Ngay sau đó, trên bàn xuất hiện một loạt chữ: “thiện như nước, dĩ tác sự mưu thủy”. Mọi người sau khi nhìn thấy dòng chữ, càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
Sở lão phu nhân vội tiến đến hỏi Lưu bán tiên, đây đến tột cùng là ý gì?
“Quẻ khảm là tượng trưng cho nước, khí dương nhập vào trong âm, ý là nguy hiểm, nguy hiểm càng tăng thêm, nguy nan trùng trùng, cả trời và đất đều nguy hiểm. Hiểm dương mất đạo, suối sâu không lường được, thế nước quanh co, nhân sinh cũng khúc triết gập gềnh, tuyệt đối ngược lại với thông minh, tâm thành làm theo thì có công”. Lưu bán tiên vuốt ve chòm râu, chậm rãi nói.
“Này…”. Lão phu nhân vẫn chưa hiểu hết thâm ý bên trong câu nói ấy.
“Bẩm lão phu nhân, đây là quẻ nói về người có mệnh cách gắn với nước, lúc này đây, người này mệnh suy yếu, hôm nay có bệnh trạng như ma bệnh quấn thân, nếu nặng thì mất mạng, nhẹ thì vẻ mặt quỷ dị, tính tình đột biến. Nếu như không nhanh chóng hóa giải, tắc sẽ gia tình không yên, trôi dạt khắp nơi”.
Lưu bán tiên nhìn thấy vẻ mặt của Phong Tang Nhu, nói đúng như theo lúc trước đã được phân phó.
Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía Sở Ngâm Ngọc, đây chẳng phải là đang nói về Đại tiểu thư hay sao? Nửa tháng trước vẫn bệnh nặng nằm liệt giường, sau khi khỏi, liền giống như thay đổi một người khác, không hề giống với ngày xưa.
“A!”. Lão phu nhân kinh hô một tiếng, này thật là… Tuy rằng nàng trước nay vẫn không thích xấu nha đầu này, nhưng ngại cho nàng là bảo bối trong lòng Sở Hoài Thiên, lại là cháu gái ngoại của Tiêu vương phủ, nên luôn phải cố kỵ chút ít. Ngày thường xấu nha này vẫn đối nàng cung kính, lấy lời nàng làm mệnh lệnh, nay nếu tính tình đột biến, uy hiếp đến nàng, giống như ngày ấy ở Di Thọ Viên… Chỉ sợ nàng không thể nắm trong lòng bàn tay nữa. Vậy cần nhân cơ hội này, xoay chuyển một chút Càn Khôn.
Sau khi đánh giá một lúc lâu, Sở lão phu nhân bày ra một bộ quan tâm nói: “Trong phủ những ngày gần đây chỉ có mình Ngọc Nhi bị bệnh, nếu tính theo mệnh cách của nàng cũng là như vậy. Xin hỏi đại tiên, bây giờ phải làm thế nào mới được ạ?”.
“Trước đưa cho ta ngày sinh tháng đẻ của nàng, để ta tính tính”. Lưu bán tiên nói, dù sao trước kia hắn cũng từng học qua một chút pháp thuật, ở trên giang hồ cũng là có chút danh tiếng, cũng không phải chỉ là hư danh”.
Nếu không phải nể mặt Tiêu vương gia, không rõ nội tình, hắn sao có thể mặc cho Phong Tang Nhu bày bố.
“Đại tiên, đây là ngày sinh tháng đẻ của Ngọc Nhi”. Phong Tang Nhu vội vàng đưa cho Lưu bán tiên.
“Ân, đợi ta xem thật kĩ”. Lưu bán tiên tiếp nhận Phong Tang Nhu đưa cho trang giấy, tinh tế nhìn kĩ, mới đầu sắc mặt thản nhiên, sau lại mày nhíu chặt. Dựa theo bát tự này, người này vốn đã không còn tồn tại trên nhân gian, hay là pháp thuật của hắn đã lạc hậu?
Sở Ngâm Ngọc lẳng lặng nhìn những người này, chính mình đứng một bên tự tại nhàn nhã, ngược lại thấy có chút buồn cười. Danh tiếng của Lưu bán tiên, nàng vốn đã nghe qua. Nhìn thấy hắn sau khi xem bát tự của nàng mà thay đổi sắc mặt, nàng theo ánh mắt của hắn có thể thấy, hắn đang nghi hoặc sự tồn tại của nàng.
“Này… Không có khả năng!”. Lưu bán tiên thì thào tự nói, này mệnh cách rõ ràng như vậy, nhưng nhìn nữ tử trước mắt, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngay cả vết bớt trên trán cũng không tài nào che dấu được khí chất của nàng. Việc lạ! Đây là trăm năm khó gặp một việc lạ! Sau khi trở về, nhất định phải tra cho rõ.
“Đại tiên! Đại tiên!” Nhìn thấy Lưu bán tiên lâm vào trầm tư, Phong Tang Nhu vội vàng kêu hô, hắn không thể phá hỏng chuyện tốt của nàng, đang là thời khắc mấu chốt, hắn cũng không thể xảy ra sai lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...