Sửu Tiểu Xà

Thần giới viễn cổ phong vân biến ảo, từ cổ chí kim đã từng có bao nhiêu ái hận tình thù, những áng thơ hùng vĩ động nhân của các thiên thần, cho tới nay vẫn diễn ra không nghỉ. Trước mặt tình thù, tu hành vạn năm có thể bỏ đi, lao tới sinh tử cũng không hối tiếc.

Trong thượng cổ cấm địa vân khí mịt mờ, nằm ở chân trời góc biển, một cuộc quyết chiến cuối cùng của thần linh đang mở màn.

Hắn, con ngươi hàm chứa băng hàn vạn năm, lãnh liệt đứng trong trung tâm lốc xoáy linh khí xung động không ngớt, chiến giáp ngân sắc trên người bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt vẫn nhàn định như cũ, chỉ có tiếng thở dài bao hàm vô hạn thương cảm: “Minh Viêm, đã qua ba ngàn năm rồi, ngươi vẫn không thể buông bỏ sự ganh ghét với ta sao?!”

Một hắn khác, thân khoác chiến giáp xích hồng, quanh thân lưu chuyển hỏa khí liệt liệt, khí thế ngang ngược: “Hoàng huynh! Ngươi phải biết ba ngàn năm nay sở cầu của ta là vì cái gì? Năm đó chuyện của Tố Lăng, ngươi có biết chân tướng tại sao? Tố Lăng nàng căn bản là luôn nhìn ngươi! Phụ hoàng hắn… phụ hoàng hắn… tóm lại các ngươi! Ngươi và Trọng Hàm hôm nay đều phải vì sai lầm lúc trước của các ngươi mà trả giá! Hôm nay là lúc giải quyết!”

Thế là khí của hàn băng và khí của hỏa diệm kịch liệt va đụng không nghỉ, sông núi xung quanh đều vì đó mà bị chấn sụp. Hắn bước bước bức gần, hắn bước bước thụt lui.

“Dừng tay!” Trên đám mây nhanh chóng bay tới một tuyệt sắc nam tử mi mục như mưa khói, cầm linh kiếm xông vào giữa trận giao phong của hai người, gầm lên: “Minh Viêm! Băng Khuyết! Các ngươi đều dừng tay! Chuyện năm đó các ngươi đều sai rồi! Tuy Băng Khuyết xác thực có lỗi với Minh Viêm ngươi, nhưng, Băng Khuyết đã vì trả giá mà băng phong ba ngàn năm tuổi! Hiện tại nội đan của hắn chỉ có một nửa! Minh Viêm! Ngươi vẫn muốn hạ sát thủ sao! Ngươi có biết khổ tâm cuối cùng của Quỳnh Ngọc không!!”

“Quỳnh Ngọc đã chết rồi!” Minh Viêm chém ngang một kiếm, nhất thời khiến kẻ đến thổ huyết, hắn điên cuồng la lên: “Ta khổ tâm bố cục ba ngàn năm! Quyết không cho phép các ngươi quấy rầy ta!! Ta phải khởi động trận thượng cổ nghịch thiên! Băng Khuyết! Hoài Tiêu! Các ngươi đều không thể ngăn cản ta! Ta phải giết đến tận chân trời!!”

“Ta không cho phép ngươi động Băng Khuyết!” Người thứ tư từ trời giáng xuống, vẫn là một nam tử ngạo tuyệt thanh y phất phới. Băng Khuyết cười lạnh nói: “Nam Cầm! Ngươi tới làm gì! Ngươi ăn khổ còn chưa đủ hay sao! Ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với ngươi rồi, mối nợ giữa chúng ta đều đã tẩy sạch rồi, ngươi mau về đi, nơi này không liên quan tới ngươi!!”

Nam Cầm cười lạnh: “Ta tới không liên quan ngươi, Băng Khuyết, đây là ta tự nguyện! Muốn trách, thì trách nụ cười không chịu trách nhiệm của ngươi năm đó, muốn trách, thì trách thế sự vô tình!”

Chuyện cũ xa xôi, năm tháng lưu hương, một nụ cười khuynh đảo chúng sinh năm đó, tạo thành mối duyên khó giải hôm nay.

Nói rồi hú dài một tiếng, cầm kiếm lao lên, chỉ thấy chân trời vì sự kích động của hai người mà bùng phát ra ánh sáng kinh diễm, ai biết được sự đau lòng vặn thắt của chiến giả? Ngàn năm ân oán, hóa thành mưa máu đầy trời.

Mắt thấy mấy đại thần đã chiến tới cấm địa cực tây, ở vách thạch trước thiên trận tuyệt động, Nam Cầm đã thụ trọng thương đột nhiên cười ha ha, hắn giơ trường kiếm lên, đột nhiên tự chặt một tay, sau đó chậm rãi quay đầu cười nói với Băng Khuyết: “Ngươi vẫn còn nhớ tam sinh tam thế trước, một thị đồng nho nhỏ tên Lục Trúc chứ?” Sau đó dùng cánh tay đứt của mình làm chìa khóa, chậm rãi mở thạch môn của thiên trận!!

“Nam Cầm ngươi tên hỗn trướng! Ngươi cho là có thể ở trước mặt ta mở nghịch thiên trận giúp đỡ Băng Khuyết sao! Ta không cho phép!!!!” Minh Viêm phi thân lao tới.

“Nam Cầm!” Băng Khuyết cũng phi thân lao tới trước, không bận tâm trọng thương hóa ra chân thân thanh long quấn cắn Minh Viêm, Minh Viêm thì hóa thành xích long trảo hắn tới máu tươi đầm đìa.

Sơ Dao thở dài: “Hỏi thế gian tình là chi… ai, đoạn nghiệt duyên chấn động thiên địa này a!”

Sơn Hàm cười khổ nói: “Nếu có thể liều chết vì tình, ngược lại cũng là một chuyện khoái lạc…” [Ly Miêu cũng không biết những người này tới làm gì, tại sao chốc chốc lại tự dưng xuất hiện mấy tên người, tóm lại, chính là một đống thần tiên đang đánh nhau a…]

(= =||||||, ta cứ tưởng đang xem nhầm truyện đó chứ, chả hiểu mô tê gì.)

Cuối cùng, vẫn là Nam Cầm tự chặt một tay đột nhiên đánh bung nửa cánh cửa thạch của thiên trận, bi tráng cười dài nói: “Băng Khuyết! Ta… không hối… … … … … … … … … … … … … Tại sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Các ngươi là ai?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tại sao lại ở trong nghịch thiên trận!!!!!!!!!!!! Tại sao lại an nhiên vô sự!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“Chúng ta là đi đường tắt. Nghe nói chỗ này có thể thông qua địa bàn mới của xà thần tộc.”


“Đúng a, sơn động này liền với di chỉ của xà thần tộc cũ mà.”

“Chúng ta chỉ là đi ngang thôi, thế nào, có ý kiến sao?” Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ba con đứng trong nghịch thiên trận có thể thoáng chốc hóa người thành tro bụi = = nói. Ba con này đương nhiên là vai chính của chúng ta, Lãnh Tịnh, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu.

“Cũng phải nói lại, các ngươi là ai đây?” Lãnh Tịnh hỏi.

Chỉ thấy ngoài sơn động trừ hai con rồng đang cắn tới ngươi chết ta sống ra, còn có một nam tử đứt tay thổ huyết nằm dưới đất, còn có đám đông đang vây coi.

Động tác của tất cả mọi người đều dừng lại, mục quang đều nhìn sang ba con thế nhưng đang ở trong nghịch thiên trận ăn lẩu.

Tổ ba người cực kỳ sát phong cảnh.

“Ai quy định chỗ này không thể nấu mì chứ…” Lãnh Thanh Thanh chọt ngón tay.

“Các ngươi hỗn đàn! Ta muốn phát động nghịch thiên trận…” Nam Cầm lết sang bên này nói.

“Phát động nghịch thiên trận làm gì?” Lãnh Tịnh dùng muỗng rất thâm trầm khuấy nồi lẩu.

“Triệu hoán… thái cổ thần long… kết thúc bi kịch… ân oán… khiến Băng Khuyết phục hồi… khiến Minh Viêm không bao giờ thương tổn được hắn nữa… khiến chuyện cũ của chúng ta thành tro… khiến chúng ta quên nhau…” Nam Cầm rơi lệ thổ huyết nói.

“…” Tổ ba người Lãnh thị nhìn nhau một cái, dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết nồi lẩu, dọn chỗ cho người ta.

Chỉ là đám thần tiên tiếp tục vướng mắc, luôn cảm thấy trong lòng không rõ tư vị, đặc biệt là nhìn pháp trận đồ đã bị dùng làm nơi nấu lẩu, vướng mắc cũng không được thống khoái như vừa rồi.

……………………

“Thật là, ăn lẩu trên đường thôi cũng bị người quấy rầy.” Bạch Điêu ngồi trên Ferrari hình rồng báo oán.

“Lẽ nào không biết giang hồ có câu, xuất môn đừng chọc ba loại người, đoạn tụ, phân đào và long dương sao?” Lãnh Tịnh quay đầu nói, “Chọc bọn họ sẽ chỉ mang tới phiền phức càng lớn mà thôi.”

Thế là ba con tiếp tục bay trên trời cao, tiếp tục truy tìm lời nhắn Bạch Tịnh lưu lại__ khúc còn lại trong hai khúc nhi ca.

“Bạch Tịnh ca ca, tin rằng ngươi nhất định chuyển thế đến nhà người tốt sống cuộc sống hạnh phúc, không bao giờ phải đau khổ như thế nữa.” Lãnh Thanh Thanh ngồi trên lưng rồng chắp tay cầu khấn, còn lấy mì ra tế bái với trời.

Ferrari hình rồng thoáng chốc bay vạn dặm, không qua bao lâu, bọn họ đã trở về bầu trời của vùng trung nguyên, mắt thấy phía dưới chính là nơi ở của phàm nhân. Lãnh Thanh Thanh cảm thấy vừa rồi ăn chưa no, đề nghị đi mua tiểu hạp bánh bao, Bạch Điêu cũng đồng ý, thế là ba con liền bay xuống ngồi trong quán ăn nhỏ.

Lãnh Thanh Thanh muốn một chén mì canh ăn cùng bánh bao, Lãnh Tịnh thì muốn một con cá nướng, đã nhiều năm như thế, thói quen ẩm thực được dưỡng thành ở long cung năm đó vẫn không có bao nhiêu thay đổi.


Lãnh Thanh Thanh thì cạp từng miếng bánh bao ăn vui vẻ. Trong bánh bao có hạt vừng, ăn rất thơm, Lãnh Tịnh nhịn không được thò tay qua,lau đi một hạt vừng bên khóe miệng Lãnh Thanh Thanh, nhìn bộ dáng này của Lãnh Thanh Thanh, trông còn muốn nhỏ hơn mình, Lãnh Tịnh bất tri bất giác nặn nặn cằm y, không biết đôi môi dịu mềm của y khi hôn lên sẽ có vị đạo gì. Hắn dần sinh ra một ý niệm tà ác.

Lãnh Thanh Thanh là người nuôi dưỡng hắn trưởng thành, mà hắn cũng gọi y là cha, nhưng hai người lại không có quan hệ huyết thống nào không phải sao? Nếu phát triển sâu thêm một bước thì sẽ thế nào? Lãnh Tịnh thu tay lại. Lãnh Thanh Thanh lại long lanh nhìn hắn: “Tại sao lại nặn cằm ta?”

“Vì vui.” Lãnh Tịnh nói.

“@¥%¥@!” Lãnh Thanh Thanh tức giận.

“Cha, ngươi cảm thấy ta có phải nên tìm thê tử không?” Lãnh Tịnh cố ý nói.

“Tìm lão bà gì chứ?! Ngươi mới bao lớn? A!? Ngươi muốn lấy về làm đồng dưỡng tức* sao?” Lãnh Thanh Thanh há miệng to như bánh bao, tức phì phò nhìn hắn.(*Vợ được nuôi từ bé)

“Ta cảm thấy cho dù là đồng dưỡng tức, cũng đều không hiền thục đảm đang như cha a…” Lãnh Tịnh cười tà một cái.

“Ngươi điên rồi, hôm nay dám lấy cha ra đùa! Trở về ta cho ngươi buồn nôn chết! Thắt ba nút kết!” Lãnh Thanh Thanh giương nanh múa vuốt uy hiếp.

“Hừ…” Thế là Lãnh Tịnh đem lực chú ý đặt trên con cá nướng trước mặt.

Bạch Điêu giảo hoạt nhích nhích tới cạnh Lãnh Tịnh, ngồi xổm bên con cá nướng cắn bánh, vừa cắn vừa thấp giọng nói: “Thiếu đông gia, ta sớm đã nhìn ra rồi, ngươi đối với ai kia có ý đồ. Hơn mười năm trước ta đã nhìn ra rồi. Không phải lão nô nói, thứ tình cảm này chính là phải chủ động mới tốt, ngươi đợi gia hỏa chỉ biết ngốc ăn ngốc ngủ đó thôi thì sao được.”

“Câm miệng, chuyện này không tới phiên ngươi chen mồm.” Lãnh Tịnh trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thanh đang uống rượu trước mặt, vui sướng như điên kia.

“Không bằng lão nô trợ giúp thúc đẩy cho ngươi? Có cần phải giả tương thân để khiến ai kia ăn dấm một chút không?” Bạch Điêu tiếp tục cười xấu nói.

“Không cần ngươi đa sự.” Lãnh Tịnh nói.

“Miệng thì nói không cần, trong lòng thật ra rất muốn đi! Ân hừ hừ hừ hừ… thiếu đông gia, ngươi cứ đợi mà ăn dấm của lão thái gia đi!” Trong lòng Bạch Điêu nảy ra một kế.

Nhưng mà, còn chưa đợi kế hoạch của Bạch Điêu ủ thành hình, Lãnh Thanh Thanh uống đến mơ mơ hồ hồ đột nhiên hỏi: “Tiểu Tịnh, ngươi có phải là muốn có nương không? Ta luôn cảm thấy có lỗi với ngươi, Tiểu Tịnh, để Tiểu Tịnh chỉ có cha không có nương, là ta không tốt, để Tiểu Tịnh không có được sự quan ái của nương! Cho nên, ta quyết định sẽ tìm cho Tiểu Tịnh một vị nương!!”

Lời vừa nói ra, Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đều bị dọa. Lãnh Tịnh vội nói: “Cha, ngươi say rồi, về nhà ngủ đi!”

Nhưng mà, Lãnh Thanh Thanh say rượu trề môi, khóc nói:“5555 Nhưng mà, ta đã đem văn thư điền đầy đủ giao cho bọn họ rồi…”


“Văn thư quỷ gì a, ngươi giao cho ai?” Lãnh Tịnh thật không biết con xà hồ đồ này rốt cuộc đã giấu mình làm qua bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.

“Ta… 55555… ta tham gia vào tương thân hội của yêu giới mấy hôm trước, đã đem văn thư ký xong rồi… bọn họ nói, đối tượng tương thân mấy ngày nữa sẽ tới… lúc đầu ta bị bọn họ khuyên tới mềm lòng… bọn họ nói… hài tử cần phải có nương… nói rất đáng thương, ta bị đả động… 5…” Lãnh Thanh Thanh cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng nói.

“Vậy đi rút lại a!” Lãnh Tịnh vỗ bàn nói.

“Không được, đã nói rõ không thể rút lại, người ta nói tân nương tử rất nhanh sẽ ngồi kiệu hoa tới…” Lãnh Thanh Thanh cúi đầu càng thấp.

“Vừa rồi không phải nói là tương thân sao, sao biến thành thành thân rồi?!” Bạch Điêu và Lãnh Tịnh đều giật nảy.

“Ta cũng không biết… sau khi trả tiền cọc vào hội tương thân xong bọn họ liền nói như thế… nói… nói vì tiền cọc ta đưa một lần rất quý trọng, cho nên để ta hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất… dạng một lần thành thân…” Lãnh Thanh Thanh nói.

“Rõ ràng là lừa tiền mà, ngươi đem cái gì trả cho họ?” Lãnh Tịnh hỏi.

“Bồn cắm sừng rồng ngươi không cần…” Lãnh Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

“Dùng sừng rồng của thiếu chủ thế chấp, ít nhất có thể lấy một ngàn lão bà, lão thái gia thiệt lớn rồi.” Bạch Điêu thở dài nói.

“… Được rồi, đợi sau khi nương tới cửa rồi nói đi.” Lãnh Tịnh hừ lạnh một tiếng, Lãnh Thanh Thanh mới dám thở ra một hơi.

“Ngươi rất đắc ý có phải không?!” Lãnh Tịnh đột nhiên đả kích.

“Không phải!” Lãnh Thanh Thanh lại trở nên khẩn trương.

“Ngươi rõ ràng rất đắc ý! Đồ xà hoa tâm!” Lãnh Tịnh vô cớ chỉ trích.

“Ta một chút cũng không hoa tâm, năm đó hoa yêu của Bích Hải cốc bày tỏ với tata cũng không nói gì, còn có hoàng lang đó, còn có…” Lãnh Thanh Thanh đếm ngón tay.

“Ngươi còn có bao nhiêu chuyện văn nhã phong lưu?!” Lãnh Tịnh từ bên bàn dựa lại, bắt đầu triển khai áp bách tinh thần ở cự ly gần đối với Lãnh Thanh Thanh.

Lần đầu tiên Bạch Điêu thấy Lãnh Tịnh tức giận như thế, cười xấu một tiếng, xem ra thiếu đông gia thật sự đã đá đổ bình dấm chua rồi.

…………….

“Viết xuống cho ta, ta muốn làm ký lục để lưu giữ.” Lãnh Tịnh đem giấy nghiên bút mực mới mua đặt trên bàn tiệm cơm, vừa ăn cơm trưa, vừa bảo Lãnh Thanh Thanh đem chuyện bản thân giấu Lãnh Tịnh viết ra hết.

“Ngược đãi lão cha… 5555… đề mục tên gì đây?” Lãnh Thanh Thanh chu miệng nói.

“Tự bạch của ta.” Lãnh Tịnh gõ bàn.

“Được rồi được rồi… tự bạch… của ta…” Lãnh Thanh Thanh bắt đầu ủy khuất viết.

Lãnh Tịnh thở một hơi. Việc buôn bán của quán cơm lúc này bắt đầu tốt lên, bên ngoài có tiếng sáo và trống, thì ra là một đội ngũ nghênh thân đi tới, Lãnh Tịnh liếc mắt nhìn hỏi Lãnh Thanh Thanh: “Là thân sự của ngươi đó sao?”


Lãnh Thanh Thanh ngẩng đầu: “Sao có thể? Nơi này cách chỗ ta tương thân mười vạn tám ngàn dặm đó! Tiểu Tịnh cũng hồ đồ rồi.”

“… Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Lãnh Tịnh cầm ly trà, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy tân nương ngồi trên kiệu hoa đỏ thắm từ đường đông được nâng sang đường tây, trước mặt là đội ngũ chiêng trống thổi vang, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều tiểu hài vây xem rộn rã đến xin kẹo, vây quanh kiệu hoa vỗ tay hát khúc đồng dao chúc mừng: “Giường nệm đỏ, căn phòng tím, lấy tiểu bài tử của tỷ tỷ, đến phía bắc tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ không ở nhà ca ca ở nhà, ca ca mời ta ăn kẹo kẹo liền muốn ăn bây giờ, ăn tới tối rồi không về nhà nổi một phiến lớn a một phiến lớn ”.

“Đó là nhi ca gì a, thật khó nghe!” Bạch Điêu thiết một tiếng.

“Nhưng mà, ta cảm thấy có chút ý nghĩa.” Lãnh Tịnh cầm tiểu thiết phiến nữ quỷ lưu lại. “Đây chính là khúc nhi ca thứ hai mà Bạch Tịnh nói chúng ta sẽ được nghe! Vậy đây chính là ‘tiểu bài tử tỷ tỷ cho’ trong khúc nhi ca rồi, ý nghĩa của nhi ca, là bảo ta đến phía bắc tìm Vạn Tượng Lâu đó.”

“Nghe thì thật sự là ý nghĩa này, nhưng mà, một phiến lớn cuối cùng là cái gì?” Bạch Điêu kỳ quái nói.

“Ta cũng không biết, một phiến lớn đại biểu ý nghĩa gì.” Lãnh Tịnh lắc đầu, thế là đi qua kéo một tiểu hài lại, hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi vừa rồi hát một phiến lớn là có ý nghĩa gì?”

Tiểu hài lắc đầu. Tiểu hài bên cạnh tranh nói: “Ta biết ta biết! Là một phiến kẹo lớn!”

Tiểu nhị chạy bàn đi qua góp vui nói: “Khách quan, đây là hồ tiên ca đòi ăn kẹo lúc thành thân ở nơi này, sớm đã có rồi, cũng không biết là ý nghĩa gì, truyền thuyết nói là hồ tiên dạy cho người đương địa hát. Ha ha, ta từ nhỏ cũng từng hát, không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là câu nói cát tường!”

“Là hồ tiên dạy mọi người hát…” Lãnh Tịnh như có suy ngẫm, vậy khúc nhi ca này quả nhiên là tới từ yêu giới.

“Tự bạch viết xong rồi…” Lãnh Thanh Thanh lặng lẽ đứng sau lưng bọn họ nói.

“Một phiến lớn, phía bắc…” Lãnh Tịnh và Bạch Điêu đều sờ cằm ngẫm nghĩ.

“Tự bạch viết xong rồi…” Lãnh Thanh Thanh mắt long lanh nói.

“Có ý nghĩa gì đây?” Hai con thâm trầm còn đang suy nghĩ.

“Tự bạch… 555555! Lãnh Thanh Thanh dậm chân.

……………………..

Trong võ lâm, ký lục có liên quan đến Vạn Tượng Lâu, lấy của Thần Thông Môn là biết được rõ ràng nhất.

Sửu tiểu xà quyết định đêm khuya tra xét tổng bộ Thần Thông Môn, tìm chút đầu mối. Không chỉ như thế, Lãnh Thanh Thanh vì để không phải viết vạn ngôn thư tự bạch thư lần nữa, chủ động yêu cầu đi theo.

“Đừng theo ta.” Lãnh Tịnh ở trong khách *** mặc lên dạ hành y. “Ngươi sẽ làm bại lộ hành tung của ta.”

“Vậy ngươi không tin ta, lại bắt ta viết cái này cái kia, ta mới không cần. Lại nói, Tiểu Tịnh ngươi ở bên ngoài, lẽ nào không làm chuyện xấu sao?” Lãnh Thanh Thanh chiếu theo cách Bạch Điêu dạy để phân tranh cùng Lãnh Tịnh.

“Ta sẽ làm chuyện xấu gì? Được được được, theo thì theo.” Lãnh Tịnh nhìn Bạch Điêu đang giả chết trên giường một cái, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.

“Vậy ta cũng đi mặc hắc y.” Lãnh Thanh Thanh cũng đổi lên dạ hành y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui