Buổi tối trở về khách sạn, Đinh Lập Hiên kéo Lam Thần lại, ôm vào lòng không chịu buông ra. Lam Thần cười thầm trong lòng, không ngờ hũ dấm chua của cha cậu lại lớn như vậy, nhưng có thể khiến y ăn dấm chua cũng thật thú vị nha. Trước khi ngủ, Đinh Lập Hiên còn ôm Lam Thần hôn loạn khắp nơi, đến khi phủ đầy ấn kí của mình lên người nhỏ bé này mới cảm thấy thỏa mãn! [thấy a cha của em bất an ta thấy em nó rất thỏa mãn và hưởng thụ nha ]
Mấy ngày kế tiếp ở Hàn Quốc, Đinh Lập Hiên một tấc cũng không rời, khóa chặt Lam Thần bên người khiến Hàn Tại Đông không tìm được cơ hội ở cùng với Lam Thần. Hàn Tại Đông cũng không còn cách nào khác, ai bảo Đinh Lập Hiên là đối tác mà công ty cậu không thể đắc tội được. Mãi cho đến lúc sắp lên máy bay, Đinh Lập Hiên vẫn còn nắm chặt tay Lam Thần.
“Đinh tổng, tôi có thể nói riêng với Lam Thần vài câu không?”
“Ngại quá, chúng tôi phải vào làm thủ tục ngay!”
Lam Thần quay đầu lại nhìn sắc mặt cha mình, cười gượng, “Đinh tổng, người vào trước đi, tôi nói vài câu với cậu ấy rồi lập tức trở vào ngay!”
Vẻ mặt khẩn cầu kia hại Đinh Lập Hiên không thể cự tuyệt, “Được rồi, tôi vào trong chờ em!”
“Ừm, nói xong tôi sẽ vào ngay!”
Lam Thần nhìn y cười cười, Đinh Lập Hiên vỗ vỗ đầu cậu rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng, thậm chí y còn cố ý vươn lưỡi liếm lên bờ môi của Lam Thần một tí mới xoay người đi! Lúc này Hàn Tại Đông thật muốn đánh cho tên đàn ông đó một quyền, cậu cố gắng dằn xuống cơn tức nhìn hắn ta đi khỏi.
“Lam Thần, cậu và ông ta?”
“Sao vậy?”
“Cậu thích ông ta?”
Lam Thần cúi đầu do dự một lát rồi khẽ gật đầu, “Phải!” [ thẳng thắn quá, thật ko ngờ em sẽ thừa nhận dễ dàng như vậy]
Tâm của Hàn Tại Đông trong phút chốc lạnh xuống rồi, xem ra cậu và Lam Thần thật không có chút cơ hội nào. Từ lúc Lam Thần đi, Hàn Tại Đông vẫn không thể quên được người này, nhưng cậu cũng biết Lam Thần không thích mình, hai người căn bản sẽ không có khả năng. Nhưng lại không ngờ người khiến cho Lam Thần động tâm lại là một gã như thế, tuy rằng ông ta rất anh tuấn, nhưng tuổi tác của hai người gấp đôi nhau, nói ông ta là cha của Lam Thần cũng còn được.
“Lam Thần, nghe nói ông ta sắp bốn mươi rồi!”
“Có sao đâu, chuyện tình cảm rất khó nói!”
“Aiz, Lam Thần, chúng ta thật sự không có cơ hội sao? Cậu biết tớ vẫn rất thích cậu mà!” [tinh thần của anh Đông rất đáng đc tuyên dương nha, xin cho tràng pháo tay an ủi tinh thần ]
Lam Thần thở dài một hơi, “Xin lỗi, hãy quên tôi đi!” Hàn Tại Đông bắt đầu gãi gãi đầu, cố gắng giấu đi tâm trạng của mình. Qua một lát sau cậu mới miễn cưỡng nở nụ cười, “Lam Thần, chúc cậu hạnh phúc!”
“Cám ơn, cậu cũng vậy nha!”
“Sau này có đến Hàn Quốc nhất định phải liên lạc với tớ, được không?”
“Được, gởi lời thăm hỏi của tôi tới cô chú nha!”
“Ừm!”
“Vậy, tôi đi đây!”
“Thuận buồm xuôi gió!”
“Tạm biệt!”
Lam Thần giơ tay ra nắm tay Hàn Tại Đông một chút, nở một nụ cười ngọt ngào rồi xoay người bước vào cửa soát vé. Hàn Tại Đông vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng người kia cho đến khi khuất hẳn mới mang theo biểu tình mất mát xoay người trở về.
Thấy Lam Thần đi tới, Đinh Lập Hiên mới an tâm, kéo Lam Thần ngồi xuống bên cạnh mình. Tay y vẫn đặt trên lưng Lam Thần, nhìn chằm chằm cậu giống như muốn nuốt luôn người này vào bụng. Bị y nhìn như thế, Lam Thần cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Đinh tổng, sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?”
Đinh Lập Hiên sờ sờ lên mái tóc người nhỏ bé này, giọng điệu vô cùng kiên định, “Lam Thần, em là của tôi!”
Lam Thần không nói gì, dời tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng cười thầm.
Vừa xuống máy bay trở về công ty cũng là lúc sắp hết giờ làm việc. Đinh Lập Hiên vừa vào tới văn phòng thì nhận được một cú điện thoại báo ở làng du lịch đã xảy ra chuyện, vũ trường bị cục cảnh sát niêm phong, hiện tại đang cưỡng chế tạm ngừng kinh doanh! Buông điện thoại xuống, Đinh Lập Hiên vội vàng khoác áo vào, đi ra văn phòng.
“Đinh tổng, có chuyện gì vậy?”
“Lam Thần, theo tôi đến Tần thị!”
“Ơ? Được!”
Thấy vẻ mặt cha cậu kích động Lam Thần cũng không hỏi nhiều, vừa ấn thang máy vừa lấy điện thoại gọi tài xế lái xe đến. Mãi cho đến lúc ngồi vào trong xe, Lam Thần mới mở miệng hỏi.
“Đinh tổng, đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Chân mày Đinh Lập Hiên lặp tức nhăn lại, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ tức giận, “Vũ trường ở làng du lịch bị niêm phong!” [chuyện này là sớm muộn thui ]
“Sao có thể như vậy?”
“Tôi cũng không biết, cụ thể đã xảy ra chuyện gì e là còn phải đến đó mới biết rõ được!”
Lam Thần nắm lấy tay y, “Đinh tổng, đừng lo lắng, chắc không có chuyện gì lớn đâu!” Đinh Lập Hiên trở tay nắm chặt tay Lam Thần lại, kéo cậu đến hôn lên môi một cái, “Lại đây, để tôi ôm một lát!”
“Nha?” Lam Thần nhích qua một chút, lập tức bị Đinh Lập Hiên kéo vào lòng, vuốt ve mái tóc. Y nhìn ra cây cối đang lòe nhòe thoáng qua bên đường, suốt dọc đường đi cả hai người đều im lặng không lên tiếng. Hơn bốn giờ sau, xe đã đến trước tòa nhà ở làng du lịch, Đinh Lập Hiên tới nơi này hoàn toàn không nói cho kẻ nào biết, y đi tới trước quầy lễ tân gọi quản lý ra ngoài hỏi chuyện!
“Chào Đinh tổng!”
“Tổng giám đốc của các người đâu?”
“Tổng giám đốc đang ở vũ trường!”
Đinh Lập Hiên xoay người đi tới vũ trường, mấy nhân viên phục vụ thấy cấp trên đến đều hoảng hốt. Tất cả những phòng khác đều trống không, chỉ còn một phòng có tiếng nhạc vang lên, Đinh Lập Hiên đi tới đẩy cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến y nổi trận lôi đình. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khắp phòng chướng khí mù mịt, Vũ Kiệt mặc một cái áo sơ mi, nút mở toang vài cái, cậu ta đang đứng ở giữa ôm một cô gái không ngừng lắc đầu, mấy cô gái khác đứng cạnh cũng đều có bộ dáng như thế, đúng là chơi đến điên rồi! Y lại nhìn thấy trên bàn toàn là mấy bình rượu ngoại đắt tiền nhất, ngoài ra còn có một gói thuốc màu cam cùng một túi bột trắng, xung quanh còn có mấy dụng cụ bằng thủy tinh. Đinh Lập Hiên liếc mắt một cái lập tức nhận ra gói màu cam đó là thuốc lắc, túi màu trắng là thuốc phiện, lửa giận trong lòng y lại mạnh thêm mấy phần. Y đứng ở chỗ này lâu như vậy mà những người trong phòng này đến giờ vẫn chưa phát hiện ra![cảnh tượng thật kích thích nha ^o^ mà phải công nhận a cha định lực tốt thật chứ ta coi phim thấy những trường hợp như vầy mấy a cha hay ôm ngực, mặt đỏ lên, ngã xuống rùi mọi người hốt hoảng xúm lại đưa đi bệnh viện xin lỗi ta hay nhảm ]
Đinh Lập Hiên bật công tắc bên cạnh cửa, đèn trong phòng tức khắc sáng lên, đến lúc này mấy người kia mới phát hiện sự hiện diện của người đang đứng ở cửa.
“Đinh Vũ Kiệt!” Đinh Lập Hiên hét lớn một tiếng. Vũ Kiệt từ từ xoay người lại, thấy người tới cũng không hoảng hốt, cười hi hi ha ha, lắc lắc tiêu sái đi tới, sau đó bổ nhào vào người cha mình, nâng tay sờ sờ mặt y, “Đẹp trai nha!”
Đinh Lập Hiên giận đến mức hai mắt sắp phun cả lửa ra, giơ tay lên tát xuống một cái thật mạnh. Vũ Kiệt té xuống đất bắt đầu tỉnh táo lại một chút, lắc lắc đầu ngước lên nhìn, hoảng vía, hoang mang rối loạn từ dưới đất đứng lên, “Ba, ba ba!” Đinh Lập Hiên bước tới trước mặt cậu ta, hung hăng trừng mắt.
Mấy cô gái kia thấy Đinh tổng tới, vội vàng chạy ra ngoài. Lam Thần ở phía sau nhìn thấy hết thảy, cậu cầm điều khiển tắt nhạc đi.
“Mày cũng dám đùa tới mấy thứ này?” Đinh Lập Hiên cầm mấy gói thuốc trên bàn ném mạnh vào mặt Vũ Kiệt, lửa giận càng lúc càng lớn, y túm cổ áo cậu ta lên đánh liên tiếp mấy bạt tay.
“Ba, ba, con, con sai rồi!” Vũ Kiệt bị vẻ mặt giận giữ của cha mình dọa không nhẹ, bụm mặt xin tha. Đinh Lập Hiên xô cậu ta qua một bên rồi xoay người bước ra cửa, tiện tay kéo một nhân viên phục vụ qua.
“Đi, gọi phó tổng đến cho tôi!”
“Dạ!”
Đinh Lập Hiên mở cửa một phòng trống bước vào, ngồi xuống sô pha. Lam Thần đến quầy bar lấy một chai nước khoáng đến, mở nắp ra đưa cho y, “Đinh tổng, đừng tức giận!”
Đinh Lập Hiên uống một ngụm nước, dằn xuống cơn tức, “Không sao đâu, nếu em mệt cứ nghỉ ngơi trước đi!”
Lam Thần lắc đầu, “Tôi ở lại với người!” [cái này... em ở lại hình như để xem chuyện vui thì phải]
“Ừm!”
Phó tổng hoang mang khẩn trương chạy vào, hồi chiều ông mới gọi cho Đinh tổng không ngờ y lại tới nhanh như vậy, “Chào Đinh tổng!”
“Ngồi đi!”
“Vâng!”
“Sao lại thế này, mau kể rõ cho tôi biết!”
Phó tổng lau lau trán, do dự một chút rồi kể chi tiết ra, “Dạ, nghe nói sở dĩ vũ trường bị niêm phong là có người mật báo. Tối hôm trước, cảnh sát tự nhiên đến kiểm tra, lúc đó hầu như tất cả các phòng khách đều có thuốc kích thích………..cảnh sát đã lục soát được rất nhiều thuốc lắc và á phiện.”
“Là khách tự mang tới sao?”
“Là tổng giám đốc cho người mua về!”
“Cái gì? Cho người mua về?”
“Dạ, tôi cũng có khuyên tổng giám đốc, nhưng cậu ấy nói chỉ cần có thể thu được tiền lời là được! Tôi khuyên cậu ấy không được, cũng may lúc ấy những người bán thuốc đều chạy hết, không thì đúng là to chuyện.”
“Khi nào thì Vũ Kiệt bắt đầu dùng mấy thứ đó?”
“Cụ thể bắt đầu từ khi nào tôi cũng không rõ, chỉ biết là thời gian gần đây mỗi ngày tổng giám đốc đều ở trong phòng thuê chơi đùa cả đêm.”
Đinh Lập Hiên xoa xoa trán, thở dài một hơi, “Mang Vũ Kiệt về phòng đi, trông chừng nó, đợi khi nào hiệu lực của thuốc hết tác dụng thì báo cho tôi biết.”
“Dạ, Đinh tổng!”
Phó tổng ra ngoài gọi hai nhân viên phục vụ khiêng Vũ Kiệt về phòng. Đinh Lập Hiên ngồi trên sô pha buồn bực không thôi, ngàn vạn lần không thể ngờ tới con mình lại trở thành như vậy, mới tiếp nhận công việc hơn hai tháng mà đã xảy ra chuyện lớn, đã thế còn không biết hối cải cùng một đám con gái ở trong này phát điên.
Đinh Lập Hiên kị nhất là mấy thứ thuốc phiện kia, bản thân y trước giờ cũng không đụng vào, lại càng không cho phép con mình chạm tới. Hiện giờ đứa con mình đắc ý nhất chẳng những hút thuốc phiện mà còn cả gan dám bán mấy vật phẩm độc hại này. Trong lòng y rất tức giận, nếu không phải Đinh Lập Hiên có quan hệ rộng lớn, sợ rằng ngay cái hôm niêm phong vũ trường họ cũng đã bắt cả Vũ Kiệt đi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...