Sau khi thu thập xong hành lý, Tiêu Nhiễm dẫn theo An Trữ buổi chiều liền xuất phát, như vậy trước khi trời tối có thể kịp tới trấn nhỏ kế tiếp. Dọc đường đi, An Trữ thất thần nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, không nói được một lời.
Tiêu Nhiễm cũng tùy hắn, còn mình nhắm mắt dưỡng thần.
Tới trấn nhỏ, tìm được một khách *** không tồi để nghỉ tạm. Buổi tối, Tiêu Nhiễm sợ An Trữ một mình tịch mịch, liền bưng rượu và thức ăn qua phòng hắn.
Quả nhiên, An Trữ đang thất thần nhìn trăng sáng trên cao.
“Thật không nỡ, nếu vậy lúc trước vì sao phải trốn đi?” Tiêu Nhiễm thản nhiên đi tới ngồi xuống đối diện hắn, nghiêng bình rót rượu hỏi.
“Nhất thời tức giận không kìm được.” An Trữ thật thà bẩm báo.
“Nga?” Tiêu Nhiễm chọn mi.
“Y đi thanh lâu uống hoa tửu.” An Trữ tiếp tục bẩm báo.
Tiêu Nhiên cong lên một bên khóe môi: “Xã giao?”
An Trữ trầm mặc.
Tiêu Nhiễm nghĩ nghĩ: “Hai người các ngươi, không phải là huynh đệ tương xứng sao? Vậy người vì cái gì phải để ý như thế?”
An Trữ nhìn hắn, đô miệng: “Ngươi biết rồi để làm chi còn hỏi ta?”
Tiêu Nhiễm nhún nhún vai: “Ta biết sao?’
An Trữ ninh mày, lấy tay chống cằm, tiếp tục ngắm trăng ngoài cửa sổ: “Ta cũng không biết a, giống như ta thực thích y, y cũng rất thích ta, chúng ta cũng không phải huynh đệ thật sự….”
“Ngươi nghĩ thực thoáng.” Tiêu Nhiễm tự nâng cốc uống một chén rượu nhỏ, cười nói.
An Trữ lấy một chén khác hắn đã rót sẵn, ngửa đầu uống cạn một hơi.
“Tửu lượng của ngươi vẫn là tốt như vậy.” Tiêu Nhiễm tán thưởng, “Giống như phụ thân ngươi, không lẽ….là huyết mạch truyền thừa sao?”
An Trữ nhất thời không kịp phản ứng, trừng to mắt, ngây ngốc nhìn hắn.
Tiêu Nhiễm cười lại rót tiếp cho hắn một chén: “Phụ thân ngươi nhờ ta hảo hảo chiếu cố ngươi.”
“Phụ thân ta?” An Trữ lặp lại.
Tiêu Nhiễm cười gật đầu.
“Phụ thân ta….Hắn biết ta….” An Trữ ngây ngốc hỏi.
Tiêu Nhiễm lại gật đầu.
“Hắn, không phải cho tới nay đều….” Sau khi kịp phản ứng, là không quá tin tưởng.
“Đó là vì bảo hộ ngươi.” Tiêu Nhiễm cười nói, mang theo điểm bất đắc dĩ, “Giống như mẫu thân ngươi hủy đi dung mạo, thanh âm cùng trí tuệ của ngươi.”
An Trữ lúc này mới nhớ tới phải hoài nghi: “Làm sao ngươi biết?”
Tiêu Nhiễm uống xong một ly, lắc đầu: “Bởi vì trước đây, ta cũng không hiểu được những chuyện đó, nên mới gây náo động rất lớn, kết quả…..Kết quả không có kết cục tốt.”
“Ngươi là ai?” An Trữ ninh mày hỏi.
“Rốt cục nhớ đến hỏi?” Tiêu Nhiễm buồn cười.
“Ngươi quả nhiên rất xấu.” An Trữ đô miệng.
Tiêu Nhiễm chọn mi: “Nói xấu thúc thúc như vậy, thật là uổng công thúc thúc đối tốt với ngươi như thế a.”
An Trữ mở to hai mắt, nhất thời không đáp lại được.
Tiêu Nhiễm quơ quơ tay trước mặt hắn: “Sao thế?”
“Trước ngươi còn bảo ta gọi ngươi là ca ca….” An Trữ mân môi.
Tiêu Nhiễm nhăn mặt, lối suy nghĩ của tiểu tử này sao lại quái dị đến thế a….Một bên vô tội nói: “Ai lại không muốn bảo trì thanh xuân một chút chứ?”
An Trữ xuy một tiếng.
Tiêu Nhiễm thân thủ vỗ vỗ đầu hắn: “Đây là thái độ gì hả, ta là thúc thúc của ngươi.”
“Nếu là người một nhà….” An Trữ nhún vai, rót đầy rượu vào chén mình, đối Tiêu Nhiễm nâng chén, cười đến vô tội, “Cấp bậc lễ nghĩa linh tinh gì đó, liền không cần thiết đi?”
Tiêu Nhiễm đầu tiên là nho nhỏ kinh ngạc, lập tức cũng cười to, nâng chén cùng hắn đối cụng: “Tiểu tử ngươi, thật sự rất hợp ý ta.”
“Sở Châu? Vì cái gì là Sở Châu?” Đông Phương Ngọc chọn mi.
“Bởi vì gần đây nơi đó có hoa sen nở.” Lôi Vô Nhai nói.
Đông Phương Ngọc không nói, nhìn hắn.
Lôi Vô Nhai cười: “Là hạt sen bảo tồn hơn ngàn năm, năm trước mới gieo, năm nay liền nở hoa.”
“Liền vì cái này?” Đông Phương Ngọc có điểm hoài nghi.
“Gần đây mưa thuận gió hoà, Tiêu công tử phỏng chừng đều nhàm chán rồi.” Lôi Vô Nhai nhún vai, “Hạt sen nở hoa không phải là đại sự kinh thiên động địa gì, nhưng nếu dẫn theo một tiểu công tử trên người đầy bảo bối, bất luận đi nơi nào, đều cũng có thể tìm được kích thích.”
Đông Phương Ngọc lúc này mới gật đầu: “Không sai, vẫn tò mò, xem ra ngươi cùng Tiêu công tử hiểu nhau rất rõ, vì sao….”
“Ách,” Lôi Vô Nhai có điểm xấu hổ, “Bởi vì một ít, nho nhỏ chuyện xưa…”
“Thật vậy sao?” Đông Phương Ngọc buồn cười khoanh tay trước ngực, “Ta còn tưởng rằng, đây là trò chơi của hai ngươi mà, ngươi truy hắn chạy?”
Lôi Vô Nhai nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới nhún vai: “Ân, hắn gần đây tựa hồ là hứng thú với trò này….”
Đông Phương Ngọc vỗ vỗ vai hắn, xem như đồng tình.
Lôi Vô Nhai miết mắt nhìn y, “Ngươi cho là ngươi không có chuyện gì? Ngươi đã quên tiểu tử kia nhà ngươi với Tiêu Nhiễm là đồng tông? Ngươi đã quên hiện tại bọn họ chính đang ở cùng một chỗ? Ngươi đã quên bản chất An Trữ cũng không tính là tinh khiết thuần lương?” (đồng tông: tông=tổ tiên, tông tộc.)
“……” Đông Phương Ngọc há hốc mồm, chốc lát sau mới phi thường nghiêm túc nói: “Chúng ta phải mau chóng tìm được bọn họ!”
Lôi Vô Nhai vỗ vỗ vai y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...