Đinh Lập Hiên vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa nở nụ cười hạnh phúc, hôm nay Lam Thần thật sự rất ngoan, dường như cậu đã trở về với bộ dáng ban đầu, vừa dịu dàng, thẹn thùng lại rất đáng yêu. Từ lúc cậu trở về đến giờ đã hơn một tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nói với y từ “ngủ ngon”, trước kia cậu chỉ “hừ” một tiếng rồi quay ngoắt đi không nói thêm gì nữa. Tuy rằng lúc Lam Thần giận lên rất thú vị nhưng có ai mong muốn người mình yêu suốt ngày nhìn mình bằng khuôn mặt cau có đó chứ! Quấn chiếc khăn tắm quanh người, y bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lam Thần vẫn còn chưa ngủ, mắt cậu nhìn chăm chăm lên trần nhà, Đinh Lập Hiên đi đến bên giường, kéo Lam Thần vào lòng.
“Đang nghĩ gì thế”
Lam Thần chui chui vào lòng người đang ôm mình, “Không có!”
“Không mệt sao?”
“Ừm!”
“Lam Thần, chúng ta trò chuyện một chút được không?”
“Ông, muốn nói chuyện gì?”
Đinh Lập Hiên gác tay ra phía sau đầu, thở dài một hơi, do dự, “Con muốn làm Lam Thần hay muốn làm Vũ Khuynh?”
Lam Thần ngạc nhiên, giương mắt lên nhìn y, “Có gì khác nhau sao?”
“Là thế này, con muốn làm tình nhân hay làm con trai của ba?”
Câu này khiến Lam Thần cảm thấy rất bất ngờ, vấn đề này cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cậu muốn làm tình nhân hay làm con trai của y, hai quan hệ này phải tách rời ra sao?
“Tôi không hiểu!”
“Ba không muốn công khai thân phận của con, dù sao thì chuyện tình cảm giữa cha con ruột như thế này không phải ai cũng có thể chập nhận!”
Lam Thần hừ lạnh một tiếng, “Thế nào? Sợ người khác chê cười Đinh tổng ông sao? Vậy tốt nhất ông nên nhanh chóng thả tôi đi đi!” [a ko phải sợ người chê cười đây mà là nghĩ cho e cả đó] Nói xong lập tức quay lưng lại không thèm nhìn y. Đinh Lập Hiên biết cậu nhất định đã hiểu lầm, nhẹ nhàng kéo cậu qua, hôn nhẹ lên trán một cái.
“Lam Thần, con hiểu lầm rồi, ba chưa bao giờ để ý người khác nói gì, ba chỉ sợ con chịu không được mà thôi!” Đinh Lập Hiên lại hôn xuống tới cổ.
“Lam Thần, con có bằng lòng làm tình nhân cả đời của ba không?”
Lam Thần quay đầu lại liếc y một cái, “Không muốn, nếu có thể tôi thật không muốn có bất kì quan hệ gì với ông cả!” Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, sao vừa mới khôi phục lại một chút đã nổi giận nữa rồi? Xem ra hôm nay y thật sự không nên hỏi vấn đề này. Dù sao thì cơn giận trong lòng Lam Thần vẫn chưa trừ hết, lúc này hỏi đúng thật là không thích hợp, tuy nhiên lời đã nói ra cũng giống như bát nước đã đổ đi không thể thu lại được.
“Lam Thần, con còn hận ba sao?”
“Đúng vậy, vẫn rất hận, ông làm cho tôi thống khổ mười mấy năm, những đau đớn này tôi làm sao có thể trong một sớm một chiều quên đi đây!”
Đinh Lập Hiên ngồi dậy, chống tay lên trán, thở dài, “Lam Thần, rốt cuộc ba phải làm thế nào con mới có thể tha thứ cho ba?”
Ngoài miệng nói hận nhưng trong lòng cậu đã sớm không còn cứng rắn như thế nữa, tuy nhiên Lam Thần cũng không muốn tha thứ cho y dễ dàng như thế, nói thế nào thì cũng phải bắt y trả chút giá mới được. Tròng mắt Lam Thần đảo vài vòng, trong lòng cậu nở nụ cười xấu xa, ngẩng đầu, nhìn cha cậu bằng vẻ mặt kì quái.
“Để được tôi tha thứ, chuyện gì ông cũng chịu làm hay sao?”
“Đúng! Chỉ cần con không rời khỏi ba, chuyện gì cũng được!”
“Muốn tôi tha thứ cho ông thì cũng có thể, chỉ cần ông thỏa mãn một việc cho tôi là được!” [ta thấy e nó nói câu này mà rợn cả người]
“Là việc gì?”
Lam Thần vươn lưỡi liếm liếm lên khóe miệng, “Để tôi thượng ông một lần!”
Đinh Lập Hiên ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ được cậu sẽ đưa ra yêu cầu này, tức khắc, trán y nổi lên hai sợi gân xanh, “Bảo bối, con đang nói giỡn phải không?”
Vai Lam Thần run lên, “Tôi biết ông nhất định sẽ không đồng ý, còn bảo chuyện gì cũng chịu làm, hừ, thì ra cũng chỉ có thế!” Nói xong, cậu xoay người lại không thèm để ý tới y. Lam Thần tin chắc Đinh Lập Hiên khẳng định sẽ không chấp nhận yêu cầu này, cho nên cậu mới cố tình làm khó. Quả nhiên, người phía sau trầm mặc nửa ngày, cuối cùng không nói câu nào, đi ra khỏi phòng ngủ. Lam Thần liếc qua cửa phòng, khóe miệng câu lên một cái, trùm chăn ngủ.
Lúc Đinh Lập Hiên quay lại đã là nửa tiếng sau, y cởi sạch quần áo nằm xuống bên cạnh Lam Thần, đưa tay ôm con mình, đặt lên người.
Lam Thần bị động tác của cha cậu làm sửng sốt, “Gì chứ?”
“Bảo bối, không phải con muốn thượng ba sao? Ba đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, mau đến đi!” [a này làm thật á??? ]
Lam Thần thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình, chẳng lẽ khi nãy y không phải phát giận mới chạy ra ngoài, mà là muốn…….”Ông nói thật?”
Đinh Lập Hiên duỗi chân tay ra thành hình chữ đại, “Mau đến đi, ba nói được sẽ làm được, chỉ cần con có thể tha thứ cho ba, chuyện gì ba cũng có thể làm, nhưng chỉ một lần này thôi nha!”
Trong nhất thời Lam Thần cũng không biết nên làm thế nào, nhìn thấy bộ dáng gợi tình của cha mình, cậu trộm nuốt nước bọt, nhủ thầm, tôi vốn chỉ định làm khó ông thôi, không ngờ ông lại nghe lời như thế, một khi đã như vậy, tôi đây sẽ không khách khí.
Có thể nói là một chuyện, nhưng đến lúc làm lại là một chuyện khác. Trước kia, mỗi lần đều là Đinh Lập Hiên chủ động, cậu chỉ cần nằm yên là được rồi, hiện giờ đến phiên cậu chủ động, thật không biết nên bắt đầu như thế nào đây!
Đinh Lập Hiên ráng ém cười, “Bảo bối, nếu không để ba dạy con!”
“Không cần!”
“Được, vậy con muốn đến từ phía trước hay là từ phía sau?”
Lam Thần gãi gãi đầu, “Ờ, ông nằm sấp xuống đi!”
“Được!”
Nói xong, y ngoan ngoãn xoay người nằm úp xuống. Lam Thần ngồi lên người y, ngón tay cậu khẽ vuốt dọc theo sống lưng y, đi dọc từ cổ xuống tới nơi tư mật, không ngờ nơi này đã được chuẩn bị kĩ rồi, xem ra lần này cha cậu thật sự rất quyết tâm. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh có thể đặt người đàn ông cường tráng này dưới thân, Lam Thần lập tức hưng phấn lên, hô hấp ngày càng dồn dập. Cậu đặt mạnh lên người y, hung hăng đâm mạnh vào.
“A! Bảo bối, con nhẹ chút!”
Lam Thần há miệng thở vài hơi mới có thể khôi phục lại một chút, “Xin lỗi, tôi quên mất đây là lần đầu tiên của ông, hắc hắc!”
Cảm giác hoàn toàn khác so với lúc làm thụ khiến Lam Thần cảm thấy vô cùng kích thích, động tác của cậu chẳng những thô lỗ mà còn không biết chừng mực, chỉ tiếc là còn chưa đến mười phút đã giải quyết xong. Cậu ngã lên người cha mình, cả buổi không chịu ngồi dậy.
“Bảo bối, có hài lòng không?”
“Hả? ha ha, về sau tôi sẽ ở phía trên nha!” [cái này là đc 1 bước muốn 1 tất á ]
Mí mắt Đinh Lập Hiên giật hai cái, y xoay người một cái lập tức đặt Lam Thần xuống phía dưới, “Chuyện mệt nhọc như vậy cứ để ba làm đi, con chỉ cần ngoan ngoãn nằm hưởng thụ là được rồi!”
“Ông muốn làm gì?”
“Bé ơi, lúc nãy bé đã thô lỗ như vậy, giờ nên đến phiên ba nha!”
“Nè, nè! A……Ưm!”
Còn chưa kịp nói gì đã bị Đinh Lập Hiên đè xuống hôn. Kế đó, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng thân thể va chạm vào nhau. Lúc đạt tới cao trào, Lam Thần nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mình, “Lam Thần, ba yêu con!.” Cũng giống như cái hôm ở trước phòng phẫu thuật, vừa kiên định lại vừa thâm tình.
Về sau, Đinh Lập Hiên phát hiện thái độ của Lam Thần với y tốt hơn rất nhiều, quả nhiên hi sinh một lần cũng không uổng nha, cuối cùng cũng có thể khiến Lam Thần bỏ đi ý định chạy trốn trong đầu. Hơn nữa lúc gọi cũng sửa từ “Ê” thành “Hiên”. Cuối cùng Đinh Lập Hiên cũng cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, chỉ mỗi một từ “Hiên” nho nhỏ như thế cũng đã khiến y như rơi vào bể mật, ngọt đến tận tim.
Sau mười hai lần chạy trốn thất bại, Lam Thần cũng đã bỏ đi hẳn ý định chạy trốn trong đầu. Có lẽ là cậu phát hiện, tuy rằng ở lại bên cạnh cha cậu sẽ nổi giận nhưng so với nửa năm cô độc kia, cảm giác vẫn tốt hơn rất nhiều. Huống chi vì để được cậu tha thứ, cha cậu đã chấp nhận cả chuyện như thế, cậu thật sự không còn gì để hận y nữa. Mỗi lần nhớ tới chuyện hôm đó, Lam Thần đều cảm thấy buồn cười, tuy là cậu chỉ được thượng cha mình có một lần nhưng chỉ cần nhớ tới biểu tình lúc đó của y đúng là cảm thấy rất thú vị. [ta nghĩ chắc biểu tình của a Hiên như ăn phải cả đống ruồi ak]
“Bảo bối, đang cười gì vậy?” Lam Thần quay đầu lại thấy cha đang ở phía sau nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc.
“À, không có gì!”
“Rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm con cười vui vẻ như vậy?”
“Ông thích thấy tôi vui sao?”
“Đương nhiên!”
Lam Thần đứng dậy, nói khẽ vào tai cha mình, “Chỉ cần ông cho tôi thượng vài lần, tôi sẽ càng vui hơn!”
Mặt Đinh Lập Hiên đỏ lên, miệng giật giật hai cái, nhìn vẻ mặt xấu xa của Lam Thần, thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu cậu, “Bảo bối, sức chịu đựng của con kém quá, xem ra con hẳn là nên cố gắng rèn luyện thân thể thêm đi!” Nói xong, y xoay người đi ra văn phòng, để Lam Thần lại ở chỗ đó nổi trận lôi đình!
Lúc hai người cùng ở chung trong văn phòng, Đinh Lập Hiên thường thích kéo Lam Thần ngồi lên đùi mình, tay trái nắm lấy tay phải cậu, để hai chiếc nhẫn bạch kim kề sát vào nhau, Đinh Lập Hiên luôn thích nhìn như vậy! Khi ấy, trên đường từ quán bar trở về nhà, thấy trên tay Lam Thần vẫn còn đeo chiếc nhẫn kia, y mừng đến nỗi thiếu chút nữa đã la to lên, y cũng từng hỏi Lam Thần “Nếu hận ba sao vẫn còn đeo chiếc nhẫn ba tặng?” Khi đó Lam Thần đã hung tợn quát.
“Nếu có thể tháo ra được, ông nghĩ tôi còn tiếc nó à, hừ!”
Nhưng sau đó, trong lúc vô tình Đinh Lập Hiên đã nhìn thấy Lam Thần tháo chiếc nhẫn ra để một bên, lúc bước ra khỏi phòng tắm chiếc nhẫn lại trở về trên ngón tay như cũ. Lúc đó, Đinh Lập Hiên biết cậu thật sự tiếc, chỉ là còn cứng miệng không chịu nhận mà thôi.
Lúc đầu quả thật là không tháo ra được, Lam Thần cũng đã thử rất nhiều lần nhưng cũng vô ích. Sau này Lam Thần gầy đi rất nhiều, chiếc nhẫn đó cũng dễ dàng tháo xuống. Khi còn ở trong gian nhà trọ kia, những tia nắng xuyên qua cửa sổ vừa vặn chiếu vào chiếc nhẫn, mỗi ngày tay phải đều bị ánh mặt trời chiếu vào rất lâu. Đến nỗi khi tháo chiếc nhẫn xuống Lam Thần mới ngạc nhiên phát hiện tay mình đã bị ánh mặt trời chiếu đến in nguyên cả một cái dấu hình chiếc nhẫn. Đương nhiên, từ “Hiên” được chạm rỗng kia cũng đã in vào da, tuy nhàn nhạt nhưng ít ra vẫn có thể nhìn thấy được mặt chữ. Cuối cùng Lam Thần cũng quyết định đeo trở vào, có lẽ khi đó cậu đã cảm thấy rất luyến tiếc, rất nhớ nhung. Sau khi trở về, cậu cũng không có ý định bỏ nó, bởi vì lúc nhìn thấy tay cha cậu cũng đang đeo chiếc nhẫn còn lại, trong lòng cậu quả thật có chút rung động.
Vũ Kiệt đi công tác về nghe tin Lam Thần đã quay lại, cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ người này mất tích lâu như vậy mà vẫn còn có thể trở về. Cậu ta thu xếp vài thứ đơn giản rồi bước vào văn phòng cha mình. Lúc Vũ Kiệt lên tới, vừa ngay lúc trợ lý Trương cũng đang đi toilet, Vũ Kiệt gõ cửa hai cái rồi mở cửa ra, lúc này hai người nọ đang ở trong phòng hôn nhau kịch liệt, cả ba người ngây ra nhìn nhau, xấu hổ vô cùng, Vũ Kiệt thấy thế vội vàng cúi đầu, “Xin lỗi!”
Lam Thần đẩy Đinh Lập Hiên ra, xoay người đi vào phòng ngủ. Đinh Lập Hiên cũng “e hèm” một tiếng cho đỡ ngại, “Vào đi!”
“Dạ!”
“Về khi nào thế?”
“Vừa về tới! À, ba, những chuyện ba căn dặn con đều đã làm tốt, đây là hợp đồng, ba xem qua đi!”
“Được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...