Trên mái nhà tranh thấp bé, khói bếp lượn lờ.
Mùi thơm còn chưa kịp từ ống khói bay ra, Châu thị đã ở trong phòng mò đến đây.
Mụ dùng sức hít mũi hai cái, rất là vui vẻ, ôm bụng ngồi xuống cái cối xay bằng đá đã lâu không dùng đến, đung đưa hai cái chân lẻo khà lẻo khẻo: “Vẫn là gả cho người ta thì mới tốt, nếu biết đi theo cháu rể sẽ được ăn thịt, thì ta nên cho cháu lấy chồng từ sớm.
Ừ, ừ, thơm, thơm đến chết người đi được.
Ôi cái mùi vị thịt thơm này! Mấy con sâu trong bụng ta đều ngóc hết đầu lên rồi đấy.”
Bếp không đóng cửa, Lạc Anh bận bịu lật bánh bột trộn rau dại lên, tay bị nóng đến nỗi phải đưa lên nắm lỗ tai, nàng cũng không ngẩng đầu:
“Ninh Mặc, lấy hộ tôi cái rổ treo trên tường xuống đây nhé.”
Nhìn theo lời nàng nói, trong góc của bức tường gạch có treo một cái rổ.
Chàng nhấc cánh tay, lấy nó xuống, rồi đi hai bước đến cửa bếp.
Chàng không vào, giơ tay đưa luôn cho nàng.
Sau khi Lạc Anh cầm cái rổ, nàng cúi người xuống, lấy bánh bột trộn rau dại từ trên chảo cho vào trong rổ.
Sau khi làm xong, lại khom lưng nhặt một cái hũ nhỏ ở bên cạnh bếp lên, dùng cái vợt trúc múc miếng thịt đang quay cuồng không ngừng trong nước sôi lên, lấy tay đỡ một cách cẩn thận, rồi cho vào trong hũ.
Ước lượng đã được non nửa hũ, Lạc Anh nhấc lên lắc lắc, ánh mắt lại bay đến phía trong nồi.
Cắn răng, quyết tâm múc thêm hai miếng nữa cho vào hũ.
Sau đó mới đậy nắp lại, đặt về chỗ cũ thật cẩn thận.
“Đây là thịt mèo rừng, tuy nói không tươi bằng thịt lợn, nhưng lại nhiều mỡ hơn, chống đói tốt.
Nhưng con này chạy nhanh như ăn cướp, không dễ bắt.”
Đến một chút nước canh cuối cùng trong nồi mà nàng cũng không bỏ qua, cố gắng hết sức vét ra bát.
Lại lấy ngón tay quẹt hết nước thịt sền sệt màu nâu đỏ còn dính lại trên nồi, xẻng đảo thức ăn, rồi cho vào miệng mút chùn chụt, cực kỳ thỏa mãn.
Ánh mắt Ninh Mặc cong cong, nhìn chằm chằm ngón tay nàng vừa đưa ra khỏi miệng, cũng chẳng thèm rửa mà lấy luôn ba cái bánh trong rổ, cho vào đĩa.
Đưa cho chàng: “Mang vào ăn thôi.”
Chàng cúi đầu, nhìn cái bánh còn in dấu tay kia, vẻ mặt hiện lên đủ loại màu sắc (1), một lời khó tả hết.
Thế mà Lạc Anh chẳng cảm giác được gì cả, lải nhải không ngừng khoe hôm nay may mắn như thế nào.
Vừa lên núi mà lại có thể thấy được một con mèo rừng chạy loạn, cuối cùng vẫn là do nó tự va phải thân cây rồi chết.
Sự vui vẻ của thiếu nữ giống như một ấm đun nước sôi, hơi nước bốc lên dần dần cũng làm giãn hết đôi mày của chàng ra, khóe miệng cũng được nâng lên trong bất giác.
Đồ ăn được dọn ra bàn, đầu tiên là Châu thị gắp trúng một miếng thịt to nhất, béo nhất trong cái bát nhỏ kia, khiến cho người ta nghi ngờ có đúng là người này bị mù không, hay chỉ giả vờ thôi.
“Vẫn là ăn thịt mới thơm ngon.”
Châu thị nhét đầy thịt vào miệng, lên tiếng tán thưởng lờ mờ không rõ: “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn như thế này, bảo ta giảm thọ mười năm thì ta cũng đồng ý.”
Vừa nói, vừa gắp một miếng thịt lên.
Nhanh nhẹn, chính xác, mạnh mẽ!
Ninh Mặc cúi đầu, lúc đang do dự không biết ra tay từ hướng nào để xử lý cái bánh này đây, bỗng một miếng thịt còn dính nước thịt màu nâu đỏ từ trên trời rơi thẳng lên trên cái bánh màu vàng nhạt.
“Ăn đi”
Đôi đũa của Lạc Anh còn dừng lại trên không: “Ở nhà tôi mà ăn cơm chậm một chút thì chỉ có thể liếm bát thôi.”
Cùng lúc đó, nàng chặn lại đôi đũa đang được giơ ra một lần nữa của Châu thị.
“Tổng cộng có năm miếng thịt, hai miếng béo nhất, to nhất thì bà đã gắp hết rồi.
Cái người suốt ngày chẳng làm gì mà ăn nhiều thịt thế cũng không sợ bị căng nứt bụng ra.”
Lời nói của Lạc Anh vẫn còn có trọng lượng.
Châu thị không cam lòng rút đũa về.
Lúc ngang qua cái đĩa bánh bột trộn rau dại, nhanh chóng gắp một cái về trước mặt mình, cắn một miếng thật to.
“Cậu ăn nhiều một chút đi.”
Thấy lại có một miếng thịt nữa vào bát của Ninh Mặc, Châu thị không vui, lầu bầu: “Chả trách người ta nói con gái lớn thì không giữ được, vừa mới gả không bao lâu mà lòng dạ đã nghiêng đi đâu rồi.”
“Chàng là người đàn ông của tôi, chàng ăn thì tôi vui vẻ!”
Câu nói của Lạc Anh chắc nình nịch, làm Châu thị câm nín hoàn toàn.
Mùi thịt cứ như là một cái móc câu nhỏ, móc cố định ánh mắt Ninh Mặc làm nó không thể di chuyển được nữa.
Nhưng cảnh vừa xong làm chàng chẳng có cách nào yên ổn ăn hai miếng thịt kia được nữa, chỉ có thể im lặng không lên tiếng cắn miếng bánh.
Bánh bột trộn rau dại dính chút mùi thịt nồng đậm rất thơm, lại càng làm chàng muốn ăn thịt.
Ninh Mặc thấy, cả đời chàng chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Muốn ăn, lại không nhấc nổi đũa.
Trong bát chỉ còn lại một miếng thịt cuối cùng, Lạc Anh gắp thẳng vào miệng mình, rồi bẻ một mẩu bánh, vét những giọt nước thịt cuối cùng thật sạch sẽ, đưa vào miệng đang há to.
Nhìn nàng ăn cái gì cũng đúng là đang hưởng thụ.
Mắt hạnh híp lại, môi anh đào đầy đặn không ngừng động đậy khi nàng nhai, cứ như là đang ăn món mỹ vị nhất vậy.
Đợi đến khi Ninh Mặc nhận ra thì hai miếng thịt đã vào bụng từ lâu rồi.
Chàng ngơ ngác nhìn theo cái bát trong tay bị Lạc Anh lấy mất, rồi lại ngác ngơ nhìn Lạc Anh nhét nó về trong tay mình.
“Ăn chút canh nóng đi, đỡ bị đầy bụng, lát nữa lại khó chịu.”
Đồng thời, múc một bát đầy, đặt trước mặt Châu thị.
Ninh Mặc chậm rãi ăn bát canh thịt ấm nóng, vừa nghe nàng nói chuyện:
“Tôi đã phơi nắng Thấu cốt thảo rồi, buổi chiều sẽ nghiền nát ra, về sau, cậu mang đi cũng tiện hơn.”
“Tôi cũng lột bộ da của con mèo rừng kia từ sớm rồi, rửa sạch, phơi nắng cũng mất hai ngày mới có thể xong xuôi.
Mang theo món đồ này, mùa đông quá lạnh thì cậu có thể trải ra lót đệm, cũng ấm áp hơn.”
…..
Từng câu, từng chữ lại giống hệt như một tiểu nương tử không nỡ để phu quân đi xa.
Cho dù biết rõ hôn sự này thật vô lý, Ninh Mặc cũng không nhịn được mềm lòng, trả lời:
“Là một cô nương, gặp phải việc gì cũng chớ cậy mạnh, đợi…..”
Chàng vốn muốn nói đợi về sau chàng lại khá giả thì sẽ phái người đến tặng chút ngân lượng, lại nhớ đến tiền đồ của chính mình còn mịt mù, sống chết chưa biết, đành chỉ chuyển lời:
“Đợi trước khi tôi đi, nhất định sẽ tuân thủ lời hẹn gánh nước, chẻ củi, giúp cô làm nhiều hơn một chút.”
Châu thị thấy chua loét nên đã về phòng từ lâu, hiện giờ chỉ còn hai người họ.
Lạc Anh cũng không câu nệ, cười đáp ứng:
“Thế cậu cởi quần áo đang mặc ra đi, tôi giúp cậu vá lại, tốt xấu gì cũng xem như một hồi vợ chồng.”
Ở chung mấy ngày, Ninh Mặc cũng biết dù thôn cô nhỏ nhắn này nói chuyện không uốn lưỡi, nhưng ánh mắt trong suốt, lòng dạ thẳng thắn, vô tư, cũng không tức giận nàng nữa.
Cộng thêm việc không dễ dàng gì mới ăn được một bữa no, thần kinh luôn căng chặt cũng nới lỏng không ít, lại nảy ra ý muốn trêu chọc:
“Này cô bé, có biết vợ chồng là cái gì không?”
“Đương nhiên là biết chứ.”
Lạc Anh ưỡn ngực, rất là kiêu ngạo: “Không phải chính là cởi sạch rồi ngủ cùng trong một cái chăn à.”
Dù biết cô bé này to gan, lại cũng chẳng đoán được còn dám nói như vậy.
Suýt nữa thì Ninh Mặc bị canh thịt trong miệng làm sặc chết.
Khó khăn bình ổn hơi thở, sau khi ho khan, khóe mắt chàng ửng đỏ, gian nan trách cứ nàng: “Sau này không được nói chuyện như thế nữa, bị người ta nghe thấy lại tổn hại danh tiết của cô.”
Lạc Anh lè lưỡi, chỉ thấy Ninh Mặc người này, dù đẹp thì có đẹp, nhưng lại lắm chuyện.
Nhưng mà --
“Này, có thể nói thật cho tôi biết, thật sự là cậu chưa cưới vợ à?”
Con ngươi vừa mang ý cười lúc nãy đã ảm đạm chỉ trong nháy mắt.
“Chưa.”
Ninh Mặc để cái bát trong tay xuống: “Có thể cả đời này cũng sẽ không.”
Tạm biệt ở bờ sông Vị Thủy, ai ngờ lại biến thành vĩnh viễn.
Nàng ấy dùng tính mạng để bảo vệ chàng, lại không hay biết trái tim này cũng đã theo nàng ấy đi mất.
“Cũng không thể nói như vậy được.” Lạc Anh cười ngốc nghếch: “Ít nhất thì chúng ta cũng đã nhận văn thư rồi, là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Qua mấy năm nữa, khi cuộc sống tốt hơn, tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, cũng để nó mang họ Ninh.
Sẽ lập cho cậu một bài vị, cho nó tế bái lúc tết đến mỗi năm, cũng xem như là cậu có đời sau rồi.”
Lời nói trẻ con như thế làm Ninh Mặc không khỏi bật cười: “Bây giờ, tôi thấy cô là ốc không mang nổi mình ốc, còn có thể lo lắng cho chuyện trăm năm của tôi hả?”
“Cho nên tôi nói là qua mấy năm nữa mà.”
Lúc này Lạc Anh cũng ăn no rồi, đặt bát đũa trong tay xuống, sau khi thu dọn mâm bát mang vào bếp, lại lấy khăn lau bàn, vừa lau dọn, vừa nói:
“Đợi năm thiên tai này trôi qua, triều đình cũng không đánh trận nữa.
Tôi sẽ trồng trọt, lại nuôi mấy con gà con ở sân trước, còn phải nuôi lợn nái.
Gà đẻ trứng, lợn đẻ con, nuôi lớn hết rồi bán lấy tiền, kiếm chút tiền nộp phí cho em trai đi học.
Thằng nhóc đó thông minh lắm nhé, về sau nhất định có thể đỗ tú tài.
Đợi nó làm tú tài lão gia, tôi cũng không cần phải nộp thuế nữa, cuộc sống sẽ tốt lên từng ngày.”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn kia, bỗng Ninh Mặc cảm thấy cô bé này cũng làm cho người ta khá ngưỡng mộ đấy.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, vẫn còn có thể tin tưởng vào viễn cảnh tươi đẹp của tương lai.
Không biết nên nói nàng ngây thơ, hay là lạc quan nữa.
“Cho nên,” Lạc Anh cười, vẫy cái khăn trong tay: “Lấy được tôi thì cậu cũng xem như là kiếm được một khoản lời lớn đấy.”
Tiếng cười sáng sủa đã xua đi hết khói mù đã bao phủ trong lòng chàng mấy ngày liên tiếp, Ninh Mặc cũng không khỏi nhếch khóe miệng: “Được, thế thì tôi xin cảm ơn trước nhé.”
Những ngày nói nói cười cười luôn trôi qua rất nhanh chóng, vừa chớp mắt đã là ba ngày.
Lúc này, Ninh Mặc nên khởi hành thôi.
Màn đêm âm u, sương giá se lạnh.
Ninh Mặc đẩy cửa ra một cách chậm rãi, cố hết sức để không tạo ra tiếng động phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Lại vào lúc bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy cái gì đó dưới đất.
Một cái bọc vải màu lam có hoa trắng li ti.
Ninh Mặc từ từ ngồi xổm xuống, sau khi mở ra, phát hiện ở bên trong, trừ giấy dầu bọc mấy cái bánh nướng, là thịt mèo rừng phơi khô, thảo dược đã nghiền thành bột, và một tấm da đã được khâu đường viền.
Vẫn là cái bọc vải đó, đơn sơ mà lại đủ để thấy được sự nghiêm túc.
Mà bên trên giấy dầu, có một cái dây kết cũ đến mức mất màu.
Ninh Mặc cầm cái dây kết lên, không có cách nào để so sánh với những thứ trước đây chàng dùng, có thể nói là rất cẩu thả.
Nhưng tấm lòng này lại đáng quý trọng hơn bất cứ cái gì.
Chàng cất dây kết vào tay áo, nhanh chóng cho những đồ còn lại vào trong cái bọc một lần nữa, đeo lên vai, bước nhanh rời đi.
Đợi đến tận khi bóng dáng của chàng chìm vào sắc đêm, rốt cuộc Lạc Anh cũng hạ rèm, đóng cửa sổ lại.
“Đi thật rồi à.”
Nàng kéo lại áo mỏng trên người, lúc nãy vẫn sáp vào cửa sổ, làm mũi nàng bị lạnh, đỏ cả lên.
Xoa mũi, nàng lặng lẽ đứng dậy, mượn ánh trăng, rón ra rón rén đi vào bếp.
Ngồi xổm xuống, đặt tay lên bức tường, cười he he.
“Tôi lấy cái trâm của cậu, còn đưa cho cậu một cái dây kết, cứ xem như đó là tín vật hôn ước của chúng ta đi.
Bây giờ, đồ vật này đã thuộc về tôi một cách danh chính ngôn thuận rồi.”
Khi về phòng, đi qua một góc tường, thấy đống củi chất đầy, Lạc Anh lại thấy trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Mấy ngày qua, chàng không có việc gì thì sẽ tìm khắp nơi trong viện, tám phần chính là vì cái trâm này.
Bản thân mình chẳng nói chẳng rằng chiếm đoạt mất thì không nói, còn dùng một cái dây kết cũ nát tống cổ người ta đi, có phải là già mồm át lẽ phải hơi quá rồi không.
Nhưng đổi một cách nghĩ khác, từ sau khi chàng ở lại, nàng vừa làm thuốc, vừa nấu cơm, kể từ lúc sinh ra tới giờ, nàng vẫn chưa hầu hạ ai như thế đâu.
Lập tức trong lòng dấy lên sức mạnh, an ủi bản thân:
“Không sai, chúng ta là vợ chồng, cho dù không ngủ cùng thì cũng có văn thư rồi.
Cầm một cái trâm thì tính là gì chứ.
Hơn nữa, không bị ta nhặt được thì cũng bị người khác nhặt, sớm muộn gì cũng mất.
Ta, ta cũng không cần chột dạ thế này, lại không phải là kẻ trộm.”
Dù nói như thế, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được nhìn về hướng Ninh Mặc rời đi, lần lữa không thôi.
~~~~~~~~~~
Ngát
(1) Bản gốc “Ngũ thải lan ban”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...