"Thiếp vẫn ổn." Ai, cái này không chỉ mệt mà còn như cực hình tra tấn, Tần Minh Nguyệt bưng chén lên uống một ngụm, nàng nghĩ uống một ít trà sẽ tỉnh táo hơn, "Khụ khụ, khụ khụ."
"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Hách Liên Vũ khẩn trương vỗ nhẹ lưng Tần Minh Nguyệt.
Không xong rồi, uống nhầm chén rồi, Tần Minh Nguyệt chỉ cảm thấy miệng lẫn yết hầu đều khó chịu. "Thiếp nghĩ đây là trà."
Hóa ra lại lấy nhầm rượu. "Không sao chứ?" Hách Liên Vũ ân cần hỏi han, anh cũng biết nàng không biết uống rượu.
"Thiếp không sao, chỉ cảm thấy hơi choáng váng, trong họng rất khó chịu." Sao lại thế này, Hách Liên Vũ trước mặt nàng bỗng chốc biến thành hai người, hơn nữa còn lúc ẩn lúc hiện.
Vừa thấy hai mắt Tần Minh Nguyệt ngây dại, sắc mặt đỏ ửng, Hách Liên Vũ đoán hẳn nàng đã sây, vội vã kéo nàng dựa vào người. "Không được cử động, dựa vào ta nghỉ một chút đi."
Tần Minh Nguyệt kêu khẽ một tiếng rồi nghiêng đầu, chuyện gì cũng không còn biết nữa.
o0o
"Vương phi vẫn chưa tỉnh sao?" Chuyện đầu tiên anh hỏi đến chính là nàng.
"Khởi bẩm Vương gia, cách cách còn chưa tỉnh lại." Tiểu Thúy lo lắng nói.
Chỉ uống phải một ngụm rượu sao lại thành như thế này chứ, nàng đã ngủ một ngày một đêm còn chưa chịu tỉnh. "Ngươi sai trù phòng chuẩn bị một ít cháo, đợi Vương phi tỉnh lại thì cho nàng ăn."
"Dạ."
Hách Liên Vũ vội vàng đi đến phòng Tần Minh Nguyệt ở Đông uyển, người trên giường vẫn như trước, hai mắt nhắm chặt, tiếng hít thở đều đều phát ra.
Hách Liên Vũ vươn tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt Tần Minh Nguyệt, rồi sau đó cứ thế lặng yên ngồi cạnh ngắm nhìn nàng, tựa như ngắm một bức tranh, càng xem càng mê mẩn.
Ai nha, cổ họng thật khô rát, ta muốn uống nước, "Nước, nước."
Hách Liên Vũ nhanh chóng rót một chén nước, tay kia nâng nàng dậy, đặt tựa vào vai mình, đưa chén nước lên miệng nàng, "Ngoan nào, mở miệng ra."
Giọng nói này thật quen thuộc, Tần Minh Nguyệt mở mắt ra, thấy bản thân đang dựa vào ngực Hách Liên Vũ, còn anh ta thì đang bưng chén trà cho nàng uống. Tần Minh Nguyệt hé miệng uống một ngụm.
"Muốn uống nữa không?" Hách Liên Vũ dịu dàng hỏi.
"Đa tạ chàng, đủ rồi."
Hách Liên Vũ buông Tần Minh Nguyệt ra, đặt chén nước trên bàn, sau đó tiến lại ôm lấy Tần Minh Nguyệt từ phía sao, ôm chặt nàng vào lòng.
Tần Minh Nguyệt cũng vừa để ý thấy nơi đây chính là phòng của nàng tại vương phủ, "Sao thiếp lại ở đây?"
"Nàng quên rồi sao? Tối hôm qua nàng uống nhầm rượu, sau đó bị say, ta ôm nàng về phủ. Nào ngờ nàng lại ngủ suốt một ngày một đêm." Hách Liên Vũ trìu mến nhìn người thương trong lòng, ôn nhu đáp.
"Sao thiếp lại ngủ nhiều như thế? Còn yến hội, ra sao?" Tần Minh Nguyệt lo lắng vì nàng thất thố mà ảnh hưởng đến những người khác.
"Nàng yên tâm, sau khi nàng say không lâu thì yến hội cũng kết thúc."
"Thật xin lỗi, nếu không phải tại thiếp bất cẩn lấy nhầm ly rượu, thì sẽ không. . . ." Nàng đúng là không cản thận, ngay cả rượu với nước cũng không phân biệt được, còn bị say làm mọi thứ rối tung lên.
"Nàng ngốc, dù sao cũng không phải lỗi của nàng, hơn nữa yến hội cũng có thể coi như kết thúc mỹ mãn, Vương tử và công chúa Thanh quốc rất hài lòng. Họ còn nói muốn đến thăm nàng hôm nay, nhưng hiện tại có việc nên chưa đến được."
"Thật vậy sao?" Nghe nói vậy, Tần Minh Nguyệt cũng an tâm hơn, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, dù sao cũng là nàng thất lễ, tự nhiên bất tỉnh trước mặt Hoàng thượng và nước lân bang, nàng thật sự muốn tìm cơ hội giải thích.
"So với trân châu quả không sai." Hách Liên Vũ sủng ái nhéo nhéo chóp mũi Tần Minh Nguyệt.
"Ha ha, thiếp ngủ lâu như vậy Tiểu Thúy nhất định rất lo lắng, nàng ta đâu?" Tần Minh Nguyệt đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Thúy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...