Tiết Ngọc thoáng trụ ngựa, cố ý chậm một chút, cùng Đằng Thường chạy song song với nhau.
Tiết Ngọc cười nói: “Mã xa mệt nhọc, không biết Thường tướng chịu nổi không, muốn hạ lệnh nghỉ ngơi một chút không?”
Đằng Thường nói: “Mã xa mệt nhọc là chuyện Đằng mỗ vẫn luôn hy vọng mà không được, sao có thể cảm thấy mệt.”
“Vậy Thường tướng không đúng rồi.” Tiết Ngọc nói: “Hảo hảo ở kinh sư làm tướng gia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sao phải cưỡng cầu chuyện không đâu, cuối cùng đẩy mình đến bước này.”
Đằng Thường rốt cục xoay đầu nhìn hắn, “Xem ra Trấn Cương hầu nhìn rất thấu triệt, vậy Đằng mỗ đành mượn hoa hiến phật, đem những lời này trả lại cho Hầu gia.”
Y dừng một chút, cười nói: “Hảo hảo tại biên cương làm bá chủ một phương, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có cái gì không tốt? Sao phải cưỡng cầu chuyện không đâu.”
Sắc mặt Tiết Ngọc hơi chút thay đổi, lập tức khôi phục bộ dáng tao nhã bình thường, “Đã lâu không gặp Thường tướng, ngôn ngữ vẫn làm khó người như vậy. Ta thường xuyên nghe được, tướng gia của Đằng quốc từ ái nhân hậu, sao đến phiên Tiết Ngọc ta, lại ghét bỏ thế?”
Đằng Thường nói: “Không phải ta cố ý ghét bỏ Hầu gia.”
Y nói xong, liếc Tiết Ngọc một cái, trong ánh mắt lại có chút nắm chắc phần thắng, cười nói: “Nếu Hầu gia không tìm việc cho ta, sao Đằng mỗ lại gây chuyện thị phi?”
“Ngươi lời này…” Tiết Ngọc nói: “Ta không rõ.”
“Trước khi ngươi tới kinh, Tiết vương hạ lệnh ta tra rõ chuyện hoàng hậu bị tập kích…”
“A.” Tiết Ngọc ứng tiếng nói: “Không ngờ hoàng hậu bị tập kích, tra ra cái gì?”
Đằng Thường nói: “Trước khi gặp Hầu gia, ta còn một số vấn đề không nghĩ ra, nhưng từ ngày cùng Hầu gia uống vài chén trà, thế nhưng đã thấu triệt.”
“A…”
Đằng Thường thấy hắn vẫn vững vàng giục mã, cũng không nóng nảy, chậm rì rì nói: “Thích khách đúng là người Đằng quốc, nhưng không phải thuộc hạ cũ của Đằng Thường ta, sau khi bọn họ bị bắt, đầu tiên là vu hãm Phụng vương, cuối cùng lại sửa miệng, nói là ta sai sử. Đây là nhất tiễn song điêu, muốn chọc giận Phụng vương, lại có thể diệt trừ cái đinh trong mắt là Đằng mỗ… Chỉ tiếc, Hầu gia không nghĩ tới, Tiết vương lại giao việc này cho Đằng mỗ xử lý.”
“Ta?”
Tiết Ngọc ra vẻ kinh ngạc nói: “Hảo hảo, sao đột nhiên nhắc tới ta, tội danh ám sát hoàng hậu, ta không đảm đương nổi… Huống chi, người ở kinh thành đều nghe qua, ta và Hoàng hậu nương nương đã từng định tình, sao ta có thể hại nàng.”
Đằng Thường cười một tiếng, nói: “Người sáng suốt không nghe lời đồn nhảm, năm đó lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi đã là Trấn Cương hầu, có phải không? Thân là Hầu gia, lại tự tiện rời khỏi đất phong, giả trang thành học tử làm thực khách trong phủ đại thần của Đằng quốc, Hầu gia, rắp tâm của ngài đâu?”
Tiết Ngọc cũng cười một tiếng, lại không phủ nhận, đột nhiên giục ngựa đi mau một chút, quay đầu nói: “Ngươi muốn gây chuyện, phải không?”
Hắn nói xong, bỗng nhiên râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Nếu ngươi có chút dã tâm, sẽ là một nhân tài, nhưng ngươi chỉ có ngu tâm, ngu trung sẽ hại chết ngươi.”
Đằng Thường nắm thật chặt cương ngựa, Tiết Ngọc nói đúng, Đằng Thường đối với Đằng quốc trung tâm, đã đến mức tận hết sức lực, không tiếc tính mạng, nhưng muốn hắn quay đầu rất khó, bởi vì bọn họ không phải Đằng Thường, nên chưa từng cảm thụ qua, thân là con nuôi không có huyết thống hoàng gia, tại thời điểm mình bất lực nhất, lại được tín nhiệm vô điều kiện.
—
Tiết Quân Lương duỗi tay để cung nhân giúp y sửa sang lại triều phục, Khương Dụ đứng một bên tùy thời chờ đợi phân phó.
Tiết Quân Lương nói: “Bệnh của hoàng hậu thế nào?”
Khương Dụ nói: “Mấy ngày nay ngự y đều qua thỉnh mạch, nghe cung nhân của Vân Phượng cung nói, Hoàng hậu nương nương dùng bữa không tốt lắm, còn lại không có gì.”
“Ân.”
Tiết Quân Lương lên tiếng, cũng không tỏ thái độ, liền ra khỏi tẩm cung, đi đến tiền điện.
Trong triều có đại thần trình lên công báo, là hồi báo quân đội của Tiết Ngọc và Đằng Thường, Tiết Quân Lương cũng không tự mình đọc, chỉ nói: “Đọc. Đọc cho cô nghe một chút… Cô đoán, nhất định là tin chiến thắng.”
Y vừa nói lời này, đại thần cầm công báo có chút run lên, nếu tin chiến thắng thì tốt, nếu bại, ngay cả y cũng gặp tai ương.
Đại thần run rẩy mở ra công báo, đọc lên, Trấn Cương hầu Tiết Ngọc dẫn dắt đại quân và lương thảo còn chưa hội hợp với tiên quân, nửa đường bị tinh binh của Trình Điền mai phục, Trình Điền sớm có chuẩn bị, may mà Trấn Cương hầu dẫn dắt tướng sĩ anh dũng chiến đấu, phá được vòng vây, Đằng Thường giết chết thủ hạ thân tính Mã Kính của Trình Điền, tuy rằng tổn thất chút ít lương thảo, nhưng sĩ khí tăng vọt.
Đại thần kia đọc đoạn đầu, cơ hồ lắp ba lắp bắp, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, may mắn đọc tới đoạn phá được vòng vây, mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiết Hậu Dương đứng giữa các đại thần, lén lau mồ hôi, tuy rằng công báo chỉ có vài chữ nhắc tới Đằng Thường, cũng không chi tiết, nhưng hắn thường xuyên hành quân đánh giặc, hiển nhiên biết trong đó hung hiểm, hơn nữa Đằng Thường không phải người Tiết quốc, có thể được đề tên trên công báo, nhất định là lập công hạng nhất, thắng được quân tâm.
Sau khi Tiết Quân Lương nghe xong, im lặng rất lâu, đột nhiên cười to một tiếng, khiến tất cả mọi người thở phài một hơi, “Trình Điền từ trước đến nay tự phụ, lần này đánh lén thất bại, nhất định chịu đả kích không nhỏ, cô phải hảo hảo tưởng thưởng Trấn Cương hầu… A, còn có Đằng Thường.”
Tiết Quân Lương trầm ngâm một chút, “Đằng Thường không ở kinh sư, cũng không biết thưởng cái gì mới tốt, như vậy đi… Công lao của Đằng Thường chuộc tội cho Đằng phi, bảo nàng thu dọn mọi chuyện cho tốt, lần này bỏ qua, nếu có lần sau, cô không nương tay.”
Y nói xong, quần thần quỳ xuống hô vạn tuế anh minh.
Tiết Quân Lương lại nói: “Các ái khanh nói xem, thưởng cho chủ soái cái gì? Quan tước sao, hắn đã là Trấn Cương hầu, tiếp tục tấn phong, chỉ sợ cô phải đem cái mũ này cho hắn, các ngươi nói, có đúng không?”
Y nói xong, còn chỉ chỉ mũ ngọc trên đầu mình.
Trong lòng các đại thần đều máy động, không một người dám tỏ thái độ, tuy Tiết vương đang cười, nhưng lời của y mập mờ không rõ, nói ca ngợi, còn không bằng châm chọc, cái loại vui đùa mũ ngọc ban cho thần tử, sao có thể mở miệng chứ?
Tiết Quân Lương kỳ quái nói: “Không sao, các ngươi cứ nói đi, không cần nặng nề như vậy, đây là ban thưởng, không phải biếm trích.”
Qua đã lâu đều không ai dám nói, Tiết Quân Lương điểm danh, một đại thần mới nói, ban cho một ít vàng bạc.
Tiết Quân Lương có vẻ không vừa lòng với đáp án này, “Hậu Dương a, ngươi nói xem, cô nên ban cho Trấn Cương hầu thứ gì?”
Tiết Hậu Dương bước lên nửa bước, nói: “Bẩm bệ hạ, thần đệ cho rằng, nếu Trấn Cương hầu yêu quý tướng sĩ, được tướng sĩ kính yêu, không bằng đem vàng bạc ban thưởng hóa thành quân lương, sung quân. Tướng sĩ được ăn no, mặc áo giáp chống được đao thương, mới có thể cao thấp một lòng, Trấn Cương hầu mới có thể đánh thắng trận, mới có thể thay Đại vương lập uy.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Hậu Dương nói rất đúng a, các ngươi nghe một chút, đây mới là người chân chính có tài vì cô phân ưu, cô không thăng quan cho hắn, chẳng lẽ thăng quan cho quan lại ăn hối lộ trái pháp luật sao? Cô không ban thưởng cho hắn, chẳng lẽ ban thưởng cho tặc tử mang tâm tạo phản sao?”
Đại điện xôn xao một chút, bởi vì mọi người không biết lúc này nên hô Đại vương thánh minh tốt hơn, hay nói Đại vương bớt giận tốt hơn, ý kiến không đồng nhất, hiển nhiên vô cùng luống cuống.
Mà cái Tiết Quân Lương muốn chính là kết quả này.
Vì thế sau lâm triều, Tiết Ngọc lập chiến công không được phong thưởng, ngược lại còn bị chế ngạo châm chọc một phen, mà biên cương tướng sĩ có thêm không ít lương thảo.
Hạ triều, Tiết Quân Lương không trở về, nói: “Đổi đường, đi thăm hoàng hậu.”
Cung nhân nâng bước liễn, hướng Vân Phượng cung, trên đường lại gặp Đằng Thiển Y.
Đằng Thiển Y dịu dàng quỳ trên mặt đất, trời đông giá rét nhưng ăn mặc không nhiều lắm, có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Đằng Thiển Y nói: “Thiển Y được bệ hạ ưu ái, tất nhiên nhớ kỹ, không dám tái phạm.”
Tiết Quân Lương không hạ bước liễn, nói: “Nếu ái phi biết sai, cô cũng không truy cứu, mặt đất lạnh, đứng lên đi.”
Đằng Thiển Y thụ sủng nhược kinh, cung nữ bên cạnh nâng nàng dậy, Đằng Thiển Y còn làm bộ làm tịch, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Chính là Tiết Quân Lương vẫn không hạ bước liễn, chỉ có thể để cung nữ dìu một chút.
Đằng Thiển Y lắp bắp nói: “Bệ hạ… Thiển Y tự tay chuẩn bị chút rượu và thức ăn, nếu bệ hạ tha thứ Thiển Y, vậy khẩn cầu bệ hạ dời bước, dùng chút rượu tạ tội, được không?”
Nàng nói xong, Tiết Quân Lương nửa ngày không lên tiếng, tựa hồ đang ngẫm nghĩ, cuối cùng phi thường miễn cưỡng đồng ý.
Tiết Quân Lương dời bước đến tẩm cung của Đằng Thiển Y, Đằng Thiển Y đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn, tuy không phải tự tay nàng làm, còn có ca múa trợ hứng, dự định khiến Tiết Quân Lương vui vẻ.
Tiết Quân Lương tới cung của Đằng Thiển Y cũng đúng lúc ngọ thiện, nói đến Đằng Thiển Y, tuy tư sắc không tính khuynh quốc khuynh thành, nhưng có thể mê đảo Đằng vương, hiển nhiên phải có một vài thủ đoạn, từ nhỏ lớn lên trong cung, dù có thật sự nắm quyền thế hay không, thì khí chất lá ngọc cành vàng cũng không ai so sánh được.
Hơn nữa Đằng Thiển Y có một lợi thế, nàng biết làm nũng.
Có nam nhân nào không thích nữ nhân của mình hướng mình làm nũng, nhất là nam nhân bá đạo như Tiết Quân Lương, y thích hưởng thụ thiết huyết kim qua, đồng dạng cũng thích người khác ngoan ngoãn phục tùng y.
Sắc trời dần dần tối, Đằng Thiển Y còn tưởng Tiết Quân Lương sẽ qua đêm ở đây, nhưng không ngờ mới uống thêm mấy chén, Tiết vương có ý muốn đi.
Đằng Thiển Y ghé vào lòng Tiết Quân Lương, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo kim tuyến trên y bào của Tiết Quân Lương, loại khiêu khích này tựa như gãi đúng chỗ ngứa, ám chỉ đã thực rõ ràng .
Nhưng Tiết Quân Lương lại thờ ơ, đẩy Đằng Thiển Y nhu nhược không xương trong lòng ra, nói: “Uống rượu cũng đã nhiều, cô cần phải đi.”
“Bệ hạ…”
Đằng Thiển Y ôn nhu nén giận nói: “Bệ hạ cần đi ư?” Nàng đưa tay vuốt cổ áo của mình, thêm một bước ám chỉ.
Nhưng Tiết Quân Lương lại vỗ vỗ tay nàng, lên bước liễn, chạy lấy người .
Tiết Quân Lương tâm tư kín đáo, mặc dù có một số việc y không nói, nhưng không đại biểu y không biết. Hơn phân nửa người Tiết quốc biết Đằng Thiển Y là tài nữ, là mỹ nhân, nhưng nàng tại Đằng quốc làm ra chuyện phóng đãng, sao có thể thoát khỏi tầm mắt Tiết Quân Lương.
Tuy y không làm rõ chuyện này, nhưng không có nghĩa y liền tiếp nhận một nữ nhân không sạch sẽ.
Tiết Quân Lương không phải người chuyên tình, trong hậu cung phi tử nhiều không đếm xuể, nhưng y thập phần bá đạo, đồ bị người khác chạm qua, y ngại bẩn.
Có lẽ làm quân vương không cần nhẫn nhịn người khác, có thể ngoan độc với người khác, cho nên y mới bá đạo như vậy, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, đều phải ai oán chờ quân vương sủng ái.
Tiết Quân Lương trấn an Đằng Thiển Y xong, còn phải tới Vân Phượng cung, kỳ thật hậu cung này không ít việc hơn triều đình bao nhiêu.
Bước liễn của Tiết vương vừa tới cửa Vân Phượng cung, Tụ Dao liền nắm được tin tức, nhanh chóng trang điểm cho Đằng Vân.
Đằng Vân sinh bệnh đã nhiều ngày, tiều tụy không ít, Tiết vương luôn biểu hiện sủng ái với Hoàng hậu nương nương, nhóm cung nhân nào dám chậm trễ, tuy trước đó nương nương không tính mập mạp, nhưng được chăm sóc cẩn thận liền phi thường oánh nhuận, mà hiện tại, nương nương ăn uống không tốt, hiển nhiên tiều tụy.
Tụ Dao sợ quân vương đều là kẻ yêu nhan sắc, không sửa soạn cho nương nương một chút, vạn nhất Đại vương nhìn mất hứng, từ nay về sau vắng vẻ nương nương, chẳng phải là không xong.
Nhưng Đằng Vân cự tuyệt, một là hắn không thích son phấn hồng hồng đỏ đỏ này, hai là, lúc trước hắn cho rằng Tiết Quân Lương sẽ mượn chuyện Đằng Thiển Y khống chế cổ thuật thảo phạt Đằng quốc, cho nên hắn quyết tâm ám sát Tiết Quân Lương, hiện giờ quân đội của Trình Điền, Trâu Chấn Anh đột nhiên đánh tới, tuy chỉ nhất thời nguy cấp, nhưng hắn và Tiết Quân Lương đã vạch mặt nhau, có trang điểm thêm cũng vô dụng.
Tiết Quân Lương tiến đại điện, liền nhìn đến Đằng Vân vận tố y quỳ trên mặt đất, tuy quỳ xuống thỉnh an y, nhưng cơ hồ không có một tia cung kính, cái đó và Đằng Thiển Y như chim nhỏ nép vào người lúc nãy, quả thực một trời một vực.
Tiết Quân Lương nâng Đằng Vân dậy, rõ ràng cảm thấy đối phương gầy đi không ít, mấy ngày không thấy thế nhưng gầy nhiều như vậy, cũng là điều y không thể tưởng tượng được.
Theo y hiểu, hoàng hậu ám sát thất bại, y lại không có cách nào trị tội hắn. Tuy mặt ngoài Tiết Quân Lương chiếm thượng phong, kỳ thật Đằng Vân mới là người có lợi nhất, sao lại gầy yếu đến thế.
Đằng Vân trên mặt chưa son phấn, môi không điểm, chân mày không họa, Tụ Dao đều thay hắn đồ mồ hôi, tuy rằng nương nương không còn khó coi, không phải nhìn thấy dung mạo nương nương liền giống như nhìn thấy quái vật, nhưng không thêm tân trang, so với các phi tử trang điểm tỉ mỉ khác mà nói, thiếu vài phần nhan sắc.
Tiết Quân Lương dìu Đằng Vân ngồi xuống trước gương đồng, thế nhưng cầm bút, muốn đích thân thay hắn họa mi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, tuy Đằng Vân ép buộc chính mình xem nhẹ người trước mặt, xem như ngồi xuống điều tức, nhưng hắn không thực thành công.
Hơi thở của Tiết Quân Lương quẩn quanh, cơ hồ thổi tới mặt Đằng Vân, khiến mắt tiệp của hắn khẽ run rẩy.
Đằng Vân mãnh liệt nhớ tới ác mộng lúc hắn sinh bệnh, từ lúc chào đời hắn chưa từng e ngại cái gì, nhưng ngày đó, hắn bị dọa từ trong mộng bừng tỉnh, thấy được bóng dáng Tiết Quân Lương xoay người rời điện.
Tụ Dao nói, nương nương ngài thật sự hảo phúc khí, Đại vương đối với ngài rất chuyên tình, nương nương hôn mê, Đại vương tự mình chiếu cố ngài, không để người khác nhúng tay.
Tiết Quân Lương một tay nhẹ nhàng nâng cằm Đằng Vân, buộc hắn hơi hơi ngẩng đầu, một tay cầm mi bút, thật cẩn thận họa, tuy rằng y cầm qua nhiều loại bút vẽ, nhưng mi bút, thật đúng là lần đầu.
Tiết Quân Lương họa thực chuyên tâm, chờ họa xong một bên, phát hiện hai má Đằng Vân có chút ửng đỏ, mắt tiệp khẽ run rẩy, giống như cánh quạt, cọ vào tâm Tiết Quân Lương.
Đằng Vân cảm giác trên trán nóng lên, bị Tiết Quân Lương hôn một cái, hoảng sợ, theo bản năng ngửa người ra sau, bị Tiết Quân Lương giữ lại, cười nói: “Không nên cử động, nếu họa thành sửu nương nương, chớ có trách ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...