"Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không vui sao?" Hách Liên Thành ngửa đầu nhìn Tần Minh Nguyệt đang ngẩn người.
Hôm nay Hách Liên Vũ đi nói chuyện với Tư Mã Ngọc Cơ, hiện tại không biết ra sao rồi. "Không có a, tỷ chỉ đang nghĩ ngợi chút thôi."
"Tỷ đang lo lắng chuyện của hoàng thúc sao? Trong cung mọi người đều nói hoàng thúc không cần Minh Nguyệt tỷ tỷ, muốn kết hôn với vị công chúa tỷ tỷ kia."
Không ngờ chuyện này lại lan truyền nhanh như vậy, không chỉ ở trong cung, chỉ e toàn kinh thanh cũng đã hay biết. Nếu vậy a mã và ngạch nương hẳn cũng đã nghe qua, nhất định song thân lại vì nàng mà lo lắng. "Bọn họ nói bậy thôi, hoàng thúc không phải người như vậy đâu."
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, nếu hoàng thúc không cần tỷ, Thành Thành sẽ kết hôn với tỷ, cưới tỷ làm tân nương tử." Hách Liên Thành vui vẻ nói.
Ha ha, Tần Minh Minh Nguyệt nhìn bộ dáng thật tình của Hách Liên Thành, trong lòng thấy thoải mái rất nhiều. Nàng khẽ vỗ đầu cậu bé, "Cám ơn Thành Thành."
"Vậy là Minh Nguyệt tỷ tỷ đáp ứng đệ rồi sao? Đệ đi bẩm với Hoàng a mã." Hách Liên Thành cao hứng chạy như bay.
"Thành Thành, Thành Thành, từ từ đã." Nhưng nàng chẳng còn thấy bóng dáng Hách Liên Thành đâu.
Không phải là tưởng thật đấy chứ? Nếu thật sự bẩm với Hoàng thượng còn không phải làm ra chuyện bát nháo khiến người ta chê cười sao. Tần Minh Nguyệt lo lắng đuổi theo.
Tần Minh Nguyệt vừa bước đến cửa Càn Thanh cung đã thấy Hách Liên Kiệt bước ra, theo sau còn có các thái giám và cung nữ.
"Tham kiến Hoàng thượng."
"Đứng lên đi." Hách Liên Kiệt nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Tạ ơn Hoàng thượng."
"Khanh tới đây có chuyện gì sao?" Hách Liên Kiệt hỏi.
"Thần đến tìm Thành Thành, thần vừa thấy đứa nhỏ chạy về phía này."
"Trẫm cho người đưa nó về rồi. Vừa hay trẫm muốn cùng khanh nói chuyện của Vũ, khanh theo ta."
"Vâng." Tần Minh Nguyệt theo Hách Liên Kiệt vào ngự thư phòng.
"Các ngươi lui xuống cả đi. Không có lệnh của trẫm, không cho ai vào quấy rầy."
"Dạ." Các cung nữ và thái giám đều lui ra ngoài.
Chưa từng ở riêng với Hách Liên Kiệt lần nào, Tần Minh Nguyệt bỗng cảm thấy khẩn trương, tuy rằng cũng chỉ là một nam nhân, nhưng dù sao cũng là vua một nước cao cao tại thượng, khí thế thôi cũng khiến đối phương thấy áp lực.
"Nơi này không có người khác, khanh không cần qua câu nệ." Hách Liên Kiệt nhìn ra được vẻ căng thẳng của Tần Minh Nguyệt.
"Vâng." Dù nói vậy, nàng sao có thể không hồi hộp chứ, chỉ biết cúi đầu đợi Hách Liên Kiệt lên tiếng.
"Trẫm đáng sợ đến vậy sao?" Hách Liên Kiệt thấy nàng cúi đầu mãi liền hỏi.
Dù là không đáng sợ cũng không ai dám nhìn thẳng longnhan a. "Không phải, chuyện này ---" Tần Minh Nguyệt không biết nói thế nào cho phải.
"Bỏ đi danh vị hoàng thượng, trẫm cũng chỉ là một nam nhân bình thường, trẫm không hy vọng khanh coi trẫm là người xa lạ hay quá đáng sợ." Hách Liên Kiệt tiến đến gần nàng.
Tần Minh Nguyệt chậm rãi ngẩng đàu lên, vừa đúng lúc gặp phải ánh mắt Hách Liên Kiệt, ánh mắt ấy thật dịu dàng kiến nàng vội vã quay đi. "Hoàng thượng thật biết nói đùa, người là cửu ngũ chí tôn, sao có thể so sánh với nam nhân bình thường chứ."
"Người ngoài coi trẫm là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thương, nhưng hiện tại chỉ có trẫm và khanh, khanh cứ coi ta như người bình thường là được." Hách Liên Vũ lại gần Tần Minh Nguyệt, gần đến độ tựa như có thể nghe được nhịp tim của đối phương.
Tình huống này là sao, chẳng lẽ. . ., hay là. . .? Tần Minh Nguyệt vốn thông minh đương nhiên hiểu được. "Hoàng thượng, vậy. . . ngài tìm tiểu nữ có chuyện gì?" Tần Minh Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài.
"Đúng là có việc, nhưng ta hi vọng cô nương ngẩng đầu lên nhìn ta trò chuyện." Hách Liên Kiệt lấy tay nâng cằm nàng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...