Ra khỏi núi Ngọc Bình là tới một vùng thảo nguyên rộng lớn.
Đồng cỏ xanh trải dài hàng trăm dặm, phía đông bắc tiếp giáp với một dãy núi xanh biếc quanh co.
Đoạn Duật Khải chỉ vào rặng núi xa xa ấy nói: “Lấy tốc độ của Bạch Long Lộc thì trước khi mặt trời lặn chúng ta sẽ tới được phía đông dãy núi kia.”
Một đường bằng phẳng, thời tiết ôn hòa, Bạch Long Lộc phóng nhanh như bay.
Trên đường, Đoạn Duật Khải kể ra một lượt sự tình của thành Thận Lâu, Thanh Đế cùng cốc Triêu Dương.
Ba mươi năm trước, thành Thận Lâu chính là một trong những thành bang của Mộc tộc nằm ngay trên vùng giáp ranh với Thủy tộc.
Thành chủ của thành Thận Lâu là Kiều Vũ, cùng với Đoạn Duật Khải đều là những dũng sĩ trẻ rất có danh vọng trong Mộc tộc, được liệt vào hàng ngũ tám mươi mốt dũng sĩ giỏi nhất của Đại Hoang.
Năm Đại Hoang thứ năm trăm năm mươi ba, Hắc Đế của Thủy tộc bế quan khổ tu, đem mọi chuyện trong tộc giao cho thánh nữ là Ô Lan Ti Mã cùng đại ma pháp sư Hắc Thủy Chân Thần Chúc Long xử lý.
Cuối năm đó, thành Bích Tảo của Thủy Tộc vì phản đối đại ma pháp sư Chúc Long mà dẫn tới họa diệt thành, thành chủ là Quý Thịnh Sơn bị giết, vợ và con gái hắn mang theo hơn ngàn dân chạy tới nương nhờ Mộc tộc.
Thanh Đế không muốn cùng với Thủy Tộc bất hòa, lấy quy định năm xưa của Đại Hoang là năm tộc không được can dự vào chuyện nội bộ của nhau làm cái cớ để cự tuyệt bọn họ.
Phụ nữ và trẻ em của thành Bích Tảo thi nhau tự sát.
Kiều Vũ, Đoạn Duật Khải không đành lòng nên đã thu hết đám nạn dân của Thủy tộc vào thành Thận Lâu.
Chúc Long nể mặt của Thanh Đế nên không truy cứu, nhưng Thanh Đế lại cho rằng thành Thận Lâu đối với hắn bất kính, trong cơn nóng giận ở hội nghị trưởng lão đã quyết định đuổi người của thành Thận Lâu ra khỏi Mộc tộc, vĩnh viễn không cho quay lại.
Thần Nông sợ thành Thận Lâu vì thế mà đứng trước nạn binh đao nên đã hạ lệnh phong thành Thận Lâu là thành Tự Do, tồn tại độc lập với năm tộc ở Đại hoang.
Từ đó mỗi năm đều có không ít nạn dân từ năm tộc chạy tới thành Thận Lâu khiến cho nơi đây trở thành trở thành nơi cư trú của nạn dân, thiên đường của các du hiệp.
Nhưng một khi đã tiến vào thành này thì sẽ vĩnh viễn không thể trở về lại năm tộc.
Chính vì thế mà Thành Thận Lâu ngoài cái tên thành Tự Do thì còn có một tên gọi khác là Bất Hối.
Thác Bạt Dã nghe vậy thì rất thích thú hỏi: “Đoạn đại ca, nói như vậy thì người trong thành Thận Lâu đều không được năm tộc hoan nghênh sao?” Đoạn Duật Khải ha ha cười nói: “Cũng không hẳn.
Nhưng ở đó có nhiều người vì bất mãn với sự thống trị trong tộc nên đã tìm tới nương tựa thành Thận Lâu.
Nhưng không phải ai cũng có thể đi vào thành Thận Lâu.
Nếu là kẻ ở trong tộc làm điều ác mà bị trục xuất thì chúng ta cũng sẽ không thu nhận.”
Thác Bạt Dã hỏi: “Vậy huyết thư của Thần Đế rốt cục nói tới chuyện gì? Tại sao huynh lại chạy tới núi Ngọc Bình tìm Thanh Đế?” Đoạn Duật Khải cười hắc hắc: “Một tháng trước, ngoài biển phía đông của thành Thận Lâu có rất nhiều thuyền bị đắm, nghe nói là do Liệt Vân Cuồng Long gây ra.” Thác Bạt Dã ngạc nhiên ngắt lời: “Liệt Vân Cuồng Long? Nó là cái quái gì vậy?” Đoạn Duật Khải đáp: “Đây là linh thú của Thủy tộc, cũng không phải là thú dữ to lớn gì cho nên Kiều thành chủ đã đem theo một số người ra biển để hàng phục nó.
Ai ngờ đâu Liệt Vân Cuồng Long không gặp, lại gặp một con Lam Dực Hải Long Thú được liệt vào một trong mười hung thú hàng đầu của Đại Hoang.
Theo truyền thuyết, một khi con súc sinh này xuất hiện thì thiên hạ sẽ lâm vào một trường đại loạn.” Thác Bạt Dã lè lưỡi nói: “Ghê sớm vậy sao!”
Đoạn Duật Khải cười nói tiếp: “Hôm đó Kiều thành chủ liều mạng chém giết Lam Dực Hải Long thú nên bị nội thương rất nặng.
Chúng ta cứ tưởng rằng như thế là xong, không ngờ nửa tháng sau bọn Thủy yêu ở cốc Triêu Dương phái sứ giả tới nói rằng Lam Dực Hải Long Thú là thánh thú tổ thú gì gì đó của chúng, Kiều thành chủ giết nó chính là đối đầu cùng cốc Triêu Dương.
Sau đó bọn chúng đưa tới cho chúng ta chiến thư ước chiến!”
Thác Bạt Dã sớm đã nhìn cốc Triêu Dương này không vừa mắt, nên vừa nghe vậy đã giận dữ nói: “Con bà nó, lại có chuyện vô lý vậy sao!” Đoạn Duật Khải cười lạnh tiếp: “Thủy yêu nếu biết phân phải trái thì sao lại gọi là Thủy yêu chứ? Lão hồ ly Thiên Ngô của cốc Triêu Dương thấy Kiều thành chủ bị thương nặng khiến cho thực lực của thành Thận Lâu giảm mạnh nên mới định mượn gió bẻ măng, con bà nó thật không biết nhục nhã là gì.” Hắn càng nói càng hăng, chợt vỗ đùi rồi chép miệng: “Nhưng đáng giận nhất vẫn là lão dở hơi Linh Cảm Ngưỡng kia.
Nói gì thì nói thành Thận Lâu năm xưa cũng là người trong một tộc, ta cùng Thành chủ thì chẳng sao, nhưng chẳng lẽ dân chúng lại không chịu cứu? Vậy mà lão thất phu ấy lại nói với bọn Thủy yêu rằng thành Thận Lâu đã sớm không còn liên quan tới Mộc tộc nên quyết không xen vào.”
Thác Bạt Dã lúc này mới hiểu ra: “Cho nên Đoạn đại ca mới chạy tới đây đòi công đạo?”
Đoạn Duật Khải gật đầu: “Đúng! Lão tử dọc đường đi phải giết mấy đám Thủy yêu mới tới được núi Ngọc Bình, ai ngờ cái lão thất phu kia lại không dám ra gặp ta, còn dám bôi mỡ vào chân lén trốn đi, thật con bà nó không biết xấu hổ.”
Thác Bạt Dã gật đầu nói: “Nếu đưa thư của Thần Đế ra thì Thanh Đế sẽ ra mặt hóa giải chuyện này phải không?” Đoạn Duật Khải thở dài nói: “Cứ nghĩ Thần Đế nghe tới chuyện này sẽ chạy ngay tới thành Thận Lâu, ai ngờ lại bị Bách Thảo Độc phát ra ở núi Nam Tế, bất đắc dĩ mới phải nhờ tới tiểu huynh đệ ngươi cầm thư tới xin Linh Cảm Ngưỡng ra mặt điều đình.”
Thác Bạt Dã cau mày nói: “Bây giờ không tìm được Thanh Đế, bức huyết thư này còn tác dụng không?” Đoạn Duật Khải cười đáp: “Đương nhiên vẫn hữu dụng rồi.
Có huyết thư này, thêm Thần Mộc lệnh nữa, nó giống như là Thần Đế đích thân tới.
Cho dù không có Linh Cảm Ngưỡng thì Thiên Ngô vẫn phải ngoan ngoãn lui binh.”
Câu chuyện vừa tới đây thì đột nhiên từ hướng Tây Bắc vang lên tiếng sấm.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trời cao trong xanh, mặt trời chói chang, không có chút dấu hiệu thay đổi thời tiết nào.
Tiếng sấm cuồn cuộn, càng lúc càng vang to.
Hai người hướng về phía đó nhìn lại, chỉ thấy ở phía Tây Bắc đột nhiên dâng lên một đám bụi mù mịt.
Bạch Long Lộc ngẩng đầu hí dài, ra vẻ cực kỳ hưng phấn giống như nó đoán được một chuyện thú vị sắp xảy ra.
Sắc mặt Đoạn Duật Khải khẽ biến, tung mình nhảy xuống nằm rạp dán tai trái lên mặt đất nghe ngóng, sau đó nhảy lên nói: “Không tốt! Dường như có một nhóm quái thú lớn đang chạy tới đây.
Chúng ta phải đi mau.” Thác Bạt Dã cảm thấy vô cùng hứng thú nên cứ ngóng mãi về phía đó.
Đoạn Duật Khải nhảy lên lưng Bạch Long Lộc, hai chân kẹp chặt lấy bụng của nó định giục nó tăng tốc.
Không ngờ Bạch Long Lộc chẳng thèm để ý tới hắn mà vẫn cứ dửng dưng đảo quanh tại chỗ hí mãi không dứt.
Thác Bạt Dã phải vỗ vỗ lên cổ nó thì nó mới chậm chạp xoay về Đông Bắc mà đi.
Đám bụi dâng lên ở hướng Tây Bắc càng lúc càng mù mịt, âm thanh càng lúc càng rền vang.
Giờ đây Thác Bạt Dã đã nghe rõ âm thanh kia không phải tiếng sấm rền mà chính là tiếng bước chân của ngàn vạn con thú đang đua nhau chạy trốn về phía này.
Bạch Long Lộc hoan hỉ hí lên mấy tiếng dài, nơi xa lập tức truyền lại tiếng hô quái dị.
Thác Bạt Dã cảm thấy tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi đất cuồn cuộn bốc lên, che khuất cả bầu trời.
Đột nhiên từ trong đám bụi mù mịt vọt ra một con quái thú khổng lồ, sau đó là con thứ hai, con thứ ba… Ngàn vạn con quái thú trong chốc lát ào ào tuôn tới làm cho bụi bốc đầy trời, vẫn hướng về phía của bọn hắn mà lao tới thác lũ.
Vô số tiếng chân giậm như gió táp mưa sa, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển.
Hàng ngàn hàng vạn tiếng rống kêu liên tiếp đập vào màng nhĩ Thác Bạt Dã như gió lớn sóng to khiến hắn ông ông cả đầu óc.
Hai người một thú chạy như điên, ở bên trái là bầy quái thú điên cuồng chạy như biển động.
Đoạn Duật Khải lớn tiếng nói: “Không biết những con quái thú này bị cái gì dọa mà lại chạy thục mạng như thế này?”
Thác Bạt Dã chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào hùng tráng hơn thế này nên trong lòng vô cùng kích động, thậm chí không có chút sợ hãi nào mà còn hú lên một tiếng thật dài.
Đoạn Duật Khải nghĩ thầm: “Thằng nhóc này gan cũng lớn thật, không biết nếu bầy thú kia mà tràn lên thì sẽ dẫm cả bọn nát bét sao? Hắc hắc, Đoạn mỗ vốn được gọi là người điên, nhưng so ra vẫn còn kém thằng nhóc này.” Hắn mỉm cười sau đó cũng ngửa mặt lên trười hét lớn.
Tiếng hét mạnh mẽ và khoáng đạt, tại nơi không gian rộng lớn này lại càng thêm rõ ràng.
Bạch Long Lộc nghe thấy hai người hét lên thì cũng ngẩng đầu hí dài.
Mấy con quái thú còn cách bọn hắn chừng ngàn trượng phía sau nghe thấy tiếng của Bạch Long Lộc thì lập tức kinh hãi, chạy loạn lên trong đàn, không ngừng kêu réo.
Bầy thú phía sau tràn tới lập tức dẫm lên người bọn chúng.
Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, bụi đất bốc ngùn ngụt, bầy thú như sóng lớn đụng phải đá ngầm, lập tức tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Bỗng nhiên, từ phía Tây Bắc truyền tới một tiếng tù và như quỷ khóc sói tru khó nghe vô cùng.
Bầy thú nghe thấy tiếng tù và thì càng hoảng sợ, lại như thủy triều tràn về hướng đông.
Đoạn Duật Khải híp híp mắt cười lạnh: “Ta tưởng là ai, thì ra là Thủy Yêu Long Nữ.” Hắn cười hắc hắc rồi lại tiếp: “Tiểu huynh đệ, người thổi tù và này chính là yêu nữ của cốc Triêu Dương.
Đám quái thú này sợ hãi như vậy hóa ra là do ả, nên chúng mới chạy thục mạng như vậy.” Thác Bạt Dã hứng thú hỏi: “Chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay hay sao?” Đoạn Duật Khải cười ha ha: “Ba đầu sáu tay không có, nhưng cũng có ba…” Hắn vừa nói đến đây thì nghĩ ra Thác Bạt Dã mới chỉ là đứa trẻ ranh nên lập tức câm miệng rồi cười đầy gian trá.
Thác Bạt Dã thấy hắn cười quái dị thì trong bụng vô cùng tò mò, lại hỏi: “Đoạn đại ca, hay chúng ta đi gặp nàng xem sao?”
Đoạn Duật Khải cười ha ha lắc đầu đáp: “Tiểu huynh đệ, nếu là lúc khác thì ta nhất định mang ngươi đi gặp một lần.
Nhưng hiện giờ chúng ta còn có việc quan trọng hơn, phải nhanh chóng quay về thành Thận Lâu mới được.” Thác Bạt Dã mặc dù biết như thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng tò mò, tự hỏi không biết liệu là thần thánh phương nào mà có thể khiến ngàn vạn quái thú kinh hãi tới bực này?
Khoảng cách tới núi Đông Thủy chỉ còn mười dặm, ngày cũng sắp tàn, mặt trời lúc xế chiều đỏ rực như lửa.
Bầy quái thú càng lúc càng đông, càng lúc càng tới gần.
Dẫn đầu là mấy chục con báo có cánh, vừa chạy vừa vỗ cánh lướt trên mặt đất.
Ở phía sau là vô số các loài quái thú mà quá nửa trong số đó Thác Bạt Dã không biết là loài gì.
Tiếng tù và vẫn vang lên không ngừng, càng lúc càng gần khiến cho bầy thú rống lên thảm thiết, dẫm đạp lên nhau mà chạy.
Trong nháy mắt, cả trăm con long mã và linh dương bị một con quái thú khổng lồ, giống voi đạp ngã rồi chìm nghỉm trong cơn thú triều.
Tiếng tù và càng lúc càng vang, bầy thú càng chạy như điên, có những con thú không chịu được, kiệt sức ngã xuống rồi lập tức bị dẫm nát như tương.
Thác Bạt Dã chứng kiến cảnh này thì chửi ầm lên: “Con bà nó, lại có kiểu săn thú bực này sao?” Đoạn Duật Khải cười hắc hắc đáp: “Tiểu huynh đệ, ả muốn đi săn, nhưng không phải săn đám thú kia, mà là săn chúng ta.” Thác Bạt Dã không kìm được kinh ngạc “a” lên.
Đoạn Duật Khải cười giải thích: “Thủy yêu sợ chúng ta tới cứu nguy cho thành Thận Lâu nên mới phái ra sứ giả, bày binh bố trận trong khu vực cả ngàn dặm quanh thành để ngăn chúng ta trở về.
Lúc trước lão ca ca đây cũng là bị đám Thủy yêu này vây khốn.” Thác Bạt Dã cười nói: “Chẳng lẽ yêu nữ này coi bói hay sao mà biết được chúng ta đang ở đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...