một tảng băng. Chức năng tự động đăng xuất có thể sẽ xảy ra nếu cô nắm chặt lấy nó, nên cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Kazuto, bằng tất cả ý chí và sự ấm áp của mình, hy vọng rằng tay của anh cũng ấm dần lên.

Asuna nhắm mắt lại, tiếp tục cầu nguyện và không nhìn vào chiếc màn hình kia nữa.

—Hãy cố gắng hết sức mình, Kirito-kun. Cho những điều mà anh tin tưởng. Em sẽ luôn luôn ở bênh cạnh anh. Luôn luôn ủng hộ và bảo vệ anh từ phía sau.

Bàn tay trái lạnh giá của Kirito giật nhẹ lên một cái, nhưng rất mạnh mẽ.

Kẻ địch thật sự rất mạnh.

Cho dù là về tốc độ, độ thăng bằng hay những động tác chiến đấu, tất cả đều hoàn hảo. Chỉ có vài kiếm sĩ lão luyện như vậy trong đội phá đảo.

Nhưng sao lại thành như thế này? Thành viên chủ chốt của «Tiếu Quan Tài» đang điều khiển nhân vật «Death Gun» này chưa hề nhìn thấy những đường kiếm của tôi trong cuộc thảo phạt. Tôi đã ra tay mau lẹ và khiến HP của hắn giảm xuống còn một nửa, buộc hắn phải lùi lại ra sau.

Nhìn thấy vậy, tôi đoán nửa năm bị giam trong Hắc Thiết Ngục đã thay đổi hắn một cách mạnh mẽ. Người đã nghiền nát toàn bộ hội Tiếu Quan Tài là một thành viên của nhóm phá đảo, chính là tôi—và hắn lấy mục đích báo thù như một sự thúc đẩy để luyện tập kiếm thuật của mình. Dù hắn có không kiếm được tiền hay kinh nghiệm, nhưng việc luyện tập kiếm kĩ liên tục có thể làm hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Gã này có thể đã luyện tập một động tác hàng trăm, thậm chí hàng nghìn lần trong hầm ngục tối tăm và lạnh lẽo. Kiếm kĩ mà thanh Estoc có thể sử dụng được chắc hẳn đã in sâu vào trong tâm trí hắn.

Tôi có thể không thua hắn về số lần vung kiếm, nhưng thanh kiếm trong tay tôi là một thanh kiếm ánh sáng nhẹ hơn nhiều so với thanh kiếm hồi trước tôi sử dụng, và cảm giác tiếp xúc khác hẳn so với hồi trước. Tôi có thể dễ dàng sử dụng chiêu đơn kích «Tuyệt Mệnh Kích», nhưng sẽ rất khó để thi triển những động tác tiếp theo. Hơn nữa, Death Gun có thể sẽ không để lộ ra bất cứ một sơ hở nào để tôi có thể thì triển được một kĩ năng phức tạp. Hắn tiếp tục tiến lại gần và dùng mọi động tác đâm khác nhau. Tôi cố hết sức mình để tránh chúng, nhưng đầu nhọn của thanh Estoc vẫn đâm vào các bộ phận trên người tôi hết lần này đến lần khác và làm lượng HP của tôi tụt xuống dần dần. Tôi đoán mình chỉ còn lại khoảng 30% HP nữa mà thôi.


Ngay cả khi lượng HP của tôi bị tụt xuống do thanh kiếm nhọn đó, nhưng Death Gun vẫn sẽ không thể giết chết được tôi nếu bắn tôi bằng khẩu súng lục đen đó. Tôi không hề nhập tên và địa chỉ vào chiếc máy ở dinh tổng thống, nên sẽ không ai biết được nơi ở của tôi.

Liệu tôi có quá tự tin—vào «cảm giác an toàn» đó? Đôi mắt tôi đã hoàn toàn bị che phủ bởi sức mạnh của khẩu lục đen đó, khiến tôi không đánh giá chính xác năng lực thực sự của người chơi. Nếu như vậy, nó chắc chắn sẽ khiến tôi rơi vào một tình thế nguy hiểm. Kẻ địch vẫn đang trong trò chơi tử thần đó, và tôi thì đã rời khỏi nơi đó một thời gian dài, cho dù đó có là cơ thể hay trái tim của tôi.

Có thể đã quá muộn khi bây giờ tôi mới chú ý đến điều đó.

Tuy nhiên, tôi vẫn không cho phép bản thân mình phải chịu thua hắn như vậy. Cơ thể của tôi ngoài thế giới thật không hề chịu một tổn thương nào cả, nhưng như những gì mà hắn vừa nói, Sinon, người đang chờ đợi trên ngọn đồi khô cằn đằng sau tôi đang nằm trong phạm vi nguy hiểm của khẩu lục đen đó. Nếu như tôi bị hạ gục, thì Death Gun sẽ tấn công Sinon. Khi cô ấy bị một viên đạn từ khẩu súng đó bắn trúng trong trận chiến, kẻ tòng phạm của Death Gun bên ngoài thế giới thật sẽ giết chết Sinon.

Một lúc. Chỉ một lúc thôi.

Tôi chỉ cần hắn dừng đợt tấn công này trong một lúc.

Xét về mặt sức mạnh của vũ khí thì thanh kiếm ánh sáng vượt trội hơn nhiều so với thanh Estoc cực kì mỏng manh kia. Một khi tôi đánh trúng hắn được một đòn, tôi tin rằng mình có thể khiến cho HP của hắn tụt về 0. Tuy nhiên, tôi không thể tự mình tạo ra cơ hội đó. Những cố gắng nửa vời sẽ không có hiệu quả, thanh Estoc của kẻ địch còn có thể phá hỏng lưỡi kiếm năng lượng của thanh kiếm ánh sáng, nghĩa là tôi không thể tạo ra một cơ hội chỉ bằng việc nhún nhảy trong một trận đấu kiếm. Tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì đây—

Cùng với điệu cười ku ku ku nghe chói cả tai, đòn đánh cuối cùng trong loạt ba nhát liên tiếp bay sượt qua bên phải mặt tôi, và màu hiển thị lượng HP của tôi chuyển thành màu đỏ.

Hiệu ứng đặc biệt bắn ra từ mặt khiến tầm nhìn của tôi biến thành một màu đỏ.

Dường như hắn nghĩ rằng hắn đã thắng khi đôi mắt đỏ của hắn còn phát sáng mạnh hơn cả lúc trước.

Kẻ sử dụng thanh Estoc thuộc hội đỏ—hội «Tiếu Quan Tài» cũng chọn đôi mắt có màu đỏ. Tiềm thức của tôi bị rung động, và những vết nứt xuất hiện trên những bức tường dày trong trí nhớ của tôi.

Đúng thế…tôi đã khước từ việc biết tên của hắn. Tôi đã không muốn phải chịu thêm phiền phức với điều này thêm lần nào nữa. Tôi chỉ muốn nhanh chóng quên đi cái đêm hôm đó, cái đêm đầy những nỗi giận dữ, những dòng máu, những tiếng la hét và những lời nguyền rủa.

Nhưng tôi đã không thể làm được điều đó.

Tôi không hề quên được điều gì cả. Tôi chỉ giả vờ như mình đã quên đi, chỉ tự lừa dối bản thân mình. Tôi chỉ đơn thuần là khóa phần ký ức đó lại, cố gắng thuyết phục bộ não của mình rằng mình chưa từng nhìn thấy sự thật điên rồ đó…

Death Gun rút thanh Estoc để đánh đòn cuối cùng. Ánh sáng lạnh lẽo còn lại trên đầu nhọn của thanh kiếm khiến những mảng ký ức trong đầu tôi hiện lên.

Trước khi thực hiện cuộc viễn chinh, chúng tôi tập trung tại căn cứ của hội «Holy Dragon Alliance» để họp bàn lần cuối cùng.

Trong buổi họp, chúng tôi giải thích lần nữa về thông tin của các thành viên của «Tiếu Quan Tài». Bao gồm cả khả năng chiến đấu của thủ lĩnh «PoH» cùng với vũ khí, kĩ năng, diện mạo—và cả tên của các thành viên chủ chốt của chúng.

Tất nhiên, chúng tôi có đề cập đến hai người trong số chúng được gọi tên bằng màu sắc. Một trong số đó là Black, người sử dụng những con dao tẩm độc. Tên củ hắn…đúng, là «Johnny Đen». Khi nghe thấy cái tên này, ánh mắt của Klein liền tỏ ra nghiêm trọng, và nói riêng với tôi rằng ‘đừng có mà chiến đấu với gã đó. Nếu không sẽ không biết ai mới là người cần phải bảo vệ đâu’.

Người kia là Đỏ. Tuy nhiên, không phải là do hắn mặc một bộ đồ toàn màu đỏ. Kẻ sử dụng thanh Estoc này có mắt và tóc màu đỏ, và có một ký hiệu hình cây thánh giá ngược trên chiếc mũ xám của hắn. Màu sắc và hình ảnh của hắn trông giống như hội «Huyết Kị Sĩ», và khiến cho phó thủ lĩnh Asuna-«Tia chớp» rất gai mắt mắt. Tôi đối mặt với gã này ngay từ lúc chiến dịch bắt đầu. Khi rút lui, hắn nói ‘Sau này, nhất định, ta sẽ giết ngươi’, và tôi đã có ý định báo cáo lại tên của hắn ta. Chính là gã đó.

Một năm rưỡi sau, tên này phá vỡ tường ngăn cách với thế giới khác, và xuất hiện ngay trước mặt tôi. Như những gì đã tuyên bố, gã mặc áo choàng này đang sẵn sàng đâm thanh Estoc xuyên qua người tôi—«Death Gun» chính là tên đó. Tên hắn là—

“«XaXa».”

Câu nói phát ra từ miệng tôi khiến thanh kiếm kim loại đang gần đâm xuyên qua tim tôi kia đi chệch hướng.

Tôi lờ đi cảm giác đau nhói từ đầu nhọn của thanh kiếm vừa rút ra khỏi người tôi kia và tiếp tục nói.

“«Mắt đỏ XaXa». Đó chính là tên của ngươi.”

Tiếp theo—một vài thứ xảy ra trước mắt tôi.

Một đường màu đỏ từ đằng sau tôi đột nhiên bay vào giữa chiếc mũ trùm đầu của Death Gun.

Đó không phải là một viên đạn—mà chỉ đơn thuần là một đường đạn. Đó là Sinon. Tôi liền hiểu ra ngay ý định của cô ấy. Đây là một pha tấn công sử dụng đường đạn của cô ấy. Đó là phát bắn cuối cùng dựa trên kinh nghiệm từng trải, cảm hứng và ý chí chiến đấu của cô. Viên đạn ma.

Death Gun trông giống như một con thú cảm sát khí kinh khủng của kẻ đi săn và theo bản năng nhảy lùi về phía sau.

Một tiếng gầm gừ phát ra từ phía dưới chiếc mặt nạ đầu lâu. Hắn hẳn là đã nhận ra rằng Sinon không dám liều bắn về phía tôi, do sợ tôi bị trúng đạn lạc. Nhưng hắn đã bị nao núng sau khi tôi gọi được tên của hắn ra, làm sự trừng phạt của hắn lên tôi diễn ra chậm lại. Do vậy, hắn tự tránh như thể phản ứng lại với viên đạn ma vậy.

Đây là cơ hội cuối cùng. Đường đạn sẽ không còn có tác dụng nữa. Tôi không thể bỏ phí cơ hội mà Sinon đã tạo ra cho tôi được. Tôi tiến lên phía trước và bám theo Death Gun.

A—chết tiệt. Hắn đang dần biến mất. Đó là «Áo tàng hình». Tôi vẫn có thể tìm ra hắn dựa tiếng dấu chân hắn để lại trên nền đất. Nhưng lúc này, thanh kiếm ánh sáng không thể tung ra một nhát chí mạng vào người hắn được. Nếu không thể giết hắn trong một đòn, thì lượng HP của tôi sẽ tụt về 0 khi bị phản kích lại.

Lúc này, xảy ra một điều còn đáng ngạc nhiên hơn.

Tay trái tôi di chuyển như thể được chỉ dẫn bởi ai đó. Cánh tay lạnh ngắt đang căng ra căng thẳng—được bao phủ bởi hai luồng hơi ấm thân thương đang chỉ dẫn tôi. Tay trái tôi liền di chuyển và nắm lấy một thứ—vũ khí phụ mà tôi đã quên đi mất, khẩu súng lục «FiveSeven». Khi tay tôi cảm nhận được sức nặng của thứ mình vừa rút ra khỏi bao, một vòng tròn trong tiềm thức của tôi bỗng nhiên lóe lên.

Sword_Art_Online_Vol_06_-3232

“U…OOOOOHHH—!!”

Tôi gầm lên và bước về phía trước. Rồi xoay về phía bên trái nhanh như một viên đạn.

Bóng dáng của Death Gun sắp biến mất hoàn toàn. Toàn thân tôi chao đảo sau khi lắc cánh tay trái của mình.

Thông thường, một kiếm kĩ hai tay sẽ cần tới một thanh kiếm ở tay trái để vung từ dưới lên và phá vỡ thế phòng ngự của kẻ địch. Tuy nhiên, thứ đang nằm trong tay tôi không phải là một thanh kiếm, mà là một khẩu súng lục. Nhưng có ai nói là tôi không thể sử dụng kiếm kĩ với một khẩu súng không? Tôi dùng cảm giác mình đã từng có để vung thanh kiếm ở bên trái lên và tiếp tục bóp cò súng.

Những viên đạn bay ra bắn liên tiếp vào vật thể đang dần trở nên tàng hình kia và bật ra những chùm tia lửa dữ dội vào không khí. Cơ thể của Death Gun cuối cùng cũng xuất hiện ở giữa chùm tia lửa. Tôi đối mặt với avatar đang khoác trên mình tấm Áo Choàng đang bị phá hủy—

Tôi liền vung thanh kiếm ánh sáng trên tay phải mình lên theo chiều kim đồng hồ một cách uyển chuyển nhưng cũng đầy sức mạnh.

Đó là kĩ năng tấn công song kiếm «Double Circular».

Lưỡi kiếm năng lượng cắt sâu vào vai phải của Death Gun rồi lại chém theo đường chéo trước khi rời khỏi bụng hắn. Lúc này, khẩu «Black Star» đang nằm trong bao súng của hắn bị thanh kiếm ánh sáng chém ra làm đôi, và nổ tung sau khi phát ra một tia sáng màu cam.

Avatar bị chém ra làm đôi, tấm áo choàng rách rưới, và ngọn lửa hình vòng cung vụt lên dưới bầu trời xanh dương.

Sau một trận chiến dài—

‘Du du’. Hai âm thanh chói tai liên tiếp vang lên, và phần trên cũng như phần dưới cơ thể của Death Gun đáp xuống đất ở những nơi cách xa nhau. Sau một lúc, thanh kim loại giống như một chiếc kim— thanh Estoc rơi xuống cắm sâu vào nền đất giữa hai phần cơ thể hắn.

Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt trong khi đang quỳ một gối xuống nền đất.

“…Chưa…kết thúc đâu… Người đó…sẽ không…để ngươi…kết thúc…chuyện này…”

Tuy nhiên, dòng chữ [ĐÃ CHẾT] hiện lên giữa hai phần cơ thể khiến Death Gun dừng lại hoàn toàn và không thể nói ra được điều gì nữa. Tôi từ từ đứng dậy, cúi thấp đầu và nhìn cái «xác chết» đang nằm trên mặt đất.

Mất đi tấm áo choàng tiêu biểu của mình, Death Gun chẳng còn điểm đặc trưng nào ngoại trừ chiếc mặt nạ đầu lâu cả. Tôi nhìn vào cặp mắt kính đã tối đen lại và lặng lẽ trả lời.

“Không… Kết thúc rồi, XaXa. Kẻ tòng phạm với ngươi sẽ bị bắt. Những hành động giết chóc của «Tiếu Quan Tài» đã hoàn toàn chấm dứt.”

Rồi tôi quay người lại và lê lết cái cơ thể bầm dập của mình.

Sau khi bước đi được khoảng vài trăm bước, được hàng trăm mét, thị lực đã giảm sút của tôi cuối cùng cũng nhìn thấy đôi một chân nhỏ bé đang đi một đôi bốt nhỏ. Và thế là tôi ngước lên nhìn.

Cô gái xạ thủ đang đứng đó. Cô đang giữ một khẩu súng tỉa lớn bị mất ống ngắm, và đang nở một nụ cười thật tươi.

Trông Sinon dường như muốn nói điều gì đó khi cô hé môi ra, nhung trong thoáng chốc, dường như cô không biết nói điều gì cả.

Thậm chí cô còn không biết thứ cảm xúc đang nằm trong trái tim có là gì. Chỉ có một ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực khiến cô ôm chặt lấy khẩu Hecate.

Nhìn thấy Sinon đang đứng trơ ra ở đó, lần đầu tiên, Kirito nở một nụ cười điềm tĩnh. Anh đặt khẩu súng lục FiveSeven từ trên tay lại vào bao súng và nắm chặt tay lại trước khi chìa về hướng Sinon.

Và Sinon cũng giơ nắm tay phải lên đấm nhẹ vào nắm tay của Kirito.

“…Mọi chuyện kết thúc rồi.”

Người kiếm sĩ lẩm bẩm rồi nhìn lên. Sinon cũng nhìn lên theo anh ta.

Những đám mây đã tản ra, và những ngôi sao trên trời đang phát sáng. Sinon nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô ngắm sao tại thế giới này.

Bầu trời trong GGO thường bị che phủ bởi những đám mây dày bởi những cuộc chiến tranh trong quá khứ. Ban ngày ở đây luôn luôn nhuốm sắc màu hoàng hôn buồn bã, ngay cả ban đêm cũng chỉ có một màu đỏ giống máu vậy.

Nhưng theo lời các NPC lớn tuổi trên phố, một khi làm sạch được chất độc trên vùng đất, thì những đám mây sẽ biến mất, và ánh sáng của những vì sao và cũng như những chiếc tàu không gian sẽ xuất hiện trở lại trên bầu trời. Tất nhiên là không có ai tin vào những lời lẽ thông thường đó, nhưng có lẽ sa mạc này không phải là nơi để đi lang thang dành cho những người chơi, mà có thể là một vùng đất thánh xa xôi tại tương lai không xa.

Sinon bỗng nhiên không thể nói được gì khi cô nhìn lên những chùm sáng lấp lánh trên bầu trời đêm quang đãng, và những ánh đèn còn lại từ những chiếc tàu không gian trông giống như những con sông kia.

Sau đó, Kirito nói.

“…Đã đến lúc kết thúc giải đấu này. Khán giả hẳn đã phát mệt khi phải chờ đợi rồi.”

“…Ừ, đúng rồi!”

Camera màu xanh che phủ hoàn toàn bầu trời đang nhấp nháy những biểu tượng REC. Kirito hẳn đã để ý đến những thứ đó khi bỗng nhiên nở một nụ cười méo mó. Tuy nhiên, anh ta liền lấy lại ánh mắt ban đầu, bước lại gần và lẩm bẩm.

“…Sự nguy hiểm của giải đấu này cuối cùng cũng đã kết thúc. Death Gun đã bị hạ gục, nên kẻ tòng phạm đang chuẩn bị giết cô của hắn cũng đã bỏ chạy. Mục đích của chúng là tạo ra lời đồn «những người chơi bị bắn bởi khẩu súng lục đen đó trong GGO sẽ chết bên ngoài ngoài thế giới thật», do đó, chúng có thể sẽ không giết người một cách ngẫu nhiên. Tức là, cô sẽ không phải gặp chút nguy hiểm nào khi đăng xuất…nhưng có lẽ cô nên gọi cho cảnh sát để đảm bảo an toàn.”

“…Tôi biết giải thích như nào với 110 đây? Họ có lẽ sẽ không tin nếu tôi nói có ai đó có âm mưu giết người bên trong và ngoài một game VRMMO, đúng chứ?”

Nghe xong câu hỏi của Sinon, Kirito hơi bối rối một chút. Nhưng anh liền gật đầu và nói,

“Cô nói đúng… Bạn tôi là một công chức, chúng ta có thể nhờ anh ấy giúp đỡ… nhưng tôi không thể hỏi địa chỉ và tên của cô được…”

Lúc này, người kiếm sĩ nói ấp úng và nhìn ra chỗ khác. Tất nhiên, anh ta biết rằng sẽ thật khiếm nhã khi hỏi danh tính thật của người khác trong game VRMMO.

Tuy nhiên, Sinon ngẫm nghĩ một lúc và nói.

“Được rồi. Tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Ê… Nhưng….”

“Tôi đơn giản chỉ cảm thấy là mình không cần phải lo về điều này thêm nữa. Bên cạnh đó…tôi đã chủ động nói cho anh biết về quá khứ của mình, việc mà tôi chưa từng làm trước kia…”

Sau khi lắng nghe lời thì thầm của Sinon, Kirito mở to mắt, nhưng liền gật đầu ngay tức khắc.

“Đúng thế…Nói vậy, tôi cũng giống cô…”

Nếu họ cứ tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện như thế này, thì có thể Sinon sẽ nói ‘thôi không sao’ vì bản tính nhút nhát của mình. Do đó, cô quàng khẩu Hecate ra sau vai và bước về phía trước. Cô kề môi của mình lại gần tai Kirito và nói với giọng mà không một ai khác ngoài Kirito có thể nghe thấy được.

“Tên tôi là—Asada Shino. Địa chỉ ở Quận Tokyo, Bunkyo, Yushima, Yonchome…”

Khi cô nói xong tên căn hộ và số phòng, Kirito liền đáp lại một cách ngạc nhiên.

“Yushima? Trùng hợp thật đấy…Tôi cũng dive vào đây từ Ochinomizu ở Chiyoda.”

“Ơ…Ế...Ế…!? Chẳng phải là ở gần nhau sao?”

Lúc này thì ngay cả Sinon cũng phải ngạc nhiên và gần như hét toáng lên. Ochinomizu và căn hộ của Sinon chỉ cách nhau một khoảng từ ga Kasuga đến ga Kuramae. Lúc này, Kirito căng tròn mắt ra, thốt lên một tiếng ‘ừm…’ và tiếp tục nói.

“Vậy thì tôi sẽ đăng xuất và chạy ra ngoài đi kiếm cô…”

“Ế… Anh…”

Suýt nữa thì Sinon nói ‘anh thật sự sẽ tới chứ ’, nhưng liền dừng lại vào phút cuối, ho khan một vài lần và trách mắng bản thân mình.

“Nah…Không cần thiết. Có một người bạn đáng tin cậy của tôi ở gần đó…”

Spiegel, còn được gọi là Shinkawa Kyouji, người đã mời Sinon đến với thế giới này và con trai thứ hai của một thầy thuốc. Nhà của cậu ta ở Hongoume ngay bên cạnh căn hộ của cô. Cậu ta sẽ chạy đến ngay lập tức nếu nhận được một cuộc gọi từ phía cô. Hơn nữa, có thể cậu ta đã theo dõi giải đấu giải đấu này từ đầu tới cuối, nên cô cần phải tìm một lý do cho việc cô tỏ ra thân thiết với Kirito.

“…Và cậu ta là con của một vị bác sĩ. Nên nếu cần thì cậu ta có thể lo cho tôi được.”

Để che giấu đi những biểu hiện ngại ngùng và để kết thúc cuộc trò chuyện, ánh mắt của Kirito trở nên nghiêm trọng và trả lời.

“Oi, thật tệ nếu như có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng tôi đoán chắc là ổn khi cô đã nói như vậy…Tôi sẽ thỉnh cầu người bạn của mình sau khi đăng xuất để đi kiểm tra cùng với cảnh sát. Sẽ phải mất 15…không, 10 phút. Cảnh sát sẽ có mặt tại nhà cô trong vòng 10 phút nữa.”

“Ừm. Tôi biết rồi. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể bắt được tên tòng phạm…”

“Ừm…”

Khi nhìn thấy Kirito vẫn gật đầu một cách thận trọng, Sinon nhìn anh ta và nói.

“Mà quên chuyện đó đi. Mà anh là kiểu người phớt lờ đi sau khi nghe thấy thông tin cá nhân của tôi hử?”

“Ê…À…Xin lỗi nha. Tên tôi là Kirigaya Kazuto. Tôi dive vào đây từ Ochinomizu, nhưng nhà tôi lại ở thành phố Kawagoe cơ.”

Chàng kiếm sĩ trông có vẻ lo lắng khi nói về thông tin cá nhân của mình. Sinon lẩm bẩm một lúc và rồi cười khúc khích.

“Kirigaya Kazuto. Vậy đó là lý do tại sao anh lại được gọi là Kirito hả? Cách đặt tên đơn giản quá đấy.”

“Cô… Cô có quyền gì mà nói tôi như vậy chứ!?”

Cả hai người bọn họ cùng phá lên cười. Kirito lại nhìn lên chiếc camera đang ở phía trên và đổi giọng.

“…Chúng ta chỉ có thể đăng xuất sau khi kết thúc BoB…Thấy điều đó thế nào, Sinon? Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu như hôm qua chứ?”

Sau khi nghe xong câu hỏi của Kirito, Sinon nhận rằng mình đã hoàn toàn quên đi cái khao khát mãnh liệt muốn đấu một trận tái đấu với Kirito. Cô nhìn vào khuôn mặt dễ thương ở đằng trước và nói.

“…Sức mạnh không phải là kết quả…mà là một quá trình luyện tập chăm chỉ…”

“Ế? Cô nói gì cơ?”

“Ưm, không có gì—Tôi nói là, anh đang bị trọng thương, đúng chứ? Sẽ không vẻ vang gì nếu đánh thắng anh. Hãy để dành trận đấu này cho giải đấu BoB tiếp theo.”

Sau khi Sinon nói xong, Kirito nhướn lông mày lên một cách ngạc nhiên, và nở một nụ cười méo mó.

“Ý cô là tôi không thể chuyển đổi lại nhân vật của mình về trò chơi cũ cho đến khi giải đấu lần thứ 4 diễn ra?”

“Anh có thể chuyển đổi lại và rồi lại chuyển đổi về đây, nhưng đừng nghĩ rằng lần sau anh sẽ hạ gục được tôi…Đến lúc kết thúc giải đấu lần thứ 3 này rồi.”

“Chúng ta phải làm thế nào? Đây là một trận chiến sinh tử, vậy sẽ có một người dành chiến thắng nếu lượng HP của người kia tụt về 0, đúng chứ?”

“Dù là hiếm, nhưng tôi nghe nói rằng tại giải đấu BoB lần thứ nhất ở Nam Phi có tới 2 người dành chiến thắng. Lý do là người dành chiến thắng tình cờ học được một mẹo lừa đảo gọi là «Món quà lựu đạn».”

“Món quà lựu đạn ư? Là thứ gì thế?”

“Người thua cuộc sẽ ném một quả lựu đạn để kéo đối thủ xuống—à, đây, cho anh này.”

Sinon cho tay vào túi và lôi ra một quả bóng màu đen đặt vào tay phải của Kirito cũng vừa giơ ra theo phản ứng. Rồi cô cài đặt đồng hồ đếm ngược của trái lựu đạn giống trái cây này đếm ngược trong vòng 5 giây.

Đó là một quả lựu đạn plasma cô lấy được sau khi để lại việc hạ gục Death Gun cho Kirito xửa lý và chạy tới chỗ của Yamikaze ở hướng Tây của ngọn đồi khô cằn. Lúc này, Sinon quyết định sử dụng quả lựu đạn này để kết thúc giải đấu.

Cuối cùng cũng nhận ra thứ được đặt trên tay mình, Kirito căng tròn mắt ra nhìn và sẵn sàng ném nó ra chỗ khác.

Để ngăn việc đó lại, Sinon đưa hai tay ôm lấy Kirito từ phía sau lưng và giữ hai tay anh ta lại.

Một tia sáng chói lóa khác thường sớm xuất hiện ở giữa hai avatar, nhấn chìm nụ cười nhăn nhó của Kirito cũng như nụ cười vui vẻ của Sinon vào một bức màn màu trắng tinh khôi.

Thời gian diễn ra giải đấu là 2 giờ, 4 phút và 37 giây.

Vòng chung kết của giải đấu Bullet of Bullets lần thứ 3 kết thúc.

Kết quả—[Sinon] và [Kirito] chiến thắng cùng một lúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui