Sword Art Online

“Cái… cái gì đây?”

“Ý cậu là sao? Cậu biết là cái gì mà. Nào nhanh lên, đứng dậy đi!”

Cái thứ mà Asuna đang dúi vào tay tôi là bộ quần áo mới của tôi. Mặc dù nó cùng kiểu với cái áo khoác tôi vẫn mặc, nhưng lại có màu trắng đến chói mắt. Trên mỗi cổ tay áo là hai hình chữ thập nhỏ, và một hình chữ thập lớn ở đằng sau lưng; tất cả đều có màu đỏ rực. Dĩ nhiên, bộ quần áo này là đồng phục của Huyết Kỵ Sĩ.

“…T-Tớ đã bảo là muốn thứ gì đó đơn giản thôi cơ mà…”

“Thế này là đơn giản lắm rồi. Phải rồi, nó hợp với cậu lắm!!”

Tôi ngồi gục lên cái ghế đu, cảm giác như thể toàn bộ sức lực của mình vừa tiêu tan hết sạch. Hiện giờ tôi vẫn đang ở trên tầng hai cửa hàng của Agil. Nơi này đã trở thành chỗ tị nạn của tôi rồi, thành ra ông chủ cửa hàng đáng thương đành ngủ trên cái giường đơn giản dưới tầng 1. Lí do duy nhất anh ta chưa đuổi tôi ra ngoài là do Asuna ngày nào cũng đến phụ giúp công việc ở cửa hàng. Đúng là cơ hội quảng cáo trời cho mà.

Khi tôi đang nằm than ngắn thở dài trên ghế thì Asuna đi tới và ngồi lên chỗ tựa tay, vốn dĩ đã trở thành chỗ quen thuộc với cô ấy. Asuna khẽ đung đưa cái ghế và mỉm cười, cứ như thể cái tình cảnh khốn khó hiện giờ của tôi chỉ là trò vui đối với cô ấy, rồi vỗ tay một cái như vừa nhớ ra điều gì.

“À, chúng ta phải chào hỏi cho đúng kiểu chứ nhỉ. Cùng là thành viên trong guild, mình hi vọng chúng ta sẽ trở nên thân thiết với nhau.”

Thế rồi cô ấy bất ngờ cúi chào một cái. Tôi ngồi thẳng lưng lên rồi trả lời.

“T-tớ cũng hi vọng là chúng ta sẽ thân thiết hơn… nhưng mà nói lại thì, tớ chỉ là thành viên thường, còn cậu lại là phó thủ lĩnh của guild…”

Tôi lướt ngón trỏ mình dọc theo lưng Asuna.

“Tớ sẽ không thể làm mấy việc như thế này được nữa–“

“Kyaa!”

“Sếp” của tôi hét lên một tiếng rồi gõ vào đầu “cấp dưới” của mình. Sau đó cô ấy bước tới cái ghế phía đối diện rồi ngồi xuống, mặt phụng phịu hờn dỗi.

Dưới ánh nắng lơ đãng của một ngày cuối thu, chúng tôi ngồi tận hưởng khoảng thời gian yên ả ngắn ngủi này.

Trận chiến của tôi và Heathcliff đã kết thúc từ 2 hôm trước. Tôi cũng không phải là loại người hay thất hứa, nên sau khi thua trận tôi đã gia nhập Huyết Kỵ Sĩ như thỏa thuận ban đầu giữa hai bên. Họ cho tôi 2 ngày để chuẩn bị, vậy nên bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ tuân theo lệnh của họ và lên đường khám phá tầng thứ 75.

Gia nhập một guild ư…


Nghe thấy tiếng thở dài của tôi, Asuna nhìn sang.

“…cậu vướng vào tất cả những chuyện này đều là vì mình.”

“À, không sao đâu mà. Cũng là một cơ hội tốt cho tớ. Tớ bắt đầu cảm thấy solo mãi cũng có cái bất tiện…”

“Nghe cậu nói vậy mình thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi… Kirito này…”

Asuna nhìn thẳng về phía tôi.

“Cậu có thể nói cho tớ nghe tại sao cậu lại né tránh việc vào guild… né tránh mọi người… được không? Mình không nghĩ nguyên nhân đơn thuần là do cậu từng tham gia đợt thử nghiệm beta hay do cậu có kĩ năng độc nhất, vì cậu là một người rất tốt tính mà.”

Ánh mắt tôi trầm xuống, rồi tôi khẽ đu đưa cái ghế.

“… rất lâu về trước… chính xác hơn là hơn 1 năm về trước, tớ đã từng gia nhập một guild…”

Tôi nói ra những lời đó dễ dàng đến mức bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc. Dường như ánh mắt của Asuna có thể làm dịu đi nỗi đau vẫn thường dày vò tôi mỗi khi nhớ về chuyện này.

“Họ mời mình vào guild sau khi tình cỡ gặp và giúp đỡ họ ở trong một mê cung… Guild đó là một guild cỡ nhỏ thôi, tính cả tớ thì tổng cộng chỉ có 6 thành viên, và có cái tên khá thú vị: ‘Những chú mèo đen dưới trăng tròn’.”

Asuna khẽ cười.

“Chủ guild là một người tốt bụng. Anh ấy tên là Keita, sử dụng loại vũ khí là quyền trượng 2 tay. Trong bất kì tình huống nào anh ấy cũng luôn nghĩ tới đồng đội trước tiên, thế nên mọi người đều rất tin tưởng anh ấy. Lúc đó Keita nói anh ấy đang tìm một thành viên vào vị trí tiên phong, vì hầu hết mọi người trong guild đều dùng vũ khí đánh tầm xa phải cầm bằng cả 2 tay...”

Nói thật ra thì, level của họ đều thấp hơn tôi nhiều. À không, tôi nên nói là lúc đó tôi luyện cấp quá nhiều mới đúng.

Nếu khi ấy tôi nói cho Keita biết level của mình thì có khi anh ta đã nghĩ khác về việc mời tôi vào guild. Nhưng tôi đã quá mệt mỏi với việc ngày ngày tiến vào mê cung một mình, và bầu không khí thân thiết như thể một gia đình của “Những chú mèo đen” khiến tôi có chút ghen tị. Cứ như thể họ là những người bạn thân ngoài đời thực vậy, vì họ nói chuyện với nhau không chút ngại ngùng hay có vẻ xa cách gì – những thứ người ta vẫn thường bắt gặp trong những cuộc chuyện trò qua mạng. Đó cũng là một trong những điểm thu hút tôi.

Thành thực mà nói thì bản thân tôi cũng chẳng có quyền được người khác quan tâm. Tôi đã mất cái quyền đó kể từ lúc mà tôi chọn con đường trở thành một kẻ solo cô độc và tự mình luyện cấp một cách ích kỉ. Thế nhưng tôi đã đè nén sự băn khoăn trong lòng và nhận lời gia nhập guild, trong khi giấu kín tất cả mọi người về level thật cũng như quá khứ làm beta tester của mình.

Keita nhờ tôi huấn luyện một trong những thành viên dùng thương trong nhóm theo đường dùng kiếm và khiên. Vì nếu như thế thì tính cả tôi, chúng tôi sẽ có tất cả 3 người ở vị trí tiên phong, và đội hình của guild sẽ cân bằng hơn.

Người mà Keita gửi gắm cho tôi huấn luyện là Sachi – một cô nàng ít nói với mái tóc ngang vai màu đen. Khi chúng tôi mới bắt đầu làm quen, cô ấy cười ngượng nghịu và nói rằng mặc dù chơi game khá lâu năm rồi nhưng tính cách của cô khiến cô chỉ kết bạn được với vài người. Cứ khi nào guild không có hoạt động gì thì tôi lại đi với Sachi và dạy cô cách sử dụng kiếm loại cầm một tay.


Cả tôi và Sachi đều có nhiều điểm tương đồng. Hai người chúng tôi đều thuộc dạng vụng về trong giao tiếp xã hội, ngại tiếp xúc với người khác trong khi lại sợ bị cô độc.

Thế rồi một ngày, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sợ cái chết, sợ hãi cái trò chơi tử thần đến nỗi chẳng còn muốn ra ngoài mà luyện cấp nữa. Trước những lời bộc bạch ấy, tôi chỉ biết nói rằng “Mình sẽ không để cậu chết đâu”. Tôi chẳng thể nói điều gì khác với Sachi, vì lúc đó tôi vẫn đang giấu diếm level thật của mình. Sau khi nghe tôi nói thế, cô ấy khóc thêm một lúc rồi lát sau mới gượng cười trở lại.

Sau đó, vào một ngày nọ, 5 người chúng tôi – tức là tất cả thành viên trong guild, trừ Keita – tiến vào một mê cung. Keita bận thương lượng giá cả của căn nhà mà chúng tôi đã dành dụm tiền để mua làm trụ sở cho guild, nên anh ấy không thể đi cùng.

Mặc dù con trùm của mê cung đó đã bị hạ, phía bên trong nó vẫn còn vài khu vực chưa được khám phá hết. Lúc chúng tôi sắp rời đi thì một thành viên trong guild tìm thấy một cái rương báu vật. Tôi khuyên mọi người để nó ở đó, vì chúng tôi đang ở gần tiền tuyến nên quái vật ở đây có level khá cao. Hơn nữa tôi cũng không tin tưởng vào kĩ năng phá bẫy của các thành viên trong guild. Nhưng vì chỉ có tôi và Sachi phản đối nên tỉ lệ bỏ phiếu vẫn chỉ là 3 chống 2.

Cái rương đó là bẫy báo hiệu, một trong những loại bẫy tệ hại nhất trong SAO. Ngay khi nắp rương được mở ra, một thanh âm chói tai vang lên, và quái vật từ tất cả mọi hướng đổ vào trong căn phòng. Chúng tôi cố gắng chạy trốn bằng cách dịch chuyển tức thời.

Thế nhưng đó là một cái bẫy hai lớp. Căn phòng đó là khu vực Anti-Crystal – những viên pha lê của chúng tôi không thể hoạt động ở đó.

Lượng quái vật đông tới mức không thể cản lại được. Mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng loạn và chạy loanh quanh trong phòng. Tôi cố mở đường máu bằng cách dùng tất cả những kiếm kỹl cấp cao mà mình đã che giấu cho tới tận lúc bấy giờ, nhưng những thành viên khác đều quá rối trí và không tới kịp. Thế rồi thanh HP của từng người, từng người một tụt về 0, và họ hét lên thảm thiết trước khi tan biến thành những mảnh nhỏ. Tôi nghĩ rằng ít ra mình vẫn có thể cứu được Sachi, và vung kiếm không ngừng nghỉ.

Nhưng đã quá muộn rồi. Tôi nhìn thấy Sachi cố gắng đưa tay về phía tôi trong khi một con quái vật đang chém vào người cô một cách không thương tiếc. Tới tận khi cơ thể cô ấy tan vỡ ra như một bức tượng thủy tinh, trong đôi mắt cô vẫn tràn ngập sự tin tưởng đối với tôi. Sachi đã tin tưởng và dựa dẫm vào tôi tới tận phút cuối cùng; thế nhưng những lời nói yếu ớt và hời hợt của tôi lúc trước chỉ là lời hứa hẹn rỗng tuếch – một lời nói dối.

Keita ngồi chờ trong quán rượu mà chúng tôi vẫn thường tụ tập, trong tay cầm chiếc chìa khóa căn cứ mới của guild. Sau khi quay trở về một mình từ mê cung, tôi gặp anh ấy ở đó và giải thích mọi chuyện. Keita lẳng lặng nghe tôi nói hết, rồi hỏi:

“Vậy làm thế nào mà cậu lại sống sót được?”

Vậy là tôi đành phải nói thật về level của mình cũng như việc tôi từng tham gia giai đoạn beta test.

Keita nhìn tôi một cách kinh tởm, rồi nói…

-Một gã beater như mày không xứng được gia nhập guild của chúng tao.

Những lời đó khiến tim tôi đau nhói, như thể có ai đó vừa cắm một thanh kiếm bằng thép lạnh ngắt vào đó vâỵ.

“…chuyện gì đã xảy ra …với người đó?”

“Anh ấy tự sát.”


Asuna rùng mình.

“Keita nhảy ra mép tòa tháp. Có lẽ là vẫn còn nguyền rủa tớ… cho tới tận phút cuối cùng…”

Cổ họng tôi như đau nhói lên. Hồi tưởng lại những kí ức mà tôi vẫn chôn sâu trong lòng ấy khiến cảm giác đau đớn khi xưa hiện lên trong tôi một cách rõ ràng. Hàm răng tôi cắn chặt lại. Dù cho bản thân tôi muốn được Asuna vỗ về, một giọng nói khác lại thầm thì trong đầu tôi, “Mày không có cái quyền đó”. Điều đó khiến tôi chỉ biết ngồi im và nắm chặt tay lại.

“Tớ đã hại chết họ. Nếu như tớ không giấu việc mình từng là beta tester, tớ đã có thể thuyết phục được họ bỏ cái rương đó lại. Là tớ… Chính tớ đã hại chết Keita… và Sachi…”

Tôi rít những lời đó qua kẽ răng, mắt mở trừng trừng.

Asuna đột nhiên đứng dậy, bước hai bước về phía tôi, rồi đưa đôi tay lên ôm lấy khuôn mặt tôi. Cô ấy ghé sát mặt lại gần rồi cười ấm áp.

“Tớ sẽ không chết đâu.”

Cô ấy khẽ nói, nhưng giọng điệu vẫn hết sức rõ ràng. Tôi cảm giác như thể toàn thân mình đang căng cứng bỗng nhiên chợt rũ ra.

“Bởi vì mình… mình sẽ bảo vệ cậu mà.”

Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi vào trong ngực. Một cảm giác mềm mại và ấm áp bao phủ lấy tôi.

Rồi khi tôi nhắm mắt lại, tâm trí tôi với tới tấm màn đen của quá khứ, và trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của mọi người trong guild “Những chú mèo đen”; tất cả đang đứng bên quầy tính tiền của quán rượu, toàn thân được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu cam rực rỡ.

Tôi sẽ không bao giờ được tha thứ. Tôi sẽ chẳng bao giờ trả được cái giá cho những hành động sai lầm của mình.

Nhưng cho dù là như vậy, những gương mặt hiện lên trong kí ức của tôi dường như đang mỉm cười.

Ngày hôm sau, tôi khoác chiếc áo màu trắng chói mắt lên người rồi theo Asuna tới Grandum ở tầng thứ 55.

Kể từ hôm nay, tôi sẽ hoạt động dưới tư cách là một thành viên của Huyết Kỵ Sĩ. Thế nhưng thay vì lập party gồm 5 người như thường lệ, Asuna dùng quyền hạn của mình và cho phép hai người chúng tôi lập một party 2 người; vậy nên trên thực tế mọi chuyện chẳng có gì thay đổi so với lúc trước.

Nhưng mệnh lệnh đang chờ đợi chúng tôi ở căn cứ guild quả thật là bất ngờ…

“Luyện cấp…?”

“Phải. Chúng ta sẽ lập party 4 người và tiến vào Mê cung của tầng 55, sau đó tiến lên tầng thứ 56.”

Người nói câu vừa rồi là một trong 4 người đàn ông đang ngồi quanh bàn khi tôi tới gặp Heathcliff. Anh ta là một gã cao lớn với mái tóc xoăn dày màu vàng kim, trông có vẻ như là một người sử dụng rìu.


“Đợi đã, Godfree! Kirito sắp…”

Ngay khi Asuna bắt đầu phân trần, Godfree nhíu mày và trả lời bằng giọng tự tin, nếu không muốn nói là tự phụ.

“Cho dù là phó thủ lĩnh đi nữa thì cũng phải tuân theo luật lệ của guild. Tôi không quan tâm cậu ta vào party nào để khám phá, nhưng với tư cách là người đứng đầu đội tiên phong, tôi phải thử thách năng lực của cậu ta. Cho dù cậu ta có là người chơi có kĩ năng độc nhất đi nữa thì vẫn phải xem cậu ta có hữu dụng gì cho guild chúng ta hay không.”

“N-nhưng với khả năng của Kirito, làm gì có chuyện cậu ấy không…”

Tôi cố gắng làm Asuna bình tĩnh trở lại, rồi nói:

“Nếu anh muốn thấy thì tôi sẽ cho anh xem. Nhưng tôi không muốn phải tốn thời gian với cái tầng cấp thấp này. Hay là tôi xông lên giải quyết trong một lượt cũng được?”

Godfree im lặng với vẻ khó chịu. Rồi anh ta nói trước khi bỏ đi:

“30 phút nữa tập hợp ở cổng thành phía Tây.”

“Thái độ kiểu gì vậy!?”

Asuna đá vào cây cột thép với vẻ bực bội.

“Mình xin lỗi, Kirito. Có khi chúng mình chạy trốn lại tốt hơn…”

“Chúng ta mà làm thế thì những thành viên khác trong guild sẽ trù ẻo tớ đến chết đấy.”

Tôi mỉm cười rồi gõ đùa vào đầu Asuna.

“Uuuu, vậy mà tớ cứ nghĩ hôm nay chúng ta sẽ được đi cùng nhau… hay là mình đi với cậu vậy?”

“Tớ sẽ sớm quay về thôi. Cứ đợi ở đây đi.”

“Ừ…cẩn thận nhé…”

Asuna miễn cưỡng gật đầu. Tôi vẫy tay chào rồi đi ra khỏi trụ sở.

Nhưng khi tôi tới điểm hẹn – cổng tây thành Grandum – tôi còn thấy một chuyện đáng kinh ngạc hơn.

Bên cạnh Godfree là kẻ tôi không muốn gặp nhất trên đời – Kuradeel.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui