Năm Vũ Kiệt năm tuổi, Đinh lập Hiên sắp xếp cho con mình đến một nhà trẻ dành cho giới quý tộc, còn an bài hai bảo tiêu đưa đón. [ta rất trông chờ xem đứa con cưng Vũ Kiệt này khi lớn lên sẽ làm ra đc thành tích gì trong tương lai] Sửu Nhi năm nay cũng bắt đầu đến tuổi đến trường, cho nên dì Tần mới đi tìm ông chủ bàn bạc một chút, cuối cùng Đinh Lập Hiên vẫn không đồng ý cho Sửu Nhi đi học mà chuẩn bị cho nó một gia sư. [con vợ bé thì xem như báu vật, con vợ lớn thì coi chẳng ra gì ]
Gia sư kia là sinh viên 21 tuổi, rất thanh tú, lúc đầu nhìn thấy Sửu Nhi y có chút kinh ngạc, sau nhiều lần tiếp xúc y phát hiện Sửu Nhi tuy xấu nhưng lại rất biết nghe lời, học hỏi cũng rất nhanh, một tháng sau y quyết định kí hợp đồng với Đinh Lập Hiên, chuyên tâm dạy học cho Sửu Nhi.
“Anh Dương, chữ này đọc như thế nào?”
“Chữ này gọi là mĩ, mĩ của mĩ lệ tức là xinh đẹp.”
“Vậy trái nghĩa với xinh đẹp là gì?”
“Trái với xinh đẹp là xấu xí?”
Sửu Nhi nghĩ nghĩ, “Anh hai rất xinh đẹp.”
“Ha ha, nhóc à, từ xinh đẹp là dùng để chỉ nữ giới, còn nam giới thì phải gọi là anh tuấn!”
“A, ba ba thật anh tuấn, vậy bộ dáng như thế nào mới gọi là xấu xí?”
“Chẳng hạn như các bộ phận trên khuôn mặt phối với nhau không hợp hoặc là trên mặt có vết sẹo, có bớt……” Thầy Dương đột nhiên ý thức được mình nói sai nên dừng lại nhưng cũng đã chậm, trên mặt Sửu Nhi hiện lên vẻ thương tâm, xoay người lại cầm chiếc gương soi mình trong đó.
“Anh Dương, em xấu xí lắm phải không?”
“Không không, em không xấu.”
“Vậy tại sao bọn họ đều gọi em là Sửu Nhi?” [vì tất cả ko có mằt ]
Thầy Dương luống cuống cả lên, “Sửu Nhi, không không, nhị thiếu gia, cho dù bọn họ có gọi em là Sửu Nhi cũng không hẳn là do diện mạo của em xấu, giống như em gọi anh là anh Dương vậy, không lẽ anh là một con dê hay sao?”
“Anh Dương, học tiếp đi!”
“Được!”
Sắc mặt của thầy Dương không tốt chút nào, trong lòng Sửu Nhi hiểu rất rõ, những gì vừa nói lúc nãy đều chỉ nó, bọn họ gọi nó là Sửu Nhi là bởi vì nó xấu. Chuyện hôm nay đã để lại trong lòng Sửu Nhi một mối thắt không nhỏ, từ đó về sau nó hiểu được cái gì là đẹp, cái gì là xấu, anh hai rất đẹp còn nó lại rất xấu, bởi vậy cha nó mới thích anh hai mà không thích nó.
Mùa thu năm đó, Vũ Kiệt lên lớp một, kết bạn với mấy bạn học trong lớp. Hôm nay Vũ Kiệt dẫn bốn năm người bạn về nhà chơi, sau khi chơi game trong phòng chán, bọn họ cùng nhau ra phía sau nhà chơi điều khiển ô tô.
Mấy đứa nhỏ kia vừa bước vào thì thấy Sửu Nhi ngồi ở cửa.
“Á, làm tớ sợ muốn chết, Đinh Vũ Kiệt, đó là ai vậy?”
Vũ Kiệt nhìn nhìn Sửu Nhi, cảm thấy mình vô cùng mất mặt trước đám bạn, “Đó là con của người hầu trong nhà.” [ngay cả thân phận cũng bị tước đoạt, ta ghét tất cả người trong nhà này]
“À, vậy mà tớ còn tưởng là em trai cậu.”
“Làm sao có thể chứ! Tớ làm sao lại có đứa em xấu như vậy, nhà của tớ chỉ có một mình tớ là con thôi.”
Những lời nói đó Sửu Nhi đều nghe thấy, nó cũng chẳng nói gì mà chỉ xoay người đi vào trong phòng. Sau khi tiễn bạn về, Vũ Kiệt lập tức chạy đến căn phòng phía sau, một cước đá văng cửa phòng ra.
“Về sau mày đừng có tùy tiện ra ngoài nữa có được không?”
Sửu Nhi quay đầu lại nhìn anh hai, trong lòng có chút bực tức, “Nơi này là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể đi ra?”
“Nếu để người khác biết mày là em tao, còn không bị bạn học cười chết? Về sau mày không được tùy tiện đi ra ngoài nữa, bằng không tao kêu cha nhốt mày lại!”
“Dựa vào cái gì chứ? Nơi này cũng là nhà của tôi!”
Sửu Nhi ấm ức hét to lên, Vũ Kiệt cũng tức giận vung tay lên cho nó một cái tát, “Tao nói cho mày biết là bởi vì cha tao căn bản không xem mày là con của ông ấy, mày xấu như vậy, đi ra ngoài còn chưa đủ dọa người sao!”
Vũ Kiệt hét xong thì bỏ ra ngoài, Sửu Nhi ôm mặt mình, nước mắt cứ không ngừng rơi mà ngay cả khi nó muốn ngừng cũng ngừng không được. Nó khóc không phải bởi vì bị tát mà là bởi vì câu nói của anh hai nó “Cha tao căn bản không xem mày là con của ông ấy” Không! Nó không tin!
Sửu Nhi mở cửa chạy về phía biệt thự, lúc này Đinh lập Hiên lại đang nói chuyện với một vị giám đốc, Sửu Nhi chạy tới, mở cửa xông vào.
“Ba ba!”
Đinh Lập Hiên vừa quay đầu lại thấy Sửu Nhi nước mắt giàn giụa, gã giám đốc kia cũng thấy Sửu Nhi, ông ta hoảng hốt hô lên: “Đinh tổng, đứa nhỏ kia là ai?”
“Mày tới đây làm gì?”
Đinh Lập Hiên hét lên một câu làm Sửu Nhi sợ hãi, “Ba ba, con!”
“Đinh tổng, đó là con của anh sao?”
“Không phải!”
“Vậy tại sao lại gọi anh là ba ba?”
“Là con của người hầu, thật không biết quy củ gì hết, Lưu quản gia!” Tâm Sửu Nhi chợt lạnh đi, ba ba nói nó không phải là con mình. Ngay tức khắc nước mắt trào ra. [thằng cha khốn nạn!! có ai lấy dao chém chết hết bọn người tàn nhẫn này đi]
Lưu quản gia vừa bước vào lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ông vội vàng ôm Sửu Nhi vào lòng, “Thật có lỗi, là con ta không hiểu quy củ!”
“Mau dẫn nó về đi.”
“Dạ! dạ!”
Lưu quản gia nhanh chóng ôm Sửu Nhi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa nó còn nghe được một câu nói của cha nó!
“Tôi còn tưởng là con của anh, đứa nhỏ đó quả thật xấu quá.”
“Ha ha, tôi làm sao lại có đứa con xấu như vậy! Nào, Chúng ta nói tiếp, hợp đồng này……..”
Lúc đó Sửu Nhi mới hoàn toàn hiểu được, cha nó không xem nó là con là bởi vì nó xấu. Sau ngày hôm đó, Sửu Nhi trở nên rất ít nói, đa số thời gian nó đều tự nhốt mình trong phòng, nó cũng không muốn ra ngoài gặp người khác, bởi vì bất kì ai nhìn thấy nó cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống như nhìn thấy quỷ. Nó biết nguyên do là tại vì nó xấu! Dần dần, Sửu Nhi học được rất nhiều từ, chẳng hạn như khinh bỉ, căm ghét, chán ghét. Nó hiểu được những người hầu trong nhà này nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, mẹ kế nó nhìn nó với ánh mắt căm ghét, ba ba nó nhìn nó với ánh mắt chán ghét. Cuối cùng nó cũng hiểu một đạo lý, ngoại trừ dì Tần ra, những người trong nhà này đều không ưa nó!
Đến năm Sửu Nhi mười tuổi, nó chưa từng bước chân ra khỏi biệt thự Đinh Gia lần nào. Nó thường xuyên thấy cha nó ôm anh hai cùng mẹ kế lên xe ra ngoài chơi, có đôi lúc nó cũng rất muốn đi, rất muốn được cha ôm vào lòng. Trong hồi ức của nó, cha nó vẫn chưa một lần ôm lấy nó, nó biết cha nó vĩnh viễn cũng không đối xử với nó như đã đối với anh hai.
“Chị Tần, chị có trong đó không?”
Sửu Nhi nhìn ra ngoài cửa thấy dì Lan – bảo mẫu của Vũ Kiệt đi đến,”Chào Dì Lan!”
“Sửu Nhi, dì Tần của con không có ở đây sao?”
“Dì ấy ra ngoài rồi, một lát nữa mới trở về!”
“À, vậy dì không đợi nữa, đây là quần áo cho con, nhớ nói với chị Tần một tiếng nha!”
“Con biết rồi.”
Sau khi dì Lan đi khỏi, Sửu Nhi lật mớ quần áo trên bàn ra xem thử, những quần áo này đều đã được mặc qua mà còn trông rất quen nữa, hình như đều là quần áo của anh hai thì phải.
Từ nhỏ đến giờ quần áo của Sửu Nhi đều lấy từ mớ đồ cũ của anh hai nó, nhưng dì Tần sợ nó biết rồi buồn nên mỗi lần đều tẩy quần áo thật sạch, nhìn vào giống như đồ mới. Lúc này Sửu Nhi mới hiểu được, thì ra trước giờ cha nó chưa hề mua quần áo cho nó mặc! Lúc dì Tần trở về thấy một đống quần áo để trên giường còn Sửu Nhi thì đang im lặng làm bài tập!
“Sửu Nhi, có đói bụng không?”
“Dì Tần, những quần áo con đã mặc trước kia đều là quần áo cũ của anh hai phải không?”
Lúc Sửu Nhi nói chuyện không có ngẩng đầu lên, nó còn đang viết chữ, dì Tần thấy việc này cũng không thể giấu được nữa nên đành nói thật, “Đúng, mớ quần áo đó đều là đồ mà anh con không cần nữa!”
“Con hiểu rồi!”
“Sửu Nhi, con?”
“Không sao cả, tẩy sạch là được rồi!”
Dì Tần thở dài một hơi rồi xoay người gom lại đống quần áo, bà có cảm giác lúc Sửu Nhi nói chuyện rất bình tĩnh, giọng điệu đó không giống một đứa nhỏ mười tuổi nên có!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...