"Thành Thành, con thỏ này lanh thật nhỉ, chúng ta đuổi theo nó liền ra sức chạy trốn, chúng ta dừng lại nó cũng dừng." Tần Minh Nguyệt thở hổn hển nói.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, chi bằng chúng ta cùng thương lượng với thỏ con, khiến nó lại gần chơi với chúng ta đi." Hách Liên Thành ngây ngô nói.
Thật là đứa bé ngây thơ, rất đáng yêu. "Con thỏ không hiểu được chúng ta nói gì đâu. À, tỷ nhớ ra rồi, thỏ con thích ăn cà rốt nhất, chi bằng chúng ta dùng cà rốt dụ nó lại rồi bắt lấy."
"Hay lắm hay lắm, Minh Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta mau đi tìm cà rốt." Hách Liên Thành nói liên hồi rồi kéo Tần Minh Nguyệt đi tìm cà rốt.
"Đệ biết chỗ nào có cà rốt sao?"
"Đệ đương nhiên biết chứ, trong ngự thiện phòng đó. Ngày hôm qua đệ ăn cà rốt, nếu biết trước thỏ con cũng thích đệ sẽ để lại cho nó."
"Nhưng chúng ta đến ngự thiện phòng có được không? Đó hẳn không phải nơi có thể tùy tiện ra vào." Tần Minh Nguyệt níu Hách Liên Thành lại.
"Chúng ta đi tìm a mạ, người nhất định có thể đến ngự thiện phòng." Hách Liên Thành lại kéo Tần Minh Nguyệt bước tiếp.
Trời ạ, vì việc cỏn con mà phải đi tìm Hoàng thượng, không ăn đòn mới là lạ. Nhưng Tần Minh Nguyệt chẳng thể lay chuyển được Hách Liên Thành.
"Ai nha." Vừa đến ngã rẽ, Tần Minh Nguyệt và Hách Liên Thành đồng loạt đụng phải một bức tường cao lớn bằng xương bằng thịt. Nàng chạy vội đến bảo vệ Hách Liên Thành để đứa nhỏ không ngã sấp xuống.
"Thành nhi, sao con lại ở đây, người còn dính đầy bùn thế này, sao vậy hả?" Hách Liên Kiệt hết nhìn Hách Liên Thành lại nhìn qua Tần Minh Nguyệt đang che chở cho cậu bé.
"Là a mã. Minh Nguyệt tỷ tỷ, đệ tìm được a mã rồi." Hách Liên Thành vui vẻ nói với Tần Minh Nguyệt.
"Hóa ra tiểu thư đây chính là cách cách Tần gia, hiện tại chính là Vĩnh Lạc vương phi sao?" Hách Liên Kiệt tinh tế đánh giá Tần Minh Nguyệt, dáng người nhanh nhẹn hoạt bát, ánh mắt trong trẻo, long lanh khiến người ta muốn gỡ tấm sa mỏng chiêm ngưỡng toàn bộ dung mạo.
"Đúng là thần thiếp."
Giọng nói thật dễ nghe, Hách Liên Kiệt thầm thốt lên. "Đứng lên đi."
Tần Minh Nguyệt đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu. Trong lòng nàng thầm cảm thấy may mắn, Hoàng thượng cũng không trách tội, nếu không không tránh khỏi da thịt chịu khổ.
"A mã, hoàng nhi và Minh Nguyệt tỷ tỷ đang muốn tìm người." Hách Liên Thành ôm chân Hách Liên Kiệt, ngửa đầu lên nói.
"Con không ngoan ngoãn đợi ở Cảnh Nhân cung còn chạy lung tung thế sao." Hách Liên Kiệt nhìn người Hách Liên Thành rồi lại nhìn Tần Minh Nguyệt, cả hai đều lấm lem như tượng đất.
"Con và Minh Nguyệt tỷ tỷ đến xem thỏ con, nhưng chúng con bắt không được. Minh Nguyệt tỷ nói con thỏ thích ăn nhất là cà rốt cho nên mới đi tìm hoàng a mã."
Hách Liên Kiệt cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến một lớn một nhỏ này người đầy bùn đất.
"Tham kiến Hoàng huynh." Hách Liên Vũ hồng hộc chạy đến.
"Miễn lễ."
"Tạ ơn Hoàng huynh." Hách Liên Vũ nhìn về phía Tần Minh Nguyệt.
Nhưng Tần Minh Nguyệt chỉ cúi đầu lặng thinh, nàng thầm nghĩ Hách Liên Vũ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Minh Nguyệt, nàng đã đi đâu mà dính đầy bùn đất thế này?"
"À, thiếp. . . ." Tần Minh Nguyệt không biết nên trả lời thế nào.
"Hoàng thúc, con và Minh Nguyệt tỷ tỷ đi bắt thỏ con." Hách Liên Thành bước ra giành phần nói trước.
"Bắt thỏ? Minh Nguyệt tỷ tỷ?" Rốt cuộc đây là chuyện gì, hai người này sao lại ở cùng nhau, lại còn đi bắt thỏ, rồi lại còn cái gì Minh Nguyệt tỷ tỷ?
Hách Liên Kiệt đứng nhìn hồi lâu cũng không giải thích thêm, chỉ vội nói: "Yến hội sắp sửa bắt đầu, các ngươi mau thay y phục."
"Vâng, thần đệ cáo lui." Hách Liên Vũ kéo tay Tần Minh Nguyệt vẫn đang cúi gằm mặt, rời đi.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, Minh Nguyệt tỷ tỷ, ngày mai đệ sẽ tìm tỷ cùng chơi tiếp." Hách Liên Thành hướng về phía bóng dáng Tần Minh Nguyệt hét lớn.
Nhưng nàng và Hách Liên Vũ đã đi xa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...