Sửu Nữ Trùng Sinh Chi Quý Nữ Tà Phi


Thanh Ngọc Uyển
“Tiểu thư, ngài đang chế thuốc gì vậy?”. Xuân Cầm nhìn Sở Ngâm Ngọc đang mài thuốc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, từ lúc ở U Lâm sơn trở về, tiểu thư suốt ngày nhốt mình trong phòng, không đi ra ngoài, đem những dược thảo kia giống như bảo bối vậy, làm ra đủ loại bột phấn màu sắc khác nhau khiến nàng rất kinh ngạc. Tiểu thư thực thần kì, trong nháy mắt có thể làm ra nhiều loại thuốc bột như vậy, tuy rằng không rõ công dụng của chúng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hiện tại tiểu thư rất giỏi, cái gì cũng không thể làm khó đễ được nàng.
“Ngươi cẩn thận một chút, đừng có chạm vào chúng. Này đó đều là độc dược, kịch độc vô cùng”. Sở Ngâm Ngọc một bên vội vàng, một bên dặn dò Xuân Cầm.
“Nga!”. Xuân Cầm sợ hãi than, may mắn nàng vừa rồi không chạm tay vào, nguy hiểm thật.
“Ngươi đợi lát nữa đem số dược thảo còn lại đi Ức Y Các, trồng tại bên trong vườn hoa lan, đừng để người khác phát hiện”. Sở Ngâm Ngọc phân phó nói.
“Tiểu thư, trong vườn có rất nhiều người là tai mắt của Phong di nương, gần nhất Lâm mẹ cũng không còn kiêng kị như trước nữa, luôn đến Thải Vi Viên, như vậy có phải hay không đối với tiểu thư bất lợi?”. Xuân Cầm nhớ tới vừa rồi Lâm mẹ lén lút ra khỏi phủ, không biết lại đang làm gì mờ ám.
“Ân, ta đã biết, ta đang chờ các nàng ra chiêu mới, chúng ta mới có thể đánh được. Ngươi để ý một chút bọn nô tỳ, nếu có khác thường, lập tức báo lại. Lý Tề đâu?”. Sở Ngâm Ngọc hỏi. Trong lòng lại đang tính toán, những người trong Thanh Ngọc Uyển đúng thật cần phải xử lí lại.

“Thưa tiểu thư, Lý Tề gần đây đều đi tra xét về chuyện cánh cửa sắt trong hoa viên”. Xuân Cầm đáp.
“Ân, cũng tốt, vậy khiến hắn làm việc đi”. Nhắc tới cánh cửa sắt kia, Sở Ngâm Ngọc luôn cảm thấy trong lòng là lạ, cảm thấy cánh cửa sắt kai quả thực là bí mật khó có thể phân tích được.
Lấy ra bên hông mấy châm kim được giấu kĩ, lại lấy mấy loại thuốc nàng vừa chế, vẽ loạn một hồi, sau đó lại đặt về hai bên hông như trước. Nàng quyết định lấy những chiếc châm này làm ám khí, mặc dù võ công không bằng người, nhưng nàng cũng có thể làm chủ được tình hình. Vỗ vỗ tay, vuốt lại làn váy, nàng liền tiêu sái ra khỏi phòng.
Xuân Cầm đứng ở phía sau, nhìn theo bóng dáng Sở Ngâm Ngọc, trong lòng không khỏi tán thưởng nói, tiểu thư quả nhiên không giống người thường!
Bước ra khỏi phòng, Sở Ngâm Ngọc liền gặp Lâm mẹ đang vội vã đi lại phía mình, bỗng cảm thấy thực bực bội, người như vậy giữ lại bên người thực là khó chịu.
“Tiểu thư, phong di nương cho ngươi chuẩn bị một chút, di nương nhờ người bên ngoại tốn chút quan hệ, mời một vị đạo sĩ tới để trợ giúp tiểu thư trừ tà. Quá một lúc liền hành lễ cúng bái, sẽ không ảnh hưởng đến giờ nghỉ của tiểu thư. Di nương mong, khi Hầu gia trở lại sẽ nhìn thấy tiểu thư thật khỏe mạnh, trong sáng. Ngày mai giờ Dậu vị đạo sĩ đó liền lại đây”.
Lâm mẹ có chút run rẩy nói xong, không biết vì sao, nhưng đứng ở trước mặt tiểu
thư, nàng luôn cảm thấy cả người lạnh như băng, thậm chí còn không dám nhìn đôi mắt lạnh như băng của tiểu thư.
“Ân, ta đã biết”. Sở Ngâm Ngọc bình thản nói xong, con ngươi lại tràn đầy sát khí. Mỗi lần đối mặt với Phong Tang Nhu là toàn thân nàng lại sôi sục máu hận, chỉ có tăng chứ không có giảm.
Ông ngoại? Hẳn là ngoại tổ phụ của nàng đi, người yêu thương nàng hết mực – Tiêu vương gia, muốn dùng ông ngoại đến để lừa nàng, Phong Tang Nhu tính toán thật kĩ càng.
Chương 36:
Kiếp trước khi nàng gả nhập thái tử phủ, ngoại tổ phụ liền đột nhiên buông tay nhân gian. Lúc lâm chung, liền đem lệnh phù đưa cho nàng, nhưng nàng lại phụ sự phó thác của tổ phụ, làm cho lệnh phù cuối cùng rơi vào tay Phong Hạo Lăng, khiến vận mệnh của Phong Tân quốc thay đổi.
Trùng sinh lại, nàng nhất định sẽ không làm lại chuyện ngu xuẩn như này nữa, báo đáp ân nghĩa, trả hết nợ nần.
Suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt chợt sáng, trong lòng có đối sách, nếu các ngươi muốn chui đầu vào lưới, vậy Sở Ngâm Ngọc ta liền giúp các ngươi một tay.


Sau bữa cơm tối, Xuân Cầm đi vào trong phòng của Sở Ngâm Ngọc, thấy chủ nhân của nàng đang ngồi ở trên tháp yên lặng đọc sách, mùi trầm hương lượn lờ, tràn ngập cả gian phòng.
“Tiểu thư, nô tỳ vừa thấy Hân nhi chạy về, thần sắc có chút dị thường, đặc biết cẩn thận”. Xuân Cầm bẩm báo nói.
“Thật vậy? Ta biết ngay là có người không an phận được”. Sở Ngâm Ngọc buông cuốn sách trong tay, nói với Xuân Cầm. “Đợi lát nữa ta đi dạo trong hoa viên, ngươi mượn cơ hội quan sát động tác của nàng, nhớ đừng đả thảo kinh xà”.
“Vâng, tiểu thư. Nô tỳ nhất định sẽ chú ý nàng ta”. Xuân Cầm có chút tức giận nói, những người này thật không biết an phận, tiểu thư tốt nhất nên đem hết đám người này đuổi hết đi.
“Lý Tề đâu? Ngươi đi gọi hắn, lát nữa đi theo ta”.
“Nô tỳ lập tức đi ngay”. Nghe được phân phó, Xuân Cầm lập tức ra ngoài tìm Lý Tề.

Sau một lát, Sở Ngâm Ngọc mang theo Lý Tề đi dạo hậu hoa viên, cũng nhân cơ hội đó điều tra thêm về cánh cửa sắt.
“Tiểu thư, nô tài tra qua, sau cánh cửa sắt này chính là một mật đạo, có một thước cao, có thể vừa một người tiến nhập. Nô tài nhân cơ hội tiến vào, bên trong tối đen, sâu khoảng hơn hai dặm, nhưng đi đến cuối cũng không phát hiện điều gì, tất cả bị ngăn bởi một bức tường đá”. Lý Tề nhỏ giọng bẩm báo, lúc điều tra, hắn cũng rất kinh ngạc vì mật đạo này.

“Có phát hiện điều gì khác thường không?”. Sở Ngâm Ngọc thản nhiên hỏi, mật đạo này vô luận là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không hề có chút ấn tượng gì, rốt cục nó là cái gì, nếu là mật đạo tại sao lại không có đường ra?
“Thưa tiểu thư, vấn đề này thuộc hạ đã từng suy nghĩ qua, nhưng sau khi nhiều lần xem xét, vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt”. Lý Tề đáp.
“ưm, có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều”. Sở Ngâm Ngọc yên lặng nói, nhưng trong mắt vẫn nồng đậm nghi hoặc, có lẽ, mật đạo này cùng nàng có quan hệ gì đó.
“Ngươi lại điều tra thêm một chút, đằng sau bức tường kia rốt cục là nơi nào?”.
“Vâng, tiểu thư. Thuộc hạ sẽ nhanh chóng điều tra”.

Mặt khác, sau khi Sở Ngâm Ngọc rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, Xuân Cầm liền rời khỏi theo, nàng nói với mấy nha hoàn quét tước rằng, bản thân muốn đi hậu hoa viên tìm tiểu thư. Sau đó lại trộm tránh ở một góc, theo dõi cử động của Hân Nhi. Một lát sau, quả nhiên thấy Hân Nhi lén lút đi vào phòng ngủ của tiểu thư, một lát sau lại đi đến giữa vườn. Xuân Cầm đứng nhớ từng vị trí, xem nàng ta rốt cục đang làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận