Lão Lương đã đi rồi.
Đương nhiên là lão không tin thuyết Dao thần, nhưng con bé này lại lộ rõ nét kỳ dị.
Bốn người đàn ông cường tráng như thế mà chỉ một chiêu đã bị đánh đến nỗi không thể động đậy.
Nếu đổi thành bộ xương già của lão chỉ sợ lưng gù cũng bị người ta bẻ thẳng ra rồi.
Càng đáng sợ hơn là lão hoàn toàn không nhìn thấy cả quá trình là ai ra tay giúp đỡ con bé này, người của mình đã bị □□ ngã lăn ra đất chỉ trong nháy mắt.
Lão xúi quẩy đã đi xa rồi, Lạc Anh mới dám hạ dao phay, chui luôn vào nhà bếp.
Cũng không biết nàng lăn qua lăn lại làm gì, mà sau một lúc, lại thấy nàng cầm một cái rổ bánh bột hỗn tạp và khoai nướng, chạy chậm ra ngoài.
Sự tò mò của thiếu niên bị gợi lên trong nháy mắt, cổ tay dùng lực vung lên, cái roi như con rắn tinh được phóng ra nhanh chóng, quấn vào thân cây.
Chàng mượn lực bay xuống, suy đi nghĩ lại, quyết định vẫn đi theo nàng.
Cho dù người có võ công, nhưng một là vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Lạc Anh, hai là lại trốn tránh người khác.
May mà trong thôn chẳng có nhiều đàn ông, cũng không có ai thấy mặt chàng.
Đi một chút lại ngừng một chút, đến khi đuổi kịp nàng rồi ẩn mình trên cây thì mới phát hiện, hóa ra Lạc Anh đến bên dòng nước.
Thiếu niên tò mò nàng đến đây làm gì, lại thấy Lạc Anh chắp hai tay, lạy bốn phía xung quanh, nói vô cùng thành kính:
"Tôi biết là Ngài đã cứu tôi, mấy hôm trước tôi nói chuyện khó nghe, đã đắc tội nhiều.
Mấy thứ này là hiếu kính Ngài, Ngài cứ yên tâm mà ăn nhé, bên trong không cho cái gì đâu."
Dường như để chứng thực lời của mình, nàng vội bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, vừa ăn vừa thề:
"Đồ ăn hôm trước cũng không bị bỏ thuốc, tôi tức quá nên nói lung tung, Ngài đừng có để trong lòng nhé!"
Từ trên cây nhìn xuống chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của nàng, dáng vẻ thỉnh thoảng cúi đầu chắp tay cực kỳ thú vị.
Thiếu niên tò mò làm thế nào mà nàng có thể chắc chắn người cứu mạng nàng chính là mình như thế.
Vừa nãy không phải còn xem dao phay huyền diệu khó giải thích mà đi cúng bái hay sao?
Cứ như là đoán được ý nghĩ trong lòng chàng, Lạc Anh tiếp tục tự nói tự trả lời:
"Làm gì có thần tiên gì gì chứ, nếu thật sự có thần tiên thì nên nhìn kỹ xem dân chúng sống qua ngày như thế nào.
Dù sao thì người có thể lấy đồ mà thần không biết, quỷ không hay ở xung quanh tôi chỉ có một mình người ta.
Thế nên, người ta đương nhiên có thể thần không biết, quỷ không hay mà dạy dỗ bọn chúng."
Thiếu niên sững sờ, nhưng thật ra đã thay đổi một chút ấn tượng vốn có về nàng.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng rời đi, tuyệt đối không thể có liên quan quá sâu với cô bé này được.
Ở cùng với người thông minh lại càng phải cẩn thận, bí mật trên người chàng quá nhiều, thật sự không thể mạo cái gì hiểm được.
Thiếu niên thấy nàng đi rồi, lúc vẫn đang suy ngẫm lung tung thì lại thấy nàng trở lại.
Chàng tò mò nhìn Lạc Anh ngồi xổm xuống, chọn lấy chọn để trong cái rổ, lúc nàng đứng lên thì trong đó chỉ còn hai cái bánh và một củ khoai.
Lạc Anh chắp hai tay lại, lẩm bẩm trong miệng:
"Mỗi lần ân nhân chỉ lấy hai cái, tôi đoán dạ dày của ân nhân khẳng định là rất nhỏ.
Hiện nay thời tiết ấm dần, đồ ăn để lâu rất dễ bị hỏng.
Tôi để khẩu phần của hai ngày ở đây cho ân nhân, số còn lại thì mang về nhà tôi.
Lúc nào ân nhân muốn ăn thì cứ đến lấy nhé, lần này tôi tuyệt đối sẽ không mắng mỏ nữa!"
Thiếu niên hơi bị tức giận.
Lần đầu tiên chàng được thấy một cô gái có thể nói hành vi keo kiệt một cách đàng hoàng, ngay thẳng như thế.
Nếu là thời gian quay ngược ba năm về trước, chắc chắn chàng sẽ phải gặp nàng.
Chỉ tiếc là xưa đâu bằng nay, chàng cũng chẳng phải là tiểu Hầu gia được giai nhân toàn thành săn đón nữa rồi.
Suy nghĩ quá sâu xa lại cảm thấy đau thương, một lần nữa ngẩng đầu đã thấy dưới tàng cây rất vắng vẻ.
Chỉ còn lại hai cái bánh và một củ khoai nướng đen xì xì đang nằm ngay ngắn trên một chiếc khăn tay bằng vải thô.
"Cô bé này, đến cả cái rổ cũng không nỡ để lại."
Hành động không biết nên khóc hay nên cười ấy đã hòa tan chút ưu thương về cố quốc.
Thiếu niên chậm rãi đi xuống, nhặt khăn tay lên, sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng gói đồ ăn thật kỹ, quay người đi về hướng rừng rậm phía sau dòng nước.
Lạc Anh về đến nhà, vừa mới muốn đi vào bếp thì nghe thấy tiếng nói đáng ghét vang lên ở phía sau:
"Này, đám người kia đi rồi à?"
Lúc này, trong lòng Lạc Anh ẩn giấu khúc mắc, lại vì việc này mà căm hận mụ thêm một tầng nữa, liền không có sắc mặt tốt:
"Nếu vẫn chưa đi thì bà có dám ra không?"
Châu thị chẳng thèm để ý tí nào đến việc cháu gái cư xử kỳ lạ với mình, mụ thở phào một hơi, nếp nhăn trên mặt cũng thả lỏng ra một chút:
"Sáng sớm ngày ra đã đánh đánh giết giết, làm cho bà lão ta đây sợ chết đi được.
Nếu để cho ta nói thì lão Lương người kia chẳng ra gì, nhưng được cái có tiền.
Cháu xem chúng ta sống qua ngày thế nào, đã bao lâu chưa được ăn một bữa mỳ tươi rồi."
Lại thế nữa.
Châu thị này chính là nếu ba ngày không bị nghẹn thì sẽ quên sạch sẽ hết những việc ác độc mụ đã từng làm.
Tay Lạc Anh đang đẩy cửa, quay đầu lại nhìn mụ, châm chọc nói:
"Tôi nhớ rõ Ngài lớn hơn lão Lương sáu tuổi đấy, khéo nhỉ, gái hơn ba như ôm cục vàng.
Lão Lương mà cưới bà thì hai tay ôm đầy vàng nhỉ.
Nếu xem như thế, hai người lại chính là nhân duyên do ông trời tác hợp đấy.
Một người không có sĩ diện, cưỡng ép con gái nhà lành bán thân, một người táng tận lương tâm, bán con bán cái.
Bà còn có thể ăn cơm trắng, ăn mỳ tươi, cũng sẽ không suốt ngày tính kế tôi nữa!"
Châu thị tự tìm mất mặt, lại không dám đắc tội người duy nhất bản thân có thể dựa vào.
Vừa đi mò đồ ăn, vừa than thở:
"Mẹ cháu dịu dàng ngoan ngoãn biết bao nhiêu, sao có thể đẻ ra con bé lợi hại thế này chứ!"
"Đừng nhắc đến mẹ tôi!"
Không nói thì vẫn còn tốt, vừa nhắc đến người thân, Lạc Anh dựng hết lông lên ngay lập tức:
"Trước khi cha tôi đi đã đưa bạc và ba mẹ con chúng tôi giao phó cho Ngài.
Nhưng mà Ngài thì sao đây? Đi cờ bạc thua hết tiền thì bèn tính kế mẹ tôi và em trai tôi!"
Vừa nghĩ đến không biết bây giờ mẹ và em trai đang ở đâu, mà người khởi xướng tất cả là mụ già đang ở trước mắt, Lạc Anh chỉ hận không thể đánh mụ một trận thật hung ác để tiêu tan bớt tức giận trong lòng!
"Mẹ tôi tốt, dịu dàng, ngoan ngoãn, còn không phải bị Ngài nói bán liền bán luôn à.
Tôi sẽ không giống như thế, nhà họ Lương ấy mà, ai muốn hưởng phúc thì tự gả đi, tuyệt đối tôi sẽ không can thiệp!"
Nói xong, nàng hung hăng cầm dao phay trên bàn lên, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìm chằm chằm Châu thị, dọa mụ sợ đến đôi chân gầy guộc run rẩy, chạy vội ra ngoài không ngừng.
Thấy người đi rồi, Lạc Anh lại hung hăng vung dao chặt vào cái thớt.
Nếu không phải còn cần mụ già này nhận ra người môi giới lúc trước, nàng thà đeo trên lưng tội danh giết người thân, cũng muốn tự mình tiễn mụ đi Tây Thiên!
Chỉ có thể hận mụ già gian xảo này, mỗi khi hỏi đến chuyện nghiêm chỉnh thì đều giả vờ hồ đồ.
Nghĩ ra được là mụ cũng hiểu tính tình của Lạc Anh, một khi tìm được người nhà sẽ không thèm để ý đến mụ nữa.
Dù sao mụ cũng chẳng còn sống được bao lâu, cứ lấy dây thừng buộc thật chặt cháu gái này lại, già hơn nữa cũng có chỗ trông cậy.
Lạc Anh hít vào một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại, nàng vẫn còn phải làm một chuyện càng gấp gáp hơn.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Lạc Anh ngồi im hồi lâu, cho đến tận khi nghe thấy tiếng cửa gỗ kẽo kẹt đóng lại, tức khắc liền đứng lên cứ như mông có gắn tên vậy.
Nàng bước nhanh đến trước cửa, nhìn trái phải một vòng thật kỹ, thấy không có gì bất thường thì mới rón ra rón rén khép cửa lại.
Nàng tùy tiện túm lấy một nắm cỏ khô, chà xát ở bức tường phía dưới ô cửa sổ mãi đến khi lộ ra một khe hở.
Lạc Anh nhanh chóng ném đồ vật nhăn nhăn nhúm nhúm trong tay xuống, nhặt cái gắp than lên, cạo dọc theo khe hở.
Bụi rơi xuống đất càng nhiều, khe hở càng lúc càng lớn, đến khi cạo được một cái lỗ nhỏ có thẻ nhét vừa ngón tay thì Lạc Anh nhét một chân của cái gắp than vào, dùng sức nâng lên, viên gạch ở đó theo động tác này cũng dịch ra một nửa.
Lạc Anh cẩn thận rút viên gạch xuống, giơ tay thò vào bên trong mò mẫm một lúc lâu.
Động tác trên tay càng lâu, vẻ mặt nàng càng nôn nóng.
Mãi cho đến khi chạm tay vào một cái bọc phồng phồng, lòng nàng lập tức tràn ngập vui sướng.
Dùng hai ngón tay chậm rãi kẹp lấy một góc vải, chậm rãi kéo nó ra.
Đợi cho đến khi vật kia ở vị trí vừa phải, Lạc Anh lật tay mò vào, túm chặt cái bọc ở trong lòng bàn tay, lại xác nhận cửa và cửa sổ đều đóng chặt, trong viện không người, nàng mới buông lỏng bàn tay, một miếng vải màu nâu nhăn nhăn nhúm nhúm lộ ra.
Sau khi nàng mở ra, kiên nhẫn đếm đi đếm lại, không nhiều không ít, vẫn là mười hai đồng tiền đồng.
Kế đó, nàng lấy một đồ vật từ trong lòng ra, nhanh chóng bỏ vào miếng vải.
Sau đó lại nghĩ ngợi, thế là lấy ra một lần nữa, để ở trước mắt, nhìn thật cẩn thận.
Đây là một cái trâm cài bằng vàng, trên đầu còn có một viên đá quý đỏ thẫm, cực kỳ xinh đẹp.
Tuy rằng Lạc Anh không phân biệt được cụ thể là gì, nhưng nhìn vào hình thức vô cùng khéo léo này cũng biết không phải là vật tầm thường.
Ban nãy khi nàng đi tặng bánh cho tên trộm vặt thì nhìn thấy, đầu óc nóng lên, vội giẫm chân giấu nó đi trước.
Tim Lạc Anh đập bình bịch, trong lòng biết vật này tám, chín phần mười là do tên trộm kia đánh rơi.
Nhưng vừa nghĩ đến chỉ dựa vào mình thì ngày tháng năm nào mới có thể tìm được người thân cơ chứ, thần sui quỷ khiến nên mượn cơ hội đặt bánh xuống, lén lút giấu vật đang giẫm dưới chân vào trong tay áo, chạy nhanh suốt đường về.
Nàng chắp hai tay lại, kẹp cái trâm vàng trong lòng bàn tay, miệng lẩm bẩm:
"Ân công, xin lỗi nhé.
Đợi tôi tìm được mẹ và em trai về, nhất định sẽ tích góp một cái trâm trả lại."
Nói xong những lời này thì hình như trái tim đang đập loạn nhịp cũng yên ổn hơn nhiều.
Sau đó, nàng cho cái trâm vàng vào trong miếng vải, dùng sợi dây nhỏ buộc thật chặt, để lại chỗ cũ y nguyên như trước.
Khó khăn khôi phục tất cả như hình dáng vốn có, chưa kịp nhẹ nhõm thì nghe thấy dường như có động tĩnh gì đó ở phòng để lương thực.
Nàng bị dọa sợ đến nhảy lên, lập tức đẩy cửa đi ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...