Sửu Thúc

Ánh trăng màu trắng bạc treo trên vùng trời thành thị, đem tất cả những dục vọng cùng sự xấu xí của thành thị bao phủ trong ánh hào quang, dòng khí hắc ám khó có thể thấy được thông qua một góc bí ẩn, đến huyệt động nơi chúng nó muốn tới.

Hạng Thanh Uyên đi ra quán bar, lấy điện thoại ra nhìn thì phát hiện có hai tin nhắn Bert gửi tới, hắn không để ý đến, trực tiếp ấn dãy số tiếp theo, chờ đến khi bên kia truyền đến thanh âm bình tĩnh mà vững vàng, mới khiêm tốn hồi phục.

” Anh cứ dựa theo phân phó mà làm…Ừ… Người đại diện của Tuyết Lê sẽ nhìn thẳng cô ta…”

Sau khi ngắt điện thoại, Hạng Thanh Uyên hồi phục lại tin nhắn cho Bert.

Một chỗ khác cách xa thành thị, Trác Thích Mặc ngồi trên sô pha, đôi chân thật dài tao nhã duỗi ra, hắn nhìn di động, check hòm thư một chút, lại thuận tiện xóa đi những thứ vô dụng, cho đến một phong bưu kiện cuối cùng, đó là lần trước phóng viên ở bãi đỗ xe chụp được ảnh Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài đi chung với người đàn ông đội mũ thấy không rõ khuôn mặt, hắn nhìn người đàn ông trong màn ảnh, ánh mắt sắc bén giống như hai thanh chủy thủ máu tươi đầm đìa muốn đâm vào linh hồn của người đàn ông.

Trong phòng, không khí áp lực mà lạnh như băng.

— Hai ngày này tôi có công việc quan trọng không thể ở cùng cậu–


Bert nhìn tin hồi âm của Hạng Thanh Uyên, yên lặng nằm ở kia không hề động đậy, hắn nhanh chóng ấn một hàng chữ:” Chúng ta tách ra đi”, nhưng làm sao cũng không thể gửi đi, hắn nhớ tới nếu không có Hạng Thanh Uyên nâng đỡ, sau này chỉ sợ ngay cả điện ảnh đều tiếp không được, thế là xóa mấy chữ kia đi, nhìn nó biến mất sạch sẽ, lại hồi âm một cái:”Hảo”.

Dung Thụy Thiên đứng ngoài cửa, vật cưng của Bert nằm ngủ ở trên giường, sự tình biến thành như vậy, chỉ đành phải chen chúc với nhân viên công tác khác, nhưng bọn họ ngại hắn xấu, ngại hắn không sạch sẽ, càng miễn bàn đến ở chung với hắn.

Ngọn đèn trên hành lang chiếu xuống sàn nhà ánh lên một màu vàng sáng bóng.

Dung Thụy Thiên nhẹ nhàng nhắm lại con ngươi ướt sũng, trên lông mi mềm mại còn ngưng kết những giọt sáng nhỏ vụn, hắn rời đi hành lang, ngọn đèn kéo bóng dáng của hắn ra thật dài, nhìn qua đặc biệt cô đơn cùng im lặng.

Ngoài cửa sổ là hắc ám khôn cùng, Dung Thụy Thiên cúi đầu, từng bước giẫm lên chiếc bóng màu đen của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết là muốn đi nơi nào, chỉ biết được nếu cứ đứng ở hàng hiên như vậy, buổi tối nếu có người đi ra nhìn thấy hắn thì cũng không phải tốt lắm.

Hắn mệt mỏi thở dài, đột nhiên một hơi thở quen thuộc phả vào gương mặt, giống như mặt trời ấm áp lại nóng cháy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài, y đứng dưới ngọn đèn sáng ngời nhìn hắn, ngũ quan thâm thúy cùng đôi tròng mắt xanh giống như bảo thạch kia, tản ra hơi thở sạch sẽ như đại dương, mang theo ấm áp làm cho người ta muốn thân cận.

Dung Thụy Thiên thẳng tắp nhìn y, hốc mắt nóng bỏng đến mơ hồ tầm mắt:” Trợ lý không phải đã rước anh về rồi sao?” hắn không có quên rằng đêm nay y có hoạt động buôn bán…..

” Nếu đi về cũng phải mang theo em ” Tịch Nhạ Hoài cầm lấy đôi tay phát run của hắn, nhìn mái đầu đen đang rũ xuống của hắn, tiến lên phía trước ôm lấy hắn, đem hắn cả người lạnh như băng ôm sâu vào trong ***g ngực rộng lớn ấm áp.

Chóp mũi hít vào hơi thở trên người y.

Ấm áp, quen thuộc, giống như được một hồ nước trong suốt bao bọc, tâm tình Dung Thụy Thiên dần dần hồi phục xuống, đẩy đẩy Tịch Nhạ Hoài đang ôm hắn, hai bên tai có chút hồng gục đầu xuống.


Tịch Nhạ Hoài sờ sờ tóc hắn, ánh mắt cưng yêu nhìn hắn:” Gian phòng kia của anh vừa to vừa sáng, đêm nay lại chỗ anh ngủ đi ” đêm nay không đi tiệc rượu với trợ lý, chính là lo lắng y ở phim trường.

” Sẽ bị người nhìn thấy…..”

“Đừng lo lắng, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ bảo vệ em” Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên, biết y không hi vọng quan hệ của bọn họ bị phát hiện, vì thế, hành vi cử chỉ đều tận lực điệu thấp.

Dung Thụy Thiên không nói gì, chỉ là biểu tình ôn hòa hơn một ít so với bình thường, dưới ngọn đèn hôn ám, khóe môi còn mơ hồ gợi lên, thoạt nhìn bộ dáng như đang mỉm cười, hay là ngọn đèn tạo nên lỗi giác.

Tịch Nhạ Hoài kéo Dung Thụy Thiên đi vào thang máy, ấn hạ muốn đi tầng mười, cửa thang máy chậm rãi khép lại, ném đem tất cả ánh sáng hôn ám cùng hơi thở lạnh như băng khóa lại bên ngoài, bao gồm máy chụp ảnh đang nhắm ngay bọn họ kia.

Tạp sát tạp sát tap sát….

Phòng dành cho khách ở tầng mười khách sạn là phòng kép xa hoa, nơi này có phòng ngủ độc lập, buồng vệ sinh cùng phòng tắm độc lập, thậm chí còn có một quầy bar loại nhỏ, tổ kịch cấp cho Tịch Nhạ Hoài một nơi tiện lợi và thoải mái nhất.

Nhìn Tịch Nhạ Hoài đang đi đến quầy bar, Dung Thụy Thiên nhịn không được lo lắng hỏi:” Anh không đi tham gia hoạt động buôn bán có được không?” nghệ sĩ mỗi ngày đều có công tác đã được an bài, nếu có gì thay đổi thì cũng không dễ công đạo.


” Không sao ” nhìn thần sắc lo lắng của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt giống như một đóa hoa nhẹ nhàng nở rộ:” Người đại diện có thể hỗ trợ chắn qua đi”.

” Nhưng nói chung thì vẫn là công tác trọng yếu hơn, lần sau đừng làm như vậy nữa”. So với chuyện của mình thì hắn càng đề ý y hơn, Tịch Nhạ Hoại đặt cà phê cùng bánh ngọt lên trước bàn, rồi mới ngồi xuống bên người hắn:” Nơi này không có người khác, không cần câu nệ như vậy”.

Dung Thụy Thiên “Ân” một tiếng, có chút tò mò hỏi:” Sao anh biết tôi ở khách phòng tầng năm?” nơi của nhân viên viên công tác trong tổ kịch là do Phương Vĩ Đông an bài, người khác cũng không biết.

” Em đã quên anh cũng là một trong những nhà đầu tư”.

Dung Thụy Thiên bừng tỉnh đại ngộ.

Tịch Nhạ Hoài lại sờ sờ đầu Dung Thụy Thiên, giống như muốn đưa hắn làm đứa nhỏ cần chăm sóc vậy:” Muốn biết em ở đâu cũng không khó, nhưng thật ra em, sao lại đứng ở hành lang, phát sinh chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui