Đối diện với sự ngây thơ trong sáng của nàng, Lý Diên Tú thật sự không thể nào nổi nóng được.
Chẳng có cách nào, những phụ nữ mà chàng tiếp xúc từ nhỏ, nếu không phải nhiều mưu lắm kế thì lại là chất phác nhạt nhẽo.
Kể cả tính cách hơi sinh động một chút cũng không tránh khỏi khuôn phép quy củ lễ giáo.
Thời gian lâu dần liền mất đi bản tính, dần dần trở thành cùng một bộ dáng.
Cũng chỉ có cô nương sinh ra nơi núi rừng hoang dã như Lạc Anh, lớn lên không vướng mắc bất cứ sự kiềm chế nào.
Cuộc sống khó khăn làm nàng gian xảo hơn chút, nhưng sự dạy bảo của cha mẹ giúp nàng không đánh mất một tấm lòng son.
Dưới hoàn cảnh phức tạp nặng nề mới dưỡng ra được một tính cách độc nhất vô nhị như thế.
Thích là thích thật, nếu ghét, cũng là ghét thật.
Dù như vậy, Lý Diên Tú vẫn không quên dẫn dắt cho nàng nói nhiều thêm chút.
Sau khi biết được là Trương Đại bạn tìm ra Thuận Hỉ, trong lòng chàng đã đoán được lờ mờ rồi.
Nhưng mà lúc này còn muốn giấu nàng.
“Bao lâu cô đi thăm Thuận Hỉ một lần? Lần sau gọi tôi đi cùng nhé.”
Lạc Anh vỗ đầu, hỏng rồi!
“Chỉ mải ôn chuyện với anh, tôi phải khẩn cấp đi về thôi.”
Thấy nàng vội quýnh lên phải đi, Lý Diên Tú ngăn nàng lại: “Đi làm gì, vội thế cơ à?”
Sức lực chàng rất mạnh, nắm cổ tay Lạc Anh rất chặt, chặn lại bước chân của nàng.
“Tôi rất gấp gáp thật, tôi phải quay về.
Đoạn thời gian này tiểu Phòng tử tức giận, nếu không lấy lòng, cậu ấy không cho Thuận Hỉ đi học nữa thì phải làm thế nào đây?”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của nàng như là đã quan tâm thật sự đến cái người không rõ lai lịch kia rồi.
Lý Diên Tú cau mày, cố ý nói: “Đây không phải vừa đẹp à? Dù sao cô không thích học hành, nghĩ chắc em trai kia của cô cũng không thích, đây là vừa khéo đỡ phải bị giày vò.”
“Phi!” Lạc Anh không chịu nổi người nào nói xấu Thuận Hỉ, lập tức nhổ nước bọt: “Nó thông minh hơn tôi nhiều, đầu óc giống cha tôi, rất tốt đấy.
Hơn nữa, tôi không thích học mới bảo nó học cho tốt vào.
Cũng không thể để ngày sau xuống suối vàng gặp cha, hai chị em lại chẳng được đứa nào đi.”
Lý luận quái lạ thế này làm cho Lý Diên Tú nghe mà không biết nên khóc hay nên cười.
Không khỏi trêu nàng: “Cái này thì không đúng rồi, nếu muốn làm rạng rỡ tổ tông thì tự mình phải cố gắng chứ.
Việc gì cũng đặt trên thân người khác sẽ không vững chắc.
Lạc Anh kỳ lạ nhìn chàng: “Nó có phải người ngoài đâu, là em trai tôi mà.
Còn nữa, hôm nay sao anh nói nhiều thế, có phải bị lạnh ngốc luôn rồi không?”
Dứt lời, nâng tay lên sờ trán chàng.
Để sưởi ấm, hai người đã đứng rất gần, Lý Diên Tú vốn còn có thể giữ chút khoảng cách.
Nhưng động tác của Lạc Anh như thế làm quần áo chạm qua, tay áo dày rộng phớt qua gò má của chàng để lại hương thơm chỉ thiếu nữ mới có.
Đừng nói các cụ thường xem hồng tụ thiêm hương là chuyện đẹp nhất, hóa ra không phải chỉ tình cảnh mà là chỉ cần có mỹ nhân bên cạnh, nơi nơi sẽ lưu hương, lưu tình.
“Không nóng mà.”
Lạc Anh thu tay lại vào trong áo khoác như cũ, nhìn ánh mắt thất thần của chàng, bĩu môi: “Xong đời, chắc chắn là ở bên ngoài lâu quá, lạnh đến ngốc luôn rồi.”
Hả!
Lý Diên Tú lơ mơ quay đầu lại, lúc nãy nàng nói gì thế nhỉ?
Chàng đang muốn mở miệng lại nghe thấy một tiếng hắng giọng thật mạnh từ phía sau lưng không xa truyền đến.
Lập tức ngầm hiểu, cúi đầu hỏi thiếu nữ đang dậm chân để sưởi ấm: “Cô muốn hồi cung à? Nếu không muốn, tôi sẽ…..”
“Đương nhiên phải quay về rồi.” Lạc Anh không thèm nghĩ ngợi: “Tôi còn có việc muốn xin tiểu Phòng tử nữa.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý kia, Lý Diên Tú thấy rất buồn cười, dặn dò: “Dù sao cậu bé cũng là Cửu ngũ chí tôn, cô đừng xem cậu ấy như một đứa trẻ con thật.
Đã từng nghe “Thiên tử giận dữ, triệu người phơi thây” chưa?”
“Biết rồi mà, anh dài dòng thật đấy.”
Trong lòng Lạc Anh bỗng ấm áp, hóa ra là lò sửa tay được nhét về như cũ.
Lại ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt dịu dàng quan tâm của Lý Diên Tú:
“Trong cung phải cẩn thận mọi thứ, mấy ngày này tôi sẽ nghĩ cách đón cô ra ngoài.
Trước lúc đó thì cô không được gây sự, biết chưa?”
Mới nghe thì nàng còn hơi cảm động, đến câu cuối cùng, chút cảm động không dễ có được đã biến mất sạch ngay lập tức.
Lạc Anh không nhịn được mà nhe răng trợn mắt: “Tôi mới không gây sự đâu, không phải người ta nói qua ba ngày là phải nhìn với con mắt khác à, chúng ta đã xa nhau đến bao nhiêu lần ba ngày rồi, anh cũng quá xem thường người ta đấy.”
Lý Diên Tú sững sờ, chợt nở nụ cười.
Chàng được sinh ra với một đôi mắt phượng, bình thường nhìn thấy trong trẻo, lạnh lùng vô cùng.
Nhưng khi thật sự cười lên mới phát hiện quả thật là hút hồn người ta, đến cả ngũ quan trước nay nhạt nhẽo cũng lập tức sinh động hẳn lên.
Khó trách với tính cách thế này mà năm đó cũng trở thành nhân vật được hồng tụ toàn thành vẫy gọi.
“Còn biết dùng thành ngữ, quả thật là phải nhìn bằng con mắt khác, tại hạ thụ giáo.”
Thấy chàng chắp tay làm lễ, Lạc Anh tự hả hê trong lòng.
Lại nghe thấy tiếng ho quen thuộc vang lên, không khỏi buồn bực, chỉ hắn:
“Có phải Tảng Băng Lớn lạnh nên ốm rồi không? Tôi thấy mỗi lần anh ta ho lại nặng hơn đấy.”
Sao Lý Diên Tú lại không hiểu ý của bạn tốt? Cũng không muốn vạch trần bèn thuận nước đẩy thuyền: “Đúng đấy, nơi này lạnh lẽo, không nên ở lâu, tôi đưa cô về.”
Hai người sóng vai cùng đi từ trong rừng ra, bước lên ánh trăng chậm rãi đến trước mặt Tần Miện.
Không biết là ánh trăng làm mờ mắt người hay là thật sự lạnh quá, thế mà hắn lại thấy hai người này đứng cạnh nhau xứng đôi phết.
Xứng đôi?
Phi phi phi!
Tần Miện âm thầm phỉ nhổ chính mình: Nghĩ cái gì thế? Người anh em của hắn là nhân vật trời quang trăng sáng bậc nào cơ chứ, sao có thể bị một thôn nữ nhỏ nhoi nhúng chàm được.
Huống chi còn là một cô gái nông thôn thô lỗ, bất nhã vô cùng.
Nhưng mà hai người này đã có hôn ước từ trước, nay lại trùng phùng, giờ đây còn nói chuyện riêng trong rừng sâu.
Tần Miện cảm thấy là một người bạn tốt thì phải làm hết chức trách, nhắc nhở cho sớm, dù sao cũng không thể để Diên Tú rơi vào bẫy của cô này mới được.
Cho đến tận khi đưa người vào cung, hắn chưa nói một tiếng nào.
Hắn khoanh tay trước ngực, thân hình cao lớn như một tòa tháp nhỏ.
Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt đất, chỉ một nơi duy nhất không được chiếu đến chính là chỗ bóng lưng hắn.
Tần Miện lạnh mặt nhìn góc nghiêng khuôn mặt của bạn tốt.
Mặt mày chàng giãn ra, ánh mắt dịu dàng lấp lánh màu nước, mũi cao môi mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn mà thấy vô cùng nguy hiểm.
Không sai, vô cùng nguy hiểm.
Lần trước nhìn thấy chàng có dáng vẻ này là đối với Ninh Nghiên đấy.
Tần Miện quyết định tất phải dừng cương trước bờ vực.
Nếu không bi kịch tương tự lại diễn ra một lần nữa thì người bị thương chỉ có thể là Diên Tú.
Nghĩ đến đây, hắn gọi thẳng tên của chàng, định nói chuyện chân thành, thẳng thắn cho thật tốt.
Lại không ngờ sau lưng có một tiếng cười quen thuộc dọa người ta phải nhảy dựng lên:
“Tôi nói này, cảnh đẹp ngày tốt như thế, người ta làm bạn với giai nhân dưới ánh trăng, tên lắm chuyện nhà anh không hiểu ánh mắt thì cũng thôi đi, còn muốn quấy rầy nhã hứng của người ta à, đúng là chẳng ra làm sao cả.”
Tần Miện quay đầu, thấy một người ở phía sau cài trâm ngọc, khoác áo choàng, đang mang vẻ mặt trêu chọc với nụ cười nhạt, không phải Ninh Mặc thì còn có thể là ai?
“Sao anh lại đến rồi?”
Cũng không biết hắn ta đã đứng đây bao lâu rồi, làn da vốn đã trắng lại càng giống màu ngọc, đôi mắt như điểm nước sơn, phối hợp với vẻ mặt ngả ngớn hay dùng, hắn ta nhìn làm Tần Miện dựng tóc gáy.
Ninh Mặc chậm rãi tiến lên, thế này Tần Miện mới phát hiện hóa ra trong tay hắn ta còn ôm một lò sưởi tay, chỉ là trên đỉnh đầu có vài bông hoa sương, bước chân cũng không nhẹ nhàng như mọi khi.
“Không đến đây xem thử thì sao có thể thấy một màn này được.”
Ninh Mặc hứng thú dạt dào hất cằm về phía trước: “Sao tôi không biết Diên Tú và cô nàng này lại là người quen cũ?”
“Chuyện anh không biết còn nhiều lắm.” Tần Miện bực mình, chỉ cảm thấy một đợt sóng còn chưa lắng mà lại có một đợt khác đang nổi lên, trong lòng lạo xạo khó chịu, trực tiếp lên tiếng: “Lý Diên Tú, anh định đứng đấy làm cái cột nhà à?”
“Chẹp chẹp chẹp.”
Ngón tay thon dài của Ninh Mặc không ngừng vuốt ve hoa văn trên lò sưởi, miệng lẩm bẩm: “Nói anh không hiểu phong tình, đúng thật là, đấy gọi là hòn vọng thê, hiểu chưa?”
Lúc này Lý Diên Tú đã đi đến chỗ hai người, vừa kịp nghe được nửa câu sau của Ninh Mặc, phản bác: “Anh ấy vốn chỉ có cơ bắp, anh còn trêu như thế nhỡ đâu anh ấy tưởng thật thì phải làm thế nào.”
Tần Miện nhủ thầm: Chỉ bằng dáng vẻ anh triền miên nhìn cái cô kia thôi mà bảo tôi đừng tưởng thật thì sợ là rất khó đấy.
Ngoài miệng lại không chọc thủng, biết ở bên cạnh còn có một con khổng tước hoa hòe hoa sói thích làm loạn thì sẽ không đến lượt mình đâu.
Quả thật, Ninh Mặc cười nói với chàng: “Tiếc là tôi đến muộn rồi, nếu không để tôi làm chủ mời Lạc Anh cô nương cùng đến lầu Vọng Hương uống rượu, thế nào cũng tốt hơn đứng đây chịu lạnh.”
Hắn ta không tập võ từ nhỏ, thân thể so với hai người này mà nói thì yếu hơn nhiều.
Lý Diên Tú vừa nghe liền nhớ ra Lạc Anh nói Ninh Mặc dẫn nàng đi uống rượu hoa, không khỏi nhíu mày.
“Không cần đâu, nàng là một cô bé nông thôn chưa thấy qua phố chợ, có gì sẽ học đấy.
Mấy nơi chướng khí mù mịt kia vẫn ít dẫn nàng đi thì mới tốt.”
Ninh Mặc chớp mắt với chàng: “Lời này của Diên Tú như có ý chỉ gì đó nhỉ.
Không biết chỗ nào là chướng khí mù mịt, chỗ nào mới thích hợp cho cô ấy đi? Anh dứt khoát liệt kê ra đi, lần sau tôi dẫn cô ấy đi uống rượu sẽ dựa theo nơi anh viết ra mà đi.”
Trong lúc nhất thời, khói thuốc nổ vô hình dần dần tràn ngập.
Mặc dù Tần Miện chất phác hơn chút nhưng cũng không ngu ngốc.
Hắn mẫn cảm nắm bắt được không khí kỳ lạ giữa hai người, vỗ vai Ninh Mặc một cái thật mạnh: “Tôi nói này, anh lại đến xem náo nhiệt cái gì, còn chê chưa đủ loạn à?”
Ninh Mặc bị hắn vỗ mạnh bất thình lình như thế, bả vai trùng xuống, suýt thì làm rơi lò sưởi tay.
Bị đánh như thế nhưng hắn ta vẫn nhe răng há mồm như cũ, xoa bả vai, ngước mắt lên cười khổ: “Cái tên lỗ mãng nhà anh, tưởng tôi là anh à? Nếu cái vai này bị vỗ nát rồi, không biết sáng mãi sẽ có bao nhiêu cô nương của thành Ưng Thiên sẽ rơi lệ đấy.”
Mày rậm của Tần Miện giãn ra, giọng nói ồm ồm: “Thế càng tốt, xem như tôi đây giúp dân trừ hại.”
Nói đùa thêm mấy câu, không khí lạ lùng lúc nãy đã biến mất, Tần Miện quay đầu nhìn Lý Diên Tú: “Thế nào? Bây giờ ai về nhà nấy hay là tìm chỗ lại uống một chầu nữa?”
Lý Diên Tú nhíu mày, có vẻ như đang nhìn hắn, thật ra ánh mắt lại xẹt qua mặt hắn, hướng tới con khổng tước lòe loẹt với vẻ mặt mang ý cười ở đằng sau.
“Cảnh đẹp như thế đương nhiên là phải uống đến không say không về! Thế nào, dám nhận lời không?”
Tần Miện còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng cười khẽ ở bên tai: “Được!”
Bước chân của Ninh Mặc nhẹ nàng, chậm rãi tiến lên, dung nhan tuyệt thế kia dưới ánh trăng lại càng làm động lòng người.
“Đêm nay, không say không về!”
Trăng treo giữa trời, không biết lúc nào bắt đầu có bông tuyết bay bay.
Ánh trăng bạc, bông tuyết trắng tung bay giữa trời đất.
Bên ngoài hoàng cung, hai thiếu niên nhìn nhau, đột nhiên lại cùng cười, đập tay với nhau.
“Được! Vậy thì không say không về!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...