Sưu Thần Ký


Trăng đã lặn về phía tây, lại qua hơn một canh giờ nữa, trời đã sắp sáng.

Nếu như lúc trời sáng, Đoạn đại ca đến nơi này cứu hắn thì tất nhiên là rất tốt.

Nhưng nếu Đoạn đại ca đã rơi vào trong tay của bọn Thuỷ yêu rồi thì bản thân hắn chẳng phải đang ngồi mà chờ chết hay sao? Lúc này, nếu hắn không nhân lúc yêu nữ đang ngủ say, lẳng lặng chuồn đi trước, đến lúc trời sáng lại tìm cách quay lại cùng Đoạn đại ca hội hợp.

Nói không chừng còn có thể tìm ra cách cứu Đoạn đại ca cũng chưa biết chừng.
Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ nâng cánh tay của Vũ Sư Thiếp lên một cách nhẹ nhàng, gác qua một bên, xoay người tụt xuống khỏi tảng đá.

Hắn thò tay vào trong khe đá, móc ra một bọc bảo bối mà đã dùng Ẩn thân sa gói lại.

Hắn mặc cái khố rách vào, đang định rón rén rời đi, đột nhiên nhìn thấy con Tượng Long to lớn đang lạnh lùng nhìn mình.

Trong lòng hắn liền nhớ tới trong Đại Hoang kinh có viết, nhựa của cây khởi thụ từ thời đông thủy trên núi có thể khuất phục thú, có lẽ có thể thuần phục cả quái thú.

Nếu như thế, hắn có thể dùng nhựa của cây khởi thụ này thu phục Tượng Long Thú để bỏ trốn.

Hắn lập tức rút đoạn kiếm gãy ra khoét một lỗ trên thân cây.

Kiếm vừa đâm vào thân cây, một tiếng “phập” nhỏ vang lên.

Trời còn tang tảng sáng nên âm thanh này vang lên nghe rất rõ ràng.
Vũ Sư Thiếp trở mình, khẽ rên lên một tiếng.
Trong lòng Thác Bạt Dã căng thẳng, không dám thở mạnh, nhưng một hồi lâu sau nàng vẫn say sưa trong giấc nồng.

Hắn vội dùng trúc để chứa nhựa cây rồi lẳng lặng đến gần con Long Thú.

Long Thú trợn tròn hai mắt, nó cảm thấy kỳ lạ chưa hiểu hắn muốn làm điều gì.
Thác Bạt Dã không biết cách dùng nhựa cây khởi thụ này như thế nào mới thuần phục được con quái thú đang muốn giương uy, đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Vũ Sư Thiếp từ phía sau:
"Thằng quỷ con này còn muốn chạy trốn nữa sao?"
Thác Bạt Dã kinh hãi.

Hắn quay đầu lại cười giả lả:
"Con trâu này của Tiên cô thật là kỳ quái, cả thân toàn vẩy cá.

Hoá ra là con này cày ruộng dưới nước à?"
Vũ Sư Thiếp ôm chân ngồi trên tảng đá, mắt lạnh lùng nhìn, trong mắt dường như ngấn lệ.

Nàng cắn răng hỏi:
"Lũ nam nhân xấu xa tệ bạc các ngươi đúng là chẳng kể lớn bé, toàn là đồ bạc tình phụ nghĩa.


Lại muốn thừa lúc ta ngủ chạy trốn sao?"
Từ "lại" này quả có chút kỳ lạ, Thác Bạt Dã suy nghĩ thật nhanh, thầm nhủ: "Chẳng lẽ trước đây yêu nữ này đã từng bị bỏ rơi sao? Cực kỳ hỏng bét rồi.

Nợ cũ nợ mới chẳng phải lại đổ hết lên đầu ta sao?"
Đột nhiên Vũ Sư Thiếp vươn tay ra không trung tóm một cái, đây chính là chiêu thức Bích Hải Triều Sinh, dòng khí như xoáy nhấc Thác Bạt Dã lên.

Hắn thấy hoa mắt, rồi té thật mạnh trên tảng đá lớn.

Cú ngã làm cho toàn thân hắn nhức mỏi.

Vũ Sư Thiếp thò tay nắm ngực áo của Thác Bạt Dã.
"A" - một thanh âm kinh dị vang lên.

Thác Bạt Dã thầm hô không xong.

Quả nhiên, Vũ Sư Thiếp móc từ trong ngực áo của hắn ra một bao gì đó.

Nàng mở bao ra thì mặt mũi biến sắc, hỏi với một giọng thất thanh:
"Thần Mộc Lệnh sao?"
Nàng đưa mắt dò xét Thác Bạt Dã từ trên xuống dưới một hồi lâu, rồi nhìn hắn lạ lùng như vừa mới gặp.

Nàng hỏi dồn:
"Tiểu bại hoại, Thần Mộc Lệnh này ngươi lấy được từ đâu?"
Thác Bạt Dã nghĩ thầm việc đã đến nước này, chỉ có được ăn cả ngã về không.

Hắn co tay lên gối đầu, nghếch chân lên bắt chéo rồi cười bảo:
"Thì ra ngươi biết đây là Thần Mộc Lệnh.

Nhìn thấy Thần mộc lệnh chính là thấy Thần Đế, Tiên cô muội tử, còn không quỳ xuống tiếp giá?"
Vũ Sư Thiếp trong lòng kinh nghi bất định, chẳng lẽ tiểu tử này đúng là sứ giả của Thần Đế sao? Theo như lời của Khoa Cát Độ thì hắn chính là đồng bọn của Đoạn Cuồng Nhân của thành Thận Lâu, như thế chẳng phải là địch nhân của Triêu Dương cốc sao? Vậy thì ý tứ của Thần đế là thế nào đây? Lẽ nào hắn muốn giúp đỡ cho Thận Lâu thành?
Vũ Sư Thiếp cười khanh khách, gương mặt chứa đầy vẻ u oán phẫn uất vừa rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Ngón tay nhỏ và dài ngọc ngà của nàng nâng cằm Thác Bạt Dã lên, nhìn thẳng vào hai mắt của hắn rồi cười ha ha bảo:
"Tên quỷ con này, lắm trò hoa dạng thế.

Ngươi tưởng tỷ tỷ sẽ tin lời ngươi sao? Không biết từ đâu tìm được một mảnh gỗ mục rồi khắc đại lên mấy chữ là sẽ lừa được ta hả?"
Thác Bạt Dã thở dài:
"Còn tưởng rằng tiên cô muội tử chỉ có thứ trên người mới là to to, không ngờ lá gan mới là to nhất.

Đến Thần Mộc Lệnh cũng dám đem ra làm trò đùa, quả nhiên là lợi hại."
Vũ Sư Thiếp thấy hắn ngắm nhìn ngực nàng không có ý tốt thì phì cười bảo:

"Tưởng ngươi là một tên tiểu hỗn đản trung thực hóa ra là một tên tiểu bại hoại miệng lưỡi trơn như trạch.

Coi phẩm hạnh như thế mà là sứ giả Thần đế được sao? Ta không tin đâu."
Lập tức lại lật xem những thứ khác.
Thác Bạt Dã nhìn thấy nàng chuẩn bị mở bức huyết thư liền hắc hắc cười bảo:
"Đây chính là mật chỉ của Thần Đế, chỉ cần xem cũng bị móc mắt ra.

Con mắt của Tiên cô muội tử xinh đẹp như thế, cố gắng giữ gìn cho thật đẹp thì tốt hơn."
Vũ Sư Thiếp hừ một tiếng, nàng cười châm chọc:
"Nhóc con, mang Thần Đế ra dọa ta mà được sao? Ngươi không cho ta xem, ta lại càng muốn xem."
Nhưng trong lòng nàng ta vẫn sợ hãi uy danh Thần đế, nên chỉ dám hé mở rồi khép lại ngay.

Nàng giơ cái túi da đẹp đẽ chứa Thần Nông đan lên rồi liếc mắt nhìn Thác Bạt Dã thì thấy hắn mỉm cười nhìn mình.

Nàng liền thò ngón tay vào túi lấy ra viên đan dược.
Viên đan dược màu tím lớn chừng như hạt đậu nành, không mùi thơm.

Vũ Sư Thiếp ngửi một lúc không biết là đan dược gì bèn liếc mắt lén nhìn Thác Bạt Dã.

Nàng thấy biểu hiện chờ trông mong đợi của hắn, nhếch mép cười trộm như thể muốn nàng nuốt vào.

Nào ngờ Thác Bạt Dã sợ nàng biết đây là Thần Nông đan, thái độ chờ mong chính là giả bộ để làm nàng khó xử thôi.

Vũ Sư Thiếp xoay xoay viên Thần Nông đan trên đầu ngón tay, nàng cất tiếng hỏi rất quyến rũ:
"Tiểu bại hoại, đan dược này là thuốc gì hả?"
Thác Bạt Dã nghiêm mặt đáp:
"Đây là Thần đế dùng tám mươi mốt loại thảo dược tinh luyện ra Thần đan, uống vào có thể trú dung dưỡng nhan, trường sinh bất lão.

Tiên cô muội tử, ngươi có thể uống thử."
Vũ Sư Thiếp nghe thế thì vui mừng định dốc vào miệng, đột nhiên tỉnh ngộ: "Tên tiểu bại hoại này tất là muốn mời ta nuốt độc dược này vào để chạy trốn cho nhanh."
Nàng hừ một tiếng rồi nói:
"Tiểu quỷ, Thần đan tốt như thế ngươi uống hết đi!"
Lập tức nàng giơ tay bóp miệng hắn ra dốc hết đan dược trong túi vào.
Thác Bạt Dã không kịp phản kháng.

Mười bốn viên Thần Nông đan chui hết vào trong bụng.

Chỉ thấy trong cổ họng như có một con hỏa long chạy lên.


Đan dược mới chui vào bụng có chốc lát mà hừng hực thiêu đốt, lan tới lục phủ ngũ tạng! Đan điền vốn yên ổn, chân khí lại vọt xông vào, trong phút chốc toàn thân như bị rơi vào núi lửa phun trào.

Sức nóng tràn cả lên não, hắn ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng dài.

Một luồng tử khí bay lên tận trời.
Vũ Sư Thiếp nhìn thấy thế thì mặt mũi biến sắc.

Nàng thấy trên làn da của hắn như có sóng lớn cuồn cuộn nhấp nhô lên xuống, trong thời gian ngắn từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển tím, từ tím chuyển xanh, từ xanh lại thành trắng, lặp lại không thôi.

Bộ mặt tuấn tú kia trong giây lát biến thành tím xanh, vặn vẹo đáng sợ nói không nên lời.

Hắn nghển cổ vung vay, hò hét điên cuồng, bắp thịt toàn thân đột nhiên phình lên, giây lát thân hình tăng lên hơn gấp rưỡi.
Trong lòng Vũ Sư Thiếp kinh hãi, cực kỳ hối hận, đang định tiến lên thì thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tung một chưởng đánh vào tảng đá lớn.

Tiếng ầm ầm vang lên, các viên đá nhỏ văng ra, bụi mù.

Tảng đán lớn bị vỡ thành nhiều mảnh.

Nhưng một chưởng này đánh xuống cũng làm hắn lắc lư vài cái rồi cắm đầu ngã xuống đất.
Thần Nông đan là do Thần Nông đi khắp thiên hạ thu thập mấy trăm loại dược thảo úy tinh chế mà thành.

Đây là loại đan dược Thuần Dương, một viên có thể quán thông kinh mạch, dưỡng khí tụ Thần, gia tăng thần lực.

Mười bốn viên đồng loạt chui vào bụng quả thật quá mức cương mãnh, chân khí ngay lập tức hội tụ như núi lửa dâng lên, không chỉ đả thông kinh mạch toàn thân thể mà cả xương cốt cũng lập tức được cải tạo.

Mười bốn viên đan dược hóa thành mười lăm luồng chân khí.

Chúng cùng với hai luồng chân khí tiềm nhập lúc trước lấy cái thế đào núi lấp biển quay vòng trong cơ thể hắn mãi không thôi, tựa như sóng dữ xông vào con đê, chỉ cần có khe hở là lập tức phá vỡ.

Nếu là cao thủ có nhiều kinh nghiệm thì sẽ dùng nội lực đã có dẫn luồng chân khí này xuống đan điền rồi tán ra khắp nơi, từng chút hóa giải và dung nhập để tăng thêm nội lực.

Nhưng Thác Bạt Dã không có chút kinh nghiệm nào, lại không có nội lực nên để mặc cho mười lăm luồng chân khí tung hoành trong cơ thể, da dẻ bên ngoài như sóng lớn cuồn cuộn mãi không thôi.
Nhiệt cháy rực trong cơ thể và xương cốt, cảm giác đau đớn trong bắp thịt tằng vọt khiến hắn điên lên phải tung ra một chưởng loạn bậy.
Một chưởng xuất ra dẫn chân khí chạy ra lòng bàn tay.

Một chưởng này đánh ra, lập tức đem chân khí dẫn đường tới lòng bàn tay, sức lực vô cùng hùng hồn đánh nát tảng đá lớn.

Nhưng phản lực của cú đánh tựa như Thác Bạt Dã bị mười lăm con sóng lớn đồng thời đánh trúng.

Trong phút chốc hắn chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trơi lay đất chuyển, trước mắt chỉ thấy một màu đen đặc, tai nghe thấy tiếng la và tiếng nức nở của Vũ Sư Thiếp, rồi bất tỉnh nhân sự.
※※※
Thiên đất mờ mịt, mơ mơ màng màng, chẳng biết qua bao lâu, Thác Bạt Dã mới tỉnh lại.

Trong cơ thể liệt hỏa hừng hực, tay chân lại lạnh như băng tuyết run lên cầm cập.

Cổ họng vẫn như bị lửa đốt.


Hắn cố gắng mở mắt nhìn thì chỉ thấy xung quanh tối đen, có mùi cơ thể của nữ nhân trưởng thành rất mê ly.

Toàn thân đang lắc lư nghiêng ngả, dưới bụng bị rung như vậy càng thêm khó chịu.

Hắn xoay đầu thì thấy mình đang gối lên hai viên thịt rất tròn và mềm mại.
Hắn nghe thấy thanh âm vui mừng lẫn sợ hãi phát run của Vũ Sư Thiếp:
"Tiểu bại hoại, ngươi tỉnh rồi hả?"
Đột nhiên trước mắt sáng ngời, ánh mặt trời chói mắt, hắn vội vàng nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau hắn mới từ từ mở mắt ra.

Ánh nắng tươi tắn, khuôn mặt lẳng lơ xinh đẹp của Vũ Sư Thiếp tràn đầy vui mừng, lo lắng kèm cả vẻ hối hận, thiết tha.

Cặp mắt mọng nước long lanh đột nhiên rào rào rơi lệ.
Nàng xì một tiếng nín khóc mỉm cười, nhấc tay lau nước mắt rồi bảo:
"Ngươi đã hôn mê một ngày một đêm làm trái tim tỷ tỷ tan nát."
Thác Bạt Dã cảm thấy khát khô cả cổ, hắn nói không thành tiếng chỉ ú ớ chỉ chỉ vào họng của mình.

Vũ Sư Thiếp dịu dàng hỏi:
"Muốn uống nước hả?"
Nàng lấy một cái túi da dê rồi cẩn thận đổ từng chút từng chút nước lên môi hắn, trước tiên làm môi của hắn dễ chịu rồi mới đổ tiếp vào trong miệng.
Nước suốt ngọt ngào không khác mật hoa.

Nước chui vào bụng làm cơ thể nóng ran có chút giảm bớt, tinh thần cũng phấn chấn một chút.

Lúc này hắn mới thấy hóa ra mình đang tựa vào ngực của Vũ Sư Thiếp, toàn thân được đắp trường bào màu đen.

Hai người đang cưỡi con Tượng Long Thú chạy như bay.

Vũ Sư Thiếp ôm lấy eo đỡ cho hắn ngồi thẳng.

Hắn ngồi thẳng dậy nhìn quanh.
Ánh mặt trời chói mắt, cây cối vun vút, chỉ nhìn có chốc lát hắn đã thấy choáng váng, cảm giác muốn nôn mửa lại xuất hiện, luồng khí nóng ran từ bụng xông lên não làm hắn lại ngất đi.
Lúc tỉnh lại đã là ban đêm.

Hắn nghiêng người tựa một gốc đa, cây đa đón gió đêm khẽ lắc lư.

Phía trước là một con sông lớn, trên sông lăn tăn những con sóng.

Vũ Sư Thiếp đang rửa cái gì đó ở bờ sông, một thi thể con thú kỳ lạ trong rừng nằm dài trên đá.

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Vũ Sư Thiếp vui mừng bèn chạy tới hỏi chuyện hắn.

Tai hắn chỉ thấy những tiếng lầm rầm mà không nghe thấy rõ câu nói nào, hắn thấy nụ cười xinh đẹp má lúm đồng tiền, trên mặt có dính vài chấm bùn không khác gì hoa đào mùa xuân.

Thác Bạt Dã mỉm cười thò tay lau bùn trên mặt, nàng đột nhiên bắt lấy tay hắn, kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt lại chảy xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận