Hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên Vũ Kiệt nhìn thấy cha mình nở nụ cười, chỉ là xem hợp đồng mà vẫn có thể tươi cười như thế? Vũ Kiệt đương nhiên biết đó là nguyên nhân gì, nhưng cậu ta không có yêu ai nên đương nhiên không thể hiểu được cảm giác trong đó. Ánh mắt sâu xa của cậu ta dạo qua phòng ngủ, lúc đó bỗng nhiên Vũ Kiệt rất muốn tìm hiểu người tên Lam Thần này, muốn biết rốt cuộc người này đã dùng cách gì mà có thể khống chế cha cậu ta được như hiện giờ?
Ái tình sẽ khiến cho con người ta làm một số chuyện điên rồ sao? [ko phải điên rồ mà là làm người ta ngu hơn] Vũ Kiệt quan hệ với rất nhiều người, nhưng tất cả đều theo tiếng gọi của dục vọng, cho dù hiện giờ cậu ta đã có vợ nhưng cậu ta cũng không hề yêu cô ấy, có lẽ trong lòng cậu ta tiền mới chiếm vị trí thứ nhất. Đinh Lập Hiên xem xong bản hợp đồng và một ít văn kiện rồi dặn dò vài câu, bảo con trở về nghỉ ngơi. Cửa văn phòng vừa khép lại, Vũ Kiệt ở bên ngoài nghe rõ ràng một câu, “Bảo bối!”
Thân thể run lên một chút, cậu ta chưa bao giờ nghe cha mình nói những từ buồn nôn như thế, cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi bước vào thang máy. Trên đường trở về biệt thự, Vũ Kiệt gọi điện thoại cho một cô gái, lúc xe về tới biệt thự cô ta đã đúng hẹn chờ ở cửa. Thấy Vũ Kiệt xuống xe, cô nàng vội vã đi tới bên cạnh nở một nụ cười quyến rũ, nép sát vào người cậu ta.
“Kiệt, lâu rồi anh không có gọi điện cho em nha!”
Khóe môi Vũ Kiệt câu lên, đưa tay ôm lấy bả vai cô, “Gần đây hơi bận việc!” [thằng này đúng là bản sao của a Hiên khi ảnh chưa gặp Thần!! đúng là cha nào con nấy nhưng thèn Kiệt thì làm ăn ko bằng ai còn lăng nhăng thì ko ai bằng]
Hai người cười nói vui vẻ đi vào biệt thự, Lưu quản gia cung kính mở cửa ra, cúi người chào, “Đại thiếu gia!”
Trong phòng khách, Dương Thiện đang mang thai quay đầu lại nhìn hai người, hung hăng liếc cô gái kia một cái, Vũ Kiệt ôm người phụ nữ khác sờ sờ vuốt vuốt, trong khi vợ mình ngồi đó cũng chưa liếc mắt nhìn một lần. Dương Thiện vô cùng tức giận, một tay ôm bụng cố nhịn xuống, cuối cùng cô phẫn nộ nói một câu, “Nếu anh muốn làm đến thế, cứ ra ngoài mà làm, đừng mang về nhà!”
Vũ Kiệt đẩy người đang ôm trong lòng ra, từ từ đi đến bên cạnh Dương Thiện, cúi người xuống nâng cằm cô lên, hừ lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng đã bước vào Đinh gia, thì chính là chủ nhân của gia đình này, chuyện trong nhà còn không tới phiên cô lắm miệng đâu, nhiệm vụ của cô chính là cố gắng mà sinh đứa con trong bụng ra!”
Dương Thiện đưa tay gạt phắt chồng mình ra, trong mắt tràn ngập thù hận, “Nếu không yêu tôi, sao lại muốn kết hôn với tôi?”
“Yêu? Hừ, cô cũng đâu yêu tôi, loại phụ nữ như cô tôi hiểu rất rõ, cô cũng chỉ muốn bước vào hào môn làm thiếu phu nhân, tiền và địa vị tôi đều đã cho cô, những chuyện khác cô không có quyền can thiệp!” Vũ Kiệt đưa tay vuốt vuốt mặt cô, cười lạnh ôm cô gái khi nãy đi lên lầu, trước khi đi còn để lại một câu.
“Ăn nhiều vào, tôi không muốn lúc con tôi sinh ra bị suy dinh dưỡng!”
Dương Thiện tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lúc ấy gả cho Vũ Kiệt quả thật có vì gia cảnh của anh ta. Hai người tuy là bạn học nhưng cũng không phải hiểu biết về nhau lắm, lúc Vũ Kiệt theo đuổi cô thái độ rất thành khẩn, rất có phong độ, tuy rằng lúc đó giữa hai người không có tình cảm gì nhưng khi đó cô nghĩ, đợi kết hôn xong cũng có thể bồi dưỡng dần dần. Nhưng kể từ khi mang thai, Vũ Kiệt lập tức lộ ra bộ mặt thật, thường xuyên dẫn gái về nhà làm loạn, xem cô như máy móc để sinh con cho anh ta.
Con đường này là chính cô đã chọn, Dương Thiện chỉ có thể nghẹn ngào nuốt hết tất cả vào bụng, không dám kể khổ với ai, cô cũng muốn đi gặp Đinh Lập Hiên nói rõ, nhưng suốt thời gian này Đinh Lập Hiên không hề về nhà. Nghe quản gia nói, dạo này tâm trạng của y không tốt, căn bản sẽ không để ý tới chuyện của người khác, cho nên, cuối cùng cô cũng đành phải buông tay.
Hai tháng sau, Dương Thiện ở bệnh viện hạ sinh một bé gái khỏe mạnh, lúc bác sĩ bước ra chúc mừng Vũ Kiệt, cậu ta chỉ trả lời cho có lệ, lại không hề có biểu hiện vui mừng của người làm cha.
Thậm chí, cậu ta cũng không thèm liếc vợ con mình một cái đã vội vàng xoay người ra khỏi bệnh viện. Đinh Vũ Kiệt quả thật rất giống cha mình, trọng nam khinh nữ, huống chi còn liên quan đến vấn đề tài sản, sinh ra một bé gái thì bảo cậu ta làm sao mà vui đây?
Không lâu sau, Đinh Lập Hiên nhận được tin, y và Lam Thần lập tức vào bệnh viện ngay. Lúc này, Dương Thiện đang ôm đứa con trong lòng chua xót, thấy Đinh Lập Hiên bước vào, cô vội vàng nở nụ cười.
“Ba!”
Đinh Lập Hiên nhìn cô mỉm cười, “Cố gắng nghỉ ngơi cho lại sức!”
Dương Thiện gật gật đầu ôm đứa con đưa cho y tá, quay đầu nhắm hai mắt lại. Đinh Lập Hiên tiếp lấy đứa nhỏ, ôm vào lòng ngắm rất lâu. Lam Thần cũng bước tới nhìn, đứa nhỏ mới sinh ra đúng là không đẹp cũng không nhìn rõ giống ai, Đinh Lập Hiên suy nghĩ một hồi rồi đặt tên cho cô cháu gái mình là Đinh Văn Thiện
Lúc rời khỏi bệnh viện, đột nhiên lam Thần quay đầu lại hỏi y một câu, “Lúc tôi mới sinh ra, ông có từng ôm tôi không?”
Đinh Lập Hiên sửng sốt, không ngờ cậu lại hỏi một câu như vậy, “Đương nhiên là có ôm!”
“Sao tôi không nhớ gì cả?”
“Vô nghĩa, con mà nhớ thì mới là chuyện lạ!”
Lam Thần bật cười, lắc đầu, vừa rồi có một câu cậu đã quên nói, “Hiên, chúc mừng ông lên chức ông nội!”
Hai từ “ông nội” làm Đinh Lập Hiên cả kinh, mình đã lên chức ông rồi ư? Xem ra thật sự là già rồi, “Thời gian đúng là qua rất nhanh, còn nhớ lúc con mới sinh chỉ nhỏ như vầy.” Đinh Lập Hiên đưa tay làm thành một cái ôm nhỏ xíu, “Ôm vào lòng chỉ có một tí xíu, nhoáng một cái đã qua hai mươi năm, con đã cao lớn như vậy!”
“Đừng làm bộ, nói không chừng trước đây ông cũng không ôm tôi được mấy lần, hừ!”
Lời này quả thật là nói rất đúng, Đinh Lập Hiên xác thực không ôm cậu được mấy lần, y không biết nên nói thế nào, cúi đầu áy náy, “Sau này, mỗi đêm, ba đều sẽ “ôm” con vài lần, cố gắng bồi thường cho con!” [ôm này và ôm lúc sinh khác nhau lắm a ơi cái này sao gọi là bồi thường đc] Nhìn Lam Thần nháy nháy mắt, Lam Thần hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nhanh về phía trước, lại bị y nắm lại, kéo trở về.
“Vừa rồi sao không nhìn thấy con ông? Vợ anh ta sinh con sao anh ta không ở cạnh?”
Nghe Lam Thần nói, Đinh Lập Hiên mới sực nhớ y hầu như không nhìn thấy Vũ Kiệt đâu, lập tức lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Vũ Kiệt. Lam Thần lui xa ra mấy bước, tuy nhiên vẫn nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, dường như có liên quan đến vấn đề trai gái gì đó. Tắt điện thoại, Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, Lam Thần cau mày hỏi:
“Sao thế? Anh ta không thích con gái à?”
“Mấy đời Đinh gia đều là truyền nam không truyền nữ!” [cổ hủ, nhà ta cũng làm ăn mà ta cũng là nữ nè!! hứ dám khinh thường nữ nhi - ta đánh , ta đánh ]
“À, thế không phải là trọng nam khinh nữ hay sao? Vậy bé gái đó tính sao bây giờ, chẳng lẽ cũng không quan tâm, nhốt vào căn phòng phía sau?”
Đinh Lập Hiên gõ lên đầu Lam Thần một cái, “Yên tâm, ba sẽ không phạm sai lầm như thế nữa, ba sẽ bảo Vũ Kiệt cố gắng đối xử tốt với hai mẹ con họ!”
“Sau đó thế nào? Còn phải tiếp tục sinh sao? Sinh đến được con trai mới thôi?”
“Đúng vậy!”
Lam Thần nở nụ cười xấu xa, “Nếu Vũ Kiệt sinh không được cũng không sao, tôi sẽ tìm một cô nàng sinh một đứa, bảo đảm ông có thể bồng cháu trai!”
Đinh Lập Hiên sửng sốt, đưa tay kéo Lam Thần lại ôm chặt vào lòng, híp mắt nói: “Công việc mệt nhọc như vậy cứ để Vũ Kiệt làm đi, con chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ba là tốt rồi!”
Dương Thiện tịnh dưỡng trong bệnh viện một thời gian rồi trở về biệt thự. Hiện tại, thái độ của Vũ Kiệt với cô còn tệ hơn lúc trước,thậm chí anh ta còn chưa bao giờ ôm con gái của mình. Có một lần, Đinh Lập Hiên cùng Lam Thần trở về biệt thự, tuy rằng Dương Thiện đã cực lực che dấu, nhưng Lam Thần vẫn nhìn thấy được dấu ngón tay in trên mặt cô. Khi đó, bỗng nhiên cậu chợt nhớ đến người mẹ đã mất của mình, mặc dù trong trí nhớ của cậu không còn lưu lại gì nhiều về bà lắm, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện năm đó Đinh Lập Hiên nhất định cũng đối xử với bà giống như Vũ Kiệt đối xử với vợ mình, cậu đã cảm thấy khó chịu, bèn đưa tay nhéo y một cái. Đinh Lập Hiên nhìn nhìn Dương Thiện, thở dài một hơi, đi lên lầu.
Trong phòng, Đinh Lập Hiên cố ý nhắc nhở Vũ Kiệt, “Vũ Kiệt, con nên đối xử tốt với hai mẹ con họ một chút!”
Vũ Kiệt bề ngoài cung kính nhưng trong lòng lại nói thầm, ông có quyền quản tôi sao? Chẳng phải năm đó ông cũng như thế? “Con hiểu rồi, ba ba!”
“Aiz, năm đó ba rất ích kỉ, thế cho nên hiện giờ ba rất hối hận, ba không hi vọng sau này con lại giống như ba. Con có hiểu không?” Hai chữ “hối hận” này đương nhiên là muốn chỉ Vũ Khuynh, trong lòng Vũ Kiệt rất rõ nhưng cậu ta lại không biết khi nào thì cha mình lại bắt đầu chú ý tới cái đứa xấu xí kia, cũng may là nó đã mất tích, nếu không với tình hình hiện giờ sợ là cậu ta lại có thêm đối thủ.
“Con hiểu, ba ba!” Cuộc nói chuyện này kéo dài rất lâu, Đinh Lập Hiên phải dùng hết cả võ mồm để nói phải trái với con mình, hy vọng đứa con không bước vào vết xe đổ của y.
Dưới lầu, Lam Thần ngồi đối diện với Dương Thiện, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi, “Anh ta, đánh cô?”
Vừa dứt câu, Dương Thiện nhịn không được, rơi nước mắt, cô nhanh chóng cúi đầu, trộm nức nở. Lam Thần cảm thấy chua xót, nhưng cậu chỉ là người ngoài thì lấy quyền gì mà can thiệp đây. Cậu đứng dậy rút hai tờ khăn giấy đưa cho Dương Thiện lau nước mắt.
“Đừng khóc!”
Giọng của Lam Thần rất dịu dàng, trong nháy mắt làm cho Dương Thiện cảm thấy rung động, cô trộm ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên chỉ gặp hai lần ở ngày cưới và bệnh viện lúc sinh này. Trong lòng cô nghĩ, nếu chồng mình có thể dịu dàng như vậy thì thật tốt [xí xí... nha e Thần nhà ta là hoa có chủ rùi con vợ mê tiền kia cô ko đủ tư cách yêu thầm em nó đâu]. Vũ Kiệt nhìn thấy hai người bọn họ rời khỏi biệt thự, xoay người đi về phía vợ mình, cúi người xuống, nói khẽ vào tai cô một câu:
“Cô thật là giỏi nha, dám đi tố cáo tôi?”
Nói xong, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cái áo khoác bên cạnh rồi đi ra ngoài. Đối mặt với giọng điệu lạnh lùng của chồng, Dương Thiện không dám nói câu nào. Sau này, Vũ Kiệt đối xử với cô rất lạnh lùng, rất ít nói chuyện thậm chí rất ít khi về nhà, cũng chẳng quan tâm tới con gái hai người. Vũ Kiệt lạnh lùng làm Dương Thiện nhớ tới sự dịu dàng của Lam Thần, bèn trộm đi tìm hiểu một chút chuyện về người tên Lam Thần này, kết quả khiến cô ngạc nhiên không thôi, người thanh niên này vậy mà lại chính là tình nhân của cha chồng cô, một số tâm tư không nên có của cô cũng theo sự ngạc nhiên này mà dừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...