“Ta...”
Phương Cẩn vừa mới nói một chữ thì nghe thấy tiếng ồn thấp thoáng ở bên ngoài truyền vào.
Cậu ta hơi nghi hoặc, đứng dậy, đến bên cửa sổ.
Sau khi đẩy cửa ra, tiếng động càng được phóng đại mãnh liệt hơn nhiều, ồn đến không chịu nổi.
Cậu ta không khỏi nhíu mày: “Đàn khỉ chết tiệt ở đâu ra mà ồn thế, đang đón năm mới, ngại da quá mềm sao?”
Nhưng tiếng động kia chẳng những không yếu đi mà ngược lại, càng lúc càng lớn.
Dần dần, lờ mờ có khói bốc lên.
Dù sao thì tuổi Phương Cẩn cũng còn nhỏ, chưa bao giờ nghĩ tới trong cung lại bị hỏa hoạn như thế, nhất thời không tránh khỏi hoảng hốt.
Theo bản năng bèn chạy bến bên giường túm lấy Lạc Anh, muốn chạy ra ngoài.
“Sao thế?”
Lạc Anh đi chân trần trên đất, chạy theo cậu ta ra ngoài, nhìn đông ngó tây, vừa hay đụng phải Trương Đại bạn đang tiến vào báo tin.
“Hoàng, Hoàng thượng, vọng lâu của Thần Mộ các bị cháy, mấy đứa mới đến không hiểu quy củ, làm việc ù ù cạc cạc, đã bị lão nô xét xử cách chức rồi.
Bây giờ thế lửa đã được khống chế.
Ngài có thể yên tâm, thả lỏng tinh thần, ở nguyên chỗ này với Lạc Anh cô nương là được.”
Phương Cẩn vừa nghe, không khỏi nhíu mày: “Sách vở lưu trữ trong Thần Mộ các có bị tổn hại không?”
“Bẩm Hoàng thượng, nguyên nhân là do một cái đèn treo ở vọng lâu, không biết tại sao mà nó lại bị gió thổi rơi xuống mới gây ra trận sóng gió này.
Đơn giản chỉ là vọng lâu có thiệt hại, còn cách một đoạn với Tàng Thư các.”
“Thế thì tốt.”
Hứng thú dạt dào ban đầu đều bị trận hỏa hoạn này làm tan hết, trong lòng Phương Cẩn phiền đến hoảng.
Lại được Trương Đại bạn nhắc nhở: “Bên phía cung Hi Hòa, có phải là Hoàng thượng sẽ đi xem thử không?”
Phương Cẩn vốn không muốn đi, lại nghĩ lại, nếu thật sự muốn cho Lạc Anh một danh phận, thế thì không thể bỏ qua bên kia được thật.
Trong lòng hạ quyết tâm, bèn dặn Lạc Anh: “Lời ta muốn nói còn chưa xong, nàng đợi ta quay lại, nhất định nàng phải đợi ta.”
Giờ Trương Đại bạn mới nhìn thấy Lạc Anh chân đất đứng trên thảm dài, lập tức giận: “Đồ khỉ nhà các ngươi, còn không mau mang xiêm y đến mặc cho cô nương?”
“Không cần đâu.”
Lạc Anh há miệng ra ngáp một cái, lười biếng: “Ép buộc cả buổi, tôi cũng buồn ngủ rồi.
Có lời gì thì mai lại nói, tôi phải đi ngủ trước đã.
Nửa đêm nửa hôm, cậu cũng đừng chạy đi chạy lại nữa, ngủ sớm chút đi.”
Trong lòng Phương Cẩn nghẹn đến khó chịu, hận không thể phun ra hết nỗi lòng ngay bây giờ.
Nhưng xung quanh náo loạn, vẻ mặt giai nhân lại mệt mỏi, thật sự không phải là thời điểm tốt.
Đành chỉ gật đầu: “Trong vòng ba ngày kể từ ngày mai, ta phải đi chùa Hoàng Giác trai giới, sau khi đi tế tổ ở Thái Miếu, mùng năm sẽ quay lại với nàng.
Đến lúc đó, nàng hãy nghe lời ta nói, được không?”
Lúc này mí mắt của Lạc Anh đã nặng lắm rồi, lại ngáp một chuỗi, nước mắt long lanh.
Khua tay cho có lệ, nói: “Biết rồi, cậu mau đi đi.”
Phương Cẩn đi một bước lại quay đầu ba lần, lưu luyến không nỡ vô cùng.
Gần đến cửa vẫn không quên dặn dò nàng: “Nhất định nàng phải đợi ta.”
Đến cả nói chuyện mà Lạc Anh cũng lười, dựa trên cửa phất tay áo.
Không nỡ đến đâu cũng phải quay đầu thôi.
[Ngát dịch và đăng trên diễn~đàn~Lê~Quý~Đôn]
Phương Cẩn vừa ra ngoài liền thu lại vẻ mặt ban nãy.
Sau khi ngồi vào kiệu mềm, trầm giọng nói: “Đi cung Hi Hòa.”
“Khởi kiệu!”
Tiếng nói bén nhọn của Trương Đại bạn phá tan màn đêm yên tĩnh của cung đình.
Phương Cẩn cảm giác được tầm mắt bỗng nâng cao, tiếp theo đó là từng cái đèn lồng một ngả về phía sau, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đều đã ở sau lưng rồi.
Trong hành lang thật dài, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Từ nhỏ cậu ta đã sinh sống ở đây, từ nhỏ đến lớn đều có một loại cảm giác chán ghét, căm hận sự tù túng này.
Duy chỉ có hôm nay, thời khắc này mới làm cho cậu ta cảm thấy ấm áp, mỹ mãn.
Khoảng cách từ điện Kiêu Dương đến cung Hi Hòa không tính là gần, đợi đến khi đặt chân xuống đất, cậu ta giũ sương lạnh rơi trên áo khoác ngoài, đột nhiên có ý tưởng, quay lại dặn Trương Đại bạn: “Lão chạy một chuyến đến điện Kiêu Dương, bảo nàng cho một lọn tóc vào hà bao cho ta.”
Trương Đại bạn không hiểu trong lòng vị tiểu chủ tử này có ý định gì, nhưng mà năm mới năm me, làm loại việc này không khỏi không may mắn.
“Hoàng thượng, nghĩ chắc lúc này cô nương đã rất mệt mỏi rồi…..”
“Thế lão ngồi kiệu đi, bảo người dưới chạy nhanh chút.”
Nhìn dáng vẻ không cho người khác xía vào của Phương Cẩn, Trương Đại bạn không biết làm sao, đành chạy một chuyến này mà thôi.
Trong lòng mặc niệm, chỉ hy vọng vị tiểu tổ tông này đừng có lại ép buộc ra việc quái quỷ gì nữa thì mới tốt.
Thấy Trương Đại bạn vội đi không ngừng trong gió lạnh, sau khi cậu ta kiễng lên nhìn mấy lần mới thu lại tầm mắt, nhấc chân qua bậc thềm cao cao đi vào cung Hi Hòa.
Hai người đàn bà này có tôn quý đến đâu cũng là quả phụ, không thể trang hoàng quá vui vẻ được.
Cửa sổ, rèm che, đèn lồng, không có gì cả, chỉ có mẫu đơn trong sân không biết đã nở từ lúc nào, Diêu Hoàng, Ngụy Tử lay động trong gió làm người ta tò mò.
Đến gần mới phát hiện ra làm gì có kỳ quan.
Không biết cung tỳ khéo tay nào đã dùng vải màu làm thành dáng vẻ bông hoa mẫu đơn, lại lấy vải xanh làm thành cành lá, cắm trong chậu.
Từ xa nhìn lại thấy y như thật.
Giỏi đấy! Đợi cậu ta hỏi được là ai cũng bảo làm cho Lạc Anh hai chậu, thêm chút xuân ý.
Cung tỳ giữ của đã nhìn thấy cậu ta đi đến từ lâu, sau khi khom người làm lễ thì nâng cái rèm thật dày lên, một đợt hương thơm ấm áp lập tức phả vào mặt.
Phương Cẩn vừa nhấc chân đi vào đã cao giọng nói mấy câu: “Thần Mộ các gặp hỏa hoạn, tôn nhi đến xem hoàng tổ mẫu có bị hoảng sợ hay không.”
Ba, bốn cung tỳ tiến lên giúp cậu ta cởi áo khoác dày, lộ ra y phục trơn bóng ở bên trong.
Vòng qua bình phong Mẫu đơn cửu cung đồ, nhìn bên trong không người, đang tò mò thì thấy Lý Uyển đỡ Lý Minh Hoa đi ra từ sau rèm châu.
“Người già rồi, lỗ tai cũng bắt đầu bịt lại, lúc nãy vẫn phải có người đến thông báo thì ta mới biết vọng lâu của Thần Mộ các bị hỏa hoạn.
Sáng mai Hoàng thượng đi chùa Hoàng Giác thì phải lễ bái hai vị thần tiên Hỏa Đức Tinh Quân và Thủy Đức Tinh Quân nhiều hơn mới được.”
Trong thời gian Phương Cẩn cúi đầu, hai vị này đã chia nhau ngồi xuống.
“Theo lý mà nói, tối thế này rồi, Hoàng thượng không nên chạy đến đây, đỡ phải bị cảm lạnh.
Nhưng ai gia quý trọng phần hiếu thảo này vô cùng.
Lúc nãy chúng ta còn đang ăn bánh trẻo, Hoàng thượng không ngại thì cũng ăn hai cái đi, coi như là điềm lành.”
Trước nay Phương Cẩn không bao giờ ăn gì ở ngoài cả, bèn từ chối nói đã ăn rồi, lại khách sáo mấy câu rồi tìm cớ rời đi.
Cậu ta vừa đi, Lý Uyển không nhịn được mà hừ lạnh.
“Cháu ý mà! Năm mới đến rồi cũng không biết kiêng chút đi.
Một năm có hai ngày quan trọng nhất chính là một đầu, một đuôi.
Hai ngày này mà không thuận lợi thì cả năm sẽ không thuận lợi.
Thế mà lại cứ phải làm cho bản thân tức đến khó chịu, thật đúng là không suy nghĩ thấu đáo.”
Lý Uyển không lên tiếng nhưng vẻ mặt vẫn khó chịu như cũ.
Mấy năm nay, thù hận trong lòng bà ta chẳng hề giảm bớt theo người cũ đã mất, mà ngược lại, vì tuổi Phương Cẩn càng ngày càng lớn, khuôn mặt kia lại càng ngày càng giống.
Mỗi khi nhìn thấy cứ như bị kim đâm dao cắt.
“Cháu ý mà!”
Thấy dáng vẻ quật cường của bà ta, cuối cùng Lý Minh Hoa cũng mềm lòng.
Lúc trước, Lý Minh Hoa muốn củng cố thế lực nhà mẹ đẻ, tuyển cháu gái vào cung theo gương của chính mình năm đó, ngồi lên vị trí tôn quý nhất đối với mọi cô gái trên thế gian này.
Vốn tưởng dù không phải là cặp đôi giai ngẫu, tốt xấu gì cũng tôn trọng lẫn nhau.
Ai ngờ được hai người đều có tính cách quật cường, làm ra tình trạng ngày hôm nay, có ai không phải là người số khổ đâu?
Dù sao cũng là cháu gái mà bản thân yêu thích nhất, Lý Minh Hoa vỗ lên mu bàn tay của Lý Uyển, giọng nói cũng mềm mại mấy phần: “Người đã không còn, cháu nên buông bỏ thôi.”
Lý Uyển ngẩng đầu, cười thê thảm: “Cô nói thì dễ, cháu cũng muốn quên.
Nhưng nếu thật sự buông bỏ, vậy bao nhiêu hy sinh, chờ đợi nửa đời trước của cháu đều biến thành chuyện cười sao? Trong lòng cháu nghĩ: Hận người khác luôn tốt hơn so với hận chính mình một chút đi.”
Ánh nến lay động chiếu hình bóng gầy gò của bà ta lên tường.
Lý Minh Hoa mới phát hiện, chỉ chớp mắt thôi mà đứa bé hay rúc vào lòng mình làm nũng kia đã bạc tóc rồi.
Sinh mạng con trai của mình đã dừng lại vĩnh viễn ở thời khắc sáng lạn, khuôn mặt trẻ tuổi cũng khắc sâu vào lòng hai người.
Chỉ quên mất duy nhất một điểm, thời gian trên trần thế vẫn luôn chuyển động, năm tháng như thoi đưa.
“Được, hận đi, có thể làm cháu thoải mái một chút thì cứ tiếp tục hận đi.”
Lý Minh Hoa nâng bàn tay gầy gò khô quắt vuốt tóc Lý Uyển, đáy mắt đục ngầu lộ vẻ dịu dàng: “Chuyện của Diên Tú thì cháu yên tâm.
Con bé kia sẽ biến mất không còn tung tích trên đời này rất nhanh thôi.
Sẽ không ảnh hưởng chút nào đến Diên Tú.”
Lý Uyển mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
“Đứa bé ngốc, thật sự tưởng là cô già rồi nên mắt mờ?”
Lý Minh Hoa cười.
Giờ khắc này, bà ta không phải là một bà già mặt mũi hiền từ nữa, mà giữa ánh mắt, lông mày hiện ra vẻ oai hùng, cái mũi cao thẳng, khóe miệng nhếch lên, không một nét nào không hiện lên nhuệ khí.
Sĩ tộc Lũng Tây, thế gia trâm anh, tuyệt không phải là gối thêu hoa vô dụng.
“Vốn còn giữ con kia lại là muốn vì đại kế.
Nhưng mà nó lại có thể có quan hệ với Diên Tú thì không thể giữ lại được.
Quân cờ để thành đại sự có thể lại đi tìm, nhưng loại người làm loạn việc nhỏ này, cho dù chỉ là một khả năng bé như cái đinh cũng phải diệt ngay lập tức, vĩnh viễn không thể lưu lại hậu hoạn!”
Lời này như mang theo băng giá, từng chữ một đều mang theo gió tuyết mà ra làm trong lòng Lý Uyển có chút không rét mà run.
Bà ta nhìn vị cô ruột ở lâu trong thâm cung này, năm tháng để lại bao nhiêu dấu vết trên thân thể bà, nhưng lại chưa bao giờ ăn mòn được trái tim kiên nghị kia.
Bà vẫn giống hệt như trong truyền thuyết gia tộc, oai hùng quả cảm, sát phạt quyết đoán.
Trong lòng Lý Uyển như có một dòng nước ấm chảy qua, càng nhiều hơn là lòng khâm phục trước nay chưa từng có.
Hóa ra, cô vẫn luôn hiểu mình…..
Chỉ là bà ta không hiểu: “Thế vì cớ gì mà cô lại không xử lý nó sớm hơn, phải biết là mấy ngày nay, Diên Tú không chỉ gặp mặt nó, còn bởi vì con tiện tì này mà suýt thì gây ra đại loạn.”
“Vẫn còn trẻ tuổi mà.”
Lý Minh Hoa lắc đầu, rất không đồng ý: “Thế mà con bé này lại được tiểu Hoàng đế của chúng ta coi như tròng mắt đấy, bây giờ động tay chân không phải là bắt rận trên đầu người hói à -- Quá rõ ràng rồi.
Từ ngày mai sẽ bắt đầu ba ngày trai giới liên tục, lại đi Thái Miếu tế tổ hai ngày.
Trong thời gian năm ngày, hôm nay có hỏa hoạn, có lẽ sáng mai sẽ có nơi nào đó canh phòng không nghiêm.
Cô nương kia nhanh nhẹn, nếu biết đứa bé nào đó nay đang ở nhà chờ chết, nhất định sẽ đi thăm nó.
Xóm nghèo nơi hẻo lánh, nhiều người hỗn tạp, khó đảm bảo một cô gái có thể đi ra bình an.”
Nói xong những lời này, ánh mắt bà ta lại chuyển đến trên người Lý Uyển, cái nhìn như Quan Âm thương xót thế gian: “Uyển nhi, yên tâm, tuyệt đối cô sẽ không để một chút sơ hở nào xuất hiện.
Bất kể là ai, nếu thiên ý ngăn cản, ta sẽ nghịch thiên.
Nếu nhân họa cản trở, ta sẽ diệt nhân!”
Lý Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta, mà tầm mắt hơi tránh né.
Đặt những lời này trong đầu suy đi nghĩ lại thật cẩn thận, lại phát hiện ra càng nghĩ càng loạn.
Trong lúc nhất thời, vị cô ruột này cũng trở nên mới lạ hẳn ra.
Cảm giác quen thuộc lại một lần nữa xoa vai nàng: “Đừng sợ, cô làm tất cả đều là vì Lý gia!”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Lý Uyển chính là một cái bao cỏ, mồm miệng độc ác mà lòng dạ nhát gan.
Người hung ác thật sự vẫn phải là lão Lý với danh hiệu Thái hoàng thái hậu xuất mã.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...