Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi


“Vâng, tổ mẫu!”. Sở Ngâm Ngọc và Sở Tiêu Mộng đồng thanh đáp lại. Hai người cùng nhận chén nước của Lưu bán tiên, một hơi uống cạn.
Phong Tang Nhu nhìn Sở Ngâm Ngọc nhu thuận uống hết chén nước, khóe môi hiện lên ý cười. Hôm nay đấu trí cả một ngày, cuối cùng cũng được như mong muốn, ta sẽ chờ xem ngươi cầu xin ta như thế nào.
Dùng khăn lụa lau miệng, Sở Ngâm Ngọc che dấu nụ cười lạnh. Nhẹ nhàng buông bát, ánh mắt rét buốt của nàng khiến tất cả người có mặt đều khiếp sợ.
Phong Tang Nhu thấy mọi việc đã ổn thỏa, chỉ cần chờ đợi là được, lập tức liền tiễn bước Lưu bán tiên. Lão phu nhân được bọn nha đầu đưa trở về Di Thọ Viên. Vừa nãy Thanh Ngọc Uyển còn huyên náo, nay đã yên tĩnh trở lại. Màn đêm dần buông xuống, trong không khí phiêu đãng mùi của âm mưu.
“Tiểu thư, ngài có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”. Nhìn thấy mọi người rời khỏi, Xuân Cầm vội vàng tiến lên đỡ lấy Sở Ngâm Ngọc. Lưu bán tiên là do ông ngoại tìm tới, nhưng hắn cũng không biết được bộ mặt thật của Phong Tang Nhu, chỉ sợ sẽ lợn lành chữa thành lợn què.
“Yên tâm, ta không sao, chỉ là một chén nước thường thôi”. Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Sở Ngâm Ngọc nhạt dần, sự quan tâm của người thân khiến nàng cảm thấy vui mừng.

“Nhưng, chén nước kia là Lưu bán tiên làm ra, cũng không biết hắn có bị Phong di nương thu mua không nữa”. Xuân Cầm vẻ mặt lo lắng truy vấn hỏi. Phong di nương trăm phương nghìn kế muốn hãm hãi tiểu thư, nhưng cuối cùng tiểu thư cũng không làm sao, còn hủy đi thanh danh của Tam tiểu thư, như vậy, nàng ta sao có thể bỏ qua cho tiểu thư được cơ chứ? Dựa vào trực giác của nàng, bát nước này có đến chín phần là có vấn đề.
“Ưm, không sai! Không hổ là nha đầu của ta, tâm tư tinh tế! Chén nước kia quả thực có vấn đề, nhưng không phải là ở nước, mà là ở chén đựng đã được chuẩn bị sẵn trước đó”. Sở Ngâm Ngọc hiểu ý, cười sâu xa nói.
“Tiểu thư cứ trêu nô tỳ!”. Nghe được Sở Ngâm Ngọc khen ngợi và khẳng định, khuôn mặt Xuân Cầm nhất thời đỏ bừng, lo lắng hỏi ngược lại: “Vậy tiểu thư uống nó không có vấn đề gì sao?”.
“Ta không uống nó, ta đã đem chén tráo đổi”. Sở Ngâm Ngọc lẳng lặng mỉm cười. Nàng phải làm rõ, Phong Tang Nhu hôm nay hạ là loại độc gì, chén nước Sở Tiêu Mộng uống vốn là chuẩn bị cho nàng, nàng chẳng qua là tương kế tựu kế mà thôi.
“Nga!”. Xuân Cầm vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu thư của mình. Thật tốt quá, tiểu thư ngày càng thông minh, sau này sẽ không lo bị khi dễ nữa.
“Chúng ta liền ngồi đợi xem kịch vui đi”. Sở Ngâm Ngọc nói.

“Tiểu thư, Chu công tử của phủ thừa tướng cho người đưa bái thiếp, nói trưa mai sẽ đến xem bệnh cho tiểu thư”. Một nha hoàn đứng ở ngoài cửa bẩm báo.
“Đã biết. Ngươi lui xuống đi!”. Xuân Cầm nói.
Sở Ngâm Ngọc tay ôm lò sưởi, quay lại kêu nha hoàn kia tiến vào.
“Tiểu thư có gì sai bảo ạ?”. Nha hoàn kia sau khi vào nhà, khéo léo hành lễ với Sở Ngâm Ngọc.
“Nghe giọng của ngươi, chắc là người mới tới?”
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ đã ở đây hầu hạ được ba năm rồi ạ!”.
“Vậy sao? Sao ta trông ngươi rất lạ, chưa từng gặp bao giờ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận