Sửu Thúc

Dung Thụy Thiên mở di động, nghĩ nghĩ, gửi cho Kiều một cái tin nhắn — Có chuyện gì? Rồi mới ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt trong gương, lại im lặng gục đầu xuống, mái tóc đen mềm mại lại tế nhuyễn dịu ngoan che lại trán hắn, vết thương trên mặt dưới ánh sáng chiếu rọi vẫn rõ ràng như trước.

Chờ một lát nhận được tin nhắn của Kiều, biết hắn không có chuyện gì, Dung Thụy Thiên nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau khi sửa sang lại gọn gàng liền đi ra phòng tắm. Tịch Nhạ Hoài đã thay xong chiếc áo sơ mi Fendi màu xanh ngọc, lấy chiếc cà vạt Burberry sọc chéo mang vào trên cổ áo, liếc mắt một cái nhìn thực mới mẻ, cũng sẽ không vì ăn mặc đơn giản mà có vẻ không đủ trang trọng.

Hôm nay bắt đầu đi vào hoạt động tuyên truyền ” Kẻ đuổi bắt “! Dung Thụy Thiên đến bên người Tịch Nhạ Hoài, cầm lấy bản kế hoạch hành trình bên cạnh:” Chín giờ đi tuyên truyền ở hai hội trường của khu phố gần Hoàn Á, bây giờ còn muốn đến công ty với tôi, không gấp sao?”.

” Đương nhiên ” Tịch Nhạ Hoài quay đầu, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng ôn nhuận:” Mỗi cái tuyên truyền sẽ không dừng lại lâu lắm, sau khi cùng người xem phim gặp mặt xong liền có thể chuyển sang hội trường khác”.

” Anh không lo lắng doanh thu phòng vé sao?” Dung Thụy Thiên sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của Tịch Nhạ Hoài, hôm nay là ngày chiếu phim đầu tiên, các cuộc gặp gỡ ở hội trường sẽ có thể kéo theo công tác thống kê phòng vé, nếu doanh thu phòng vé mà kém thì sẽ không thể bù lại cho phần đầu tư.

” Lo lắng quá nha ” Tịch Nhạ Hoài bất an không yên mà nhìn Dung Thụy Thiên, giống như người ta vay nợ mình hai trăm ngàn rồi đột nhiên họ bị phá sản vậy:” Nếu không em đến rạp chiếu phim xem đi, gia tăng doanh thu phòng vé cho anh!”.


“Như vậy cũng vô dụng!” không nghĩ tới y lại khôi hài như vậy….

” Có em vào xem, ít nhất có thể gia tăng thêm số lượng người đến xem!”.

” Anh đừng ghẹo tôi!” Dung Thụy Thiên nhịn không được nhoẻn miệng, bộ dáng mặt mày cong cong cười rạng rỡ thực mê người, ánh mắt giống như đều lòe lòe tỏa sáng, rất khác so với nụ cười mang theo nét đau buồn lúc trước.

Tịch Nhạ Hoài bá đạo ôm lấy bả vai Dung Thụy Thiên, tiến đến nói nhỏ gì đó bên tai hắn, Dung Thụy Thiên lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thoạt nhìn bộ dáng thực vui vẻ, giữa hai người trong lúc đó tràn ngập không khí hạnh phúc lại thoải mái.

Trở lại công ty, Tịch Nhạ Hoài đi tìm Tân Đồ Hiên, Dung Thụy Thiên vẫn đến phim trường như thường ngày, sắp xếp lại đạo cụ mà tổ kịch đã mượn, thống nhất đưa đến bộ phận hậu cần của công ty, trên đường đi thì gặp đồng nghiệp Lý Húc đến mượn tiền hắn, nói là trong nhà có việc gấp cần dùng tiền, Dung Thụy Thiên nói:

” Hiện tại tôi không có tiền ” Lý Húc là trợ lý của chủ quản, nếu chủ quản không đến, phim trường liền do hắn ta định đoạt, bởi vậy nên khi hắn ta muốn mượn tiền, không ai dám cự tuyệt.

” Cậu cũng không có bạn gái, sao lại không có tiền, chỉ mượn có một ngàn mà thôi” Lý Húc mất hứng đanh mặt:” Mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, chẳng lẽ cậu muốn thấy chết mà không cứu?”.

” Tôi thật sự không có tiền ” Dung Thụy Thiên mặt không chút thay đổi, mấy lần trước Lý Húc mượn tiền, ba ngàn khối không trả lại cho hắn một đồng, mà sau đó cũng không thấy hắn ta nhắc lại chuyện tiền bạc nữa.

” Vậy cậu cho tôi mượn năm mươi thôi, sáng nay tôi chưa ăn cơm, hiện tại đang đến nhà ăn mua bữa sáng” Lý Húc da mặt dày tiếp tục mượn, hắn chắc chắn là Dung Thụy Thiên sẽ cho hắn mượn, dù sao vài lần trước hắn đều mượn được.

Dung Thụy Thiên mặt vẫn không chút thay đổi như trước:” Tôi chỉ mang theo tiền xe”, mượn tiền hắn nhiều lần như vậy, một lần cũng không có trả lại hắn, dù hắn có ngốc cũng biết nhân phẩm người này có vấn đề, còn cho mượn nữa thì hắn chính là đồ bại não.


” Trước kia cậu không có như vậy, tôi mượn tiền cũng không phải không trả cho cậu, nhìn xem gần đây tôi thảm bao nhiêu, ngay cả cơm cũng không có ăn–” Lý Húc lầm bầm tránh ra, rồi mới nói với những người khác là Dung Thụy Thiên không đúng.

Sau khi kết thúc buổi gặp lúc sáng sớm, Dung Thụy Thiên bị Lý Húc sai đến kho hàng sửa sang lại đạo cụ. Đạo cụ trong kho hàng chủ yếu là các thiết bị nặng nề, nếu muốn sửa sang lại thì phải kêu ít nhất năm nhân viên đến kho hàng, thoạt nhìn Lý Húc rất bất mãn đối với hắn, cố ý làm khó làm dễ hắn.

Dung Thụy Thiên vận dụng khí lực toàn thân, kéo một đống lớn giá đỡ vào kho hàng, giá đỡ không suy suyễn chút nào, giá đỡ loại này nặng cỡ trăm ký, hai người đàn ông trưởng thành muốn nâng cũng cần phải cố sức, huống chi là chỉ có một người.

Loay hoay nửa ngày, trong lòng bàn tay đều bị dây thừng cọ đến rướm máu, giá đỡ vẫn không xê dịch được chút nào, Dung Thụy Thiên thở hổn hển lau mồ hôi, khom người cởi bỏ dây thừng, rút giá đỡ ra, kéo từng cây từng cây vào.

Nửa tiếng trôi qua, chờ đến khi Dung Thụy Thiên đặt giá đỡ đúng vào vị trí chỉ định thì toàn thân đều là mồ hôi, trên giày cũng dính đầy tro bụi, thoạt nhìn thật là lôi thôi, hắn cầm khăn mặt lau bụi bặm trên người. Tiếng chuông thanh thúy vang lên, Dung Thụy Thiên tiếp điện thoại, bí thư Tô Nhiên muốn hắn đến văn phòng Tân Đồ Hiên một chuyến, Dung Thụy Thiên cau mày hỏi:” Bây giờ sao? Có chuyện gì quan trọng à?”.

” Anh lại đây sẽ biết ” nói xong Tô Nhiên cúp điện thoại.


Thang máy lên đến lầu ba mươi, Dung Thụy Thiên đi đến văn phòng, nhìn thấy cửa đang đóng, nếu theo lệ thường trước đây thì lúc này đang có người ở bên trong bàn công việc, nên hắn đứng ở hành lang, kiên nhẫn chờ Tân Đồ Hiên.

Hạng Thanh Uyên từ văn phòng Tân Đồ Hiên đi ra, liếc mắt một cái thì thấy Dung Thụy Thiên đang đứng ở hành lang, hành lang thực im lặng, hắn đứng thẳng tắp ở đó, ánh đèn thủy tinh mờ ảo bao trùm lên thân ảnh hắn.

Hắn cúi đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, thần sắc thoạt nhìn thật câu nệ, hắn mặc áo sơ mi màu đen đơn giản, một bên tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc. Tóc đen mềm mại lại tế nhuyễn của hắn phủ lên hai má, vết thương rõ ràng trên gương mặt bị ngọn đèn chiếu lên ánh vào đáy mắt, nếu muốn cũng không thể lờ đi dấu vết xấu xí kia được.

Hạng Thanh Uyên ở nước ngoài hơn hai mươi năm, trở lại trong nước liền trực tiếp bước vào công ty giải trí, những người y nhìn thấy đều là nghệ sĩ cùng với nhân vật cao tầng, bọn họ đều là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, khéo léo, có khả năng, chờ bắt được cơ hội liền triển lãm tài hoa trước mặt y, biểu đạt dã tâm, đối với việc này y cũng không có ý kiến.

Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, lúc nên thương lượng thì nên thương lượng, cần gì phải quản tính cách và đạo đức của đối phương, cho nên khi biết được Phương Vĩ Đông đoạt lấy công lao của Dung Thụy Thiên, y cũng không ra mặt vì hắn. Y tưởng Dung Thụy Thiên sẽ vì chuyện báo biểu mà tìm y, ai ngờ đến khi bộ phim quay xong rồi, trong văn phòng cũng chưa thấy thân ảnh của Dung Thụy Thiên xuất hiện, thoạt nhìn không có dã tâm gì, cơ hội tốt như thế cũng không chủ động tranh thủ.

Chẳng lẽ muốn y tự mình nhắc nhở?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui