Trác Thích Mặc ngồi trong một văn phòng to lớn rộng rãi, ánh chiều tà bao phủ trên thân thể anh tuấn của hắn, mặt hắn không chút thay đổi nhìn ảnh chụp trong tay, lệ khí nơi đáy mắt giống như nước sông nơi khe sâu âm u, từng chút bao trùm lên khuôn mặt, bí thư gõ cửa phòng, hắn bình yên mà mở ra ngăn kéo một cách tự nhiên, kẹp ảnh chụp vào quyển sách hắn yêu thích.
Tân Đồ Hiên cùng Nhật Bản hợp tác trao đổi xong hợp đồng, đứng dậy liền rời đi, phát cho bí thư Tô Nhiên của hắn một cái tin nhắn, dặn dò hắn đừng làm cho Dung Thụy Thiên đến phim trường, sau đó lại gọi điện thoại cho Hạng Thanh Uyên.
Tuyết Lê đứng ngồi không yên chờ ở nơi chụp ảnh, trong chốc lát xoa đầu rên rỉ, trong chốc lát lại đi tới đi lui, càng không ngừng uống nước, lặp lại đi WC nhiều lần, nôn nóng đến nổi chỉ có không kém là nắm tóc đứng chống nạnh thét chói tai, để bình tâm tĩnh khí xuống dưới. Cô thật sự để ý trang bìa Figaro, nhưng tại sao lại không có người nói cho cô biết, nhiếp ảnh gia Lisa là một người không chịu phối hợp. Một thân áo da màu đen bó sát người, thân hình to lớn cao ngất, để một mái đầu ngắn giỏi giang, mặt mày mang theo một cỗ lệ khí như hắc báo, nếu không phải có bộ ngực đầy đặn kia, có thể sẽ hiểu lầm cô ta là đàn ông.
Cô không ngại phối hợp với loại “phụ nữ” như vậy, nhưng tựa hồ cô ta có hứng thú về phương diện nào đó, ánh mắt giống như đàn ông mà tuần tra trên cơ thể của cô, điều này làm cho việc quay chụp đơn giản cũng trở nên khó khăn.
Mà đang ở tại biệt thự của mình, Kiều ánh mắt ảm đạm nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối hôm qua, cảm xúc tuyệt vọng pha lẫn với nước mắt cuồn cuộn không ngừng ngăn chặn thân thể hắn.
Cho đến khi xe thể thao dừng ở xã khu, Tịch Nhạ Hoài quay đầu nhìn Dung Thụy Thiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến như mộng ảo của hắn tràn đầy mất mát:” Em thật sự không đến chỗ anh sao?”.
” Không được” Dung Thụy Thiên đẩy cửa xe ra.
Tịch Nhạ Hoài không chuyển mắt nhìn Dung Thụy Thiên:” Em có chỗ nào không thoải mái sao?”.
” Tôi không sao” Dung Thụy Thiên cúi người nhìn hắn ngồi trong xe hơi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng có chút ửng hồng, đôi môi cánh hoa mỏng manh cũng là sáng bóng mê người:” Anh trở về về sớm đi, sáng mai còn có công tác”.
Tịch Nhạ Hoài cười gật đầu, con ngươi màu lam giống như bảo thạch ôn nhuận, hắn muốn Dung Thụy Thiên dọn về sống chung với hắn, nhưng xem thái độ trước mắt của Dung Thụy Thiên chỉ biết đây là chuyện không có khả năng.
Hắn ngay cả nụ hôn của mình còn chưa quen, cũng mâu thuẫn với hành vi dục vọng giao triền nguyên thủy, mà hắn lại có rất nhiều dục vọng đối với Dung Thụy Thiên. Những kiêu ngạo tự chủ của hắn khi đối mặt với y đều trở nên buồn cười, chỉ cần trêu chọc một chút, hắn sẽ thú tính hóa mà xé mở quần áo của y, bắt buộc y phối hợp với mình hoàn thành kích tình như mình mong muốn.
Nhìn đèn tầng năm sáng, Tịch Nhạ Hoài nhấn chân ga rời khỏi xã khu, vài phút sau, tiếng chuông di động dễ nghe vang lên. Tịch Nhạ Hoài đeo ống nghe vô tuyến, nhấn nút nghe, microphone bên kia truyền đến thanh âm giận dỗi của Trì Hạo:” Hôm nay anh làm cái gì vậy, sao vẫn không tiếp điện thoại của tôi, ngay cả hành tung cũng không nói cho tôi biết?”.
” Hôm nay là một ngày đáng giá để kỷ niệm, hành tung cùng nội dung anh không có quyền biết” chuyện với Dung Thụy Thiên còn chưa có ổn định, hắn sẽ không nói cho truyền thông hoặc bao gồm cả người bên cạnh về y.
” Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, chia sẻ với tôi tốt lắm” Trì Hạo tò mò muốn chết, rất muốn biết Tịch Nhạ Hoài đã trải qua một ngày với ai, lại dùng ngữ khí sung sướng như thế mà tiếp điện thoại.
” Không thể!”.
” Như vậy liên quan đến công tác ngày mai….”
“….”
” Bảy giờ chúng ta cần đến phim trường Figaro, tranh thủ buổi sáng chấm dứt việc quay chụp bên kia, chút nữa anh có hẹn với Jeson, sau đó chúng ta trở về phim trường quay chụp, còn có đừng quên, đêm nay có một tiệc rượu phải tham gia, tây trang của anh trợ lý đã chuẩn bị tốt…” Trì Hạo không phiền hà lặp lại nội dung công tác, cho dù mấy nội dung này trợ lý đã nói qua với y nhưng hắn vẫn lo lắng, cần xác nhận lại lần nữa, chỉ sợ Tịch Nhạ Hoài nửa đường lại thay đổi.
Tịch Nhạ Hoài nghe nội dung công tác dày đặc. Mở ra chiếc di động khác phát cho Dung Thụy Thiên một tin nhắn, hẹn hắn sáu giờ chiều mai cùng nhau ăn cơm, ngày mai chắc chắn bọn họ sẽ đều ở phim trường, đi động rung lên, Dung Thụy Thiên trả lời một tin:” Hảo”.
Tịch Nhạ Hoài không tự chủ được nở nụ cười.
“Cha anh buổi chiều đánh cho anh một cuộc điện thoại nhưng vẫn không có hồi đáp, anh nhín thời gian gọi lại cho ông ấy một chút” Trì Hạo giống như ông trùm tin tức, nhả từng từ rõ ràng báo cáo xong công tác, cũng không quên nhắc nhở hắn phải gọi điện lại.
Tịch Nhạ Hoài ngẩn người, tươi cười bên môi đột nhiên biến mất không thấy.
Trì Hạo thức thời treo điện thoại.
Nằm trên giường Dung Thụy Thiên nhìn trần nhà trong bóng đêm, nhớ tới những chuyện phát sinh cùng Tịch Nhạ Hoài trong khoảng thời gian này, trong lòng có loại hưng phấn không thể hình dung, lại ẩn ẩn cảm thấy không giống sự thật, tựa như hết thảy những phát sinh ấy đều là nằm mơ, hắn gửi cho Tịch Nhạ Hoài một cái tin nhắn:” Anh đã ngủ chưa?”
” Anh phải đi một cái tiệc rượu buôn bán, đại khái ba giờ có thể trở về ngủ” Tịch Nhạ Hoài không giấu diếm nói cho hắn:” Hiện tại không còn sớm, em mau ngủ đi, ngày mai buổi chiều anh tìm em”.
Dung Thụy Thiên đặt điện thoại lên đầu giường, chậm rãi nhắm lại đôi mắt nhập nhèm.
Trong mơ, Dung Thụy Thiên nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài đứng dưới tia sáng huỳnh quang, hắn như một vị thần tồn tại trong lòng các fans hâm mộ, không có người biết hắn để có được thành công ấy đã phải trả giá bao nhiêu đại giới, lại vì thực hiện giấc mộng mà phải giẫm lên bao nhiêu thi thể và dao nhỏ mà bước tới.
Bọn họ chỉ vĩnh viễn nhìn thấy một Tịch Nhạ Hoài ăn mặc khéo léo, cử chỉ tao nhã, bất luận xuất hiện ở nơi nào, toàn thân cao thấp đều tản ra vầng sáng óng ánh.
Khi bọn họ còn ngủ say hoặc vì công tác ngày hôm sau mà suy nghĩ, hắn lại dùng tư thái tao nhã, trong lúc tụ hội mà nhận thức những nhà đầu tư có bối cảnh, rồi mới ở nơi ăn uống linh đình mà khẽ chạm ly rượu đỏ, thảo luận về kế hoạch hợp tác của bộ phim sắp tới.
Cuộc sống của hắn có ngũ quang thập sắc, thoạt nhìn giống như người mẫu quốc tế mặc tây trang Chanel quý báu đang sải bước trên đài trình diễn, lạnh lùng lại tà khí, cho dù đế giày của hắn có mảnh thủy tinh bén nhọn, đâm vào lòng bàn chân máu tươi đầm đìa, nhưng lại giống như không có cảm giác đau mà tao nhã bước trên sàn diễn, dùng sức quyến rũ mạnh mẽ cùng hào quang chinh phục những ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...