“Đừng nói bậy!”
Là Lý Diên Tú hoàn hồn trước, lo lắng nhìn dáng vẻ hóa đá của Tần Miện lúc này, thấp giọng trách cự người bạn tốt ở bên cạnh: “Trước khi nói cũng chẳng thèm động não, Trưởng công chúa Bình Lan nổi tiếng thương yêu con gái út, sao có thể làm ra việc này được.”
Đã bị nghi ngờ, Ninh Mặc cũng không vội giải thích mà ung dung nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.
Lần này hắn uống cạn thấy đáy, đặt ly rượu rỗng không xuống bàn, giơ tay cầm cái quạt lên thưởng thức.
Sống quạt bằng bạch ngọc đang được đôi bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng nõn vuốt ve nghịch ngợm.
Chỉ nhìn một lần thì không thể phân biệt rõ chỗ nào là ngọc, chỗ nào là ngón tay nữa.
Cuối cùng Tần Miện không nhịn nổi, đứng bật dậy, mặt tái mét, thả lại một câu: “Tôi chẳng nhàn nhã mà ở lại đây học đòi văn vẻ với anh.
Nếu không phải niệm tình bạn từ nhỏ, chỉ bằng câu nói bôi nhọ gia mẫu kia, tôi cũng phải hung hăng tẩn anh một trận.”
Vòm ngực rộng lớn không ngừng phập phồng, có thể nhìn ra được là tức giận thật sự.
Ninh Mặc nâng mí mắt, nhếch khóe miệng cười: “Đồ ngốc nhà anh, tôi đây mới chỉ mở màn mà anh đã thế này rồi.
Người muốn biết chân tướng là anh, không tin cũng là anh.
Thế thì sao tôi còn nói tiếp được?”
Lý Diên Tú không nhịn được mà nói: “Việc này rất nghiêm trọng, anh đừng có đùa.”
Ninh Mặc nói lại: “Việc này rất nghiêm trọng, đương nhiên tôi không đùa.”
Giọng điệu của hắn chắc chắn như thế mà thái độ lại ung dung nhàn nhã, càng làm cho người ta nghi ngờ.
Cẩn thận suy nghĩ, dù nói Ninh Mặc này hơi phóng đãng nhưng chưa bao giờ mắc sai lầm trong những việc quan trọng.
Nay hắn ta lại nói như thế, khẳng định là nắm chắc chín phần mười.
Tần Miện ngồi xuống như cũ, hiển nhiên, hắn cũng đã nghĩ thông điểm này.
“Thế mới đúng chứ.”
Ninh Mặc cười híp mắt đưa ly rượu sang: “Muốn làm chuyện gì, đầu tiên phải bình tĩnh đã, nếu anh luôn thiếu kiên nhẫn như thế thì sớm muộn cũng sẽ bị thiệt thòi.”
Tần Miện không nhận lấy ly rượu, mày rậm nhíu chặt, đôi mắt không kiên nhẫn, giọng nói cũng hơi xao động, gấp gáp: “Anh nói mau lên!”
Ninh Mặc cười khẽ, lại cầm chén về đổ vào miệng mình, một hơi cạn sạch.
“Muốn tôi nói gì đây? Chính là vì Trưởng công chúa Bình Lan sốt ruột thay ái nữ mới có thể chủ động thỉnh cầu gả con gái cho Hoàng thượng.
Dù sao thì trong số danh môn khuê tú trong toàn thành Ưng Thiên, ai cũng không muốn biến thành Nghiên nhi thứ hai.”
Có rất nhiều sự việc, cứ tưởng chúng sẽ trôi đi theo thời gian, làm lòng người chậm rãi bình lặng xuống.
Nhưng lúc này đây khi đột nhiên hắn ta nhắc đến cái tên quen thuộc thì Lý Diên Tú mới phát hiện căn bản vẫn chưa hề phai nhạt, chỉ là không có cách nào mà đành chôn giấu nó đi, chẳng dám động vào.
Nay bị người đào ra vẫn sẽ đau như cũ.
“Liên quan gì đến Ninh Nghiên.”
Tần Miện nhìn Lý Diên Tú, phát hiện chàng đang cụp mắt không lên tiếng, chỉ có những ngón tay đang cầm ly rượu hơi trắng bạch ra.
“Đầu tháng chín, Đại Hãn của Bắc Ngụy hoăng rồi.”
Đầu óc Lý Diên Tú kêu ong ong.
Ninh Nghiên bị đưa sang đó làm phi tử của Đại Hãn Bắc Ngụy.
Nay người đó không còn, có phải là nàng ấy…..
Nhưng mà lời tiếp theo của Ninh Mặc đã chấm dứt hết ảo tưởng của chàng:
“Kế thừa Hãn vị chính là Nhị hoàng tử Tra Ha Đồ.
Bắc Ngụy vẫn giữ phong tục dân tộc, tân Hãn vương kế thừa tất cả của lão Hãn vương, bao gồm cả phụ nữ.
Tra Ha Đồ là Đại phi sinh ra, cộng thêm Vương phi của hắn đã bệnh chết năm ngoái, đến nay vẫn chưa hề tái giá.
Nếu giờ đã tại vị thì cần một vị Đại phi.”
Tần Miện không hiểu: “Việc này có liên quan gì đến Trăn Trăn? Chẳng lẽ Đại phi của Bắc Ngụy lại để cho một người khác tộc làm?”
“Điều này thì anh không hiểu rồi.”
Ninh Mặc nhìn Lý Diên Tú, giơ tay chọc vào cánh tay chàng, cười nói: “Anh đã đích thân đi Bắc Ngụy một chuyến, chắc là cũng nhìn ra chút manh mối chứ?”
Người sau im lặng không nói.
Một lúc lâu sau chàng mới chậm rãi kể:
“Dưới gối tiên Đại Hãn Mông Ha có tổng cộng mười sáu người con trai, trong đó chỉ có Nhị hoàng tử là Đại phi sinh ra, chỉ có điều, người Bắc Ngụy không xem trọng đích thứ, chỉ nhìn chiến công.
Trong đó, Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử do Công chúa của bộ lạc Khoa Nhĩ Mông sinh đã nhiều lần lập được chiến công, Mông Ha rất yêu thích.
Trong rất nhiều dịp, ông ta đều tỏ vẻ muốn giao Hãn vị trong tương lai cho một trong hai đứa con này, kể cả dân chúng Bắc Ngụy cũng vô cùng sùng bái hai vị Hoàng tử này.”
Cho nên, vì sao lại là Nhị hoàng tử Tra Ha Đồ lên ngôi thì cũng không hề khó tưởng tượng.
Từ xưa đến nay, chỉ cần có lợi ích tất sẽ có âm mưu.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một cũng không được.
Chẳng qua là người Bắc Ngụy đoạt đi không chỉ đất đai của họ mà còn học được con đường chính biến, mưu quyền đoạt lợi.
Nói đến đây, đột nhiên Lý Diên Tú hiểu rõ rồi.
Chàng nhìn Ninh Mặc, phát hiện đối phương đang gật đầu với mình, lộ vẻ hiểu rõ.
Ài!
Lý Diên Tú nhắc Tần Miện: “Chỉ sợ là ngôi vị của Tra Ha Đồ có được không đàng hoàng nên cần một đồng minh.
Phương pháp kết minh nhanh nhất và có thành ý nhất chính là liên hôn.”
Nay con cháu hoàng thất điêu linh, chắc chắn sẽ chọn trong số tông thất.
Mặc dù không đến mức nhất định phải chọn Tần Trăn, nhưng Trưởng công chúa Bình Lan đi trước một bước này cũng là xuất phát từ sự lo lắng của người làm mẫu thân.
Cha mẹ yêu con cái tất sẽ mưu đồ sâu xa.
Lý Diên Tú đứng dậy, thong thả bước đến bên cạnh Tần Miện, vỗ thật mạnh vào vai hắn hai cái, tỏ ý hãy bớt buồn phiền.
Thiên hạ đang trong thời buổi rối loạn, Bắc Ngụy và Nam Trần tất phải đánh một trận, nhưng song phương cũng không hy vọng đánh nhau, ít nhất thì không thể đánh nhanh thế được.
Bắc Ngụy vừa kiến quốc không đến hai mươi năm, vẫn còn đang trong thời kỳ hỗn loạn.
Võ lực của Nam Trần thiếu thốn, căn bản không đánh lại được.
Với thực lực hiện nay, ai cũng không diệt nổi ai.
Nếu muốn so sánh thật sự, chỉ sợ Bắc Ngụy muốn đánh Nam Trần còn có tỷ lệ thắng cao hơn.
Khuôn mặt Tần Miện đỏ lên, đột nhiên, vỗ bàn một cái:
“Cả giang sơn thế này mà mấy đại nam nhân chúng ta không bảo vệ được, còn phải lần lượt dựa vào mấy cô gái yếu đuối đi đổi về.
Triều đình kéo dài hơi tàn như thế thì còn cần nó làm gì!”
“Tần Miện!”
Lý Diên Tú vỗ vai Tần Miện thật mạnh, nói nghiêm túc: “Nói năng thận trọng!”
“Ha ha, từ trước đến nay đều là anh làm loạn không theo lẽ thường, tôi khuyên anh rất nhiều.
Giờ đây đến anh cũng sẽ nói với tôi bốn chữ này?”
Tần Miện tự giễu: “Dù rằng tôi có một bầu nhiệt huyết, bảo vệ dân chúng một phương.
Nhưng hôm nay mới biết, đến cả em gái của bản thân mình cũng không bảo vệ nổi.
Diên Tú, anh nói cho tôi biết rốt cuộc là Nam Trần bị làm sao? Rốt cuộc triều đình bị làm sao? Từ lúc □□ kiến nghiệp chưa quá năm mươi năm, truyền đến nay cũng mới là đời thứ ba, sao lại biến thành thế này được.”
Nói xong chữ cuối, giọng điệu của hắn thế mà lại mang theo chút nức nở.
Tần Miện chôn mặt trong lòng bàn tay thô ráp, gục đầu xuống.
Thấy cảnh này, hai người còn lại đều im lặng.
Ngay cả Ninh Mặc cũng cất vẻ bất cần đời đi, vẻ mặt hắn ta nghiêm trọng, dường như đang nghĩ đến gì đó, lại ngẩng đầu nhìn sang Lý Diên Tú, phát hiện vẻ mặt chàng cũng giống bản thân.
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn nhau không nói.
Hồi lâu sau, Lý Diên Tú mở miệng trước, phá vỡ cảnh tượng im lặng:
“Thế việc hôn sự này, bây giờ anh thấy thế nào?”
Nói thật thì nếu dựa theo sự phân tích của Ninh Mặc, quả đúng là gả vào trong cung đã trở thành lựa chọn tốt nhất.
Dù sao thì người Bắc Ngụy muốn chọn ra sao cũng không thể trực tiếp điểm danh đến Hoàng hậu của Nam Trần.
Nói như vậy thì dù không muốn đánh thật cũng phải đánh, không thể lưu tiếng xấu muôn đời trong sách sử được.
Tần Miện không ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ truyền đến: “Tôi cũng không biết, vốn còn tưởng nếu mẫu thân gả em ấy vì vinh hoa phú quý, trong lòng chỉ hơi oán giận, cũng không khó chịu như thế.
Nay biết được việc này, chỉ hận bản thân là trai tráng mà lại chỉ có thể sợ đầu sợ đuôi, để cho mấy cô nàng yếu đuối lưu lạc tha hương, thật sự là đáng buồn, đáng hổ thẹn.”
Lý Diên Tú nhớ đến Ninh Nghiên, nhớ đến khuôn mặt đang rơi lệ và mí mắt sưng vù của nàng ấy bên bờ sông Vị Thủy, lại thở dài trong đáy lòng, không dám nhớ nhung nữa.
“Thế anh phải suy nghĩ cẩn thận, Tra Ha Đồ muốn cưới một cô gái ngoại tộc làm Đại phi cũng chẳng dễ dàng như thế, lực cản phía Bắc Ngụy cũng không ít.
Nếu thật sự vẫn không muốn thì tôi đi cùng anh gặp Thái hoàng thái hậu.”
Tần Miện ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói hơi khàn: “Cảm ơn, tôi phải đi về trước đã.”
Hắn đứng dậy, lảo đà lảo đảo đi ra ngoài phòng.
Chẳng ai trong hai người ngăn cản, cho đến tận khi bóng lưng hắn càng lúc càng mờ ngoài khung cửa sổ chạm rỗng, Ninh Mặc mới lại rót rượu một lần nữa.
Lý Diên Tú thấy thế, trêu chọc: “Mấy tháng không gặp mà anh đã biến thành quỷ rượu thật rồi.”
“Hôm nay có rượu, hôm nay say, tôi đây gọi là đã nghĩ thông rồi.”
Sau khi Ninh Mặc lại uống một chén, ánh mắt long lanh nhìn Lý Diên Tú một lúc lâu mới nói: “Lúc nãy có phải anh lại khó chịu không?”
Là bạn tốt tri kỷ, sao hắn ta lại không hiểu.
Nụ cười Lý Diên Tú đang treo dần ảm đạm.
Hồi lâu sau mới mở miệng: “Từ khi đi Bắc Ngụy một chuyến, cộng thêm việc ở Kiền Châu, đã có mấy cách nhìn khác.”
“Hả? Xin rửa tai lắng nghe.”
“Nếu trước đây tôi nghe những lời này của Tần Miện sẽ khó chịu, phẫn nộ vì nhi nữ tình trường.
Mà nay tôi lại càng nhiều lửa giận không cam lòng hơn.
Mới được năm mươi năm mà chẳng còn huy hoàng của Trần Quốc ngày trước nữa.
Nếu tiền bối dưới suối vàng mà biết chắc sẽ phẫn nộ biết bao.
Mệt cho tôi còn cảm thấy bản thân không phải loại quần áo lụa là, đi một chuyến mới phát hiện ra cũng chẳng tốt hơn quần áo lụa là gì đâu.”
Từ nhỏ chàng đã lời ít ý nhiều, kể cả hai người họ lớn lên với nhau cũng rất ít khi để lộ lời nói thật lòng như thế.
Thật lòng của Lý Diên Tú chắc chỉ khi đối diện với cô em kia của nhà mình mới dùng đến đi.
Ninh Mặc cầm ly rượu lên che đi sự chua xót ở khóe miệng và vẻ thất lạc nơi đáy mắt.
Một chén lại một chén, dù tửu lượng tốt đến đâu cũng không chịu nổi.
Huống hồ đáy lòng hắn còn đầy buồn bã, sau mấy ly rượu đã hơi lơ mơ say rồi.
Thấy khuôn mặt hắn ta ửng hồng, ánh mắt mơ màng, Lý Diên Tú vội đưa tay cướp lấy bầu rượu, lại làm cho hắn đoạt lại.
“Anh say rồi.”
“Tôi không say.”
Ninh Mặc đứng dậy, cổ tay mềm oặt, bước chân lảo đảo sáp đến gần chàng.
Vừa mở miệng thì lời nói nồng nặc mùi rượu: “Cuối cùng anh đã về rồi, trong lòng tôi vui vẻ, uống nhiều thêm một chén có sao đâu.”
Dứt lời, chân lại loạng choạng, ngã thẳng vào trong lòng Lý Diên Tú.
Chàng nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt được vai của Ninh Mặc, đỡ lấy.
Cũng chẳng để ý bầu rượu đang lăn trên mặt đất, đỡ Ninh Mặc đến nằm dựa trên cái tháp ở bên cạnh.
Tỳ nữ nghe được tiếng động, nhẹ giọng hỏi ở ngoài cửa, sau khi bị chàng phái đi nấu canh giải rượu, căn phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Ninh Mặc nằm trên tháp, hai mắt nhắm chặt, hai đầu lông mày không thể giãn ra.
Có thể thấy được mấy ngày nay hắn cũng rất mệt mỏi.
Lý Diên Tú nhìn bạn tốt thế này, đáy lòng cũng chẳng tốt đẹp gì, khẽ nói:
“Tôi biết lời vừa rồi của Tần Miện cũng đâm trúng lòng anh.
Nghiên nhi là em của anh, chúng ta lại chẳng thể bảo vệ em ấy.
Anh yên tâm, tôi thề đời này nhất định sẽ đón Nghiên nhi ở Bắc Ngụy về đây.”
Ninh Mặc không nói gì, hít thở nhẹ nhàng, không biết có phải đã ngủ rồi không.
Chỉ là sau khi Lý Diên Tú đứng dậy, lông mi của Ninh Mặc khẽ run, đột nhiên há miệng hít một hơi thật sâu, đè nén chốc lát rồi lại thở dài ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...