Dưới ánh đèn mờ tỏ bất định, trong phòng ngủ cầu kỳ dựng ngang một chiếc giường, hắn nằm trên giường, trên người đắp chăn gấm trắng tuyết, đôi mắt nửa mở nửa khép, mái tóc dài đen nhánh xõa trên gối, giống như đóa hoa hắc ám nở rộ, dưới ánh đèn phản xạ lại tia sáng như lưu thủy, gương mặt hắn tĩnh mỹ như thế, hệt như tiên tử.
Thật khó tin nổi một công tử trông ưu nhã như thế lại là kẻ mục rữa mà khắp giang hồ đang đồn thổi có dính líu tới mình! Tử Tâm Lan căm hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãnh Tịnh ngủ trên giường, hận không thể ngay bây giờ đâm ra mấy cái động trên người gia hỏa này.
Giới thiệu tư liệu nữ tử xâm nhập vào phòng ngủ của Lãnh Tịnh một chút: Tử Tâm Lan, nữ, hai mươi tuổi, giang hồ gọi là ma nữ, là công chúa của Toái Tinh Cốc, cũng là đối thượng bị dèm pha với Lãnh Tịnh do Thần Thông Môn ngụy tạo.
Lời dèm pha về Lãnh Tịnh truyền ra nửa tháng rồi, Tử Tâm Lan ngẫu nhiên biết được chuyện này, thế là đi tra xét khắp nơi, tức giận bừng bừng tìm tới đây.
Tử Tâm Lan trốn sau ban công cằm trong tay một miếng ám khí, đang muốn phóng tới chỗ Lãnh Tịnh trên giường.
Lúc này, một nam tử mỹ mạo thân mặc thanh y khoan thai bước vào, trong tay bưng chén dược bốc khói, nam tử này và nam tử trên giường lại là một dạng mỹ mạo khác biệt, vô cùng minh diễm vô song, hắn tới trước giường, lo lắng nói: “Thiếu chủ, nên uống dược thôi. Ai, bệnh này kéo dài nửa năm rồi cũng không khỏe, lúc nào mới tốt đây!”
Công tử trên giường khẽ mở mắt, xuy yếu nói: “Cho nên ta mới muốn nhân lúc còn sống, đạt được mộng tưởng giang hồ của ta… hy vọng ông trời cho ta thêm một chút thời gian…” Nói rồi dùng tay áo che miệng nhẹ ho, khi buông tay áo xuống, trên tay áo là một mảng máu đỏ khiến người kinh tâm.
Tử Tâm Lan ở ngoài cửa sổ nhìn một màn này, trong lòng nổi lên trắc ẩn.
Ám khí trong tay cũng buông xuống, bỏ đi, cùng một kẻ sắp chết tính toán gì chứ. Huống hồ đối phương lại là bệnh nhân trói gà không chặt.
Thế là trong bóng đêm, một đạo hắc ảnh lặng lẽ ẩn đi.
Đương nhiên đây không phải là kịch võ hiệp ngôn tình bình thường, vì nằm trong phòng chính là long thần Lãnh Tịnh dũng mãnh.
Khi phát giác người ngoài phòng đã ly khai, Lãnh Tịnh phất tay, cho Bạch Điêu đi xuống, tiếp tục ngủ.
Lúc này, đại bạch xà trốn bên trong giường mới trườn ra, mỹ mãn nằm bên cạnh Lãnh Tịnh, còn đem đuôi quấn lên người Lãnh Tịnh.
“Cha, ta muốn nói chuyện với ngươi.” Lãnh Tịnh ngay cả đầu cũng không quay lại nói.
“Nói cái gì?” Đại bạch xà thè thè lưỡi, một bộ nghi hoặc.
“Ngươi quấn lấy ta như thế đã nhiều năm rồi, ngươi cảm thấy ngủ như vậy thoải mái sao?”
Đại bạch xà cười mị mị gật đầu.
“Ta rất khó chịu!” Lãnh Tịnh kháng nghị lần thứ ba trăm bảy mươi tám, “Nếu không để ta quấn ngươi thử! Ngươi cảm thấy khi ngủ có thứ gì quấn lấy mình thì ngươi có thể ngủ không?”
“Nhưng Tiểu Tịnh mỗi ngày đều ngủ rất ngon.” Đại bạch xà vô tội nói, “Được rồi, ta để ngươi quấn một lần coi như công bằng được chứ?”
Thế là đại bạch xà biến thành Lãnh Thanh Thanh trần như nhộng, nằm bên cạnh gối Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh nhìn làn da trắng tuyết trắng tuyết của Lãnh Thanh Thanh, hơi thở dần nóng lên, đuôi của hắn thật sự đã lộ ra, quấn lên thân Lãnh Thanh Thanh, long thân không trơn mịn như xà thần, phiến vảy cọ sát khiến mặt Lãnh Thanh Thanh lộ ra biểu tình kỳ quái, sắc mặt cũng dần đỏ lên, đợi khi bọn họ tỉnh ngộ lại, đuôi rồng và đuôi xà đã quấn lấy nhau, phân không ra nữa.
“Cha, ngươi có từng nghĩ muốn thành thân không?” Lãnh Tịnh không vội cởi vòng quấn, ngược lại hỏi.
“Ngươi muốn có nương sao?” Lãnh Thanh Thanh nghĩ muốn rút đuôi mình ra khỏi vòng quấn.
“Không muốn, ta không cho phép ngươi thành thân.” Lãnh Tịnh bá đạo chống hai tay ở hai bên đầu y, phủ người nhìn y, rất lâu lại nói: “Ngươi nếu có ý trung nhân, vậy liền tùy ngươi đi!”
“Ta có dự cảm không tốt lắm.” Lãnh Thanh Thanh thở ra một hơi, cúi đầu nhìn, quả nhiên đuôi của họ đã thắt thành nút kết.
____
Kết quả của thắt nút là, hai người càng quấn càng chặt, không dễ gì tiêu hết thời gian nửa đêm mới mở ra được.
Hôm sau, Lãnh Tịnh rất không có tinh thần chui vào trong xe ngựa tới đón, bước trên con đường tới Chung Nam Sơn. Tiểu Qua đã thoát khỏi tình trạng thôi miên cũng đi theo, hắn đối với chuyện thẩm vấn hôm qua một chút ấn tượng cũng không có.
Không ai chú ý, trên khoang xe còn ngồi một con bạch điêu và một đại bạch xà.
Cái gọi là Chung Nam Sơn, chính là một ngọn núi nhỏ gần đó, chứ không phải Chung Nam Sơn thật. Ngồi xe ngựa không tới hai canh giờ đã tới rồi.
Lãnh Tịnh xuống xe ngựa nhìn, chỉ thấy trên ngọn núi nhỏ có một đài ngắm cảnh, phía trên đứng đông nghẹt nhân sĩ võ lâm.
“Công tử không có lực chân, thuê kiệu đi lên đi!” Tiểu Qua thấy Lãnh Tịnh một bộ ôn văn nho nhã, mặc đều là y phục gấm lụa trắng khiết, thế là rất quan tâm thuê kiệu, nâng Lãnh Tịnh lên núi. Chiếc kiệu nhỏ bằng trúc này chính là một cái ghế trúc, cắm hai cây trụ ngang, do hai phu vác nâng lên.
Cứ thế một đường lên núi, lên tới đài ngắm cảnh, chỉ thấy rất nhiều võ lâm nhân sĩ đang chuyện phiếm, hiện trường huyên náo vô cùng.
Sau khi kiệu của Lãnh Tịnh được nâng lên, dẫn tới một cuộc xao động nho nhỏ, có người chỉ Lãnh Tịnh nói: “Xem, gia hỏa đó chính là Lãnh Ngọc công tử, giá tiền hắn bỏ ra nhiều nhất, cho nên vai chính hôm nay là hắn.”
Còn có người trực tiếp đi tìm Lãnh Tịnh khiêu chiến, mấy bạch y công tử đều ngồi xe lăn tức giận tới cạnh Lãnh Tịnh, gây sự nói: “Tên đăng đồ tử ngươi, rõ ràng vai hôm nay chúng ta đã đặt trước rồi, đều là do ngươi giành mất! Thật không cần mặt mũi!”
Lãnh Tịnh cười lạnh một cái, không thèm đáp, chỉ ngồi trên xe lăn Tiêu Qua đã đặt trước, cầm quạt nhẹ phẩy. Chỉ riêng phần khí độ này của hắn, đã khiến người đương trường phải thổn thức.
Cuối cùng, giờ ngọ ba khắc đã tới, ma đầu thị huyết và chưởng môn Côn Luân đồng thời từ giữa không đáp xuống, hai người vừa đối chưởng giữa không, vừa lớn tiếng mắng chửi nhau, không ngoài dạng chỉ trích lẫn nhau.
Lúc này chính là ngày hè nóng bức, mặt trời như thiêu đốt, không có gì che chắn, Lãnh Thanh Thanh đợi tới nhàm chán, dứt khoát chạy tới chòi hóng mát mà Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu tạm thời dựng lên để nghỉ ngơi. Cái gọi là chòi, cũng chẳng qua là ở một góc lan can dùng nhánh cây chống ngoại y lên, sau đó chui vào trong ngồi xổm, từ xa nhìn nhi tử ngồi nơi đó sưởi thái dương, y cảm thấy rất đau lòng, thế là cầm quạt giấy, chạy qua che chắn cho nhi tử.
Khi ma đầu và chưởng môn đối được ba chưởng trên trời, song song đáp xuống đài ngắm cảnh, mọi người đều lao xao tới gần, chỉ có Lãnh Tịnh ngồi yên không động, thế là lại dẫn lên nhiều tiếng thầm thì, xem ra mọi người đối với Lãnh Tịnh đều không thích thú gì.
Đại ma đầu nhìn nhìn Lãnh Tịnh, lộ ra biểu tình = =, sau đó làm theo kịch bản nói: “Hôm nay lão phu cùng lão đạo ngươi quyết tử chiến một phen! Thống nhất võ lâm!”
Thực tế hắn tiêu mất ba vạn lượng ngân phiếu yêu cầu Thần Thông Môn chuyên cấp cho mình cơ hội dương danh trước mặt võ lâm quần hùng. Nhưng rõ ràng Lãnh Tịnh căn bản không hề xem kỹ cuốn chỉ nam, hắn một bộ ngốc ngốc nhìn hai người, giống như chuyện này cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.
Thế là toàn trường đều tĩnh lặng xuống.
Đại ma đầu thật sự đợi không nổi nữa, liền cứu cánh nói: “Ngươi là Lãnh Ngọc công tử đi! Lão phu sớm đã nghe qua đại danh của ngươi, dám hỏi các hạ chặn giữa chúng ta là có dụng ý gì? Lẽ nào là muốn ngăn cản cuộc quyết đấu của chúng ta sao? Ngươi phải biết ngăn cản lão phu thì phải trả cái giá gì?!!”
“Ta a?” Lãnh Tịnh như hoàn toàn không nhập trạng thái. Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng lên khỏi xe lăn, đứng giữa đại ma đầu và chưởng môn.
Vậy mới đúng chứ! Đại ma đầu thở phào một hơi, tên thanh niên ngốc nghếch này cuối cùng cũng đúng hướng rồi, chắc không phải do luống cuống đi? Mẹ nó! Thần Thông Môn tìm loại người gì thế này? Cho tiền là được rồi sao? Khi hắn đang muốn phất tay xuất chưởng, giả vờ đánh vào Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh đột nhiên giơ tay nói: “Ta có lời muốn nói!”
Gia hỏa đáng chết! Ngươi hiện tại mới muốn phát biểu sao! Đại ma đầu sém chút tức chết, lát nữa dứt khoát một chưởng trực tiếp đánh chết tiểu tử này cho xong!
Hắn nhìn chưởng môn một cái, chưởng môn Côn Luân không kiên nhẫn lộ ra biểu tình ‘để hắn nói xong rồi đánh’.
Lãnh Tịnh vuốt vuốt tóc trước trán, thoáng chốc dung mạo tinh thần trở nên tinh hãn, hắn nói rõ ràng: “Các vị tại đây, bất luận các vị ôm mục đích gì mà tới, bất luận các vị có phải có giao dịch với Thần Thông Môn đó hay không, bất luận các vị truy cầu cái gì, ta đều nói rõ tại đây, võ lâm là nơi tràn đầy huyết tanh, thù hận, vướng mắc và mộng tưởng, chơi là trò chơi tính mạng, chứ không phải đơn giản như những gì các vị đã nghĩ, một Thần Thông Môn nhỏ bé quyết không thể nào thay đổi quy luật tranh cường đấu hung của võ lâm mấy ngàn mấy trăm năm. Hiện tại ta tới đây xác thực là vì cầu danh. Nhưng mà, ta cho rằng danh tiếng chân chính so với hư danh dùng tiền mua được thì thực chất hơn. Cho nên, hôm nay Lãnh Tịnh ta sẽ ở tại đây tuyên bố với võ lâm, người có thể trùng kiến tuần tự võ lâm chân chính trong tương lại, người chân chính thống lĩnh giang hồ, đã ở trước mắt các ngươi, đó chính là Lãnh Tịnh ta!”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động, mọi người đều vội vã lật xem chỉ nam của mình, xem thử trên chỉ nam có viết chuyện đột phát này không, hoặc là ầm ĩ dò hỏi cảnh xuất động sấm sét này của Lãnh Tịnh rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền.
“Hỗn tiểu tử! Ngươi nói bậy gì đó!” Đại ma đầu thật sự bị chọc tức, công lực mười phần đều đánh lên người Lãnh Tịnh.
Nhưng Lãnh Tịnh lại trở tay nắm tay hắn, nhẹ nhàng ném đại ma đầu công lực thâm hậu đi. Mọi người càng them ồn ào, trò chơi này càng lúc càng quái dị.
Mấy sứ giả Thần Thông Môn vội vã chạy ra, chỉ Lãnh Tịnh hét lớn: “Hỗn đàn! Ngươi muốn công nhiên đối kháng với Thần Thông Môn sao! Ngươi thế nhưng dám tự tiện xuyên tạc chỉ nam của Thần Thông Môn!”
Lãnh Tịnh cười lạnh nói: “Thần Thông Môn lại thế nào? Vì những quy định cẩu thí của các ngươi, võ lâm này đều trở thành khu vui chơi của đám bạch si. Các ngươi thật cho rằng những kẻ các ngươi nắm trong lòng bàn tay này gộp lại thì sẽ thành cả võ lâm sao?”
“Nói thật sự quá hay!” Đại ma đầu nằm dưới đất ngẩng đẩu lên, lớn tiếng ủng hộ: “Kỳ thật ta sớm đã muốn nói như vậy! Võ lâm năm đó, chỉ cần người có thực lực hơn người, thì có thể xông pha tìm mộng tưởng của mình, bất luận là thành ma hay thành hiệp… nhưng hiện tại… đi tới đâu cũng đều cần chỉ nam cẩu thí gì đó… mẹ nó… ô ô…”
“Lãnh Tịnh! Ngươi phản rồi sao! Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là địch nhân của cả giang hồ! Ngươi phải nghĩ cho rõ!” Sứ giả Thần Thông Môn uy hiếp.
Lãnh Tịnh cười lạnh nói: “Các ngươi cho rằng ta đóng kịch cũng tốt, cho rằng ta làm thật cũng được, ta có thể nói câu này ra, Lãnh Tịnh ta trước nay chưa từng sợ qua bất cứ ai, cho dù cả cái Thần Thông Môn của các ngươi, ta cũng không đặt trong mắt. Ta ngay tại đây lập lời thề, nội trong ba tháng nhất định phải tiêu trừ Thần Thông Môn tận gốc.”
Lời nói xong, lại là một trận kinh hô ầm ĩ.
“Haizz, vẫn là hình tượng nhà lãnh đạo thích hợp với thiếu đông gia.” Bạch Điêu đem đạo cụ thổ huyết đã chuẩn bị sẵn ném qua một bên.
“???” Lãnh Thanh Thanh không hiểu gì một đầu sương mù, chẳng qua phản ứng của y cũng coi như nhanh, lập tức dẫn đầu hô: “Lãnh Tịnh vạn tuế! Lãnh Tịnh tất thắng!! Ủng hộ Lãnh Tịnh!!”
Thế là Bạch Điêu cũng la theo: “Lãnh Tịnh tất thắng! Ủng hộ Lãnh Tịnh! Đánh đổ Thần Thông Môn!!”
Tiếng hò hét của Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu động đến tiếng lòng của không ít người, thế là có người che mặt đứng ở hàng sau, cũng la theo họ: “Lãnh Tịnh tất thắng! Ủng hộ Lãnh Tịnh!!” Dần dần, người theo chiều gió càng lúc càng nhiều, tiếng hô ủng hộ Lãnh Tịnh từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Nương theo sóng âm càng lúc càng cao, sứ giả Thần Thông Môn đổ mồ hôi đầy đầu, dùng kiếm chỉ Lãnh Tịnh nói: “Tiểu tử! Không quá bảy ngày, nhất định cho ngươi di cốt vạn đoạn, cho những gia hỏa kia thấy rõ hậu quả phản kháng Thần Thông Môn!!”
Sau đó đám sứ giả đều ảm đạm xuống núi. Đây là lần đầu tiên Thần Thông Môn gặp cản trở tại đương trường trong thời gian tung hoành gần đây, những võ lâm nhân sĩ bị Thần Thông Môn bó thúc đều ầm ĩ vỗ tay chúc mừng, chẳng qua trong lòng cũng thầm nói, người thanh niên tên Lãnh Tịnh này tuy vì mọi người trút giận một phen, nhưng tính ra cũng không sống được lâu nữa, thế là không ai dám nhập bọn với Lãnh Tịnh.
Chỉ có đại ma đầu lưu lại, hắn gỡ mặt nạ xuống, thì ra là một đại hán dũng mãnh, ách, là một lão đầu dũng mãnh, vì râu của hắn đều đã bạc trắng rồi, hắn đi tới trước mặt Lãnh Tịnh ôm quyền nói: “Tiểu tử, không biết ngươi có phải đang diễn kịch không, nhưng lão phu sống cả đời rồi, nửa đời sau này trôi qua quả thật hèn nhát, hành động của ngươi vừa rồi có cốt khí nhất mà lão phu từng gặp, lão phu già rồi, không có năng lực giúp ngươi, hãy tự bảo trọng, nếu ngày sau ngươi vẫn còn sống, lão phu có thể làm bằng hữu với ngươi! Trên giang hồ còn có người có tâm huyết như ngươi, nói rõ giang hồ này vẫn chưa mất hết hy vọng!”
“Đó là đương nhiên, vì ta không phải người, là rồng a. Nếu ta là người, sao có thể có người dám hát xướng như thế.” Lãnh Tịnh nói. Nói rồi thật sự ở trước mặt đại ma đầu biến thành Ferrari hình rồng, nói với Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh: “Đi thôi đi thôi!”
Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh nhảy lên lưng rồng, xé không mà đi, đại ma đầu đứng ngây đó nửa ngày, lầm bầm: “Trên đời… đã không có chuyện gì đáng tin nữa rồi sao?… A a a a a a…” Thế là đứng bứt tóc.
_____
“Thiếu đông gia, chúng ta bay trên trời như vậy, những môn phái võ lâm đó đánh chết cũng không truy bắt được ngươi a!” Bạch Điêu ở trên lưng rồng đắc ý bừng bừng nói.
“Nhưng ta cảm thấy, thân là tiên gia, vẫn phải lấy tu luyện tiên thể làm đầu, cứ mãi lẩn chung với phàm nhân, sẽ bị khinh thường.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“Vậy sao?” Bạch long Lãnh Tịnh quay đầu, = = nói.
“Đúng a, Tiểu Tịnh, nếu ngươi nghiêm túc tu luyện, nhất định sẽ trở thành thần tiên tài ba. Tính mạng của phàm nhân chung quy là rất ngắn ngủi, vẫn là lấy tu luyện làm đầu a.” Lãnh Thanh Thanh nghiêm túc nói, “Ta đã rất lâu không chịu tu luyện rồi, Bạch Điêu cũng thế, chúng ta đều phải tu luyện đàng hoàng.”
Lãnh Tịnh = = nói: “Sao ta giống như chưa từng nghe qua ngươi từng có tu luyện? Nói ra thì, tu luyện rốt cuộc là làm sao tu luyện? Cái gì là tu luyện, ngươi biểu thị chút cho ta coi.”
“Thiếu đông gia ngươi ngay cả phương pháp tu luyện cơ bản cũng không biết sao? Oa ha ha a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Tức cười quá đi!!! Thế nhưng có yêu quái không biết tu luyện Oa khặc khặc khặc khặc khặc khặc ” Bạch Điêu ôm bụng cười lớn.
“Câm miệng, nói rõ ràng cho ta.” Bạch long giơ vuốt uy hiếp.
Lúc này Bạch Điêu mới ngừng cười, nói: “Tu luyện chính là tu luyện tiên thuật a, chính là %¥…%%…¥¥%¥%¥…%… ách… ta cũng nói không rõ được, ta nhớ dường như ta sống lâu hơn những con bạch điêu bình thường khác, bất tri bất giác liền biến thành hiện tại…”
Thế là hai con nhìn sang Lãnh Thanh Thanh, hy vọng vị hoàng tử xà thần tộc này có thể cho chút lý giải.
Lãnh Thanh Thanh lắc đầu nói: “Nếu ta biết, Tiểu Tịnh sao có thể tới hiện tại còn không biết chứ! Ta từ khi ra khỏi nhà thì vẫn còn nhỏ, kỹ năng tu luyện đều quên sạch rồi!”
“Vậy bắt đầu từ hiện tại, đều đi nghiêm túc tu luyện cho ta.” Lãnh Tịnh hạ lệnh.
Thế là tổ ba người Lãnh thị trở về khách *** mò mẫm phương pháp tu luyện. Lãnh Tịnh kiến nghị pháp ngủ tu luyện, bị hai con kia lấy cớ “chưa từng nghe qua thần tiên nào sinh ra trong lúc ngủ” phủ định. Lãnh Thanh Thanh đề ra pháp mỗi ngày học nấu một loại mình và ăn ba bát mì, nói đây là phương pháp tu luyện thích hợp nhất đối với xà tộc và long tộc, bị ném qua cái nhìn khinh bỉ. Phương pháp của Bạch Điêu thực tế nhất__ là “mỗi ngày làm cho bản thân tinh bì lực tẫn”, vì nó từng thấy qua có con tiểu yêu quái tu luyện cả ngày xong đều mệt gần chết, kết quả tất cả gia vụ đều để Bạch Điêu đảm nhận, cộng thêm phục vụ Lãnh Tịnh Lãnh Thanh Thanh theo cấp bậc hoàng đế, xém chút làm nó mệt chết.
Tu luyện, thật sự là một loại hành vi kỹ thuật thần bí a.
Bật mí một chút chương sau:
Lãnh Tịnh tiến vào Tuyết Sơn tìm tòi bí mật tu luyện, sẽ tạo ra nguy cơ gì?
Vạn Tượng Lâu can thiệp vào, mời Lãnh Tịnh nhập lâu, là có âm mưu gì?
Tam thái tử ma giới đăng môn bái phỏng, đúng lúc Lãnh Tịnh xuất môn tại ngoại, Lãnh Thanh Thanh sẽ gặp phải nguy cơ gì?
Muốn biết sự tình thế nào, xin đón xem sửu tiểu xà hồi năm mươi chín __ Tình biến, biến cục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...