Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!


“Nhìn cái gì?”
Chàng chẳng ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh, cả người có vẻ dịu ngoan vô cùng.
Bị sắc đẹp làm cho tê liệt, Lạc Anh thả lỏng cảnh giác, chậm rãi xích người đến gần chàng hơn.

Đột nhiên, trong lòng nảy lên, trực tiếp rướn lên muốn dán môi vào đôi môi màu hồng xinh đẹp kia.

Nhưng khi tới gần lại bị một ngón tay chặn lại.
Lạc Anh không hài lòng, giơ tay gạt đi, không ngờ ngay sau đó thì lỗ tai nàng nhói đau, hệt như bị một cái gắp than kẹp vậy.
“Đau, đau, đau, đau, đau……….”
Nàng đau đến nhe răng, trợn mắt.

Chút gan chó lúc nãy đã bị sự đau đớn này làm tan thành mây khói.
Lý Diên Tú không biết nên khóc hay nên cười, tay lại dùng thêm lực, giương mắt chất vấn:
“Cô nương gia đang yên, đang lành, sao lại học được mấy thói xấu loạn xị ở đâu thế này? Cô tưởng mình là Sơn đại vương à!”
Lạc Anh tranh thủ thoát ra, xoa tai đã nóng bỏng lên của mình, lầm bầm:

“Vợ chồng già mà, hôn một cái thì có sao đâu?”
Càng nghĩ lại càng tủi thân, gan chó vừa mới chạy mất kia đã quay lại một lần nữa, gom hết dũng cảm, nói:
“Đôi lứa nhà người ta, khỏi nói ôm ôm ấp ấp, buổi tối còn ngủ chung trong một ổ chăn đấy.

Rốt cuộc thì bao giờ anh mới thôi không ngủ trên ghế nữa thế!”
Nếu là Lý Diên Tú lúc vừa gặp lại, nhất định sẽ bị sặc nước miếng của chính mình mà chết.
Nhưng dạo gần đây, chàng đã quen với những câu kinh thế hãi tục của Lạc Anh rồi.

Thế là chỉ nhìn nàng một cái rất thản nhiên, lành lạnh nói:
“Tôi cũng không vội, cô vội cái gì?”
“Đương nhiên là tôi vội mà!”
Vẻ mặt Lạc Anh nghiêm chỉnh lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm chàng, nói lời chính nghĩa:
“Tôi đã đồng ý với mẹ là sẽ sinh mấy em bé, nhưng anh cứ thế này thì lúc nào mới có em bé được.

Hơn nữa, tôi cũng bao nhiêu tuổi rồi…..”
Xem dáng vẻ tủi thân kia kìa, không biết còn tưởng rằng Lý Diên Tú đang bắt nạt nàng ý chứ.
Nhưng sự thật là ai bắt nạt ai, chỉ sợ cũng chỉ có hai người này mới rõ ràng.
Một đoạn lời được nói xong, Lý Diên Tú im lặng.
Chỉ cần chàng không nói nữa, trong lòng Lạc Anh bèn hơi chột dạ một cách khó hiểu.

Dứt lời cũng không dám ngẩng đầu nhìn chàng.

Chỉ có thể cúi mặt xuống, ra sức vuốt đầu ngón tay.
Một lúc lâu sau, Lý Diên Tú mới nói:
“Cô thật sự muốn gả cho tôi?”
“Đương nhiên rồi!” Nàng ngẩng đầu mạnh mẽ, không cần nghĩ ngợi, dứt khoát, quyết đoán: “So với trân châu còn thật hơn!”
Học ở đâu ra mấy lời nghịch ngợm thế này.
Lý Diên Tú lại hỏi: “Chỉ là vì… khuôn mặt này?”

Nói thật, bảo một đại nam nhân như chàng đi hỏi vấn đề thế này, đúng là rất ngượng.
Chỉ nghe nói con gái nổi tiếng vì sắc đẹp, lúc nào thì đường đường một chàng trai bảy thước cũng phải dựa vào khuôn mặt để hành tẩu giang hồ đây.
Không ngờ, Lạc Anh càng thẳng thắn:
“Khuôn mặt thì làm sao? Khuôn mặt này chính là dáng vẻ vốn có của anh mà, cũng là một bộ phần của anh mà.

Tôi thích nó, lẽ nào là sai à?”
Hình như lời này cũng không sai.
Chỉ là Lý Diên Tú chẳng hài lòng với câu trả lời này tí nào.

Mày rậm của chàng hơi nhíu lại, có chút không vui:
“Chỉ vì khuôn mặt…..”
Thấy chàng lại muốn đưa ra ý kiến phản đối, Lạc Anh vội ngắt lời chàng:
“Còn có rất nhiều, rất nhiều.

Dù sao đi nữa, khuôn mặt của anh, tôi thích; giọng nói của anh, tôi thích; tính cách của anh, tôi cũng thích.

Những điều đó tập hợp cùng một chỗ thì mới thành một anh đầy đủ.

Tôi thích anh, anh cần gì phải phân ra cao thấp, tự so với chính mình chứ.”
Lời nói của Lạc Anh làm cho Lý Diên Tú im lặng hồi lâu.

Đúng thế, là chàng cố chấp.
Bộ da cũng thế, máu thịt cũng vậy, đều là chàng hết.
Sao phải bị ma chướng che mất, so đo với chấp niệm chứ.
Đột nhiên, trong lòng chàng lộp bộp một tiếng, sau đó đã rộng lớn rất nhiều, thật giống như có một tảng đá cứng đầu đang đè nén trong lòng, rốt cuộc cũng bị đập vỡ.
Đôi mắt của Lạc Anh vẫn nhìn chàng gắt gao, thẳng đến khi chàng giãn mày ra, hơi cong khóe miệng lên, nàng mới bất giác thở phào, cũng ngây ngô cười theo.
Lý Diên Tú quay đầu sang, nhìn khuôn mặt nàng, chậm rãi mở miệng:
“Lý gia sinh ra nhiều thế hệ võ tướng, trấn thủ Tây Bắc, cho đến khi bà trẻ trở thành Hoàng hậu, Lý gia mới chính thức đi vào triều đình.”
Đây là lần đầu tiên chàng chủ động nhắc đến dĩ vãng phong trần.
“□□ (ông nội tiểu Phòng tử) và ông nội tôi quen biết từ thuở nhỏ, đúng vào lúc loạn thế.

Trong lòng hai người mang thiên hạ, sau đó huyết chiến bát phương, đánh đuổi dị tộc, lập Trần quốc.

Chỉ đáng tiếc, vì cứu □□, ông nội bị trúng tên độc, không chữa được mà chết.”
Chẳng qua mới hơn năm mươi năm, nay kể
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui