Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!


Ngã ba đường, ba người ba mặt nhìn nhau.
Nói một cách chính xác thì hẳn là Lạc Anh và Ngọc Xuân hai người hai mặt nhìn nhau, tiểu Phòng tử nắm tay Lạc Anh -- Từ sau khi ra khỏi cái miếu nát, tay nhỏ của nó chưa hề thả ra.

Lúc này đây, khuôn mặt ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh ngắm kiến khuân đồ, rất là ngây thơ.
Cuối cùng, vẫn là Lạc Anh thử mở lời dò hỏi trước: “Thế, chúng tôi đi nhé?”
Ngọc Xuân không nói gì, cậu ta cúi đầu, nhìn chằm chằm kiến dưới chân tiểu Phòng tử.

Hy vọng bản thân cũng có thể biến thành một thành viên trong số rộn ràng nhốn nháo kia, chẳng sợ suốt đời mệt nhọc, tốt xấu gì cũng có thể có một cái tổ để về.
Lạc Anh lại hỏi: “Cậu dự định sau này làm thế nào?”
Nước mắt của Ngọc Xuân rơi xuống đất tí tách từng giọt, một giọt nước mắt lấp lánh, trong suốt rơi đúng vào một con kiến nhỏ ở bên dưới, bao trùm lên nó.

Sau khi con kiến nhỏ giãy giụa không ngừng, cuối cùng nó cũng phá được bọc nước mà ra, một lần nữa tiếp tục lao động theo đội kiến.
Lạc Anh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, không đành lòng tí nào.


Oán giận ban đầu với cậu ta đã tan thành mây khói từ sớm rồi.
“Thật ra, hắn ta chết là một việc tốt cho cậu.

Cậu cũng mười tuổi rồi, vào tiệm nào đó làm thuê, không cần tiền công nhưng ít nhất cũng được ấm no.

Dù sao cũng tốt hơn làm ăn mày trên phố bị người ta đánh đập hung ác.”
Lời của nàng đổi lấy sự im lặng hồi lâu như cũ của Ngọc Xuân.
“Chị ơi.”
Tiểu Phòng tử chỉ vào khuôn mặt tròn vo mập mạp của mình: “Em đói rồi.”
Đứa bé này, làm gì có ai đói rồi lại đi chỉ vào má cơ chứ.
Lạc Anh dùng tay áo lau bụi trên mặt nó, lại véo một cái trên má phúng phính.
Nàng thật sự xem tiểu Phòng tử như em trai của nàng để yêu thương rồi.

Vừa nâng mắt lên liền đối diện với đôi mắt nhút nhát của Ngọc Xuân.
Trong ánh mắt đó chậm rãi hiện lên tình cảm hâm mộ.
Lạc Anh sững sờ, lại bị tiểu Phòng tử kéo tay:
“Chị, em lạnh, chúng ta đi thôi.”
Đôi mắt đen như nho của bé trai đáng yêu nhìn nàng, làm cho trái tim của người ta cũng trở nên ấm áp.
Hoàng hôn buông xuống, xuân ý se lạnh.

Lạc Anh kéo kín lại cổ áo của tiểu Phòng tử, tạm biệt với Ngọc Xuân, tiện thể đưa cho cậu ta hết chỗ bánh nướng trong bọc đồ và một xâu tiền:
“Tôi thấy người trong thành này toàn xem mặt bắt hình dong, cậu đi mua một bộ quần áo đẹp chút, rồi rửa mặt chải đầu.

Chỉ cần chịu được khổ thì ở đâu cũng có thể sống được.”
Đôi mắt Ngọc Xuân ngập nước, nhìn Lạc Anh không chịu đưa tay ra.
“Mau nhận lấy đi.”

Nàng nhét luôn đồ vào tay Ngọc Xuân, trong lòng rất khó chịu: “Nhất định phải sống sót đấy, biết chưa? Sau này còn có ngày tháng tốt, nhất định sẽ có cuộc sống tốt lành!”
Ngọc Xuân nhìn xâu tiền trong tay, cuối cùng cũng không nhịn được thêm nữa, nước mắt tràn mi.
“Đi thôi, đi thôi.”
Lạc Anh nắm tay tiểu Phòng tử, hốc mắt cũng bắt đầu ngấn nước.

Bàn tay kia của nàng vẫy tạm biệt Ngọc Xuân: “Có duyên sẽ gặp lại.”
Ngọc Xuân ôm đồ trong tay, ba bước quay đầu lại một lần, hai bước lại tạm dừng chân, chần chờ thật lâu.

Cuối cùng, bóng lưng gầy yếu của cậu ta dần dần biến mất trong bóng đêm sâu thẳm.
Trong lòng Lạc Anh thương cảm vô cùng.
Thế mà lúc này tiểu Phòng tử lại đau bụng muốn đi nhà xí, bảo nàng chờ.

Khó chịu trong lòng Lạc Anh cũng chẳng còn nhiều nữa, kệ tiểu Phòng tử chạy đi nhanh như chớp, nàng tìm chỗ ngồi xuống.
Đợi sau một nén hương, tiểu Phòng tử thở hổn hển chạy về:
“Chị, chúng ta đi thôi.”
Lạc Anh gật đầu, có vẻ như lại nhìn về phía Ngọc Xuân đi mất.

Nắm tay tiểu Phòng tử rời khỏi chỗ này, cũng không quay đầu lại.

Qua thời gian khoảng chừng ba nén hương, nơi không xa phía sau lưng có ánh lửa như ráng chiều, chiếu sáng khắp bầu trời đêm.

Dù ngọn lửa khá lớn nhưng vì chỗ đó hẻo lánh nên cũng không có người nhận ra.

Hôm sau, khi mọi người phát hiện thì cái miếu nát kia đã bị thiêu thành tro tàn từ lâu rồi, càng miễn bàn đến xác nam nhân bị độc chết ở bên trong.
Những điều này là nói sau, tạm thời không bàn đến.
Lại nói về Lạc Anh nắm tay tiểu Phòng tử đi đến nơi có nhiều dấu chân người hơn, cuối cùng nàng cũng thở ra nhẹ nhõm.
Bây giờ, việc nàng phải làm là đưa tiểu Phòng tử về nhà thật nhanh chóng, không ngờ vừa hỏi đến địa chỉ, suýt nữa thì giật mình đến ngất luôn:
“Gì cơ? Muốn chị đưa em về Ưng Thiên?”
Lạc Anh liên tục xua tay, lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, không được, chị còn có việc nữa.”
Tiểu Phòng tử tội nghiệp nhìn nàng: “Chị, chị gái tốt, nếu chị không để ý đến em nữa thì nhất định em sẽ lại bị người xấu bắt đi đấy.”
Đúng là Lạc Anh chẳng có
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui