Dung Thụy Thiên trở tay ôm lấy Tịch Nhạ Hoài, an ủi tâm tình đang rung chuyển của y:” Không cần lo lắng, tôi ở ngay đây, dù cho có thế nào cũng sẽ không rời khỏi anh” vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy thân thể bị Tịch Nhạ Hoài ôm siết lấy, mạnh mẽ tựa như muốn khảm hắn vào sâu trong thân thể.
Khi thức dậy Tịch Nhạ Hoài vẫn còn nằm bên người, ánh sáng ấm áp dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Nhạ Hoài, khiến cho mặt y trắng noãn đến gần như trong suốt, Dung Thụy Thiên dựa vào thật gần, trong không khí quẩn quanh hương vị mê người trên cơ thể Tịch Nhạ Hoài.
Hắn nâng tay vuốt ve y, vuốt ve đôi lông mày sắc bén, đôi môi cánh hoa đầy đặn mà hồng nhuận, hơi thở dần dần trở nên không xong, đột nhiên một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên.
Dung Thụy Thiên lấy lại tinh thần, theo thanh âm phát ra mà lần mò lấy ra di động bên giường, cuộc gọi biểu hiện tên “Kiều”, Dung Thụy Thiên liếc mắt nhìn Tịch Nhạ Hoài bên cạnh, vẫn đang nhắm hai mắt Tịch Nhạ Hoài chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn:” Sao lại không tiếp?”.
Dung Thụy Thiên nắm chiếc di động đang không ngừng đổ chuông, cắn môi, trong ngực trái tim khó hiểu mà đập nhanh lên, cuối cùng hạ quyết tâm nói:” Nếu không anh tiếp đi, nhìn xem cậu ấy có chuyện gì?” hiện tại hắn cùng một chỗ với Tịch Nhạ Hoài, không muốn vì chuyện của Kiều mà làm ảnh hưởng tình cảm của nhau.
Tịch Nhạ Hoài ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền không khách khí tiếp nhận di động, nghĩ nghĩ vẫn là nhấn loa ngoài, làm cho Dung Thụy Thiên nghe Kiều muốn nói gì, microphone ông một tiếng, truyền đến tiếng nói lè nhè sau khi say khướt của Kiều:” Thụy Thiên, anh có khỏe không? Tối hôm qua có phải em đã gây thêm phiền toái cho anh không?”.
Dung Thụy Thiên im lặng, Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên, ánh mắt lạnh lùng nắm di động, trong microphone truyền đến thanh âm gần như làm nũng của Kiều, đòi Dung Thụy Thiên đến quán bar đón cậu ta về nhà, còn nói cái gì mà nhớ hắn, Tịch Nhạ Hoài nóng muốn tóe lửa mà tiếp điện thoại, trong đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm bắn ra vụn băng lạnh lẽo.
” Thụy Thiên đang ở một chỗ với tôi, nếu cậu không có việc gì thì đừng gọi đến nữa” dừng một chút còn nói:” Bạn của tôi ở gần quán bar, nếu cậu không có cách nào về nhà được, tôi sẽ gọi cho y, bảo y mang cậu trở về”.
Kiều cái gì cũng chưa nói liền ngắt điện thoại, lúc cậu nhìn thấy Dung Thụy Thiên chạy tới cục cảnh sát tìm cậu, cậu liền tin tưởng rằng Dung Thụy Thiên vẫn còn tình cảm với cậu, bởi vì cậu biết rõ bộ dáng trước kia của hắn, biết rất nhiều chuyện về hắn.
Cho nên hắn sẽ không bỏ cậu, Dung Thụy Thiên đã vì cậu mà đến cục cảnh sát, ăn nói khép nép xin Vương Đàm đừng kiện cậu, cục cảnh sát là nơi nào, cậu rõ ràng hơn so với Dung Thụy Thiên, cho nên không hy vọng Dung Thụy Thiên sẽ vì cậu mà bôn ba, ai ngờ đến chỉ mới ba ngày ngắn ngủi cậu đã được phóng thích.
Vừa được phóng thích cậu đã chạy tới nhà trọ tìm Dung Thụy Thiên, thành tâm nói lời cảm ơn với hắn, Dung Thụy Thiên lại khách sáo nói là nhờ có Tịch Nhạ Hoài giúp đỡ, sự vui sướng kia nháy mắt đã tan thành tro bụi, hận không thể chính mình còn ngồi trong cục cảnh sát.
Làm khi Tịch Nhạ Hoài trở về nhìn thấy bọn họ đang ở cùng một chỗ, cậu có thể rõ ràng cảm thấy mạch nước ngầm đang dao động giữa bọn họ, bầu không khí như vậy còn rõ ràng hơn so với lần trước, giống như cậu là người dư thừa không được phép chen vào, mà Tịch Nhạ Hoài lại hiểu lầm quan hệ của bọn họ, xoay người rời đi, tựa hồ như nếu chậm trễ một giây thì sẽ hỏng mất, mà y cũng không cần phải làm như thế, bởi vì Dung Thụy Thiên đuổi theo.
Khi đó cậu đã biết sự lựa chọn của Dung Thụy Thiên. Trước kia bọn họ ở cùng một chỗ, là vì nỗi cô độc của nhau, giống như động vật bị thương liếm vết thương cho nhau, nhưng hiện tại Dung Thụy Thiên không hề cô đơn, khi hắn yêu Tịch Nhạ Hoài thì nhất định rằng những gì giữa hắn và cậu đã hoàn toàn chấm dứt.
Trong phòng ngủ của nhà trọ cao cấp, Dung Thụy Thiên nằm trên chiếc giường lớn mềm mại ấm áp, rúc vào trong lòng Tịch Nhạ Hoài, nghe tiếng tim đập trong ***g ngực y, Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ngón tay thon dài trắng nõn, giống như thứ đồ sứ tốt nhất, làm cho lòng hắn nổi lên từng đợt gợn sóng.
Tịch Nhạ Hoài dùng đôi con ngươi như có ma lực kia nhìn thẳng Dung Thụy Thiên:” Em có trách anh không? Không ai đến quán bar đón cậu ta, có khả năng Kiều sẽ gặp chuyện không may trong đó”.
” Cậu ấy hiểu được ý của tôi, sẽ không có việc gì” Dung Thụy Thiên mặt mày mang một chút cười khẽ, nhàn nhạt nhìn đoán không ra, hắn thích cách xử lý của Tịch Nhạ Hoài như vậy, cũng gián tiếp nói ý nghĩ của hắn cho Kiều biết.
Tịch Nhạ Hoài dịu dàng vuốt ve mái tóc đen xõa tung của hắn, trong lúc vô tình chú ý tới di động của Dung Thụy Thiên là cái mới, không khỏi hỏi:” Sao lại đổi đi động, cái lúc trước đâu?”.
” Làm mất đi động, tùy tiện thay một cái” Dung Thụy Thiên thấp giọng nói với Tịch Nhạ Hoài, đêm đó đi bệnh viện về hắn đã làm mất, cùng với kịch bản và một ít tiền mặt trong túi công văn, nhớ tới kịch bản Bùi Khanh cho hắn, kiềm chế không được hỏi Tịch Nhạ Hoài:” Anh có nhận đóng ‘ Như bóng với hình ‘ không?” hắn nhìn thấy tên Tịch Nhạ Hoài trong danh sách diễn viên, nếu Tịch Nhạ Hoài nhận đóng, trên tay sẽ có kịch bản.
” Như bóng với hình?” giống như đã nghe qua ở đâu…..
” Đây là bộ phim Quân Hào đầu tư, tôi nhìn thấy tên anh trong danh sách diễn viên, anh là một nhân vật khách mời”.
Tịch Nhạ Hoài nghĩ nghĩ, trong đầu lướt qua vài đoạn ngắn, cuối cùng nhớ lại đoạn Trì Hạo đến tìm y đề nghị quay bộ phim mới, rồi mới theo bản năng hỏi Dung Thụy Thiên:” Bộ phim này em có tham dự chế tác không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...