Trước khi Thẩm Dực rời kinh quả thật đến tìm Vạn Niên hầu, chỉ tiếc Thẩm Dực vừa nói vừa cằn nhằn, Tiết Hậu Dương nghe không hiểu ý hắn.
Ngược lại Đằng Thường hiểu rõ, nhưng y không muốn nói gì.
Từ lúc Tiết vương rời kinh, Tiết Hậu Dương liền vô cùng bận rộn, hướng nghị lớn nhỏ đều bẩm báo với hắn, để hắn định đoạt, bên này yêu cầu chủ trì, bên kia cũng cần chủ trì, đại doanh kinh thành còn chờ hắn thao luyện.
Qua không đến nửa tháng, có người bẩm báo Tiết Hậu Dương, có một đội ngũ rục rịch hướng về phía bắc.
Tấu chương viết không rõ ràng, nghe khách lữ phương xa nói, gần đây có đội ngũ, thoạt nhìn như quân đội, nhưng Vạn Niên hầu không điều binh tới đây, cho nên phía dưới cảm thấy nghi hoặc, cho dù không có căn cứ vẫn bẩm báo.
Tiết Hậu Dương không phải ngốc tử, hắn vừa thấy liền biết không đúng, phái thám tử dò xét vài lần, quả nhiên là có quân đội hướng bên này, chỉ là bọn họ vừa đi vừa nghỉ, hơn nữa cực kỳ phân tán.
Tiết Hậu Dương lập tức nghĩ tới Tiết Ngọc, nhất thời trong lòng có chút hoảng, dù sao hắn thủ biên quan vô số lần, nhưng chưa từng thủ hoàng thành.
Lúc này Vạn Niên hầu mới nhớ tới lời nói điên khùng của Thẩm Dực ngày đó, vội vàng mở lễ vật Thẩm Dực đưa tới bái phỏng, một hộp gấm bề ngoài tinh xảo, bên trong chỉ có một mảnh giấy.
Mặt trên viết bốn chữ “Hỏi kế hoàng hậu”.
Tiết Hậu Dương nhìn tờ giấy này, nhất thời có chút nhụt chí, tuy hắn biết Hoàng hậu nương nương rành binh pháp, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, nếu thật là Tiết Ngọc đột kích, Tiết vương lại không ở kinh thành, vậy chính là sinh tử tồn vong.
Đằng Thường thấy hắn vội đến xoay quanh, tâm không đành lòng, nói: “Ngươi không ngại đi hỏi hoàng hậu một chút.”
Tiết Hậu Dương không còn biện pháp, mặc quan bào chỉnh tề, cẩn thận tiến cung, thỉnh cầu gặp mặt hoàng tẩu.
Tụ Dao dẫn Vạn Niên hầu vào đại điện Vân Phượng cung, Tiết Hậu Dương cũng không ngồi xuống, chỉ cung kính cúi đầu đứng phía dưới, hơn nữa ngay cả mắt cũng không nâng, Đằng Vân biết hắn sợ người bàn tán, dù sao thân phận hiện tại của mình là hoàng hậu.
Trong lòng bội phục Vạn Niên hầu, vô luận thế nào, người này cũng là một quân tử.
Đằng Vân không biết chuyện Tiết Ngọc lén điều binh, nhưng nghe xong cũng không có vẻ kinh ngạc, Tiết Hậu Dương thu hết phản ứng của hoàng hậu vào mắt, trong lòng nghĩ, lâm nguy không biến sắc, có lẽ thực có biện pháp?
Đằng Vân suy nghĩ một lát, nói: “Trước khi đi, thái phó có chỉ điểm, nhưng không nói rõ, nhất định sợ nội gián, đả thảo kinh xà… Nếu bọn họ không muốn chúng ta phát giác, sao không tương kế tựu kế?”
Tiết Hậu Dương không hiểu được ý Đằng Vân.
Đằng Vân nói: “Nhìn cách họ hành quân, hiển nhiên quân địch không muốn bố phòng của kinh thành phát hiện bọn họ, hơn nữa bố phòng của kinh thành nghiêm cẩn, chỉ một đội quân không thể đánh vào, bọn họ lại không đủ nhân mã, nhất định phải mua được quan giữ cửa thành, tiến vào đột kích. Vạn Niên hầu thử phái người thăm dò phía đại môn xem.”
Tiết Hậu Dương nghe hắn nói có lý, liền phái thân tín điều tra quan giữ cửa thành, vì chuyện khẩn cấp không thể chậm trễ, nhưng không có manh mối rất khó có tra rõ ràng.
Đằng Vân sai người đến nói với Vạn Niên hầu, “Trọng thưởng, tất có dũng phu.”
Quả nhiên Tiết Hậu Dương treo thưởng hậu hĩnh, rất nhanh bắt được nội ứng, Tiết Hậu Dương giết kẻ cầm đầu, lại để tiểu tốt liên lạc Tiết Ngọc.
Tiểu tốt nói cho Tiết Ngọc, không biết Vạn Niên hầu lấy được tin tức từ đâu, phát hiện trong nhóm quan binh giữ cửa thành có gian tế, đầu mục sợ uy nghiêm của Vạn Niên hầu, tố giác Hầu gia, đã bị giết chết, còn muốn đem đầu gã tặng cho Tiết Ngọc.
Mặc dù Tiết Ngọc có nghi ngờ, nhưng trừ bỏ tiểu tốt liền mất liên lạc, tiểu tốt nói cho Tiết Ngọc, đêm khuya mỗi ngày Vạn Niên hầu đốt đèn tự mình tuần tra cửa thành một lần, đến lúc đó có thể phái cung tiến thủ, lấy phiến hỏa đao chiêu làm tín hiệu, bắn chết Vạn Niên hầu.
Trong kinh thành, thiết mạo vương gia vừa chết, chắc chắn quan viên lớn nhỏ chia năm xẻ bảy, đến lúc đó mở cửa thành ra, Trấn Cương hầu liền dễ dàng đoạt được kinh sư.
Tiết Ngọc nghe xong, hai mắt ẩn ẩn sáng rực, cũng hiểu được đây là diệu kế, nhưng lại sợ là gian kế.
Tiểu tốt kia nói: “Có điều hầu gia không biết, nếu ngài đoạt được kinh thành, ta là công thần, mà đi theo Tiết vương, ta cả đời đều là tiểu tốt thủ thành, ngay cả quan giữ cửa thành cũng không phải. Hiện giờ quan giữ cửa thành đã bị giết, nếu chậm trễ, vạn nhất Vạn Niên hầu phát hiện cái gì, tất cả mọi người đều mất mạng.”
—-
Trước kia Đằng Anh là một bối kiếm quan, tuy nghe không có thực quyền gì, nhưng hắn ở cạnh chủ tử, càng gần lại càng thân thiết, quan hệ với chủ tử lại càng tốt, Đằng Anh dựa vào khả năng nịnh nọt, xem như sống không tồi.
Hiện giờ hắn ở trong hoàng cung Tiết quốc, là một thị vệ thấp kém, công việc mệt nhọc, Tiết vương còn phái ba huynh đệ họ Hà trông chừng hắn, ba người này đều là thô nhân, cũng không dưỡng người rảnh rỗi, sai Đằng Anh chạy quanh.
Đằng Anh không còn cách nào, đành phải cầu cứu Đằng Thiển Y, tốt xấu gì Đằng Thiển Y cũng là phi tử, là chỗ dựa vững chắc.
Đằng Anh tìm cơ hội, thấy Đằng Thiển Y nhìn hồ nước thở dài, liền đến gần rồi bắt đầu khóc lớn.
Đằng Thiển Y nghe mà phiền lòng, bảo người kéo nô tài đang khóc đến đánh, Đằng Anh bị kéo qua, quỳ trên mặt đất, ôm chân Đằng Thiển Y, hô: “Công chúa, công chúa, ngài không nhận ra tiểu nhân sao?”
Đằng Thiển Y nghe hắn gọi mình công chúa, biết là người Đằng quốc, cũng thấy hắn có chút quen mắt.
Đằng Anh nhân cơ hội tiếp tục khóc lớn nói: “Tiểu nhân biết công chúa thích thanh tịnh, nhưng tiểu nhân thấy công chúa từ xa, liền không thể không rơi lệ.”
Đằng Anh biết ăn nói, hắn bịa đặt một đống lớn, nói trước kia tại Đằng quốc, Đằng vương thường tưởng niệm công chúa, một ngày không thấy công chúa liền lấy nước mắt rửa mặt, cho nên hắn đi theo bên cạnh Đằng vương, mưa dầm thấm đất, gặp được Đằng Thiển Y liền khó nén bi thương.
Đằng Anh nói: “Công chúa đừng trách phụ thân của ngài không đến thăm ngài, thật sự là…”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Có vài điểu, tiểu nhân muốn nói, nhưng tình cảnh lúc này không tốt, có rất nhiều người nơi chốn nhằm vào tiểu nhân, nói ra chỉ sợ chặt đầu.”
Từ khi Đằng Thiển Y tới đây, chưa từng được Tiết Quân Lương chạm qua một lần, hiển nhiên trong lòng nàng có điều bất mãn, có phi tử nào thích tiến cung liền thủ tiết mà sống đâu.
Lúc này mỗi một lời của Đằng Anh đều nói trúng chỗ đau của nàng, khiến Đằng Thiển Y cũng rơi nước mắt, nàng trời sinh kiêu căng, bị Đằng Anh đả kích, lập tức nói: “Ngươi về sau liền theo ta, ta đòi một nương gia nhân (người bên nhà mẹ đẻ) ở bên cạnh, ai có thể nói ra cái gì không phải?”
Từ đó về sau Đằng Anh xem như tìm được chỗ dựa vững chắc, tận lực lấy lòng Đằng Thiển Y, hơn nữa bộ dáng Đằng Anh khí vũ hiên ngang, tuy thân hình không cao lớn như Tiết vương hay Vạn Niên hầu, nhưng mặt như quan ngọc, hơn nữa mở miệng liền nói lời mật ngọt, vừa thấy chính là người trời sinh chiếm được yêu thích của nữ nhân.
Hiển nhiên Đằng Thiển Y bị hắn dỗ dành đến vui vẻ, nếu Đằng Anh không biết mình có bao nhiêu cân lượng, sợ chết quá sớm, có lẽ đã sớm lên giường của Đằng phi.
Ngày hôm đó, Đằng Thiển Y tản bộ trong tiểu hoa viên, Đằng Anh cười lấy lòng nói: “Nương nương, nô tài nhìn ngài luôn mặt co mày cáu, liền tự mình điều một vệ binh đến, người thấy nhất định vui mừng.”
Đằng Thiển Y nghĩ vệ binh thì có gì đáng xem, nhưng Đằng Anh luôn biết sở thích của nàng, cũng miễn cưỡng nhìn một chút.
Đằng Anh gọi vệ binh kia lại, đứng gần cho Đằng Thiển Y nhìn, Đằng Thiển Y vừa ngẩng đầu, nhất thời mở to hai mắt, kích động không kiềm chế được, tiến lên bắt lấy tay người nọ, run giọng nói: “Sao có thể… Tại sao là ngươi? Ngươi… Ngươi nghe nói ta ở đây, là tới tìm ta sao?”
Đằng Anh biết lấy lòng Đằng Thiển Y, cười nói: “Nương nương cùng cố nhân ôn chuyện, không ngại dời bước, nơi này không quá thích hợp.”
Đằng Thiển Y hiểu được mình có chút thất thố, vội vàng mang người về tẩm cung, sau đó bảo Đằng Anh giữ cửa.
Đằng Thiển Y nhìn đến người nọ, trong mắt đều là yêu thường, người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra, mà đối phương chính là mưu sĩ bên người Tiết Ngọc – Lang Tĩnh.
Lang Tĩnh phụng mệnh Tiết Ngọc, tiến cung nội ứng, y và Thẩm Dực là sư huynh đệ, lúc còn đọc sách, Thẩm Dực học gì y cũng học đó, luận bối phận, Thẩm Dực còn phải gọi hắn một tiếng sư huynh.
Năm đó, Lang Tĩnh và Thẩm Dực đang du lịch Đằng quốc, không ngờ trên đường gặp cường đạo, đừng thấy Lang Tĩnh một bộ mặt lạnh, thân hinh cao ngất mà nhầm, chung quy cũng là một thư sinh chỉ biết đọc sách.
Sau hai người liền phân tán, Thẩm Dực tới Đằng quốc, Lang Tĩnh được Tiết Ngọc cứu, cảm kích đại ân của Tiết Ngọc, hơn nữa Tiết Ngọc nhìn ra y là nhân tài, càng chiêu hiền đãi sĩ, khiến Lang Tĩnh cảm động đến rơi nước mắt.
Lang Tĩnh vì Tiết Ngọc cúc cung tận tụy, nếu không phải Lang Tĩnh hiến kế, Tiết Ngọc không thể sống đến hôm nay, nhìn Tiết Ngọc nho nhã bình tĩnh, kỳ thật xúc động lỗ mãng, làm việc không suy nghĩ cẩn thận.
Hiện giờ thời thế thay đổi, Tiết Ngọc nắm binh quyền lớn, không muốn nhẫn nại nữa, Lang Tĩnh khuyên hắn thời cơ chưa đến, hắn căn bản không nghe, Lang Tĩnh không còn cách nào, chỉ có thể máu chảy đầu rơi giúp hắn.
Đằng Anh là người nhát gan lại ham phú quý, tâm cơ của hắn sao bằng Lang Tĩnh, Lang Tĩnh chỉ nói mấy câu, liền khiến hắn mờ mắt, sau đó dẫn y đến gặp Đằng Thiển Y.
Mấy năm trước Tiết Ngọc mang theo Lang Tĩnh âm thầm đến Đằng quốc thăm thú, gặp được Đằng Thiển Y đang ra cung du ngoạn, Lang Tĩnh tài trí hơn người, hơn nữa khí chất bất phàm, Đằng Thiển Y liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lang Tĩnh, thỉnh bọn họ tiến cung, nghĩ muốn lưu lại Lang Tĩnh, bất quá trong lòng Lang Tĩnh không có vị công chúa này.
Hôm nay vừa thấy, Đằng Thiển Y quả thực cao hứng muốn chết.
Tuy Lang Tĩnh khinh thường Đằng Thiển Y, lại che dấu lạnh lùng, giả vờ ôn nhu nói: “Đúng là thảo dân đến tìm công chúa, đáng tiếc chậm một bước…”
Đằng Thiển Y nghe y nói vậy, lập tức đỏ mắt, khóc ròng: “Sao ngươi không đến sớm hơn.”
Lang Tĩnh muốn chính là câu này, nói: “Nếu công chúa chịu nghe thảo dân vài câu, liền không muộn.”
Hiển nhiên Đằng Thiển Y nguyện ý nghe, nàng nằm mơ cũng không ngờ, Lang Tĩnh lại ôn nhu với mình như thế, nhưng khi nàng nghe xong toàn bộ kế sách, không khỏi sợ tới mức toàn thân run lên, nói: “Cái này… Cái này, sao có thể!”
Lang Tĩnh cười lạnh: “Hóa ra công chúa nói nhớ ta, kỳ thật đều là giả.”
“Ta…”
Đằng Thiển Y nghe xong chỉ biết khóc, khóc sướt mướt oa trong lòng Lang Tĩnh.
Lang Tĩnh như xa như gần nói: “Hầu gia đã lên sách lược vẹn toàn, hiện giờ chỉ cần hoàng hậu chết, chúng ta liền có thể cao chạy xa bay, hoặc là ngươi thích vinh hoa phú quý, Hầu gia dự định phong hầu cho ta, đến lúc đó dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ không thể so với lãnh phi tử hữu danh vô phận ư?”
Đằng Thiển Y vẫn sợ hãi, dù sao tội danh mưu hại hoàng hậu không nhỏ, nếu thành công là chuyện tốt, nếu bại, chết một trăm lần cũng không đủ.
Lang Tĩnh nói: “Ta đã vì ngươi nghĩ đường lui tốt lắm, ngươi chỉ cần phái Đằng Anh đi phóng hỏa đốt Vân Phượng cung là được, nếu sự tình bại lộ, ngươi đổ hết tội lên đầu Đằng Anh, cam đoan vô sự, về phần Đằng Anh, ta sẽ khiến hắn cam tâm tình nguyện đi phóng hỏa.”
Đằng Thiển Y nghe y nói tốt như vậy, không khỏi động tâm, Lang Tĩnh lại ôn ngôn ôn ngữ, nhượng lòng nàng bay bổng, vì thế miễn cưỡng đáp ứng, một lòng cùng Lang Tĩnh hoan hảo, chính là Lang Tĩnh lại chối từ, dù sao còn nhiều thời gian, y còn chuyện trọng yếu cần làm, không vội.
Lang Tĩnh thuyết phục Đằng Thiển Y, lại đi tìm Đằng Anh, Đằng Anh không đọ được tài ăn nói của y, chỉ mấy câu liền đáp ứng.
Hết thảy đều thỏa đáng, Lang Tĩnh mới thở phào một hơi, ra khỏi cung.
Vào đêm, Tiết Ngọc chuẩn bị phát binh, lấy phiến hỏa làm tín hiệu, bắn chết Tiết Hậu Dương, lại thật lâu không thấy Lang Tĩnh quay về.
Một sĩ binh tới, trình lên một tờ giấy, là thư Lang Tĩnh để lại.
Thư viết qua loa, y chịu đại ân của Hầu gia, không thể không báo, nếu Hầu gia chịu nghe một câu khuyên nhủ, liền dừng cương trước vực lui binh quay về bắc cương, đợi đến lúc chuẩn bị tốt hẵng kiêu ngạo, nếu Hầu gia đọc thư rồi tức giận, đó cũng là nguyên nhân Lang Tĩnh để lại thư mà đi.
Trên thư Lang Tĩnh còn nói, đã vì Tiết Ngọc trải đường lui, là việc cuối cùng y có thể làm, y thừa dịp nội ứng một mình tiến cung, khuyên Đằng phi đốt Vân Phượng cung, nếu Tiết Ngọc binh bại, tội danh đổ lên đầu Đằng nam hầu, huống hồ Hầu gia là chí thân nhất mạch của Tiết vương, tiên hoàng có nói, phàm là người cùng họ, không được giết. Tất nhiên Tiết Quân Lương không thể làm gì hắn.
Tiết Ngọc đọc thư liền giận giữ tới mức hai tay run rẩy, cuối cùng trên thư còn viết “Tiểu sinh thực không sợ chết, chỉ sợ chủ công sắp thành lại bại”.
Tiết Ngọc đoạt bội đao của binh sĩ, ném thư vào chậu than, lửa bùng lên, thư hóa thành tro tàn, biến mất tại trong màn đêm.
Tiết Ngọc không có khả năng dừng cương trước bờ vực, hắn dẫn vài cung tiến thủ âm thầm áp sát tường thành, nương theo ánh sáng từ ngọn đuốc, quả nhiên có thể thấy một tướng sĩ mặc áo giáp đi qua đi lại.
Lúc này bên cạnh có người vung đao, khiến ngọn đuốc khi minh khi ám, Tiết Ngọc biết là tín hiệu, sai người hướng phía tướng sĩ trên thành lâu mà bắn tên.
Người nọ cung tiến thủ được tuyển chọn cẩn thận, một mũi tên trúng giữa trán, nhất thời trên thành lâu náo loạn, tiếng hô của chúng binh lính ẩn ẩn phát ra, “Hầu gia trúng tiễn! Hầu gia trúng tiễn!”
Ngày kế Tiết Ngọc phái người đến hỏi thăm tin tức, thám tử hồi báo Vạn Niên hầu trúng tên độc, hơn nữa khí huyết công tâm, tuy ngự y cứu giúp đúng lúc, nhưng sinh khí đi nhanh hơn huyết, khó gắng gượng nổi.
Trấn Cương hầu chờ chính là tin tức này, bất quá hắn chợt nhớ tới lời Lang Tĩnh, cũng có chút trù trừ, lại phái người đi dò xét nhiều lần, thám tử hồi báo dân chúng trong kinh thành dân chịu kinh hách, triều đình không ai làm chủ, đã bắt đầu nội chiến.
Lần này Tiết Ngọc khó ức chế hưng phấn, hắn lập tức đánh hạ kinh thành, để Lang Tĩnh xem, rốt cuộc là ai thua ai thắng.
Trấn Cương hầu mang binh mã tinh nhuệ của hắn, không còn ngụy trang, thẳng hướng kinh thành, tiểu tốt nội ứng cũng dựa theo ước định mở cửa thành cho bọn họ tiến vào.
Chính là vừa tiến cửa thành, Tiết Ngọc lập tức cảm thấy không ổn, dù kinh thành nội loạn, cũng không thể nhanh chóng tiêu điều như vậy, một dân chúng cũng không thấy.
Đa số binh sĩ đã vào thành, Tiết Ngọc vội vàng hạ lệnh rút, nhưng lúc này không còn kịp rồi, Tiết Hậu Dương tự mình mang một đội binh mã từ ngoài thành đánh vào, nhân mã trong thành do Đằng Thường suất lĩnh, hai bên công kích.
Tiết Ngọc nhân mã không đủ, không thể trì hoãn, thậm chí không thế động đao kiếm, đại bộ phận bị bắt sống.
Tiết Hậu Dương hạ lệnh, tận lực không tổn thương tính mạng, dù gì đây cũng là hoàng thành của Tiết quốc, nếu thấy thi thể khắp nơi chỉ sợ dân chúng khủng hoảng, có thể tróc sống phản tặc liền tróc, tróc một người thưởng gấp đôi, tróc tướng sĩ thủ lĩnh phản quân, hoàng kim một trăm lượng, đương nhiên thăng quan tiến tước không nhỏ.
Đương nhiên binh sĩ của Tiết Hậu Dương vui lòng bắt sống, tình cảnh này đơn giản là đóng cửa đánh chó, phản quân bị dọa, vừa thấy đã vứt bỏ vũ khí đầu hàng, nếu giữ được mạng liền giữ, vì thế rất nhiều người lập tức buông vũ khí.
Tiết Ngọc từ nhỏ được tiên hoàng Tiết quốc yêu thương, đương nhiên văn võ song toàn, chỉ tiếc, dù hắn lấy một chọi trăm, cũng không thể chắp cánh bay khỏi thành, binh lính tranh công sao có thể buông tha khối thịt béo này, rất nhanh trói gô Tiết Ngọc.
Tiết Ngọc cao ngạo, chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào thảm cảnh như vậy, nhớ lại lời Lang Tĩnh nói, rốt cục hiểu được có ý gì , nguyên lai Lang Tĩnh không phải chê cười hắn.
Trấn Cương hầu chung quy là đệ đệ của Tiết Hậu Dương, hơn nữa Tiết Hậu Dương trời sinh thiện lương, cũng không đành lòng nhìn hắn mất hết uy nghiêm, sai binh lính sửa sang áo giáp cho hắn, tạm thời giam lỏng Trấn Cương hầu ở phủ đệ trong kinh thành, phái trọng binh gác, không thể lơ là, không có thư tín Tiết Hậu Dương tự tay viết và quan ấn, đều không thể vào.
Hai vệ binh định áp giải Tiết Ngọc về phủ, lúc này liền thấy một tướng sĩ thúc ngựa mà đến, gấp đến độ đổ mồ hôi, vọt tới trước mặt, vội vàng nhào xuống ngựa, quỳ trên đất, hô: “Hầu gia, đại sự không ổn! Cấm cung cháy!”
Tiết Hậu Dương trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiết Ngọc, Tiết Ngọc cũng sửng sốt, lập tức hiểu được đây là đường lui Lang Tĩnh trải cho hắn trước khi rời đi.
Hắn thật muốn cười, muốn mắng to Tiết Hậu Dương ngu xuẩn, liền đem đầu mâu hướng về phía mình, thế nhưng quên bảo vệ cửa nhà, nhưng lúc này hắn lại cười không nổi, nhớ lại lời Lang Tĩnh, trong lòng một mảnh buồn bã.
Tiết Hậu Dương hiểu được Tiết Ngọc làm quỷ kế, sai người cẩn thận bắt giữ Tiết Ngọc, không thể có bất luận sai lầm gì, Đằng Thường biết hắn lo lắng, vì thế tự mình mang vệ binh canh chừng Tiết Ngọc, lúc này Tiết Hậu Dương mới dẫn binh tới hoàng cung.
Trong cung thị vệ vội vàng cứu hoả, thế lửa không nhỏ, căn bản không biết nơi nào bị cháy, Tiết Hậu Dương trảo một thị vệ hỏi.
Thị vệ kia không biết Tiết Hậu Dương, vội vã cứu hoả, nói: “Vân Phượng cung cháy.”
******
Tiết Quân Lương nghe xong kế sách của Thẩm Dực, quả nhiên một đường thông hành không bị ngăn trở, bọn họ đi vào địa phương năm đó Đằng Tranh Hiên giúp nạn dân, thậm chí nơi đó có dân chúng lập miếu thờ phụng ông.
Dân chạy nạn lưu lạc đến đây, không có chỗ ở, đều ngồi trong miêu chắn mưa gió, thật không ngờ, dù vô số dân chạy nạn tụ tập, cũng không ai phá hỏng miếu thờ, khiến Tiết Quân Lương nhịn không được cảm khái một phen.
Tiết vương sai người phát cháo cứu tế ngay trước miếu, y muốn cho bá chủ không ai bì nổi – Đằng Tranh Hiên biết, ngoài ông, cũng có người làm được như vậy.
Dân chúng ăn cơm, có chỗ ở tạm, phía nam mưa nhiều, không cần chịu mưa chịu gió, đều cảm kích tận đáy lòng, quỳ trên mặt đất, dập đầu hướng Tiết Quân Lương.
Trong lúc nhất thời, thật nhiều người đều truyền lưu là Đằng Tranh Hiên hiển linh, trong miếu có Bồ Tát sống đến, nạn dân nghe có phát cháo cứu tế, người đến dần dần nhiều hơn, trong đó không thiếu nam đinh trẻ tuổi cường tráng, đều cam tâm tình nguyện sung quân.
Tiết Quân Lương không ngờ chuyến đi này có kinh hỉ như thế, y nhớ lại ngày đó, nếu không phải Đằng Vân thuyết phục, khẳng định không có kinh hỉ hôm nay, Tiết Quân Lương hiểu ra, hướng bài vị của Đằng Tranh Hiên mà chắp tay cúi đầu.
Tuy là chắp tay, nhưng có thể nhìn ra tâm tư của Tiết Quân Lương không ở đây, nhưng y chưa nghĩ xong xuôi, Thẩm Dực đã đi đến, trên mặt tựa hồ có chút buồn bả.
Thẩm Dực luôn kiêu căng cuồng vọng, nói thật ra là tự phụ, hiếm khi mang biểu tình như thế.
Tiết Quân Lương cười nói: “Thế nào, vẻ mặt thái phó như thế, chẳng lẽ bị nạn dân dọa tới?”
“Bệ hạ…”
Thẩm Dực hít một hơi, quỳ xuống đất, cúi đầu nói…
“Hoàng hậu nương nương… Hoăng .”
(Hoăng: Thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)
Ý cười của Tiết Quân Lương liền cương trên mặt, kéo Thẩm Dực lên, quát: “Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Dực cắn răng một cái, nói: “Bệ hạ nén bi thương.”
Tay Tiết Quân Lương cơ hồ gân xanh bạo khởi, ném Thẩm Dực, gạt đổ bàn thờ, động tĩnh trong miếu nhỏ rất lớn, đĩa cống phẩm rơi xuống đất vỡ toang, bên ngoài có người chạy tới, nhưng không dám tùy tiện tiến vào.
Tiết Quân Lương cười lạnh: “Không phải ngươi thực anh minh sao? Nàng bảo ta tới cứu con dân của ngươi, sao ngươi không phù hộ nàng?”
Thẩm Dực quỳ trên mặt đất, nhìn Tiết Quân Lương nói chuyện với bài vị, nhịn không được nói: “Bệ hạ…”
Tiết Quân Lương lại không để hắn nói xong, liền nói: “Hoàng hậu đi như thế nào? Là Tiết Ngọc sao?”
Thẩm Dực cúi thấp đầu, không trả lời ngay, người sáng suốt vừa thấy liền biết là Tiết Ngọc, nhưng hiện tại Tiết Quân Lương đang nổi nóng, Thẩm Dực sợ vô ý, Tiết vương thật sự hạ lệnh giết Tiết Ngọc.
Trong mắt dân chúng, Tiết Ngọc và Tiết vương chính là thân huynh đệ, tự tay đâm chết huynh đệ là chuyện thiên lý không dung, dù Tiết Quân Lương có lý, nếu làm như vậy, sẽ mất đi dân tâm.
Tiết Quân Lương biết ý tứ của hắn, trong lòng hiểu rõ, y không nói nữa, lập tức rời miếu nhỏ, chỉ bỏ lại một câu “Hồi cung” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...