Tiết gọi hồn bắt nguồn từ một ngàn năm trước, khi Tuyết Long đế vẫn còn là hoàng tử ấu niên.
Lúc đó, nhân loại của đại tuyết cốc và Tuyết Long tộc sinh sống an nhiên vô sự, nhân loại bên trong chưa từng bước ra ngoài, mà Tuyết Long đế đối với phàm nhân cũng không hứng thú, song phương sống cuộc sống nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng Tuyết Long đế tuổi ấu khi đó không thỏa mãn cuộc sống an dật trong nước, là một vương giả trời sinh, hắn đối với việc khai cương khuếch thổ rất hứng thú, thế là đi tới thăm dò đại tuyết cốc cực bắc mà Tuyết Long quốc luôn không can thiệp tới.
Lúc đó, biên cảnh vẫn có tộc dân biên cương của Tuyết Long tộc, khi Tuyết Long đế tới những thôn xóm hẻo lánh này, nhận được sự đón chào nhiệt tình.
Nhưng mà, Tuyết Long đế an thân tại thôn cảnh biên giới chưa được mấy ngày, quái sự liền xuất hiện.
Khởi nguyên của quái sự là một con thỏ chạy quá nhanh mà đụng vào cây trong sơn trang chết, khi đó Tuyết Long đế đang buộc ngựa cạnh gốc cây này, vì thế cảm thấy đặc biệt thú vị, thế nhưng có con thỏ ngu như vậy.
Nhưng là, ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tuyết Long đế liên tục hai lần nhìn thấy ba con thỏ dùng cùng một phương thức tông chết tại đó, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện không tầm thường.
Như thế, đợi khi hắn tỉnh ngộ lại, hắn đột nhiên ý thức được, bản thân mình cũng cùng một nơi không biết đã buộc ngựa bao nhiêu lần, mà hắn cũng phát giác, con thỏ tông chết đó không phải nhiều con, mà chỉ cùng một con.
Chính là nói, thời gian trong thôn này không ngừng tuần hoàn.
Ý thức được điểm này, Tuyết Long đế mới vội vàng rút thân ra, nhưng đã sức cùng lực tận. Khi hắn cuối cùng đi ra khỏi thôn xóm cổ quái đó, nội đan của hắn đã bị tan hơn nửa, sau đó là phụ hoàng hắn dùng tâm huyết nửa đời mới phục hồi được nội đan của hắn.
Từ đó về sau, lấy tháng xuất hiện tiếng kêu thảm từ đại tuyết cốc làm tín hiệu, Tuyết Long đế hạ lệnh không được phép tiếp cận đại tuyết cốc, sau đó dần dần biến thành một ngày lễ không may.
Mà khiến người sợ hãi là, khu vực thời gian tuần hoàn lấy đại tuyết cốc làm khởi điểm, không ngừng kéo dài ra ngoài, ngàn năm gần đây đã kém dài ngàn dặm.
Hiện tại, phong tuyết vẫn như ngàn năm trước, cứ đúng kỳ mà tới, Tuyết Long đế chăm chú nhìn quốc thổ dưới chân, hắn có khi hồi tưởng lại, Tuyết Long quốc trước mắt mình, thật sự là Tuyết Long quốc chân thật sao? Hay là một mắc xích nào đó trong vòng thời gian tuần hoàn vô hạn? Hắn đã thật sự chạy thoát khỏi lời nguyền của đại tuyết cốc sao?
Có lẽ, ‘vị đại nhân đó’ sẽ cho hắn được một đáp án. Tuyết Long đế cắn mạnh dưa leo, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn hướng tuyết đô ngàn năm.
………………
Đám người Lãnh Tịnh cuối cùng trở lại thế giới đường ống ngầm phức tạp chằng chéo, mà Lãnh Thanh Thanh trải qua một trận chạy vội, thế nhưng quên luôn đường lúc tới, đối với họ mà nói, đường ống ngầm rõ ràng đã trở thành một mê cung.
Lãnh Thanh Thanh nhớ tiểu xà nổi lên trong bồn cầu khách sạn từng nói với mình, đường ống ngầm thông với biển, thế là cho rằng chỉ cần thuận theo đường nước đi nhất định có thể tới được lối ra.
Đây là một lối đi kéo dài, Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanhkhông biết đi bao lâu, nhưng trước mắt vẫn là đường ống và nước bẩn kéo dài vô hạn.
Lãnh Thanh Thanh đi mệt rồi, Lãnh Tịnh liền cõng y tiếp tục đi, cho tới khi bụng Lãnh Thanh Thanh bắt đầu kêu ọt ọt.
“Ta muốn ăn mì… Tiểu Tịnh… ta muốn ra ngoài…”Lãnh Thanh Thanh gục trên vai Lãnh Tịnh vô lực nói.
“Thiếu đông gia, người ta đều nói thịt xà rất mỹ vị…” Bạch Điêu nuốt nước miếng, “Hơn nữa thịt bạch điêu rất chua, khó ăn lắm.”
“… Tiểu Tịnh, các ngươi muốn ăn ta sao… 555555… được rồi, cha trước khi chết cho ngươi biết, thật ra cha có một ngôi nhà tại núi màn thầu, chỗ đó còn có một huynh đệ kết bái của cha, sau khi cha chết, ngươi đem di cốt của cha mang đi, thuận tiện đuổi gia hỏa đó đi, nhất định phải thu hồi tài sản của Lãnh gia chúng ta về a! Nếu không ta chết cũng sẽ không nhắm mắt…”Lãnh Thanh Thanh hư thoát nói.
Lúc này, trong dòng nước bẩn nổi ra bọt nước, ba con lập tức quay đầu, chỉ thấy một nữ nhân ngư trên thân không một tấc lụa quẫy đuôi trong nước bẩn, sau đó chìm vào nước không thấy nữa.
“Nhân ngư của đường nước ngầm… có thể ăn không?” Bạch Điêu mắt sáng rực nhìn Lãnh Tịnh. Nó cũng rất đói a.
“Đương nhiên không thể.” Lãnh Tịnh nói.
“Đói chết rồi…” Bạch Điêu gục dưới đất, ủ rũ ôm gót chân Lãnh Tịnh.
Trong đường nước ngầm tịch lặng, đột nhiên vang lên tiếng chèo thuyền rẽ nước.
Lần này xuất hiện từ hướng lúc họ tới, là một con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt nước. Phía trên có ba người, một người là một nam tử mỹ mạo đầu tóc trắng, một người là nam tử bạch y tướng mạo tuyệt luân, còn một người là nam tử tà mị thân mặc hoa phục. Nhưng lại khiến Lãnh Thanh Thanh và Lãnh Tịnh cảm thấy thân thiết, vì bọn họ đều mặc trường bào tay áo rộng của thế giới bên ngoài, hiển nhiên không phải là người bản địa của thành phố công nghiệp.
“Quấy rầy các vị nhân huynh rồi, xin hỏi nơi này là lối ra sao?” Chiếc thuyền dừng lại bên cạnh họ, nam tử hoa phục trên thuyền chắp tay chào Lãnh Tịnh.
“Chúng tôi cũng là từ bên ngoài tới, đang tìm đường ra.” Lãnh Tịnh đáp.
“Dám hỏi các hạ tôn tánh đại danh?”Nam tử tà mị tiếp tục nói.
“Tại hạ Lãnh Tịnh.” Lãnh Tịnh hồi lễ.
“Thật khéo, Phong nhi nhà ta cũng họ Lãnh.”Nam tử tà mị cười nói: “Ách, tại hạ Hiên Viên Nguyệt, hai người này là nhạc phụ Lãnh Vô Trần của tại hạ và tiện nội Lãnh Nguyệt Thực.”
Lãnh Tịnh cũng chỉ Lãnh Thanh Thanh trên lưng giới thiệu: “Đây là gia phụ Lãnh Thanh Thanh.”
“Mọi người đều họ Lãnh, thì đi cùng nhau vậy, trên thuyền vẫn còn hai chỗ.” Lãnh Nguyệt Thực đề nghị, thế là tổ ba người bánh bao (Xem [Phong Nguyệt] của Lililicat, đám người Lãnh Nguyệt Thực là vai chính trong đó), và tổ ba yêu quái nhà quê ngồi lên chiếc thuyền. Tuy trước đó chưa từng gặp mặt, nhưng lại có cảm giác thân thiết không thể nói rõ, giống như bọn họ sinh ra đã là thân thích. Đại khái là do cùng họ Lãnh!
Hai gia tộc Lãnh thị ngồi với nhau, bắt đầu giải thích nguyên nhân tại sao lại đến đô thị công nghiệp cách tuyệt ngoại thế này cho nhau.
Thì ra Hiên Viên Nguyệt là vương gia của Hiên Viên vương triều, Lãnh Nguyệt Thực là ái nhân của hắn kiêm võ lâm nhất đẳng cao thủ, mà Lãnh Vô Trần lại là phụ thân của Lãnh Nguyệt Thực kiêm võ lâm tiền bối thần bí. Ba người họ ngày trước cũng bị cuốn vào chuyện có liên quan tới Vạn Tượng Lâu, ngẫu nhiên liền tới đại đô thị hiện đại xa lạ này, và thuận theo đường nước ngầm trôi nổi.
“Chúng tôi đã trôi nổi trong đường nước ngầm này ba ngày rồi.” Lãnh Nguyệt Thực lấy sườn heo chua ngọt ra ăn. Tuy là dưới đường nước ngầm u ám này, nhưng Lãnh Thanh Thanh vẫn nhịn không được nuốt nước miếng.
“Xem ra các ngươi rất đói hả? Chúng tôi có rất nhiều lương khô.” Lãnh Nguyệt Thực rất hào phóng đem hộp thức ăn sau lưng mình ra.
Lãnh Thanh Thanh lại nuốt nước miếng.
Lãnh Tịnh nói lời cảm tạ với hắn, nhận hộp thức ăn, đầu tiên lấy cho Lãnh Thanh Thanh một cái bánh bao lớn. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ôm bánh bao, kích động trào nước mắt. Lãnh Thanh Thanh dẫn đầu cắn một miếng, thế nhưng vào miệng là__ bánh bao chua ngọt!
Thì ra Lãnh Nguyệt Thực rất thích ăn thức ăn có vị chua ngọt, vì thế lương khô trong hộp thức ăn đa số đều bị làm thành vị chua ngọt.
Bánh bao chua ngọt cũng đành chịu vậy! Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu cực đói bắt đầu đánh chén.
………………..
Khi Lãnh Thanh Thanh đang ăn vui vẻ, Hiên Viên Nguyệt không kìm được cười tà một cái nói: “Dạng khả ái bạch si bổn vương cũng thích, Phong nhi, ngươikhông để ý bổn vương nạp thiếp chứ?”
Mà tầng cao trên thuyền__ Lãnh Nguyệt Thực, Lãnh Tịnh, Lãnh Vô Trần lại không để ý tới họ, bắt đầu thảo luận chính sự.
Phát ngôn đầu tiên là Lãnh Vô Trần: “Lãnh Tịnh công tử, xem ra ngươi cũng không phải người bình thường đi? Ta nghĩ chúng ta đều bị cuốn vào âm mưu của Vạn Tượng Lâu, vì thế mới tụ hội lại. Về Vạn Tượng Lâu, không biết Lãnh Tịnh công tử biết được bao nhiêu?”
Lãnh Tịnh nói: “Theo như ta biết, Vạn Tượng Lâu là vào thời đại công nghiệp ngàn năm trước, do một thiếu niên tên Thanh Nguyệt sáng tạo. Thiếu niên này có được năng lượng đặc biệt tên là hỗn đục, vì thế có thể thao túng thần lực, làm rất nhiều chuyện kinh người, cuối cùng tạo ra tổ chức kỳ quái Vạn Tượng Lâu.”
Lãnh Vô Trần gật đầu nói: “Cơ bản ngươi nói đúng, nhưng tin tức ta có được qua vài đường khác thì tỉ mỉ hơn ngươi một chút. Nghe nói thiếu niên tên Thanh Nguyệt đó từ nhỏ đã được y quán thu dưỡng, nhưng mục đích y quán thu dưỡng hắn không hề đơn thuần, mà là vì một loại thí nghiệm. Y quán này cực kỳ giàu có, là một thế lực ngầm, quán chủ nhận lệnh của triều đình khi đó nghiên cứu thuật bất tử bất lão, thời gian đã gần trăm năm, quán chủ thế gia có thể nói bỏ ra tâm huyết gấp bội để nghiên cứu nó.
Dần dần, vì quá mức chấp nhất, nghiên cứu của bọn họ vượt quá giới hạn y học, thậm chí đạt tới cảnh giới mê ly điên cuồng, cuối cùng thậm chí dùng tới một loại vũ khí mạnh nhất lúc đó, vũ khí uy lực cực mạnh, tạo nên thảm cảnh một nửa đất đai thiên hạ bị hủy diệt, một tỷ người táng mạng, tạo nên tai nạn nhân gian. Nhưng đồng thời, năng lực cường đại cũng đánh vỡ phong ấn cấm kỵ của tầng không gian bên ngoài, triệu tới ‘sức mạnh hỗn đục’ cuồn cuộn không dứt.
Nhưng thân thể yếu đuối của phàm nhân không thể thừa nhận thần lực này, quán chủ vì vậy tuyển chọn tỉ mỉ, trong ngàn vạn anh hài chọn ra những anh hài trời sinh có thể thừa nhận lượng nhỏ thần lực, cũng chính là Thanh Nguyệt mà ngươi nói.
Thế là bọn họ tiến hành đủ loại thí nghiệm tiếp dẫn thần lực trên người Thanh Nguyệt, những thí nghiệm này vô cùng tàn nhẫn, Thanh Nguyệt nhiều lần chạy trốn, cuối cùng đều bị dẫn về. Vào năm hắn mười sáu tuổi, vì một lần ngoài ý muốn, quán chủ cuồng tính đại phát đem Thanh Nguyệt đẩy vào trong bình chứa sức mạnh hỗn đực, thế là, quái vật có tên Vạn Tượng ra đời.”
“Phụ thân, loại quái vật này có nguy hại gì?” Lãnh Nguyệt Thực hỏi.
Lãnh Vô Trần thở dài nói: “Vạn Tượng quái vật tên đúng như nghĩa, thiên biến vạn hóa, bao la vạn tượng, có thể trong thoáng chốc xa ngàn dặm quyết định sinh tử người khác, muốn gì làm nấy, giống như thần tạo thế. Thậm chí có thể…”
“Có thể làm gì?”
“Tùy ý thao túng thời gian. Vì thế tòa đại tuyết đô này mới ngàn năm vạn năm không hề thay đổi, đều là do sức mạnh của Vạn Tượng quái vật thao túng. Chỉ sợ hiện tại chúng ta đã nằm trong bụng Vạn Tượng quái vật rồi.” Lãnh Vô Trần lắc đầu nói.
Lãnh Tịnh nói: “Sức mạnh hỗn đục từ tầng ngoài chảy vào tam giới, tới đã lâu, lưu độc lại nặng, lẽ nào không có cách nào tiêu trừ tận gốc sao?”
“Cái này thì ngươi sai rồi, thế giới chúng ta sống vốn chính là từ trong hỗn đục sinh ra a!” Lãnh Vô Trần bất đắc dĩ nói.
“Vì sao nói thế?” Lãnh Tịnh không hiểu.
Lãnh Vô Trần nói: “Hàng tỉ năm, thế giới của chúng ta chẳng qua là một tiểu tiểu đảo trôi nổi trong biển hỗn đục bao la, trên đảo nổi có một vài thú loại hạ đẳng chưa khai hóa, theo thời gian, đảo nổi dần bắt đầu tan vỡ, lập tức sẽ giống như hàng tỉ hạt bụi trong biển hỗn đục, cuối cùng hóa thành hư vô. Sau đó, cự linh thần trong biển hỗn đục ngẫu nhiên nghỉ lại trên đảo nổi, đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, đáp ứng thỉnh cầu của một thú loại cấp thấp, canh gác gia viên cho họ. Từ đó, vị cự linh thần tự do này thậm chí tâm huyết trào dâng, thu nhập đảo nổi gần đó, cuối cùng tạo thành hình thái ban đầu của tam giới.
Cự linh thần thậm chí dẫn linh lực của mình vào, cung cấp cho sinh vật trên đảo, khiến vạn vật sinh sôi, còn tạo ra kết giới kín kẽ, sáng tạo nhật nguyệt sao trời, ngăn cản biển hỗn đục làm xói mòn đảo nổi, dưới rất nhiều nỗ lực của vị thần sáng thế của chúng ta, mới có thế giới hiện tại.”
Lãnh Tịnh nghi vấn: “Nếu đã vậy, tại sao hiệt tại kết giới dần dần lỏng lẻo, vị cự linh thần đó lại không quan tâm đến chứ?”
Lãnh Vô Trần mới đáp: “Đây… đây thì phải hỏi vị cự linh thần rồi. Trên thực tế, cự linh thần là kẻ vạn năng nhất được biết tới trước mắt trong biển hỗn đục, mà sinh linh chúng ta đây đối với bọn họ mà nói chỉ bằng hạt bụi. Ngươi có thể tưởng tượng ngươi sẽ phụ trách ngôi nhà cát do ngươi tình cờ ngẫu hứng xây trên bãi cát không? Cho dù thế giới của chúng ta ngàn năm vạn năm, đối với những cự linh thần có thể coi là vĩnh hằng kia thì chỉ là những ngôi nhà cát khi chơi đùa mà thôi…”
Lãnh Nguyệt Thực nói: “Có lẽ vị cự linh thần sáng tạo thế giới đó lúc này đột nhiên mất hứng thú, nên không hỏi tới chuyện này nữa.”
“Không.” Lãnh Vô Trần muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”Bọn Lãnh Tịnh đều nhìn hắn hỏi.
“Cự linh thần đó không hề bỏ đi, hắn chỉ tìm chỗ ngủ thôi.” Lãnh Vô Trần sắc mặt càng lúc càng cổ quái, “Đừng hỏi tại sao ta có được tin tức này, tóm lại nghe nói khi mới sáng thế được một nửa, hảo hữu của cự linh thần đó mời hắn đến làm khách, cự linh thần vô cùng xem trọng chuyện này, thế là quyết định phải ngủ trước một phen, sau đó mới trang diện cẩn thận, cuối cùng đến chỗ hẹn. Vì thế hắn cho ‘ngôi nhà cát’ lâm thời sáng tạo nghỉ ngơi chút.”
Tất cả mọi người đều = =: “Cuộc hẹn đó rốt cuộc là vào lúc nào, hắn khi nào sẽ tỉnh?”
“Đại khái là một ngày nào đó năm trăm triệu năm sau. Tóm lại vị cự linh thần cứ thế để ‘ngôi nhà cát’ chưa đủ kiên cố vậy rồi ngủ. Hắn nghĩ dù sao cũng có một ngày ngôi nhà cát sẽ bị biển hỗn đục xói mòn, đến lúc đó tỉnh lại đổi chỗ khác cũng không muộn, vì hưởng thụ an định thoáng chốc, hắn thậm chí phong bế sức mạnh của mình, để tránh bị ‘ngôi nhà cát’ hủy hoại.” Lãnh Vô Trần nói.
Đột nhiên tất cả mọi người đều yên lặng. Mọi người đều nhìn Lãnh Tịnh.
Chỉ có Lãnh Tịnh vẫn nói: “Mấy lời này thật quá mức xa xôi, chuyện trước mắt vẫn là phải mau chóng tìm lối ra, ngăn cản Thanh Nguyệt tiếp tục hoành hành. Sau này chúng ta lại chậm rãi tìm cách tu bổ kết giới là được.”
Lãnh Vô Trần tiếp tục nói: “Ta dứt khoát nói cách tu bổ cho ngươi là được, tu bổ kết giới đang dần mỏng đi, cần dùng hỗn hợp của sức mạnh cự linh thần và cát bụi trong biển hỗn đục, khi Vạn Tượng quái vật bị tiêu trừ, sẽ xuất hiện lỗ trống ngắn ngủi, chỉ cần từ lỗ trống đó bay ra ngoài, thu thập đủ sao trời, thì có thể bắt tay tu bổ kết giới. Nhưng một khi tới biển hỗn đục, nơi đó ngay cả thời gian cũng bị hỗn loạn, khi trở về không thể chắc là lúc nào, một vạn năm? Trăm triệu năm? Trên đời đã trải qua bao nhiêu chuyện? Nói không chừng thân nhân bằng hữu sớm đã không còn nữa.”
Lãnh Thanh Thanh lập tức cắn nát sườn chua ngọt.
Y nhìn Lãnh Tịnh.
Câu nói của Lãnh Vô Trần vào tay y hết sức vô tình: “Nếu không tu bổ kết giới, thế giới sẽ dần biến dị, quái vật giống Vạn Tượng này sẽ liên tiếp xuất hiện, sẽ mất bao nhiêu năm đây? Mười năm, hay là hai mươi năm? Đến lúc khi kết giới bị biển hỗn đục xói mòn vô ảnh vô tung, chỉ cần thoáng chốc, vạn vật sinh linh yếu ớt sẽ tan thành tro bụi, chúng ta hiện tại cũng chẳng qua là đang hưởng thụ thời gian an dật ngắn ngủi mà thôi.”
Lãnh Tịnh trầm mặc, hắn lặng lẽ đứng trên đầu thuyền, bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa sinh tồn của mình.
“Tiểu Tịnh…”Lãnh Thanh Thanh nước mắt rơi lộp độp, “Phải chia ly rồi sao?”
“Sẽ không đâu.” Lãnh Tịnh ngồi xuống, tất cả mọi người đều không nói gì.
Bữa tiệc vui vẻ cũng có ngày kết thúc, ái nhân thân thiết nhất cũng có ngày phải chia ly, vạn vật đều có lúc của nó, chỉ là ai cũng không ngờ được ngày này lại đến đột ngột như thế. Cho dù một lần nữa đem Lãnh Thanh Thanh băng phong, trải qua trăm triệu năm, ai có thể bảo chứng biển cả nương dâu biến hóa thế nào? Đó đã không phải là vấn đề năm ngàn năm ngắn ngủi có thể giải quyết nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...