Suỵt Ngoan Ngoãn Chút Nào

Thành công chọc cho Nguyễn Hoài Nam một bụng tức, hai vợ chồng vui vẻ tay trong tay rời khỏi bệnh viện, Đặng Tần Nhiên ngồi ghế lái Tâm Châu ngồi ghế phụ bên cạnh, chiếc xe ô tô từ từ rời khỏi bãi đỗ xe di chuyển trên đường bê tông đông đúc.

" Bây giờ em muốn đi đâu? "

Giọng anh dịu dàng cất lên, Tâm Châu mấy giây rồi còn nở nụ cười vui vẻ hiện tại sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng lo lắng.

Cô vừa mới nhớ ra, vào khoảng thời gian sắp tới em gái sẽ gặp chuyện mà ra đi, xác nhận thời gian qua điện thoại, cố gắng thu xếp lại ký ức trong kiếp trước, cô cẩn thận sàn lọc những dấu hiệu bất thường từ em gái.

Tâm Châu biết hiểu tính cách của em gái mình, Phạm Ngọc Như tuyệt đối không phải kiểu người dễ dàng nghĩ quẩn, nếu bây giờ đã được cho một cơ hội nữa thì Phạm Tâm Châu sẽ không để một cô gái tốt như Ngọc Như phải ra đi.

Không thấy cô nói gì, Đặng Tần Nhiên lia ánh mắt sang nhìn cô trong giây lát, anh nhận ra tâm trạng người bên cạnh không ổn, thế là anh lái xe đến gần mép đường rồi dừng lại.

Đặng Tần Nhiên quay người sang nhìn vợ, Tâm Châu lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cô không biết xe đã dừng lại.

" Vợ! Em đang suy nghĩ gì thế? "

Giọng anh vừa đủ để đánh tỉnh lại tâm trí của cô, Tâm Châu hơi giật mình.

" Hả? Anh nói gì? "

" Em suy nghĩ gì có thể nói cho anh biết không? "

Tâm Châu chớp đôi mắt, nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt.

" Em muốn anh giúp một việc. "

" Việc gì, em muốn anh làm gì cứ thoải mái yêu cầu anh sẽ cố gắng hoàn thành. "

" Anh có còn nhớ chuyện của Như không? "

Nói đến đây anh đã biết cô muốn anh làm gì rồi.

" Chuyện này anh đã nhớ người từ trước rồi, em yên tâm người thân của em anh sẽ bảo vệ"

Nghe anh nói vậy, đầu Tâm Châu liền nảy số nghi ngờ, có phải anh đã biết chuyện gì không.

" Anh có phải biết gì về chuyện của Như không? "


Anh không vội trả lời câu hỏi của cô, mà đặt ra câu hỏi khác cho cô.

" Em đang nghi ngờ đều gì? "

" Em không tin cái chết của con bé là tự tử, Ngọc Như không thể nào tự tử được, em nghi ngờ Ngọc Như do người khác hại chết. "

" Em suy nghĩ đúng rồi, kiếp trước khi nhìn thấy xác của em ấy anh đã nhìn ra nhiều điểm bất thường, sau đó cũng cho người đi đều tra."

Nghe tới đây Tâm Châu đã không thể bình tĩnh nổi, cô khẩn trương nắm lấy bàn tay anh, gấp gáp hỏi.

" Vậy anh đã điều tra được gì, anh có tra ra ai là hung thủ đã hại Ngọc Như không? "

Đặng Tần Nhiên nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của cô.

" Điều tra có kết quả, Ngọc Như là bị ba người đàn ông bức chết. "

Phạm Tâm Châu hai mắt mở to không tin nổi, cô nhìn thấy rõ sự thương xót áy náy từ ánh mắt của anh khi nói với cô, bị ba người đàn ông bức chết ư…

Khỏi nói rõ cô cũng hiểu lúc chết em gái của cô đã đau đớn tuyệt vọng đến mức nào, bổng chốc cô nhớ đến hình ảnh thân thể lạnh ngắt trắng xanh, cùng gương mặt trắng bệch của Ngọc Như trái tim cô như có ai đó bóp chặt nghiền ép.

Hô hấp cô dần trở nên dồn dập, cô cảm giác hai đáy mắt mình đang có gì đó chảy ra.

Đặng Tần Nhiên ngồi bên cạnh hoảng hốt khi thấy cô khóc, anh vươn tay ôm lấy cô, ôn nhu xoa xoa đầu, vỗ về lưng của cô.

Rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh, cô nhẹ đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh.

" Ba tên đó là ai "

" Em muốn trả thù? Không cần bẩn tay em, anh đã xử chúng rồi. "

" Anh đã làm gì mấy tên đó? "

" Sao em sợ anh giết chúng à, yên tâm anh chỉ phế bọn chúng rồi ném sang khu ổ chuột ở Philippines thôi. "

" Em biết khu ổ chuột ở Philippines nè, mà anh có quen biết bên đó à. "

" Mối quan hệ của anh cũng hơi rộng, ném vài tên tồi tệ sang đó rồi chiếu cố cũng không vấn đề gì. "


Anh nói mà mặt tỉnh bơ, cô vô thức nuốt nước miếng xuống bụng, nếu không phải kiếp trước sau khi chết linh hồn còn vươn vấn trên trần gian, thì cô cũng không biết người cha chồng bình thường dịu dàng chu đáo lại là ông trùm của một băng đảng lớn nhất nước, còn là một doanh nhân đầu tư nước ngoài tài giỏi.

Cô chứng kiến hết tất cả mọi chuyện anh làm vì mình, nhìn thấy một khuôn mặt khác của anh, cô vẫn còn nhớ rõ cái ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo cùng nụ cười thờ ơ điên cuồng đó, đến phút cuối cùng tận mắt thấy anh nằm xuống, giọt nước mắt đã rơi cô cũng theo đó mà biến mất.

Khi tỉnh lại, cô phải mất được một lúc mới bình tĩnh, xác định rằng anh cũng giống như mình, vừa đau lòng vừa tức giận vừa xót xa cô ôm lấy người đàn ông đã vì cô mà làm tất cả khóc không ngừng.

Đến đây cô cảm thấy trái tim mình nhói đau, vô thức đưa tay lên mà ôm ngực.

Bàn tay to lớn của anh theo bản năng muốn chạm tới, cô vội vàng đưa tay lên chặng lấy bàn tay của anh, cô nhẹ lắc đầu mỉm cười.

" Em không sao "

" Thật không sao? "

" Thật mà, chúng ta về nhà đi, sắp trưa rồi về nhà em nấu cơm cho anh ăn. "

" Vậy được chúng ta về nhà. "

Nhà của Phạm Tâm Châu

Phạm Ngọc Như vừa từ công ty phỏng vấn về, cô mệt mỏi quăn túi xách sang một bên ghế, ngã người nằm ngay ra trên chiếc ghế sofa dài.

Ngọc Như cầm điện thoại lướt Facebook, đọc những tin tức mới trong ngày, một tin nhắn mới xuất hiện.

Ấn vào xem, là tin nhắn nhóm lớp đại học, dòng tin nhắn từ lớp trưởng cũ cô đọc không sót một chữ nào.

- Các bạn ơi tối nay là sinh nhật của mình, các bạn ai rảnh thì đến dự tiệc sinh nhật với mình nhé 🥰.

Ngay sau đó một tin nhắn khác hiện lên.

- Đình Hạo: Địa chỉ ở đâu? Mấy giờ vậy lớp trưởng?

Giang rep: - Địa chỉ ở quán xxxx, 7h30 bắt đầu nhé.

- Đạt: Ok tui tham gia


- Chi: Tui sẽ tới

- Nam: Sinh nhật Giang đương nhiên không thể thiếu mình rồi

- Hành: Tui sẽ tới nhưng tầm 8 giờ mới tới được

Phạm Ngọc Như suy nghĩ trong giây lát rồi cũng rep lại, cô sẽ đi chứ, lâu lắm rồi chưa gặp mọi người rồi.

- Như: Tui sẽ tới

Phạm Ngọc Như bấm app zalo nhắn tin cho 2 người bạn thân trong lớp khác, hai người bạn nhanh chóng rep lại cô.

- Đào: Tối nay mình rảnh nè vậy đi chơi cũng được.

- Vi Vi: Đi sinh nhật của Giang à, mà mình làm tới chiều mới tan, không có thời gian mua quà, hay là bà mua giúp tui quà nhé, để tui chuyển tiền qua cho bà trước.

- Như: Được chuyện mua quà để cho tui

Âm thanh động cơ xe từ ngoài lọt vào tai của Phạm Ngọc Như, cô ngồi dậy ngó đầu nhìn ra hướng cửa, nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc, cô nàng liền đứng dậy vui vẻ chạy ra mở cổng.

Chiếc xe đi vào sân, hai người bước xuống xe.

" Anh rể với chị về rồi. "

" Em mới đi đâu về à? "

" Em mới đi phỏng vấn về đó chị, hai người đã đăng ký xong rồi? "

Cô nàng nhìn chằm chằm vào hai người chờ câu xác nhận, Đặng Tần Nhiên mỉm cười nói.

" Ừm anh chị đã đăng ký kết hôn xong rồi, anh rể có mua cho em ít quà ra mắt, em cầm lấy xem có thích không "

Phạm Ngọc Như sáng mắt nhìn mấy túi đồ trong tay anh rể, cô nàng cười như hoa đưa hai tay ra nhận lấy quà, những món quà này đều nhờ sự tư vấn của Phạm Tâm Châu đó, Đặng Tần Nhiên yêu Phạm Tâm Châu cho nên anh cũng rất tôn trọng quý mến người thân của cô.

Yêu người yêu cả đường đi lối về.

" Woa…Woa…a… cái này… cái này đẹp quá, cảm ơn anh rể, cảm ơn rất nhiều, sau em sẽ về phe anh rể, chị đó đừng có bắt nạt anh rể đấy nhé."

" Con bé này, sao có anh rể bỏ chị gái sang một bên? "

Ngọc Như cười tinh nghịch ôm lấy cánh tay của chị gái nói nhỏ đủ để hai cô nghe: " Hì hì, em sao nỡ bỏ chị chứ, em chỉ nói vậy thôi trong lòng em chị vẫn là quan trọng nhất. "


Tâm Châu híp mắt đè ngón tay trỏ lên trán cô…

" Chỉ được cái dẻo miệng. "



Phạm Ngọc Như ngồi trên bàn rảnh rỗi vừa xem phim giải trí vừa chờ cơm trưa.

Hai vợ chồng mới cưới ở trong bếp tay chân rất thành thạo, nấu một loáng đã xong được một bữa cơm trưa đầy đủ 4 món 1 canh.

" Xong rồi hả chị? "

" Xong rồi dọn lên ăn thôi. "

Thấy chị bưng món ăn lên rồi đi lại vào bếp, Ngọc Như muốn giúp phụ dọn giúp chị gái nhưng Tâm Châu đã nhanh tay ra ngăn cản.

" Ngồi đó chị và anh làm được rồi. "

Ba người ngồi vào bàn, Ngọc Như nhìn một bàn ăn đủ món trước mắt mà nuốt nước miếng, nhìn món ăn nào cũng ngon hết này, canh bí đao nấu sườn, cá diêu hồng chiên giòn, thịt heo kho trứng cút, tôm hấp, gà kho sả ớt.

Nhận lấy chén cơm đầy từ tay chị gái, Ngọc Như đã không thể đợi được cầm đũa lên.

Gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, nhai đều hương vị đậm đà thấm đều nhanh chóng xuống dạ dày, thịt kho rất ngon, món này khác với hương vị thường ngày của chị Châu nấu, cô nàng nháy mắt liền nhận ra món ăn này là do anh rể nấu.

Ánh mắt của cô nàng ngước lên nhìn Đặng Tần Nhiên càng thêm thán phục, đàn ông mà tay nghề nấu ăn lại ngon đến thế này, so với chị gái chỉ hơn chứ không kém.

" Anh rể món thịt kho trứng cút này anh nấu ngon đó, hương vị khác với chị em nhưng rất ngon. "

Đặng Tần Nhiên vẫn đang chăm chú dùng đũa tách thịt cá khỏi xương, anh biết rõ Tâm Châu khi ăn cá chỉ ăn phần thịt, không ăn đầu, không ăn xương, không ăn da cá.

" Ngon thì ăn nhiều vào, sau anh sẽ nấu thường xuyên cho hai chị em ăn. "

" Anh đang tách xương cá giúp chị à? "

" Đúng vậy. "

" Sướng chị rồi nha từ hôm nay đã có anh rể thay em tách xương cá, lột vỏ tôm giúp chị rồi đó. "

" Từ nay anh sẽ lo cho vợ mình, em gái yên tâm nhé. "

" Ừm Ừm, vậy em giao chị gái của mình cho anh đó, anh mà làm chị em buồn thì chết với em. "

" Sẽ không có chuyện đó đâu. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận