Lữ Thế Thần là một con mọt sách, không thạo chuyện hành quân đánh giặc, cũng không phân rõ phương hướng, dù được hảo mã cũng rất lâu mới trở lại Phụng quốc.
Trên người Lữ Thế Thần không tiền bạc, đừng nói dừng chân, ngay cả ăn cơm đều thành vấn đề, bản tính hắn không chịu cúi đầu, tự nhiên chỉ có thể chịu đói, may mà một đường thông hành không bị ngăn trở, bằng không hắn thực không biết mình còn có thể sống trở về.
Phụng Minh phái không ít người đi tìm Lữ tướng, Chương Hồng đang giáo chiến với Tiết quốc tại Minh Thủy, biên cảnh hỗn loạn, Lữ Thế Thần vừa qua khỏi Minh Thủy, đã bị người của Phụng Minh tìm được, dẫn về.
Người trên triều đình biết Lữ Thế Thần đã trở lại, cũng không quá quan tâm, có người cảm thấy may mắn, cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ, tuy Lữ Thế Thần thoạt nhìn thực tiều tụy, nhưng ngự y nói là do đói, không hề bị thương, điều dưỡng vài ngày có thể phục hồi như cũ.
Các đại thần quả nhiên trúng bẫy của Lang Tĩnh, nghi ngờ Lữ tướng không phải bị bắt cóc, hơn nữa bộ dáng Lữ tướng cũng không giống trốn về, ngược lại giống như gian tế bị Tiết vương thu mua sau đó thả ra.
Hiển nhiên những đại thần này bắt đầu xa lánh hắn, cho dù Phụng Minh tin hắn, cũng không thể bình ổn lời đồn đãi.
Phụng vương triệu tập đại thần, thương nghị chuyện Chương Hồng tấn công Tiết quốc.
Có người đề nghị Phụng Minh lập tức thừa cơ tấn công Tiết quốc, Tiết quốc đang chuyên tâm đối kháng Chương Hồng, tất nhiên thiếu phòng bị, không xuống tay, còn chờ tới lúc nào.
Lữ Thế Thần nói: “Vi thần cảm thấy không thỏa đáng, Chương Hồng tấn công Tiết quốc, nhiều ngày như vậy mà chưa có kết quả, lúc vi thần vượt qua Minh Thủy, xa xa thấy doanh trại Tiết quốc, chắc chắn chỉnh tề, sợ có chuẩn bị, không chừng đang chờ Đại vương phái binh qua.”
Lời của hắn tuy có chút đạo lý, nhưng rất nhiều người tâm tồn thành kiến, lí do lần này của hắn lại vừa lúc khuyên can Phụng vương phát binh, khó tránh khỏi khiến nhiều người nghi ngờ.
Lữ Thế Thần nói: “Vi thần chỉ đề nghị, còn muốn Đại vương đến quyết định.”
Phụng Minh ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: “Nếu không tấn công, vậy lúc này liền bất động, tuy Lữ tướng nói xác thực có đạo lý, nhưng cô vẫn không cam lòng án binh như vậy.”
Hàng thần từng là thuộc hạ nổi danh của Chương Hồng – Tề Tử Kết, cũng là danh sĩ, đề nghị: “Đại vương có thể xây phong hỏa tháp ở Minh Thủy, tầm hai mươi tháp, phái binh sĩ ngày đêm trông coi, quan sát Chương Hồng và Tiết quân.”
Lại nói: “Chương Hồng đánh Tiết quân, là bởi vì đã lâu không thể tấn công, đại quân lại lặn lội đường xa, lương thảo cung ứng không kịp, trở thành chim sợ cành cong, đành phải tả hữu xung đột. Không dối gạt Đại vương, Chương Hồng là tiểu nhân bội tín, Chương Hồng đánh Tiết quân tất bại, Đại vương để tướng sĩ quan sát từ phong hỏa tháp, thấy Chương Hồng bại liền kích trống xuất binh, giúp Tiết quân một phen, sau đó lại phái sứ thần tới Tiết quốc thỉnh hòa. Như vậy vừa có thể trừ tận gốc Chương Hồng xâm chiếm, lại khiến Tiết vương buông cảnh giác.”
Có người tiếp lời: “Thần nghe nói trong phủ Vạn Niên Hầu của Tiết quốc chỉ có một nam thiếp, Đại vương đặt điều kiện liên hôn, chọn một trong số nữ nhi chưa gả của công hầu, biểu thị thành tâm. Vạn Niên hầu thường xuyên xuất chinh, dũng mãnh thiện chiến lập nhiều kỳ công, binh quyền trong tay không thể khinh thường, nếu Đại vương có quan hệ thân thiết với Tiết Hậu Dương, còn sợ gì Tiết vương?”
Phụng Minh cảm thấy có đạo lý, nếu hai quân thật sự đối chọi, cũng không phải chuyện tốt, vì thế liền mệnh Tề Tử Kết điều binh đến Minh Thủy dựng phong hỏa tháp, cho hắn một vạn binh mã, dù sao bọn họ chỉ đến giúp vui, không thực sự chiến đấu, một vạn binh mã cũng đủ rồi.
Tề Tử Kết cảm kích Phụng Minh cứu mạng hắn, hơn nữa bất kể hiềm khích lúc trước phong hắn tướng quân, vì thế lĩnh mệnh, lập tức điểm một vạn binh mã đi Minh Thủy.
—-
Du Kham mang binh tới Minh Thủy, chức quan của gã thấp hơn chủ soái một bậc, lại ỷ vào mình ở kinh sư có quan hệ, muốn chủ soái qua nghênh đón mình, Lang Tĩnh khuyên gã thu liễm tính tình, Du Kham căn bản chỉ khinh thường y.
Kết quả ngày đó chủ soái không đến, ngay cả một thân binh cũng không phái tới, để Du Kham đợi vài canh giờ, thù hận giữa hai người liền kết.
Chủ soái nghe kế sách của Đằng Vân, cho kết băng tại bờ sông Minh Thủy, Du Kham cảm thấy lý luận suông không đủ tin, không cho tướng sĩ nghe lệnh, cả ngày tại doanh trướng uống rượu, bắt binh sĩ trong trại tới xem, giống như trêu chọc.
Chủ bộ thỉnh chủ soái viết sớ tố cáo Du Kham, lại bị Du Kham phát hiện, không cho là đúng, nói cho bọn hắn biết dù tố cáo đến kinh thành, cũng không ai đả động gã, hơn nữa loại dễ xơi như Chương Hồng, căn bản không cần băng hay hỏa ngưu trận, bọn họ lặn lội đường xa không có hậu viên, một lúc sau tự sụp đổ, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, cần gì phiền phức?
Một quân không thể hai chủ, Du Kham cả ngày uống rượu còn cho đốt lửa trại, mà lúc này quân địch nóng lòng muốn qua sông tiến công, nhìn bờ bên kia châm lửa tưởng cờ hiệu tiến công, vì thế hùa nhau vượt qua Minh Thủy.
Tiết quân nghe được tiếng trống cùng tiếng hò hét, mới biết được quân địch sát tới, thừa dịp bọn họ qua sông cuống quít chỉnh đốn quân trận, cho binh sĩ cầm lấy vũ khí xuất chinh, còn phải dập lửa, chờ mọi người ra doanh trại, Chương Hồng đã sớm vượt qua Minh Thủy, vệ bình tiền tuyến đều đi cứu hỏa, không người cản lại, trực tiếp diệt trại.
Du Kham cùng chủ soái bị quân địch đánh đến chật vật, tuy rằng Tiết quân người đông thế mạnh, nhưng vẫn bại mà lui, may mắn Chương Hồng thấy đối phương không chịu nổi một kích, cảm thấy sinh nghi, sợ là kế dụ địch, cũng không dám truy kích, liền thu binh.
Du Kham sai tướng sĩ dựng trại cách hai mươi dặm, chuẩn bị cùng Chương Hồng giao chiến, đòi lại mặt mũi, trải qua việc này, khoảng cách giữa chủ soái và Du Kham càng xa, muốn lén lút giết gã, báo triều đình.
Trong lòng Du Kham cũng ghi hận chủ soái, sợ hắn trách cứ mình, chém chủ soái trước, tự lập thượng tướng quân, còn sai người bắt Lang Tĩnh lại, cũng muốn giết y.
Lang Tĩnh cười nói: “Tướng quân giết ta cũng chẳng được gì, bởi vì tướng quân rất nhanh sẽ bị Chương Hồng đánh bại, tự mình đến địa phủ làm bạn cùng Lang Tĩnh.”
Du Kham bị y nói tới nổi da gà, gã thấy qua sự dũng mãnh của Chương Hồng, sợ bị Lang Tĩnh nói đúng, đành phải thả y, để y bày mưu tính kế.
Chủ bộ thấy chủ soái bị Du Kham chém đầu, còn thị uy, liều chết viết một phong thư, sai người lén ra quân doanh đưa hướng kinh thành.
———
Chuyện Tiết vương muốn nạp nam phi rất nhanh liền truyền ra, dân chúng nghe xong, mặc dù có một khắc ngạc nhiên, nhưng họ cũng không quản đế vương hôm nay sủng hạnh phi tử này, ngày mai lại coi trọng phi tử kia, bởi vì điều này đều cách bọn họ quá mức xa xôi.
Chân chính có phản ứng đều là đại thần, có khuyên nhủ Tiết vương nghĩ lại, cũng có người lấy lòng chúc mừng Tiết vương nạp tân nương nương.
Tiết Quân Lương cũng không để ý, bởi vì y căn bản không có tình cảm gì với tân phi tử sắp sửa tiến cung, hậu cung mỹ nhân vô số, ai nói quân vương nhất định phải sủng ái một người?
Mục đích của Tiết Quân Lương chỉ là giam lỏng hắn.
Tiết Quân Lương mở gia yến, kêu Đằng Vân, còn gọi Tiết Hậu Dương, cố ý dặn Tiết Hậu Dương đem nội tử tới, bởi vì là gia yến, không cần giữ lễ tiết nhiều lắm, mọi người ngồi cùng ăn một bữa cơm mà thôi.
Tuy Đằng Thường không biết trong hồ lô của y rốt cuộc có cái gì, nhưng chắc chắn không phải hảo dược, bất quá nếu không đi, sẽ không là cự tuyệt một bữa gia yến đơn giản như vậy , nên hiển nhiên phải đi.
Tiết Hậu Dương sợ Tiết vương làm khó Đằng Thường, nhưng nghĩ lại mình cũng ở đó, hơn nữa Tiết vương nạp nam phi, cũng coi như ngầm đồng ý mình và Đằng Thường, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Hai người không dám để Tiết vương chờ, hiển nhiên vào cung trước lúc hẹn, thời điểm bọn họ đến còn không thấy bóng dáng Đằng Nam hầu.
Tiết Quân Lương nhìn qua cũng không có ý làm khó dễ, thực thân thiết hỏi một số vấn đề không quá trọng yếu, như đang nói việc nhà, một lúc lâu sau mới nói: “Sao Đằng Nam hầu còn chưa tới?”
Khương Dụ cúi đầu nói: “Lão nô đi xem.”
Nói xong hướng ra ngoài điện, mới vừa tới cửa, đúng lúc Đằng Vân đến, liền thông báo một tiếng, dẫn Đằng Vân tiến điện.
Đằng Vân tiến điện liền nhìn thấy Đằng Thường, ánh mắt chớp động, lúc này hắn mang bộ dáng của Đằng Anh, không biết Đằng Thường có chán ghét mình hay không, dù sao Đằng Anh cũng không tính là trung thần.
Đằng Vân thỉnh an, Tiết Quân Lương còn tự mình đứng lên, dìu hắn dậy, cười nói: “Đằng khanh thật đúng là khiến cô gia hảo chờ.”
“Vi thần biết tội.”
Tiết Quân Lương cũng không ngại hắn lãnh đạm, bảo mọi người ngồi vào vị trí, phân phó Khương Dụ bố thiện.
Ngồi yên chỗ, Tiết Quân Lương không nói lời nào, ba người còn lại cũng không tiện nói, Tiết Hậu Dương đích xác muốn nói chút chuyện làm dịu không khí, nhưng hắn tự nhận ngu ngốc, sợ nói ra lộng xảo thành chuyên.
Tiết Quân Lương cười nói: “Cô bỗng nhiên nhớ lại, trước khi Lang Tĩnh xuất chinh có nói qua với cô, Đằng Thường bác học sâu rộng, biết không ít chuyện, Lang Tĩnh nói mình chỉ khôn khéo, Đằng tiên sinh mới là trí tuệ.”
Đằng Thường bị điểm danh, nói: “Bệ hạ khen trật rồi.”
“Đừng khiêm tốn.”
Tiết Quân Lương phất tay nói: “Thời điểm hoàng hậu còn tại, cũng thường thường nói với cô về tài trí của ngươi.”
Y nhắc tới hai chữ “Hoàng hậu”, quả nhiên Đằng Thường nháy mắt cứng ngắc, không chỉ Đằng Thường, mà ngay cả Đằng Vân cũng mất tự nhiên.
Tiết Quân Lương nghe lời Lang Tĩnh nói lúc trước, nếu muốn biết chuyện hoàng hậu, còn cần thăm dò Đằng Thường, từ Đằng Thường xuống tay mới được, quả thế, tuy biểu tình của Đằng Thường khôi phục rất nhanh, nhưng một khắc biến hóa kia tuyệt đối không sai.
Mà Đằng Vân mất tự nhiên, Tiết Quân Lương còn tưởng rằng hắn phóng hỏa nên chột dạ, bị nói đến khó tránh khỏi như thế.
Tiết Quân Lương đã nhiều ngày thăm dò Đằng Vân, phát giác người này không ngừng biến hóa rất lớn, trước kia là một bối kiếm quan nịnh nọt chỉ biết lấy lòng, hiện tại trở nên trầm ổn cơ trí, mà ngay cả nói chuyện làm việc, cũng có vài phần biến hóa.
Trở nên phi thường giống cố hoàng hậu…
Nhưng Tiết Quân Lương cũng không biết một nam nhân giống nữ nhân mình để ý có cái gì làm y cao hứng, trong lòng Tiết Quân Lương nhiều nhất vẫn là đề phòng, một người trước sau biến hóa to lớn như thế, khó tránh khỏi khiến Tiết Quân Lương cảm thấy, người này kỳ thật là cố ý bắt chước tác phong và thói quen của hoàng hậu, để mình buông cảnh giác.
Tiết Quân Lương không cần làm người tốt, chỉ cần làm một quân vương tốt là được rồi, cho nên y cũng không cần thiết phải để ý tâm trạng người khác.
Đằng Vân vẫn luôn là nỗi băn khoăn trong lòng Đằng Thường, đột nhiên bị nhắc tới, đồ ăn vốn không nuốt trôi, lúc này tựa như tảng đá, chặn ngang cổ họng, thậm chí khiến cổ họng đau đau đớn.
Tiết Quân Lương tựa hồ có chút cảm thán: “Lúc hoàng hậu còn tại, cũng nói qua Đằng tiên sinh có đại tài, hình như cực kỳ hợp ý Đằng tiền sinh.”
Đằng Thường bất động thanh sắc liếc Tiết Quân Lương một cái, y đã nghe ra, đối phương đang thăm dò mình, chính là Đằng vương biến thành thứ dân, Đằng Vân đã chết, còn lại một mình y cũng không cần cố kỵ cái gì, ngược lại cảm thấy không hề sợ hãi, hết thảy đều nhẹ nhàng.
Đằng Thường nói: “Thảo dân cũng kính nể hoàng hậu, trí mưu như vậy, nhìn chung thiên hạ, cũng không có mấy ai.”
Lúc này Tiết Quân Lương là thật thở dài, thăm dò người khác ngược lại bị một câu của người khác gợi lên thương tâm, mất đi hoàng hậu là lúc, Tiết Quân Lương tiếc hận rất nhiều, cũng có thương tâm, đây là người duy nhất y để trong lòng, vốn tưởng rằng chưa nói tới khắc cốt minh tâm, chỉ là chú ý một chút, y là vua một nước, nếu trong lòng có tư tình nhi nữ, làm sao có thể ngồi vững long ỷ.
Nhưng nghĩ đến, tuy phần tình cảm này thực đạm, tựa hồ không được xem trọng, nhưng theo thời gian chuyển dời, càng ngày càng khắc sâu, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khiến Tiết Quân Lương không thể thờ ơ.
Tiết Quân Lương như xa như gần thăm dò Đằng Nam hầu, thế nhưng cũng không rõ mình rốt cuộc thiệt tình hay giả ý, mặc kệ người kia bắt chước thói quen của hoàng hậu vì mục đích gì, Tiết Quân Lương không thể không thừa nhận, thật sự rất giống…
Tiết Quân Lương hồi thần, tiếp tục nói: “Theo cố thấy, quan hệ giữa ngươi và hoàng hậu tựa hồ không tồi, trước kia các ngươi có biết nhau sao?”
Đằng Thường chờ chính là câu này của y, trên mặt dấu diếm thanh sắc, không mang theo sơ hở nói: “Hiển nhiên không biết, Hoàng hậu nương nương từ nhỏ kim chi ngọc diệp, rồi cùng Đại vương kết thành tần tấn chi hảo, mà thảo dân xuất thân lưu dân, từ nhỏ ở ven sông kiếm ăn, được người tốt tâm thu dưỡng, sao có thể nhận biết Hoàng hậu nương nương.”
Tiết Quân Lương nghe y nói cẩn thận, nhưng đáp án quá hoàn hảo, lại càng khả nghi, liền nói: “Hoàng hậu từng kể chuyện xưa cho cô, là về lai lịch tên của ngươi, quả nhiên là cảm động vô cùng, thực khiến cô cảm khái.”
Hai người nói chuyện đều là tứ lưỡng bát thiên cân (dùng bốn lượng hất ngàn cân), Tiết Hậu Dương nghe được cái hiểu cái không, mà Đằng Vân lại trộm đổ mồ hôi.
Hắn đương nhiên cũng nghe ra, Tiết Quân Lương đang thăm dò Đằng Thường, trong lòng Đằng Vân bồn chồn, chẳng lẽ Tiết vương đã phát hiện hoàng hậu có điều không đúng sao, hoặc là Lang Tĩnh đã nói gì đó với y, khiến Tiết vương đem đầu mâu chỉ hướng Đằng Thường, từ chỗ Đằng Thường xuống tay.
Nhưng thân phận của mình lúc này, lại không tốt để nói giúp Đằng Thường, Đằng Vân chỉ có thể lo lắng suông.
May mắn Tiết Quân Lương chỉ thăm dò, nói vài câu liền không nói thêm nữa, xoay đầu lại cười nói: “Cô thực hồ đồ, nhất thời vắng vẻ Đằng khanh.”
Đằng Vân không nói chuyện, Tiết Quân Lương lại nói tiếp: “Ngày trước có người tìm được một bảo vật, ta vừa nhìn liền cảm thấy thập phần xứng với Đằng khanh, nếu Đằng khanh sắp tiến cung, cô cũng không thể quá keo kiệt, muốn tặng bảo vật này cho Đằng khanh.”
Y nói xong vẫy vẫy tay, Khương Dụ lui ra ngoài, chỉ chốc lát lại tiến vào, hai nội thị theo sau, mỗi người nâng một hộp gấm.
Hai hộp gấm không nhỏ, hình chữ nhật, trên mặt hộp gấm không khắc hoa văn hỉ khánh, mà là Nhai Xế.
Tương truyền Nhai Xế là con thứ bảy của rồng, tính cách cương liệt, lại thích sát hiếu chiến, thường điêu khắc trên bảo đao bảo kiếm, bởi vì đao kiếm chính là hung thần chi khí, điêu khắc trừng mắt có dụng ý trừ tà.
Tiết Quân Lương cười mở ra hộp gấm thứ nhất, bên trong quả nhiên là một bảo đao.
Thân đao thoạt nhìn có chút cồng kềnh, nhưng hàn khí bức người, người hiểu đao liếc mắt liền nhìn ra, đây là một bảo đao thượng cổ thật tốt.
Tiết Quân Lương nói: “Từ cổ chí kim có ba thần đao Long Nha, Hổ Dực và Khuyển Thần, hiện giờ cô tìm được hai thanh hảo đao, tuy không thể so với thượng cổ thần khí, bất quá xem như trên đời khó tìm, vừa lúc đem hai thanh đao gọi là Long Nha và Hổ Dực. Cô để lại Long Nha, tặng Hổ Dực cho Đằng khanh.”
Tuy Đằng Vân không thích giết người, nhưng từ nhỏ tập võ, là một võ si, nhìn đến hảo đao tự nhiên thích.
Y lại mở ra hộp gấm còn lại, bên trong rõ ràng là một vỏ đao, “Mặc dù là hảo đao, nhưng Đằng khanh vào hậu cung mang theo nó cũng không tiện, cô cố ý sai người tạo ra một vỏ đao xứng đôi, chẳng qua cái sao này không gọi là sao, sao sở dĩ là sao, là bởi vì đao rút ra, mà cái này… Càng thích hợp gọi quan tài của đao.”
(sao: bao đựng đao)
Đằng Vân lẳng lặng nghe y nói xong, rốt cục hiểu được dụng ý, tặng một hảo đao, lại thêm quan tài của hảo đao này, đây là nói cho Đằng Vân, dù tài trí cỡ nào, vào hậu cung, tựa như thần khí tra vào vỏ, không thể làm gì.
Đằng Vân cười một tiếng, đưa tay lấy Hổ Dực trong hộp gấm ra, thân đao rất dài, lưỡi dao hơi cong, cả lưỡi đao đen bóng phiếm hàn khí bức người.
Hai ngón tay Đằng Vân khép lại, theo thân đao nhẹ nhàng vuốt, Hổ Dực tựa hồ phi thường sắc bén, khiến ngón tay hắn đổ máu, máu tươi theo lưỡi đao trượt xuống, như vật sống hấp thu máu, lưỡi đao càng tản mát hàn khí, càng phát sáng.
Đằng Vân cũng không để ý chút vết thương nhỏ, xem qua Hổ Dực lại thả vào hộp gấm, lúc này mới nói cảm ơn Tiết Quân Lương.
Đằng Thường ngồi một bên, thu động tác của hắn vào mắt, không khỏi ngơ ngẩn.
Đằng Vân có một thói quen nhỏ, khi hắn gặp được binh khí yêu thích, đều sẽ làm như vậy, Đằng Vân nói vì đao kiếm cũng có linh khí, tế qua máu, sau này mới có thể cùng nhau xuất sinh nhập tử, võ tướng chân chính phải xem trọng binh khí như mạng.
Đằng Thường nhìn chăm chú máu tích trên đất thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, bởi vì rất nhiều người đều nghĩ thế, một số tướng sĩ, cũng xem bả đao như tính mạng của mình, sa trường đánh giặc, rất nhiều thời điểm ngay cả thi cốt đều phải bỏ lại, sau khi thu binh, mọi người sẽ đi nhặt binh khí, chôn nó xuống đất, coi như lập mộ phần.
Tiết Hậu Dương nhìn thấy y thất thố, đưa tay xuống bàn chạm vào tay y, Đằng Thường quay đầu nhìn hắn, Tiết Hậu Dương thừa dịp Tiết vương không chú ý, quay đầu nhẹ giọng nói: “Thân mình không thoải mái sao?”
Đằng Thường nhớ tới một số chuyện cũ khó tránh khỏi thương tâm, lại bị một câu kia của Tiết Hậu Dương làm đỏ mặt, Tiết Hậu Dương thấy trên mặt y ửng hồng, còn tưởng rằng sinh bệnh, nhưng đối phương quay đầu không nhìn mình, Tiết Hậu Dương mới phát hiện bên tai y cũng đỏ.
Tiết Hậu Dương ho nhẹ một tiếng, nhớ tới lời mình vừa nói, mặc dù có chút vô tình, bất quá khẳng định làm đối phương nghĩ tới phương diện kia, Tiết Hậu Dương không nhịn được nhớ tới đêm Đằng Thường chủ động, cười ngây ngô một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...